Nạp Thiếp Ký Chi Bách Điểu Triều Phụng
Chương 23: Lời mời
chimcanhcut
25/12/2013
Phi Yến hiểu rằng Dương Thiên Sở đã biến cái tính tò mò, nhiều chuyện của mình nên mới cố tình thần thần bí bí như vậy.
Lúc này đây nàng chỉ muốn đá hắn một cái cho bõ ghét, nhưng ý định chưa được thực hiện thì Tào chưởng quầy cũng chào hỏi khách khứa và dặn dò xong tiểu nhị, quay trở lại nói mấy câu xin lỗi, rồi không ngờ lại tiếp tục dẫn bọn họ lên tầng hai.
Ở lầu hai này những chiếc bàn cũng được sắp xếp như ở lầu một, vòng quanh chiếc giếng trời nhìn thẳng được xuống lầu một, chỉ khác là mật độ thưa hơn, cách giữa mỗi một chiếc bàn có đặt những tấm bình phong tạo ra chốn riêng tư, ngoài ra mỗi một gian như vậy còn xếp ít chậu hoa, bồn cảnh, bể cả, thậm chí còn cả hòn giả sơn cỡ nhỏ, bố trí vừa xa hoa lại thanh nhã, so với lầu một mang một phong vị khác hẳn, càng thêm cao quý, chẳng nói cũng biết nơi này dành phục vụ cho những vị khách lắm tiền nhiều của rồi.
Lần này Tào chưởng quầy đã làm cho Dương Thiên Sở cũng có hơi chút ngạc nhiên khi tiếp tục dẫn mọi người đi tới lầu ba.
Nếu như cầu thang lên tầng hai nằm ở mé ngoài thì cầu thang dẫn lên tầng ba nằm ở mé trong, quấn quanh giếng trời ở giữa đi thẳng lên trên. Trên tầng ba chia thành các gian phòng riêng biệt chứ không phải chỉ là đặt bình phong như tầng hai nữa.
Đi qua hành lang, tới trước cửa một gian phòng, lập tức có tiểu nhị đi tới nghênh tiếp mời vào.
Tào chưởng quầy cũng nhiệt tình mời mọi người ngồi vào chỗ.
Gian phòng này rất rộng, hơn nữa vì tửu lâu xây theo hình tròn cho nên gian phòng nào cũng có ban công thông ra ngoài, ánh mặt trời dìu dìu chiều cuối xuân rọi tia nắng ấm áp vào trong phòng, từng làn gió hiu hỉu thôi, làm cả gian phỏng vừa sáng sủa lại sảng khoái. Từng món đồ bố trí trong phòng cũng vô cùng xa hoa, trông không giống bên trong tửu lâu chút nào, Dương Thiên Sở cảm thấy nó giống trong phủ riêng của đại quan cao quý như ở Hạ gia ở kinh thành hơn.
Có lẽ chính để cho những người giàu có tới đây có cảm giác như được về nhà vậy!
Tào chưởng quầy đích thực là người giỏi ăn nói, hưng phấn đánh giá mấy câu về chuyện hôm nay Dương Thiên Sở kể, biểu thị ông ta là người nghe trung thành. Sau đó quay sang tiếp chuyện với Phi Yến, hỏi xem nàng có hải lòng gian phòng này không, có cần yêu cầu món ăn gì đặc biệt không. Cũng không quên Thiết Ngưu và Đại Bao, tán gẫu mấy câu tình hình ở trong huyện thành …
Trong lúc Tào chưởng quầy tiếp chuyện mọi người, thì tiểu nhị đã lục tục đem lên rất nhiều món ăn, còn có cả một bầu rượu đã hâm nóng.
Tào chưởng quầy cũng nhìn ra trong bốn người khách thì có ba người đều không được tự nhiên, vì thế mời mọi người một chén rượu xong liền lấy lý do phải chào hỏi khách khứa, rồi đi xuống trước.
Đại Bao và Thiết Ngưu thì là lần đầu tiên bước vào tòa tửu lâu xa hoa như thế này, tựa hồ rất khẩn trương và không quen, cứ hết ngó đông lại nhìn tây, trông rụt rè hơn ngày thường rất nhiều.
Lên tới lầu ba, thì càng im như thóc, tới ngay cả lúc này sơn hào hải vị đặt trước mặt cũng không dám đụng đũa chút nào.
Đợi Tào chưởng quầy đi rồi Đại Bao mới dám lên tiếng:
- Dương đại ca, huynh mới tới đây không lâu chắc còn chưa biết, tòa Thái Bạch Lâu này là tửu lâu số một huyện thành, xưa nay chuyện làm ăn rất tốt, tới tầng một bọn đệ chưa được vào ăn lần nào, tàng hai càng cao quý hơn, chỉ những nhà giàu nhất trong huyện thành mới đặt chỗ nổi, tầng ba này thậm chí nghe nói chỉ có bốn năm gian phòng, chỉ cho quan hoạt quý tộc, hoặc danh sĩ tài tử mới được vào thôi đó.
Dương Thiên Sở khẽ ồ một tiếng :
- Tức là ở tầng ba này không chỉ có tiền, mà phải có chút thân phận mới được vào tiêu phí.
Đại Bao gật đầu khẳng định:
- Đệ nghe người dân ở đây đồn thế đó.
Phi Yến lúc này cũng tham gia:
- Lúc nãy nô tỳ có để ý, căn phòng này có ghi chữ Thiên, phòng bên cạnh có ghi chứ Vân, và một khòng khá là chữ Sơn … hơn nữa vị trí căn phòng này mùa đông ấm áp, mùa hè thì mát mẻ. Khẳng định còn là phòng tốt nhất trong những phòng trên lầu ba nữa.
Càng nói ba người càng tỏ ra lo lắng, vì không hiểu dụng ý của Tào chưởng quầy ra làm sao, nên càng không dám ăn uống gì cả, chỉ mỗi Dương Thiên Sở vẫn ung dung nhầm rượu nhìn ba người châu đầu thì thầm với nhau.
Đột nhiên Đại Bao vỗ đù đánh đét, ánh mắt trở nên rất mờ ám:
- Đúng rồi! Nhất định à Tào chưởng quầy lừa cho chúng ta ăn uống no say tới lúc không có tiền trả sẽ bắt ép chúng ta phải làm việc gì đó xấu xa không thể để người ngoài biết … hay lão muốn giết người.
Thiết Ngưu mặt tức thì tái đi, rồi gật gù tỏ ý tán đồng.
Phi Yến đang lo sôt ruột cũng không khỏi phì cười:
- Giết người cái đầu ngươi, thế mà cũng nghĩ ra được … ta đoán ông ta nhất định có việc gì đó cầu tới thiếu gia của ta, nhưng chỉ không nghỉ ra mà thôi.
Mọi người đã quen thuộc cả rồi, nên Phi Yến cũng đã sớm không giấu quan hệ thực với Dương Thiên Sở nữa, chỉ có điều lai lịch của hắn ở kinh thành thì vẫn không nói.
Dương Thiên Sở cười nói:
- Phi Yến nói đúng rồi đấy, vậy nên mọi người cứ thoải mái mà ăn đi, đã vất vả cả buổi sáng, bụng ai cũng lẹp kẹp ra rồi! Nào! Nào!
Nhưng trên đôi mày xinh xắn của Phi Yến vẫn cau lại :
- Nhưng.. nếu như thiếu gia không làm được thì sao? Hoặc thiếu gia không muốn làm gì sao?
Dương Thiên Sở mỉm cười:
- Nếu ta không làm được thì ông ta cũng không tới tìm. Còn về có muốn làm hay không thì phải xem mọi người đàm phán điều kiện như thế nào. Kỳ thực mục đích ông ta là gì ta cũng đoán được phần nào rồi, hai lần trước từ chối chì là muốn hiểu thêm chút tình hình trước mà thôi. Hơn nữa hắc hắc! Tự đề cử mình sao bằng người khác tới tận cửa mời, mời một lần mà tới sao bằng tam cố thảo lư? Làm giá một chút sau này đám phán cũng dễ dàng hơn. Chính vì hai lần từ chối đó mà hôm nay chúng ta được lên tới tận lầu ba ngồi ăn đó.
Phi Yến nhích tới gần, rót đầy chén rượu cho hắn, hỏi đầy vẻ mong đợi:
- Thiếu gia, vậy người đoán ông ta định nhờ người làm cái gì?
Dương Thiên Sở nhấp một ngụm rượu háy mắt Phi Yến một cái rõ ràng không chịu nói nữa.
Phi Yến biết nếu hắn không chịu nói thì nàng chỉ đợi, bức mình nói với Đại Bao và Thiết Ngưu:
- Được lắm, dù sao cũng có một người muốn giêt, một người một sẵn sàng để cho người ta làm thịt. Chúng ta không cần lo lắng dư thừa nữa, Thiết Ngưu ngươi ăn mạnh vào cho ta, ăn hết chúng ta lại gọi nữa
Dương Thiên Sở cười ha hả:
- Đúng, phải như thế chứ! Có tội gì ta gánh hết, mọi người cứ yên vui vẻ mà ăn uống đi. Đại Bao, Thiết Ngữu, chúng ta cạn chén nào!
…
Cơm no rượu say rồi, Tào chưởng quầy lại lên hỏi, liên túc hỏi xem thức ăn có hợp khẩu vị không, có đủ nỏ hay không, dáng vẻ giống thực lòng mời khách vậy.
Dương Thiên Sở đợi ông ta khách sáo xong, mời thong thả nói:
- Tào chưởng quầy, không công không nhận lộc, lần này được ông chiêu đãi, không biết Lục mỗ có chỗ nào có thể ra sức cho ông đây?
Tào chưởng quầy vẫn tươi cười khách sáo xua xua tay, chối đây đẩy:
- Đâu có đâu có, Tào mỗ hoàn toàn vì mê tiên sinh thuyết thư, nên hôm nay đơn thuần mời Dương tiên sinh để tỏ chút lòng hâm mộ mà thôi …
Ông ta vừa nói tới đây, Phi Yến như vớ được vàng, nói luôn:
- Ồ thì ra là thế! Vậy cám ơn Tào chường quầy, rượu rất thơm, cơm rất ngon, chúng ta ăn no rồi, xin cáo từ! Biểu ca đi mau nào, hôm nay trong nhà còn có việc …
- Á… thế … thế này.. thực ra..
Tào chưởng quầy tức thì ngớ ra, toát hết cả mồ hôi, nhất thời không biết nói ra sao.
Dương Thiên Sờ phì cười biết cô nàng kiếm cớ chạy làng, kéo tay Phi Yến ngồi xuống, nói thẳng ra vấn đề:
- Tào chưởng quầy, biểu muội của ta chỉ nói đùa thôi, người ngay không nói lời mờ ám, nếu Dương mỗ đoán không sai thì ông muốn mời ta tới Thái Bạch Lâu thuyết thư?
Tào chưởng quầy toát mồ hôi, tới nước này còn dám nói khách khí gì nữa không khéo mất trắng bữa cơm, vội nhận ngay :
- Quả là có thế thật, Tào mỗ thấy tiên sinh thuyết thư quả thực là tuyệt vời, ngay cả những thuyết thư tiên sinh nổi danh tại kinh thành cũng còn kém xa lắm. Vậy mà ngày ngày phải vất vả dãi nắng dầm mưa bên ngoài, lại còn đi đi lại lại đường xá xa xôi, cho nên muốn mời tiên sinh tới Thái Bạch Lâu để thuyết thư, nơi này khách nhân qua lại nhiều, tiêu pha cũng rộng rãi, có thể làm tiên sinh thu nhập nhiều thêm một chút, ít nhất thì cũng tránh được mưa gió … Tào mỗ cũng được nghe tiên sinh thuyết thư mỗi ngày, thỏa lòng hâm mộ …
Hóa ra chỉ có thế, vậy mà cũng phải ra vẻ thần bí làm nàng lo lắng không mất cả buổi, Phi Yến bực mình đưa tay cấu một cái thật mạnh lên đùi Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở đau chảy nước mắt, nhưng không dám hét lên, cắn răng nhìn lại, nhưng không hiểu thế nào lại bị sặc, lập tức ho khù khụ…
Hành động vừa rồi của Phi Yến hoàn toàn là vô tâm bột phát, cùng với việc nhận ra Dương Thiên Sở thay đổi, nàng cũng bắt đầu coi hắn thực sự như chủ nhân của mình.
Mặc dù hai người ngày thường rất thân thiết, Dương Thiên Sở cũng ôn hòa, thoái mái chưa từng làm ra vẻ một vị thiếu gia. Nhưng Phi Yến vẫn biết thân phận, một số việc không bao giờ dám vượt quá, như hành động vừa rồi quả thực không thể chấp nhận được với thân phận của nàng.
Phi Yến hoàng hồn đưa cốc rượu lên cho hắn:
- Thiếu … biểu ca, mau mau uống nước.
Tào chường quầy cũng không hiểu ra làm sao, xét lại thấy mình đâu nói gì để hắn đột nhiên bị sặc như thế, nghi hoặc nói:
- Dương tiên sinh, sao vậy? Sao bỗng nhiên lại …
Dương Thiên Sở uống vội cốc rươu, hắng giọng thêm một cái, lấy lại trạng thái bình thường nói:
- Không sao không sao cả, Tào chưởng quầy đừng lo. Chuyện vừa rồi ông nói ta nghe rõ rồi.
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, lời nói cũng không có gì khác thường, nhưng một cái tay lại âm thâm luồn xuống dưới, bóp khẽ vào mông Phi Yến một cái trả thù.
Cái bóp này lực đạo tất nhiên là nhẹ hơn cái véo của Phi Yến vừa rồi rất nhiều, nhưng sự chấn động tuyệt đối không kém chút nào. Phi Yến giật bắn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tức thì đỏ như ráng chiều, vừa sợ vừa giận lại vừa thẹn, nhưng không dám nói gì, tại nàng sai trước, nên chỉ dám cúi gằm mặt xuống che đi.
Cũng may Tào chưởng quầy không để ý, vì ông ta đang quan tâm tới quyết định của Dương Thiên Sở:
- Vậy ý của tiên sinh thế là…
- Tào chưởng quấy có tấm lòng như vậy thực làm cho Dương mỗ cảm động, nói thật, hai huynh mội chúng tôi hôm nay đã tới Thái Bạch Lâu tức là đã chấp nhận suy nghĩ tới đề nghị của Tào chưởng quầy. Bất quá, Tào chưởng quầy là người làm ăn, phải nên đem hết điều kiện quan hệ, lợi hại nói ra trước chứ?
Miệng nói thế, nhưng lòng đang lưu luyến cảm giác bộ mông tròn lẳn của Phi Yến còn chưa tan hết trên tay, quả thực có thể dùng bốn chữ trơn, mịn, ấm, chắc để hình dung, hẳn là do hoạt động nhiều nhưng không phải làm việc nặng mà có.
Khẽ hít lấy một hơi, cố kiềm chế không đưa tay ra tìm lại cảm giác mỹ diệu vừa rồi một lần nữa, đầu óc Dương Thiên Sở mau chóng quay lại câu chuyện với Tào chưởng quầy.
Dương Thiên Sở sớm đã hiểu được tâm tư của ông ta rồi, đâu ra có người tốt bụng như vậy? Vì hâm mộ hắn ư? Có cũng chẳng tới mức này? Tất cả không gì ngoài ông ta nhìn trúng vào việc “ăn khách” của Dương Thiên Sở lúc này.
Chỉ cần trong số những người ngày ngày nghe tuyết thư kia có một bộ phận theo tới Thái Bạch Lâu thôi cũng là nguồn khách cực lớn rồi. Vào bên trong tửu lâu rồi đương nhiên là không thể chiếm chỗ mà không chi tiêu gì cả rồi, đây đâu phải như khu đất hoang vô chủ ở thành đông.
Người nghe thuyết thư có một số có tiền keo kiệt không có tiền không nhưng chịu bỏ ra, thế nhưng đối với ăn uống của mình thì người ta thường thường rất hào phóng, cho nên tất cả những người đó ăn uống ở đây cũng là thu nhập khả quan, lại nói, bản thân điều này cũng là quảng cáo sống rất tổt.
Mấy lần trước hắn từ chối là chưa biết được Tào chưởng quầy rốt cuộc cần thiết tới mức nào, nên chù chừ, sau khi nhờ đại bao nghe ngóng mới biết. Thịnh Hải Lâu của Trần chưởng quầy vốn là đối thủ lâu đời của Thái Bạch Lâu, gần đây có mời được một đầu bếp ở kinh thành, đã thu mất một ít khách của Thái Bạch Lâu, nên Tào chưởng quầy đang sốt sắng tìm cách giành lại khách.
Biết được điều này rồi bởi thế Dương Thiên Sở hôm nay mới đồng ý nhận lời mời của Tào chưởng quầy.
- Đương nhiên, đương nhiên là phải nói rõ ràng rồi. Dương tiên sinh đúng là người chu đáo.
Tuy miệng vẫn cười tươi như trước, nhưng vừa nhắc tới lợi ích rõ ràng thái độ Tào chường quầy trở nên nghiêm nghị, cẩn thận hơn nhiều:
- Ý của Tào mỗ là tiên sinh trước tiên hãy ngừng thuyết thư hai ba hôm, sau đó tới Thái Bạch lâu hãy tiếp tục. Còn về phần phương diện thù lao, Tào mỗ tính toàn sơ bộ thì, bữa trưa, bữa chiều, một ngày tiên sinh thuyết thư hai lượt, Tào mỗ trả tiên sinh một lượng bạc. Không biết Dương tiên sinh cảm thấy như thế nào?
Lúc này đây nàng chỉ muốn đá hắn một cái cho bõ ghét, nhưng ý định chưa được thực hiện thì Tào chưởng quầy cũng chào hỏi khách khứa và dặn dò xong tiểu nhị, quay trở lại nói mấy câu xin lỗi, rồi không ngờ lại tiếp tục dẫn bọn họ lên tầng hai.
Ở lầu hai này những chiếc bàn cũng được sắp xếp như ở lầu một, vòng quanh chiếc giếng trời nhìn thẳng được xuống lầu một, chỉ khác là mật độ thưa hơn, cách giữa mỗi một chiếc bàn có đặt những tấm bình phong tạo ra chốn riêng tư, ngoài ra mỗi một gian như vậy còn xếp ít chậu hoa, bồn cảnh, bể cả, thậm chí còn cả hòn giả sơn cỡ nhỏ, bố trí vừa xa hoa lại thanh nhã, so với lầu một mang một phong vị khác hẳn, càng thêm cao quý, chẳng nói cũng biết nơi này dành phục vụ cho những vị khách lắm tiền nhiều của rồi.
Lần này Tào chưởng quầy đã làm cho Dương Thiên Sở cũng có hơi chút ngạc nhiên khi tiếp tục dẫn mọi người đi tới lầu ba.
Nếu như cầu thang lên tầng hai nằm ở mé ngoài thì cầu thang dẫn lên tầng ba nằm ở mé trong, quấn quanh giếng trời ở giữa đi thẳng lên trên. Trên tầng ba chia thành các gian phòng riêng biệt chứ không phải chỉ là đặt bình phong như tầng hai nữa.
Đi qua hành lang, tới trước cửa một gian phòng, lập tức có tiểu nhị đi tới nghênh tiếp mời vào.
Tào chưởng quầy cũng nhiệt tình mời mọi người ngồi vào chỗ.
Gian phòng này rất rộng, hơn nữa vì tửu lâu xây theo hình tròn cho nên gian phòng nào cũng có ban công thông ra ngoài, ánh mặt trời dìu dìu chiều cuối xuân rọi tia nắng ấm áp vào trong phòng, từng làn gió hiu hỉu thôi, làm cả gian phỏng vừa sáng sủa lại sảng khoái. Từng món đồ bố trí trong phòng cũng vô cùng xa hoa, trông không giống bên trong tửu lâu chút nào, Dương Thiên Sở cảm thấy nó giống trong phủ riêng của đại quan cao quý như ở Hạ gia ở kinh thành hơn.
Có lẽ chính để cho những người giàu có tới đây có cảm giác như được về nhà vậy!
Tào chưởng quầy đích thực là người giỏi ăn nói, hưng phấn đánh giá mấy câu về chuyện hôm nay Dương Thiên Sở kể, biểu thị ông ta là người nghe trung thành. Sau đó quay sang tiếp chuyện với Phi Yến, hỏi xem nàng có hải lòng gian phòng này không, có cần yêu cầu món ăn gì đặc biệt không. Cũng không quên Thiết Ngưu và Đại Bao, tán gẫu mấy câu tình hình ở trong huyện thành …
Trong lúc Tào chưởng quầy tiếp chuyện mọi người, thì tiểu nhị đã lục tục đem lên rất nhiều món ăn, còn có cả một bầu rượu đã hâm nóng.
Tào chưởng quầy cũng nhìn ra trong bốn người khách thì có ba người đều không được tự nhiên, vì thế mời mọi người một chén rượu xong liền lấy lý do phải chào hỏi khách khứa, rồi đi xuống trước.
Đại Bao và Thiết Ngưu thì là lần đầu tiên bước vào tòa tửu lâu xa hoa như thế này, tựa hồ rất khẩn trương và không quen, cứ hết ngó đông lại nhìn tây, trông rụt rè hơn ngày thường rất nhiều.
Lên tới lầu ba, thì càng im như thóc, tới ngay cả lúc này sơn hào hải vị đặt trước mặt cũng không dám đụng đũa chút nào.
Đợi Tào chưởng quầy đi rồi Đại Bao mới dám lên tiếng:
- Dương đại ca, huynh mới tới đây không lâu chắc còn chưa biết, tòa Thái Bạch Lâu này là tửu lâu số một huyện thành, xưa nay chuyện làm ăn rất tốt, tới tầng một bọn đệ chưa được vào ăn lần nào, tàng hai càng cao quý hơn, chỉ những nhà giàu nhất trong huyện thành mới đặt chỗ nổi, tầng ba này thậm chí nghe nói chỉ có bốn năm gian phòng, chỉ cho quan hoạt quý tộc, hoặc danh sĩ tài tử mới được vào thôi đó.
Dương Thiên Sở khẽ ồ một tiếng :
- Tức là ở tầng ba này không chỉ có tiền, mà phải có chút thân phận mới được vào tiêu phí.
Đại Bao gật đầu khẳng định:
- Đệ nghe người dân ở đây đồn thế đó.
Phi Yến lúc này cũng tham gia:
- Lúc nãy nô tỳ có để ý, căn phòng này có ghi chữ Thiên, phòng bên cạnh có ghi chứ Vân, và một khòng khá là chữ Sơn … hơn nữa vị trí căn phòng này mùa đông ấm áp, mùa hè thì mát mẻ. Khẳng định còn là phòng tốt nhất trong những phòng trên lầu ba nữa.
Càng nói ba người càng tỏ ra lo lắng, vì không hiểu dụng ý của Tào chưởng quầy ra làm sao, nên càng không dám ăn uống gì cả, chỉ mỗi Dương Thiên Sở vẫn ung dung nhầm rượu nhìn ba người châu đầu thì thầm với nhau.
Đột nhiên Đại Bao vỗ đù đánh đét, ánh mắt trở nên rất mờ ám:
- Đúng rồi! Nhất định à Tào chưởng quầy lừa cho chúng ta ăn uống no say tới lúc không có tiền trả sẽ bắt ép chúng ta phải làm việc gì đó xấu xa không thể để người ngoài biết … hay lão muốn giết người.
Thiết Ngưu mặt tức thì tái đi, rồi gật gù tỏ ý tán đồng.
Phi Yến đang lo sôt ruột cũng không khỏi phì cười:
- Giết người cái đầu ngươi, thế mà cũng nghĩ ra được … ta đoán ông ta nhất định có việc gì đó cầu tới thiếu gia của ta, nhưng chỉ không nghỉ ra mà thôi.
Mọi người đã quen thuộc cả rồi, nên Phi Yến cũng đã sớm không giấu quan hệ thực với Dương Thiên Sở nữa, chỉ có điều lai lịch của hắn ở kinh thành thì vẫn không nói.
Dương Thiên Sở cười nói:
- Phi Yến nói đúng rồi đấy, vậy nên mọi người cứ thoải mái mà ăn đi, đã vất vả cả buổi sáng, bụng ai cũng lẹp kẹp ra rồi! Nào! Nào!
Nhưng trên đôi mày xinh xắn của Phi Yến vẫn cau lại :
- Nhưng.. nếu như thiếu gia không làm được thì sao? Hoặc thiếu gia không muốn làm gì sao?
Dương Thiên Sở mỉm cười:
- Nếu ta không làm được thì ông ta cũng không tới tìm. Còn về có muốn làm hay không thì phải xem mọi người đàm phán điều kiện như thế nào. Kỳ thực mục đích ông ta là gì ta cũng đoán được phần nào rồi, hai lần trước từ chối chì là muốn hiểu thêm chút tình hình trước mà thôi. Hơn nữa hắc hắc! Tự đề cử mình sao bằng người khác tới tận cửa mời, mời một lần mà tới sao bằng tam cố thảo lư? Làm giá một chút sau này đám phán cũng dễ dàng hơn. Chính vì hai lần từ chối đó mà hôm nay chúng ta được lên tới tận lầu ba ngồi ăn đó.
Phi Yến nhích tới gần, rót đầy chén rượu cho hắn, hỏi đầy vẻ mong đợi:
- Thiếu gia, vậy người đoán ông ta định nhờ người làm cái gì?
Dương Thiên Sở nhấp một ngụm rượu háy mắt Phi Yến một cái rõ ràng không chịu nói nữa.
Phi Yến biết nếu hắn không chịu nói thì nàng chỉ đợi, bức mình nói với Đại Bao và Thiết Ngưu:
- Được lắm, dù sao cũng có một người muốn giêt, một người một sẵn sàng để cho người ta làm thịt. Chúng ta không cần lo lắng dư thừa nữa, Thiết Ngưu ngươi ăn mạnh vào cho ta, ăn hết chúng ta lại gọi nữa
Dương Thiên Sở cười ha hả:
- Đúng, phải như thế chứ! Có tội gì ta gánh hết, mọi người cứ yên vui vẻ mà ăn uống đi. Đại Bao, Thiết Ngữu, chúng ta cạn chén nào!
…
Cơm no rượu say rồi, Tào chưởng quầy lại lên hỏi, liên túc hỏi xem thức ăn có hợp khẩu vị không, có đủ nỏ hay không, dáng vẻ giống thực lòng mời khách vậy.
Dương Thiên Sở đợi ông ta khách sáo xong, mời thong thả nói:
- Tào chưởng quầy, không công không nhận lộc, lần này được ông chiêu đãi, không biết Lục mỗ có chỗ nào có thể ra sức cho ông đây?
Tào chưởng quầy vẫn tươi cười khách sáo xua xua tay, chối đây đẩy:
- Đâu có đâu có, Tào mỗ hoàn toàn vì mê tiên sinh thuyết thư, nên hôm nay đơn thuần mời Dương tiên sinh để tỏ chút lòng hâm mộ mà thôi …
Ông ta vừa nói tới đây, Phi Yến như vớ được vàng, nói luôn:
- Ồ thì ra là thế! Vậy cám ơn Tào chường quầy, rượu rất thơm, cơm rất ngon, chúng ta ăn no rồi, xin cáo từ! Biểu ca đi mau nào, hôm nay trong nhà còn có việc …
- Á… thế … thế này.. thực ra..
Tào chưởng quầy tức thì ngớ ra, toát hết cả mồ hôi, nhất thời không biết nói ra sao.
Dương Thiên Sờ phì cười biết cô nàng kiếm cớ chạy làng, kéo tay Phi Yến ngồi xuống, nói thẳng ra vấn đề:
- Tào chưởng quầy, biểu muội của ta chỉ nói đùa thôi, người ngay không nói lời mờ ám, nếu Dương mỗ đoán không sai thì ông muốn mời ta tới Thái Bạch Lâu thuyết thư?
Tào chưởng quầy toát mồ hôi, tới nước này còn dám nói khách khí gì nữa không khéo mất trắng bữa cơm, vội nhận ngay :
- Quả là có thế thật, Tào mỗ thấy tiên sinh thuyết thư quả thực là tuyệt vời, ngay cả những thuyết thư tiên sinh nổi danh tại kinh thành cũng còn kém xa lắm. Vậy mà ngày ngày phải vất vả dãi nắng dầm mưa bên ngoài, lại còn đi đi lại lại đường xá xa xôi, cho nên muốn mời tiên sinh tới Thái Bạch Lâu để thuyết thư, nơi này khách nhân qua lại nhiều, tiêu pha cũng rộng rãi, có thể làm tiên sinh thu nhập nhiều thêm một chút, ít nhất thì cũng tránh được mưa gió … Tào mỗ cũng được nghe tiên sinh thuyết thư mỗi ngày, thỏa lòng hâm mộ …
Hóa ra chỉ có thế, vậy mà cũng phải ra vẻ thần bí làm nàng lo lắng không mất cả buổi, Phi Yến bực mình đưa tay cấu một cái thật mạnh lên đùi Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở đau chảy nước mắt, nhưng không dám hét lên, cắn răng nhìn lại, nhưng không hiểu thế nào lại bị sặc, lập tức ho khù khụ…
Hành động vừa rồi của Phi Yến hoàn toàn là vô tâm bột phát, cùng với việc nhận ra Dương Thiên Sở thay đổi, nàng cũng bắt đầu coi hắn thực sự như chủ nhân của mình.
Mặc dù hai người ngày thường rất thân thiết, Dương Thiên Sở cũng ôn hòa, thoái mái chưa từng làm ra vẻ một vị thiếu gia. Nhưng Phi Yến vẫn biết thân phận, một số việc không bao giờ dám vượt quá, như hành động vừa rồi quả thực không thể chấp nhận được với thân phận của nàng.
Phi Yến hoàng hồn đưa cốc rượu lên cho hắn:
- Thiếu … biểu ca, mau mau uống nước.
Tào chường quầy cũng không hiểu ra làm sao, xét lại thấy mình đâu nói gì để hắn đột nhiên bị sặc như thế, nghi hoặc nói:
- Dương tiên sinh, sao vậy? Sao bỗng nhiên lại …
Dương Thiên Sở uống vội cốc rươu, hắng giọng thêm một cái, lấy lại trạng thái bình thường nói:
- Không sao không sao cả, Tào chưởng quầy đừng lo. Chuyện vừa rồi ông nói ta nghe rõ rồi.
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, lời nói cũng không có gì khác thường, nhưng một cái tay lại âm thâm luồn xuống dưới, bóp khẽ vào mông Phi Yến một cái trả thù.
Cái bóp này lực đạo tất nhiên là nhẹ hơn cái véo của Phi Yến vừa rồi rất nhiều, nhưng sự chấn động tuyệt đối không kém chút nào. Phi Yến giật bắn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tức thì đỏ như ráng chiều, vừa sợ vừa giận lại vừa thẹn, nhưng không dám nói gì, tại nàng sai trước, nên chỉ dám cúi gằm mặt xuống che đi.
Cũng may Tào chưởng quầy không để ý, vì ông ta đang quan tâm tới quyết định của Dương Thiên Sở:
- Vậy ý của tiên sinh thế là…
- Tào chưởng quấy có tấm lòng như vậy thực làm cho Dương mỗ cảm động, nói thật, hai huynh mội chúng tôi hôm nay đã tới Thái Bạch Lâu tức là đã chấp nhận suy nghĩ tới đề nghị của Tào chưởng quầy. Bất quá, Tào chưởng quầy là người làm ăn, phải nên đem hết điều kiện quan hệ, lợi hại nói ra trước chứ?
Miệng nói thế, nhưng lòng đang lưu luyến cảm giác bộ mông tròn lẳn của Phi Yến còn chưa tan hết trên tay, quả thực có thể dùng bốn chữ trơn, mịn, ấm, chắc để hình dung, hẳn là do hoạt động nhiều nhưng không phải làm việc nặng mà có.
Khẽ hít lấy một hơi, cố kiềm chế không đưa tay ra tìm lại cảm giác mỹ diệu vừa rồi một lần nữa, đầu óc Dương Thiên Sở mau chóng quay lại câu chuyện với Tào chưởng quầy.
Dương Thiên Sở sớm đã hiểu được tâm tư của ông ta rồi, đâu ra có người tốt bụng như vậy? Vì hâm mộ hắn ư? Có cũng chẳng tới mức này? Tất cả không gì ngoài ông ta nhìn trúng vào việc “ăn khách” của Dương Thiên Sở lúc này.
Chỉ cần trong số những người ngày ngày nghe tuyết thư kia có một bộ phận theo tới Thái Bạch Lâu thôi cũng là nguồn khách cực lớn rồi. Vào bên trong tửu lâu rồi đương nhiên là không thể chiếm chỗ mà không chi tiêu gì cả rồi, đây đâu phải như khu đất hoang vô chủ ở thành đông.
Người nghe thuyết thư có một số có tiền keo kiệt không có tiền không nhưng chịu bỏ ra, thế nhưng đối với ăn uống của mình thì người ta thường thường rất hào phóng, cho nên tất cả những người đó ăn uống ở đây cũng là thu nhập khả quan, lại nói, bản thân điều này cũng là quảng cáo sống rất tổt.
Mấy lần trước hắn từ chối là chưa biết được Tào chưởng quầy rốt cuộc cần thiết tới mức nào, nên chù chừ, sau khi nhờ đại bao nghe ngóng mới biết. Thịnh Hải Lâu của Trần chưởng quầy vốn là đối thủ lâu đời của Thái Bạch Lâu, gần đây có mời được một đầu bếp ở kinh thành, đã thu mất một ít khách của Thái Bạch Lâu, nên Tào chưởng quầy đang sốt sắng tìm cách giành lại khách.
Biết được điều này rồi bởi thế Dương Thiên Sở hôm nay mới đồng ý nhận lời mời của Tào chưởng quầy.
- Đương nhiên, đương nhiên là phải nói rõ ràng rồi. Dương tiên sinh đúng là người chu đáo.
Tuy miệng vẫn cười tươi như trước, nhưng vừa nhắc tới lợi ích rõ ràng thái độ Tào chường quầy trở nên nghiêm nghị, cẩn thận hơn nhiều:
- Ý của Tào mỗ là tiên sinh trước tiên hãy ngừng thuyết thư hai ba hôm, sau đó tới Thái Bạch lâu hãy tiếp tục. Còn về phần phương diện thù lao, Tào mỗ tính toàn sơ bộ thì, bữa trưa, bữa chiều, một ngày tiên sinh thuyết thư hai lượt, Tào mỗ trả tiên sinh một lượng bạc. Không biết Dương tiên sinh cảm thấy như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.