Chương 26: Không sao
Trình Quái
28/09/2023
Thấy Hòa Yến vào một mình, Hòa Tuyết Quyên liếc nhìn ra sau cô: “Ơ? Cái cậu kia đâu rồi?”
“À, anh ấy đi rồi ạ.”
“Đi rồi? Đi nhanh vậy? Người ta vừa mới đến chưa được bao lâu.”
Tâm trạng Hòa Yến không tốt lắm, cô gật đầu: “Anh ấy bận chút việc ạ.”
Hòa Tuyết Quyên nhìn cô một cái rồi nói: “Cậu ấy mang hai bó hoa tới, bó hoa lay ơn tặng cho mẹ, còn một bó nữa vẫn ở đây không biết là cho ai nhỉ?”
Lúc này Hòa Yến mới chú ý đến hai bó hoa được đặt song song trên tủ đầu giường, bên cạnh bó hoa lay ơn được gói rất đẹp là bó hoa hồng phấn nhỏ hơn, những đóa hoa chụm vào, bên trên còn dính chút sương mai.
Cô ngây người, bước tới đầu giường ôm lấy bó hoa hồng phấn rồi chạy ra ngoài. Hòa Tuyết Quyên đằng sau vội cất giọng dặn dò: “Chạy chậm thôi con!”
Lúc chạy đến cổng bệnh viện, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Người đã sớm không còn nữa.
Hòa Yến hơi nản lòng, hạ bó hoa xuống rồi dần dần ngây người.
Thấy cô hớt hải chạy ra khỏi bệnh viện, Tiêu Vân cũng gác lại chuyện trong tay rồi chạy theo. Nhìn cô đứng một mình trước cổng viện, anh tiến lên gọi: “Hòa Yến, em sao thế?”
Hòa Yến quay đầu, khẽ nhếch khóe môi: “Không có gì…”
“Bó hoa này đẹp nhỉ, em mua chúng khi nào thế?”
“Không phải em…” Hòa Yến mím môi, do dự một lát, cô nói với Tiêu Vân: “Anh ném đi giúp em với.”
Tiêu Vân cúi đầu nhìn lướt qua, anh hơi nhíu mày: “Bó hoa này hình như là mới mua, ném đi thì tiếc lắm.”
“Dù sao cũng không dùng, cứ ném đi ạ.”
“….. Được.”
Nhận lấy bó hoa hồng, Tiêu Vân xoay người đi đến chỗ thùng rác cách đó không xa.
Hai tay buông thõng bên hông nắm chặt, cô nhìn chằm chằm bó hoa, đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút!”
Tiêu Vân dừng bước, xoay người lại.
“….. Thôi anh cứ đưa cho em đi ạ.”
Bó hoa hồng phấn lại quay về tay cô.
“Ném đi thì đáng tiếc thật.”
“…..”
————
Bay đến Sơn Thành rồi quay về còn chưa hết một ngày.
Lúc xuống máy bay, Nguyên Phi Cách về nhà cất hành lý rồi đến tìm Triệu Châu.
Thấy anh đột nhiên tới đây, Triệu Châu rất ngạc nhiên, bình thường bảo Nguyên Phi Cách tới kiểm tra, cái tên này sẽ nghĩ 1001 lý do để từ chối.
“Sao cậu tới đây?”
Trông tâm trạng Nguyên Phi Cách không được tốt lắm, anh đen mặt ngồi xuống.
Nửa ngày không nói lời nào.
“Này, cậu bị sao thế?”
Hệ thống sưởi trong nhà được bật đầy đủ, Nguyên Phi Cách lại quấn áo khoác dày, bỗng cảm thấy hơi oi bức, anh đứng dậy cởi áo đặt sang một bên.
Một lần nữa ngồi xuống, anh quay đầu đối diện với Triệu Châu.
Triệu Châu hơi ngả ra sau, nhìn anh đầy cảnh giác: “Cậu định làm gì?”
“….. Tan làm đi uống rượu không?”
Triệu Châu ném cho anh một cái liếc mắt đầy khinh bỉ: “Đm bây giờ á? Đi.”
Anh ta không biết Nguyên Phi Cách bị chập mạch chỗ nào nên gọi cả Hàm Thiệu Kỳ và Hầu Triển Bằng đi uống rượu cùng luôn.
Hai người mới từ đội về nghỉ ngơi ít hôm, mãi mới có thời gian ra ngoài tụ tập.
Bốn người không ra nhà hàng mà tìm một quán ăn gần nhà. Xiên nướng và rượu bày đầy bàn, ở giữa là nồi lẩu đang sôi ùng ục, họ vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng bao lâu sau đã thấy nóng trong người.
Nguyên Phi Cách uống hết ly này đến ly khác, đồ ăn lại không ăn nhiều lắm.
Thấy anh có hơi khác thường, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, Triệu Châu lên tiếng trước: “Sao hôm nay anh Phi nhà chúng ta đến đây mượn rượu giải sầu vậy?”
Nguyên Phi Cách nhướng mày: “Ai mượn rượu giải sầu?”
“Nói nhảm ít thôi, trông cái vẻ thất tình này đi, ai không biết còn tưởng cậu bị làm sao đấy.”
“…..”
Hàm Thiệu Kỳ sáp lại: “Đm, thật sao? Thất tình thật à? Không đúng, tôi còn chưa nghe tin anh có người yêu mà.”
Nguyên Phi Cách cụng ly với anh ta: “Không có gì cả, đừng đoán mò.”
Hầu Triển Bằng vừa cắn xiên nướng vừa chơi game, mắt thấy sắp được ăn gà [1], kết quả bị kẻ nào đó núp trong bụi rậm cho một phát đạn.
[1] Ăn gà: Mỗi khi thắng game PUBG sẽ xuất hiện câu “Winner Winner Chicken Dinner” nên thường chúng ta vẫn coi sự “ăn gà” là một biểu tượng chiến thắng trong PUBG.
Cậu ta tức tối đập bàn: “Fuck! Cái tên bắn lén này! Một phát hạ gục em!”
Triệu Châu tò mò nhìn sang: “Cậu chơi trò gì thế?”
“PUBG Mobile ạ.”
“Ơ? Hai năm trước anh đã thấy cậu chơi trò này rồi, giờ vẫn còn chơi hả? Chung tình phết ha.”
Hầu Triển Bằng mở ván mới, cười nhạo nói: “Cũng không hẳn, em là người chơi cũ. Nghe nói tháng 9 năm nay có một giải đấu quốc tế, đó là trận đấu lớn nhất của PUBG, em định thi Olympic xong sẽ quay lại xem.”
Triệu Châu cau mày: “PUBG… Đây không phải là giải đấu Hòa Yến tham gia sao?”
“Anh quen Hòa Yến hả?” Hầu Triển Bằng kinh ngạc nhìn Triệu Châu.
Triệu Châu liếc mắt nhìn Nguyên Phi Cách đang ngửa đầu uống rượu rồi nở nụ cười: “Không chỉ quen thôi đâu, bọn anh còn từng đi du lịch với nhau nữa cơ. Trên weibo của Phi Cách có ảnh chung đó, cậu không thấy à?”
“Lâu rồi em không động đến weibo.”
Triệu Châu cầm xiên huơ huơ trước mặt Nguyên Phi Cách, Nguyên Phi Cách nóng nảy lườm anh ta một cái: “Có việc thì nói!”
“Cậu và Hòa Yến sao rồi? Lâu như vậy có tiến triển gì không?”
“…..”
Anh lại không lên tiếng, Triệu Châu lườm anh: “Đến cái rắm cũng không thả! Thôi, để anh tìm ảnh cho cậu.”
Nói xong thì mở weibo của Nguyên Phi Cách lên, kéo xuống một chút là tấm ảnh nhóm chụp hồi đi chơi Tam Á của bọn họ.
Hầu Triển Bằng giật lấy di động, trố mắt nhìn hai người đứng cạnh nhau: “Đờ mờ, anh Phi, anh và Hòa Yến thân thiết vậy? Cô ấy là nữ thần của em đó, không, là một trong số những nữ thần của em, chơi game siêu siêu đỉnh luôn!”
Hàm Thiệu Kỳ vỗ vỗ cánh tay anh, tò mò hỏi: “Ai đấy? Ai vậy? Có liên quan gì đến anh?”
“…..”
Nguyên Phi Cách bỗng thấy hơi hối hận vì gọi bọn họ ra đây.
Nhìn bọn họ chuyển từ game sang Hòa Yến, lại từ Hòa Yến sang thể thao điện tử rồi quay về mối quan hệ giữa anh và Hòa Yến.
Triệu Châu híp mắt: “Đừng bảo tâm trạng cậu không tốt là vì Hòa Yến đấy nhé?”
Bàn tay cầm ly rượu nhẹ nhàng gõ xuống bàn, nồi lẩu phả hơi nóng vào không khí, anh cúi đầu, im lặng một lúc lâu mới nói: “Không phải, tôi và cô ấy không liên quan gì đến nhau.”
————
Phán quyết của tòa án đã có, Ôn Kiện Bách bị kết tội cố ý xông vào nhà đánh người, tuyên phạt 4 năm tù giam.
Hôm lập xuân, Hòa Tuyết Quyên chính thức xuất viện.
Hai mẹ con không định đón Tết Âm lịch ở Sơn Thành, sau khi thu dọn hành lý, hai người mua vé máy bay rồi bay thẳng đến thủ đô đón năm mới.
Thím Phùng và Tiêu Vân đều khuyên hai người ở lại thêm mấy ngày, ít nhất thì ăn cơm tất niên rồi hẵng đi. Hai mẹ con cô tặng cho nhà họ rất nhiều quà cáp, thím Phùng từ chối nửa ngày mới miễn cưỡng nhận lấy.
Nhìn hai người họ rời khỏi khu phố, thím Phùng thở dài cảm khái: “Sau này, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Ngồi trên máy bay, Hòa Yến dựa vào vai mẹ rồi ngủ thiếp đi vì quá mệt. Hòa Tuyết Quyên dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, mũ che khuất nửa khuôn mặt, bà lặng lẽ lau nước mắt.
Cuối cùng bà cũng có thể nói lời tạm biệt với quá khứ.
Khi máy bay hạ cánh, Hòa Yến dẫn Hòa Tuyết Quyên rời khỏi sân bay.
Mấy hôm nay thủ đô có tuyết rơi, màu trắng xóa bao phủ cả thành phố. Hòa Tuyết Quyên luôn sống ở Sơn Thành, chưa bao giờ nhìn thấy tuyết rơi nhiều như vậy. Những bông tuyết rơi lả tả xuống mũ bà, chẳng bao lâu sau cái mũi cũng hơi ửng hồng vì lạnh.
Trở lại căn hộ cho thuê của Hòa Yến, sau khi thu dọn hành lý, Hòa Yến dẫn mẹ đi ăn một bữa tiệc lớn rồi đi dạo quảng trường Thiên An Môn một vòng. Dọc đường đi, Hòa Tuyết Quyên luôn giơ di động chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Ăn tối xong, dường như tuyết bên ngoài còn lớn hơn nữa, hai mẹ con xuống lầu đắp người tuyết.
Bệnh của Hòa Tuyết Quyên vừa khỏi, không dám hoạt động nhiều, bà cẩn thận ngồi xổm trên mặt đất nặn quả cầu tuyết, sau đó đưa cho Hòa Yến.
Hòa Yến nhìn thoáng qua, không hài lòng với kích cỡ này cho lắm: “Mẹ, mẹ nặn to hơn chút được không? Cái này nhỏ quá.”
“Cái này không nhỏ mà?”
“Con muốn cái lớn hơn cơ!”
“Ồ.”
Mất một lúc lâu, cuối cùng một người tuyết lớn không được đẹp cho lắm cũng được hoàn thành. Hòa Yến chạy về nhà lấy một củ cà rốt rồi làm mũi cho người tuyết.
Nhìn người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo, Hòa Tuyết Quyên cười như nắc nẻ: “Ôi chao, người tuyết gì mà xấu thế này?”
Hòa Tuyết tìm một góc chụp rồi đặt di động trên mặt đất. Hai mẹ con đứng hai bên người tuyết, mỉm cười tươi tắn với camera.
Sau đó Hòa Yến đã đăng lên vòng bạn bè, caption là:
[Cười một cái, hối hận cũng không sao, vì mình vẫn còn mẹ ở đây mà!]
Hết chương 26.
------oOo------
“À, anh ấy đi rồi ạ.”
“Đi rồi? Đi nhanh vậy? Người ta vừa mới đến chưa được bao lâu.”
Tâm trạng Hòa Yến không tốt lắm, cô gật đầu: “Anh ấy bận chút việc ạ.”
Hòa Tuyết Quyên nhìn cô một cái rồi nói: “Cậu ấy mang hai bó hoa tới, bó hoa lay ơn tặng cho mẹ, còn một bó nữa vẫn ở đây không biết là cho ai nhỉ?”
Lúc này Hòa Yến mới chú ý đến hai bó hoa được đặt song song trên tủ đầu giường, bên cạnh bó hoa lay ơn được gói rất đẹp là bó hoa hồng phấn nhỏ hơn, những đóa hoa chụm vào, bên trên còn dính chút sương mai.
Cô ngây người, bước tới đầu giường ôm lấy bó hoa hồng phấn rồi chạy ra ngoài. Hòa Tuyết Quyên đằng sau vội cất giọng dặn dò: “Chạy chậm thôi con!”
Lúc chạy đến cổng bệnh viện, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Người đã sớm không còn nữa.
Hòa Yến hơi nản lòng, hạ bó hoa xuống rồi dần dần ngây người.
Thấy cô hớt hải chạy ra khỏi bệnh viện, Tiêu Vân cũng gác lại chuyện trong tay rồi chạy theo. Nhìn cô đứng một mình trước cổng viện, anh tiến lên gọi: “Hòa Yến, em sao thế?”
Hòa Yến quay đầu, khẽ nhếch khóe môi: “Không có gì…”
“Bó hoa này đẹp nhỉ, em mua chúng khi nào thế?”
“Không phải em…” Hòa Yến mím môi, do dự một lát, cô nói với Tiêu Vân: “Anh ném đi giúp em với.”
Tiêu Vân cúi đầu nhìn lướt qua, anh hơi nhíu mày: “Bó hoa này hình như là mới mua, ném đi thì tiếc lắm.”
“Dù sao cũng không dùng, cứ ném đi ạ.”
“….. Được.”
Nhận lấy bó hoa hồng, Tiêu Vân xoay người đi đến chỗ thùng rác cách đó không xa.
Hai tay buông thõng bên hông nắm chặt, cô nhìn chằm chằm bó hoa, đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút!”
Tiêu Vân dừng bước, xoay người lại.
“….. Thôi anh cứ đưa cho em đi ạ.”
Bó hoa hồng phấn lại quay về tay cô.
“Ném đi thì đáng tiếc thật.”
“…..”
————
Bay đến Sơn Thành rồi quay về còn chưa hết một ngày.
Lúc xuống máy bay, Nguyên Phi Cách về nhà cất hành lý rồi đến tìm Triệu Châu.
Thấy anh đột nhiên tới đây, Triệu Châu rất ngạc nhiên, bình thường bảo Nguyên Phi Cách tới kiểm tra, cái tên này sẽ nghĩ 1001 lý do để từ chối.
“Sao cậu tới đây?”
Trông tâm trạng Nguyên Phi Cách không được tốt lắm, anh đen mặt ngồi xuống.
Nửa ngày không nói lời nào.
“Này, cậu bị sao thế?”
Hệ thống sưởi trong nhà được bật đầy đủ, Nguyên Phi Cách lại quấn áo khoác dày, bỗng cảm thấy hơi oi bức, anh đứng dậy cởi áo đặt sang một bên.
Một lần nữa ngồi xuống, anh quay đầu đối diện với Triệu Châu.
Triệu Châu hơi ngả ra sau, nhìn anh đầy cảnh giác: “Cậu định làm gì?”
“….. Tan làm đi uống rượu không?”
Triệu Châu ném cho anh một cái liếc mắt đầy khinh bỉ: “Đm bây giờ á? Đi.”
Anh ta không biết Nguyên Phi Cách bị chập mạch chỗ nào nên gọi cả Hàm Thiệu Kỳ và Hầu Triển Bằng đi uống rượu cùng luôn.
Hai người mới từ đội về nghỉ ngơi ít hôm, mãi mới có thời gian ra ngoài tụ tập.
Bốn người không ra nhà hàng mà tìm một quán ăn gần nhà. Xiên nướng và rượu bày đầy bàn, ở giữa là nồi lẩu đang sôi ùng ục, họ vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng bao lâu sau đã thấy nóng trong người.
Nguyên Phi Cách uống hết ly này đến ly khác, đồ ăn lại không ăn nhiều lắm.
Thấy anh có hơi khác thường, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, Triệu Châu lên tiếng trước: “Sao hôm nay anh Phi nhà chúng ta đến đây mượn rượu giải sầu vậy?”
Nguyên Phi Cách nhướng mày: “Ai mượn rượu giải sầu?”
“Nói nhảm ít thôi, trông cái vẻ thất tình này đi, ai không biết còn tưởng cậu bị làm sao đấy.”
“…..”
Hàm Thiệu Kỳ sáp lại: “Đm, thật sao? Thất tình thật à? Không đúng, tôi còn chưa nghe tin anh có người yêu mà.”
Nguyên Phi Cách cụng ly với anh ta: “Không có gì cả, đừng đoán mò.”
Hầu Triển Bằng vừa cắn xiên nướng vừa chơi game, mắt thấy sắp được ăn gà [1], kết quả bị kẻ nào đó núp trong bụi rậm cho một phát đạn.
[1] Ăn gà: Mỗi khi thắng game PUBG sẽ xuất hiện câu “Winner Winner Chicken Dinner” nên thường chúng ta vẫn coi sự “ăn gà” là một biểu tượng chiến thắng trong PUBG.
Cậu ta tức tối đập bàn: “Fuck! Cái tên bắn lén này! Một phát hạ gục em!”
Triệu Châu tò mò nhìn sang: “Cậu chơi trò gì thế?”
“PUBG Mobile ạ.”
“Ơ? Hai năm trước anh đã thấy cậu chơi trò này rồi, giờ vẫn còn chơi hả? Chung tình phết ha.”
Hầu Triển Bằng mở ván mới, cười nhạo nói: “Cũng không hẳn, em là người chơi cũ. Nghe nói tháng 9 năm nay có một giải đấu quốc tế, đó là trận đấu lớn nhất của PUBG, em định thi Olympic xong sẽ quay lại xem.”
Triệu Châu cau mày: “PUBG… Đây không phải là giải đấu Hòa Yến tham gia sao?”
“Anh quen Hòa Yến hả?” Hầu Triển Bằng kinh ngạc nhìn Triệu Châu.
Triệu Châu liếc mắt nhìn Nguyên Phi Cách đang ngửa đầu uống rượu rồi nở nụ cười: “Không chỉ quen thôi đâu, bọn anh còn từng đi du lịch với nhau nữa cơ. Trên weibo của Phi Cách có ảnh chung đó, cậu không thấy à?”
“Lâu rồi em không động đến weibo.”
Triệu Châu cầm xiên huơ huơ trước mặt Nguyên Phi Cách, Nguyên Phi Cách nóng nảy lườm anh ta một cái: “Có việc thì nói!”
“Cậu và Hòa Yến sao rồi? Lâu như vậy có tiến triển gì không?”
“…..”
Anh lại không lên tiếng, Triệu Châu lườm anh: “Đến cái rắm cũng không thả! Thôi, để anh tìm ảnh cho cậu.”
Nói xong thì mở weibo của Nguyên Phi Cách lên, kéo xuống một chút là tấm ảnh nhóm chụp hồi đi chơi Tam Á của bọn họ.
Hầu Triển Bằng giật lấy di động, trố mắt nhìn hai người đứng cạnh nhau: “Đờ mờ, anh Phi, anh và Hòa Yến thân thiết vậy? Cô ấy là nữ thần của em đó, không, là một trong số những nữ thần của em, chơi game siêu siêu đỉnh luôn!”
Hàm Thiệu Kỳ vỗ vỗ cánh tay anh, tò mò hỏi: “Ai đấy? Ai vậy? Có liên quan gì đến anh?”
“…..”
Nguyên Phi Cách bỗng thấy hơi hối hận vì gọi bọn họ ra đây.
Nhìn bọn họ chuyển từ game sang Hòa Yến, lại từ Hòa Yến sang thể thao điện tử rồi quay về mối quan hệ giữa anh và Hòa Yến.
Triệu Châu híp mắt: “Đừng bảo tâm trạng cậu không tốt là vì Hòa Yến đấy nhé?”
Bàn tay cầm ly rượu nhẹ nhàng gõ xuống bàn, nồi lẩu phả hơi nóng vào không khí, anh cúi đầu, im lặng một lúc lâu mới nói: “Không phải, tôi và cô ấy không liên quan gì đến nhau.”
————
Phán quyết của tòa án đã có, Ôn Kiện Bách bị kết tội cố ý xông vào nhà đánh người, tuyên phạt 4 năm tù giam.
Hôm lập xuân, Hòa Tuyết Quyên chính thức xuất viện.
Hai mẹ con không định đón Tết Âm lịch ở Sơn Thành, sau khi thu dọn hành lý, hai người mua vé máy bay rồi bay thẳng đến thủ đô đón năm mới.
Thím Phùng và Tiêu Vân đều khuyên hai người ở lại thêm mấy ngày, ít nhất thì ăn cơm tất niên rồi hẵng đi. Hai mẹ con cô tặng cho nhà họ rất nhiều quà cáp, thím Phùng từ chối nửa ngày mới miễn cưỡng nhận lấy.
Nhìn hai người họ rời khỏi khu phố, thím Phùng thở dài cảm khái: “Sau này, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Ngồi trên máy bay, Hòa Yến dựa vào vai mẹ rồi ngủ thiếp đi vì quá mệt. Hòa Tuyết Quyên dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, mũ che khuất nửa khuôn mặt, bà lặng lẽ lau nước mắt.
Cuối cùng bà cũng có thể nói lời tạm biệt với quá khứ.
Khi máy bay hạ cánh, Hòa Yến dẫn Hòa Tuyết Quyên rời khỏi sân bay.
Mấy hôm nay thủ đô có tuyết rơi, màu trắng xóa bao phủ cả thành phố. Hòa Tuyết Quyên luôn sống ở Sơn Thành, chưa bao giờ nhìn thấy tuyết rơi nhiều như vậy. Những bông tuyết rơi lả tả xuống mũ bà, chẳng bao lâu sau cái mũi cũng hơi ửng hồng vì lạnh.
Trở lại căn hộ cho thuê của Hòa Yến, sau khi thu dọn hành lý, Hòa Yến dẫn mẹ đi ăn một bữa tiệc lớn rồi đi dạo quảng trường Thiên An Môn một vòng. Dọc đường đi, Hòa Tuyết Quyên luôn giơ di động chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.
Ăn tối xong, dường như tuyết bên ngoài còn lớn hơn nữa, hai mẹ con xuống lầu đắp người tuyết.
Bệnh của Hòa Tuyết Quyên vừa khỏi, không dám hoạt động nhiều, bà cẩn thận ngồi xổm trên mặt đất nặn quả cầu tuyết, sau đó đưa cho Hòa Yến.
Hòa Yến nhìn thoáng qua, không hài lòng với kích cỡ này cho lắm: “Mẹ, mẹ nặn to hơn chút được không? Cái này nhỏ quá.”
“Cái này không nhỏ mà?”
“Con muốn cái lớn hơn cơ!”
“Ồ.”
Mất một lúc lâu, cuối cùng một người tuyết lớn không được đẹp cho lắm cũng được hoàn thành. Hòa Yến chạy về nhà lấy một củ cà rốt rồi làm mũi cho người tuyết.
Nhìn người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo, Hòa Tuyết Quyên cười như nắc nẻ: “Ôi chao, người tuyết gì mà xấu thế này?”
Hòa Tuyết tìm một góc chụp rồi đặt di động trên mặt đất. Hai mẹ con đứng hai bên người tuyết, mỉm cười tươi tắn với camera.
Sau đó Hòa Yến đã đăng lên vòng bạn bè, caption là:
[Cười một cái, hối hận cũng không sao, vì mình vẫn còn mẹ ở đây mà!]
Hết chương 26.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.