Nàng Xuất Thân Thấp Kém: Tại Sao Thái Tử Điện Hạ Lại Muốn Nghênh Thú Khỏi Đông Cung
Chương 22:
Vĩ Chước Vấn Thiên
18/04/2024
Một nam tử xa lạ bị thương trong đêm xuất hiện ở lãnh cung.
Không phải là thích khách đấy chứ?
Vệ Chiêu che miệng lại, để không cho bản thân kêu lên thành tiếng.
Nàng chậm rãi lùi về phía sau mấy bước, không cẩn thận lại đạp trúng một cành cây khô, phát ra một tiếng động vô cùng rõ ràng trong đêm tối.
Trong lòng nàng nhảy lên kịch liệt, rất sợ đối phương nghe thấy tiếng động mà bừng tỉnh, mà cũng vì thế mà kích động đả thương nàng.
Không ngờ một lát sau, đối phương vẫn cúi đầu, không có bất cứ một cử động nào.
Con mèo không nhận biết được nguy hiểm, dựng thẳng đuôi, lúc ẩn lúc hiện bên chân người nam tử.
Vệ Chiêu gấp đến độ trán đẫm mồ hôi lạnh. Nàng cố nén cơn sợ hãi, ngồi xổm xuống, thấp giọng gọi: “Tiểu Hoa, mau trở lại, mau trở lại.”
Con mèo lại làm như không nghe thấy, ghé bên chân của người nam tử, duỗi dài người, phát ra vài tiếng kêu.
Tiếng mèo kêu tựa như một cái chốt mở, người nam tử luôn im lặng đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt rực rỡ như sao trời nhìn thẳng về phía Vệ Chiêu, ngay sau đó ánh trăng cũng lộ ra từ phía sau mây đen, lộ rõ gương mặt của đối phương.
Dưới sự ánh trăng nhu hòa, gương mặt đẹp đẽ như ngọc, đôi mắt sáng như sao trời. Rõ ràng quanh thân hắn tỏa ra khí chất xa cách người ngoài ngàn dặm, nhưng trong đôi mắt đào hoa đa tình lại có chút nhu hòa, trong khí chất lạnh lùng hiện ra một loại mâu thuẫn mê người.
Tuy hoàn cảnh này không đúng lắm, nhưng Vệ Chiêu vẫn không nhịn được mà lén đỏ mặt.
Người nam tử này có lẽ là người đẹp nhất trong số nam tử mà nàng đã từng gặp qua.
Nàng đứng ở phía xa quan sát một hồi, thấy đối phương không có kích động đả thương người, đoán rằng có lẽ hắn đã mất đi khả năng cử động, vì vậy can đảm mở miệng, hỏi: “Ngươi là ai? Sao ngươi có thể đến được Trường Tín cung?”
Nam tử nhắm mắt lại, giống như không muốn để ý đến nàng, sau đó hắn đột nhiên ôm ngực dốc không ngừng.
Vệ Chiêu bị động tác của hắn dọa cho hoảng sợ, chạy khỏi đây như một làn khói.
Không phải là thích khách đấy chứ?
Vệ Chiêu che miệng lại, để không cho bản thân kêu lên thành tiếng.
Nàng chậm rãi lùi về phía sau mấy bước, không cẩn thận lại đạp trúng một cành cây khô, phát ra một tiếng động vô cùng rõ ràng trong đêm tối.
Trong lòng nàng nhảy lên kịch liệt, rất sợ đối phương nghe thấy tiếng động mà bừng tỉnh, mà cũng vì thế mà kích động đả thương nàng.
Không ngờ một lát sau, đối phương vẫn cúi đầu, không có bất cứ một cử động nào.
Con mèo không nhận biết được nguy hiểm, dựng thẳng đuôi, lúc ẩn lúc hiện bên chân người nam tử.
Vệ Chiêu gấp đến độ trán đẫm mồ hôi lạnh. Nàng cố nén cơn sợ hãi, ngồi xổm xuống, thấp giọng gọi: “Tiểu Hoa, mau trở lại, mau trở lại.”
Con mèo lại làm như không nghe thấy, ghé bên chân của người nam tử, duỗi dài người, phát ra vài tiếng kêu.
Tiếng mèo kêu tựa như một cái chốt mở, người nam tử luôn im lặng đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt rực rỡ như sao trời nhìn thẳng về phía Vệ Chiêu, ngay sau đó ánh trăng cũng lộ ra từ phía sau mây đen, lộ rõ gương mặt của đối phương.
Dưới sự ánh trăng nhu hòa, gương mặt đẹp đẽ như ngọc, đôi mắt sáng như sao trời. Rõ ràng quanh thân hắn tỏa ra khí chất xa cách người ngoài ngàn dặm, nhưng trong đôi mắt đào hoa đa tình lại có chút nhu hòa, trong khí chất lạnh lùng hiện ra một loại mâu thuẫn mê người.
Tuy hoàn cảnh này không đúng lắm, nhưng Vệ Chiêu vẫn không nhịn được mà lén đỏ mặt.
Người nam tử này có lẽ là người đẹp nhất trong số nam tử mà nàng đã từng gặp qua.
Nàng đứng ở phía xa quan sát một hồi, thấy đối phương không có kích động đả thương người, đoán rằng có lẽ hắn đã mất đi khả năng cử động, vì vậy can đảm mở miệng, hỏi: “Ngươi là ai? Sao ngươi có thể đến được Trường Tín cung?”
Nam tử nhắm mắt lại, giống như không muốn để ý đến nàng, sau đó hắn đột nhiên ôm ngực dốc không ngừng.
Vệ Chiêu bị động tác của hắn dọa cho hoảng sợ, chạy khỏi đây như một làn khói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.