Nàng Xuất Thân Thấp Kém: Tại Sao Thái Tử Điện Hạ Lại Muốn Nghênh Thú Khỏi Đông Cung
Chương 49:
Vĩ Chước Vấn Thiên
18/04/2024
Đây là việc đáng châm chọc cỡ nào. Hắn vốn là Đại Đốc công của Thượng Loan Đài, trên tay dính đầy máu tươi, vậy mà không ngại đường xa nghìn dặm chạy đến Tướng Quốc tự cầu tới phù bình an, chỉ vì hy vọng người trong lòng có thể trọn đời bình an vui vẻ.
Vệ Chiêu nhận lấy túi thơm, nhìn hai chữ “Bình an” được thêu xiêu vẹo bên trên, nắm chặt chiếc túi thơm trong tay, nở một nụ cười vui vẻ: “Tiểu Đặng tử, cảm ơn ngươi.”
Đặng Trung thấy nàng thực sự vui vẻ, vẻ mặt rốt cuộc cũng buông lỏng xuống.
Một lát sau, hắn lại nghiêm mặt nói: “Bệ hạ phái ta đi giám quân ở Liêu Đông, ít ngày nữa sẽ lên đường, vì thế một thời gian ta không ở trong cung, chỉ sợ không thể lúc nào cũng che chở cho tỷ được.”
Vệ Chiêu cũng không nói ra những ủy khuất mà nàng đã gặp phải ở Đông cung mấy ngày nay cho Đặng Trung biết, nàng chỉ vỗ ngực nói: “Không cần lo lắng cho ta.” ngược lại còn căn dặn hắn: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chính ngươi cũng cần phải cẩn thận nhiều hơn.”
Đặng Trung gật đầu.
Mặt trời dần lên cao, xung quanh cũng dần dần có tiếng người. Đặng Trung biết bản thân không tiện ở lại lâu, trước khi chia tay, nhìn chăm chú Vệ Chiêu một hồi.
“Chiêu tỷ tỷ, có đôi khi ta ngẫm nghĩ, nếu như lúc nhỏ không gặp phải loạn lạc, có lẽ bây giờ ta cũng đã trở thành một thiếu niên tướng quân tiên y nộ mã.”
Nhưng bây giờ hắn lại chỉ là một thái giám.
Vệ Chiêu nhận ra trong giọng nói của hắn tràn nhập oán hận. Nàng nhón chân, dùng ngón tay kéo kéo khóe miệng của hắn, tạo thành một độ cung.
“Tiểu Đặng tử, ta tin tưởng, bất luận ngươi đang ở đâu, về sau nhất định sẽ trở thành một người vô cùng tài giỏi.”
Xuân đi rồi thu tới, lá rụng xào xạc, trong nháy mắt đã đến tháng chín.
Nhân buổi cung yến Trung thu, bệ hạ đã mở kim khẩu, lệnh cho các cung thống kê các cung nữ đã vào cung tròn mười năm, nhằm mục đích cho phép các cung nữ đủ điều kiện được xuất cung.
Quý phi đã lệnh cho Cung nữ sở thông báo cho các cung nữ đủ điều kiện tiến hành đăng ký danh sách.
Vệ Chiêu nhận lấy túi thơm, nhìn hai chữ “Bình an” được thêu xiêu vẹo bên trên, nắm chặt chiếc túi thơm trong tay, nở một nụ cười vui vẻ: “Tiểu Đặng tử, cảm ơn ngươi.”
Đặng Trung thấy nàng thực sự vui vẻ, vẻ mặt rốt cuộc cũng buông lỏng xuống.
Một lát sau, hắn lại nghiêm mặt nói: “Bệ hạ phái ta đi giám quân ở Liêu Đông, ít ngày nữa sẽ lên đường, vì thế một thời gian ta không ở trong cung, chỉ sợ không thể lúc nào cũng che chở cho tỷ được.”
Vệ Chiêu cũng không nói ra những ủy khuất mà nàng đã gặp phải ở Đông cung mấy ngày nay cho Đặng Trung biết, nàng chỉ vỗ ngực nói: “Không cần lo lắng cho ta.” ngược lại còn căn dặn hắn: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chính ngươi cũng cần phải cẩn thận nhiều hơn.”
Đặng Trung gật đầu.
Mặt trời dần lên cao, xung quanh cũng dần dần có tiếng người. Đặng Trung biết bản thân không tiện ở lại lâu, trước khi chia tay, nhìn chăm chú Vệ Chiêu một hồi.
“Chiêu tỷ tỷ, có đôi khi ta ngẫm nghĩ, nếu như lúc nhỏ không gặp phải loạn lạc, có lẽ bây giờ ta cũng đã trở thành một thiếu niên tướng quân tiên y nộ mã.”
Nhưng bây giờ hắn lại chỉ là một thái giám.
Vệ Chiêu nhận ra trong giọng nói của hắn tràn nhập oán hận. Nàng nhón chân, dùng ngón tay kéo kéo khóe miệng của hắn, tạo thành một độ cung.
“Tiểu Đặng tử, ta tin tưởng, bất luận ngươi đang ở đâu, về sau nhất định sẽ trở thành một người vô cùng tài giỏi.”
Xuân đi rồi thu tới, lá rụng xào xạc, trong nháy mắt đã đến tháng chín.
Nhân buổi cung yến Trung thu, bệ hạ đã mở kim khẩu, lệnh cho các cung thống kê các cung nữ đã vào cung tròn mười năm, nhằm mục đích cho phép các cung nữ đủ điều kiện được xuất cung.
Quý phi đã lệnh cho Cung nữ sở thông báo cho các cung nữ đủ điều kiện tiến hành đăng ký danh sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.