Nạp Thiếp Ký I

Chương 405: Con trai

Mộc Dật

09/04/2013



Đế lạc rơi xuống đất, biết là không ổn, cố gượng ngồi dậy, nhưng cảm thấy toàn thân mất lực, ngay cả đôi chùy đồng giờ cũng như nặng nghìn cân, nhấc lên không nỗi. Lão cúi đầu, nhìn lồng ngực đáng phún máu có vòi, không biết bản thân làm thế nào lại bị thương, ngước mắt lên nhìn, thấy Dương Thu Trì nắm trong tay một vật quái dị như đùi một con gà, ở đầu có một lổ đèn ngòm đăng nhắm thẳng đến lão, trong cái lổ đó còn bốc ra một làn khói xanh. Chẳng lẽ món đồ chơi đó lại làm lão bị thương? Không chờ lão hiểu rõ, Tống Vân Nhi đã nhảy chồm dậy, một kiếm vút tới như điện. Đế Lạc muốn dùng chùy đồng để đỡ, nhưng máu phún ra như suối ở ngực đã mang theo toàn bộ sức lực của lão. Lão muốn tránh, nhưng lúc này chợt phát giác thân hình mập như cái lu của mình sao mà nặng nề đến vậy. Lão còn chưa kịp hối hận, thì kiếm của Tống Vân Nhi đã cắt vụt qua cổ lão.

Đế Lạc phát giác bản thân có thể bay, bay nhanh như chong chóng, nhìn trời đầy tuyết - hoa tuyết vì sao lại có màu hồng vậy? Lão bây giờ mới nhìn rõ, hoa tuyết đầy trời đó màu hồng, và màu hồng chính là do máu bắn ra từ cổ lão rưới lên! Đầu của lão nạng nề rớt phịch xuống nền đá rắn chắc của kim đỉnh, lăn mấy vòng. Lão nhìn thấy con tiểu hắc cẩu cắn chân lão lúc nãy đang đừng đó, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn lão, một cái nhìn khinh khỉnh. Và cái nhìn đó cũng là chút nhận biết cuối cùng trên thế giới này của Quán Đỉnh pháp vương.

Dương Thu Trì tận mắt chứng kiến hành động một kiếm chém đứt đầu Đế Lạc của Tống Vân Nhi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đút súng trở lại bao. Tống Vân Nhi đương nhiên biết, lần này cũng giống như lần tiêu diệt Đại nội thị vệ tổng quản Hồng Ưng của Kiến Văn đế trên Vân Nhai sơn vậy, Dương Thu Trì lại dùng món ám khí phích lịch đạn của hắn để níu kéo lại thế cờ, lòng vừa áy náy vừa thở phì phò nói: "Cái tên thùng nước lèo này thật là lợi hại! Ca... huynh mau vào gặp sư phụ và em bé đi, muội thủ ở ngoài..."

"Được!" Dương Thu Trì cất tiếng gọi: "Băng nhi!" Rồi chạy vào trong phòng.

Trên mặt đất đầy huyết, áo váy trắng như tuyết của Liễu Nhược Băng đã nhiễm hồng, làn tóc trên đầu đã ướt bệt mồ hôi, đang yếu ớt mỉm cười ôm chặt một hài nhi bé bỏng trong lòng. Em bé đó đang oa oa khóc lớn. Dương Thu Trì quỳ xuống cạnh Liễu Nhược Băng, vui mừng nói: "Băng nhi, nàng thấy thế nào? Yên tâm đi, Đế Lạc chết rồi. Người của chúng ta đang đánh lên."

Liễu Nhược Băng âu yếm ôm con, ngước nhìn Dương Thu Trì, thấy mặt mày hắn bị khói lửa ám đen như mới từ lò đốt than chui ra, chỉ còn đôi mắt là sáng, hàm răng là trắng nõn mà thôi. Mũ trên đầu hắn còn cắm mấy đầu tên lửa, tóc mai dưới mũ cũng bị đốt cháy hết, ở vai và tay máu me chảy đầy, xem ra là bị những hỏa tiễn rơi từ trên không xuống làm cho bị thương. Y phục của hắn giờ chỉ còn áo trong, bị cháy thành những lổ lớn, thậm chí còn bay ra khói đen. Liễu Nhược Băng vừa đau lòng vừa cảm thấy an ủi, mắt ứa lệ, đầu gật gật: "Thu Trì... mau xem con trai của chúng ta...!"

Dương Thu Trì cẩn thận tiếp lấy đứa bé đỏ hỏn đầy máu trong lòng nàng, giơ lên xem, thấy ở giữa bẹn của em bé có một khối u nho nhỏ và một cái vòi nước như bình trà nhỏ, hưng phấn há miệng cười khà khà. Liễu Nhược Băng bảo: "Đừng... đừng làm lạnh con."

"Đúng đúng!" Dương Thu Trì đặt em bé vào lòng Liễu Nhược Băng, vội vã cởi áo lót mùa đông trên người hắn xuống, cẩn thận bao bọc em bé lại, rồi ôm chặt em bé vào lòng, nhịn không được hôn lên gương mặt bé bỏng của nó, hỏi Liễu Nhược Băng: "Băng nhi, nàng nói coi nó giống nàng hay là giống ta?"

Liễu Nhược Băng mỉm cười ngọt ngào: "Để thiếp xem."

Dương Thu Trì vội cẩn thận đặt em bé vào lòng Liễu Nhược Băng, sau đó đỡ nàng dậy cho ngồi dựa vào lòng hắn. Liễu Nhược Băng áp áp áo lót bông, hé lộ gương mặt bé xíu của em bé ra nhìn, nghiên đầu qua lại nói: "Gương mặt thì giống chàng, mắt giống thiếp..."

"Hì hì..." Dương Thu Trì cười, "Con trai chúng ta lớn lên, sẽ xinh đẹp giống như nàng vậy."

"Không... con trai mà, không được quá giống thiếp...., nếu không... vẻ son phấn con gái quá trọng..."

"Ha ha, như vậy cũng phải, người ta nói hài tử theo ai, thì khi lớn lên sẽ giống người đó..."

"Thật không...?" Mắt Liễu Nhược Băng thoáng vẻ ưu tư, cúi đầu nhìn em bé.

"Đương nhiên là thật rồi!" Dương Thu Trì nghiêm túc nói, "Do đó con chúng ta phải lớn lên bên cạnh hai chúng ta, con nó mới giống nàng anh tuấn sảng khoái, và sẽ giống ta thông minh linh lợi."

"Tự mèo khen mèo dài đuôi, không biết thẹn...!" Liễu Nhược Băng vui vẻ yêu thương trợn nhìn Dương Thu Trì như trách móc, rồi cúi đầu nhìn con.

Dương Thu Trì đề nghị: "Ta ẵm chút nhé." Liễu Nhược Băng gật đầu ưng thuận.

Dương Thu Trì ẵm em bé lên, ôm vào người, lòng thật cảm khái, nghĩ đến cha mẹ hắn ở thời hiện đại không biết là có nghĩ con trai mình chết đi đã xuyên việt đến mấy trăm năm về trước, hiện giờ thậm chí còn có con, cha mẹ đã trở thành ông bà rồi. Nghĩ đến cha mẹ, lòng hắn chua xót, lại nghĩ đến Liễu Nhược Băng sắp sửa mang con đi đến nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay, sụt sùi nhỏ lệ. Liễu Nhược Băng nghe tiếng khóc của Dương Thu Trì, vội vã hỏi: "Thu Trì, chàng sao vậy?"

"Hu hu... nàng không lâu nữa... hu hu... sẽ mang con đi...., ta.... hu hu... ta không còn nhìn thấy... nhìn thấy con trai của chúng ta nữa... hu hu..."

Dương Thu Trì không biết nổi bi thương vì sao mà dâng trào hết cõi lòng, ôm con khóc rống lên. Liễu Nhược Băng mắt ứa lệ, đưa tay qua, áy náy nắm tay Dương Thu Trì: "Vậy... vậy thiếp mang con theo... theo ở với chàng lâu một chút... chờ con của Chỉ Tuệ, Tống Tình ra đời tồi..., chàng có thêm con ở cùng rồi... thiếp sẽ mang con đi... có được không?"

"Không được! Hu hu... đây là con của chúng ta..., ai cũng không thế được..." Dương Thu Trì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ôm chặc con tiếp tục khóc rống lên, "Ta muốn mỗi ngày nhìn thấy hai mẹ con, muốn ở cùng hai mẹ con một chỗ mỗi ngày ... hu hu."

Liễu Nhược Băng đưa tay áo ra lâu nước mắt của Dương Thu Trì, nước mắt của chính nàng cũng không nhịn được rơi lốc tốc xuống nền nhà. Dương Thu Trì vội vã ôm con lại, lau lệ cho Liễu Nhược Băng: "Không được khóc, Băng nhi ngoan nào, sinh trong tháng mà khóc không tốt đâu, sẽ ảnh hưởng đến thân thể..."

"Dạ!" Liễu Nhược Băng gật gật đầu, "Đưa con cho thiếp, thiếp muốn ôm con."

Dương Thu Trì cẩn thận đặt em bé vào lòng Liễu Nhược Băng, nhìn đôi mắt còn đẫm lệ nhưng mặt rạng ngời hạnh phúc của nàng, nói: "Băng nhi, ta cầu xin nàng, hãy vì con lưu lại bên ta, được không, chỉ cần nàng chịu ở cùng ta, để ta ngày ngày được nhìn nàng và con, nàng bảo cái gì ta cũng đáp ứng! Có được không?"



Liễu Nhược Băng đắn đo một chút: "Chuyện này sau này hãy nói, được không... chí ít... trong thời gian gần đây thiếp sẽ không mang hài tử đi đâu hết."

"Ừ!" Dương Thu Trì vui vẻ gật đầu. Lúc này, chợt nghe Tống Vân Nhi bên ngoài lớn tiếng hô to: "Ê...! Người ở dưới nghe đây! Quán Đỉnh pháp vương của các ngươi mưu phản, đã bị chúng ta giết rồi. Các ngươi quỳ xuống đầu hàng được miễn chết! Nếu mà hung ngoan cố chống cự, giết không tha!"

Dương Thu Trì quay người ra nhìn, thấy trong hoa tuyết bay cuồng, Tống Vân Nhi xách cái đầu tròn đầy thịt của Đế Lạc giơ cao, hướng xuống dưới hò hét. Cô gái nhỏ này quả thật là có ý tứ! Hắn liền bảo Liễu Nhược Băng: "Băng nhi, ta đi xem xem."

"Vâng! Chàng cẩn thận một chút a." Liễu Nhược Băng yêu thương nhìn Dương Thu Trì. Dương Thu Trì khẽ vuốt ve mặt nàng một chút, gật đầu, cẩn thận đặt nàng nằm xuống, đặt con bên cạnh nàng, lót áo kỹ lại, bấy giờ mới chạy ra ngoài, đến bên cạnh Tống Vân Nhi, hai người cùng cúi đầu nhìn xuống. Các tăng binh bên dưới lúc nãy nghe tiếng nổ lớn đều cả kinh, giờ thấy Đế Lạc đã bị chặt đầu, tức thời loạn thành một đoàn, Cường Ba lớn tiếng quát: "Đừng nghe lời quỷ của ả, chỉ cần tạo phản thì đầu hàng cũng phải chết, giết chúng thì mới có đường sống!"

Các tăng binh oa oa kêu loạn múa vũ khí xông về phía bọn hộ vệ. Tuy các hộ vệ anh dũng thiện chiến, nhưng dù sao đánh lên được tới đây cũng chỉ một bộ phận nhỏ, phần lớn còn lại đều đã bị chặn lại giữa núi. Địch nhiều ta ít, nhất thời họ chống cự không nổi. Tống Vân Nhi liếc mắt, bấy giờ mới chú ý đến Dương Thu Trì ở bên cạnh, tay chân chỗ nào cũng đầy máu, cả kinh kêu lên: "Ca! Huynh thụ thương rồi! Muội giúp huynh băng bó lại!" Nói xong móc từ trong người ra thuốc kim sang, cởi bớt áo của Dương Thu Trì ra, đắp thuốc lên, rồi xé váy băng bó cho hắn. Dương Thu Trì khắp người chỗ nào cũng bị thương, có cái là do hỏa tiễn bắn trúng, có cái là bị lửa thiêu, nhất thời bán khắc không thể băng bó hết. Đến lúc này, Dương Thu Trì mới cảm giác toàn thân đau rát, thật không biết vừa rồi vì sao mà hắn chống chịu được lâu như vậy. Trong lúc băng bó vết thương, chợt nghe ở dưới đại loạn, hai người thò đầu ra nhìn, thấy lưng chừng núi có mấy trăm Kiến Văn dư đảng tay cầm đao hoảng loạn chạy lên gần tới. Một số tên tới trước kinh hoàng hô: "Không xong rồi! Minh quân đến rồi!"

Cường Ba và Dương Ứng Năng đều cả kinh, vội hỏi: "Minh quân? Minh quân ở đâu ra?" "Không biết, khắp núi chỗ nào cũng có, chỉ sợ phải mấy nghìn người, đã vây kín cả thần sơn rồi, đang đánh lên!"

Đến lúc này thì chúng tăng đại loạn, có người còn ngoan cố đề kháng, có người quỳ xuống xin đầu hàng, số còn lại chạy đông chạy tây, chạy xuống dưới núi, toan tính đánh mở ra một đường máu để hạ sơn. Tống Vân Nhi vừa cao hứng vừa kinh ngạc: "Minh quân tăng viện ở đâu ra thế?"

"Ta gọi đến đó." Dương Thu Trì đắc ý cười nói.

"Khoác lác! Hi hi, ca ca cũng học biết được nói khoác từ bao giờ vậy?"

"Ai khoác loác, muội còn nhớ không, khi ở Đóa Cam Tư, muội ẵm cô bé đó ra sau vườn chơi, còn ta nói ta và Đóa Cam Đô ti chỉ huy sứ Dư Hiên cần có chuyện thương lượng, và chuyện thương lượng chính là việc này."

"Hả? Thật không?"

"Đương nhiên là thật, ta đưa cẩm y vệ chỉ huy sức đặc sứ yêu bài ra cho Dư Hiên xem, cho y biết lần này điều tra cần y phái quân đội hiệp trợ. Muội biết đó, tuy cẩm y vệ không quản được quân đội, nhưng cẩm y vệ có chuyện gì trọng yếu cần quân đội hiệp trợ, quân đội vẫn phải nghe theo. Do đó Dư Hiên liền đáp ứng."

"Vậy trên đường đi, muội sao không thấy quân của họ?" "Ta bảo ông ta điều quân cách chúng ta nửa ngày đường, nhất mực theo sau chúng ta. Vừa rồi ở dưới thần sơn dựng trại nghỉ ngơi, ta đã viết một phong thư, bảo Nam Cung Hùng phái hộ vệ đem trao cho Dư Hiên ở phía sau, bảo ông ta phong tỏa đạo lộ hạ sơn, và phái một cánh quân theo đội hộ vệ chúng ta. Khi đội hộ vệ của chúng ta lên núi, họ chờ chút cũng lên theo, khi thấy ta phát hỏa pháp làm tín hiệu, thì nhanh chóng đánh lên núi."

Tống Vân Nhi vỗ tay nói: "Hèn gì vừa rồi huynh phóng pháo hoa. Muội còn nghĩ đã lúc nào rồi mà huynh còn có tâm tình chơi trò đó, thì ra là phát tín hiệu!" Nàng chuyển đầu nhìn vào trong, gọi Liễu Nhược Băng: "Sư phụ, đại quân của chúng ta đến rồi, yên tâm đi!"

Dương Thu Trì hậm hực nói: "Con bà nó, tên tiểu tự Dư Hiên này suýt hại chết ta rồi!" Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi:

"Sao vậy?"

"Ta bảo hắn cấp tốc hành quân, lập tức đến lưng chừng núi chờ, thấy được hỏa pháo làm tín hiệu của ta thì lập tức đánh lên, thế mà hắn lên chậm cả một thời thần! Nếu như bọn chúng lập tức xông lên ngay sau khi ta phát tín hiệu, mấy ngàn Minh quân tuôn lên như thác đổ, nhất định sẽ đánh tan bọn tặc đảng Kiến Văn trong chớp mắt, chúng ta sao có thể rơi vào thế nguy hiểm như thế này!"

Dương Thu Trì đưa tay ra vỗ vỗ phủi tuyết bám đầy đầu vai của Tống Vân Nhi, nói tiếp: "Nếu như không phải lão tặc thiên này nễ tình bằng hữu, rũ lòng thương phả xuống trường đại tuyết, thì lão tử chỉ sợ đã chết cháy rồi!"

Lòng Tống Vân Nhi vẫn còn đầy nỗi khiếp sợ: "Đúng a, lúc đó sư phụ mới vừa sinh hài tử, muội không thể ra, chỉ thấy huynh trong biển lửa dập đập lửa như phát điên, mũ áo và trên người chỗ nào cũng bốc lửa, sư phụ thì không động đậy được chút nào, nhưng cứ gào khóc gọi tên huynh. Muội vừa rồi còn đang định ra giúp huynh, thì ông trời đã hạ trận đại tuyết cứu chúng ta rồi."

"Đúng a, muội nói coi tên Dư Hiên đó có đáng bị đánh đòn hay không?"

"Đáng! Hãm chủ soái vào tử địa, xem ra phải bị chém đầu!"

Dương Thu Trì ngẩn người: "Ha ha, cái đó thì bất tất, xem ra bọn chúng cũng không phải cố y, có thể là nguyên nhân gì đó làm cho chậm trễ, dù sao thì cuối cùng chúng cũng kéo đến."

Tống Vân Nhi trừng mắt: "Chỉ có lòng của huynh tốt, suýt chút nữa bị y hại chết rồi, lại còn nói giúp cho y!"

Dương Thu Trì cười hắc hắc, quay nhìn cảnh hỗn chiến bên dưới, nhìn ra ngay Dương Ứng Năng kẹt trong loạn quân, đang cố sức chạy xuống núi, vội vã kêu lên: "Dương Ứng Năng muốn chạy, bắt hắn!" Nhưng dưới chùa lúc này đã loạn thành một đoàn, thanh âm của hắn căn bản chẳng ai nghe, nên hắn sốt ruột dậm chân bức tóc.



Tống Vân Nhi nói: "Ca, huynh bảo hộ sư phụ, muội đi bắt hắn!" Vừa rồi Tống Vân Nhi lại lần nữa kiến thức sự lợi hại của Phích Lịch đạn của Dương Thu Trì, biết là nó còn lợi hại hơn cả cao thủ lợi hại nhất, thừa sức bảo hộ cho sư phụ của nàng, chứ không biết trong súng Dương Thu Trì hiện giờ chỉ còn có bốn phát đạn. Do đó, khi Tống Vân Nhi vừa nói dứt, phóng phi trảo chụp lấy một góc kim đỉnh, tụt theo dây xuống dưới. "Hay.... A! Chờ chút Vân nhi!" Chờ Dương Thu Trì phản ứng, thì Tống Vân Nhi đã xuống dưới kim đỉnh rồi. Dương Thu Trì cười khổ, để ta bảo hộ Băng nhi? Nàng ấy bảo hộ ta thì có.

Ngẫm nghĩ xong, hắn trước hết tìm bảo kiếm của Liễu Nhược Băng đem đặt cạnh nàng, sau đó cật lực bê chùy đồng của Đế Lạc rơi bên tường vào trong phòng. Gọi tiểu hắc cẩu tiến vào, sau đó đóng cửa phòng lại, dùng chùy đồng tấn cửa, móc súng ra cẩn thận giới bị. Liễu Nhược Băng nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của hắn, không khỏi bật cười ôm con chỉ hắn: "Bảo bối, coi cha con dũng cảm chưa kìa, có cha con bảo hộ hai mẹ con ta, chúng ta không sợ gì nữa, đúng không nào?" Nói xong, nàng hôn hít lên gương mặt nhỏ nhắn của em bé.

Dương Thu Trì cười khan, đặt súng bên cạnh, đỡ Liễu Nhược Băng lên, để nàng dựa vào người hắn, sau đó cầm súng lên nhắm ra cửa. Hắn cúi đầu nhìn em bé, thấy nó nheo mắt chép chép miệng, xót xa nói: "Băng nhi, con chúng ta đói rồi, nàng cho con bú đi a."

Liễu Nhược Băng nằm dựa vào lòng hắn, lòng cảm thấy tự tin hơn, khi nghe hắn nói vậy, mặt hơi ửng đỏ, lẩm bẩm: "Thiếp... thiếp cho bú hả...?"

"Đúng vậy! Nàng là mẹ của nó, nàng không cho nó bú, chẳng lẽ chúng ta mong con sẽ hít gió uống sương mà lớn hay sao a?" Liễu Nhược Băng phì cười, trong phòng tuy chỉ có lang quân của nàng, hoặc có thể kể thêm chú tiểu hắc cẩu đứng một bên nghễnh cổ nhìn ba người, nhưng nàng quả thật là thẹn, tay đặt lên áo, nhưng không chịu cởi ra.

Dương Thu Trì cười hắc hắc, ngoắc ngoắc tiểu hắc cẩu: "Tiểu hắc, qua đây nhìn chỗ khác, con trai không được phép nhìn nữ sinh cho bú đâu!"

Tiểu hắc cẩu khịt khịt mũi ứ ứ vài tếing, cúi đầu bước e dè lại cạnh hắn, nằm phục xuống đất, đầu hướng ra cửa.

Dương Thu Trì vỗ vỗ Liễu Nhược Băng: "Được rồi, tiểu hắc không nhìn nàng nữa, cửa phòng đóng kín, mau cho con chúng ta bú đi, nàng không thấy con nó đang chép miệng đòi bú hay sao?"

Liễu Nhược Băng cúi đầu nhìn, quả thật như vậy, thương con vô cùng, cuối cùng cố nén e thẹn, cởi áo, móc bầu vú căng tròn trắng muốt ra, đưa đầu vú anh đào vào miệng của em bé.

Nhìn đứa bé đói khót mút lấy mút để, Liễu Nhược Băng ứa giọt lệ sung sướng, nghiêng mặt qua bảo: "Con nó bú rồi." Dương Thu Trì ôm chặt Liễu Nhược Băng, vui mừng nhìn con trai mình nhắm mắt tham lam bú sữa, nhịn không được thò tay bẹo má, bảo: "Băng nhi, ta muốn mỗi ngày đều nhìn nàng cho con chúng ta bú sữa thế này!"

----o0o-----

Trong đại viện của chùa, Tống Vân Nhi sau vài lần nhấp nhô đã chặn được Dương Ứng Năng, cười lạnh bảo: "Ngươi muốn đi sao không thông báo một tiếng, chẳng phải là đã nói rõ rồi là sẽ lăng trì hay sao?"

Dương Ứng Năng sợ đến toàn thân phát run, lùi lại mấy buớc, lúc này, một thanh đoản kiếm phóng về phía Tống Vân Nhi, một người cao gầy kêu lên: "Dương gia mau chạy, tôi đoạn hậu!"

Người đến chính là Cường Ba. Tống Vân Nhi huy đoản kiếm, hai người đấu rát với nhau. Dương Ứng Năng chuyển thân định chạy, Tống Vân Nhi vẫn nhất mực dùng khóe mắt canh chừng y, nhân dịp rảnh tay phóng ra ngay hai mũi liễu diệp phi tiêu, phân biệt đánh trúng nhượng hai chân của Dương Ứng Năng, đánh gãy xương gối của y. Dương Ứng Năng gào thảm, té năm lăn lộn dưới đất. Thấy Dương Ứng Năng không còn cách nào đào tẩu nữa, Tống Vân Nhi trầm tĩnh nghênh chiến. Lần này không phải bỉ võ như dưới núi, mà là ra đòn độc quyết lấy mạng nhau.

Tống Vân Nhi mắt thấy viện quân lục tục kéo đến, bên mình dần dần chiếm thượng phong, lòng tự tin đại tăng, xuất kiếm chiêu sau nhanh hơn chiêu trước; Trong khi đó Cường Ba lòng nóng như lửa đốt, một lòng muốn đánh lui Tống Vân Nhi đoạt lộ mà chạy, tự nhiên càng gấp càng hỏng, sau vài chục chiêu, chỉ còn biết lấy chiêu chiết chiêu chứ không có lực hoàn thủ nữa. Trong cơn kịch chiến, Tống Vân Nhi chợt nạt to, vút vút vút ba kiếm, hai tay Cường Ba liền đứt tận đến cùi chỏ, huyết nhận đoản kiếm bay đi thật xa, và chân phải cũng bị một kiếm đâm xuyên, gào thảm ngã vật ra đất, nằm ngữa ra ngất đi vì đau đớn. Tống Vân Nhi ngước mắt nhìn, thấy Minh quân và hộ vệ trên quảng trường đang như bầy ong bay tới, bao vây phân cắt chúng tăng binh, bên phe nàng đại thắng.

Lòng khẩn trương của Tống Vân Nhi bấy giờ mới hạ xuống, lúc này, Nam Cung Hùng cùng mọi người cũng chạy tới. Tống Vân Nhi lệnh cho Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ trói Dương Ứng Năng lại, trọng điểm coi giữ, rồi cầm máu cho Cường Ba, để khỏi mất máu nhiều quá mà chết, giữ lại nhân chứng sống hỏi tội. Đến lúc này, quảng trường quỳ đầy tăng chúng và Kiến Văn dư đảng đã hàng. Ở xa xa chợt nghe có người lớn tiếng gọi: "Tống cô nương...!" Mấy thân binh hộ vệ vây quanh một vị tướng quân người mặc khải giáp cưỡi ngựa chạy tới.

Tống Vân Nhi nhìn kỹ, quả nhiên là đô chỉ huy sứ Dư Hiên của Đóa Cam, bấy giờ mới rõ lời Dương Thu Trì lúc nãy không phải nói bừa. Dư Hiên giục ngựa chạy tới trước, phiên thân hạ mã, chấp hai tay thành quyền hỏi: "Cô nương, Dương tước gia đâu? Hạ quan không đến chậm chứ?"

Tống Vân Nhi hừ lạnh, hỏi lại Dư Hiên: "Ngươi nói coi? Ca ca của ta bảo các ngươi chờ ở giữa núi, thấy hỏa tín là lập tức xông lên, các ngươi bày trò gì mà giờ này mới lên tới? Nếu đến trễ nửa bước, thì coi như giúp chúng ta thu thây mà thôi." Dư Hiên bẽn lẽn đáp: "Hạ quan án chiếu lời dặn dò của tước gia mà làm. Lần này mang theo đều là kỵ binh, không ngờ Niên Bảo Ngọc Tắc này sơn thế nhỏ hẹp, chỉ có mấy con đường ruột dê có thể lên núi. Chúng tôi án theo kế hoạch lên được giữa núi, thấy tín hiệu là xông lên ngay."

Tống Vân Nhi lạnh giọng hỏi: "Nếu như các ngươi án theo kế hoạch lên giữa núi, sao tới bây giờ mới xông lên tới đây?"

Dư Hiên chấp tay: "Cô nương, cô lên núi thấy rồi đó, thần sơn này chỉ có mấy sơn lộ, ngoài sơn lộ có rìa quá nhỏ hẹp gấp khúc. Ngựa lên không được, do đó chỉ có thể cưỡi ngựa dọc theo sơn đạo mã xông lên, kết quả ở trên bị địch quân chiếm cứ yếu điểm ngăn lại, ở dưới lên không được."

Tống Vân Nhi nghĩ tới lúc ba người suýt bị thiêu chết, trong lúc tức giận buột miệng mắng: "Ngươi không có đầu óc..." rồi cảm thấy không thỏa, khẩu khí liền hòa hoãn lại bớt, hỏi: "Vậy ngươi không biết nghĩ biện pháp sao?"

Dư Hiên cảm thấy rất ủy khuất, cười khổ hồi đáp: "Ta nghĩ rồi chứ, ta vừa nhìn tình hình không ổ, hạ lệnh xuống ngựa xông lên. Nhưng mấy nghìn huynh đệ kéo dài, phía sau muốn trèo lên tới phải phí mất nửa ngày. Ngoài ra, các huynh đệ đều mặc khải giáp quá nặng. Núi này quá nhỏ hẹp, leo lên thở phì phò, ta liền hạ lệnh cởi khải giáp xung phong, nhưng những binh sĩ này không quen đột tập lên tuyết sơn, giống như đàn bà vậy, trèo mấy bước đã thở như trâu, do đó... mới trễ nãi như vậy..."

Chủ phong của Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn này cao hơn năm nghìn ba trăm mét so với mực nước biển, dưỡng khi chỉ chiếm một phần ba so với bình nguyên, cho nên tác chiến ở chỗ cao thế này đích xác là không thể nào sánh được khi ở bình nguyên hay những sơn khu thấp bé. Cộng thêm thế núi gấp và nhỏ hẹp, trong vòng một thời thần mà có thể chạy bộ từ giữa núi xông lên tới đỉnh thì kỳ thực là hiếp có rồi, huống chi phải mặc khải giáp nữa. Kế hoạch tác chiến lần này xảy ra vấn đề ở chỗ nhận thức không đầy đủ về khó khăn trong tác chiến ở những chỗ quá cao. Dương Thu Trì trước khi đi viện trợ cho Tây Tạng trong thời hiện đại tuy có xem qua tư liệu của vùng, nhưng hắn ngồi tạp xa đến A Lí, chứ không có leo núi, đối với chuyện leo núi khó khăn như thế nào không nhận thức đầy đủ. Còn Dư Hiên trước đây là quan ở Thành Đô, mới vừa điều đến Cam Tư không lâu, cho nên không có kinh nghiệm tác chiến ở vùng này.

những sơn khu thấp bé ở Tứ Xuyên mà đề ra kế hoạch. Trong tình huống bình thường, căn cứ theo độ cao tương đối của Niên Bảo Ngọc Tác thần sơn, muốn xông từ giữa núi lên đỉnh chỉ cần thời gian ăn xong bửa cơm là đủ. Duơng Thu Trì tính toán có hai đại cao thủ là Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, chỉ thủ không công, kiên trì chừng ấy thời gian không phải là vấn đề. Hơn nữa, hai trăm hộ vệ của hắn làm quân tiên phong cũng có tác dụng kéo dài thời gian, cho nên tự cảm thấy kế hoạch này có thể tiến hành. Chỉ có điều, bọn họ chưa hề đến qua Niên Bảo Ngọc Tắc thần sơn, không biết núi này đường đi nhỏ hẹp. Quan trọng hơn nữa là các kế hoạch dự phòng và lường trước khó khăn khi chiến đấu ở độ cao không đủ, cộng thêm Liễu Nhược Băng sinh con giữa chừng... những thứ tấu xảo này hợp lại, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn. Rất may là bọn Dương Thu Trì có kinh hãi chứ không nguy hiểm. Tống Vân Nhi nghe y nói cũng có phần hợp lý, bấy giờ mới phẫy tay: "Được rồi được rồi, rất may chúng ta đều không sao." Xong nàng chuyển thân chỉ lên kim đỉnh, "Ca ca ta và sư phụ của ta đang ở trên đó, các người trước hết không cần lên, chờ tiêu diệt hết các phỉ tặc này xong rồi tính!"

Dư Hiên khom người thưa: "Xin nghe lời dạy của cô nương." Nói xong chuyển thân lên ngựa, dẫn binh xông tới chém giết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nạp Thiếp Ký I

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook