Chương 27
Cat - Zen - Kir
18/03/2015
Ngạc nhiên trước lời nói của nó, con nhóc chưa kịp hiểu gì thì xác bà lão đã biến mất, một chiếc xe mô tô đen xì bóng loáng xuất hiện. Nó đã thay trang phục bằng một bộ đồ bó màu đen từ trên xuống dưới. Mái tóc bạch kim được dấu sâu trong chiếc mũ bảo hiểm kia. Nó ngồi lên xe khởi động máy, con nhóc đó trẻo lên ngồi ngay sau đó và bám thật chắc. Nó đã tăng tốc phóng đi vun vút.
Tối hôm đó, tại cổng, nơi xét duyệt có cho qua hay không. Nó phanh lại và nhìn hai tên gác cổng.
- Đứa bé này đang bị bệnh, tôi cần vào thành phố gấp để chữa bệnh cho con bé.
- Yêu cầu cho xem lai lịch.
Một trong hai tên lên tiếng thì nó hét lên.
- NÓ MÀ CHẾT THÌ AI CHỊU TRÁCH NHIỆM.
Hai tên gác sợ quá liền cho nó vào. Nó phóng đi mất hút rồi dừng lại trước tòa lâu đài mà trước đây chính là học viện Royal.
- Chị ơi, sao lại đến lâu đài này?
- Không, chúng ta sẽ đến nhà chị.
Nói rồi nó đưa đứa bé đến ngôi nhà trước đây của ba mẹ nuôi nó. Đứa nhóc nhìn đống đổ nát thì thắc mắc.
- Nó đã bị phá hủy mất rồi.
- Đừng lo.
Nói rồi nó hất tay thì mọi thứ đang tự tái tạo lại. Nó ngồi xuống để vừa tầm với đứa bé rồi nhìn đứa bé và nói.
- Trong lúc đợi ta đi chơi nhé? Nhóc muốn đến công viên chứ?
- Vâng. Nhưng mà em đói lắm.
- Vậy ta đi ăn trước.
Nó đưa con nhóc đi ăn trước rồi cả hai đi mua chút đồ đê thay. Con nhóc đó trong bộ váy thủy thủ đáng yêu còn nó thì áo thun có mũ vớ quần short cùng bộ màu xám. Nó vẫn mang phong cách ngày nào. Một lúc sau, trước màn đêm tĩnh lặng nó và con nhóc đứng trước công viên đã đóng cửa.
- Woa tuyệt quá. Nhưng sao nhiều bụi vậy chị.
- Hình như họ đã đóng cửa nơi này rồi.
Nó mỉm cười. Trong khi đó tại lâu đài nhà họ Lâm.
- Ra hết ngoài.
Bon ra lệnh và đám người bao gồm cả con nhóc thiên thần song song đã đi ra ngoài. Cô lập kết giới quanh phòng Leo rồi nhìn hắn và nói.
- Ngài định như vậy đến bao giờ đây? Người duy nhất đánh bại được Thần vương là ngài vậy mà ngài lại........
- Tránh ra đi.
- Tiểu thư quan trọng đến vậy sao? Ngài nghĩ cô ấy và ngài có thể đến với nhau sao? Ngài hơn cô ấy mấy trăm, mấy ngàn tuổi đây?
Bon hét lên, hắn không nói gì nhưng ngay lúc đó họ ngạc nhiên.
- Cái này..........
Ở lâu đài cũng mang sự ngạc nhiên đó.
- Chẳng lẽ..........
Ở một nơi khác Kyo cũng đã cảm nhận thấy.
- Tiểu Bạch.......
Tối hôm đó, tại cổng, nơi xét duyệt có cho qua hay không. Nó phanh lại và nhìn hai tên gác cổng.
- Đứa bé này đang bị bệnh, tôi cần vào thành phố gấp để chữa bệnh cho con bé.
- Yêu cầu cho xem lai lịch.
Một trong hai tên lên tiếng thì nó hét lên.
- NÓ MÀ CHẾT THÌ AI CHỊU TRÁCH NHIỆM.
Hai tên gác sợ quá liền cho nó vào. Nó phóng đi mất hút rồi dừng lại trước tòa lâu đài mà trước đây chính là học viện Royal.
- Chị ơi, sao lại đến lâu đài này?
- Không, chúng ta sẽ đến nhà chị.
Nói rồi nó đưa đứa bé đến ngôi nhà trước đây của ba mẹ nuôi nó. Đứa nhóc nhìn đống đổ nát thì thắc mắc.
- Nó đã bị phá hủy mất rồi.
- Đừng lo.
Nói rồi nó hất tay thì mọi thứ đang tự tái tạo lại. Nó ngồi xuống để vừa tầm với đứa bé rồi nhìn đứa bé và nói.
- Trong lúc đợi ta đi chơi nhé? Nhóc muốn đến công viên chứ?
- Vâng. Nhưng mà em đói lắm.
- Vậy ta đi ăn trước.
Nó đưa con nhóc đi ăn trước rồi cả hai đi mua chút đồ đê thay. Con nhóc đó trong bộ váy thủy thủ đáng yêu còn nó thì áo thun có mũ vớ quần short cùng bộ màu xám. Nó vẫn mang phong cách ngày nào. Một lúc sau, trước màn đêm tĩnh lặng nó và con nhóc đứng trước công viên đã đóng cửa.
- Woa tuyệt quá. Nhưng sao nhiều bụi vậy chị.
- Hình như họ đã đóng cửa nơi này rồi.
Nó mỉm cười. Trong khi đó tại lâu đài nhà họ Lâm.
- Ra hết ngoài.
Bon ra lệnh và đám người bao gồm cả con nhóc thiên thần song song đã đi ra ngoài. Cô lập kết giới quanh phòng Leo rồi nhìn hắn và nói.
- Ngài định như vậy đến bao giờ đây? Người duy nhất đánh bại được Thần vương là ngài vậy mà ngài lại........
- Tránh ra đi.
- Tiểu thư quan trọng đến vậy sao? Ngài nghĩ cô ấy và ngài có thể đến với nhau sao? Ngài hơn cô ấy mấy trăm, mấy ngàn tuổi đây?
Bon hét lên, hắn không nói gì nhưng ngay lúc đó họ ngạc nhiên.
- Cái này..........
Ở lâu đài cũng mang sự ngạc nhiên đó.
- Chẳng lẽ..........
Ở một nơi khác Kyo cũng đã cảm nhận thấy.
- Tiểu Bạch.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.