Chương 5: Trăng khuyết
Cat - Zen - Kir
18/03/2015
- Nếu bận và không thích cậu có thể không cần đi cùng tôi đâu.
- Không sao.
Nói rồi Leo đi sau nó còn nó thì chẳng để ý đến hắn nữa mà cứ việc tung tăng chơi bời. Đúng là nó ham ăn ham chơi kinh khủng. Đứng mua vé thôi mà nó cũng phải càu nhàu giảm giá đủ thứ rồi cái nọ cái kia. Nó lôi lợi thế khách quen và hầu như trong cái khu vui chơi này chủ trò nào chả biết cái mặt nó. Thế nên họ đành bó tay với nó luôn à. Nó rủ Leo chơi nhà ma, nó từng phát biểu cảm tưởng mỗi khi vào trong nhà ma là nó thấy rất sảng khoái ấy. Nó đi ra là người ta thấy nó cười toe toét à chứ có thấy nó sợ gì đâu. Leo thì khỏi nói vì vốn dĩ hắn ta cũng là ma rồi, mấy con ma trong này không sợ hắn thì thôi chứ sao hắn phải sợ.
- Cậu không thấy thú vị sao?
- Ngày nào cô cũng chơi mà không biết chán à?
- Không.
Nó cười toe toét thì từ đằng xa lại một giọng nói làm nó không muốn nhìn thấy mặt chủ của giọng nói đó nhất.
- Yo....Tuệ Linh, bạn trai của cô sao?
- Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nó tự nói rồi quay lại nở nụ cười xã giao với cô gái vừa xuất hiện kia. Leo cũng quay lại nhìn thì thấy cô ta đi một mình và nhìn nó mắt tóe lửa.
- Cậu ấy chỉ là.......
- Nếu là bạn thông thường tôi sẽ ngỏ lời đấy. Đến lúc đó đừng có hối hận.
- Cậu....Kiều Linh Nhi, sao tôi đi đâu cậu cũng bám lấy mà nguyền rủa thế hả?
Nó tức giận gắt lên, nhỏ Linh Nhi nhìn nó khẽ mỉm cười rồi lên tiếng.
- Đừng gọi tên tôi như vậy. Là Sasa đó, nhưng mà tôi có bám lấy nguyền rủa gì cậu đâu. Tôi lại thấy có khi cậu điều tra tôi để bám theo đấy. Ở trường Royal chưa đủ hay sao mà còn mấy cái nơi này?
- Cậu...
Nó tức mình không thèm cãi với Sasa làm gì, nhỏ đó giới thiệu mình với Leo một cách vui vẻ. Nó chẳng thèm bận tâm mà bỏ đi, Leo thấy nó bỏ đi thì cũng đi theo còn nhỏ Sasa cứ bám lấy hắn. Vậy là chuyến đi chơi của nó ngày hôm nay bị hai cái con người này phá hỏng toàn bộ.
- Sao vậy Tuệ Linh? Ai làm cháu không vui à?
Chủ quán kem hỏi thì nó thở dài chỉ tay về hướng hai con người đang đứng phía sau nó kia. Nhân lúc họ đang cãi nhau thì nó nẻn đi mất. Nó bỏ đi vừa bực mình vừa mắng họ thì không may nó bị ai đó chụp thuốc mê và kéo đi mất. Leo thấy lạ khi nó đã mất hút thì chạy đến hỏi chủ quán thì được biết nó bỏ đi rồi. Hắn nhanh chóng cố tìm mùi còn sót lại của nó.
- Có chuyện gì à?
Nhỏ Sasa lanh chanh nhưng Leo không nói gì, hắn ta nhìn nhỏ rồi nói.
- Đừng có bám lấy tôi nữa.
Nói rồi Leo cũng mất hút trong dòng người. Nó đã bị chụp thuốc mê và đưa đến một căn nhà gỗ cũ kĩ với cây cối bên ngoài thì khô héo trơ những càng không lá nhìn rất ghê rợn.
- Là con nhỏ này sao? Mày có chắc không đấy?
Tên to cao có vẻ là sếp hỏi thì một trong hai tên đã đưa nó đến đây lên tiếng.
- Vâng thưa đại ca. Nó chính là Vam thuần đó đại ca không sai được đâu. Bọn em đã theo dõi thấy bọn vam quỷ liên tục tấn công nó.
- Vậy à? Xem ra lần này được mẻ lớn đây. Nộp nó cho trụ sở có khi được khoản lớn không chừng.
Thì ra là bọn thợ săn vampire quèn. Bọn chúng muốn đem nó cho trụ sợ để lấy tiền đây mà. Xem ra chúng đánh hơi cũng không tệ. Nhưng mà việc chúng đưa nó đến đây đã dụ cả bầy vam quỷ đang khát máu dòng thuần rồi. Xem ra chúng tự hại mình. Leo lúc này đang gấp gáp chạy đi tìm nó, hắn cảm nhận được cả mùi của bọn vam quỷ đâu đây. Tại ngôi nhà đó, bọn chúng vẫn ngồi vắt vẻo và đang liên lạc với trụ sở thì.
- Đại.....đại ca........
- Yên lặng để tao gọi điện.
Tên đại ca gắt lên nhưng bọn đàn em khều khều tay hắn. Bọn chúng co ro sợ hãi khi một đám vam quỷ với đôi mắt đỏ sọc đang tiến vào đây.
- Cái gì? Sao bọn này.....
Tên đại ca ngạc nhiên và bọn chúng sợ toát hết cả mồ hôi và thi nhay tìm lối chạy nhưng bọn vam quỷ đã chặn đường lại. Tuy là người thường nhưng có máu thì chúng ok tuốt. Vậy là cái đám thợ săn quèn này lại phải chật vật đánh nhau với lũ vam quỷ để bảo toàn tính mạng. Nó cũng đã lờ mờ tỉnh dậy và nhìn chung quanh thì nó kinh hoàng khi một mỡ hỗn độn đang xảy ra trước mặt nó. Tối đó, Leo vẫn đang đi tìm nó, trăng hôm nay đang khuyết, nó giống với cái đêm định mệnh đó.
- Con bé đó vẫn còn......
---------
Leo đã gần tới được nơi rồi, hắn ta nghe thấy tiếng hét lên của nó.
- Cô ta.....
Leo nhanh chóng chạy đến, bọn vam quỷ và cả thợ săn quèn đều bị tổn thất, chỉ còn lại tên đại ca và hai tên bắt nó, bọn họ lùi lại và đưa nó ra làm bia đỡ đạn cho mình. Khi mấy tên vam quỷ định cắn nó thì một cái bóng xuất hiện. Vài giọt máu nhỏ bắn lên người nó, nó ngạc nhiên khi thấy tay Leo đã bị cắn. Ngay lập tức Leo cho chúng nó chết không kịp nhận ra, hắn đã ngồi bịch xuống nền đất đó. Nó lo lắng nhìn hắn, có sức mạnh không xài nhảy vào đỡ làm chi không biết nữa. Ba cái tên phía sau kia vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
- Này cậu không sao đấy chứ? Tay của cậu?
Nó sợ hãi, Leo cứ im lặng hoài làm nó thấy sợ theo, nó thấy hắn ta đang toát mồ hôi. "Chẳng lẽ nọc của vam quỷ ảnh hưởng đến cậu ta sao?"
- Máy chú mau gọi cấp cứu dùm tôi ngay đi.
- Đừng có gọi.
Leo ngăn nó lại, ba cái tên kia đang loay hoay định gọi cũng dừng lại, nó ngạc nhiên nhìn hắn.
- Cậu đang bị thương đó.
- Đến bệnh viện cũng chẳng làm được gì đâu. Trước hết dọn dẹp chỗ này đã. Ba người.....
Nghe Leo nói thì ba tên kia giật bắn mình, nó nhìn Leo, ánh mắt vẻ đang xem xét vết thương.
- Để họ đi đi.
Nó nói thì Leo nhìn nó, hắn hơi ngạc nhiên khi nó muốn tha cho kẻ đã cố tình muốn hại nó. Nó quay lại nhìn ba người kia.
- Mấy chú tốt nhất đừng có để cháu gặp lại nếu không cháu cho ba chú biết tay đấy.
- Bọn ta biết rồi.
Nói rồi ba tên đó chạy đi mất, mấy cái xác kia cũng đang bốc hơi, nó chạy đến bên thấy hắn đang toát rất nhiều mồ hôi, nó nhìn vào vết thương.
- Sao cậu ngốc vậy có sức mạnh không dưng tự dưng nhảy vào.
- Lúc đó đang gấp ai mà nghĩ được nhiều. Mà tôi cứu cô để được nghe trách mắng vậy hả?
Leo nhìn nó cười làm nó muốn giận không được, nó xem xét vết thương, Leo cũng nhìn và thấy phần vết thương có vẻ hơi tím lại. Xem ra nọc của vam quỷ đang bắt đầu ngấm vào cơ thể hắn rồi. Nó càng lo hơn dù sao nó cũng đọc qua về vampire mà. Vam bình thường mà để vam quỷ cắn có thể mất mạng như chơi đấy.
- Phải làm sao đây? Nó đang bắt đầu rồi kìa. Nếu có máu của vam thuần khác thì cậu mới có thể.....
Nó nói như sắp khóc, lúc này nó lo lắng lắm, nó sợ vì nó mà Leo gặp nguy hiểm. Nó cầm điện thoại mà tay run cầm cập làm rớt mấy lần.
- Bình tĩnh đi.....tôi không sao.
- Sao cậu phải cứu tôi chứ? Tôi chỉ là một con nhóc mà cậu không quen biết mà?
- Cô là người quan trọng của Kyo. Cậu ta đã tìm cô từ rất lâu rồi.
Nghe Leo nói nó sực nhớ ra, nếu như cả hắn và Kyo nói đúng thì nó là Vampire sao? Nó nhìn Leo.
- Nếu tôi là Vampire thì cậu hãy hút máu của tôi đi. Nhanh lên nếu không cậu sẽ chết đó Leo.
Nó nhìn hắn nhưng hắn chẳng nói gì. Nó lay lay hắn ta và nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt.
- Cậu không làm vậy sẽ chết thật đó Leo.
- Cô......
- Chẳng phải cậu kêu tôi là em gái của Kyo sao, vậy thì tôi cũng là vam thuần vì vậy cậu lấy máu của tôi cũng được mà.
Nó nói rồi vén tóc sang một bên và cởi áo ra để lộ phần vai trắng mịn của nó. Leo nhìn nó, nó có vẻ đang rất muốn hắn hút máu nó. Vậy là Leo đã cắn nó, cậu đã hút lấy máu của nó. Quả thực máu của nó rất ngon, nó có khẽ rên nhẹ vì khi nanh ghim vào cổ nó có chút hơi đau. Một lúc sau, nó mặc lại áo hẳn hoi rồi nhìn Leo, sắc mặt hắn có vẻ tốt hơn được một chút, nó lấy khăn lau cho hắn.
- Xin lỗi cậu vì tôi mà như vậy. Và cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi.
- Không cần.
Leo lạnh lùng rồi cố đứng dậy nhưng hơi loạng choạng và nó đã phải đỡ lấy hắn. Nó cũng khá mệt khi đột nhiên bị hút máu vậy mà. Nó có gọi điện cho ba mẹ rằng sẽ về muộn, nó sẽ giúp đưa Leo về nhà trước đã.
- Đến nơi rồi Leo.
Nó dìu Leo xuống xe, đứng trước nhà hắn nó hơi choáng ngợp. Nhà hắn là một biệt thự rất lớn và sang trọng, nó ấn chuông cửa thì một lúc sau có một người đàn ông ra mở cửa.
- Cậu chủ......
- Tôi không sao.
Leo lắc đầu, nó cúi chào người đàn ông kia và ông ấy giúp nó dìu hắn vào nhà. Nó giúp hắn nằm xuống giường và người vừa nãy đi kêu người làm cho hắn chút gì đó để ăn.
- Nhà cậu lớn thiệt đó. Nhưng mà tôi là vampire thật sao? Vậy thì ba mẹ tôi?
Mặt nó xụ xuống, nó rất buồn khi biết được mình không phải con ruột của ba mẹ. Hắn khá hiểu cho cảm giác của nó. Hắn nhìn nó rồi kêu nó.
- Lại cái bàn lấy cái hộp dùm tôi.
Nó làm theo lời hắn và tiến về phía cái bàn lấy cái hộp làm bằng gỗ quý mang đến cho hắn. Hắn mở hộp ra và bên trong là một chiếc vòng có mặt hình viên nước màu xanh trong veo.
- Nó nhìn đẹp nhỉ?
- Lại đây.
Hắn kêu nó lại gần thì nó tiến lại gần và hắn đeo chiếc vòng cho nó. Nó hơi ngạc nhiên, khi nó vén tóc cho hắn đeo vòng hắn cũng đã để ý đến vết căn mà hắn để lại cho nó. Sau khi xong nó nhìn hình viên nước nhỏ đó.
- Nó là gì vậy?
- Bùa hộ mệnh.
- Nhưng sao lại đưa cho tôi?
Nó ngây thơ hỏi thì hắn không nói gì, hắn cũng đã hơi mệt vì dù sao cũng không thể khỏi hẳn khi hút máu nó được. Nó nhìn hắn, nhìn vết thương trên cánh tay hắn.
- Nó có đau không?
- Không sao.
- Vậy tôi về nhé muộn rồi. Ba mẹ tôi sẽ rất lo lắng.
- Để quản gia Kim đưa cô về nhà.
- Ừm.
Nó gật đầu rồi đi ra ngoài, nó khẽ thở dài và hơi loạng choạng suýt ngã. Khi nó bước xuống nhà đã chạm mặt với một người đàn ông nhìn quý phái khác. Nó cúi đầu.
- Cháu chào bác.
- Ừm, chào cháu.
Nói rồi ông ta đi thẳng lên phòng hắn, còn nó được quản gia Kim đưa về nhà. Nó thực sự muốn quên đi mọi chuyện, đến bây giờ thì nó vẫn còn cảm giác hơi thở của hắn phả lên cổ nó. Trăng hôm nay đang khuyết một nửa. "Trăng khuyết sao?"
- Không sao.
Nói rồi Leo đi sau nó còn nó thì chẳng để ý đến hắn nữa mà cứ việc tung tăng chơi bời. Đúng là nó ham ăn ham chơi kinh khủng. Đứng mua vé thôi mà nó cũng phải càu nhàu giảm giá đủ thứ rồi cái nọ cái kia. Nó lôi lợi thế khách quen và hầu như trong cái khu vui chơi này chủ trò nào chả biết cái mặt nó. Thế nên họ đành bó tay với nó luôn à. Nó rủ Leo chơi nhà ma, nó từng phát biểu cảm tưởng mỗi khi vào trong nhà ma là nó thấy rất sảng khoái ấy. Nó đi ra là người ta thấy nó cười toe toét à chứ có thấy nó sợ gì đâu. Leo thì khỏi nói vì vốn dĩ hắn ta cũng là ma rồi, mấy con ma trong này không sợ hắn thì thôi chứ sao hắn phải sợ.
- Cậu không thấy thú vị sao?
- Ngày nào cô cũng chơi mà không biết chán à?
- Không.
Nó cười toe toét thì từ đằng xa lại một giọng nói làm nó không muốn nhìn thấy mặt chủ của giọng nói đó nhất.
- Yo....Tuệ Linh, bạn trai của cô sao?
- Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nó tự nói rồi quay lại nở nụ cười xã giao với cô gái vừa xuất hiện kia. Leo cũng quay lại nhìn thì thấy cô ta đi một mình và nhìn nó mắt tóe lửa.
- Cậu ấy chỉ là.......
- Nếu là bạn thông thường tôi sẽ ngỏ lời đấy. Đến lúc đó đừng có hối hận.
- Cậu....Kiều Linh Nhi, sao tôi đi đâu cậu cũng bám lấy mà nguyền rủa thế hả?
Nó tức giận gắt lên, nhỏ Linh Nhi nhìn nó khẽ mỉm cười rồi lên tiếng.
- Đừng gọi tên tôi như vậy. Là Sasa đó, nhưng mà tôi có bám lấy nguyền rủa gì cậu đâu. Tôi lại thấy có khi cậu điều tra tôi để bám theo đấy. Ở trường Royal chưa đủ hay sao mà còn mấy cái nơi này?
- Cậu...
Nó tức mình không thèm cãi với Sasa làm gì, nhỏ đó giới thiệu mình với Leo một cách vui vẻ. Nó chẳng thèm bận tâm mà bỏ đi, Leo thấy nó bỏ đi thì cũng đi theo còn nhỏ Sasa cứ bám lấy hắn. Vậy là chuyến đi chơi của nó ngày hôm nay bị hai cái con người này phá hỏng toàn bộ.
- Sao vậy Tuệ Linh? Ai làm cháu không vui à?
Chủ quán kem hỏi thì nó thở dài chỉ tay về hướng hai con người đang đứng phía sau nó kia. Nhân lúc họ đang cãi nhau thì nó nẻn đi mất. Nó bỏ đi vừa bực mình vừa mắng họ thì không may nó bị ai đó chụp thuốc mê và kéo đi mất. Leo thấy lạ khi nó đã mất hút thì chạy đến hỏi chủ quán thì được biết nó bỏ đi rồi. Hắn nhanh chóng cố tìm mùi còn sót lại của nó.
- Có chuyện gì à?
Nhỏ Sasa lanh chanh nhưng Leo không nói gì, hắn ta nhìn nhỏ rồi nói.
- Đừng có bám lấy tôi nữa.
Nói rồi Leo cũng mất hút trong dòng người. Nó đã bị chụp thuốc mê và đưa đến một căn nhà gỗ cũ kĩ với cây cối bên ngoài thì khô héo trơ những càng không lá nhìn rất ghê rợn.
- Là con nhỏ này sao? Mày có chắc không đấy?
Tên to cao có vẻ là sếp hỏi thì một trong hai tên đã đưa nó đến đây lên tiếng.
- Vâng thưa đại ca. Nó chính là Vam thuần đó đại ca không sai được đâu. Bọn em đã theo dõi thấy bọn vam quỷ liên tục tấn công nó.
- Vậy à? Xem ra lần này được mẻ lớn đây. Nộp nó cho trụ sở có khi được khoản lớn không chừng.
Thì ra là bọn thợ săn vampire quèn. Bọn chúng muốn đem nó cho trụ sợ để lấy tiền đây mà. Xem ra chúng đánh hơi cũng không tệ. Nhưng mà việc chúng đưa nó đến đây đã dụ cả bầy vam quỷ đang khát máu dòng thuần rồi. Xem ra chúng tự hại mình. Leo lúc này đang gấp gáp chạy đi tìm nó, hắn cảm nhận được cả mùi của bọn vam quỷ đâu đây. Tại ngôi nhà đó, bọn chúng vẫn ngồi vắt vẻo và đang liên lạc với trụ sở thì.
- Đại.....đại ca........
- Yên lặng để tao gọi điện.
Tên đại ca gắt lên nhưng bọn đàn em khều khều tay hắn. Bọn chúng co ro sợ hãi khi một đám vam quỷ với đôi mắt đỏ sọc đang tiến vào đây.
- Cái gì? Sao bọn này.....
Tên đại ca ngạc nhiên và bọn chúng sợ toát hết cả mồ hôi và thi nhay tìm lối chạy nhưng bọn vam quỷ đã chặn đường lại. Tuy là người thường nhưng có máu thì chúng ok tuốt. Vậy là cái đám thợ săn quèn này lại phải chật vật đánh nhau với lũ vam quỷ để bảo toàn tính mạng. Nó cũng đã lờ mờ tỉnh dậy và nhìn chung quanh thì nó kinh hoàng khi một mỡ hỗn độn đang xảy ra trước mặt nó. Tối đó, Leo vẫn đang đi tìm nó, trăng hôm nay đang khuyết, nó giống với cái đêm định mệnh đó.
- Con bé đó vẫn còn......
---------
Leo đã gần tới được nơi rồi, hắn ta nghe thấy tiếng hét lên của nó.
- Cô ta.....
Leo nhanh chóng chạy đến, bọn vam quỷ và cả thợ săn quèn đều bị tổn thất, chỉ còn lại tên đại ca và hai tên bắt nó, bọn họ lùi lại và đưa nó ra làm bia đỡ đạn cho mình. Khi mấy tên vam quỷ định cắn nó thì một cái bóng xuất hiện. Vài giọt máu nhỏ bắn lên người nó, nó ngạc nhiên khi thấy tay Leo đã bị cắn. Ngay lập tức Leo cho chúng nó chết không kịp nhận ra, hắn đã ngồi bịch xuống nền đất đó. Nó lo lắng nhìn hắn, có sức mạnh không xài nhảy vào đỡ làm chi không biết nữa. Ba cái tên phía sau kia vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
- Này cậu không sao đấy chứ? Tay của cậu?
Nó sợ hãi, Leo cứ im lặng hoài làm nó thấy sợ theo, nó thấy hắn ta đang toát mồ hôi. "Chẳng lẽ nọc của vam quỷ ảnh hưởng đến cậu ta sao?"
- Máy chú mau gọi cấp cứu dùm tôi ngay đi.
- Đừng có gọi.
Leo ngăn nó lại, ba cái tên kia đang loay hoay định gọi cũng dừng lại, nó ngạc nhiên nhìn hắn.
- Cậu đang bị thương đó.
- Đến bệnh viện cũng chẳng làm được gì đâu. Trước hết dọn dẹp chỗ này đã. Ba người.....
Nghe Leo nói thì ba tên kia giật bắn mình, nó nhìn Leo, ánh mắt vẻ đang xem xét vết thương.
- Để họ đi đi.
Nó nói thì Leo nhìn nó, hắn hơi ngạc nhiên khi nó muốn tha cho kẻ đã cố tình muốn hại nó. Nó quay lại nhìn ba người kia.
- Mấy chú tốt nhất đừng có để cháu gặp lại nếu không cháu cho ba chú biết tay đấy.
- Bọn ta biết rồi.
Nói rồi ba tên đó chạy đi mất, mấy cái xác kia cũng đang bốc hơi, nó chạy đến bên thấy hắn đang toát rất nhiều mồ hôi, nó nhìn vào vết thương.
- Sao cậu ngốc vậy có sức mạnh không dưng tự dưng nhảy vào.
- Lúc đó đang gấp ai mà nghĩ được nhiều. Mà tôi cứu cô để được nghe trách mắng vậy hả?
Leo nhìn nó cười làm nó muốn giận không được, nó xem xét vết thương, Leo cũng nhìn và thấy phần vết thương có vẻ hơi tím lại. Xem ra nọc của vam quỷ đang bắt đầu ngấm vào cơ thể hắn rồi. Nó càng lo hơn dù sao nó cũng đọc qua về vampire mà. Vam bình thường mà để vam quỷ cắn có thể mất mạng như chơi đấy.
- Phải làm sao đây? Nó đang bắt đầu rồi kìa. Nếu có máu của vam thuần khác thì cậu mới có thể.....
Nó nói như sắp khóc, lúc này nó lo lắng lắm, nó sợ vì nó mà Leo gặp nguy hiểm. Nó cầm điện thoại mà tay run cầm cập làm rớt mấy lần.
- Bình tĩnh đi.....tôi không sao.
- Sao cậu phải cứu tôi chứ? Tôi chỉ là một con nhóc mà cậu không quen biết mà?
- Cô là người quan trọng của Kyo. Cậu ta đã tìm cô từ rất lâu rồi.
Nghe Leo nói nó sực nhớ ra, nếu như cả hắn và Kyo nói đúng thì nó là Vampire sao? Nó nhìn Leo.
- Nếu tôi là Vampire thì cậu hãy hút máu của tôi đi. Nhanh lên nếu không cậu sẽ chết đó Leo.
Nó nhìn hắn nhưng hắn chẳng nói gì. Nó lay lay hắn ta và nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt.
- Cậu không làm vậy sẽ chết thật đó Leo.
- Cô......
- Chẳng phải cậu kêu tôi là em gái của Kyo sao, vậy thì tôi cũng là vam thuần vì vậy cậu lấy máu của tôi cũng được mà.
Nó nói rồi vén tóc sang một bên và cởi áo ra để lộ phần vai trắng mịn của nó. Leo nhìn nó, nó có vẻ đang rất muốn hắn hút máu nó. Vậy là Leo đã cắn nó, cậu đã hút lấy máu của nó. Quả thực máu của nó rất ngon, nó có khẽ rên nhẹ vì khi nanh ghim vào cổ nó có chút hơi đau. Một lúc sau, nó mặc lại áo hẳn hoi rồi nhìn Leo, sắc mặt hắn có vẻ tốt hơn được một chút, nó lấy khăn lau cho hắn.
- Xin lỗi cậu vì tôi mà như vậy. Và cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi.
- Không cần.
Leo lạnh lùng rồi cố đứng dậy nhưng hơi loạng choạng và nó đã phải đỡ lấy hắn. Nó cũng khá mệt khi đột nhiên bị hút máu vậy mà. Nó có gọi điện cho ba mẹ rằng sẽ về muộn, nó sẽ giúp đưa Leo về nhà trước đã.
- Đến nơi rồi Leo.
Nó dìu Leo xuống xe, đứng trước nhà hắn nó hơi choáng ngợp. Nhà hắn là một biệt thự rất lớn và sang trọng, nó ấn chuông cửa thì một lúc sau có một người đàn ông ra mở cửa.
- Cậu chủ......
- Tôi không sao.
Leo lắc đầu, nó cúi chào người đàn ông kia và ông ấy giúp nó dìu hắn vào nhà. Nó giúp hắn nằm xuống giường và người vừa nãy đi kêu người làm cho hắn chút gì đó để ăn.
- Nhà cậu lớn thiệt đó. Nhưng mà tôi là vampire thật sao? Vậy thì ba mẹ tôi?
Mặt nó xụ xuống, nó rất buồn khi biết được mình không phải con ruột của ba mẹ. Hắn khá hiểu cho cảm giác của nó. Hắn nhìn nó rồi kêu nó.
- Lại cái bàn lấy cái hộp dùm tôi.
Nó làm theo lời hắn và tiến về phía cái bàn lấy cái hộp làm bằng gỗ quý mang đến cho hắn. Hắn mở hộp ra và bên trong là một chiếc vòng có mặt hình viên nước màu xanh trong veo.
- Nó nhìn đẹp nhỉ?
- Lại đây.
Hắn kêu nó lại gần thì nó tiến lại gần và hắn đeo chiếc vòng cho nó. Nó hơi ngạc nhiên, khi nó vén tóc cho hắn đeo vòng hắn cũng đã để ý đến vết căn mà hắn để lại cho nó. Sau khi xong nó nhìn hình viên nước nhỏ đó.
- Nó là gì vậy?
- Bùa hộ mệnh.
- Nhưng sao lại đưa cho tôi?
Nó ngây thơ hỏi thì hắn không nói gì, hắn cũng đã hơi mệt vì dù sao cũng không thể khỏi hẳn khi hút máu nó được. Nó nhìn hắn, nhìn vết thương trên cánh tay hắn.
- Nó có đau không?
- Không sao.
- Vậy tôi về nhé muộn rồi. Ba mẹ tôi sẽ rất lo lắng.
- Để quản gia Kim đưa cô về nhà.
- Ừm.
Nó gật đầu rồi đi ra ngoài, nó khẽ thở dài và hơi loạng choạng suýt ngã. Khi nó bước xuống nhà đã chạm mặt với một người đàn ông nhìn quý phái khác. Nó cúi đầu.
- Cháu chào bác.
- Ừm, chào cháu.
Nói rồi ông ta đi thẳng lên phòng hắn, còn nó được quản gia Kim đưa về nhà. Nó thực sự muốn quên đi mọi chuyện, đến bây giờ thì nó vẫn còn cảm giác hơi thở của hắn phả lên cổ nó. Trăng hôm nay đang khuyết một nửa. "Trăng khuyết sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.