Chương 208: Giấc mộng màu hồng
Mộc Dật
09/04/2013
Dương Thu Trì chộp lại cái mền mong mỏng đó, cọ quậy quỳ nhỏm dậy bò ra ngoài sơn động.
Mưa vẫn ào ào như thác đổ, gió lạnh cắt xương.
Dương Thu Trì trần truồng thân thể, ôm cái mền lần dò về nơi cao, tìm đến một chỗ không đọng nước. Nơi này có hai lùm cây bụi, đấy chính là thứ mà lúc trưa Dương Thu Trì đi tìm hiểu nhìn thấy.
Lùm cây bụi rất sát nhau, Dương Thu Trì quỳ xuống, dùng hết sức lực mới đưa cái mền đậy được vào giữa hai lùm cây, thân thể bị cào nát nhưng như chẳng hề biết đau nữa. Sau khi che xong, hắn dùng hết sức lực chui vào giữa hai lùm cây ấy.
Các gai nhọn của lùm cây giữa chặt cái mền khá mỏng, hình thành một không gian nho nhỏ, che bớt một bộ phận nước mưa bên ngoài cùng gió lạnh rít vèo vèo. Hơn nữa, nơi này có địa thế khá cao, không thể hình thành nước đọng, không cần lo sẽ bị ngộp hay thân thể bị chìm trong nước, như vậy nhiệt độ cơ thể sẽ hạ tương đối chậm hơn.
Dương Thu Trì co rúc toàn thân lại giống như đứa bé trong bụng mẹ, như thế sẽ hạn chế đến mức tối đa sự mất nhiệt.
Hắn đã cảm giác không còn đạc biệt lạnh nữa, đổi lại cảm thấy hơi phát nóng. Hắn biết thế là tiêu rồi, vì tiếp sau đó sẽ là ý thức chướng ngại, rồi hôn mê, rồi tiếp nữa sẽ là tử vong.
Ta sẽ chết hay sao? Dương Thu Trì tự hỏi, khi xuyên việt đến đây hắn cũng tưởng như vậy, lúc đó cảm thấy tử vong chẳng thống khổ gì, không biết lần này có cảm thấy thống khổ hay không?
Nếu như ta đáp ứng Liễu Nhược Băng, bỏ Tiểu Tuyết cưới Vân nhi, hiện giờ có lẽ đang ở trong chăn êm nệm ấm say giấc mộng a. Hối hận rồi sao? Dương Thu Trì tự hỏi bản thân. Hắn không biết, hắn chỉ biết Tiểu Tuyết rất tốt, là một người con gái tốt, hắn không nên đối xử như vậy với nàng, cho nên hắn cự tuyệt.
Hiện giờ thì sao? Sinh tử quan đầu, có cho phép hắn lựa chọn lần nữa không?
Vân nhi quả rất tốt, tuy có điểm giống con trai, chẳng nữ tính chút nào, nhưng tuyệt đối là một người con gái tốt, nếu như không có Tiểu Tuyết, không cần bức hắn cũng sẽ cưới Vân nhi.
Nhưng đã có Tiểu Tuyết rồi, ô nhu, thiện lương, hiền hậu, đáng thương và lại khiến cho người ta yêu mến... Nhớ lại lúc xưa khi nghe Bạch thiên tổng muốn hắn bỏ vợ, thì nhìn vào ánh mắt cô độc và tuyệt vọng của nàng, Dương Thu Trì nghe lòng xốn xang vô hạn. Nàng ấy là một nữ tử ôn nhu hiếu thuận như vậy, bản thân hắn đã hứa khiến cho nàng hạnh phúc suốt đời, hiện giờ bảo hắn bỏ nàng mà cưới người khác, hắn làm không được!
Làm người dù sao cũng phải nguyên tắc! Người không có nguyên tắc, so với động vật có khác gì?
Dương Thu Trì không nghĩ đến vấn đề này nữa, tuy duy của hắn từ từ hỗn loạn, dường như ở bên cạnh sơn nhai có một người đang nhìn hắn cười, là Tần Chỉ Tuệ, không, không, là Búp bê bùn Tống Tình, không, là Tống Vân Nhi, là Vân nhi, muội ấy đến cứu mình rồi!
Dương Thu Trì không biết đó là ảo giác đã sản sinh hay là chân chính có người, nhưng hắn biết hắn không thể động, vô luận thế nào cũng không thể rời khỏi chỗ này.
Nhưng chính lúc hắn gian nan muốn lên tiếng gọi Vân nhi, một tia chớp lóe lên, bên rìa sơn nhai chẳng có cái gì cả, chỉ là những giọt mưa nặng hạt trong trời đêm.
Hắn tuyệt vọng rồi, hắn muốn chõi người tới nhìn, hắn muốn duỗi chân ra, không có phản ứng, muốn thò tay, cũng không phản ứng, lúc này mới phát hiện là hắn không còn cảm giác được thân thể trần truồng của mình còn tồn tại nữa rồi.
Ta sắp chết rồi! Hắn gào thét trong tâm như thế.
Đến giờ phút này, hắn đột nhiên rất nhớ nhà, nhớ lắm nhớ lắm, nước mắt bất giác chảy ra từ khóe mắt. Trong bóng tối nhạt nhòa, hắn nhắm mắt lại, môi mấp máy, lòng cất tiếng gọi: "Mẹ ơi!"
Và thế là hắn rơi vào một khoảng không hắc ám....
.....
Trong mơ mơ hồ hồ, Dương Thu Trì cảm thấy thân thể vừa lạnh vừa nóng, đất mềm nhũn dường như thân thể đang nằm trên một đống bông gòn. Trời màu hồng, đỏ hồng thắm đượm, tựa như hai má thẹn thùa của Hồng Lăng cô nương, rồi từ từ nó biến thành trắng, trắng sát, Bạch cô nương sắp bị chém đầu trên Vân Nhai sơn cũng có mặt tái nhợt trắng sát như vậy!
Đột nhiên, xung quanh sóng dập gió vùi, thân hắn như bị dìm sâu trong hải dương đầy nước. Nước biển màu hồng, những ống nước chảy ra thứ nước nhiều màu nhiều sắc. Dần dần, chúng biến thành màu đỏ bầm, dường như là thứ máu đã ngưng kết lại, thứ máu này rất đặc, cứ dính mãi lên người hắn.
Tránh né giãy giũa, không ngừng giãy giụa. Lạnh, thân thể đã không còn cảm thấy lạnh nữa. Chỉ có nước biển màu hồng như hồ dán kia cứ chảy vào trong miệng hắn hoài, nóng bức nóng bức, nóng đến tận đáy con tim, dường như nước biển không mặn, mà là đắng, đắng lắm. Và thân thể vẫn lạnh, giống như một khối băng lạnh lẽo mãi nghìn năm vậy.
Hãy bay lên đi, hay sục sôi đi, sục sôi như thứ nước biển kia. Hôn mê. Để rồi tỉnh lại. Vẫn ở trong nước biển. Nước biển như là máu.
Sáng rồi, trời sáng rồi, sáng đau cả mắt, một đạo quang trụ từ vũ trụ sâu xa xanh thẵm chiếu xuống, ánh cho nước hải dương màu máu trắng xóa lên. Không, rất giống như phòng chụp hình có nhiều đèn cao áp, lúc chụp không ngừng lóe lên ánh sáng chói, khiến mắt chẳng thể mở ra.
Ánh sáng kia biến thành hình xoắn ốc, không ngừng xoắn, muốn hút hắn đi, thân thể không còn bị nước biển màu máu quấn quít nữa, muốn bay lên.
Sóng dậy cồn cào, có cái gì đó đang bơi lại, nhìn rõ rồi, là một mỹ nhân ngư, bắt ả!
Cưỡi lên người ả, lướt trên mặt biển phấp phơi du dương. Nước biển quá lạnh, rồi đột nhiên quá nóng, dường như là ở trong suối nước nóng vậy, sợ quá đi thôi.
Mỹ nhân ngư này làm gì mà tránh né giảy giụa dữ vậy, lúc thì chui vào trong nước, chẳng thở ra hơi, lúc thì phóng ra khỏi mặt nước, bọt sóng bắn đầy, tuy thật là sảng khoái, nhưng mà cưỡi không ổn định, sắp rớt ra rồi! Bốn phía đều là hải dương không bờ không bến, nếu mà rơi xuống thì chắc sẽ chết đuối. Ôm chặt! Chỉ có ôm chặt mỹ nhân ngư đang cố sức giãy giụa tránh né này thì mới bảo toàn mạng sống! Ôm cho thật chặt! Dùng toàn lực ôm chặt, hai chân cũng phải bấu chặt!
Thân thể của mỹ nhân ngư này trơn mịn quá, ấm áp quá, có điều cứ tránh né giãy giụa hoài, sảy cái đã biến vào trong nước, chẳng thấy đâu, lòng hắn trống hóac, chẳng có gì nữa.
Rơi vào trong nước, lạnh quá lạnh quá, nước biển lạnh qua, ngộp nước rồi, ho rồi, không ngừng ho, nước biển tiến vào cổ, thật mặn!
Mẹ ơi! Mẹ mẹ! Con sắp chết rồi! Cứu cứu con!
Sặc nước biển thật là khó chịu, cố sức giãy tránh, những nước biển tiếng vào mũi rồi, ngộp nước, vẫy đạp, không xong rồi, thân hình chìm xuống, lại ngoi lên, lại chìm xuống, thở không nổi nữa, sắp chết rồi! Lạnh quá, sao mà như Bắc Băng Dương thế này, khối băng đụng đầu, nghe côm cốp ấy, không, dường như là chuông gió, thật dễ nghe, nhớ là có một cô gái có giọng nói giống thanh âm này, giống như chuông ngân vậy, ai vậy cà?
Thanh âm này dễ nghe, mà lạnh quá, lạnh quá lạnh quá, răng đánh bò cạp, cạp cạp cạp cạp, chân không nghe lời, đầu óc ù ra, chẳng nghĩ được gì, chìm xuống dưới, như thế này thật khổ, chìm xuống rồi a, chết rồi xong cho rồi, không muốn tiếp tục chịu cái khổ này nữa!
Cái gì đụng vào người mình thế này?
Ạ, thì ra là con mỹ nhân ngư đó, bắt nó! Nó chạy sao nổi. Không có mỹ nữ nào chạy thoát khỏi tay ta, cho dù đó là mỹ nhân ngư!
Ha ha, bắt được rồi! Ta nói là đúng mà, ôm chặt, nhất định phải ôm chặt.
Con mỹ nhân ngư này kỳ quá, không còn giãy tránh nữa, rất ôn thuận, rất nghe lời. Nước biển biến thành ngọt rồi, dường như là đến bờ biển xích đạo, ánh nắng ấm áp quá. Thân người không còn run nữa, gió mát thổi đến, vẫn còn sợ a.
Ơi? Sao con mỹ nhân ngư biến thành nữ tử trần truồng toàn thân, da thịt đen thùi, mắt to to, răng trăng trắng thế kia?
Mỹ nữ? Ha ha, chạy đằng trời! Nhào lên thực hiện chánh pháp nào! Muốn chạy hả? Chạy khỏi ngũ chỉ sơn của ta không, ha ha ha, đuổi theo! Bãi cát ven biển thật là mịn a, thở phì phò rồi, đuổi kịp nhé, bắt được rồi, cười ha ha, ôm chặt lăn xuống cát mịn đây.
Da thịt sao trơn mịn thế, thử sờ lên ngực chút coi, ư lên một tiếng à, hôn lên môi nhỏ luôn này, hút trọn mật thơm trong miệng luôn này. Đè xuống, như vầy thì nàng có chạy đằng trời!
Nhíu mày? Gì vậy? Đau lắm à? Úy, chết cha, thôi ta nhẹ chút vậy, đúng, thôi thúc, thôi thúc giống như nước biển vậy, hết đợt này đến đợt khác, ào ạt ấy.
Ú ớ vu vơ, thở hào thở hễn, tiếng thở của nàng sao mà nghe thích thế, ta thích bờ môi nàng! Ầy, tuyệt!
Sóng dập, từng đợt sóng cuốn tới, càng lúc càng lớn, càng lúc càng hung tợn, đầy rẫy khắp đất trời, để rồi bị chìm trong nước biển ấm áp, nước biển ấm áp, ấm áp quá...
Dương Thu Trì không biết mình hôn mê bao lâu, cuối cùng ý thức cũng từ từ trở lại não.
Có cái gì đó chảy vào miệng hắn, dường như là thứ thuốc đặc sệt đắng nghét mà lúc nhỏ hắn thường uống. Lúc đó, mỗi lần mẹ cho hắn uống thuốc tàu, đều vội vả cho vào miệng hắn ít đường cát trắng, để hắn vừa nhai đường vừa khóc.
Nhưng lần này trong miệng thật đắng, Dương Thu Trì từ từ mở mắt, bầu trời vẫn âm trầm. Hắn đưa ánh mắt nhìn nghiên, liền thấy một đôi mắt giống như hai vì sao sáng đang nhìn hắn mừng vui. Trên đôi mắt đó có một cái mão ni cô - Bạch Tố Mai cô nương!
"Bạch cô nương!: Dương Thu trì khó nhọc hô.
"Dương công tử, công tử tỉnh thật rồi!" Bạch Tố Mai vui mừng reo lên, hai giọt lệ trong veo rơi xuống đôi mắt sáng trong ấy, rớt xuống mặt Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cảm giác được sự tồn tại của giọt lệ ấy, "Ta không chết sao?" Hắn vui mừng hỏi câu ấy, động đậy ngón tay, động đậy ngón chân, đều có thể động! "Ta không chết!" Lòng Dương Thu Trì vui mừng như đi trẩy hội, nhưng ngay cả sức để mở lời cùng không có, chỉ yếu ớt thều thào.
"Công tử không chết, tôi súy bị công tử dọa chết luôn!" Bạch Tố Mai cười, đưa ngọc thủ thon thon ra nhẹ lau giọt lệ của nàng rơi trên mặt hắn, sau đó mới chùi nhẹ khóe mắt đi, nói tiếp: "Công tử biết không? Công tử hôn mê suốt cả một ngày một đêm đấy."
A? Dương Thu Trì hơi cả kinh, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện một chuyện mà hắn còn cả kinh hơn nhiều - nữa thân trên của hắn được Bạch Tố Mai ôm trong lòng, đầu của hắn gối lên cánh tay của nàng, và chỗ mà mặt tựa vào chính là gò ngực căng tròn và mềm ấm của nàng.
Dương Thu Trì hơi ngượng. Hắn muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân chẳng có chút sức lực nào.
"Công tử đừng động!" Bạch Tố Mai ôn nhu nói, "Ta vừa cho huynh uống thuốc, huynh vừa tỉnh lại, cứ nằm như vậy đi." Đôi má của nàng đỏ như là đóa hoa hồng vậy.
Mưa vẫn ào ào như thác đổ, gió lạnh cắt xương.
Dương Thu Trì trần truồng thân thể, ôm cái mền lần dò về nơi cao, tìm đến một chỗ không đọng nước. Nơi này có hai lùm cây bụi, đấy chính là thứ mà lúc trưa Dương Thu Trì đi tìm hiểu nhìn thấy.
Lùm cây bụi rất sát nhau, Dương Thu Trì quỳ xuống, dùng hết sức lực mới đưa cái mền đậy được vào giữa hai lùm cây, thân thể bị cào nát nhưng như chẳng hề biết đau nữa. Sau khi che xong, hắn dùng hết sức lực chui vào giữa hai lùm cây ấy.
Các gai nhọn của lùm cây giữa chặt cái mền khá mỏng, hình thành một không gian nho nhỏ, che bớt một bộ phận nước mưa bên ngoài cùng gió lạnh rít vèo vèo. Hơn nữa, nơi này có địa thế khá cao, không thể hình thành nước đọng, không cần lo sẽ bị ngộp hay thân thể bị chìm trong nước, như vậy nhiệt độ cơ thể sẽ hạ tương đối chậm hơn.
Dương Thu Trì co rúc toàn thân lại giống như đứa bé trong bụng mẹ, như thế sẽ hạn chế đến mức tối đa sự mất nhiệt.
Hắn đã cảm giác không còn đạc biệt lạnh nữa, đổi lại cảm thấy hơi phát nóng. Hắn biết thế là tiêu rồi, vì tiếp sau đó sẽ là ý thức chướng ngại, rồi hôn mê, rồi tiếp nữa sẽ là tử vong.
Ta sẽ chết hay sao? Dương Thu Trì tự hỏi, khi xuyên việt đến đây hắn cũng tưởng như vậy, lúc đó cảm thấy tử vong chẳng thống khổ gì, không biết lần này có cảm thấy thống khổ hay không?
Nếu như ta đáp ứng Liễu Nhược Băng, bỏ Tiểu Tuyết cưới Vân nhi, hiện giờ có lẽ đang ở trong chăn êm nệm ấm say giấc mộng a. Hối hận rồi sao? Dương Thu Trì tự hỏi bản thân. Hắn không biết, hắn chỉ biết Tiểu Tuyết rất tốt, là một người con gái tốt, hắn không nên đối xử như vậy với nàng, cho nên hắn cự tuyệt.
Hiện giờ thì sao? Sinh tử quan đầu, có cho phép hắn lựa chọn lần nữa không?
Vân nhi quả rất tốt, tuy có điểm giống con trai, chẳng nữ tính chút nào, nhưng tuyệt đối là một người con gái tốt, nếu như không có Tiểu Tuyết, không cần bức hắn cũng sẽ cưới Vân nhi.
Nhưng đã có Tiểu Tuyết rồi, ô nhu, thiện lương, hiền hậu, đáng thương và lại khiến cho người ta yêu mến... Nhớ lại lúc xưa khi nghe Bạch thiên tổng muốn hắn bỏ vợ, thì nhìn vào ánh mắt cô độc và tuyệt vọng của nàng, Dương Thu Trì nghe lòng xốn xang vô hạn. Nàng ấy là một nữ tử ôn nhu hiếu thuận như vậy, bản thân hắn đã hứa khiến cho nàng hạnh phúc suốt đời, hiện giờ bảo hắn bỏ nàng mà cưới người khác, hắn làm không được!
Làm người dù sao cũng phải nguyên tắc! Người không có nguyên tắc, so với động vật có khác gì?
Dương Thu Trì không nghĩ đến vấn đề này nữa, tuy duy của hắn từ từ hỗn loạn, dường như ở bên cạnh sơn nhai có một người đang nhìn hắn cười, là Tần Chỉ Tuệ, không, không, là Búp bê bùn Tống Tình, không, là Tống Vân Nhi, là Vân nhi, muội ấy đến cứu mình rồi!
Dương Thu Trì không biết đó là ảo giác đã sản sinh hay là chân chính có người, nhưng hắn biết hắn không thể động, vô luận thế nào cũng không thể rời khỏi chỗ này.
Nhưng chính lúc hắn gian nan muốn lên tiếng gọi Vân nhi, một tia chớp lóe lên, bên rìa sơn nhai chẳng có cái gì cả, chỉ là những giọt mưa nặng hạt trong trời đêm.
Hắn tuyệt vọng rồi, hắn muốn chõi người tới nhìn, hắn muốn duỗi chân ra, không có phản ứng, muốn thò tay, cũng không phản ứng, lúc này mới phát hiện là hắn không còn cảm giác được thân thể trần truồng của mình còn tồn tại nữa rồi.
Ta sắp chết rồi! Hắn gào thét trong tâm như thế.
Đến giờ phút này, hắn đột nhiên rất nhớ nhà, nhớ lắm nhớ lắm, nước mắt bất giác chảy ra từ khóe mắt. Trong bóng tối nhạt nhòa, hắn nhắm mắt lại, môi mấp máy, lòng cất tiếng gọi: "Mẹ ơi!"
Và thế là hắn rơi vào một khoảng không hắc ám....
.....
Trong mơ mơ hồ hồ, Dương Thu Trì cảm thấy thân thể vừa lạnh vừa nóng, đất mềm nhũn dường như thân thể đang nằm trên một đống bông gòn. Trời màu hồng, đỏ hồng thắm đượm, tựa như hai má thẹn thùa của Hồng Lăng cô nương, rồi từ từ nó biến thành trắng, trắng sát, Bạch cô nương sắp bị chém đầu trên Vân Nhai sơn cũng có mặt tái nhợt trắng sát như vậy!
Đột nhiên, xung quanh sóng dập gió vùi, thân hắn như bị dìm sâu trong hải dương đầy nước. Nước biển màu hồng, những ống nước chảy ra thứ nước nhiều màu nhiều sắc. Dần dần, chúng biến thành màu đỏ bầm, dường như là thứ máu đã ngưng kết lại, thứ máu này rất đặc, cứ dính mãi lên người hắn.
Tránh né giãy giũa, không ngừng giãy giụa. Lạnh, thân thể đã không còn cảm thấy lạnh nữa. Chỉ có nước biển màu hồng như hồ dán kia cứ chảy vào trong miệng hắn hoài, nóng bức nóng bức, nóng đến tận đáy con tim, dường như nước biển không mặn, mà là đắng, đắng lắm. Và thân thể vẫn lạnh, giống như một khối băng lạnh lẽo mãi nghìn năm vậy.
Hãy bay lên đi, hay sục sôi đi, sục sôi như thứ nước biển kia. Hôn mê. Để rồi tỉnh lại. Vẫn ở trong nước biển. Nước biển như là máu.
Sáng rồi, trời sáng rồi, sáng đau cả mắt, một đạo quang trụ từ vũ trụ sâu xa xanh thẵm chiếu xuống, ánh cho nước hải dương màu máu trắng xóa lên. Không, rất giống như phòng chụp hình có nhiều đèn cao áp, lúc chụp không ngừng lóe lên ánh sáng chói, khiến mắt chẳng thể mở ra.
Ánh sáng kia biến thành hình xoắn ốc, không ngừng xoắn, muốn hút hắn đi, thân thể không còn bị nước biển màu máu quấn quít nữa, muốn bay lên.
Sóng dậy cồn cào, có cái gì đó đang bơi lại, nhìn rõ rồi, là một mỹ nhân ngư, bắt ả!
Cưỡi lên người ả, lướt trên mặt biển phấp phơi du dương. Nước biển quá lạnh, rồi đột nhiên quá nóng, dường như là ở trong suối nước nóng vậy, sợ quá đi thôi.
Mỹ nhân ngư này làm gì mà tránh né giảy giụa dữ vậy, lúc thì chui vào trong nước, chẳng thở ra hơi, lúc thì phóng ra khỏi mặt nước, bọt sóng bắn đầy, tuy thật là sảng khoái, nhưng mà cưỡi không ổn định, sắp rớt ra rồi! Bốn phía đều là hải dương không bờ không bến, nếu mà rơi xuống thì chắc sẽ chết đuối. Ôm chặt! Chỉ có ôm chặt mỹ nhân ngư đang cố sức giãy giụa tránh né này thì mới bảo toàn mạng sống! Ôm cho thật chặt! Dùng toàn lực ôm chặt, hai chân cũng phải bấu chặt!
Thân thể của mỹ nhân ngư này trơn mịn quá, ấm áp quá, có điều cứ tránh né giãy giụa hoài, sảy cái đã biến vào trong nước, chẳng thấy đâu, lòng hắn trống hóac, chẳng có gì nữa.
Rơi vào trong nước, lạnh quá lạnh quá, nước biển lạnh qua, ngộp nước rồi, ho rồi, không ngừng ho, nước biển tiến vào cổ, thật mặn!
Mẹ ơi! Mẹ mẹ! Con sắp chết rồi! Cứu cứu con!
Sặc nước biển thật là khó chịu, cố sức giãy tránh, những nước biển tiếng vào mũi rồi, ngộp nước, vẫy đạp, không xong rồi, thân hình chìm xuống, lại ngoi lên, lại chìm xuống, thở không nổi nữa, sắp chết rồi! Lạnh quá, sao mà như Bắc Băng Dương thế này, khối băng đụng đầu, nghe côm cốp ấy, không, dường như là chuông gió, thật dễ nghe, nhớ là có một cô gái có giọng nói giống thanh âm này, giống như chuông ngân vậy, ai vậy cà?
Thanh âm này dễ nghe, mà lạnh quá, lạnh quá lạnh quá, răng đánh bò cạp, cạp cạp cạp cạp, chân không nghe lời, đầu óc ù ra, chẳng nghĩ được gì, chìm xuống dưới, như thế này thật khổ, chìm xuống rồi a, chết rồi xong cho rồi, không muốn tiếp tục chịu cái khổ này nữa!
Cái gì đụng vào người mình thế này?
Ạ, thì ra là con mỹ nhân ngư đó, bắt nó! Nó chạy sao nổi. Không có mỹ nữ nào chạy thoát khỏi tay ta, cho dù đó là mỹ nhân ngư!
Ha ha, bắt được rồi! Ta nói là đúng mà, ôm chặt, nhất định phải ôm chặt.
Con mỹ nhân ngư này kỳ quá, không còn giãy tránh nữa, rất ôn thuận, rất nghe lời. Nước biển biến thành ngọt rồi, dường như là đến bờ biển xích đạo, ánh nắng ấm áp quá. Thân người không còn run nữa, gió mát thổi đến, vẫn còn sợ a.
Ơi? Sao con mỹ nhân ngư biến thành nữ tử trần truồng toàn thân, da thịt đen thùi, mắt to to, răng trăng trắng thế kia?
Mỹ nữ? Ha ha, chạy đằng trời! Nhào lên thực hiện chánh pháp nào! Muốn chạy hả? Chạy khỏi ngũ chỉ sơn của ta không, ha ha ha, đuổi theo! Bãi cát ven biển thật là mịn a, thở phì phò rồi, đuổi kịp nhé, bắt được rồi, cười ha ha, ôm chặt lăn xuống cát mịn đây.
Da thịt sao trơn mịn thế, thử sờ lên ngực chút coi, ư lên một tiếng à, hôn lên môi nhỏ luôn này, hút trọn mật thơm trong miệng luôn này. Đè xuống, như vầy thì nàng có chạy đằng trời!
Nhíu mày? Gì vậy? Đau lắm à? Úy, chết cha, thôi ta nhẹ chút vậy, đúng, thôi thúc, thôi thúc giống như nước biển vậy, hết đợt này đến đợt khác, ào ạt ấy.
Ú ớ vu vơ, thở hào thở hễn, tiếng thở của nàng sao mà nghe thích thế, ta thích bờ môi nàng! Ầy, tuyệt!
Sóng dập, từng đợt sóng cuốn tới, càng lúc càng lớn, càng lúc càng hung tợn, đầy rẫy khắp đất trời, để rồi bị chìm trong nước biển ấm áp, nước biển ấm áp, ấm áp quá...
Dương Thu Trì không biết mình hôn mê bao lâu, cuối cùng ý thức cũng từ từ trở lại não.
Có cái gì đó chảy vào miệng hắn, dường như là thứ thuốc đặc sệt đắng nghét mà lúc nhỏ hắn thường uống. Lúc đó, mỗi lần mẹ cho hắn uống thuốc tàu, đều vội vả cho vào miệng hắn ít đường cát trắng, để hắn vừa nhai đường vừa khóc.
Nhưng lần này trong miệng thật đắng, Dương Thu Trì từ từ mở mắt, bầu trời vẫn âm trầm. Hắn đưa ánh mắt nhìn nghiên, liền thấy một đôi mắt giống như hai vì sao sáng đang nhìn hắn mừng vui. Trên đôi mắt đó có một cái mão ni cô - Bạch Tố Mai cô nương!
"Bạch cô nương!: Dương Thu trì khó nhọc hô.
"Dương công tử, công tử tỉnh thật rồi!" Bạch Tố Mai vui mừng reo lên, hai giọt lệ trong veo rơi xuống đôi mắt sáng trong ấy, rớt xuống mặt Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cảm giác được sự tồn tại của giọt lệ ấy, "Ta không chết sao?" Hắn vui mừng hỏi câu ấy, động đậy ngón tay, động đậy ngón chân, đều có thể động! "Ta không chết!" Lòng Dương Thu Trì vui mừng như đi trẩy hội, nhưng ngay cả sức để mở lời cùng không có, chỉ yếu ớt thều thào.
"Công tử không chết, tôi súy bị công tử dọa chết luôn!" Bạch Tố Mai cười, đưa ngọc thủ thon thon ra nhẹ lau giọt lệ của nàng rơi trên mặt hắn, sau đó mới chùi nhẹ khóe mắt đi, nói tiếp: "Công tử biết không? Công tử hôn mê suốt cả một ngày một đêm đấy."
A? Dương Thu Trì hơi cả kinh, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện một chuyện mà hắn còn cả kinh hơn nhiều - nữa thân trên của hắn được Bạch Tố Mai ôm trong lòng, đầu của hắn gối lên cánh tay của nàng, và chỗ mà mặt tựa vào chính là gò ngực căng tròn và mềm ấm của nàng.
Dương Thu Trì hơi ngượng. Hắn muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân chẳng có chút sức lực nào.
"Công tử đừng động!" Bạch Tố Mai ôn nhu nói, "Ta vừa cho huynh uống thuốc, huynh vừa tỉnh lại, cứ nằm như vậy đi." Đôi má của nàng đỏ như là đóa hoa hồng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.