Nàng Xuất Thân Thấp Kém: Tại Sao Thái Tử Điện Hạ Lại Muốn Nghênh Thú Khỏi Đông Cung
Chương 32:
Vĩ Chước Vấn Thiên
18/04/2024
Sau khi Đặng Trung bước ra khỏi Thượng Loan Đài, nhanh như gió bước thẳng đến Trường Tín cung.
Lúc hắn đến nơi, đã có thủ hạ nhanh chóng đến bẩm báo: “Đại Đốc công, cung nữ Bích Trà đã chạy thoát.”
Đặng Trung đứng trước cửa Trường Tín cung, ngẩng đầu nhìn văn tự đã tróc gần hết sơn ở hai bên cửa cung, hỏi: “Tróc nã nàng ta cần mấy ngày?”
Thủ hạ trầm tư trong chốc lát rồi đáp: “Trong vòng ba ngày chắc chắn thuộc hạ sẽ mang người đến trước mặt Đốc công.”
Đặng Trung quay đầu nhìn hắn, thủ hạ ngay lập tức căng thẳng, lập tức sửa lại câu trả lời: “Bẩm Đốc công, chỉ cần hai ngày là được.”
Đặng Trung vẫn bất mãn, ánh mắt tàn nhẫn, mở miệng nói: “Ta cho ngươi nửa ngày, nhất định phải kết thúc được vụ này, đừng để cho nàng ta có cơ hội mở miệng vu cáo cho người khác.”
Thủ hạ cả kinh, ý của Đốc công là muốn mệnh của Bích Trà.
“Đốc công, việc này sợ là không hợp quy tắc…”
Đặng Trung không giận mà còn cười nhìn hắn: “Vậy sao?”
Thủ hạ nhớ tới thủ đoạn thiết huyết khi xưa của Đặng Trung, rùng mình một cái, cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Đặng Trung lúc này mới vỗ vai hắn một cái: “Đi thôi.”
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm Đặng Trung đã chạy tới Chiêu Đức cung, đợi đến khi Quý phi cho gọi hắn bước vào bẩm báo.
“Khi thần đến Trường Tín cung điều tra, cung nữ Bích Trà đã sợ tội tự sát, chỉ để lại một bức huyết thư, liệt kê từng tội lỗi của bản thân.”
Quý phi nhíu mày: “Đã chết?”
Đặng Trung trình bức huyết thư lên, đáp lại: “Bẩm Quý phi, nàng ta đã chết.”
Quý phi hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn bức huyết thư: “Một kẻ mệnh tiện như nàng ta chết cũng thật dễ dàng, thi thể ở đâu?”
Đặng Trung nói: “Thần cũng thấy nàng ta chết quá mức dễ dàng, nên thần đã cho người ném thi thể cho cẩu gặm.”
“Ngươi, đúng là.” Lửa giận trong lòng Quý phi cũng nguôi bớt một nửa, lại hỏi đến việc xử trí cung nữ ngày hôm qua như thế nào.
Đặng Trung cúi thấp đầu hồi đáp: “Cung nữ kia hiện tại còn nhốt ở Thượng Loan Đài, đợi phân phó của nương nương.”
Lúc hắn đến nơi, đã có thủ hạ nhanh chóng đến bẩm báo: “Đại Đốc công, cung nữ Bích Trà đã chạy thoát.”
Đặng Trung đứng trước cửa Trường Tín cung, ngẩng đầu nhìn văn tự đã tróc gần hết sơn ở hai bên cửa cung, hỏi: “Tróc nã nàng ta cần mấy ngày?”
Thủ hạ trầm tư trong chốc lát rồi đáp: “Trong vòng ba ngày chắc chắn thuộc hạ sẽ mang người đến trước mặt Đốc công.”
Đặng Trung quay đầu nhìn hắn, thủ hạ ngay lập tức căng thẳng, lập tức sửa lại câu trả lời: “Bẩm Đốc công, chỉ cần hai ngày là được.”
Đặng Trung vẫn bất mãn, ánh mắt tàn nhẫn, mở miệng nói: “Ta cho ngươi nửa ngày, nhất định phải kết thúc được vụ này, đừng để cho nàng ta có cơ hội mở miệng vu cáo cho người khác.”
Thủ hạ cả kinh, ý của Đốc công là muốn mệnh của Bích Trà.
“Đốc công, việc này sợ là không hợp quy tắc…”
Đặng Trung không giận mà còn cười nhìn hắn: “Vậy sao?”
Thủ hạ nhớ tới thủ đoạn thiết huyết khi xưa của Đặng Trung, rùng mình một cái, cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Đặng Trung lúc này mới vỗ vai hắn một cái: “Đi thôi.”
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm Đặng Trung đã chạy tới Chiêu Đức cung, đợi đến khi Quý phi cho gọi hắn bước vào bẩm báo.
“Khi thần đến Trường Tín cung điều tra, cung nữ Bích Trà đã sợ tội tự sát, chỉ để lại một bức huyết thư, liệt kê từng tội lỗi của bản thân.”
Quý phi nhíu mày: “Đã chết?”
Đặng Trung trình bức huyết thư lên, đáp lại: “Bẩm Quý phi, nàng ta đã chết.”
Quý phi hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn bức huyết thư: “Một kẻ mệnh tiện như nàng ta chết cũng thật dễ dàng, thi thể ở đâu?”
Đặng Trung nói: “Thần cũng thấy nàng ta chết quá mức dễ dàng, nên thần đã cho người ném thi thể cho cẩu gặm.”
“Ngươi, đúng là.” Lửa giận trong lòng Quý phi cũng nguôi bớt một nửa, lại hỏi đến việc xử trí cung nữ ngày hôm qua như thế nào.
Đặng Trung cúi thấp đầu hồi đáp: “Cung nữ kia hiện tại còn nhốt ở Thượng Loan Đài, đợi phân phó của nương nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.