Chương 32: Giở trò
Trình Quái
28/09/2023
Có 32 đội đến từ khắp nơi trên thế giới sẽ tham gia thi đấu, đầu tiên đấu loại trực tiếp trước, sau đó sẽ chọn ra 16 đội vào vòng chung kết, số tiền thưởng của đội vô địch tương đương với 10 triệu NDT.
Lần này, tổng cộng có 6 đội đến từ Trung Quốc và Đài Bắc, ban huấn luyện sợ các tuyển thủ chưa thích nghi được với khí hậu Hàn Quốc, mọi bữa ăn đều được kiểm soát chặt chẽ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các tuyển thủ cũng được giám sát, không được chậm trễ việc tập luyện.
TELO nằm trong top 3 vòng loại và xuất sắc lọt vào vòng chung kết.
Sau vòng sơ loại, bọn họ không dám buông lỏng, ngày hôm sau lập tức mở họp, sau đó tăng cường tập luyện. Lần này đội chủ nhà là Hàn Quốc, phía Trung Quốc luôn phải đề phòng xem bọn họ có ngấm ngầm giở trò gì hay không.
Hầu Triển Bằng nói với Nguyên Phi Cách rằng Hàn Quốc cũng là đơn vị tổ chức PGI (PUBG Global Invitational) năm ngoái. Đến vòng cuối cùng, hội trường đột nhiên bị tắt điện, làm gián đoạn tiết tấu và tâm lý của các tuyển thủ, lúc ấy Trung Quốc buộc phải rút khỏi trận đấu.
“Mấy anh bạn mắt một mí này nhiều thủ đoạn lắm, còn không biết xấu hổ nữa, không biết lần này định giở trò gì đây!”
Hai người đang ngồi trong tiệm gà rán, Hầu Triển Bằng không dám ăn nhiều, chỉ ăn một miếng gà rán, phần còn lại chui hết vào bụngNguyên Phi Cách.
Nguyên Phi Cách vứt xương vào thùng rác rồi lau miệng, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra dù ở trên sàn đấu nào thì tokbokki vẫn mãi là tokbokki.”
[*] Nguyên văn là “棒子” (Cây gậy/Hạt ngô): Đây là biệt danh người TQ gọi người HQ, có 3 lý do: (1) Người Hàn Quốc đánh người bằng gậy; (2) Cây gậy là tiếng địa phương của Bắc Kinh, có nghĩa là ngu xuẩn, ngu dốt; (3) Người Hàn Quốc thích trồng ngô. Ở đây editor xin phép được dùng biệt danh (theo chiều hướng tiêu cực) mà người Việt dùng để gọi người Hàn để thể hiện rõ sắc thái của từ. Nếu có đóng góp gì, xin hãy comment bên dưới hoặc inbox cho editor ạ.
“Đúng.” Hầu Triển Bằng gật đầu đồng ý, “Nhưng cũng phải thừa nhận thể thao điện tử của nước này rất mạnh. Em đã xem qua rồi, các đội đến từ một số quốc gia lọt vào chung kết lần này không khó ăn lắm, nhưng riêng Hàn Quốc có tận 3 đội vô địch lọt vào chung kết. Lần này chắc đội Trung Quốc phải đánh một trận khó khăn đây.”
Người xung quanh nói chuyện bằng tiếng Hàn anh nghe không hiểu, Nguyên Phi Cách thấy hơi phiền lòng, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Anh tin tưởng thực lực của bọn họ.”
“Cũng phải, TELO hiện tại chính là chiến đội eSports hàng đầu thế giới, Hòa Yến luôn nằm trong top 3 server châu Á chưa bao giờ rớt hạng, mà thôi, không nói chủ đề này nữa.”
Nguyên Phi Cách híp mắt nhìn cậu ta: “Ngày nào cậu cũng huấn luyện trong căn cứ, sao biết nhiều thế?”
“Ai mà chẳng có sở thích? Em đâu giống anh, hỏi gì cũng không biết, xin hỏi ngoài chơi bóng ra anh còn biết gì nữa?”
Nguyên Phi Cách nhấc cốc nước lên giả vờ hất vào người cậu ta, Hầu Triển Bằng vội vàng né tránh.
“Em nói sai hử? Anh nhìn anh bây giờ đi, không thi đấu, chỉ lên chương trình, chẳng có sở thích đặc biệt nào, người đàn ông nhàm chán như anh là không hấp dẫn nhất đấy!”
Nguyên Phi Cách cong môi đầy trào phúng: “Anh nhàm chán nhưng anh còn có bạn gái, cậu có không?”
“….. #%*amp,#!!”
***
Vừa mới kết thúc một đợt huấn luyện, cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi. Hòa Yến đứng dậy định đến ghế sô pha ngồi nghỉ một lát, nhưng Hâm Tử và Thành Hàn đằng sau đã nhào lên tranh ghế trước, hai người quấn lấy nhau giành chỗ.
Lý Văn Tinh chỉ vào bọn họ: “Hai đứa kia không thấy mệt hả! Đừng đùa nữa, nhanh nghỉ ngơi đi!”
Cô ngồi xuống một bên, lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Nguyên Phi Cách.
Còn chưa kết nối, một dãy số lạ đột nhiên gọi đến.
Cô nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nam.
“Xin chào, cô Hòa Yến phải không?”
Nghe thấy cách hỏi này, trái tim Hòa Yến nảy lên một cái: “Tôi đây.”
“Cha của cô, ông Ôn Kiện Bách đã qua đời vào đêm qua.”
Cảnh sát vừa dứt lời, cô cảm giác nhịp tim của mình ngừng đập trong giây lát, đầu óc ong ong, như còn vọng lại hai chữ cuối cùng của cảnh sát, qua đời.
“Cô Hòa? Cô có đang nghe không?”
Hòa Yến cố ghìm khóe miệng đang nhếch lên, hốc mắt đỏ hồng vì kích động, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô vội vàng trả lời: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”
“Vì cha cô qua đời trong thời gian chấp hành án nên phải nhận được sự đồng ý của người nhà mới có thể tiến hành giám định tử thi, về phần hậu sự sẽ do người nhà giải quyết.”
“Được, cứ giám định đi ạ. Nhưng hiện tại tôi đang không ở trong nước, tạm thời chưa thể về ngay được, tôi giao chuyện này cho mẹ tôi, người đã ly dị với ba tôi được chứ?”
“Được.”
Cúp máy, cô vẫn còn tiêu hóa sự thật này.
Gã đàn ông kia đã chết rồi, chết thật rồi.
Nháy mắt ấy, nỗi lo lắng và tuyệt vọng vô hình đè lên người cô bấy lâu nay dường như tan biến hết.
Thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, Lý Văn Tinh vội vàng tiến lên hỏi: “Chị làm sao thế?”
Anh ta đẩy cô hai cái, Hòa Yến mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên, một hàng nước mắt chảy xuống từ hốc mắt, sau đó cô mỉm cười nhìn anh ta.
Lý Văn Tinh theo bản năng lùi về sau một bước.
Đây là khóc, hay là… cười vậy?
“Hòa Yến, chị sao thế?”
Hòa Yến cúi đầu lau nước mắt rồi lắc đầu: “Không sao, chị đi ra ngoài một lát.”
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Hòa Tuyết Quyên.
“Alo? Bé cưng, có chuyện gì vậy?”
“Mẹ!” Giọng Hòa Yến run run, lại lộ ra vài phần hưng phấn, “Mẹ, ông ta chết rồi, ông ta chết rồi ạ!”
————
Hôm chung kết, trạng thái tâm lý của Hòa Yến cực kỳ tốt, bản đồ cũng là Miramar mà cô quen thuộc nhất.
Trận đầu tiên đã đại sát tứ phương, cô tặng kẻ địch một phát súng, ăn gà và nhận MVP trận đấu nhờ 20 kill, dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi.
Trò chơi kết thúc, Hâm Tử ở bên cạnh không khỏi vỗ tay tán thưởng: “Chị Yến, chị giết đến đỏ mắt rồi đấy à?”
Hòa Yến kéo tai nghe xuống, mỉm cười với cậu ta: “Cũng tạm.”
Fan bên dưới sân khấu ai cũng kinh ngạc, mặc dù ván đầu tiên khởi đầu tốt đẹp, nhưng Hòa Yến vừa nãy cứng quá, vừa đáp đất đã giết người, cứ thế giết thẳng tới bo cuối.
Hầu Triển Bằng nói với Nguyên Phi Cách: “Trận này thao tác của Hòa Yến mạnh mẽ thật.”
Nguyên Phi Cách dõi mắt theo bóng dáng đi xuống sân khấu nghỉ ngơi của Hòa Yến, anh cười khẽ: “Đúng vậy, mạnh thật.”
Chu Hoành Xương đi tới dặn bọn họ: “Trận thứ 2 và thứ 3 không được chơi quá sức, phải giữ sức đến trận cuối cùng biết chưa? Nhất là em đó Hòa Yến! Hôm nay được bơm máu gà à?”
Hòa Yến chột dạ cúi đầu: “Dạ…”
Trong trận thứ 2 và thứ 3, Hòa Yến ngoan ngoãn nghe lời không giết người nữa, nghe theo lệnh của đội trưởng ôm cây đợi thỏ trong khu nhà gần khu vực hoang dã, chặn đường tiến vào của kẻ địch, tranh thủ thời gian cho các chiến đội Trung Quốc khác loot đồ ở khu nhà trung tâm.
Đến bo cuối cũng bảo toàn sức mạnh, xếp hạng 3 ở trận thứ 2 và hạng 4 ở trận thứ 3.
Trước mắt, điểm của Hòa Yến vẫn đứng đầu, Hâm Tư hạng 5, Lý Văn Tinh thứ 11, Thành Hàn thứ 16. Đội Trung Quốc chiếm 4 trên tổng số 10 đội đứng đầu.
Tình thế khá tốt.
Trận thứ 4 bắt đầu, TELO lựa chọn nhảy dù ở Los Leones gần đường bay.
Los Leones là thành phố lớn nhất bản đồ Miramar, có nhiều tòa nhà cao tầng, các khu nhà được phân bố dày đặc, nuôi béo 3 đội trong game cũng được.
Sau khi loot đủ đồ, bốn người chia nhau mỗi người chiếm một tòa tháp, vẫn sử dụng chiến thuật như hai trận trước: Không chủ động khiêu chiến, địch đến cũng không sợ.
Hầu Triển Bằng phân tích: “Nếu không có gì bất ngờ, trận này vẫn ổn định…”
Còn chưa nói xong, khán giả bên dưới đột nhiên reo hò ầm ĩ.
“Chuyện gì vậy?”
Cũng hoang mang như hai người bọn họ chính là một vài khán giả Trung Quốc.
Trên màn hình lớn của bên Hàn Quốc, 3 đội mặc trang phục màu xanh lam huỳnh quang giống nhau bắn vài phát súng tượng trưng, sau đó nhanh chóng di chuyển về phía đội tuyển TELO.
Tiếng reo hò bên dưới càng lúc càng to, vài người đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Chỉ cần có đội nào đó tới gần TELO, khán giả bên dưới sẽ cố ý reo lên.
“Mẹ nó, đây có được tính là cố tình báo vị trí không?!”
Tiếng hò reo bên dưới đợt sau cao hơn đợt trước, càng có nhiều người chạy đến chỗ bọn họ hơn. Diệt hết đợt này tới đợt khác, đạn gần hết mà không kịp loot đồ bổ sung.
Hòa Yến điều chỉnh lại tai nghe, chửi thầm một câu: “Đm…”
Chỉ còn lại TELO và 3 đội Hàn Quốc, cùng một số người chơi đơn độc đến từ các quốc gia khác. Đội Hàn quốc mặc trang phục giống nhau, tập trung hỏa lực công kích tòa tháp của bọn họ.
Người phụ trách phòng thủ – Thành Hàn lén rời khỏi chiến trường đi tìm xe cho đồng đội chuẩn bị rút lui, kết quả bị một người chơi đơn độc mai phục bắn chết.
Hâm Tử vẫn canh giữ tòa tháp cao, tiêu diệt 5 người, quân số của đội Hàn Quốc giảm mạnh, cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa. Hai bên đang giằng co trong tòa nhà, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hâm Tử lặng lẽ rời đi, kết quả tiếng reo hò lại vang lên, cậu ta bị người ta phục kích từ sau, gục ngay tại chỗ.
“Tao đm chúng mày!!” Cậu ta ném tai nghe, “Cmn bắt nạt người ta vừa!”
Hòa Yến đang chĩa súng vào đối phương nhưng không bên nào có lợi. Cô dựa vào tường cắn túi máu, sắc mặt đen sì, cô nhếch môi không nói lời nào.
Lúc này đội Trung Quốc chỉ còn cô và Lý Văn Tinh. Mà trận này bọn họ phải trụ vững top 3, nếu không trận sau sẽ khó khăn.
Lý Văn Tinh trầm giọng hỏi cô: “Làm sao bây giờ?”
Chà lau mồ hôi trong lòng bàn tay rồi xoay xoay các khớp ngón tay, Hòa Yến cắn răng nói: “Trốn.”
Để giấu tiếng bước chân, hai người nằm bò trên đất lui về sau, sau khi di chuyển đến cửa sổ thì lập tức lăn xuống lầu, chuyển sang góc nhìn thứ nhất, cầm AK giải quyết đối phương ở lầu dưới. Kẻ địch trên tầng nghe thấy tiếng động lập tức đuổi xuống theo.
Lượng máu của Lý Văn Tinh không còn lại bao nhiêu, địch đằng sau dùng hai phát súng knock-out anh ta.
Hòa Yến không cứu được, cô ném hai quả bom khói ra rồi trèo vào nhà qua cửa sổ tầng một.
Cứ như thế giằng co với kẻ địch hai vòng bo nữa rồi nhân lúc bọn họ không chú ý chạy đến khu nhà bên đường đối diện. May mắn nhặt được hai túi cứu thương, cô nhanh chóng hồi máu.
Lại nghe thấy tiếng hò reo bên dưới khán đài, Hòa Yến kìm nén lửa giận trong lòng, cầm AK đặt lên cửa sổ nhắm thẳng ra đường.
Thích ác ý báo vị trí đúng không? Vậy thì đến một người giết một người.
Có mấy tuyển thủ bốc đồng nhanh chóng xuất hiện trên đường vắng, AK đã tháo scope, viên đạn nã trúng kẻ địch không thương tiếc, máu xanh văng tung tóe, nháy mắt diệt được 3 tên.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bị lựu đạn nổ chết.
Ném chuột trong tay, cô run rẩy giữ chặt tay phải rồi thở hắt ra một cái. May, may là trong top 3.
Sắc mặt của Nguyên Phi Cách dưới khán đài cũng không khá hơn chút nào, anh bực bội kéo khẩu trang xuống, trầm giọng nói: “Này cmn khác gì chơi bẩn! Đm!”
Anh không biết thể thao điện tử thiếu tinh thần cạnh tranh như vậy đấy!
Trở lại phòng nghỉ, mọi người đều tức điên.
Thành Hàn muốn tìm ban tổ chức tính sổ, cuối cùng bị Chu Hoành Xương ngăn lại.
“Cậu đi làm gì? Cậu làm gì được khán giả?”
“Bọn họ kết bè với nhau cố tình chơi xấu, đó là sự thật mà?!”
Chu Hoành Xương lắc đầu: “Chuyện này các cậu đừng xen vào, cứ thi đấu cho tốt, chuyện còn lại giao cho bọn anh, lần này không dễ dàng bỏ qua vậy đâu!”
Hòa Yến đen mặt không nói lời nào, ngồi ở một bên không biết đang nghĩ gì.
Hâm Tử ngồi lại gần, hỏi cô: “Chị Yến, liệu trận tiếp theo bọn họ có chơi xấu tiếp không nhỉ?”
Cô ngả người ra sau: “Tưởng không ai biết ngấm ngầm giở trò sao?”
“Hở? Vậy chúng ta… cũng kết bè hả chị?”
Hòa Yến mỉm cười, vươn tay ôm cổ cậu ta rồi gọi Lý Văn Tinh và Thành Hàn lại.
“Biết cha ông ta am hiểu lối đánh gì nhất không?”
Hâm Tử ngơ ngác chớp chớp mắt: “Lối gì ạ?”
“Du kích.”
Hết chương 32.
------oOo------
Lần này, tổng cộng có 6 đội đến từ Trung Quốc và Đài Bắc, ban huấn luyện sợ các tuyển thủ chưa thích nghi được với khí hậu Hàn Quốc, mọi bữa ăn đều được kiểm soát chặt chẽ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của các tuyển thủ cũng được giám sát, không được chậm trễ việc tập luyện.
TELO nằm trong top 3 vòng loại và xuất sắc lọt vào vòng chung kết.
Sau vòng sơ loại, bọn họ không dám buông lỏng, ngày hôm sau lập tức mở họp, sau đó tăng cường tập luyện. Lần này đội chủ nhà là Hàn Quốc, phía Trung Quốc luôn phải đề phòng xem bọn họ có ngấm ngầm giở trò gì hay không.
Hầu Triển Bằng nói với Nguyên Phi Cách rằng Hàn Quốc cũng là đơn vị tổ chức PGI (PUBG Global Invitational) năm ngoái. Đến vòng cuối cùng, hội trường đột nhiên bị tắt điện, làm gián đoạn tiết tấu và tâm lý của các tuyển thủ, lúc ấy Trung Quốc buộc phải rút khỏi trận đấu.
“Mấy anh bạn mắt một mí này nhiều thủ đoạn lắm, còn không biết xấu hổ nữa, không biết lần này định giở trò gì đây!”
Hai người đang ngồi trong tiệm gà rán, Hầu Triển Bằng không dám ăn nhiều, chỉ ăn một miếng gà rán, phần còn lại chui hết vào bụngNguyên Phi Cách.
Nguyên Phi Cách vứt xương vào thùng rác rồi lau miệng, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra dù ở trên sàn đấu nào thì tokbokki vẫn mãi là tokbokki.”
[*] Nguyên văn là “棒子” (Cây gậy/Hạt ngô): Đây là biệt danh người TQ gọi người HQ, có 3 lý do: (1) Người Hàn Quốc đánh người bằng gậy; (2) Cây gậy là tiếng địa phương của Bắc Kinh, có nghĩa là ngu xuẩn, ngu dốt; (3) Người Hàn Quốc thích trồng ngô. Ở đây editor xin phép được dùng biệt danh (theo chiều hướng tiêu cực) mà người Việt dùng để gọi người Hàn để thể hiện rõ sắc thái của từ. Nếu có đóng góp gì, xin hãy comment bên dưới hoặc inbox cho editor ạ.
“Đúng.” Hầu Triển Bằng gật đầu đồng ý, “Nhưng cũng phải thừa nhận thể thao điện tử của nước này rất mạnh. Em đã xem qua rồi, các đội đến từ một số quốc gia lọt vào chung kết lần này không khó ăn lắm, nhưng riêng Hàn Quốc có tận 3 đội vô địch lọt vào chung kết. Lần này chắc đội Trung Quốc phải đánh một trận khó khăn đây.”
Người xung quanh nói chuyện bằng tiếng Hàn anh nghe không hiểu, Nguyên Phi Cách thấy hơi phiền lòng, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Anh tin tưởng thực lực của bọn họ.”
“Cũng phải, TELO hiện tại chính là chiến đội eSports hàng đầu thế giới, Hòa Yến luôn nằm trong top 3 server châu Á chưa bao giờ rớt hạng, mà thôi, không nói chủ đề này nữa.”
Nguyên Phi Cách híp mắt nhìn cậu ta: “Ngày nào cậu cũng huấn luyện trong căn cứ, sao biết nhiều thế?”
“Ai mà chẳng có sở thích? Em đâu giống anh, hỏi gì cũng không biết, xin hỏi ngoài chơi bóng ra anh còn biết gì nữa?”
Nguyên Phi Cách nhấc cốc nước lên giả vờ hất vào người cậu ta, Hầu Triển Bằng vội vàng né tránh.
“Em nói sai hử? Anh nhìn anh bây giờ đi, không thi đấu, chỉ lên chương trình, chẳng có sở thích đặc biệt nào, người đàn ông nhàm chán như anh là không hấp dẫn nhất đấy!”
Nguyên Phi Cách cong môi đầy trào phúng: “Anh nhàm chán nhưng anh còn có bạn gái, cậu có không?”
“….. #%*amp,#!!”
***
Vừa mới kết thúc một đợt huấn luyện, cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi. Hòa Yến đứng dậy định đến ghế sô pha ngồi nghỉ một lát, nhưng Hâm Tử và Thành Hàn đằng sau đã nhào lên tranh ghế trước, hai người quấn lấy nhau giành chỗ.
Lý Văn Tinh chỉ vào bọn họ: “Hai đứa kia không thấy mệt hả! Đừng đùa nữa, nhanh nghỉ ngơi đi!”
Cô ngồi xuống một bên, lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Nguyên Phi Cách.
Còn chưa kết nối, một dãy số lạ đột nhiên gọi đến.
Cô nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nam.
“Xin chào, cô Hòa Yến phải không?”
Nghe thấy cách hỏi này, trái tim Hòa Yến nảy lên một cái: “Tôi đây.”
“Cha của cô, ông Ôn Kiện Bách đã qua đời vào đêm qua.”
Cảnh sát vừa dứt lời, cô cảm giác nhịp tim của mình ngừng đập trong giây lát, đầu óc ong ong, như còn vọng lại hai chữ cuối cùng của cảnh sát, qua đời.
“Cô Hòa? Cô có đang nghe không?”
Hòa Yến cố ghìm khóe miệng đang nhếch lên, hốc mắt đỏ hồng vì kích động, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cô vội vàng trả lời: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”
“Vì cha cô qua đời trong thời gian chấp hành án nên phải nhận được sự đồng ý của người nhà mới có thể tiến hành giám định tử thi, về phần hậu sự sẽ do người nhà giải quyết.”
“Được, cứ giám định đi ạ. Nhưng hiện tại tôi đang không ở trong nước, tạm thời chưa thể về ngay được, tôi giao chuyện này cho mẹ tôi, người đã ly dị với ba tôi được chứ?”
“Được.”
Cúp máy, cô vẫn còn tiêu hóa sự thật này.
Gã đàn ông kia đã chết rồi, chết thật rồi.
Nháy mắt ấy, nỗi lo lắng và tuyệt vọng vô hình đè lên người cô bấy lâu nay dường như tan biến hết.
Thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, Lý Văn Tinh vội vàng tiến lên hỏi: “Chị làm sao thế?”
Anh ta đẩy cô hai cái, Hòa Yến mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên, một hàng nước mắt chảy xuống từ hốc mắt, sau đó cô mỉm cười nhìn anh ta.
Lý Văn Tinh theo bản năng lùi về sau một bước.
Đây là khóc, hay là… cười vậy?
“Hòa Yến, chị sao thế?”
Hòa Yến cúi đầu lau nước mắt rồi lắc đầu: “Không sao, chị đi ra ngoài một lát.”
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Hòa Tuyết Quyên.
“Alo? Bé cưng, có chuyện gì vậy?”
“Mẹ!” Giọng Hòa Yến run run, lại lộ ra vài phần hưng phấn, “Mẹ, ông ta chết rồi, ông ta chết rồi ạ!”
————
Hôm chung kết, trạng thái tâm lý của Hòa Yến cực kỳ tốt, bản đồ cũng là Miramar mà cô quen thuộc nhất.
Trận đầu tiên đã đại sát tứ phương, cô tặng kẻ địch một phát súng, ăn gà và nhận MVP trận đấu nhờ 20 kill, dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi.
Trò chơi kết thúc, Hâm Tử ở bên cạnh không khỏi vỗ tay tán thưởng: “Chị Yến, chị giết đến đỏ mắt rồi đấy à?”
Hòa Yến kéo tai nghe xuống, mỉm cười với cậu ta: “Cũng tạm.”
Fan bên dưới sân khấu ai cũng kinh ngạc, mặc dù ván đầu tiên khởi đầu tốt đẹp, nhưng Hòa Yến vừa nãy cứng quá, vừa đáp đất đã giết người, cứ thế giết thẳng tới bo cuối.
Hầu Triển Bằng nói với Nguyên Phi Cách: “Trận này thao tác của Hòa Yến mạnh mẽ thật.”
Nguyên Phi Cách dõi mắt theo bóng dáng đi xuống sân khấu nghỉ ngơi của Hòa Yến, anh cười khẽ: “Đúng vậy, mạnh thật.”
Chu Hoành Xương đi tới dặn bọn họ: “Trận thứ 2 và thứ 3 không được chơi quá sức, phải giữ sức đến trận cuối cùng biết chưa? Nhất là em đó Hòa Yến! Hôm nay được bơm máu gà à?”
Hòa Yến chột dạ cúi đầu: “Dạ…”
Trong trận thứ 2 và thứ 3, Hòa Yến ngoan ngoãn nghe lời không giết người nữa, nghe theo lệnh của đội trưởng ôm cây đợi thỏ trong khu nhà gần khu vực hoang dã, chặn đường tiến vào của kẻ địch, tranh thủ thời gian cho các chiến đội Trung Quốc khác loot đồ ở khu nhà trung tâm.
Đến bo cuối cũng bảo toàn sức mạnh, xếp hạng 3 ở trận thứ 2 và hạng 4 ở trận thứ 3.
Trước mắt, điểm của Hòa Yến vẫn đứng đầu, Hâm Tư hạng 5, Lý Văn Tinh thứ 11, Thành Hàn thứ 16. Đội Trung Quốc chiếm 4 trên tổng số 10 đội đứng đầu.
Tình thế khá tốt.
Trận thứ 4 bắt đầu, TELO lựa chọn nhảy dù ở Los Leones gần đường bay.
Los Leones là thành phố lớn nhất bản đồ Miramar, có nhiều tòa nhà cao tầng, các khu nhà được phân bố dày đặc, nuôi béo 3 đội trong game cũng được.
Sau khi loot đủ đồ, bốn người chia nhau mỗi người chiếm một tòa tháp, vẫn sử dụng chiến thuật như hai trận trước: Không chủ động khiêu chiến, địch đến cũng không sợ.
Hầu Triển Bằng phân tích: “Nếu không có gì bất ngờ, trận này vẫn ổn định…”
Còn chưa nói xong, khán giả bên dưới đột nhiên reo hò ầm ĩ.
“Chuyện gì vậy?”
Cũng hoang mang như hai người bọn họ chính là một vài khán giả Trung Quốc.
Trên màn hình lớn của bên Hàn Quốc, 3 đội mặc trang phục màu xanh lam huỳnh quang giống nhau bắn vài phát súng tượng trưng, sau đó nhanh chóng di chuyển về phía đội tuyển TELO.
Tiếng reo hò bên dưới càng lúc càng to, vài người đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Chỉ cần có đội nào đó tới gần TELO, khán giả bên dưới sẽ cố ý reo lên.
“Mẹ nó, đây có được tính là cố tình báo vị trí không?!”
Tiếng hò reo bên dưới đợt sau cao hơn đợt trước, càng có nhiều người chạy đến chỗ bọn họ hơn. Diệt hết đợt này tới đợt khác, đạn gần hết mà không kịp loot đồ bổ sung.
Hòa Yến điều chỉnh lại tai nghe, chửi thầm một câu: “Đm…”
Chỉ còn lại TELO và 3 đội Hàn Quốc, cùng một số người chơi đơn độc đến từ các quốc gia khác. Đội Hàn quốc mặc trang phục giống nhau, tập trung hỏa lực công kích tòa tháp của bọn họ.
Người phụ trách phòng thủ – Thành Hàn lén rời khỏi chiến trường đi tìm xe cho đồng đội chuẩn bị rút lui, kết quả bị một người chơi đơn độc mai phục bắn chết.
Hâm Tử vẫn canh giữ tòa tháp cao, tiêu diệt 5 người, quân số của đội Hàn Quốc giảm mạnh, cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa. Hai bên đang giằng co trong tòa nhà, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hâm Tử lặng lẽ rời đi, kết quả tiếng reo hò lại vang lên, cậu ta bị người ta phục kích từ sau, gục ngay tại chỗ.
“Tao đm chúng mày!!” Cậu ta ném tai nghe, “Cmn bắt nạt người ta vừa!”
Hòa Yến đang chĩa súng vào đối phương nhưng không bên nào có lợi. Cô dựa vào tường cắn túi máu, sắc mặt đen sì, cô nhếch môi không nói lời nào.
Lúc này đội Trung Quốc chỉ còn cô và Lý Văn Tinh. Mà trận này bọn họ phải trụ vững top 3, nếu không trận sau sẽ khó khăn.
Lý Văn Tinh trầm giọng hỏi cô: “Làm sao bây giờ?”
Chà lau mồ hôi trong lòng bàn tay rồi xoay xoay các khớp ngón tay, Hòa Yến cắn răng nói: “Trốn.”
Để giấu tiếng bước chân, hai người nằm bò trên đất lui về sau, sau khi di chuyển đến cửa sổ thì lập tức lăn xuống lầu, chuyển sang góc nhìn thứ nhất, cầm AK giải quyết đối phương ở lầu dưới. Kẻ địch trên tầng nghe thấy tiếng động lập tức đuổi xuống theo.
Lượng máu của Lý Văn Tinh không còn lại bao nhiêu, địch đằng sau dùng hai phát súng knock-out anh ta.
Hòa Yến không cứu được, cô ném hai quả bom khói ra rồi trèo vào nhà qua cửa sổ tầng một.
Cứ như thế giằng co với kẻ địch hai vòng bo nữa rồi nhân lúc bọn họ không chú ý chạy đến khu nhà bên đường đối diện. May mắn nhặt được hai túi cứu thương, cô nhanh chóng hồi máu.
Lại nghe thấy tiếng hò reo bên dưới khán đài, Hòa Yến kìm nén lửa giận trong lòng, cầm AK đặt lên cửa sổ nhắm thẳng ra đường.
Thích ác ý báo vị trí đúng không? Vậy thì đến một người giết một người.
Có mấy tuyển thủ bốc đồng nhanh chóng xuất hiện trên đường vắng, AK đã tháo scope, viên đạn nã trúng kẻ địch không thương tiếc, máu xanh văng tung tóe, nháy mắt diệt được 3 tên.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bị lựu đạn nổ chết.
Ném chuột trong tay, cô run rẩy giữ chặt tay phải rồi thở hắt ra một cái. May, may là trong top 3.
Sắc mặt của Nguyên Phi Cách dưới khán đài cũng không khá hơn chút nào, anh bực bội kéo khẩu trang xuống, trầm giọng nói: “Này cmn khác gì chơi bẩn! Đm!”
Anh không biết thể thao điện tử thiếu tinh thần cạnh tranh như vậy đấy!
Trở lại phòng nghỉ, mọi người đều tức điên.
Thành Hàn muốn tìm ban tổ chức tính sổ, cuối cùng bị Chu Hoành Xương ngăn lại.
“Cậu đi làm gì? Cậu làm gì được khán giả?”
“Bọn họ kết bè với nhau cố tình chơi xấu, đó là sự thật mà?!”
Chu Hoành Xương lắc đầu: “Chuyện này các cậu đừng xen vào, cứ thi đấu cho tốt, chuyện còn lại giao cho bọn anh, lần này không dễ dàng bỏ qua vậy đâu!”
Hòa Yến đen mặt không nói lời nào, ngồi ở một bên không biết đang nghĩ gì.
Hâm Tử ngồi lại gần, hỏi cô: “Chị Yến, liệu trận tiếp theo bọn họ có chơi xấu tiếp không nhỉ?”
Cô ngả người ra sau: “Tưởng không ai biết ngấm ngầm giở trò sao?”
“Hở? Vậy chúng ta… cũng kết bè hả chị?”
Hòa Yến mỉm cười, vươn tay ôm cổ cậu ta rồi gọi Lý Văn Tinh và Thành Hàn lại.
“Biết cha ông ta am hiểu lối đánh gì nhất không?”
Hâm Tử ngơ ngác chớp chớp mắt: “Lối gì ạ?”
“Du kích.”
Hết chương 32.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.