Nạp Thiếp Ký I

Chương 426: Cú mèo thăm nhà

Mộc Dật

09/04/2013



Rời khỏi hoàng cung trở về Dương phủ, Phùng Tiểu Tuyết và mọi người hỏi chuyện liên quan, Dương Thu Trì không muốn nói rõ, chỉ bảo một câu là án đã phá rồi.

Hồng Lăng thấy Dương Thu Trì tâm tình không tốt, bỏ hết lòng làm một bàn thức ăn thật ngon, đều là những món Dương Thu Trì thích ăn. Phùng Tiểu Tuyết, Liễu Nhược Băng cùng chúng thê thiếp bồi hắn uống rượu, tâm tình Dương Thu Trì mới từ từ tốt trở lại.

Sau đó mấy ngày, Dương Thu Trì chủ yếu đến nha môn của Ứng Thiên Phủ làm việc. Hắn tuy là đồng tri của cẩm y vệ bắc trấn phủ ti, nhưng đây chủ yếu là vì hắn phụng chỉ tra án dùng cho dễ, do đó thỉnh thoảng mới đi qua một hai lần, làm những chuyện do Kỷ Cương giao, còn công việc chính vẫn là ở Ứng thiên phủ.

Ngày ấy, Dương Thu Trì từ Ứng Thiên Phủ trở về, ngồi quan kiệu đến cửa lớn của Dương phủ. Vừa xuống kiệu vào trong, hắn đã nhìn thấy trong vườn có những người lạ, ngoài ra còn có một kiệu hoa xinh đẹp, không giống như của nhà. Hắn hơi ngạc nhiên, hỏi cẩm y vệ hộ vệ gác cổng: "Trong nhà của khách hay sao?"

Tên hộ vệ đó cười cầu tài hồi đáp: "Đúng ạ, hầu gia, Hàm Ninh công chúa đến rồi."

Hàm Ninh công chúa? Dương Thu Trì nhớ lại, lần trước ở ngự hoa viên hưởng tiết Nguyên Tiêu với hoàng thượng, Minh Thành Tổ đã từng đề cập qua, rằng ông ta có một người con gái là Hàm Ninh công chúa còn chưa có hôn phối, và hắn chưa hề gặp bao giờ.

Dương Thu Trì đi thẳng vào phòng khách, còn chưa đến cửa thì đã nghe từ trong đó từng đợt cười truyền ra, nghe thanh âm dường như là Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và Vân Lộ, ngoài ra còn có một nữ tử nữa, thanh âm trong trẻo dễ nghe, dường như là tiếng của con chim sơn ca hót vậy.

Dương Thu Trì chậm rãi tiến vào phòng khách, lên tiếng gọi "Mẹ!" rồi ngước mắt nhìn, quả nhiên ngồi bên cạnh Dương mẫu có một thiếu nữ khoảng đôi tám, người mặc áo bào trắng viền hoa, cổ đeo chuỗi ngọc lấp lánh, váy dài màu xanh, mặt hoa da phấn, eo thon vai tròn. Cô nàng thấy Dương Thu Trì tiến vào, gương mặt xinh hơi ửng hồng.

Dương mẫu cao hứng gọi Dương Thu Trì đến, bảo: "Vị này là Hàm Ninh công chúa, còn không mau đến làm lễ ra mắt."

Dương Thu Trì vội vã bước tới, vái dài một lễ: "Hạ quan Dương Thu Trì bái kiến Hàm Ninh công chúa."

Hàm Ninh công chúa cười hi hi, cũng đứng dậy hoàn lễ. Tiếp theo đó cùng Vân Lộ hòa giọng mà cười. Xem ra, Hàm Ninh công chúa và Vân Lộ có mối quan hệ rất tốt.

Thì ra, lần trước ở ngự hoa viên Dương mẫu đề thân đụng phải cây đinh mềm, Vân Lộ sau đó nghĩ đến chiêu khúc tuyến cứu quốc, vận động hành lang xem ra có hiệu quả, nên kéo Dương mẫu đi liên hệ các nơi. Hai người đi lấy lòng Vương quy phi và các tần phi khác, ngoài ra còn liên lạc cảm tình cả gia quyến và công chúa con vua. Thứ Dương gia của bà có chính là tiền, nên đi đến đâu cũng tống lễ, cho nên quan hệ nhanh chóng diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp.

Dương Thu Trì nói: "Mọi người nói chuyện, ta đến thư phòng đây."

"Ê! Chờ chờ một chút." Hàm Ninh công chúa bảo, "Sao vậy, ta đến nhà các ngươi ngồi một chút, ngươi là chủ nhân mà không chịu tiếp, thật là không phải mà!"

Hàm Ninh công chúa này vừa nhìn là biết quen sống trong nhung lụa cưng chiều, lời nói thẳng thừng chẳng hề quanh co giấu diếm gì cả.

Dương Thu Trì hơi bối rối, chỉ còn biết ngồi bên cạnh Phùng Tiểu Tuyết mà tiếp.

Hàm Ninh công chúa giương con mắt to nhìn lên nhìn xuống Dương Thu Trình, giương gương mặt xinh bảo: "Ê! Nghe Vân Lộ tỷ tỷ nói, ngươi phá án rất lợi hại, có phải là thật không đó?"

Dương Thu Trì nhìn Vân Lộ: "Đừng nghe cô ấy, ta chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết vậy thôi."

"Phải không vậy?" Hàm Ninh công chúa cười hi hi nói, "Cái gì thì ta không rõ, chứ hai ngày nay ta nghe phụ hoàng cứ khen ngươi, nói là nhờ có ngươi mới phá được án Hiền phi nương nương bị hại chết, thế Hiền phi nương nương báo cừu." Chuyển đầu sang Vân Lộ, nàng hỏi gặn: "Phải không tỷ tỷ?"

Vân Lộ gật gật đầu, đôi mắt phượng long lanh nhìn Dương Thu Trì. Cô nàng này rõ ràng là tỏ ý không đạt mục đích thề không ngưng, khiến cho Dương Thu Trì quả là đau đầu, hắn quyết định chạy trốn cho xong.

Nghĩ đến đây, Dương Thu Trì đứng dậy, vái một lễ thật dài: "Hai vị công chúa, hạ quan còn có công vụ khẩn cấp cần phải xử lý, không thể bồi tiếp được nữa." Nói xong không để ý đến Hàm Ninh công chúa cứ réo gọi, như một làn khói rời khỏi phòng khách.

Thư phòng tạm thời không thể đến, nói không chừng Hàm Ninh công chúa lại đòi Vân Lộ dẫn đến tìm. Ngẫm nghĩ một chút, hắn quyết định đến phòng của Liễu Nhược Băng để chơi với con trai.

Dương Thu Trì đến khu nhà vườn của Liễu Nhược Băng. Sương nhi, Tuyết nhi thấy hắn đến, vội mời vào trong. Tuyết nhi cũng chạy nhanh vào phòng bẩm báo.

Dương Thu Trì tiến vào phòng, thấy Liễu Nhược Băng đang ngồi cho con bú bên cửa sổ. Thấy Dương Thu Trì, nàng mỉm cười: "Chàng đến rồi, mau vào trong ngồi."

Dương Thu Trì nhấc một cái ghế đến ngồi cạnh Liễu Nhược Băng. Sau khi bọn họ đến kinh thành, Dương Thu Trì lại đi Sơn Đông tra án, sau khi trở về vừa khéo đến lượt của Phùng Tiểu Tuyết, cho nên đã nhiều ngày không đồng phòng với Liễu Nhược Băng rồi.

Lúc này hắn nhìn thấy gò ngực căng tròn trắng mịn mê ngừơi lộ ra ngoài của Liễu Nhược Băng khi cho con bú, không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, cố ý nuốt nước bọt đánh ực một cái thật lớn.

Liễu Nhược Băng phì cười, thương yêu liếc mắt nhìn hắn, đưa bờ môi hồng qua hôn lên mô hắn, dịu giọng hỏi: "Thế nào hả?"

Dương Thu Trì vuốt ve gương mặt của nàng, nhìn vào đôi mắt phượng của nàng, bị gò ngực xinh của Liễu Nhược Băng đốt bừng lửa dục, không khỏi nhiệt huyết phi đằng: "Ta.... ta muốn yêu nàng!"

"A! Hiện giờ là ban ngày ban mặt mà!" Liễu Nhược Băng trách móc. Án chiếu theo luật năm ngày một vòng, đêm nay là đến lượt nàng, Liễu Nhược Băng ngẫm nghĩ, dịu giọng nói: "Chúng ta đợi đến đêm rồi hẳn.... được không?"

"Không, ta muốn ngay bây giờ cơ!" Dương Thu Trì giở trò vòi vĩnh, "Đưa con cho bọn Sương nhi, chúng ta đã lâu không yêu nhau vào ban ngày rồi, hay là hôm nay làm một lần đi!"

Gương mặt mỹ lệ của Liễu Nhược Băng ửng hai đóa hồng, tuy đã gả về cho Dương Thu Trì, nhưng ban ngày mà làm chuyện đó không khỏi có hơi thẹn thùng. Nàng khẽ bảo: "Không được đâu, để người ta biết được...."

"Ai mà biết chứ!" Dương Thu Trì đang bị lửa dục đốt cháy, ôm Liễu Nhược Băng hôn thật sâu, sau đó giành ẵm con, chuyển thân định gọi Sương nhi vào tiếp, chợt nghe tiếng gọi của Tống Vân Nhi ở ngoài vườn: "Ca....! Ca....!"

Không xong rồi! Lại là cái đuôi nhỏ đó nữa, cái mộng giữa ban ngày này xem ra là làm không được rồi!

Dương Thu Trì rầu rầu lên tiếng: "Ở đây nè!"

Liễu Nhược Băng cười nắc nẻ, cũng nhìn ra được vẻ mất hứng của Dương Thu Trì, ôm hắn nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi: "Tối nay Băng nhi sẽ cho chàng a."

Dương Thu Trì đành bất lực gật đầu.

Lúc này, Tống Vân Nhi đã như con chím én nhỏ bay vào trong phòng, gọi: "Muội biết là huynh ở đây mà, mau đi đi! Hoàng thượng tới rồi!"

A? Dương Thu Trì giật nãy mình, hoàng thượng đến rồi? Hoàng thượng sao lại đột nhiên giá lâm vậy? Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng đưa mắt nhìn nhau.

Dương Thu Trì bảo: "Băng nhi, ta đi nghênh tiếp thánh giá...."

"Không phải đâu!" Tống Vân Nhi ngắt lời hắn, "Tỷ của muội cũng phải đi bái kiến hoàng thượng."

"Vì sao?" Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng cùng hỏi.

"Hoàng thượng nói muốn gặp hết mọi người trong nhà ta, còn mang rất nhiều lễ vật để khao thưởng, lúc này đang ở phòng khách."

Ba người vội vàng đến phòng khách. Ngoài phòng khách đầy đại nội thị vệ. Trong phòng khách bày mấy chục đống lễ vật, đều được bọc bằng lụa hồng.

Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình đều đã có mặt, sau khi quỳ nghênh đón hoàng thượng cho bình thân, đều đứng nghiêm ở hai bên.

Ba người Dương Thu Trì tiến vào, quỳ xuống làm lễ. Minh Thành Tổ đang ngồi ở giữa, hai bên có Lý công công và chỉ huy sứ Kỷ Cương.

Minh Thành Tổ xem có vẻ tâm tình rất tốt, cười ha ha bảo: "Dương ái khanh, bình thân đi."

Dương Thu Trì cùng mọi người đứng dậy, bước sang một bên đứng hầu.

Minh Thành Tổ bảo: "Trẫm lần này đặc ý đến khao thưởng ngươi, ngươi lần trước giúp trẫm phá án Hiền phi bị hại, trẫm còn chưa khao thưởng ngươi, thuận tiện cũng đến nhìn xem hầu tước phủ của ngươi thế nào, xem coi Công bộ của chúng ta trang trí hầu tước phủ của ngươi ra sao. Xem hình dạng thì không tệ a, chỉ có điều cái biển ngoài cửa sao lại còn là bá tước phủ chứ." Ông ta quay lại bảo Lý công công: "Lão lý đầu, trở về làm việc với Công bộ, bảo chúng nhanh chóng thay biển đi."

Lý công công khom người đáp ứng.

Minh Thành Tổ quét mắt nhìn: "Dương ái khanh, người nhàcủa ngươi đã tề tựu về đây hết chưa?"

Dương Thu Trì đưa mắt nhìn một vòng, mẹ con Bạch Tố Mai và Hồng Lăng không ở trong phòng khách. Nhân vì Bạch Tố Mai chưa quá môn, nên vẫn chưa thể coi nàng là người nhà. Hồng Lăng hiện giờ vẫn còn là thân phận nha hoàn, cũng không thể tính, liền khom người thưa: "Hồi bẩm hoàng thượng, đều đã đến đủ."

Minh Thành Tổ nhìn Kỷ Cương, Kỷ Cương hơi gật đầu, cười hì hì nói: "Dương huynh đệ, hoàng thượng lần này đích thân khao thưởng, điều này coi như là vinh dự mà thần tử chúng ta chưa từng có nghe. Như vầy đi, ngươi cho gọi hết nha hoàn người hầu trong phủ đến, cùng tiếp thụ khao thưởng của hoàng thượng."

Dương Thu Trì không biết y đang làm trò quỷ gì, vội đáp ứng, chạy ra cửa dặn người nhanh chóng đi gọi hết nha hoàn người hầu trên dưới đều đến, quỳ ở ngoài vườn chờ.

Sau khi mọi người đã đến đủ, Minh Thành Tổ đứng dậy, từ từ bước ra cửa, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong vườn đầy người đang quỳ.

Minh Thành Tổ đưa mắt quét nhìn từ từ, đột nhiên dừng lại trên người Hồng Lăng, tức thì hai mắt phóng quang, chuyển đầu nhìn Kỷ Cương ở bên cạnh, hai người cùng cười.

Minh Thành Tổ chỉ Hồng Lăng hỏi Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, vị nha đầu này là ai a?"

Dương Thu Trì chợt nhói đầu ù tai, thầm kêu không ổn, tức thời hiểu rõ dụng ý Minh Thành Tổ đích thân đến đây khao thưởng, thì ra là ý của Túy ông không phải ở rượu a! Hắn cứ thầm mắng mình đáng chết, sao không sớm biết đề phòng điểm này chứ?

Dương Thu Trì vội thưa: "Hồi bẩm hoàng thượng, đây là thiếp thất của vi thần, tên là Hồng Lăng."

"Thật vậy sao?" Minh Thành Tổ lừ mắt nhìn Dương Thu Trì đăm đăm.

Nghe lời của hoàng thượng như vậy, Dương Thu Trì lập tức minh bạch, tên Kỷ Cương này khẳng định là đem tình hình của Hồng Lăng điều tra rõ ràng mọi thứ rồi báo cáo lên hoàng thượng, muốn giấu trời vượt biết nhất định không xong, nói không chừng còn bị khép vào tội khi quân nữa.

Nếu như hoàng thượng và Kỷ Cương đã hiểu rõ tình huống của Hồng Lăng, hơn nữa là có chuẩn bị mà đến, còn hắn cho dù sớm đem Hồng Lăng giấu đi, cũng không thể nào trốn được tai mắt của cẩm y vệ mà Kỷ Cương bố trí trong số hộ vệ của hắn.

Dương Thu Trì do dự một chút, thưa: "Là... là thông phòng đại nha hoàn của vi thần, cũng có thể coi là tiểu thiếp chưa quá môn. Nói cho đúng ra thì chỉ cần nàng ấy sinh cho vi thần hài tử, thì vi thần sẽ nạp nàng ấy về một phòng..."

"Vậy cô ta có mang hay chưa?"

Thanh âm của Minh Thành Tổ vẫn còn lạnh như băng, khiến cho tim Dương Thu Trì cứ đập thình thịch. Sự tình này xem ra có muốn giấu cũng giấu không được, nghe khẩu khí của ông ta, thì tên Kỷ Cương đáng chết này thậm chí đã dò đến từng đường tơ kẻ tóc báo cáo lên hoàng thượng rồi. Hắn không dám nói loạn, chỉ còn biết nhỏ giọng đáp: "Vẫn.... vẫn chưa có...."

Chú thích:

(*) Cú mèo, hay chim lợn đến thăm vườn/nhà: Theo quan niệm của dân gian, cú mèo hoặc chim lợn đến thăm vườn hay đậu lên nóc nhà vào ban đêm phát ra tiếng kêu chính là tượng trưng cho điềm gỡ, vận xui rủi đang đến (Người dịch).

---------------------

Hồng Lăng cô nương, đừng sợ hãi, ngẩng đầu lên đi." Không ngờ Minh Thành Tổ là một nhân vật thiết huyết, thế mà đối với nữ nhân ôn nhu như vậy.

Hoàng thượng có lệnh, ai dám không theo? Hồng Lăng đã dự cảm được sẽ phát sinh chuyện gì rồi, sắc mặt trắng nhợt, thân người run run, từ từ ngước mặt, ánh mắt không dám nhìn thẳng hoàng thượng, mắt vẫn cụp.

Toàn thân Minh Thàn Tổ chợt chấn động, như bị điện giật, há hốc mồm nhìn Hồng Lăng, hàm dưới suýt rớt xuống đất. Hoàng thượng cũng là nam nhân, trước mặt mỹ nhân tuyệt sắc, so với những cẩm y vệ không khác gì, đều có biểu hiện của Trư ca ca.

Nhìn một cách thèm thuồng một hồi, Minh Thành Tổ mới nuốt nước bọt đánh ực, tặc lưỡi hai cái, nói với Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, ngươi theo trẫm vào cung, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của ông ta vẫn như người bệnh và đói lâu ngày nhìn thấy cái bánh màn thầu nóng, quét đi quét lại trên những đường cong tuyệt mỹ của Hồng Lăng. Thật lâu sau đó, ông ta mới quyến luyến không nở rời thu hồi ánh mắt, chắp tay sau lưng dẫn đầu bước ra cửa. Kỷ cương và Lý công công theo sát phía sau.

Dương Thu Trì nhìn thấy Hồng Lăng mặt mày tái nhợt, thân hình lắc lư muốn ngã, lòng không khỏi đau xót vạn phần, bước tới đỡ nàng, khẽ gọi: "Lăng Lăng!"

Hồng Lăng nắm chặt tay Dương Thu Trì, nước mặt ứa ra chảy dài xuống má: "Lão gia... Hồng Lăng cả đời này chỉ theo một mình lão gia... không đi đâu cả...!"

"Ứ" Dương Thu Trì nắm chặt tay nàng, "Đừng lo lắng! Ta dù có chết cũng không để nàng rời khỏi ta đâu!" Thấy Kỷ Cương ở xa xa quay lại nhìn, gọi hắn theo, Dương Thu Trì nói vội với Hồng Lăng: "Lăng Lăng, ta và hoàng thượng vào cung, xem coi hoàng thượng nói gì, đừng có gấp a. Chúng ta đều đã nói rõ rồi, sinh tử gì cũng ở bên nhau!"

Hồng Lăng mắt đầy lệ, lấy sức gật đầu.

Tiến vào hoang cung, trực tiếp thẳng đến Càn Thanh cung - tẩm cung của hoàng thượng.

Minh Thành Tổ ngồi trên tọa tháp bằng vàng, cười hề hề nhìn Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, ngươi thật là có phúc khí a, tuy nương tử của ngươi tướng mạo xấu xí, nhưng mấy thiếp thất của ngươi đều mạo mỹ như hoa, hưởng tận cái phúc tề nhân (phúc có nhiều vợ) a, ha ha ha...."

Dương Thu Trì đứng thẳng, cười theo hai tiếng, lòng không ngừng tính toán. Nếu như Minh Thành Tổ có chủ ý chiếm Hồng Lăng thì nên làm thế nào đây? Trong lòng hắn lúc này rất hối hận, sớm biết như vậy thì sớm nạp Hồng Lăng làm tiểu thiếp cho rồi, bịt chặt cái miệng của hoàng thượng. Mong sao hoàng thượng lần này đừng đề cập đến chuyện đó, hắn trở về sẽ nạp Hồng Lăng làm thiếp ngay, để cắt tuyệt ý muốn bậy bạ của bọn sắc quỷ này.

Minh Thành Tổ thở dài một tiếng: "Trẫm sánh với khanh không hề có phúc khí tốt như vậy, ngươi nhìn xem cái gọi là tam cung lục viện thất thập nhị tần phi của trẫm ai ai cũng tư sắc bình thường, không đáng để vào mắt a!"



Chẳng thể nào, Dương Thu Trì nói thầm, ngày ấy trong tiết Nguyên Tiêu, mấy phi tần của ông người nào cũng oanh oanh yến yến, đều là tuyệt sắc mỹ nữ cả. Tuy họ không thể sánh với Hồng Lăng, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nhưng mà, chẳng qua là ông nhìn họ quen sử dụng họ chán chê rồi mới thành như vậy, cho dù có cấp cho ông một nàng tiên trên trời, chẳng qua mấy ngày thì ông cũng chán mà thôi!

Lòng thì nghĩ loạn như vậy, nhưng trên mặt hắn chẳng dám lộ chút phản ứng gì, vẫn cười cười dỏng tai lên nghe.

Minh Thành Tổ lại nói: "Chỉ có Hiền phi mà trẫm sủng ái nhất mới được coi là tuyệt sắc nữ tử, nhưng không ngờ đã sớm rời bỏ trẫm rồi, ai....!"

Nghĩ đến cảm tình của Minh Thành Tổ đối với Hiền phi, Dương Thu Trì cũng có mấy phần đồng tình.

Minh Thành Tổ nói tiếp: "Trẫm nhất mực tìm một nữ tử có thể sánh với Hiền phi," ông ta chỉ vào Kỷ Cương, hậm hực bảo: "Nhưng bọn chúng tìm cho trẫm đều là những kẻ rất bình thường!"

Kỷ Cương khom người khúm núm, dáng vẻ làm bộ bối rối vô cùng.

Minh Thành Tổ nói tiếp: "Ngay cả các tú nữ do Triều Tiên tiến cống cũng không thể nào sánh được với Hiền phi. Rất may là trời không phụ ta! Hai ngày trước, Kỷ Cương cho trẫm biết, nói trong phủ của ngươi còn có một vị nha hoàn gọi là Hồng Lăng, quốc sắc thiên hương, không ai sánh kịp. Trẫm có mấy phần không tin, tự nghĩ, một nha hoàn thì làm gì có thể đẹp đến như vậy chứ. Hôm nay đến nhìn thử, quả nhiên chẳng có điểm nào sai, thật là tuyệt mỹ hơn người, so với Hiền phi của trẫm còn có phần hơn a!"

Lòng Dương Thu Trì trầm hẳn, sợ cái gì thì đến cái đó, làm sao bây giờ? Trong đầu hắn quay cuồng suy nghĩ, nhưng không hề nghĩ ra được chủ ý nào hay.

Kỷ Cương bước đến bên cạnh Dương Thu Trì, hạ giọng nói: "Dương huynh đệ, ý tứ của hoàng thượng huynh đệ xem ra là đã hiểu rõ a?"

Dương Thu Trì đang suy nghĩ tìm cách, đành giả ngốc hỏi lại: "Cái gì... ý tứ gì a?"

"Hầy! Ngươi thật là có cái đầu gỗ mà - đem Hồng Lăng cô nương tiến cung dâng cho hoàng thượng a!"

"A? .... cai này...." Lời cuối cùng đã trắng ra rồi, Dương Thu Trì loạn cả tâm thần, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

Kỷ Cương đanh mặt: "Thế nào? Dương đại nhân không nở?"

"Cái này.... cái này..." Dương Thu Trì há hốc mồm, mồ hôi lạnh ứa đầy mặt, đưa mắt lén nhìn Minh Thành Tổ, thấy nụ cười của ông ta từ từ biến mất, mặt trở nên âm trầm, hắn càng cảm thấy khủng hoảng hơn. Hoàng thượng này nếu mà bực mình, thì sẽ không để yên chơi không thôi.

Lý công công ở bên cạnh cười ruồi giải vậy cho Dương Thu Trì: "Hoàng thượng, chuyện này nói ra hơi cập rập, Dương hầu gia nhất thời đầu óc còn chưa chuyển động được, ha ha...."

Dương Thu Trì ngầm cảm kích Lý công công, từng rương kim ngân châu báo tặng cho ông ta xem ra không uổng phí, đến lúc quan trọng còn nói giúp hắn vài câu. Kỷ Cương này cũng nhận của hắn rất nhiều lễ vật, không ngờ chỉ biết vuốt mông ngựa hoàng thượng mà hại hắn, thật là khốn kiếp mà.

Nghe lời của Lý công công, mặt Minh Thành Tổ hơi hòa hoãn lại chút ít.

Lý công công bước đến cạnh Dương Thu Trì, nói nhỏ: "Dương hầu gia, nói thật với ngài, vốn là lần trước trong tiết Nguyên tiêu, hoàng thượng đã nhìn trúng tiểu thiếp Liễu thị đẹp như thiên tiên của ngài, có tâm thu làm tần phi, nhưng khi biết nàng ta đã sinh cho hầu gia ngài một tiểu thiếu gia, lại là trưởng tử của Dương gia, cho nên không nhẫn tâm chia rẻ hai người, cho nên mới rút lui và chuyển sang cầu Hồng Lăng."

Nghe lời này, lòng Dương Thu Trì lạnh hẳn. Nếu như Liễu Nhược Băng không phải là sanh hài tử rồi, thì e rằng không chạy thoát được ma trảo của Minh Thành Tổ này. Xem ra, cho dù hắn đã nạp Hồng Lăng làm thiếp, thậm chi là sinh con cho hắn, nhưng nếu hoàng thượng nhìn trúng, thì ông ta chẳng thèm quản ba lần bảy hai mươi mốt gì cả. Đừng nói là tiểu thiếp, ngay cả khi hoàng thượng nhìn trúng vợ của đại thận, thậm chí con dâu của mình như chuyện Đường Minh Hoàng với Dương Quý phi năm xưa, thì đều có thể cướp về làm đàn bà của hoàng thượng hết. Lịch sử xảy ra không ít chuyện như vậy.

Lý công công lại cười khe khé: "Dương hầu gia, đại trượng phu sợ gì không có vợ, huống chi ngài đã thê thiếp thành quần. Hồng Lăng cô nương này bất quá là một tiểu nha hoàn của ngài mà thôi, chứ không phải là thê thiếp gì, có gì mà không bỏ được chứ? Hiếm khi hoàng thượng lại thích Hồng Lăng cô nương như vậy, tiến cống cho hoàng thượng, ngài chẳng phải là có lợi ích rất lớn hay sao? Dương hầu gia hãy đừng vì mỹ sắc mà làm lỡ tiền đồ a, thậm chí hi sinh tính mệnh của người thân nữa!"

Câu cuối cùng tuy nói bằng một cách hời hợt nhẹ nhàng như vậy, nhưng nghe vào lại khiến người ta rợn cả tóc gáy. Lời của Lý công công thật ra là đùa dọa suông, vì nếu chọc giận hoàng thượng, bị chém cả chín họ là chuyện thường.

Dương Thu Trì cười khổ thưa: "Không phải hạ quan mê luyến mỹ sắc, thật tình là... thật tình là Hồng Lăng và hạ quan đã từng cùng vào sinh ra tử, phát thệ là sẽ cùng sống chết trọn đời bên nhau."

Kỷ Cương lớn tiếng: "Dương đại nhân! Ngài đừng quên trong trời đất này không có đất nào không phải là của vua; không có ai không phải là thần tử của vua! Thiên hạ này đều là của hoàng thượng, mọi thần dân đều là của hoàng thượng, bao quát cả Hồng Lăng cô nương! Thương lượng với ngươi là nễ mặt ngươi, ngươi đừng có...."

Lý công công vội xua tay: "Kỷ đại nhân đừng nóng! Hãy để Dương hầu gia suy nghĩ kỹ, những chi tiết lợi hại bên trong, nhất định Dương đại nhân sẽ hiểu rất rõ."

Dương Thu Trì bây giờ mới biết thì ra hai người này đang đóng vai trò ông thiện và ông ác, đang tung hứng với nhau để làm công tác tư tưởng cho hắn.

Kỷ Cương hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi đến cạnh Minh Thành Tổ.

Minh Thành Tổ mỉm cười, bảo: "Dương ái khanh, trẫm biết là ngươi rất thương yêu Hồng Lăng cô nương, sợ trẫm sẽ đối đãi không tốt với cô ta, phải không? Ha ha, như vầy đi, chờ cô ta tiến cung, trẫm sẽ sắc phong làm thục phi."

Trong thời kỳ Minh Thành Tổ, phi tử tối cao của hoàng thượng là quý phi, kế đến sắp xếp theo hiền, thục, trang, kính, huệ, thuận, khang, trữ. Minh Thành Tổ muốn sắc phong cho Hồng Lăng làm thục phi, do hiền phi trước đó đã chết, phía trên chỉ có mỗi mình Vương quý phi, như vậy, thụ phi ở hậu cung có thể coi là nhân vật số hai, do đó có thể thấy Minh Thành Tổ đối với Hồng Lăng yêu thích thế nào.

Kỳ thật, ở cổ đại, không có nam nhân nào thực sự coi trọng nữ nhân. Trong thời tam quốc, thậm chí có người giết vợ của mình để làm món ăn cho chúa công ăn. Thê thiếp còn là như thế, huống chi là nha hoàn tì nữ. Họ đều là thứ đồ chơi của nam nhân, có thể tùy tiện buôn bán tặng cho người. Giống như vị tình thánh trọng tình cảm như Dương Thu Trì quả thật là khó kiếm hơn khủng long ở thời hiện đại.

Cho nên, Lý công công cùng mọi người đều cho rằng chuyện này đối với Dương Thu Trì đơn giản là cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, cơ hội một bước lên tận mây xanh đang ở ngay trước mắt đó thôi! Ông ta nói đây cũng là do hảo ý, nên vội vã thúc giục Dương Thu Trì: "Dương hầu gia, còn không mau quỳ xuống tạ ơn!"

Dương Thu Trì thầm nghĩ, chẳng quản sau đó thể nào, bây giờ thì hảo hán bất cật nhãn tiền khuy (hảo hán thì nên biết nhường một bước trước những trở ngại không thể vượt qua), hiện giờ chẳng phải là lúc lấy cứng chọi cứng, cùng lắm thì trở về nhà từ quan mà đi! Dương Thu Trì đau khổ quỳ xuống tạ ơn.

"Dương ái khanh, bình thân đi." Minh Thành Tổ vừa ý gật đầu, "Ngươi yên tâm, trẫm không chỉ đòi không Hồng Lăng cô nương của ngươi đâu." Ông ta quay đầu nhìn Lý công công. Lý công công hội ý, khom người lui ra khỏi phòng.

Dương Thu Trì thầm nghĩ: Cái gì mà không đòi không? Hay là còn thăng quan thêm cho hắn, hoặc thưởng cho hắn kim ngân châu báo? Không thèm! Hắn từ từ nhỏm dậy, đứng thẳng một bên, lòng thầm tính toán, rằng sau khi trở về sẽ thương lượng cùng Liễu Nhược Băng và mọi người, làm cách nào mang theo cả nhà từ quan mà đi.

Chốc lát sau, Lý công công dẫn theo một nữ tử tiến vào.

Minh Thành Tổ mỉm cười nói: "Dương ái khanh, ngươi xem xem đây là ai?"

Dương Thu Trì vội quay lại nhìn, tức thì sửng sờ. Vị nữ tử tiến vào tuổi vừa đôi tám, tóc bới nửa bên, mắt sáng răng trắng, môi nhỏ như châu, hai má lúm đồng tiền, da dẻ như ngọc, tay chân thon thả, xinh tươi như đóa hải đường. Đặc biệt, nàng ta có đôi mắt như làn nước, long lánh sáng ngời, phảng phất như biết nói.

Vị nữ tử này chính là Lữ mỹ nhan có cặp mắt biết nói mà Dương Thu Trì nhìn thấy trong tiết nguyên tiêu.

Ở trước mặt hoàng thượng mà nhìn thẳng phi tần của ông ta là đại bất kính. Dương Thu Trì vội vã cúi đầu, không biết Minh Thành Tổ giờ này cho gọi Lữ mỹ nhân đến để làm gì.

-----------------

"Dương ái khanh, vị này là tú nữ do Triều Tiên tiến công năm rồi, tên là Lữ Hoàn Cơ. Lúc đó đã sắc phong làm mỹ nhân. Trong tiết Nguyên tiêu, trẫm cũng nhìn ra được là ngươi rất thưởng thức vị Lữ mỹ nhân này. Ha ha, mỹ nữ tặng anh hùng mà." Minh Thành Tổ cười nói tiếp: "Trẫm đã triệt tiêu sắc phong đối với Lữ Hoàn Cơ. Nàng ta hiện giờ là bình dân rồi. Trẫm hịen giờ thưởng tứ cho ngươi làm thiếp!"

Kỷ Cương ở bên cạnh nhìn Lữ mỹ nhân đến hai mắt phóng quang, nuốt ực một ngụm nước bọt, hạ giọng nói: "Dương huynh đệ, hoàng thượng đối với ngươi quả thật là không có chỗ nào chê, ngay cả mỹ nhân bên mình cũng tống tặng cho ngươi, còn không mau quỳ xuống tạ ơn đi!"

Kỷ Cương nhìn dáng vẻ sầu khổ của Dương Thu Trì, thật không hiểu vì sao mà hắn phát sầu, hận không đá vào đít hắn một cước.

Đầu óc của Dương Thu Trì lúc này đã loạn thành một nồi cháo, quỳ xuống dập đầu tạ ơn như cái máy.

Trong lúc xem đèn trong tiết Nguyên tiêu ở Ngự hoa viên, hắn cảm thấy Lữ mỹ nhân là người đẹp nhất trong số phi tần của Minh Thành Tổ, không khỏi nhìn lén thêm vài cái. Nam nhân nhìn mỹ nữ cũng giống như hân thưởng phong cảnh mỹ lệ vậy, chẳng phải là vì bất cứ ý đồ đen tối gì. Thật không ngờ hắn nhìn lén tần phi của hoàng thượng như vậy, lại bị chính hoàng thượng phát giác.

Minh Thành Tổ nói với Lữ mỹ nhân: "Hoàn cơ, sau này ngươi là người của Dương ái khanh rồi. Dương ái khanh là trọng thần mà trẫm thập phần ỷ trọng. Ngươi phải phục thị cho tốt đấy nha."

Lữ mỹ nhân đỏ mắt len lén miết mắt nhìn Dương Thu Trì, bước mau lại cạnh hắn, quỳ xuống dập đầu tạ ơn hoàng thượng, lòng vô cùng hoan hỉ, dùng thứ Hán ngữ hơi cứng nói: "Thần thiếp tuân chỉ, khấu tạ hoàng ân."

Mỹ nhân là cấp thấp nhất trong số phi tần của hoàng đế thời kỳ Minh Thành Tổ. Trong hậu cung của hoàng thượng có ba nghìn giai lệ, mỹ nữ như mây, một nữ tử muốn được hoàng thượng ân sủng thì thật khó như lên trời. Tuy trong mắt của Dương Thu Trì, Lữ Hoàn Cơ là người đẹp nhất trong các phi tần người Triều Tiên, nhưng từ thái độ của Minh Thành Tổ đối với nàng này mà xét, thì rõ ràng là ông ta không cảm cái đẹp của nàng, thật đúng với câu "cà rốt cải thìa món nào cũng được". Chính vì thế, Lữ Hoàn Cơ ở trong cung chỉ sợ vì thế mà như ở giá dù là có chồng. Hơn nữa nàng ta còn không thể tự do sống, đương nhiên là không thể nào sánh với chuyện đi theo vị Dương hầu gia đại danh đỉnh đỉnh này. Cho nên nàng ta mới biểu lộ vẻ hoan hỉ như vậy.

Nàng ta thì cao hứng, còn Dương Thu Trì thì rầu thối ruột. Hắn đã từng nói không nạp thiếp nữa, nhưng chuyện của Vân Lộ còn chưa tính xong, bây giờ lại thêm một Lữ Hoàn Cơ này. Hơn nữa nàng ta lại là người Triều Tiên, lại là kẻ được hoàng thượng tứ hôn, nên nếu không tiếp thụ thì là kháng chỉ. Vừa rồi sự tình của Hồng Lăng hắn đã chuẩn bị kháng chỉ rồi, hiện giờ không chịu tiếp thụ Lữ Hoàn Cơ, chẳng phải là kháng chỉ thêm một lần nữa hay sao. Làm sao bây giờ?

Hay là cứ về nhà trước, nếu thực tế không thể nào giải quyết, thì hay học theo Vi Tiểu Bảo (Chú: Nhân vật chính trong tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung): lão tử không làm nữa! Trước hết cứ mang cô nàng Triều Tiên này về trước, sau đó đá bỏ, mang Hồng Lăng cùng các thê thiếp và kim ngân tài bảo trống đến địa phương nào đó sống khoái lạc tiêu diêu qua hết tháng ngày!

Định rõ được chủ ý, Dương Thu Trì ân tâm hơn. Vì sợ hoàng thượng khởi nghi, hắn giả vờ ôn nhu đỡ vị Lữ mỹ nhân này lên. Hai người cùng đứng qua một bên.

Minh Thành Tổ cười ha hả bảo: "Được rồi, các ngươi về đi. Sáng ngày mai đưa Hồng Lăng cô nương tới, chiều trẫm sẽ mở đại yến thết đãi quần thần tại Hoa Cái điện, chúc mừng thục phi tiến cung!"

Lòng Dương Thu Trì trầm hẳn, Minh Thành Tổ làm lớn như vậy, nếu mà biết hắn kháng chỉ không tuân, từ quan chạy trốn, thì nhất định là tức nhảy nhỏm ba thước, gào thét như sấm a! Chỉ sợ ông ta lập tức tổ chức truy nã hắn trên toàn quốc cũng nên.

Quản ông ta làm gì? Dù sao cái mạng này của hắn cũng là lượm lại được, nếu không thì ngày ấy hắn đã chết nhăn răng trong trận lỡ tuyết ở Tây Tạng A Lý rồi. Đến lúc đó, nếu như chạy không thoát, nhất định phải bảo Liễu Nhược Băng ôm con chạy đi, lưu lại một chút hương hỏa này cho hắn. Chỉ sợ là nàng nhất quyết không chịu thôi. Hiện giờ chỉ còn biết quay về rồi tính sau.

Nếu như Lữ Hoàn Cơ mỹ nhân đã gả về cho Dương Thu Trì, thì đương nhiên nàng ta phải về cung dọn dẹp đồ đạc của mình.

Dương Thu Trì theo Lữ mỹ nhân trở về mỹ nhân cung của nàng trước, vừa vào cửa đã trố mắt nhìn. Trong vườn, một đại đội nội thị hoạn quang đã đứng chờ sẵn với một đội mã xa. Trên những chiếc xe ngựa này đã chất đầy rương hòm to nhỏ. Đồ đạc của Lữ mỹ nhân xem ra đã chuẩn bị xong, nhìn tình thế này, Dương Thu Trì bấy giờ mới minh bạch, thì ra mọi chuyện đều đã được Minh Thành Tổ tính toán sắp xếp hết rồi.

Ngoại trừ đội xe mang đồ đạc, Lữ Hoàn Cơ còn mang theo hai thị nữ người Triều Tiên ngồi kiệu cùng Dương Thu Trì về Dương phủ.

Lúc này, người trên kẻ dưới trong Dương phủ đều vô cùng khẩn trương, không khí rất nặng nề. Dương mẫu cùng mọi người đều tụ tập trong phòng khách. Hồng Lăng ngồi ở vị trí cuối, đang sụt sùi khóc.

Liễu Nhược Băng cùng mọi người đều biết Dương Thu Trì là người có tính tình quật cường, lo sợ hắn sẽ va chạm với hoàng thượng, và hoàng thượng trong lúc nổi giận đã trách tội đem chém. Hiện giờ họ đang tìm kiếm giải pháp, để một khi tình huống xấu nhất xảy ra thì nên làm thế nào.

Thấy Dương Thu Trì trở về, mọi người đều vui mừng, bước ra nghênh đón, chợt phát hiện sau lưng Dương Thu Trì có một nữ tử mỹ lệ bám theo, lại còn ngọc bội leng keng, mài ngài cổ trắng, mi tâm hơi nhíu, đôi mắt to đầy sóng nước như biết nói. Xem ra, nàng này không giống như người Trung quốc, nhưng so với nữ tử Trung Quốc có mấy phần xinh đẹp và nhu mì hơn. Sau lưng nàng ta còn có hai thị nữ, cũng thanh tú dễ thương. Mọi người đều nghi hoặc đưa mắt nhìn Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì phát hiện Vân Lộ và Hàm Ninh công chúa không còn ở đây, hỏi ra mới biết hai người họ vì lo cho hắn, và được sự ủy thác của Dương mẫu, đã vừa trở về tiến cung. Xem ra thì hai bên đã lỡ dịp không gặp nhau.

Dương Thu Trì giản đơn thuật lại mọi chuyện. Mọi người nghe qua, biết thì ra nữ tử này chính là Triều tiên cống nữ được hoàng thượng tứ hôn cho Dương Thu Trì, và hoàng thượng còn ra lệnh ngày mai hắn phải đưa Hồng Lăng tiến cung, tức thời ai nấy đều ngẫn ra. Hồng Lăng càng lớn tiếng khóc òa.

Dương Thu Trì trước hết bảo Phùng Tiểu Tuyết an bài cho ba chủ tớ Lữ Hoàn Cơ chỗ trú ngụ, đây là người do hoàng thượng khâm tứ, tạm thời không thể chậm trễ.

Tống Tình lạnh mặt nói: "Lão gia, lão gia chẳng phải là nói có con trai thì không nạp thiếp nữa sao? Hiện giờ mợ tư đã sinh con cho đại lão gia rồi, sao lão gia còn mang con nhỏ Triều Tiên này về nhà làm gì nữa..."

Dương Thu Trì đang bực mình, lập tức rống lên: "Nghe cho rõ đây, không phải là ta mang về nhà, mà là hoàng thượng tứ hôn, có phải là nàng muốn ta kháng chỉ không? Muốn cả nhà bị chém đầu hết mới cao hứng hả?"

Tống Tình vừa thấy Dương Thu Trì phát cáu, lập tức ngậm miệng không dám hó hé tiếng nào.

Liễu Nhược Băng điểm đạm hỏi: "Vậy chàng chuẩn bị làm sao đây?"

Dương Thu Trì không dám phát hỏa với Liễu Nhược Băng, bản thân hắn đã nói không nạp thiếp, hiện giờ lại lãnh một nữ tử trở về, tuy là người do hoàng thượng tứ hôn, nhưng rốt cuộc cũng là lỗi của hắn. Hắn gảy gảy đầu, nhưng chưa kịp nói gì, thì Tống Vân Nhi đã dậm chân bảo: "Chuyện này sau này hẳn tính, chuyện cấp bách hiện giờ là tính sao cho Hồng Lăng đây?"

Dương Thu Trì vỗ vỗ đầu, cảm thấy mụ mị muốn hôn mê đi. Hắn bước đến cạnh Hồng Lăng, cầm tay nàng, nhất thời không biết nói thế nào cho phải.

Hồng Lăng phốc vào lòng Dương Thu Trì, ôm chặt hắn, phảng phất như lơi tay là nàng sẽ bị cuốn bay mất vậy. Nàng nức nở: "Lão gia... Hồng Lăng không muốn tiến cung.... Hồng Lăng chết cũng không rời khỏi lão gia..."

Dương Thu Trì vuốt ve mái tóc dài của nàng, dịu dàng bảo: "Lăng Lăng đừng khóc, yên tâm đi, vô luận là thế nào thì ta cũng không để nàng rời xa ta đâu."

"Thật không?" Hồng Lăng vừa kinh vừa mừng, nước mắt đầm đìa nhìn Dương Thu Trì, tiếp đó nhãn thần ảm đạm, hỏi: "Hoàng thượng nếu trách tội... thì làm sao bây giờ?"

"Kháng chỉ từ quan!" Dương Thu Trì trả lời một cách chém đinh chặt sắt. "Dù gì thì nữ tử người Triều Tiên đó ta không chuẩn bị nạp rồi, như vậy chính là kháng chỉ. Có câu gần vua như gần hổ, lần này ta mới thấm thía câu nói đó như thế nào. Chức quan này làm cũng chẳng hay ho gì, chỗ này không lưu ta, thì ắt có chỗ khác chứa được ta. Chúng ta đi!"

Lời này nói hùng hồn có lực, khiến cho chúng nữ cả kinh ngẩn người. Tống Tình vỗ tay cười nói: "Hay quá, từ quan, vừa có thể không lấy con nhỏ Triều Tiên đó, vừa có thể giữ lại được Hồng Lăng, cứ định như vậy đi!"

Tống Vân Nhi trừng mắt: "Cái gì mà định như vậy đi, sự tình lớn thế này, tỷ định được không?"

Tống Tình nghĩ lại cũng đúng, bỏ quan mà đi không phải là chuyện tầm thường a. Nàng nhìn nhìn mọi người, thấy ai ai cũng không dám đưa ra chủ ý, và tất cả cùng nhìn về phía Dương mẫu.

Dương mẫu lẩm bẩm câu: "Bỏ quan?..." mấy lần. Con trai bà ta cực khổ chạy đông tây nam bắc mới có chút cơ nghiệp này, giờ đây chỉ thoáng chốc đã bỏ hết tất cả, bà quả thật là có điểm không nỡ. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thê lương đau khổ của Hồng Lăng, bà lại bất nhẫn. Bà thấy Liễu Nhược Băng cùng các nàng phản đối Dương Thu Trì tiếp tục nạp thiếp, hoàng đế tứ hôn cho cũng đành phải kháng chỉ mà thôi, xem ra con trai bà tính tình quật cường như vậy, có khuyên cũng không được. Cho nên, Dương mẫu thở dài một tiếng: "Ai.... được thôi!"

Dương mẫu tán đồng, những người khác không còn ý kiến gì nữa. Hồng Lăng lòng tràn đầy sự hoan hỉ, vội vã lau mắt, chuẩn bị thu thập mọi thứ.

"Nếu như bỏ quan mà đi..." Vừa nói được một phần, Tần Chỉ Tuệ đã ôm bụng, nhíu mày, vừa rồi em bé trong bụng máy động, ngắt ngang lời của nàng, buộc nàng phải dừng lại một chút mới nói tiếp được: "Vậy chúng ta trốn ở nơi nào? Cần phải trốn đến một nơi mà hoàng thượng không tìm thấy mới được."

Tống Tình nhíu mày nói: "Làm gì có địa phương đó a, xúc giác của cẩm y vệ của hoàng thượng thò đi khắp bốn biển, trốn đến nơi nào cũng sẽ bị phát hiện."

Hồng Lăng nghe thế, ánh mắt từ từ chuyển thành tuyệt vọng, vội vã nắm chặt cánh tay Dương Thu Trì, mặt không còn chút máu nào.



Liễu Nhược Băng nói: "Chỗ trốn thì có, nhưng mà cả nhà chúng ta cùng trốn đi thì mục tiêu quá lớn, cẩm y vệ không chổ nào không chui vào, đích xác là rất dễ bị lộ. Trước mắt, chúng ta chỉ còn một chỗ để đi."

"Địa phương nào?" Tống Vân Nhi vội hỏi.

"Hải ngoại! Chỉ có thể giương bườm ra hải ngoại, thì mới có thể tránh được sự tập nã của cẩm y vệ."

Mọi người đua nhau gật đầu. Về điểm này thì Dương Thu Trì đã sớm nghĩ ra, đích xác là chỉ có chạy ra hải ngoại thì mới có thể trốn tránh được ma trảo của hoàng thượng.

Dương Thu Trì nói: "Băng nhi nói đúng lắm, cứ làm như vậy. Mọi người lập tức chia nhau hành động, mạng theo đồ nhẹ, tận hết sức tinh gọn hành lý, lập tức xuất thành nhắm về phía biển!"

Chúng nữ đáp ứng, vừa đứng dậy ra cửa, thì Liễu Nhược Băng đột nhiên ngưng thần đứng yên, thở dài: "Trễ rồi, chỉ sợ không còn đi kịp nữa. Dương phủ của chúng ta đã bị bao vây rồi."

Mọi người nghe thế đều cả kinh. Liễu Nhược Băng có võ công cái thế, phán đoán của nàng ắt là tuyệt đối không sai.

Quả nhiên, gác cổng vội chạy vào báo: "Lão gia, hoàng cung gởi đến đội ngũ đưa dâu, nói là hoàng thượng đưa đồ đạc tới tứ hôn."

Mọi người lắng tai nghe, quả nhiên là nghe đâu đó tiếng cổ nhạc khèn trống. Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể ổn định trận cước trước, tạm ngưng công tác đào tẩu lại. Dương Thu Trì ra lệnh mở rộng cửa lớn.

------------------

Đội cổ nhạc kèn thổi trống đánh ồn ào tiến vào trong phủ, sau đó là một đội hoạn quan khiêng những cái rương lớn lớn nhỏ nhỏ bao bọc vải đỏ, kế nữa là mấy chục cẩm y vệ.

Đi trước có hai người, chính là Lý công công và Kỷ Cương. Nhìn thấy Dương Thu Trì, họ cười ha ha bước tới. Lý công công cất giọng the thé nói: "Dương hầu gia, hoàng thượng phái chúng ta mang của hồi môn đến cho Lữ mỹ nhân, à không, nên gọi là tân phu nhân của hầu gia mới phải a."

Kỷ Cương cũng nói: "Đúng vậy, hôm này là ngày đại hỉ của huynh đệ, bổn quan mang các huynh đệ cẩm y vệ đến chúc mừng Dương huynh đệ, náo nhiệt một phen a."

Dương Thu Trì cười khổ, thầm nghĩ làm gì có chuyện các ngươi đến chúc mừng chứ, đến giám thị hắn thì có! Xem ra, Minh Thành Tổ sành sỏi giảo hoạt, đã sớm nghĩ đến khả năng hắn bỏ quan mà chạy trốn rồi.

Dương Thu Trì chỉ còn biết ra lệnh bày yến tiệc, chiêu đãi các huynh đệ cẩm y vệ này trước. Long sư gia phụ trách tiếp nhận và đăng ký lễ vật.

Dương Thu Trì đưa Kỷ Cương, Lý công công và các quan lớn của cẩm y vệ an bài ở phòng dành cho khách quý, trước hết cho họ ăn uống, rồi nói mình còn bận an trí phòng tân hôn cũng như cho tân phu nhân thay đồ trang điểm, nên cáo từ đi vào trong một chút.

Chúng nữ đều trợn tròn mắt há hốc mồm. Tống Vân Nhi nói: "Muội vừa ra ngoài tra, có rất nhiều cẩm y vệ và đại nội thị vệ đã bao vây đoàn đoàn quanh Dương phủ của chúng ta, nói là bảo vệ cho ngày tân hôn đại hỉ của Dương hầu gia. Đây chẳng phải là đề phòng chúng ta bỏ chạy hay sao? Hay là chúng ta xông ra đại đi!"

Tống Tình vội nói: "Cái gì a, xông đại ra? Muội muốn đại khai sát giới sao? Như vậy là mưu phản đó! Một khi đánh giết xảy ra, hài tử trong bụng ta thế nào?"

Tống Vân Nhi hỏi lại: "Vậy tỷ nói thế nào đây? Chẳng lẽ tỷ nhẫn tâm nhìn Hồng Lăng bị tống tiễn vào cung sao?"

Tống Tình vội vã phân bua: "Ta nói muốn nhìn thấy Hồng Lăng bị tống tiễn vào cung khi nào/ Hồng Lăng là nha hoàn của ta, ta không xót lòng hay sao? Ta nói đây là mọi người cần phải tìm kế sách vạn toàn nào đó a."

Tống Vân Nhi cười lạnh: "Tỷ mà đau lòng? Tỷ đau lòng thì lúc trước không đem Hồng Lăng đi tống tặng cho người ta!"

"Muội....!" Tống Tình tức mình, ngồi phịch xuống ghế khóc òa. Nàng tuy là đường tỷ của Tống Vân Nhi, nhưng rõ ràng không phải là đối thủ của cô em, cả võ công lẫn võ miệng.

Tống Vân Nhi thấy Tống Tình khóc, cũng cảm thấy mình nói có phần hơi quá, bước tới an ủi nàng, Tống Tình ẹo người không chịu, vẫn khóc như cũ.

Liễu Nhược Băng nói: "Tình Tình nói đây không phải là không có đạo lý. Chúng ta không thể dùng cứng được, một khi đánh nhau thì bị khép tội mưu phản ngay. Nơi này cách biển quá xa. Cả nhà chúng ta đùm túm chạy đi, chỉ sợ chưa tới bờ biển đã bị cẩm y vệ và quân đội bao vây trùng trùng. Cho dù là đến được bờ biển, hải thuyền của Minh quân không phải là thứ ăn không ngồi rồi. Tốt nhất vẫn là len lén li khai."

Hồng Lăng gạt nước mắt, kéo tay Dương Thu Trì, ngước mắt nhìn hắn: "Thu Trì ca. Chàng thật sự hi vọng Hồng Lăng cả đời ở bên cạnh chàng chứ?"

Dương Thu Trì không biết Hồng Lăng vì sao lại hỏi như vậy, gật đầu đáp: "Cái đó đương nhiên. Chúng ta đã nói rõ rồi, sinh tử cả đời đều ở bên nhau!"

Mắt Hồng Lăng ướt sũng lệ nóng, gật đầu từ từ đứng dậy, bước đến cửa, nhìn mọi người đang huyên náo ở ngoài, cười thảm một tiếng. Đột nhiên nàng lật tay, trong tay có thểm một đoản đao sáng lòe, phất tay một cái, quạt cắt lên gương mặt mỹ lệ tuyệt luân của nàng.

Hồng Lăng một là đang đứng ở cửa, hai là cách mọi người khá xa. Họ căn bản không ngờ Hồng Lăng đột nhiên tự gây tổn thương cho mình, muốn ngăn trở thì đã trễ rồi.

Đột nhiên, hàn quang lóe lên, Liễu Nhược Băng bắn ra một mũi liễu diệp phi đao, xé gió bay tới, lập tức nghe một tiếng keng, đao của Hồng Lăng dường như bị đứt tới cán.

Đao ngắn tuy bị đánh bay, nhưng do sự việc xảy ra đột nhiên, toàn bộ thanh đao không bị đánh gãy, cán đao còn dư ra một chút lưỡi đao. Lưỡi đao này đã cắt vài vành tai của Hồng Lăng, để lại một vết thương nhỏ, máu tươi tức thời bắn ra.

Dương Thu Trì ở gần Hồng Lăng nhất, vội bước tới trước, chụp lấy tay nàng: "Lăng Lăng! Nàng điên rồi!"

Cùng lúc đó, Tống Vân Nhi đã như làn gió phóng tay, thò tay đoạt lấy cán đao trong tay Hồng Lăng. Sau khi tra xét vết thương ở vành tai, thấy nó chỉ to bằng hạt đậu, không đắp thuốc cũng không đáng ngại gì, bấy giờ mới yên tâm.

Hồng Lăng bi thảm khóc: "Em gạch nát mặt rồi, hoàng thượng sẽ không muốn em nữa đâu...!"

Dương Thu Trì lòng đao như cắt, ôm chặt nàng vào lòng: "Nàng thật ngốc!"

Mặt là chỗ mà nữ nhân bảo vệ kỹ nhất, đặc biệt là đối với những nữ tử xinh đẹp. Không đến lúc tuyệt vọng cùng cực, Hồng Lăng quyết không đi đến quyết định này.

Hồng Lăng dựa vào lòng Dương Thu Trì, khóc ròng như con chim đỗ quyên (chim cuốc) cất tiếng thở than vậy.

Dương Thu Trì yêu thương vô hạn, khe khẽ lau lệ cho nàng, dịu dàng bảo: "Lăng Lăng, lần trước ta đã nói với nàng rồi, nàng là người của ta, thân thể của nàng cũng là của ta, một khi ta chưa đồng ý, nàng tuyệt đối không được làm hại chính mình, còn nhớ hay không?"

Hồng Lăng gật đầu: "Nhưng mà...."

"Không nhưng nhị gì hết!" Dương Thu Trì khe khẽ đẩy Hồng Lăng ra, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, nói gằn từng tiếng: "Lăng Lăng, hãy nhớ rằng, nếu như sau này nàng tự làm hại mình như vậy nữa, ta cũng sẽ làm theo - nàng rạch mặt thì ta rạch nát mặt, nàng tự sát thì ta tự sát theo! Ta xin thề với trời như thế!"

Toàn thân Hồng Lăng chấn động, đôi mắt long lánh ánh nước nhìn Dương Thu Trì, gọi khẽ: "Thu Trì ca!" Rồi lại rúc vào lòng hắn khóc òa.

Dương Thu Trì ôm chặt nàng, khẽ bảo: "Lăng Lăng, lời ta nói nàng nhớ kỹ chưa?"

Hồng Lăng khóc lóc dùng lực gật mạnh đầu.

Dương Thu Trì khẽ vuốt tóc nàng: "Nha đầu ngốc, chúng ta còn chưa bị dồn đến mức sống chết, nàng quên rồi sao? Trong tay ta còn có một vương bài chi!"

Vừa nghe đến hai chữ vương bài, Tống Vân Nhi đang đứng ở bên cạnh chợt sáng rực mắt lên: "Miễn tử kim bài!"

"Đúng! Miễn tử kim bài!" Dương Thu Trì nói, "Ta hiện giờ lấy miễn tử kim bài tiến vào hoàng cung tìm hoàng thượng, thỉnh cầu mang theo Lăng Lăng của ta từ quan quy ẩn!"

Hồng Lăng vừa kinh vừa mừng, nhịn không được hôn lên má của Dương Thu Trì một cái.

Trước mắt chỉ còn một chiêu tối hậu này nữa thôi. Phùng Tiểu Tuyết chạy vội vào phòng lấy Kim thư thiết khoán. Dương Thu Trì dặn Bạch Tố Mai cùng mọi người: "Mọi người lập tức chuẩn bị xuất phát, ta trở về thì chúng ta đi ngay trong đêm!"

Dương mẫu nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Vậy.... vậy Vân Lộ thế nào?"

Dương Thu Trì cười khổ, xem ra Dương mẫu đã bị Vân Lộ mê hoặc đến lậm luôn rồi, ngay cả đào vong cũng không quên hôn sự với Vân Lộ. Dương Thu Trì nói: "Nàng ta là công chúa, lại chẳng có can hệ gì tới chúng ta, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Chúng ta đi trước, sau này sẽ liên lạc với nàng ấy."

Dương mẫu ngẫm nghĩ, xem ra chỉ đành phải như vậy.

Liễu Nhược Băng giao con cho hai chị em Sương nhi, bảo: "Thu Trì, ta đi với chàng." Tống Vân Nhi cũng nói: "Muội cũng đi."

Dương Thu Trì gật đầu, biết hai nàng lo lắng cho hắn, nhưng mà hoàng thượng nếu trở mặt không nhận người, cái miễn tử kim bài trong tay hắn đây chỉ sợ là khối sắt phế liệu mà thôi. Có hai người Liễu Nhược Băng ở hai bên, hắn sẽ an tâm hơn nhiều. Tuy thật ra khi đã trở mặt rồi, náo loạn tung trời, thì ở trong hoàng thành giới bị sâm nghiêm như vậy, ba người họ chỉ sợ mọc thêm cánh cũng không thoát.

Nếu như đã muốn đi, thì Dương Thu Trì nghĩ ngay đến cái tủ bằng hợp kim của hắn. Món đồ chơi đó chính là đồng vốn trọng yếu nhất để làm ăn nuôi cả nhà họ Dương, là một thứ bảo bối không thể bỏ đi, nhất là hệ thống pin năng lượng mặt trời và bộ sạc tích điện.

Dương Thu Trì dặn dò bọn Liễu Nhược Băng vài câu, xong xâm xâm đi về thư phòng thu thập mọi thứ.

Tủ hợp kim của hắn đặt trong thư phòng, còn bộ chuyển hóa điện mặt trời thì đặt trên đỉnh phòng.

Dương Thu Trì đến cửa thư phòng. Hai thị nữ người Triều Tiên đứng ở cửa nhìn thấy Dương Thu Trì đến, sắc mặt kinh hãi, làm một lễ chữ phúc xong lớn họng rộng tiếng nói: "Hầu gia, người đến rồi."

Dương Thu Trì hơi kỳ quái, hắn chẳng phải là điếc, nói lớn như vậy để làm gì? Hắn hỏi: "Các ngươi sao lại ở đây?"

Một thị nữ người Triều Tiên đáp: "Là phu nhân an bài."

Dương Thu Trì lập tức minh bạch, khẳng định là Phùng Tiểu Tuyết gấp quay lại thương lượng chuyện nhà, nên không có đủ thời gian an bài cho bọn họ, và đương nhiên cũng không tính sắp xếp chỗ ỡ cho bọn họ thật. Cho nên, nàng đã tạp thời an bài chủ tớ họ vào ở trong thư phòng của Dương Thu Trì.

"Nương nương của các ngươi đâu?" Dương Thu Trì thuận miệng tùy tiện hỏi.

Một thị nữ lớn tiếng đáp: "Nương nương... nương nương nghỉ ngơi trong phòng. Người hơi mệt... muốn ngủ một chút...."

Dương Thu Trì chợt động tâm, hai thị nữ này làm cái trò quỷ gì thế? Hắn chậm bước tiếng lên, hai thị nữ lùi một bước, vội vã thưa: "Hầu gia, thỉnh dung cho nô tì vào thông báo một tiếng."

Dương Thu Trì càng nghi ngờ hơn, gật đầu bảo: "Được, mau đi!"

Một lúc sau thị nữ mới đi ra, nói: "Thỉnh hầu gia vào."

Dương Thu Trì chậm bước tiến vào thư phòng, Lữ Hoàn Cơ nghênh đón, mặt đầy sự hoan hỉ: "Hầu gia..."

Dương Thu Trì quét mắt nhìn, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh rất khó phát giác, bước đến kệ sách lấy một vật trong một góc bỏ vào lòng.

Sau đó, Dương Thu Trì bước đến trước mặt Lữ Hoàn Cơ, ôm chầm lấy eo của nàng ta, thân mật cười: "Hoàn cơ, ta đến lấy một vật... là lễ vật nho nhỏ tặng cho Kỷ Cương Kỷ đại nhân. Chúng ta đang uống rượu ở tiền sảnh. Nàng nếu đã mệt rồi thì hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đêm nay là đêm động phòng hoa chút của hai ta. Tối đến bọn họ có thể còn quậy động phòng, không thể nào tránh được thù tiếp đến âận khuya, sau đó hai ta còn phải... hắc hắc hắc... nói không chừng suốt cả đêm không thể ngủ đó nha. Hà ha, nàng phải nghỉ ngơi cho đầy đủ tinh thần đó! Ha ha ha."

Lữ Hoàn Cơ đỏ mặt, khe khẽ gật đầu.

Dương Thu Trì hôn vào má nàng, âm thanh rất kêu, sau đó thô lỗ vò bóp ngực của nàng, khiến cho Lữ Hoàn Cơ không rên rỉ mấy tiếng nho nhỏ, rồi Dương Thu Trì mới cười ha hả chuyển thân rời khỏi phòng.

Bước ra ngoài cửa, Dương Thu Trì đến một góc vắng, móc từ trong lòng ra vật vừa lấy ở trên giá sách, thì ra là cái máy ghi hình kỹ thuật số mỏng.

Chiếc máy ghi hình này có chức năng tự động giám sát, hay nói cách khác, khi điều chỉnh trong trạng thái này, chỉ cần có vật thể hoạt động trong phạm vi mà nó giám thị, thì chức năng tự động bắt hình sẽ hoạt động và ghi hết mọi chi tiết diễn ra. Sau khi vật thể đình chỉ vận động trong một thời gian nhất định, nó sẽ tự động khôi phục chức năng chờ. Một lần sạc điện, trong tình huống chờ đợi hoàn toàn, máy này có thể duy trì trạng thái giám sát trong vòng nửa tháng.

Dương Thu Trì để theo dõi xem món bảo bối là cái tủ hợp kim có bị động chạm tới hay không, thường đặt máy quay tự động ở giá sách đối diện. Cho dù có trộm vặt tiến vào, thì y nhất định cũng không đến giá sách lục lọi làm gì.

Dương Thu Trì bật chức nặng xem lại của máy quay, xem được khoảng một thời gian uống cạn chung trà thì chợt cười lạnh, ngước đầu lên, ánh mắt đầy ánh sáng kỳ dị.

------------------

Trở lại đại sảnh, Dương Thu Trì kéo Tống Vân Nhi qua một bên, kề tai nàng nói nhỏ vài câu.

Ánh mắt của Tống Vân Nhi trợn trừng, kinh ngạc phi thường, gật đầu lia lịa, chuyển thân chạy ra ngoài.

Mọi người đều không biết hai người họ đang làm trò quỷ gì, hỏi Dương Thu Trì hắn cứ trầm mặt không nói.

Giờ phút này, Phùng Tiểu Tuyết đã đem kim thư thiết khoán đến. Dương Thu Trì lấy nó ra khỏi cái rương đầy trân châu mã não, dùng một khối bố trắng bao lại, trước hết cho Phùng Tiểu Tuyết bảo quản, chờ một chút hắn sẽ lấy đi.

Lúc này, cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương tiến vào: "Dương huynh đệ, các huynh đệ cẩm y vệ chúng ta đang chờ ngươi ra uống rượu mừng kìa."

Dương Thu Trì cười ha ha bước ra, đến bên bàn của Kỷ Cương, Lý công công và quý khách, mời rượu lia lịa. Rượu mừng của đồng tri đại nhân không thể không uống, huống chi lại có đồng tri đại nhân đích thân mời, cho nên tiệc rượu vô cùng xôm tụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nạp Thiếp Ký I

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook