Chương 492: Một ngôi nhà nhỏ
Mộc Dật
10/04/2013
Trung y thời cổ đại gọi mộng du là dạ du chứng, mộng chứng, dạ hành chứng... do đó Thành Tử Cầm cũng biết có bệnh chứng này, bấy giờ mới bừng tỉnh hiểu ra. Nhưng mà nàng ta còn có vài chỗ không minh bạch, lại hỏi: "Vậy Hàn phu nhân không phát hiện Hàn tri phủ bị mộng du hay sao?"
"Không có, chứng này chỉ phát sinh trong những trường hợp căng thẳng đặc biệt, trong khi đó mấy ngày này Hàn phu nhân đến kỳ kinh nguyệt, không thể đồng phòng, cho nên mang theo tiểu nha hoàn đến sương phòng ngủ."
Nữ nhân thời cổ đại khi có kinh nguyệt thì không thể ngủ cùng phòng với trượng phu, sợ sẽ nhiễm vận đen đến cho trượng phu, đặc biệt là những người làm quan hay là các đại hộ thì càng chú ý hơn nữa.
Dương Đạp Sơn nói đến kỳ kinh nguyệt không hề có cảm giác gì, nhưng Thành Nguyệt Cầm lại nhịn không được đỏ hồng mặt, phải hỏi khỏa lấp: "Ngươi nếu như phát hiện Hàn đại nhân mộng du, theo dõi ông ta không được hay sao? Vì sao phải phí sức lập đàn thi pháp cái gì đó?"
"Quan ấn không còn nữa, lúc mộng du ông ta chưa chắc đã nhớ đến chỗ giấu ở đâu. Vì để ổn thỏa, mới bày ra kế này. Ta nói trở về nhà chuẩn bị, kỳ thật là đi tìm một khối đá gần bằng trọng lượngcủa quan ấn, dùng bố bao lại, khi khai đàn làm phép thì giả thần giả quỷ, bỏ đá vào trong hộp quan ấn đậy kín lại, trên có thiếp kim phù, rồi cho Hàn tri phủ biết đã tìm quan ấn về được rồi."
"Ha ha, thì ra là ngươi tìm về được lúc đó là một khối gạch đá?" Thành Tử Cầm cười hỏi.
"Đúng a, ta hỏi Hàn phu nhân và nha hoàn Đông nhi, biết được Hàn đại nhân liên tục hai ngày ăn ngủ không yên, và thế là ta nghĩ ra biện pháp đó. Ta nói rõ là tìm quan ấn về rồi, yếu cầu Hàn tri phủ nghĩ cách bảo hộ quan ấn cho tốt, dọa ông ta tối đó tiểu quỷ sẽ quay lại cướp quan ấn, dặn dò đi lại rằng ông ta phải giữ thật cẩn thận, khiến cho tiềm ý thức của ông ta sản sinh sự lo lắng là quan ấn sẽ mất nữa. Do ông ta suốt ba đêm không ngủ, lại lo lắng bất an, mệt nhọc quá cuối cùng vẫn ngủ quên đi. Nhưng do tinh thần không ổn định như vậy, ông ta lại mộng du lần nữa, ôm hộp ấn có chứa gạch ngói đó đi tìm chỗ nào mà ông ta cho là kín đáo nhất, và chín phần mười là chỗ giấu quan ấn lúc trước, để giấu hộp đựng quan ấn này đi, như vậy mới yên tâm trở về ngủ tiếp. Ta nhất mực theo dõi ở đó, tự nhiên là tìm lại được quan ấn rồi."
"Ngươi thật là thông minh!" Thành Tử Cầm vỗ tay cười, "Đúng rồi, Hàn tri phủ giấu quan ấn ở đâu vậy?"
"Cô đoán thử coi!"
"Hừ...! Nếu mà ta đoán được thì đã tìm ra sớm rồi! Đừng có vòng vo nữa, mau nói đi!"
"Chính là giấu ở trong đôi với ở một đôi giày cũ dưới chân giường! Ha ha ha..."
Thành Tử Cầm cũng che miệng cười khanh khách.
Dương Đạp Sơn thấy nàng cười tươi xinh tươi như vậy, liền hùng hồn nói: "Cái đôi vớ của ông ta thối không chịu nổi, chỉ có giày vớ của Thành bộ đầu cô là thơm, khiến người tâm thần khoáng...."
Thành Tử Cầm tắt hẳn nụ cười, mặt như sương lạnh hừ bảo: "Ngươi sau này dám đem chuyện giày vớ ta ra nói nữa, ta không tha cho ngươi đâu!" Nói xong đứng dậy phất tay áo đi ra cửa, nhưng chợt đứng lại quay đầu bảo: "Hai ngày này ngươi lo đi mua nhà mua cửa đi, mua xong rồi trở lại đây trự ban, còn rất nhiều chuyện cần làm đây!" Nói xong chậm bước ra khỏi cửa.
Dương Đạp Sơn hơi bối rối, tuổi Thành Tử Cầm không nhỏ hơn hắn bao nhiêu, thế mà tính tình như một đứa bé vậy, nói biến là biến, nhưng lời cuối của nàng dù sao cũng còn có điểm nhân tình.
Nếu như đã được cho phép, Dương Đạp Sơn cao hứng xách rương bạc rời khỏi nha môn về nơi ở.
Hạnh nhi thấy thiếu gia Dương Đạp Sơn đổi thành trang phục truy y (áo tím đen), biết là hắn đã trở thành bộ đầu, vui mừng khôn xiết. Khi Dương Đạp Sơn mở rương bạc ra, nàng càng kinh ngạc hơn, vội hỏi ở đâu ra nhiều tiền như vậy.
Chuyện Hàn tri phủ bị mất quan ấn tuyệt đối không được nói loạn, do đó Dương Đạp Sơn chỉ hàm hô nói là mình vừa tiến vào lục phiến môn đã phá được một án lớn, tri phủ lão gia thưởng cho bạc. Hạnh nhi đã kiến thức bản lãnh phá án của Dương Đạp Sơn, đương nhiên tin ngay không nghi ngờ gì, lại nghe Dương Đạp Sơn nói muốn đi mua nhà, càng hưng phấn hơn.
Chỉ có điều cụ thể đi đâu mua thì hai người hoàn toàn không biết. Dù sao thì học mới đến Khánh Dương, đối với sản nghiệp nhà cửa ở đây không hiểu gì. Hai người nghĩ đến Điền ny tử, liền đi tìm nàng nhờ giúp.
Trên đường đến nhà của Điền ny tử, Dương Đạp Sơn lấy bạc ra đổi, chuẩn bị lát nữa trả lại cho nàng.
Khi đến nơi, người gác cổng nhân ra Dương Đạp Sơn là thanh niên khổ lực lần trước có đến mmột lần, biết hắn và phu nhân của ông chủ có quan hệ rất tốt, hiện giờ lại thấy hắn vận phục trang bộ khoái, hơn nữa là truy y của bộ đầu, vội khom người niềm nỡ chào, hết thưa quan gia lại gọi tiểu thư, mời hai người tiến vào trong vườn, đến phòng khách thỉnh trà, xong rồi vội chạy đi bẩm báo.
Một lát sau, Điền ny tử phe phẫu quạt đi như làn gió tiến vào phòng khách, thấy Dương Đạp Sơn người vận trang phục mới, eo mang đơn đao, vừa kinh vừa mừng: "Dương huynh đệ! Mới có một đêm mà huynh đệ đã làm bộ đầu rồi sao? Thật hay quá!"
Dương Đạp Sơn cười hì hì: "Rất may là nhờ ơn chị chủ giúp cho tôi mới có thể vào nha môn làm việc kiếm ăn, nếu không thì bây giờ tôi vẫn còn là khổ lực làm công nhật đây."
"Coi cậu kìa!" Điền ny tử thân mật dùng quạt đánh lên người hắn một cái, "Có chút vậy mà tính toán làm chi, cậu giúp cho nhà người ta mới gọi là ơn đó."
Dương Đạp Sơn mở cái rương nhỏ, lấy từ trong đó ra sáu lượng bạc vừa đổi dọc đường, hai tay đưa qua: "Chị chủ, tôi hôm qua phá được một án, có được chút tiền thưởng, do đó số bạc chị chủ bỏ ra giúp thông quan hệ cho tôi, tôi xin hoàn trả lại."
Điền ny tử thấy trong cái rương nhỏ của Dương Đạp Sơn chứa đầy bạc, hơi có phần kinh ngạc: "Sao nhiều tiền thưởng vậy a? Huynh đệ ngươi quả thật là có bản lãnh!" Rồi đẩy tay hắn ra: "Chút bạc đó là một phần tâm ý của người ta, đâu có cần cậu trả lại, cậu làm vậy xa lạ quá hà!"
"Không phải đâu," Dương Đạp Sơn vội nói, "Một phen tâm ý của chị chủ tôi xin tâm lĩnh, cũng nhờ ơn chị chủ giúp đỡ mà mới có chức vị này, chút tiền phí dụng này cần phải trả lại chứ."
Điền ny tử tỏ vẻ không vui: "Sao hả? Bộ định thanh toán nợ với người ta đó à, sau này không còn lai vãng nữa chứ gì?"
"Không không! Ý tứ của tôi không phải vậy..." Dương Đạp Sơn cảm thấy giờ phút này sao miệng lưỡi của hắn lại chẳng linh lợi chút nào.
"Không phải là tốt rồi! Nếu cậu mà trả thật, người ta sẽ giận cho đó, không coi cậu là huynh đệ nữa đâu!" Điền ny tử tức giận thở khì khì mặt mày nghiêm nghị vô cùng.
"Vậy... cái này...." Dương Đạp Sơn không biết nói như thế nào cho phải.
Điền ny tử kéo tay hắn: "Dương huynh đệ, người ta với cậu mới gặp như quen thân, vốn muốn nhận cậu làm đệ đệ, nhưng người ta không có phúc khí đó, đành thôi vậy, nhưng điểm tâm ý này mà cậu còn muốn trả lại, vậy thì người ta... người ta thật không biết nói gì hơn nữa..."
Dương Đạp Sơn nghe lời nói của nàng ta có vẻ nghẹn ngào, biết là lời thật, nhưng mà tự nhiên chiếm tiện nghi của người ta dù sao cũng khó coi vô cùng, hắn nói: "Cái này... cái này..."
"Cậu đừng có cái này cái kia gì nữa!" Điền ny tử hít mũi, chớp mắt một hồi, bảo: "Cậu hiện giờ đang lúc cần dùng tiền, không cần phải tính toán với người ta như vậy, đúng không nè?"
Dương Đạp Sơn nghe nàng nói chân thành như vậy, lòng cảm kích vô cùng, khom người nói: "Nếu là như thế, thì đa tạ chị chủ vậy!"
"Tạ cái gì! Đều là người nhà cả mà." Điền ny tử nghe hắn đáp ứng không trả tiền nữa, bấy giờ mới nhoẻn miệng cười.
Dương Đạp Sơn lại nói: "Tôi còn một chuyện muốn phiền chị chủ. Tôi muốn mua một căn nhà, nhưng lại không quen mua bán, do đó muốn thỉnh chị chủ trợ giúp tham mưu một chút."
Điền ny tử cao hứng nói: "Được chứ! Vậy cậu có bao nhiêu tiền? Muốn mua loại nhà nào?"
"Tôi hiện giờ có tổng cộng 50 lượng bạc và hai nghìn văn đồng tiền, muốn mua một ngôi nhà vườn mái ngói, cách nha môn gần gần một chút, chỉ để tôi và Hạnh nhi ở, nên không cần lớn lắm."
Điền ny tử phe phẩy quạt ngưng thần suy nghĩ, xong bảo: "Năm rồi có nạn đói, chuyện làm ăn không tốt, những thương nhân từ ngoài đến làm ăn đều lỗ vốn, ta biết có mấy nhà làm ăn thua lỗ muốn bán phòng ốc về quê, bán lâu rồi mà chưa được, hay là ta dẫn mọi người đi xem, được không?"
Dương Đạp Sơn rất cao hứng, vội gật đầu tạ ơn. Điền ny tử mang theo một tiểu nha hoàn cùng Dương Đạp Sơn, Hạnh nhi đi ngay.
Những căn nhà mà Điền ny tử nói cách nhà nàng không xa, chỉ xuyên qua mấy con đường là tới, cách tri phủ nha môn cũng gần.
Tổng cộng có mấy khu nhà vườn cần bán. Mọi người mất hết nửa ngày đi xem hết các nhà, trả giá tới lui, cuối cùng chọn một nhà vườn nhỏ, hoàn cảnh xung quanh thanh nhã, bên trong có một nhà ngang cũng một sân nhỏ, phòng óc đều được xây chưa lâu, bên trong đầy đủ đồ gia dụng, vươn cũng rộng rãi cho hai người, bên cạnh còn có một cây đào và ít hoa cỏ.
Ngôi nhà ngang có phòng khách phòng ngủ và thư phong, nhà bếp. Ngoài ra còn có mấy phòng trống, khá rộng rãi. Ngươi xây nhà này xem có vẻ thông thạo văn thơ, thích văn vẻ phong nhã, cho nên ngôi nhà vườn này cũng được bố trí rất thanh khiết cao nhã. Do kinh tế của Khánh Dương không phát triển mấy, cho nên chuyện làm ăn của người chủ này thâm vào vốn, muốn bán nhà cửa về quê, cho nên ra giá không cao. Sau khi được Điền ny tử giúp trả giả, cuối cùng hai bên đồng ý mua bán với giá 35 lượng bạc.
Hai bên tìm lý chánh làm người trung gian, viết một văn khế mua bán, sau đó giau nhà.
Cuối cùng thì Dương Đạp Sơn cũng có một ngôi nhà sau mấy tháng lưu lạc đó đây rồi! Hắn và Hạnh nhi vô cùng cao hứng. Điền ny tử vốn định đến Khánh Dương tửu lâu đãi tiệc mừng cho Dương Đạp Sơn, nhưng hiện giờ hắn chẳng những làm bộ đầu, mà còn có nhà riêng nữa, cho nên hai bên quyết định tiệc mừng này thiết đặt ở trong vườn ngôi nhà mới, vì dù gì cũng là tạ ơn trời đất, nên ăn uống trong vườn càng thoải mái sảng khoái hơn.
Lần này Dương Đạp Sơn nhất quyết không để cho Điền ny tử bỏ tiền ra làm tiền đãi giúp mình. Hắn mua nhà, cộng thêm tiền đồng, hiện giờ còn lại khoảng bảy lược bạc. Trong nhà đồ đạc đã đủ đầy, cho nên ngoại trừ mua quần áo mền gối cho Dương Đạp Sơn và Hạnh nhi, hiện giờ hai người không cần phải tồn tiền chi xài gì nhiều nữa, cho nên tiền bạc cũng thoải mái.
Dương Đạp Sơn muốn mời mọi quan liêu và bộ khoái ở nha môn đến dự, cho nên tửu yến này khá đông, không có cách gì tự làm, đành đến Khánh Dương tửu lâu đặt tiệc rồi đưa đến nhà, cho nên cũng khá thuận tiện.
Nói làm là làm, còn cả thời gian buổi chiều, cho nên Điền ny tử mang Hạnh nhi đi theo giúp bày biện tiệc rượu. Còn Dương Đạp Sơn thì tự thân đi phát thiệp mời, thỉnh tri phủ Hàn Trung Thiên, ngũ phẩm đồng tri Chu Trác, lục phẩm thông phán Hình Sư, thất phẩm thôi quan Trầm An, bát phẩm kinh lịch Mễ Thư, cửu phẩm tri sự Mạc Hạm... Những người này là quan viên có phẩm cấp của Khánh Dương phủ.
Ngoài ra hắn còn mời quan kiểm giáo (quan kiểm tra đối chiếu sự thật) Tiếu Trấn, ti ngục Phạm Nhâm, tổng bộ đầu Thành Tử Cầm, ba vị tổ trưởng bộ khoái là La Dực, Mã Lượng và ca ca sấu hầu Hầu Vĩ của Điền Ny Tử, bộ khoái răng thỏ cùng các huynh đệ khác đến dự.
"Không có, chứng này chỉ phát sinh trong những trường hợp căng thẳng đặc biệt, trong khi đó mấy ngày này Hàn phu nhân đến kỳ kinh nguyệt, không thể đồng phòng, cho nên mang theo tiểu nha hoàn đến sương phòng ngủ."
Nữ nhân thời cổ đại khi có kinh nguyệt thì không thể ngủ cùng phòng với trượng phu, sợ sẽ nhiễm vận đen đến cho trượng phu, đặc biệt là những người làm quan hay là các đại hộ thì càng chú ý hơn nữa.
Dương Đạp Sơn nói đến kỳ kinh nguyệt không hề có cảm giác gì, nhưng Thành Nguyệt Cầm lại nhịn không được đỏ hồng mặt, phải hỏi khỏa lấp: "Ngươi nếu như phát hiện Hàn đại nhân mộng du, theo dõi ông ta không được hay sao? Vì sao phải phí sức lập đàn thi pháp cái gì đó?"
"Quan ấn không còn nữa, lúc mộng du ông ta chưa chắc đã nhớ đến chỗ giấu ở đâu. Vì để ổn thỏa, mới bày ra kế này. Ta nói trở về nhà chuẩn bị, kỳ thật là đi tìm một khối đá gần bằng trọng lượngcủa quan ấn, dùng bố bao lại, khi khai đàn làm phép thì giả thần giả quỷ, bỏ đá vào trong hộp quan ấn đậy kín lại, trên có thiếp kim phù, rồi cho Hàn tri phủ biết đã tìm quan ấn về được rồi."
"Ha ha, thì ra là ngươi tìm về được lúc đó là một khối gạch đá?" Thành Tử Cầm cười hỏi.
"Đúng a, ta hỏi Hàn phu nhân và nha hoàn Đông nhi, biết được Hàn đại nhân liên tục hai ngày ăn ngủ không yên, và thế là ta nghĩ ra biện pháp đó. Ta nói rõ là tìm quan ấn về rồi, yếu cầu Hàn tri phủ nghĩ cách bảo hộ quan ấn cho tốt, dọa ông ta tối đó tiểu quỷ sẽ quay lại cướp quan ấn, dặn dò đi lại rằng ông ta phải giữ thật cẩn thận, khiến cho tiềm ý thức của ông ta sản sinh sự lo lắng là quan ấn sẽ mất nữa. Do ông ta suốt ba đêm không ngủ, lại lo lắng bất an, mệt nhọc quá cuối cùng vẫn ngủ quên đi. Nhưng do tinh thần không ổn định như vậy, ông ta lại mộng du lần nữa, ôm hộp ấn có chứa gạch ngói đó đi tìm chỗ nào mà ông ta cho là kín đáo nhất, và chín phần mười là chỗ giấu quan ấn lúc trước, để giấu hộp đựng quan ấn này đi, như vậy mới yên tâm trở về ngủ tiếp. Ta nhất mực theo dõi ở đó, tự nhiên là tìm lại được quan ấn rồi."
"Ngươi thật là thông minh!" Thành Tử Cầm vỗ tay cười, "Đúng rồi, Hàn tri phủ giấu quan ấn ở đâu vậy?"
"Cô đoán thử coi!"
"Hừ...! Nếu mà ta đoán được thì đã tìm ra sớm rồi! Đừng có vòng vo nữa, mau nói đi!"
"Chính là giấu ở trong đôi với ở một đôi giày cũ dưới chân giường! Ha ha ha..."
Thành Tử Cầm cũng che miệng cười khanh khách.
Dương Đạp Sơn thấy nàng cười tươi xinh tươi như vậy, liền hùng hồn nói: "Cái đôi vớ của ông ta thối không chịu nổi, chỉ có giày vớ của Thành bộ đầu cô là thơm, khiến người tâm thần khoáng...."
Thành Tử Cầm tắt hẳn nụ cười, mặt như sương lạnh hừ bảo: "Ngươi sau này dám đem chuyện giày vớ ta ra nói nữa, ta không tha cho ngươi đâu!" Nói xong đứng dậy phất tay áo đi ra cửa, nhưng chợt đứng lại quay đầu bảo: "Hai ngày này ngươi lo đi mua nhà mua cửa đi, mua xong rồi trở lại đây trự ban, còn rất nhiều chuyện cần làm đây!" Nói xong chậm bước ra khỏi cửa.
Dương Đạp Sơn hơi bối rối, tuổi Thành Tử Cầm không nhỏ hơn hắn bao nhiêu, thế mà tính tình như một đứa bé vậy, nói biến là biến, nhưng lời cuối của nàng dù sao cũng còn có điểm nhân tình.
Nếu như đã được cho phép, Dương Đạp Sơn cao hứng xách rương bạc rời khỏi nha môn về nơi ở.
Hạnh nhi thấy thiếu gia Dương Đạp Sơn đổi thành trang phục truy y (áo tím đen), biết là hắn đã trở thành bộ đầu, vui mừng khôn xiết. Khi Dương Đạp Sơn mở rương bạc ra, nàng càng kinh ngạc hơn, vội hỏi ở đâu ra nhiều tiền như vậy.
Chuyện Hàn tri phủ bị mất quan ấn tuyệt đối không được nói loạn, do đó Dương Đạp Sơn chỉ hàm hô nói là mình vừa tiến vào lục phiến môn đã phá được một án lớn, tri phủ lão gia thưởng cho bạc. Hạnh nhi đã kiến thức bản lãnh phá án của Dương Đạp Sơn, đương nhiên tin ngay không nghi ngờ gì, lại nghe Dương Đạp Sơn nói muốn đi mua nhà, càng hưng phấn hơn.
Chỉ có điều cụ thể đi đâu mua thì hai người hoàn toàn không biết. Dù sao thì học mới đến Khánh Dương, đối với sản nghiệp nhà cửa ở đây không hiểu gì. Hai người nghĩ đến Điền ny tử, liền đi tìm nàng nhờ giúp.
Trên đường đến nhà của Điền ny tử, Dương Đạp Sơn lấy bạc ra đổi, chuẩn bị lát nữa trả lại cho nàng.
Khi đến nơi, người gác cổng nhân ra Dương Đạp Sơn là thanh niên khổ lực lần trước có đến mmột lần, biết hắn và phu nhân của ông chủ có quan hệ rất tốt, hiện giờ lại thấy hắn vận phục trang bộ khoái, hơn nữa là truy y của bộ đầu, vội khom người niềm nỡ chào, hết thưa quan gia lại gọi tiểu thư, mời hai người tiến vào trong vườn, đến phòng khách thỉnh trà, xong rồi vội chạy đi bẩm báo.
Một lát sau, Điền ny tử phe phẫu quạt đi như làn gió tiến vào phòng khách, thấy Dương Đạp Sơn người vận trang phục mới, eo mang đơn đao, vừa kinh vừa mừng: "Dương huynh đệ! Mới có một đêm mà huynh đệ đã làm bộ đầu rồi sao? Thật hay quá!"
Dương Đạp Sơn cười hì hì: "Rất may là nhờ ơn chị chủ giúp cho tôi mới có thể vào nha môn làm việc kiếm ăn, nếu không thì bây giờ tôi vẫn còn là khổ lực làm công nhật đây."
"Coi cậu kìa!" Điền ny tử thân mật dùng quạt đánh lên người hắn một cái, "Có chút vậy mà tính toán làm chi, cậu giúp cho nhà người ta mới gọi là ơn đó."
Dương Đạp Sơn mở cái rương nhỏ, lấy từ trong đó ra sáu lượng bạc vừa đổi dọc đường, hai tay đưa qua: "Chị chủ, tôi hôm qua phá được một án, có được chút tiền thưởng, do đó số bạc chị chủ bỏ ra giúp thông quan hệ cho tôi, tôi xin hoàn trả lại."
Điền ny tử thấy trong cái rương nhỏ của Dương Đạp Sơn chứa đầy bạc, hơi có phần kinh ngạc: "Sao nhiều tiền thưởng vậy a? Huynh đệ ngươi quả thật là có bản lãnh!" Rồi đẩy tay hắn ra: "Chút bạc đó là một phần tâm ý của người ta, đâu có cần cậu trả lại, cậu làm vậy xa lạ quá hà!"
"Không phải đâu," Dương Đạp Sơn vội nói, "Một phen tâm ý của chị chủ tôi xin tâm lĩnh, cũng nhờ ơn chị chủ giúp đỡ mà mới có chức vị này, chút tiền phí dụng này cần phải trả lại chứ."
Điền ny tử tỏ vẻ không vui: "Sao hả? Bộ định thanh toán nợ với người ta đó à, sau này không còn lai vãng nữa chứ gì?"
"Không không! Ý tứ của tôi không phải vậy..." Dương Đạp Sơn cảm thấy giờ phút này sao miệng lưỡi của hắn lại chẳng linh lợi chút nào.
"Không phải là tốt rồi! Nếu cậu mà trả thật, người ta sẽ giận cho đó, không coi cậu là huynh đệ nữa đâu!" Điền ny tử tức giận thở khì khì mặt mày nghiêm nghị vô cùng.
"Vậy... cái này...." Dương Đạp Sơn không biết nói như thế nào cho phải.
Điền ny tử kéo tay hắn: "Dương huynh đệ, người ta với cậu mới gặp như quen thân, vốn muốn nhận cậu làm đệ đệ, nhưng người ta không có phúc khí đó, đành thôi vậy, nhưng điểm tâm ý này mà cậu còn muốn trả lại, vậy thì người ta... người ta thật không biết nói gì hơn nữa..."
Dương Đạp Sơn nghe lời nói của nàng ta có vẻ nghẹn ngào, biết là lời thật, nhưng mà tự nhiên chiếm tiện nghi của người ta dù sao cũng khó coi vô cùng, hắn nói: "Cái này... cái này..."
"Cậu đừng có cái này cái kia gì nữa!" Điền ny tử hít mũi, chớp mắt một hồi, bảo: "Cậu hiện giờ đang lúc cần dùng tiền, không cần phải tính toán với người ta như vậy, đúng không nè?"
Dương Đạp Sơn nghe nàng nói chân thành như vậy, lòng cảm kích vô cùng, khom người nói: "Nếu là như thế, thì đa tạ chị chủ vậy!"
"Tạ cái gì! Đều là người nhà cả mà." Điền ny tử nghe hắn đáp ứng không trả tiền nữa, bấy giờ mới nhoẻn miệng cười.
Dương Đạp Sơn lại nói: "Tôi còn một chuyện muốn phiền chị chủ. Tôi muốn mua một căn nhà, nhưng lại không quen mua bán, do đó muốn thỉnh chị chủ trợ giúp tham mưu một chút."
Điền ny tử cao hứng nói: "Được chứ! Vậy cậu có bao nhiêu tiền? Muốn mua loại nhà nào?"
"Tôi hiện giờ có tổng cộng 50 lượng bạc và hai nghìn văn đồng tiền, muốn mua một ngôi nhà vườn mái ngói, cách nha môn gần gần một chút, chỉ để tôi và Hạnh nhi ở, nên không cần lớn lắm."
Điền ny tử phe phẩy quạt ngưng thần suy nghĩ, xong bảo: "Năm rồi có nạn đói, chuyện làm ăn không tốt, những thương nhân từ ngoài đến làm ăn đều lỗ vốn, ta biết có mấy nhà làm ăn thua lỗ muốn bán phòng ốc về quê, bán lâu rồi mà chưa được, hay là ta dẫn mọi người đi xem, được không?"
Dương Đạp Sơn rất cao hứng, vội gật đầu tạ ơn. Điền ny tử mang theo một tiểu nha hoàn cùng Dương Đạp Sơn, Hạnh nhi đi ngay.
Những căn nhà mà Điền ny tử nói cách nhà nàng không xa, chỉ xuyên qua mấy con đường là tới, cách tri phủ nha môn cũng gần.
Tổng cộng có mấy khu nhà vườn cần bán. Mọi người mất hết nửa ngày đi xem hết các nhà, trả giá tới lui, cuối cùng chọn một nhà vườn nhỏ, hoàn cảnh xung quanh thanh nhã, bên trong có một nhà ngang cũng một sân nhỏ, phòng óc đều được xây chưa lâu, bên trong đầy đủ đồ gia dụng, vươn cũng rộng rãi cho hai người, bên cạnh còn có một cây đào và ít hoa cỏ.
Ngôi nhà ngang có phòng khách phòng ngủ và thư phong, nhà bếp. Ngoài ra còn có mấy phòng trống, khá rộng rãi. Ngươi xây nhà này xem có vẻ thông thạo văn thơ, thích văn vẻ phong nhã, cho nên ngôi nhà vườn này cũng được bố trí rất thanh khiết cao nhã. Do kinh tế của Khánh Dương không phát triển mấy, cho nên chuyện làm ăn của người chủ này thâm vào vốn, muốn bán nhà cửa về quê, cho nên ra giá không cao. Sau khi được Điền ny tử giúp trả giả, cuối cùng hai bên đồng ý mua bán với giá 35 lượng bạc.
Hai bên tìm lý chánh làm người trung gian, viết một văn khế mua bán, sau đó giau nhà.
Cuối cùng thì Dương Đạp Sơn cũng có một ngôi nhà sau mấy tháng lưu lạc đó đây rồi! Hắn và Hạnh nhi vô cùng cao hứng. Điền ny tử vốn định đến Khánh Dương tửu lâu đãi tiệc mừng cho Dương Đạp Sơn, nhưng hiện giờ hắn chẳng những làm bộ đầu, mà còn có nhà riêng nữa, cho nên hai bên quyết định tiệc mừng này thiết đặt ở trong vườn ngôi nhà mới, vì dù gì cũng là tạ ơn trời đất, nên ăn uống trong vườn càng thoải mái sảng khoái hơn.
Lần này Dương Đạp Sơn nhất quyết không để cho Điền ny tử bỏ tiền ra làm tiền đãi giúp mình. Hắn mua nhà, cộng thêm tiền đồng, hiện giờ còn lại khoảng bảy lược bạc. Trong nhà đồ đạc đã đủ đầy, cho nên ngoại trừ mua quần áo mền gối cho Dương Đạp Sơn và Hạnh nhi, hiện giờ hai người không cần phải tồn tiền chi xài gì nhiều nữa, cho nên tiền bạc cũng thoải mái.
Dương Đạp Sơn muốn mời mọi quan liêu và bộ khoái ở nha môn đến dự, cho nên tửu yến này khá đông, không có cách gì tự làm, đành đến Khánh Dương tửu lâu đặt tiệc rồi đưa đến nhà, cho nên cũng khá thuận tiện.
Nói làm là làm, còn cả thời gian buổi chiều, cho nên Điền ny tử mang Hạnh nhi đi theo giúp bày biện tiệc rượu. Còn Dương Đạp Sơn thì tự thân đi phát thiệp mời, thỉnh tri phủ Hàn Trung Thiên, ngũ phẩm đồng tri Chu Trác, lục phẩm thông phán Hình Sư, thất phẩm thôi quan Trầm An, bát phẩm kinh lịch Mễ Thư, cửu phẩm tri sự Mạc Hạm... Những người này là quan viên có phẩm cấp của Khánh Dương phủ.
Ngoài ra hắn còn mời quan kiểm giáo (quan kiểm tra đối chiếu sự thật) Tiếu Trấn, ti ngục Phạm Nhâm, tổng bộ đầu Thành Tử Cầm, ba vị tổ trưởng bộ khoái là La Dực, Mã Lượng và ca ca sấu hầu Hầu Vĩ của Điền Ny Tử, bộ khoái răng thỏ cùng các huynh đệ khác đến dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.