Nạp Thiếp Ký I

Chương 137: Không phải chết rét (1)

Mộc Dật

09/04/2013



Cổ Hàn Lâm xoay người lại thấy đó là một tú tài trẻ tuổi, bèn hỏi: "Ngươi là ai?"

Dương Thu Trì cung thân thi lễ: "Vãn sinh là Dương Thu Trì ở Quảng Đức huyện Ninh Quốc phủ.

Dương Thu Trì phá liên tục mấy kỳ án, vang danh ở Quảng Đức huyện và Ninh Quốc phủ, nhưng ở kinh thành Ứng Thiên Phủ vẫn chưa mấy ai biết đến gã.

Cổ Hàn Lâm hỏi: "Vừa rồi ngươi nói gì? Ngươi nói vị Lỗ Học Nho này không phải chết rét?"

Dương Thu Trì gật gật đầu: "Vâng, cần nên tra cho rõ nguyên nhân tử vong chân chính."

Một vị quan tuần khảo đứng cạnh Cổ Hàn Lâm cất tiếng quát mắng: "To gan! Một tên tú tài nho nhỏ như ngươi mà dám hồ ngôn loạn ngữ, nhiễu loan nhân tâm như...." Cổ Hàn Lâm chợt giơ tay ngăn lời y lại, cất giọng hài hòa hỏi: "Dương Thu Trì, ngươi vì sao mà lại nhận định y không phải bị chết rét?"

Vị Cổ Hàn Lâm này không ra vẻ gì ta đây là đại quan triều đình, khiến Dương Thu Trì tức thời có vài phần hảo cảm đối với lão.

Gã thật ra không biết là Cổ Hàn Lâm đang phát rầu vì có người chết cóng trong trường thi, sợ bị người ta dựa vào chuyện này kiếm cớ làm khó cho lão, nói lão tổ chức không chu đáo, làm chết người đi thi, cho dù không bị truy cứu nhưng chuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì.

Hiện giờ lão vừa nghe Dương Thu Trì nói lão tú tài này có khả năng không bị chết cóng, tức thì nhìn thấy chút hy vọng. Nếu như người này bị kẻ khác hạ độc mà chết, chứ không phải do người ngoài lẻn vào trong khảo trường tiến hành hung sát, thì lão không có trách nhiệm gì nữa.

Một chủ khảo như lão đương nhiên không phụ trách phá án hình sự ở địa phương, nên cho dù án này có phá không được cũng chẳng có liên hệ gì với lão, mà là chuyện của Ứng Thiên phủ nha môn.

Đương nhiên, nếu như lão tú tài này tự bệnh mà chết, thì bản thân quan chủ khảo cũng chẳng có trách nhiệm gì.

Do đó, khi Cổ Hàn Lâm nghe Dương Thu Trì nói lão tú tài này dường như không bị cóng chết, lập tức cảm thấy rất hứng thú.

Dương Thu Trì cúi người nói: "Vãn sinh sở dị nhận định lão tú tài Lộ Học Nho này không bị rét mà chết, là vì... là vì người bị chết cóng sẽ tự cởi hết y phục."

Dương Thu Trì vừa nói lời này ra, tức lời dẫn đến một trường nghị luận ồn ào từ các tú tài đứng xem xung quanh.

Quan tuần khảo phía sau Cổ Hàn Lâm nhịn không được quát lên: "Thiệt đúng là nói bậy! Người bị chết cóng nhất định sợ lạnh, nhất định sẽ mặc y phục bó chặt lấy người, thậm chí còn cảm thấy y phục quá ít, chứ làm gì mà đi cởi y phục? Ngươi đang nói nhăng nói cuội, lập tức bắt lấy trị tội cho...."

Cổ Hàn Lâm quay đầu trừng mắt nhìn tên quan tuần khảo này (giống như chức giám sát thi), hắng mũi hừ mạnh một cái, tên tuần khảo lập tức ngậm miệng cuối đầu.

Thấy chủ khảo tức giận, các thí sinh không dám nghị luận nữa, im lặng nghe Cổ Hàn Lâm hỏi.

Cổ Hàn Lâm quay sang Dương Thu Trì: "Ngươi nói như vậy có căn cứ gì không? Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy người chết cóng rồi?"

Minh Thành tổ tuy nhiên tàn bạo, nhưng trong thời gian lão thống trị, bách tính an cứ lạc nghiệp, không phát sinh động loạn đói khổ gì lớn, tuy không thể sánh với thời thái bình thịnh thế của Đường Thái Tông, nhưng tính ra cũng không tệ. Do đó, trong thời kỳ này, rất khó có dịp nhìn thấy người chết rét.

Sở dị Dương Thu Trì nói người bị chết cóng có hành động cởi quần cởi áo nằm phục xuống đất rất bất thường, là vị trước khi rơi vào tử vong, người bị chết rét gặp phải cái lạnh dữ dội tấn công, tuyến thượng thận của cơ thể tăng cười bài tiết, và chết kích thích tố tiết ra từ tuyến thượng thận này sẽ gây cho người sắp chết ảo giác nóng bức phi thường, buộc họ phải cởi sạch y phục.

Ngoài ra, trong hoàn cảnh lạnh giá, huyết quản và khả nạng điều tiết nhiệt độ cơ thể của con người bị ức chế, dẫn đến mạch máu trong cơ thịt bị mất cảm giác và bành trước ra. Khi mạch máu bành trước, bề mặt da bị căng phồng, huyết áp tăng, khiến cho con người vừa cảm thấy tê liệt với cái lạnh, vừa cảm thấy toàn thân nóng bức, vì thế, sẽ dẫn đến thứ phản ứng cởi quần xé áo rất bất thường.

Có những trường hợp phát hiện người bị chết cóng toàn thân trần truồng, đặc biệt là nữ giới, khiến cho người ta ngộ nhận là họ bị cướp sát hại hoặc bị người khác xâm phạm rồi giết đi. Kỳ thật, y phục của những người bị chết vì rét này là do tự họ cởi ra.



Khi Dương Thu Trì hồi đáp vấn đề này, vốn định giải thích như trên, nhưng hắn lập tức phát hiện nếu bản thân nói như vậy, chẳng những người ta nghe không hiểu, mà còn cho là đầu óc gã đang có vấn đề, đang nói nhăng nói cuội, để rồi những lời tiếp theo chẳng còn ai nghe lọt tai nữa, để rồi tạo ra tác dụng ngược.

Trong lúc suy nghĩ làm thế nào để dùng lời thông tục để giải thích cho rõ hiện tượng sinh lý mà y học hiện đại đã phát hiện và lý giải rõ ràng như trên, thì lời của Cổ Hàn Lâm làm gã sực tĩnh, vội vàng thuận theo đó nói: "Đúng vậy, vãn sinh lúc nhỏ gia cảnh bần hàn, đã từng có đoạn thời gian làm một ngỗ tác tiểu học đồ, chỉ có điều là chưa nhập tịch chính thức, đã từng theo sư phụ khám quan rất nhiều thi thể người chết cóng, do đó biết vậy, còn vì sao như vậy thì vãn sinh cũng không rõ, chỉ thấy người chết cóng thường có tình huống cởi sạch quần áo, nên vừa rồi vô tình nói ra, thỉnh đại nhân thứ cho tội đường đột của vãn sinh."

Cổ Hàn Lâm nói với các giám khảo phía sau: "Điều tra lai lịch của Dương công tử, coi xem là có thật như vậy không."

Vị giám khảo đó vội vã lấy ra một sổ đăng ký thật dày và nặng từ đám tùy tòng, mở ra tra xét, nhanh chóng tìm được phần đăng ký của Dương Thu Trì, cúi xuống xem kỹ một hồi, rồi thưa: "Quả thật đúng như vậy." Vị tuần khảo này lại xem thêm chút nữa, hơi có chút ngạc nhiên, nói thêm: "Vị Dương tú tài này là, là giám sinh quyên tiền của Quốc tử giám."

Lời này vừa nói ra, các tú tài đang vây xem náo nhiệt tức thời ồn ào nghị luận, có người thậm chí còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dương Thu Trì, rất giống với các học sinh giỏi trường điểm nhìn một cậu được cha mẹ đút lót đi cửa sau vào học cùng trường ở thời hiện đại vậy.

Trong thời Minh triều, thông qua việc quyên hiến vàng bạc tài vật có thể trở thành "Quyên giam" - một loại học sinh trong Quốc tử giám, tuy có thể tham gia kỳ thi hương, nhưng chỉ được coi là loại "Tạp lưu" , cho dù có thể thi đỗ tiến sĩ, địa vị cũng rất thấp. Do đó, những người thông qua đồng thí từng cấp từng cấp một đỗ được tú tài, thường đối với người chỉ biết dùng tiền tài để mua được tư cách được đi thi như Dương Thu Trì tiện mộ thì tiện mộ thật, nhưng đó là đối với tiền tài, chứ còn học vấn thì chỉ có một chữ "Khinh!"

Cổ Hàn Lâm à một tiếng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì, vốn muốn hỏi gã chẳng phải là nghèo đến nỗi phải đi làm ngỗ tác học đồ rồi hay sao, sao lại thoát cái có tiền đến nổi đủ để quyên góp thành Quyên giam như vậy? Nhưng dù sao, người thời cổ rất kỵ trong việc hỏi han kinh tế lại nguyên của người ta từ đâu mà có, đạc biệt là đối với những văn nhân vừa có học vấn vừa thanh cao.

Nếu như Dương Thu Trì đã từng là một ngỗ tác học đồ, đích xác có kinh nghiệm về vấn đề này, nên Cổ Hàn Lâm có đến bảy tám phần tán thành đối với những lời Dương Thu Trì vừa nói. Lão hỏi: "Nếu như kẻ này không phải chết cóng, thì vì cớ gì mà chết vậy?" Vấn đề này chính là cái mà lão đang quan tấm nhất!

Không phải chết rét (2)

Dương Thu Trì cúi người thưa: "Nếu như đại nhân cho phép, vãn sinh nguyện ý kiểm nghiệm thi thể một chút."

Cổ Hàn Lâm gật đầu đồng ý.

Dương Thu Trì đến bên ngoài hiệu phòng, trước hết không gấp vào trong mà lại đứng ngoài cửa quan sát tình hình bên trong. Hiệu phòng này chẳng khác nào cái mà gã đã ở ba ngày nay, làm toàn bằng gỗ, sát tường có hai cửa sổ nhỏ, những mảnh giấy dầu trên đó vẫn còn hoàn hảo không có dấu hư hại gì.

Dương Thu Trì vừa quan sát vừa hỏi: "Sau khi phát hiện lão tú tài chết rồi thì có người nào tiến vào không?"

Không nghe tiếng trả lời, Dương Thu Trì quay đầu lại nhìn, thấy mấy tên tuần khảo đang khinh khỉnh nhìn gã, không ai thèm đáp, dường như đang có ý nói một têngiám sinh quốc tử giám nho nhỏ như ngươi làm gì có tư cách hỏi chúng ta chuyện đó, hơn nữa lại là một tên lệ giám sinh chỉ bằng cách quyên góp tiền bạc mới được vào trường.

Dương Thu Trì tức giận đến bốc khói trong đầu, thầm nghị lão tú tài này chết ở trường thi thì quan hệ gì đến ta, ta ăn cơm nhà rồi hơi đâu mà đi vác tù và đàng xóm hoài, tự rước khổ vào thân làm cái *** gì! Con khỉ khô! Đi nào! Dương Thu Trì sầm mạt từ từ bước ra ngoài.

Cổ Hàn Lâm lập tức ơ lên một tiếng: "Dương công tử, công tử sao lại bỏ đi vậy?"

Dương Thu Trì lạnh giọng đáp: "Những đại gia tuần khảo này nhìn tôi không thuận mắt. Tôi sao lại đi chọc giận người ta làm gì cho phiền, thôi thì bỏ mặc đi cho xong." Nói xong từ từ bước tiếp.

"Thỉnh công tử dừng bước!" Cổ Hàn Lâm nói, chuyển thân quát các tuần khảo: "Chuyện liên quan đến nhân mệnh, vị Dương công tử này là do bổn quan mời thỉnh tiến hành kiểm nghiệm thi thể, người nào không chịu thật thà hồi đáp vấn đề của Dương công tử, chính là kẻ không nể mặt bổn quan!"

Những tuần khảo xung quanh nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, rồi đua nhau cúi đầu vâng dạ liên hồi.

Dương Thu Trì lúc này mới chuyện thân quay trở lại, hỏi thêm lần nữa: "Là ai phát hiện ra thi thể đầu tiên?"

Một giám khảo trả lời: "Bổn quan phát hiện trước hết đấy!" Tuy có trả lời, nhưng rõ ràng lời đáp của vị quan này hách dịch vô cùng.

"Ngươi kể hết qua một lượt đi." Dương Thu Trì cũng không thèm khách khí, lòng thầm nghĩ lão tử là cẩm y vệ chỉ huy đặc sứ, là chức quan do hoàng thượng tự thân ban bố thánh chỉ, một tên quan con như ngươi mà làm bộ làm tịch cái gì? Hơn nữa, quan chủ khảo vừa rồi trước mặt mọi người thỉnh ta giúp lão tra án, là người liên quan trực tiếp đến án này, chẳng quản ngươi là đại quan hay là dân ngu khu đen, cũng phải thật thật thà thà trả lời câu hỏi của ta. Nếu như ngươi không thèm khách khí, thì bằng cái gì mà ta khách khí với ngươi?

Tên tuần khảo đó có phần ngạc nhiên, hắn là người của triều đình phái đến giúp chủ khảo tổ chức nơi khảo thí này, cũng là quan viên có phẩm vị của triều đình, trong khi Dương Thu Trì chẳng qua là một lão bá tánh, thế mà lại dám trực tiếp dùng chữ "Ngươi" nói chuyện với hắn, giọng nói còn pha chút chẳng khách khí gì, tức thời muốn phát hỏa.



Cổ Hàn Lâm hừ lạnh một tiếng, quan tuần khảo này lập tức nhẫn nhịn nuốt lửa giận vào lòng, đáp: "Khảo thí xong, ta lần lượt mở các hiệu phòng, để rồi phát hiện lão tú tài nằm co rút dưới đất bất động. Ta cứ nghĩ lão ngủ, liền bước vào gọi, thì phát hiện lão tú tài này đã chết rồi. Ta lập tức chạy ra ngoài, hai tuần khảo đại nhân khác cũng tiến vào kiểm tra, xác nhận là lão đã chết. Ngoại trừ ba người chúng ta ra, chỉ có tên ngỗ tác vừa rồi tiến vào nữa mà thôi."

"Lão tú tài Lỗ Học Nho này khi tiến vào phòng tình trạng có khỏe không?"

Một tuần khảo khác cố nhớ lại một chút, rồi đáp: "Cũng khá khỏe, nhưng ta kiểm tra coi lão có mang theo sách vỡ trộm vào phòng thi không, thì nhớ rõ toàn thân lão hơi run, lão lại nói đầu đau khủng khiếp. Còn những chuyện khác thì không phát hiện được gì."

Đau đầu, phát run? Dương Thu Trì nhíu mày, bước đến của phòng tiếp tục quan sát.

Trong kỳ thi này, sau khi thí sinh bước vào hiệu phòng, thì quan tuần khảo sẽ khóa cửa lại, rồi lại có người đi canh gác xung quanh. Như vậy, hiệu phòng không có người lạ xâm nhập vào, khả năng lão tú tài bị người từ ngoài lẻn vào giết dường như là không có.

Dương Thu Trì lúc này từ từ bước vào hiệu phòng, sự bày thiết trong phòng rất giống với phòng của gã, gồm một cái bàn đọc sách dài, một chiếc ghế, và một chậu than.

Dương Thu Trì nhìn lò sưởi, lập tức nghĩ đến chuyện chẳng lẽ trong than có độc? Gã bước lại, cúi xuống nhìn chậu than, sau đó đưa tay sờ sờ, rồi lắc đầu, vì cảm thấy không đúng, chậu than lạnh ngắt, căn bản chưa từng nổi lửa bao giờ.

Trên bàn có mấy cuộn giấy, vừa viết hết một nữa, bút lông quăng dưới đất, mực ở trong mép của nghiên đã kết một tầng băng mỏng.

Dương Thu Trì cẩn thận tránh những chỗ có thể để lại dấu chân trên đất, bước lại gần thi thể, phát hiện đất gần miệng lão tú tài có vật gì đó bị ói ra, lòng liền động, chẳng lẽ trúng độc do đồ ăn thức uống?

Ngoại trừ những thứ bị ói ra này, mặt đất không còn thứ khả nghi gì khác nữa.

Dương Thu Trì cúi xuống quan sát mặt của người chết, thấy không có nụ cười khổ đặc trưng của kẻ bị chết cóng, tiến thêm một bước để khẳng định lão không phải bị chết vì rét.

Gã lật mí mắt người chết lên quan sát, không thấy dấu hiệu xuất huyết do bị chết ngạt; vạch miệng ra, phát hiện miệng của người chết và phần bên trong khoang miệng có vết loét. Ngoại trừ điểm này ra, nứu răng và khoang miệng còn sưng phù dữ dội, xem ra nội hỏa vị Lỗ Nhọc Nho này khá mạnh.

Dương Thu Trì nhấc tay của người chết lên xem, thấy phần ngoài của bàn tay bị tổn thương do giá rét, nhưng trình độ khá nhẹ, chỉ khoảng cấp 2, vành tai cũng bị. Gã đưa tay chạm vào người, sờ sờ dưới nách, thấy còn có chút âm ấm, liền khe khẽ gật đầu.

Gã lại lột sạch khố và y phục của người chết, kiểm tra cẩn thận từ đầu đến chân, không phát hiện ngoại thương, lại kiểm tra cổ và các chỗ khác, cũng không phát hiện dấu xuất huyết dưới da hoặc tổn thương biểu bì.

Dưới thi thể đã xuất hiện thi ban và thi cương, thời gian tử vong xem ra khoảng hai giờ trước đây.

Dương Thu Trì đứng lên đi ra ngoài, nói với Cổ Hàn Lâm: "Đại nhân, theo như vãn sinh sơ bộ kiểm tra, lão tú tài này đích xác không phải chết cóng."

Cổ Hàn Lâm mừng rỡ, hỏi: "Làm sao biết được?"

"Hồi bẩm đại nhân: hiệu phòng này tuy đơn giản, nhưng được che kín cẩn thận, gió lạnh từ ngoài rất khó lọt vào. Hiệu phòng tuy lạnh, nhưng còn chưa lạnh đến mức trong một thời gian ngắn làm cóng chết người ta."

Nói đến đây, Dương Thu Trì nhìn các tú tài đang đứng xung quanh, bảo: "Hôm nay, khá nhiều tú tài dự thi không có mua than đốt lửa sưởi, trong đó có cả người già, khả năng tay chân bị cóng thì có, chứ bị cóng đến chết thì e rằng chẳng có a?"

Các tú tài vây quanh đua nhau gật đầu tán đồng.

"Vãn sinh kiểm tra tay chân của Lỗ Học Nho, cũng phát hiện có tổn thương vì giá rét, nhưng không xuết hiện vết phỏng lạnh nghiêm trọng. Nếu như bị cóng chết, trình độ tổn thương vì giá rét ở tay chân nhất định phải mức độ khá nghiêm trọng. Vãn sinh có dùng tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của người chết, thấy trên đó còn sót lại chút hơi ấm. Nếu như bị chết cóng, sẽ không xuất hiện tình huống này."

Nhiệt độ bình thường của cơ thể người khoảng 36-37 độ C, nếu như bị chết cóng, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống còn khoảng 25 độ trở xuống. Lúc này khả năng điều hòa nhiệt độ của cơ thể suy kiệt, người đó sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, mất hết phản xạ, nhịp tim và nhịp hô hấp bị ức chế. Thứ tình huống này rất khó nghịch chuyển khôi phục lại, khả năng chết cóng mới xảy ra.

Không có nhiệt kế để đo nhiệt độ, không thể nào tiến hành kiểm tra, do đó Dương Thu Trì chỉ có thể dùng tay để cảm giác. Thông qua thăm dò, gã phát hiện nhiệt độ thân thể của lão tú tài này giảm đến mức tương đương với các loại xác chết thông thường khác, chứ không có hiện tượng giá lạnh cực thấp đặc trưng ở cơ thể người bị chết cóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nạp Thiếp Ký I

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook