Chương 1: Xuyên không
Huyết Hàn Liên
10/04/2017
Nếu vài tiếng trước có người nói với Nguyệt Băng rằng nàng sẽ xuyên không, Nguyệt Băng chắc chắn sẽ không ngần ngại tống kẻ đó vào bệnh viện tâm thần ngay lập tức. Nhưng vì cái lông gì nàng chỉ mua vé số lại trúng 1 chuyến xuyên không? Tại sao vậy??? Why..y..y..???
Rầm! Vật thể lạ rơi xuống đất với tư thế “ chân chổng lên trời đầu cắm xuống đất”.Còn ai ngoài Nguyệt Băng , nữ chính của chúng ta. Sau màn đáp đất đầy ngoạn mục, nàng mới lồm cồm bò dậy, phủi bụi đất trên người. Gần như hét lên trog phẫn nộ:
- Mấy vị đại thần dạo này rãnh lắm hay sao? Ngủ cũng xuyên, tai nạn cũng xuyên, giờ tới mua vé số cũng xuyên không là sao??? Sao không cho sư tử ăn thịt tôi lun cho rồi!!!
Và như định luật của tự nhiên, 1 số người có cái mồm linh không thể tả.vVừa dứt câu sau lưng Nguyệt Băng bỗng có tiếng gầm gừ. Đầu nàng đổ đầy mồ hôi lạnh,lấy hết can đảm quay về phía sau..
-SƯ TỬ!!!! Đừng linh dậy chứ!!!
Thế là 1 người một thú rượt nhau chạy vòng vòng nhìn vô cùng vui vẻ. Nguyệt Băng lúc này nguyền rủa cái mồm quạ đen của mình vô cùng. Một người đẹp người đẹp nết, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiên thùng đổ châụ,...15 năm Fa chưa 1 lần bỏ nhà theo “ chai đẹp” ,.. Nói chug 1 cô gái vô cùng hoàn mỹ như nàng lại phải chết ở đây ư? Không thể nào đừng bất công vậy mà !!! Chẳg lẽ nàg sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử xuyên không, vừa xuyên đã chết sao ??? OH NO!!!
Cuối cùng Nguyệt Băng bị con sư tử dồn vào đường cùng. Phía trước sư tử, phía sau vực thẳm, ông trời muốn nàng sống sao a?
1 ý tưởng lóe lên trog đâù, nàng quay về phía con sư tử mở giọng nịn nọt.
-Sư tử đại ca, soái ca... Lộn..soái sư đẹp trai lai láng, mèo ngoãn mèo ngoan đừng wa đây...
Nhưng mà tiếc thay, nàng nói là chuyện của nàng, nó bước là chuyện của nó. Tóm lại 1 câu “ Chúng ta không thuộc về nhau”. :))
- Hu..hu..đừng wa đây. Ta 1 mình 1 ngưạ, tự dưng bị đưa tới đây đã đủ xui rồi, ngươi làm ơn đừng bước qua mà. Ta 15 năm Fa, cô nhi từ nhỏ ,gia sản không nhiều chỉ gần triệu đô....( lượt bỏ 1000 từ)
Lại 1 bước
- Đừng qua đây! Ta la lên đấy ! Bới người ta cưỡg bức dân nữ! Bới...Á!!Á!!Á!!!
Tiếng hét nhẹ nhàng như heo bị thọc tiết vang khắp núi rừng, mém chút chấn điếc lỗ tai con sư tử. Đáng thương thay Nguyệt Băng không bị sư tử xé xác mà chỉ may mắn bị trượt chân...rơi xuống vực! Đồng chí nào đó đã oanh liệt trở về với mẹ biển cả thân thương bao ngày xa cách mà không bao giờ muốn quay về. (*Liên: về làm gì? Vịt cạn chính hịu mà -_- )
Con mãnh sư đứng trên vách núi nhìn xuống với ánh mắt đầy khinh bỉ. Trong lòng không khỏi mỉa mai “ ngu gì mà ngu thấy ớn !” .Sau đó nó phất đuôi, lấy bộ dáng vô cùng ngạo kiêù phủi mông bỏ đi với...một con sử tử đực khác? Hai con thú vui vẻ cọ đầu vào nhau mà đi, ung dug quẳg kẻ đág thương nào đó ra sau đầu hơn 8000 dặm. Tình yêu thật tuyệt vời.
* Hàn Liên: hi..hi.. Chương đầu nóng hổi đây! Đọc rùi cho mình xin ý kiến nha!!! Yêu các bạn nhiêù !!!
Rầm! Vật thể lạ rơi xuống đất với tư thế “ chân chổng lên trời đầu cắm xuống đất”.Còn ai ngoài Nguyệt Băng , nữ chính của chúng ta. Sau màn đáp đất đầy ngoạn mục, nàng mới lồm cồm bò dậy, phủi bụi đất trên người. Gần như hét lên trog phẫn nộ:
- Mấy vị đại thần dạo này rãnh lắm hay sao? Ngủ cũng xuyên, tai nạn cũng xuyên, giờ tới mua vé số cũng xuyên không là sao??? Sao không cho sư tử ăn thịt tôi lun cho rồi!!!
Và như định luật của tự nhiên, 1 số người có cái mồm linh không thể tả.vVừa dứt câu sau lưng Nguyệt Băng bỗng có tiếng gầm gừ. Đầu nàng đổ đầy mồ hôi lạnh,lấy hết can đảm quay về phía sau..
-SƯ TỬ!!!! Đừng linh dậy chứ!!!
Thế là 1 người một thú rượt nhau chạy vòng vòng nhìn vô cùng vui vẻ. Nguyệt Băng lúc này nguyền rủa cái mồm quạ đen của mình vô cùng. Một người đẹp người đẹp nết, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiên thùng đổ châụ,...15 năm Fa chưa 1 lần bỏ nhà theo “ chai đẹp” ,.. Nói chug 1 cô gái vô cùng hoàn mỹ như nàng lại phải chết ở đây ư? Không thể nào đừng bất công vậy mà !!! Chẳg lẽ nàg sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử xuyên không, vừa xuyên đã chết sao ??? OH NO!!!
Cuối cùng Nguyệt Băng bị con sư tử dồn vào đường cùng. Phía trước sư tử, phía sau vực thẳm, ông trời muốn nàng sống sao a?
1 ý tưởng lóe lên trog đâù, nàng quay về phía con sư tử mở giọng nịn nọt.
-Sư tử đại ca, soái ca... Lộn..soái sư đẹp trai lai láng, mèo ngoãn mèo ngoan đừng wa đây...
Nhưng mà tiếc thay, nàng nói là chuyện của nàng, nó bước là chuyện của nó. Tóm lại 1 câu “ Chúng ta không thuộc về nhau”. :))
- Hu..hu..đừng wa đây. Ta 1 mình 1 ngưạ, tự dưng bị đưa tới đây đã đủ xui rồi, ngươi làm ơn đừng bước qua mà. Ta 15 năm Fa, cô nhi từ nhỏ ,gia sản không nhiều chỉ gần triệu đô....( lượt bỏ 1000 từ)
Lại 1 bước
- Đừng qua đây! Ta la lên đấy ! Bới người ta cưỡg bức dân nữ! Bới...Á!!Á!!Á!!!
Tiếng hét nhẹ nhàng như heo bị thọc tiết vang khắp núi rừng, mém chút chấn điếc lỗ tai con sư tử. Đáng thương thay Nguyệt Băng không bị sư tử xé xác mà chỉ may mắn bị trượt chân...rơi xuống vực! Đồng chí nào đó đã oanh liệt trở về với mẹ biển cả thân thương bao ngày xa cách mà không bao giờ muốn quay về. (*Liên: về làm gì? Vịt cạn chính hịu mà -_- )
Con mãnh sư đứng trên vách núi nhìn xuống với ánh mắt đầy khinh bỉ. Trong lòng không khỏi mỉa mai “ ngu gì mà ngu thấy ớn !” .Sau đó nó phất đuôi, lấy bộ dáng vô cùng ngạo kiêù phủi mông bỏ đi với...một con sử tử đực khác? Hai con thú vui vẻ cọ đầu vào nhau mà đi, ung dug quẳg kẻ đág thương nào đó ra sau đầu hơn 8000 dặm. Tình yêu thật tuyệt vời.
* Hàn Liên: hi..hi.. Chương đầu nóng hổi đây! Đọc rùi cho mình xin ý kiến nha!!! Yêu các bạn nhiêù !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.