Chương 112: Nhưng Có Quá Quan Trọng Không (Hết)
bảo trâm
27/04/2023
Con nhóc Huyền Trân đi suốt nửa canh giờ mới trở về, tức tốc thưa với tôi:
"Quan gia còn chưa tỉnh rượu, nhưng bên ngoài có kẻ tự xưng là Đoàn Nhữ Hài là bạn học của quan gia. Con quýnh quá mới buộc miệng nói ra việc này cho anh ta. Mẹ, có sao không ạ?"
Tôi lườm nó:
"Kẻ như con cũng biết sợ đấy ư?"
Huyền Trân nhăn mặt gãi đầu, xem ra cũng lo lắng lung lắm. Nếu như bất cẩn truyền tin cho kẻ có ý xấu thì vô tình lại làm hại anh em trong nhà.
Trong đầu tôi lướt qua hình ảnh thằng nhóc năm sáu tuổi lẽo đẽo chạy sau đuôi thằng nhóc Thuyên năm đó, chợt nhớ ra đứa bé đó hình như cũng tên là Đoàn Nhữ Hài.
Nhẫm tính thằng nhóc ấy chỉ lớn hơn Quốc Chẩn một chút, xem ra cũng tới lúc nên phô bày năng lực. Ngày trước thằng bé đó không phải là rất có mắt nhìn hay sao?
Trong ngực tôi nhẹ nhõm không ít, nhỏ giọng nói với Huyền Trân:
"Yên tâm đi, con tìm đúng người rồi!"
Huyền Trân lúc này mới vuốt ngực thở phào một hơi.
Rốt cuộc thật sự là Đoàn Nhữ Hài đã đến Thiên Trường dâng biểu tạ tội cho quan gia, mà thằng nhóc Thuyên thì không dám tự mình đi tạ lỗi.
Trần Khâm trong lòng có vẻ vẫn còn giận lắm, nghe đâu là để mặc cho quỳ ở ngoài sân. Kết quả lúc xế chiều tôi vừa ngủ dậy ngó ra vẫn thấy cậu nhóc quỳ trên sân, mà trời thì mây đen quần vũ, sấm chớp nổi lên như có con rồng đen lăn lộn trong mây.
Tôi khoác tràng vạt màu tía thêu hoa sen trên cổ tay, chật vật bước ra ngoài. Thuỵ Hương vội vàng che ô cho tôi, dù chưa mưa nhưng trời đã sẫm màu hết một mảng, gió thổi làm mấy cây kim quất trong sân như múa như reo một vũ điệu lạ lùng.
Tôi bước ngang qua cậu trai, thấy cậu ta đã trổ mã thành thư sinh nho nhã, mày kiếm mắt sắc, ánh mắt sáng ngời. Vừa nhác trông thấy tôi, cậu ta vội thưa "Thái hậu".
Tôi vẫn chưa quen với tên gọi này, chỉ ỡm ờ một tiếng rồi đi vào trong, lúc bước lên bậc thềm bất chợt quay đầu, nói:
"Ngày trước quên mất phải cảm ơn cậu, suýt nữa thì đã trách lầm quan gia rồi!"
Nghĩ ngợi một chút, tôi lại tiếp
"Tuy quan gia không phải bùn vữa không trát được tường, nhưng tính tình ham chơi càn rỡ là không thể tránh khỏi. Bây giờ quan gia còn trẻ vẫn còn uốn nắn được, nếu lỡ mai này đến lúc ta và Thượng hoàng trăm tuổi mà vẫn chứng nào tật ấy thì biết làm thế nào?"
Thấy Đoàn Nhữ Hài vẫn còn mờ mịt, tôi thở dài:
"Nếu như người ở bên cạnh mà có thể thỏ thẻ bên tai quan gia những lời hay ý đẹp thì hay quá!"
Nói xong thì một mạch bước vào cung Trùng Quang, sau đó bỗng sực nhớ ra liền nhỏ giọng nói với Thuỵ Hương đang đứng trước hiên, chốc nữa nếu như có mưa mà Nhữ Hài vẫn còn quỳ ở đó thì mang ô ra che cho nó.
Bên trong lúc này đã đèn đuốc sáng trưng, có vẻ do trời sắp mưa nên hôm nay phá lệ chong đèn sớm. Trần Khâm vẫn đang ngồi trên sập đọc tờ biểu, đọc qua đọc lại mấy lần.
Tôi trông bộ dáng anh ta vừa ý không thôi nhưng vẫn làm mặt lạnh thì rất tự nhiên ngồi xuống sập chống cằm mỉm cười nhìn chằm chằm, cuối cùng hình như kẻ này không chịu nỗi ánh nhìn khủng bố của tôi nên miệng rồng hiếm hoi phun ra mấy chữ:
"Tờ biểu này viết thật khéo quá!"
Tôi nhìn thấy nét chữ trau chuốt như rồng bay phượng múa liền biết không phải bút tích của thằng nhóc Thuyên thì cười nói:
"Nếu đã viết khéo như thế, sao Thượng hoàng lại không chịu gặp?"
Trần Khâm nhướng mày:
"Thế thì dễ dàng cho nó quá! Nếu như kẻ này thật sự tận trung, chút khổ cực ấy có nhằm nhò gì. Sau này quân thần là một thể, nếu như quan gia mà phạm lỗi, kẻ làm thần tử cũng không thể sống yên."
Tôi bật cười:
"Ai là thần tử, người ta chỉ mới là một thư sinh, lần này là quan gia được lợi đó!"
Trần Khâm chỉ cười không nói, nhưng xem chừng đã nguôi.
Bên ngoài đã đổ mưa to, tôi lười nhác ngáp một tiếng nằm dài trên đùi anh, mùi mực thơm thoang thoảng vẫn còn vương bên mũi.
Bây giờ ngoại trừ vấn đề con trẻ, chúng tôi thật sự là sống rất an nhàn.
Giống như một câu chuyện dài, nếu như mỗi chương chỉ toàn ngập tràn niềm vui, thì sau này dù có kết thúc hay không vốn là không có gì quan trọng nữa.
Đợi mưa tan gió ngừng, tôi bật dậy nhìn ra sân thấy Đoàn Nhữ Hài vẫn còn ngồi đó, quần áo ướt sũng, hình như Thuỵ Hương cũng không thể ngăn cản được quyết tâm vì vua chịu phạt của cậu ta.
Vị trí trên sân có chút xê dịch. Tôi trộm cười, chắc có lẽ là Đoàn Nhữ Hài đã chống trả rất quyết liệt.
Lúc này Trần Khâm mới cho nội nhân đưa cậu nhóc đó trở về.
Sau đó thằng nhóc Thuyên cuối cùng cũng có can đảm đến nhận tội. Nghe đâu Trần Khâm đã nói như đinh đóng cột rằng anh ta vẫn còn con khác để nối ngôi, ý bảo nếu như nó còn như vậy nữa thì cái ghế này nếu không lung lay cũng sẽ tự ngã.
Thằng nhóc Thuyên mặt mày tái mét, thành khẩn nhận tội, hứa hẹn hết lời Trần Khâm mới tha cho.
Hết chuyện giải tán. Kẻ làm vua thì vẫn làm vua, kẻ làm quan thì vẫn làm quan, nhưng lại mất đi rất nhiều vị quan vừa mới ban chức tước, nhiều hơn một Ngự sử Nhữ Hài. Trong Ngự sử đài thì chức đó chễm chệ ở hàng thứ hai.
Trần Khâm xanh mặt, lại mắng:
"Đúng là làm việc rất hào phóng!"
Tôi bật cười thành tiếng, đáp:
"Không phải Thượng hoàng gợi ý hay sao?"
"Ai nói?"
Phản bác mấy tiếng, giống như cảm thấy quả thật là vậy bèn cắn răng im bặt, tôi lại phì cười.
Có điều lần bổ nhiệm đó xem như rất đúng đắn, dù có nhiều kẻ ganh ghét châm chọc nhưng cuối cùng thằng bé nọ cũng không phụ sự kỳ vọng của Thượng hoàng và Quan gia.
Một buổi sáng nọ trời trở lạnh, tôi vừa tỉnh giấc ngồi dậy vén rèm. Nhìn thấy trời trong xanh, bên ngoài trăm hoa đua nở, bướm bay từng đàn, quang cảnh đúng là kỳ diệu hiếm thấy.
Trần Khâm vẫn còn say ngủ bị tôi kéo dậỵ, mơ màng dụi mắt, vẻ mặt giống như trẻ con mè nheo. Tôi kéo anh ngồi thẳng dậy, háo hức nói:
"Chàng xem, hôm nay đã có không khí của ngày xuân rồi!"
Trần Khâm chớp chớp đôi mắt hơi ửng đỏ, móng vuốt nhào tới ôm lấy gò má tôi hôn lên, dịu dàng nói:
"Kể từ khi có em, với tôi ngày nào cũng là trong xuân!"
Trong lòng tôi thoáng yên bình, giặc giã đã vãn, dân chúng ấm no, con cái trưởng thành, dường như trước mắt không còn muộn phiền nào nữa.
Trần Anh Tông lên ngôi, mở ra thời kỳ Anh – Minh thịnh thế. Thuở ấy thóc lúa đầy kho, vua quan chăm lo đê điều, bờ cõi mở rộng, Phật giáo phát triển, ngoại giao cũng đạt được sự ổn định lâu dài.
Đây chính là thời kỳ thịnh trị nhất của họ Trần, tồn tại trong suốt hơn bốn mươi năm.
_KẾT THÚC_
"Quan gia còn chưa tỉnh rượu, nhưng bên ngoài có kẻ tự xưng là Đoàn Nhữ Hài là bạn học của quan gia. Con quýnh quá mới buộc miệng nói ra việc này cho anh ta. Mẹ, có sao không ạ?"
Tôi lườm nó:
"Kẻ như con cũng biết sợ đấy ư?"
Huyền Trân nhăn mặt gãi đầu, xem ra cũng lo lắng lung lắm. Nếu như bất cẩn truyền tin cho kẻ có ý xấu thì vô tình lại làm hại anh em trong nhà.
Trong đầu tôi lướt qua hình ảnh thằng nhóc năm sáu tuổi lẽo đẽo chạy sau đuôi thằng nhóc Thuyên năm đó, chợt nhớ ra đứa bé đó hình như cũng tên là Đoàn Nhữ Hài.
Nhẫm tính thằng nhóc ấy chỉ lớn hơn Quốc Chẩn một chút, xem ra cũng tới lúc nên phô bày năng lực. Ngày trước thằng bé đó không phải là rất có mắt nhìn hay sao?
Trong ngực tôi nhẹ nhõm không ít, nhỏ giọng nói với Huyền Trân:
"Yên tâm đi, con tìm đúng người rồi!"
Huyền Trân lúc này mới vuốt ngực thở phào một hơi.
Rốt cuộc thật sự là Đoàn Nhữ Hài đã đến Thiên Trường dâng biểu tạ tội cho quan gia, mà thằng nhóc Thuyên thì không dám tự mình đi tạ lỗi.
Trần Khâm trong lòng có vẻ vẫn còn giận lắm, nghe đâu là để mặc cho quỳ ở ngoài sân. Kết quả lúc xế chiều tôi vừa ngủ dậy ngó ra vẫn thấy cậu nhóc quỳ trên sân, mà trời thì mây đen quần vũ, sấm chớp nổi lên như có con rồng đen lăn lộn trong mây.
Tôi khoác tràng vạt màu tía thêu hoa sen trên cổ tay, chật vật bước ra ngoài. Thuỵ Hương vội vàng che ô cho tôi, dù chưa mưa nhưng trời đã sẫm màu hết một mảng, gió thổi làm mấy cây kim quất trong sân như múa như reo một vũ điệu lạ lùng.
Tôi bước ngang qua cậu trai, thấy cậu ta đã trổ mã thành thư sinh nho nhã, mày kiếm mắt sắc, ánh mắt sáng ngời. Vừa nhác trông thấy tôi, cậu ta vội thưa "Thái hậu".
Tôi vẫn chưa quen với tên gọi này, chỉ ỡm ờ một tiếng rồi đi vào trong, lúc bước lên bậc thềm bất chợt quay đầu, nói:
"Ngày trước quên mất phải cảm ơn cậu, suýt nữa thì đã trách lầm quan gia rồi!"
Nghĩ ngợi một chút, tôi lại tiếp
"Tuy quan gia không phải bùn vữa không trát được tường, nhưng tính tình ham chơi càn rỡ là không thể tránh khỏi. Bây giờ quan gia còn trẻ vẫn còn uốn nắn được, nếu lỡ mai này đến lúc ta và Thượng hoàng trăm tuổi mà vẫn chứng nào tật ấy thì biết làm thế nào?"
Thấy Đoàn Nhữ Hài vẫn còn mờ mịt, tôi thở dài:
"Nếu như người ở bên cạnh mà có thể thỏ thẻ bên tai quan gia những lời hay ý đẹp thì hay quá!"
Nói xong thì một mạch bước vào cung Trùng Quang, sau đó bỗng sực nhớ ra liền nhỏ giọng nói với Thuỵ Hương đang đứng trước hiên, chốc nữa nếu như có mưa mà Nhữ Hài vẫn còn quỳ ở đó thì mang ô ra che cho nó.
Bên trong lúc này đã đèn đuốc sáng trưng, có vẻ do trời sắp mưa nên hôm nay phá lệ chong đèn sớm. Trần Khâm vẫn đang ngồi trên sập đọc tờ biểu, đọc qua đọc lại mấy lần.
Tôi trông bộ dáng anh ta vừa ý không thôi nhưng vẫn làm mặt lạnh thì rất tự nhiên ngồi xuống sập chống cằm mỉm cười nhìn chằm chằm, cuối cùng hình như kẻ này không chịu nỗi ánh nhìn khủng bố của tôi nên miệng rồng hiếm hoi phun ra mấy chữ:
"Tờ biểu này viết thật khéo quá!"
Tôi nhìn thấy nét chữ trau chuốt như rồng bay phượng múa liền biết không phải bút tích của thằng nhóc Thuyên thì cười nói:
"Nếu đã viết khéo như thế, sao Thượng hoàng lại không chịu gặp?"
Trần Khâm nhướng mày:
"Thế thì dễ dàng cho nó quá! Nếu như kẻ này thật sự tận trung, chút khổ cực ấy có nhằm nhò gì. Sau này quân thần là một thể, nếu như quan gia mà phạm lỗi, kẻ làm thần tử cũng không thể sống yên."
Tôi bật cười:
"Ai là thần tử, người ta chỉ mới là một thư sinh, lần này là quan gia được lợi đó!"
Trần Khâm chỉ cười không nói, nhưng xem chừng đã nguôi.
Bên ngoài đã đổ mưa to, tôi lười nhác ngáp một tiếng nằm dài trên đùi anh, mùi mực thơm thoang thoảng vẫn còn vương bên mũi.
Bây giờ ngoại trừ vấn đề con trẻ, chúng tôi thật sự là sống rất an nhàn.
Giống như một câu chuyện dài, nếu như mỗi chương chỉ toàn ngập tràn niềm vui, thì sau này dù có kết thúc hay không vốn là không có gì quan trọng nữa.
Đợi mưa tan gió ngừng, tôi bật dậy nhìn ra sân thấy Đoàn Nhữ Hài vẫn còn ngồi đó, quần áo ướt sũng, hình như Thuỵ Hương cũng không thể ngăn cản được quyết tâm vì vua chịu phạt của cậu ta.
Vị trí trên sân có chút xê dịch. Tôi trộm cười, chắc có lẽ là Đoàn Nhữ Hài đã chống trả rất quyết liệt.
Lúc này Trần Khâm mới cho nội nhân đưa cậu nhóc đó trở về.
Sau đó thằng nhóc Thuyên cuối cùng cũng có can đảm đến nhận tội. Nghe đâu Trần Khâm đã nói như đinh đóng cột rằng anh ta vẫn còn con khác để nối ngôi, ý bảo nếu như nó còn như vậy nữa thì cái ghế này nếu không lung lay cũng sẽ tự ngã.
Thằng nhóc Thuyên mặt mày tái mét, thành khẩn nhận tội, hứa hẹn hết lời Trần Khâm mới tha cho.
Hết chuyện giải tán. Kẻ làm vua thì vẫn làm vua, kẻ làm quan thì vẫn làm quan, nhưng lại mất đi rất nhiều vị quan vừa mới ban chức tước, nhiều hơn một Ngự sử Nhữ Hài. Trong Ngự sử đài thì chức đó chễm chệ ở hàng thứ hai.
Trần Khâm xanh mặt, lại mắng:
"Đúng là làm việc rất hào phóng!"
Tôi bật cười thành tiếng, đáp:
"Không phải Thượng hoàng gợi ý hay sao?"
"Ai nói?"
Phản bác mấy tiếng, giống như cảm thấy quả thật là vậy bèn cắn răng im bặt, tôi lại phì cười.
Có điều lần bổ nhiệm đó xem như rất đúng đắn, dù có nhiều kẻ ganh ghét châm chọc nhưng cuối cùng thằng bé nọ cũng không phụ sự kỳ vọng của Thượng hoàng và Quan gia.
Một buổi sáng nọ trời trở lạnh, tôi vừa tỉnh giấc ngồi dậy vén rèm. Nhìn thấy trời trong xanh, bên ngoài trăm hoa đua nở, bướm bay từng đàn, quang cảnh đúng là kỳ diệu hiếm thấy.
Trần Khâm vẫn còn say ngủ bị tôi kéo dậỵ, mơ màng dụi mắt, vẻ mặt giống như trẻ con mè nheo. Tôi kéo anh ngồi thẳng dậy, háo hức nói:
"Chàng xem, hôm nay đã có không khí của ngày xuân rồi!"
Trần Khâm chớp chớp đôi mắt hơi ửng đỏ, móng vuốt nhào tới ôm lấy gò má tôi hôn lên, dịu dàng nói:
"Kể từ khi có em, với tôi ngày nào cũng là trong xuân!"
Trong lòng tôi thoáng yên bình, giặc giã đã vãn, dân chúng ấm no, con cái trưởng thành, dường như trước mắt không còn muộn phiền nào nữa.
Trần Anh Tông lên ngôi, mở ra thời kỳ Anh – Minh thịnh thế. Thuở ấy thóc lúa đầy kho, vua quan chăm lo đê điều, bờ cõi mở rộng, Phật giáo phát triển, ngoại giao cũng đạt được sự ổn định lâu dài.
Đây chính là thời kỳ thịnh trị nhất của họ Trần, tồn tại trong suốt hơn bốn mươi năm.
_KẾT THÚC_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.