Chương 74: Chiến Thắng Từ Cơn Đau Bụng
bảo trâm
24/04/2023
Đoàn quân đến chân núi thì Bách Gia Nô cho dựng trại nghỉ ngơi. Tôi nhìn lướt một vòng, trong lòng giống như được khai mở nút thắt.
Tôi bèn vờ ôm bụng khóc lóc, Bách Gia Nô trông thấy thì cau mày:
"Mi rốt cuộc muốn gặp lại Trấn Nam Vương hay không đây?"
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, quát:
"Còn không phải mấy thứ đồ ăn quái lạ của người Nguyên các anh hay sao? Bây giờ anh muốn đưa tôi đi hay để tôi giải quyết lại chỗ?"
Bách Gia Nô lại càng cau mày chặt hơn, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Bách Gia Nô đưa tôi đến chỗ vắng người rồi quay mặt đi chỗ khác. Tôi nhìn gương mặt có chút đỏ lên vì bực tức của anh ta trong lòng cũng không nỡ.
Có lẽ anh ta không hề biết ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình.
Lúc này giống như Bách Gia Nô đã phát hiện ra điều bất thường, tức khắc quay người lại nhìn tôi. Nhưng từ phía sau tôi hàng nghìn mũi tên từ triền núi bắn xuống, rẽ gió lao vào người anh ta.
Bách Gia Nô phản ứng không tệ, nhưng lần này có vẻ quá bất ngờ thành ra trên người không ít chỗ bị tên bắn trúng.
Tên đã bắn ra tức sẽ kinh động đến quân Thát, tôi không chút chần chừ lao đến kết thúc mạng sống của anh ta. Tôi chỉ thấy ánh mắt cả Bách Gia Nô hoảng hốt lẫn khó tin nhìn mình, sau đó đầu lìa khỏi cổ trong uất hận.
Có lẽ anh ta có rất nhiều lời muốn nói với tôi, nhưng cổ họng chẳng thốt được nên lời.
Tôi bỗng cảm giác mình như một con sói mắt trắng, trong lúc bị giam cầm đói khát thì lừa gạt người ta cầu cứu, khi đã thoát khỏi cảnh khốn cùng liền trở mặt. Không, chỉ e không chỉ tôi mà kể cả Bách Gia Nô cũng nghĩ như vậy.
Bách Gia Nô chết rồi quân Thát như rắn mất đầu, cho dù còn lại hai mãnh tướng dưới quyền thì tôi tin chỉ trong chốc lát nữa đây chúng đều phải đền mạng.
Tôi vững vàng đứng dậy, Trần Nhật Duật bước ra từ phía sau, nhỏ giọng đánh giá:
"Lấy đầu kẻ địch cũng thật mát tay!"
Tôi mỉm cười nhìn anh ta, nhưng nụ cười có vẻ đắng chát. Dù sao Bách Gia Nô cũng vừa cùng tôi nói nói cười cười.
Trần Quốc Toản cũng hào hứng hỏi tôi:
"Chị phát hiện ra bọn tôi lúc nào vậy?"
Tôi nhướng môi:
"Tác phong của Hoài Văn quân chỉ lừa được bọn người Thát quen sống nơi đại mạc, làm sao qua mắt được tôi!"
Thật ra hướng Bách Gia Nô đến vùng núi cao này là do tôi trong lúc trò chuyện cùng anh ta vờ như vô ý thốt ra. Trên con đường đến đây tôi đã nhìn thấy những ký kiệu mà Trần Quốc Toản để lại, và theo phán đoán có lẽ họ sẽ bí mật đóng quân trong vùng núi này. Đến nơi quả nhiên thấy Trần Nhật Duật đã mai phục bên triền núi.
Tôi nhớ mới năm nào tôi và Trần Nhật Duật lần đầu gặp nhau, anh ta đứng tựa vào gốc hoa sữa toát ra vẻ đẹp không nhiễm bụi trần, hôm nay lại thành một vị mãnh tướng chém giết không ghê tay. Còn Trần Quốc Toản kiêu căng ngạo mạn của lúc trước ánh mắt đã điềm tĩnh hơn, xông vào giữa hiểm nguy mà không hề nao núng.
Cứ thế chỉ chưa tới một vạn quân, chúng tôi đã giết được hơn hai vạn quân đã gần như suy kiệt của Bách Gia Nô, trong khi tổn thất của quân ta chưa tới một nghìn.
Gió núi gào thét dữ tợn như tiếng loài ma quỷ kêu khóc, tôi đứng giữa cuộc chiến tàn nhìn lớp lớp xác người la liệt chất cao như núi, từng mảnh cơ thể văng tung toé chẳng rõ là của ai, trong lòng bỗng dâng lên nỗi buồn vô hạn. Từ khi chiến tranh xảy ra đây có lẽ là lần đầu tiên tôi đánh thắng một trận thực sự, nhưng chẳng thể cảm thấy vui mừng.
Trên tay tôi là máu của vô số sinh linh, có kẻ giết người như ngoé, cũng có kẻ chưa từng hại ai. Lẫn lộn trong đám người Thát lại là sinh mạng của biết bao đồng đội.
Trước mắt nhoè đi, tôi giơ bàn tay đầy máu ra xem, hoá ra tôi đã rơi nước mắt tự bao giờ.
Trần Nhật Duật bước đến bên cạnh tôi, bấc đắc dĩ nói:
"Lần đầu tiên tôi thấy có kẻ khóc trên chiến trường vì thắng cuộc!"
Tôi nhìn gương mặt đầy máu của anh ta, cười nói:
"Lần đầu cũng như lần cuối."
Chúng tôi cho quân lính thu dọn tàn cuộc rồi cùng trở về doanh trướng ở triền núi bên kia. Trong lúc chúng tôi đang ngập trong niềm vui chiến thắng thì bỗng thấy bóng dáng thằng nhóc Mạc Đĩnh Chi từ đằng xa cưỡi ngựa tới.
Vừa trông thấy tôi, thằng nhóc ấy đã nhanh chân chạy đến liên tục nắm tay tôi xót xa:
"Chị của em ơi, sao lại để bản thân gầy như vậy, bọn chúng bỏ đói chị ư?"
Tôi liếc mắt nhìn hai kẻ kia, ý bảo "nhìn xem, đây mới là con người".
Trần Nhật Duật xách thằng nhóc ra, lúc này nó mới lấy lại bình tĩnh, kính cẩn cúi đầu tâu:
"Thưa thầy, Chiêu Minh Vương cho người gọi chúng ta mau lập tức trở về Thiên Trường, chuẩn bị lên thuyền rút quân về Tam Trĩ Nguyên!"
"Cái gì? Mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế, quan gia thất bại rồi sao?"
Tôi hốt hoảng nhìn xoáy vào Trần Nhật Duật, những ngày bị giam cầm bởi bọn Trần Kiện tuy tôi như bị bịt chặt tai mắt, nhưng chỉ vừa mới mấy ngày chẳng lẽ lại có thay đổi đến độ nghiêng trời lệch đất chăng?
Thực tế thì lúc tôi vừa đi không lâu thì Trần Nhật Duật đã được cử tới đón đánh Toa Đô. Sau đấy Trần Khâm từ Thiên Trường đánh ra kinh thành, đến Thiên Mạc thì đụng trận lớn với quân Thát. Có vẻ như những ngày dưỡng sức là quá đủ với Thoát Hoan, quân của Trần Khâm vừa đánh ra liền bị bọn chúng chờ đợi tấn công như vũ bão.
Bất đắc dĩ Trần Khâm phải cho quân rút trở lại Thiên Trường, ngay cả cha tôi ở Vạn Kiếp khi hay tin Trần Khâm thua trận cũng phải bỏ Vạn Kiếp để về tiếp viện.
Trong khi tôi chuẩn bị lên kinh với Bách Gia Nô để hội quân với Thoát Hoan thì Thoát Hoan lại kéo quân vào Nam để truy đuổi vua tôi bọn họ. Đương nhiên đại quân của Toa Đô trên đường tiến quân ra Bắc cũng thuận tiện góp vui. Phải nói tình thế của Trần Khâm lúc đấy giống như ngàn cân treo sợi tóc, tôi chỉ nghe qua đã thấy toát cả mồ hôi.
Lúc này Mạc Đĩnh Chi đã ngừng câu chuyện. Tôi nhìn thằng bé, thúc giục nó mau kể tiếp.
Mạc Đĩnh Chi liếc mắt nhìn Trần Nhật Duật, thấy anh ta không có vẻ phản đối mới trầm ngâm:
"Trong lúc hiểm nguy đó thì công chúa út xin tự mình mang cống cho Thoát Hoan để tìm kế hoãn binh ạ!"
Thanh kiếm trong tay tôi bất giác rơi xuống đất "keng" một tiếng, tôi cảm thấy trời đất như quay cuồng, hai bên tai ù lên và cảm giác khô khốc trong cổ họng. Tôi nắm chặt hai vai nhỏ bé của Mạc Đĩnh Chi, bàng hoàng hỏi:
"Công chúa út? Chẳng lẽ là..."
Trần Nhật Duật giữ lấy cổ tay tôi lại, cảm giác đau đớn truyền đến khiến tôi hoàng hồn. Lúc này lời nói của Trần Nhật Duật như sấm động bên tai:
"Chính là An Tư, em gái út của ta!"
Lồng ngực tôi nghẹn như không thể thở nổi, chẳng hiểu vì cớ gì mà An Tư lại làm ra loại chuyện điên rồ này. Cô ấy có lường được Thoát Hoan là kẻ như thế nào chăng?
Tôi trân trối nhìn Trần Nhật Duật bất chợt nhớ ra một chuyện:
"Vậy Chiêu Thành Vương, Chiêu Thành Vương chú ta không phản đối ư?"
Tôi nghe tiếng Trần Nhật Duật thở dài:
"Nó là kẻ tán thành đầu tiên!"
Tôi xiết chặt nắm đấm:
"Cô ấy đi lúc nào?"
"Sáng nay, theo tiến độ có lẽ sáng mai sẽ tới trại địch."
Tôi nhặt lấy thanh kiếm rồi nhoài người lên chiến mã, Trần Quốc Toản giữ cương ngựa của tôi, gắt gỏng nói:
"Chị định làm gì, bọn tôi khó khăn lắm mới cứu được chị, nay chị định nộp mạng mình cho loài lang sói nữa hay sao?"
Tôi gạt tay cậu ta ra mãi mà không được, bàn tay Trần Quốc Toản lúc này nặng tựa Thái Sơn.
Trần Nhật Duật lạnh nhạt nói:
"Để cô ấy đi đi, cậu không cản được đâu!" – Lại quay sang tôi dặn – "Trễ nhất là trưa mai, tất cả lực lượng sẽ tụ về cửa Giao Hải!"
Tôi ghìm cương ngựa, quay đầu nói với Trần Nhật Duật:
"Yên tâm, tôi sẽ không trở thành gánh nặng của mọi người đâu!"
Tôi ngồi trên lưng ngựa phi nước đại, dù ánh mắt nhìn mọi thứ rất rõ ràng nhưng trong lòng cảm thấy mê man. Tại sao An Tư lại làm chuyện thừa thãi như thế, không phải cô ấy không biết chuyện của Thoát Hoan và tôi, cho dù cố tình không muốn biết nhưng Trần Khâm cũng không phản đối ư?
Hay bọn họ nghĩ khả năng của An Tư có thể làm chậm tiến độ bám sát của địch, xoay chuyển được Thoát Hoan. Tôi càng nghĩ càng không hiểu, lại cảm giác có thể đây đã là đối sách cuối cùng trong lúc nguy cấp rồi.
Kể cả... Chiêu Thành Vương.
Tôi định bụng tìm gặp An Tư hỏi rõ, nếu như là ép buộc thì dù thế nào tôi cũng phải cứu cô ấy trở về. Đáng lẽ ra kẻ nên đi phải là tôi.
Cưỡi ngựa không ngừng nghỉ cho đến khi tiếp cận được doanh trại nghi là đoàn đưa dâu thì sương đêm đã xuống lạnh hai vai. Tôi nhìn ánh đuốc lập lòe bên kia sông, đoán rằng có lẽ doanh trại địch đã ở ngay bên ấy.
Tôi bèn vờ ôm bụng khóc lóc, Bách Gia Nô trông thấy thì cau mày:
"Mi rốt cuộc muốn gặp lại Trấn Nam Vương hay không đây?"
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, quát:
"Còn không phải mấy thứ đồ ăn quái lạ của người Nguyên các anh hay sao? Bây giờ anh muốn đưa tôi đi hay để tôi giải quyết lại chỗ?"
Bách Gia Nô lại càng cau mày chặt hơn, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Bách Gia Nô đưa tôi đến chỗ vắng người rồi quay mặt đi chỗ khác. Tôi nhìn gương mặt có chút đỏ lên vì bực tức của anh ta trong lòng cũng không nỡ.
Có lẽ anh ta không hề biết ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình.
Lúc này giống như Bách Gia Nô đã phát hiện ra điều bất thường, tức khắc quay người lại nhìn tôi. Nhưng từ phía sau tôi hàng nghìn mũi tên từ triền núi bắn xuống, rẽ gió lao vào người anh ta.
Bách Gia Nô phản ứng không tệ, nhưng lần này có vẻ quá bất ngờ thành ra trên người không ít chỗ bị tên bắn trúng.
Tên đã bắn ra tức sẽ kinh động đến quân Thát, tôi không chút chần chừ lao đến kết thúc mạng sống của anh ta. Tôi chỉ thấy ánh mắt cả Bách Gia Nô hoảng hốt lẫn khó tin nhìn mình, sau đó đầu lìa khỏi cổ trong uất hận.
Có lẽ anh ta có rất nhiều lời muốn nói với tôi, nhưng cổ họng chẳng thốt được nên lời.
Tôi bỗng cảm giác mình như một con sói mắt trắng, trong lúc bị giam cầm đói khát thì lừa gạt người ta cầu cứu, khi đã thoát khỏi cảnh khốn cùng liền trở mặt. Không, chỉ e không chỉ tôi mà kể cả Bách Gia Nô cũng nghĩ như vậy.
Bách Gia Nô chết rồi quân Thát như rắn mất đầu, cho dù còn lại hai mãnh tướng dưới quyền thì tôi tin chỉ trong chốc lát nữa đây chúng đều phải đền mạng.
Tôi vững vàng đứng dậy, Trần Nhật Duật bước ra từ phía sau, nhỏ giọng đánh giá:
"Lấy đầu kẻ địch cũng thật mát tay!"
Tôi mỉm cười nhìn anh ta, nhưng nụ cười có vẻ đắng chát. Dù sao Bách Gia Nô cũng vừa cùng tôi nói nói cười cười.
Trần Quốc Toản cũng hào hứng hỏi tôi:
"Chị phát hiện ra bọn tôi lúc nào vậy?"
Tôi nhướng môi:
"Tác phong của Hoài Văn quân chỉ lừa được bọn người Thát quen sống nơi đại mạc, làm sao qua mắt được tôi!"
Thật ra hướng Bách Gia Nô đến vùng núi cao này là do tôi trong lúc trò chuyện cùng anh ta vờ như vô ý thốt ra. Trên con đường đến đây tôi đã nhìn thấy những ký kiệu mà Trần Quốc Toản để lại, và theo phán đoán có lẽ họ sẽ bí mật đóng quân trong vùng núi này. Đến nơi quả nhiên thấy Trần Nhật Duật đã mai phục bên triền núi.
Tôi nhớ mới năm nào tôi và Trần Nhật Duật lần đầu gặp nhau, anh ta đứng tựa vào gốc hoa sữa toát ra vẻ đẹp không nhiễm bụi trần, hôm nay lại thành một vị mãnh tướng chém giết không ghê tay. Còn Trần Quốc Toản kiêu căng ngạo mạn của lúc trước ánh mắt đã điềm tĩnh hơn, xông vào giữa hiểm nguy mà không hề nao núng.
Cứ thế chỉ chưa tới một vạn quân, chúng tôi đã giết được hơn hai vạn quân đã gần như suy kiệt của Bách Gia Nô, trong khi tổn thất của quân ta chưa tới một nghìn.
Gió núi gào thét dữ tợn như tiếng loài ma quỷ kêu khóc, tôi đứng giữa cuộc chiến tàn nhìn lớp lớp xác người la liệt chất cao như núi, từng mảnh cơ thể văng tung toé chẳng rõ là của ai, trong lòng bỗng dâng lên nỗi buồn vô hạn. Từ khi chiến tranh xảy ra đây có lẽ là lần đầu tiên tôi đánh thắng một trận thực sự, nhưng chẳng thể cảm thấy vui mừng.
Trên tay tôi là máu của vô số sinh linh, có kẻ giết người như ngoé, cũng có kẻ chưa từng hại ai. Lẫn lộn trong đám người Thát lại là sinh mạng của biết bao đồng đội.
Trước mắt nhoè đi, tôi giơ bàn tay đầy máu ra xem, hoá ra tôi đã rơi nước mắt tự bao giờ.
Trần Nhật Duật bước đến bên cạnh tôi, bấc đắc dĩ nói:
"Lần đầu tiên tôi thấy có kẻ khóc trên chiến trường vì thắng cuộc!"
Tôi nhìn gương mặt đầy máu của anh ta, cười nói:
"Lần đầu cũng như lần cuối."
Chúng tôi cho quân lính thu dọn tàn cuộc rồi cùng trở về doanh trướng ở triền núi bên kia. Trong lúc chúng tôi đang ngập trong niềm vui chiến thắng thì bỗng thấy bóng dáng thằng nhóc Mạc Đĩnh Chi từ đằng xa cưỡi ngựa tới.
Vừa trông thấy tôi, thằng nhóc ấy đã nhanh chân chạy đến liên tục nắm tay tôi xót xa:
"Chị của em ơi, sao lại để bản thân gầy như vậy, bọn chúng bỏ đói chị ư?"
Tôi liếc mắt nhìn hai kẻ kia, ý bảo "nhìn xem, đây mới là con người".
Trần Nhật Duật xách thằng nhóc ra, lúc này nó mới lấy lại bình tĩnh, kính cẩn cúi đầu tâu:
"Thưa thầy, Chiêu Minh Vương cho người gọi chúng ta mau lập tức trở về Thiên Trường, chuẩn bị lên thuyền rút quân về Tam Trĩ Nguyên!"
"Cái gì? Mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế, quan gia thất bại rồi sao?"
Tôi hốt hoảng nhìn xoáy vào Trần Nhật Duật, những ngày bị giam cầm bởi bọn Trần Kiện tuy tôi như bị bịt chặt tai mắt, nhưng chỉ vừa mới mấy ngày chẳng lẽ lại có thay đổi đến độ nghiêng trời lệch đất chăng?
Thực tế thì lúc tôi vừa đi không lâu thì Trần Nhật Duật đã được cử tới đón đánh Toa Đô. Sau đấy Trần Khâm từ Thiên Trường đánh ra kinh thành, đến Thiên Mạc thì đụng trận lớn với quân Thát. Có vẻ như những ngày dưỡng sức là quá đủ với Thoát Hoan, quân của Trần Khâm vừa đánh ra liền bị bọn chúng chờ đợi tấn công như vũ bão.
Bất đắc dĩ Trần Khâm phải cho quân rút trở lại Thiên Trường, ngay cả cha tôi ở Vạn Kiếp khi hay tin Trần Khâm thua trận cũng phải bỏ Vạn Kiếp để về tiếp viện.
Trong khi tôi chuẩn bị lên kinh với Bách Gia Nô để hội quân với Thoát Hoan thì Thoát Hoan lại kéo quân vào Nam để truy đuổi vua tôi bọn họ. Đương nhiên đại quân của Toa Đô trên đường tiến quân ra Bắc cũng thuận tiện góp vui. Phải nói tình thế của Trần Khâm lúc đấy giống như ngàn cân treo sợi tóc, tôi chỉ nghe qua đã thấy toát cả mồ hôi.
Lúc này Mạc Đĩnh Chi đã ngừng câu chuyện. Tôi nhìn thằng bé, thúc giục nó mau kể tiếp.
Mạc Đĩnh Chi liếc mắt nhìn Trần Nhật Duật, thấy anh ta không có vẻ phản đối mới trầm ngâm:
"Trong lúc hiểm nguy đó thì công chúa út xin tự mình mang cống cho Thoát Hoan để tìm kế hoãn binh ạ!"
Thanh kiếm trong tay tôi bất giác rơi xuống đất "keng" một tiếng, tôi cảm thấy trời đất như quay cuồng, hai bên tai ù lên và cảm giác khô khốc trong cổ họng. Tôi nắm chặt hai vai nhỏ bé của Mạc Đĩnh Chi, bàng hoàng hỏi:
"Công chúa út? Chẳng lẽ là..."
Trần Nhật Duật giữ lấy cổ tay tôi lại, cảm giác đau đớn truyền đến khiến tôi hoàng hồn. Lúc này lời nói của Trần Nhật Duật như sấm động bên tai:
"Chính là An Tư, em gái út của ta!"
Lồng ngực tôi nghẹn như không thể thở nổi, chẳng hiểu vì cớ gì mà An Tư lại làm ra loại chuyện điên rồ này. Cô ấy có lường được Thoát Hoan là kẻ như thế nào chăng?
Tôi trân trối nhìn Trần Nhật Duật bất chợt nhớ ra một chuyện:
"Vậy Chiêu Thành Vương, Chiêu Thành Vương chú ta không phản đối ư?"
Tôi nghe tiếng Trần Nhật Duật thở dài:
"Nó là kẻ tán thành đầu tiên!"
Tôi xiết chặt nắm đấm:
"Cô ấy đi lúc nào?"
"Sáng nay, theo tiến độ có lẽ sáng mai sẽ tới trại địch."
Tôi nhặt lấy thanh kiếm rồi nhoài người lên chiến mã, Trần Quốc Toản giữ cương ngựa của tôi, gắt gỏng nói:
"Chị định làm gì, bọn tôi khó khăn lắm mới cứu được chị, nay chị định nộp mạng mình cho loài lang sói nữa hay sao?"
Tôi gạt tay cậu ta ra mãi mà không được, bàn tay Trần Quốc Toản lúc này nặng tựa Thái Sơn.
Trần Nhật Duật lạnh nhạt nói:
"Để cô ấy đi đi, cậu không cản được đâu!" – Lại quay sang tôi dặn – "Trễ nhất là trưa mai, tất cả lực lượng sẽ tụ về cửa Giao Hải!"
Tôi ghìm cương ngựa, quay đầu nói với Trần Nhật Duật:
"Yên tâm, tôi sẽ không trở thành gánh nặng của mọi người đâu!"
Tôi ngồi trên lưng ngựa phi nước đại, dù ánh mắt nhìn mọi thứ rất rõ ràng nhưng trong lòng cảm thấy mê man. Tại sao An Tư lại làm chuyện thừa thãi như thế, không phải cô ấy không biết chuyện của Thoát Hoan và tôi, cho dù cố tình không muốn biết nhưng Trần Khâm cũng không phản đối ư?
Hay bọn họ nghĩ khả năng của An Tư có thể làm chậm tiến độ bám sát của địch, xoay chuyển được Thoát Hoan. Tôi càng nghĩ càng không hiểu, lại cảm giác có thể đây đã là đối sách cuối cùng trong lúc nguy cấp rồi.
Kể cả... Chiêu Thành Vương.
Tôi định bụng tìm gặp An Tư hỏi rõ, nếu như là ép buộc thì dù thế nào tôi cũng phải cứu cô ấy trở về. Đáng lẽ ra kẻ nên đi phải là tôi.
Cưỡi ngựa không ngừng nghỉ cho đến khi tiếp cận được doanh trại nghi là đoàn đưa dâu thì sương đêm đã xuống lạnh hai vai. Tôi nhìn ánh đuốc lập lòe bên kia sông, đoán rằng có lẽ doanh trại địch đã ở ngay bên ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.