Chương 501: Nguồn gốc thi thể
Mộc Dật
09/04/2013
Hạnh nhi nói: "Lúc em thêu tấm lót đề giày, đã dùng giày của thiếu gia so qua, lúc đó người đi ra ngoài làm việc rồi."
"Nhìn không ra tiểu nha đầu em lanh lẹ quỷ thiệt. Vậy ta phải mang ngay mới được." Dương Đạp Sơn đặt hai tấm lót lên bàn, cởi giày ra, rồi cầm hai tấm lót thêu hoa lên so so ngắm ngắm, tặc lưỡi nói: "Miếng lót hài đẹp như thế này đúng là tác phẩm nghệ thuật, thế mà đem đi lót giày, quả thật là có điểm đốt đàn nấu hạc, quá đáng tiếc."
Hạnh nhi đỏ mặt, đặt quạt bồ xuống tiếp lấy đôi giày bộ khoái và tấm lót từ tay hắn, lót giúp hắn xong, nói: "Thiếu gia nếu nhìn bắt mắt, sau này Hạnh nhi làm thêm vài đôi cho người nữa."
Dương Đạp Sơn mang giày vào, đi qua đi lại vài bước, gật đầu nói: "Ừ, thật là tuyệt, vừa vừa chân vừa thoải mái."
"Vậy thì tốt rồi." Hạnh nhi rất cao hứng, "Thiếu gia, em đi giặt y phục người vừa thay ra." Nói xong đi vào phòng tắm.
Dương Đạp Sơn tiếp tục nằm dựa trên ghế thái sư phe phẩy quạt, đầu bắt đầu nghĩ cách làm sao để phá án vừa phát sinh. Bấy giờ, hắn chợt nghe tiếng hỏi của Hạnh nhi: "Thiếu gia, người sao có bức họa của vị đại tỷ này?"
Dương Đạp Sơn quay đầu, thấy Hạnh nhi đang cầm một tờ giấy, đó chính là họa tượng của người chết trong án ngày hôm nay, được hắn lấy một tấm về nghiên cứu án tình, vừa rồi cởi y phục để trong phòng tắm.
Nghe Hạnh nhi hỏi vậy, Dương Đạp Sơn chợt động tâm, hỏi: "Thế nào? Em nhận thức nữ nhân này?"
Hạnh nhi gật đầu: "Năm rồi em và mẹ đi chạy nạn đói đến Khánh Dương, lúc đó người chạy nạn rất nhiều, lương thực của triều đình còn chưa vận chuyển đến, em và mẹ ngụ ở miếu thành hoàng, vị đại tỷ này cũng chạy nạn đến ở đó. Em và mẹ đói sắp chết đến nơi, là vị đại tỷ này chia cho nửa cái bánh nướng mới chống chịu qua được."
Dương Đạp Sơn rất kích động, vội hỏi: "Vị đại tỷ này là ai? Gọi là gì? Là người ở địa phương nào?"
Hạnh nhi tỏ vẻ có lỗi lắc đầu: "Em chỉ biết tỷ ấy theo người nhà chạy nạn đến Khánh Dương, cũng ngụ ở miếu thành hoàng, nhưng lúc đó dân đói quá nhiều, trong miếu thành hoàng loạn cả lên, tỷ ấy cho em nửa cái bánh xong, liền đi xin ăn ngay, sau đó không thấy nữa."
"Em có thể khẳng định là tỷ ấy không?"
"Có thể khẳng định. Tỷ ấy là ân nhân cứu mạng của em và mẹ, em sao có thể quên được chứ. Sau đó em và mẹ vào thành xin ăn, không còn nhìn thấy tỷ ấy nữa."
"Dựa vào khẩu âm của cô ta có nghe ra được là người ở đâu không?"
"Em nhớ khẩu âm của tỷ ấy dường như là người ở Thiểm Tây, cụ thể ở chỗ nào thì em không biết, nhân vì lúc đó chúng em chỉ nói được mấy câu thì tỷ ấy đi rồi, lúc đó em và mẹ đều đói sắp ngất đi, cho nên không tử tế phân biệt giọng nói của tỷ ấy."
Thiểm Tây? Phạm vi quá lớn, Dương Đạp Sơn hỏi: "Em hãy nghĩ coi, xem có nhớ gì những sự tình có thể nhận ra thân phận của nữ tử này không?"
Hạnh nhi khẩn trương hỏi: "Vị đại tỷ này đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?"
"Cô ta bị người giết chết rồi, phát hiện thi thể ở lạch nước ngoài thành. Hôm nay ta chính là đi phá án này."
Hạnh nhi a một tiếng, cầm lấy bức hình đó nhìn, lệ bắt đầu ứa ra.
Dương Đạp Sơn đứng dậy đi đến, khẽ ôm vai của Hạnh nhi: "Thiếu gia nhất định bắt hung thủ, báo thù cho vị đại tỷ hảo tâm này."
Hạnh nhi đầm đìa lệ gật đầu, khẽ sụt sùi.
Dương Đạp Sơn bảo: "Em hãy nghĩ kỹ coi xem có thể phát hiện thân phận lai lịch của vị đại tỷ này hay không, nhân vì chúng ta hiện giờ đang hoài nghi vị đại tỷ này chết vì tình. Chúng ta cần phải tìm thân nhân của nàng ta."
Hạnh nhi ngẫm nghĩ: "Dường như tỷ ấy lúc đó cùng chạy nạn với một nam nhân, không biết có phải là phu quân của tỷ ấy không."
"Nam hả?" Dương Đạp Sơn vội hỏi: "Người nam dạng gì? Em có nói chuyện qua không?"
Hạnh nhi lắc đầu: "Ở xa xa nhìn một cái à, người nam đó đang ở ngoài miếu thành hoàng gọi tỷ ấy, tỷ ấy liền đi theo. Em không nhìn rõ tướng mạo."
Dương Đạp Sơn hơi thất vọng, hỏi: "Người nam đó không phải chạy nạn đói sao?"
"Từ y phục nhìn tháng qua thì là người chạy nạn, khẩu âm tương đồng với đại tỷ, cũng không biết là phu quân hay huynh đệ của tỷ ấy."
Hạnh nhi có thể nhớ ra được bao nhiêu đó thôi, Dương Đạp Sơn thấy sắc trời còn sớm, quyết định lập tức đem tin này báo cho Thành Tử Cầm biết.
Nghe Dương Đạp Sơn định ra ngoài nữa, Hạnh nhi vội chạy đi lấy yêu đao, yêu bài và thiết xích cho hắn. Dương Đạp Sơn vội vã đến ngay phòng trực của bộ khoái tại tri phủ nha môn.
Vừa đi vào cửa, thấy Sấu hầu đang vội vã đi ra ngoài, hai người suýt đụng mạnh vào nhau. Sấu hầu vừa thấy Dương Đạp Sơn, cao hứng nói: "Dương bộ đầu, Thành bộ đầu vừa bảo tôi đi tìm thì bộ đầu đã đến rồi, thật là quá tốt, mau vào đi, Thành bộ đầu đang chờ trong phòng khách đó."
Dương Đạp Sơn đến phòng khách, Thành Tử Cầm có hơi bất ngờ: "Ơ, sao tìm được nhanh vậy?"
Dương Đạp Sơn đáp: "Có tình huống liên quan đến án thây nữ muốn bẩm báo với bộ đầu, cho nên mới đến."
"Vừa khéo, ta cũng muốn tìm ngươi đây." Thành Tử Cầm bảo Dương Đạp Sơn ngồi xuống, "Các huynh đệ phái đi tra trong thành và các hương thôn phụ cận cho thấy có mấy nữ tử thất tung, sau khi so sánh bài trừ với họa tượng, thì một lý chánh ở tây thành nói nữ tử này hình như là chạy nạn đói đến Khánh Dương phủ, lúc trước khi thống kê người chạy nạn, ông ta có chút ấn tượng, nhưng không dám xác định."
"Quá tốt rồi, Lý chánh đó nói xem ra là chính xác rồi, nhân vì nha hoàn Hạnh nhi của ta lúc chạy nạn đến Khánh Dương cũng từng nhìn thấy qua nữ ử này. Khi Hạnh nhi và mẹ sắp chết đói tới nơi, nữ tử này đã cho nửa cái bánh, cứu mạng của hai người, cho nên Hạnh nhi nhớ được dáng vẻ của nàng ta. Chỉ có điều bọn họ nói chuyện không nhiều thì nữ tử này bỏ đi, sau đó khôn gặp nữa, do đó không biết lai lịch thân phận của nữ tử đó."
Thành Tử Cầm cao hứng nói: "Nếu như là như vậy, thì lý chánh nơi đó ắt biết về tình hình đăng ký của nữ tử đó. Khi phát lương chẩn tai, toàn bộ dân đói ở Khánh Dương phủ đều phải đăng ký, chúng ta lập tức tới đó tìm lý chánh."
Thành Tử Cầm, Dương Đạp Sơn mang ba bộ khoái tổ trưởng đi tới ngay tây thành, tìm lý chánh nơi đó. Lý chán họ Trịnh, chịu trách nhiệm khu vực quanh miếu thành hoàng, tương đương với chức tổ trưởng tổ dân phố bây giờ, là một lão đầu khoang năm chục tuổi.
Thành Tử Cầm đơn giản thuật lại suy đoán của họ, Trịnh lý chánh nghe nói lời của ông ta là đúng, vừa kinh vừa mừng, vội đi lấy sổ sách còn lưu lại khi đăng ký chẩn tai lúc trước.
Đương thời, dân đói chạy đến Khánh Dương phủ rất nhiều, chia ra làm các khu vực do lý chánh tiến hành đăng ký tai dân, rồi án đầu người mà phát lương thực. Các lý chánh đều có giữ lại bản sao sổ sách đăng ký này, còn bản sao thì phải đưa đến lưu giữ trong nha môn tri phủ.
Nhưng mà, tuy lý chánh có chút ấn tượng, nhưng đã là chuyện cách nửa năm rồi, ông ta đã không còn nhớ rõ nữ tử đó rốt cuộc tên là gì. Căn cứ danh sách đăng ký của dân đói, lúc đó có mấy trăm ngừoi ở đây, được ghi thành một bản rất dày, lý chánh không còn nhớ rõ nữa, nên dò tìm từng người một.
Thành Tử Cầm và các bộ khoái nhìn danh sách dày như vậy, không biết làm sao mà tra.
Dương Đạp Sơn nói: "Người chết là nữ, khoảng hai mươi ba tuổi, căn cứ vào hai đặc điểm này mà tìm, trước hết phân ra người nào là nữ đã."
Dưới sự an bài của Dương Đạp Sơn, các bộ khoái bắt tay vào việc. Bọn họ lọc ra các dân đói là nữ, rồi căn cứ vào độ tuổi ghi tên bản đăng ký đó lọc ra những người từ hai mươi đến hai mươi lăm, nhưng vẫn còn đến 48 người, số lượng còn quá lớn, không dễ lọc ra.
Dương Đạp Sơn ngẫm nghĩ, nói: "Căn cứ lời kể của Hạnh nhi, thì nữ tử này chạy nạn cùng với một nam nhân. Nam nhân có thể là phu quân hay là huynh đệ, chúng ta từ trong này lọc ra những tình huống phu thê và huynh đệ cùng chạy nạn xem thủ."
Phạm vi điều tra bắt đầu nhỏ hơn, kết quả lọc ra được 17 người.
Dương Đạp Sơn lại nói: 'Căn cứ hồi ức của Hạnh nhi, khẩu âm của nữ tử này dường như là người ở Thiểm Tây, chúng ta tiếp tục tra về quê quán."
Lão bá tánh cổ đại của Trung Quốc thường có quan niệm chú trọng quên hương đất tổ, một mặt nữa là quan phủ nghiêm cấm nông dân tùy ý di cư, do đó khẩu âm có thể cung cấp nhiều vấn đề. Lần này nạn đói xảy ra khắp nơi, ở Thiểm Tây, Sơn Tây, Tứ Xuyên đều có. Dân đói lưu li thất sở, nơi nào cũng có, nhưng chạy nạn đến Khánh Dương phủ đều là dân đói ở ThiểmTây.
Kinh qua điều tra bài trừ về quê quán, phạm vi rút lại còn mười hai người.
Bọn họ ghi lại tình huống của 12 nữ tử này, sau đó trở về phòng trực của bộ khoái.
Thành Tử Cầm nói: "Hiện giờ nạn đói cơ bản đã qua, nhưng người này xem ra đã chia nhau về quê hương hết rồi. Chúng ta cần phải lập tức phái người mang hình của 12 nữ tử này đến quê của họ so sánh."
Dương Đạp Sơn biểu kỳ sự tán đồng.
Mười hai nữ tử này sống ở các địa phương khác nhau của Thiểm Tây, lộ trình xa nhất cả đi lẫn về tới hơn 20 ngày. Để sắp bày cho ổn thỏa, mỗi địa phương đều cần hai người. Toàn bộ bộ khoái trong tri phủ nha môn ở Khánh Dương chỉ có 22 người, không thể phái đi hết, hơn nữa Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn phải ở lại chỉ huy chờ tin tức, do đó mỗi địa phương chỉ phái được một bộ khoái và một dân tráng.
Sau khi nhân viên được phái đi, chỉ còn chờ tin tức. Bận rộn cho đến bây giờ mới coi là có chút manh mối.
Chiều tối khi tan ca làm việc, sau nhiều ngày nóng bức hôm nay cuối cùng đã có mưa. Mưa mùa hè giống như gương mặt của em bé, nói biến là biến, vừa rồi là tịch dương vô hạn, chớp mắt đã mưa gió bàn bạc.
Dương Đạp Sơn đứng ở bậc tam cấp của phòng trực bộ khoái, lúc này mưa các lúc càng lớn, toàn thế giới đều phủ trùm trong làn nước đục mờ. Nước mưa rơi xuống từ các lổ dột trên trần phòng trực giống như các hạt trân châu, hợp thành một điệu vũ của những hạt châu. Trong vườn nhanh chóng tích đầy những vũng nước.
Thành Tử Cầm ở trong nha môn, thấy tình cảnh này bèn nói với Dương Đạp Sơn: "Đạp Sơn huynh đệ, đến nhà của ta một chút, dù gì thì mưa lớn thế này hiện giờ ngươi đi không được đâu."
Dương Đạp Sơn đáp: "Được a, nhưng mà ta đến khuê phòng của Thành tỷ tỷ có vẻ không tiện lắm a?"
Thành Tử Cầm cười nói: "Đã nói rồi, tiền vào Lục phiến môn đều là huynh đệ. Ngươi cứ tính toán này nọ, thật là... Đi thôi!" Dọc theo nguyệt đài, nàng chậm bước ra phía sau phòng trực bộ khoái, Dương Đạp Sơn bám gót theo sau.
"Đấy là nơi ở của ta, chúng ta không có dù, chỉ có thể chạy qua đó." Nói xong, nàng như yến tử tam sao thủy, bay vụt qua trong làn mưa, mấy cái chớp lên xuống đã đến dưới hiên mái nhà nhỏ đó. Gạt nước mưa trên trán, nàng quay đầu lại nhìn, thấy Dương Đạp sơn đang mỉm cười đứng sau lưng nàng, cũng đạt gạt nước mưa trên mặt.
Thành Tử Cầm cười nói: "Khinh công của ngươi không tệ a."
"Làm gì có, so với Thành tỷ tỷ còn kém xa."
Thành Tử Cầm mỉm cười: "Hiện giờ chỉ có hai chúng ta, ngươi đừng có tỷ tỷ muội muội nữa được không, nghe khó chịu lắm!"
"Bảo ta gọi tỷ tỷ là cô, không cho gọi cũng là cô, ta giờ phải làm sao đây?"
Thành Tử Cầm khẽ cắn môi, liếc nhanh Dương Đạp Sơn: "Khi chỉ hai chúng ta với nhau, gọi danh tự của người ta cũng được, dù gì tuổi của hai chúng ta cũng gần bằng nhau."
"Vậy được, Tử Cầm!"
Thành Tử Cầm đỏ mặt, chuyển người lấy chìa khóa mở cửa phòng, đứng sang một bên: "Mời vào đi!"
Dương Đạp Sơn thong thả tiến vào cửa, nhìn quanh bên trong. Đây là một nhà một giản, bày biện thập phần đơn giản, bên cửa có để mấy công cụ rửa ráy, ở giữa có bàn tròn để bình và tách trà. Sát trong phòng là một cái bục ngủ bằng đất trải mền chiếu màu xanh nhạt, sạch sẽ ngay ngắn, trên giường có đặt mấy cái mền dày mỏng bất đồng.
Thành Tử Cầm cởi yêu đao xuống treo trên vách tường trên bục ngủ, nói: "Mời ngồi."
Dương Đạp Sơn ngồi xuống bàn tròn, kỳ quái hỏi: "Trong phòng cô không có nhà bếp, làm sao mà nấu nướng?"
"Một mình ta lười nấu nước lắm, trong đạo lao của nha môn có nhà ăn của cấm tốt. Ta nhập bọn với bọn chúng ở đó, nếu không thì ra Bằng Cử tửu lâu ở đối diện nha môn ăn vài chén là xong."
Dương Đạp Sơn cảm thán: "Ta đã cho mình đã đủ khổ rồi, không ngờ cô sinh hoạt lại khổ hơn như vậy. Đúng rồi, cha cô chẳng hiểu vì sao lại vì cứu mạng của tri phủ đại nhân mà hi sinh vậy? Tri phủ đại nhân đáng ra phải cấp ngân lượng an ổn gia đình cho cô chứ? Một mình một nhà, như vậy mới tốt a."
Nói đến người cha đã chết, Thành Tử Cầm hơi u uất, sau đó miễn cưỡng cười: "Hàn tri phủ đối với ta rất tốt, cấp cho sáu chục lượng để an bày nhà cửa, nhưng ta không đành sử dụng, để dành đó, dù gì một người ở mà, nha môn lại có phòng trống, có nơi ở là được."
Dương Đạp Sơn mới mười bảy mười tám, cũng không quanh co gì, hỏi: "Cô sao lại muốn làm bộ khoái vậy? Con gái mà làm nghề này không phải là quá khổ hay sao?"
Thành Tử Cầm cười khổ: "Mẹ ta sớm qua đời, ta từ nhỏ theo cha. Hai cha con ta sống dựa vào nhau, năm rồi cha ta theo Hàn tri phủ đi công sai, gặp phải sơn tặc. Cha ta vì cứu Hàn tri phủ, cố chiến đấu mà chết. Nhà ta không còn thân nhân gì, tuy có sáu chục lượng bạc để an bày nha cửa, một nữ tử như ta có thể làm gì đây? Chẳng lẽ ngồi ăn không núi lở à? Cho nên ta nói với Hàn tri phủ muốn làm bộ khoái. Hàn tri phủ cũng khuyên ta đừng làm nghề này, quá khổ quá nguy hiểm, còn không tìm được nhà nào để gả về. Ta kiên trì muốn làm bộ khoái, Hàn tri phủ đành phải đồng ý thôi."
Dương Đạp Sơn thở dài: "Cô đã quá khổ rồi, cô thân một mình làm bộ khoái..."
Thành Tử Cầm cười nói: "Ta không cảm thấy khổ a, ông nội và cha ta đều làm bộ khoái, vì sao nữ tử như ta lại không thể làm, ta cứ làm coi sao! Hơn nữa, nhà ta đời đòi làm bộ khoái, ta không làm bộ khoái thì có thể làm được cái gì?"
"Đúng a, người ta nếu còn cách nào khác, sẽ không chọn làm nghề này," Dương Đạp Sơn cảm khái nói, "Nếu như ta không tẩu đầu vô lộ, cũng không tiến vào nghề, chỉ có điều làm xong rồi mới thấy nghề này không tệ."
Thành Tử Cầm nhìn hắn một cái: "Ngươi phá án lợi hại như vậy, chẳng lẽ là xuất thân từ bộ khoái thế gia hay sao?"
Dương Đạp Sơn không muốn đem chủ đề câu chuyện hướng vào chuyện này, lắc lắc đầu, đáp: "Hà hà, ta chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán, có đáng gì đâu."
"Cái đó không phải đâu, từ cách ngươi phá cái án mất quan ấn đó, ta biết ngươi rất biết cách làm. Nhưng mà mỗi khi đề cập tới chuyện này ngươi cứ cười ha hả, ta không tiện hỏi thêm. Hôm nay trong án này ngươi mới đó mà đã tìm ra manh mối, nếu án được phá thuận lợi, thì ngươi lập công đầu."
"Chuyện còn chưa đến đâu mà nói gì đến công lao chứ, cũng không biết cách chúng ta phá án có đúng hay không, chờ đến bắt được chân hung rồi hẳn nói." Dương Đạp Sơn cười nói.
Trong lúc nói chuyện, chợt bên ngoài có người lõm bỏm đi trong mưa tới bên này. Trong trời mưa lớn như vậy, là ai vậy chú? Dương Đạp Sơn đứng dậy ra cửa, đưa mắt nhìn, thấy trong màn nước mưa có một thiếu nữ đang cầm dù đi tới, dưới nách còn kẹp một cái, đó chính là Hạnh nhi.
Dương Đạp Sơn bước ra cửa, đứng dưới mái hiện cao hứng gọi: "Hạnh nhi, sao em lại đến đây?"
Hạnh nhi thấy được Dương Đạp Sơn, vui mừng gọi: "Thiếu gia! Em đi đưa dù, nghe nói thiếu gia ở hậu viện, em đáng đi tìm khắp nơi đây." Nói xong nhanh bước tiến tới, đứng dưới mái hiên sụp dù xuống, khe khẽ vuốt tóc bị ướt dính mẹp vào trán, cười ngọt ngào nhìn Dương Đạp Sơn.
"Là Hạnh nhi à, mau vào đi em."
Hạnh nhi vội cười nói: "Không đâu, Hạnh nhi chân đầy bùn đất, sẽ làm dơ nhà mất."
Dương Đạp Sơn cúi đầu nhìn, thấy hài bằng bố và chân của Hành nhi ướt cả, bên cạnh mép giày còn dính đầy bùn, đau lòng bảo: "Coi em kìa, mưa lớn thế này mà còn chạy đến đây, chờ tạnh mưa rồi ta về nhà cũng không muộn a."
"Không sao đâu mà," Hạnh nhi cười cười, ngước đầu nhìn mưa nặng hạt cùng mây đen đầy trời, nói: "Trời đất đen thùi thế này, chỉ sợ mưa mãi không tạnh đâu, em mới đến vội chạy đến đây đó chứ."
Dương Đạp Sơn yêu thương ôm vai nàng, tiếp lấy cây dù màu hồng trong tay nàng, chuyển đầu nói với Thành Tử Cầm: "Tử Cầm, Hạnh nhi đến đón ta rồi, vậy ta về trước vậy."
Thành Tử Cầm đã đi ra khỏi cửa phòng, gật đầu đáp: "Vậy được, ngươi cứ về trước đi, chờ huynh đệ phái đi mang tin về, chúng ta sẽ tính toán các bước làm tiếp theo."
Dương Đạp Sơn gật đầu, chấp tay chào, mở dù bước vào trong mưa. Hạnh nhi cũng mở một dù khác, cáo từ Thành Tử Cầm xong, vội vã chạy theo Dương Đạp Sơn, hai người rời khỏi nha môn.
Đi trên đường của Khánh Dương phủ, dưới cơn mưa bàng bạc, đường cổ đại đều là đường đất, trong thành này đường xá đều dằn nén chặt, nhưng sau một trận mưa lớn thì đâu đâu cũng là bùn đất. Mưa đập mạnh lên đường, bắn tung tóe, nhanh chóng làm ướt cả chân và khố của Dương Đạp Sơn.
Chỉ có điều, trận mưa này đã đánh tan mất cơn nóng bức mùa hè, khiến người ta thật dễ chịu.
Nhà Dương Đạp Sơn ở gần nha môn của tri phủ, xuyên qua mấy con đường là tới. Hạnh nhi giành tới mở cửa trước, hai người tiến vào trong bậc tam cấp của nhà, bấy giờ mới thở phào.
Giày bộ khoái của Dương Đạp Sơn đã dính đầy bùn, dậm dậm chân, định vẫy đi hết bùn đất, nhưng lớp đất cứ dính chặt vào đế giày, không chịu bong ra.
Hạnh nhi cười nói: "Đừng vẫy nữa, thiếu gia, em đi lấy quần áo và giày sạch cho người thay." Nói xong, nàng đặt dù cạnh tường, tiến nhanh vào phong.
Dương Đạp Sơn đã mua cho mình và Hạnh nhi những quần áo giày dep mới, Hạnh nhi trước hết lấy áo quần và giày sạch cho Dương Đạp Sơn thay ngay trên bậc tam cấp, sau đó mới vào nhà tắm thay đồ, tiếp đó ra thu dọn sạch sẽ bậc thềm.
Lúc này, Dương Đạp Sơn đã ngồi dựa vào ghế thái sư ở trước nhà, du nhàn phe phẫy quạt. Tuy vừa đổ trận mưa lớn, hơi nóng đã giảm nhiều, nhưng khí trời vẫn còn rất nực nội.
Hạnh nhi thu dọn xong, ngồi xuống ghế cạnh Dương Đạp Sơn thêu đế lót giày, vừa nói chuyện phiếm với hắn.
Trời từ từ tối, Hạnh nhi vào phòng làm cơm, Dương Đạp Sơn vẫn nhìn ngắm từng giọt mưa rơi tí tách trong vườn.
Hắn thích cảm giác mưa mùa hèn, thích nghe tiếng mưa rơi, nghe tiếng nước mưa đập vào cành lá và tàu lá chuối. Sau cơn mưa, bầu trời như sạch sẽ hơn, không khí rất thoáng mát dễ chịu.
Hạnh nhi nhanh chóng làm xong cơm, một bàn cơm trắng thịt thơm, còn có một con cá chưng và một món đậu, món phở rau, một chung rượu chôn lâu năm.
Bên cạnh nhà bếp là nhà ăn, hai bên có hai đèn lòng đỏ, trên bàn tròn còn có ngọn đèn nến. Dương Đạp Sơn đi vào phòng ăn ngồi xuống, hít hít mũi: "Thơm quá à...! Hạnh nhi của ta nấu ăn ngon thiệt."
Hạnh nhi cởi tạp dề để qua một bên, mặc áo quần màu trắng ngà, đứng ở bên cạnh bụm miệng cười: "Thiếu gia, Hạnh nhi không biết làm nhiều món ăn, người cứ khen mãi, không biết là thật hay giả."
"Đương nhiên là thật!" Dương Đạp Sơn kéo tay Hạnh nhi cho nàng ngồi xuống cạnh bên, "Ta đó nói với em nhiều lần rồi, tuy em gọi ta là thiếu gia, ta chưa bao giờ coi em là nha hoàn, do đó sau này khi ăn uống, phải cùng ngồi xuống mà ăn, đừng có đứng như vậy nữa, em mà không nghe thì thiếu gia đánh đít em đó!"
Hạnh nhi đỏ mặt, ngồi nép xuống bên cạnh Dương Đạp Sơn, dưới ánh nến hồng càng đẹp hơn.
Từ khi theo Dương Đạp Sơn, ăn uống no đủ, sắc mặt Hạnh nhi đã khá hơn, không ôm o như trước nữa.
Hai người ăn cơm xong, trời đã tối.
Đây là đêm thứ hai trong nhà mới, đêm hôm trước sau khi uống say Dương Đạp Sơn ngủ sớm, đêm nay chỉ uống một chung, Dương Đạp Sơn chỉ cảm thấy hứng mà thôi.
Hắn đến thư phòng xem xét. Người bán nhà cho hắn là nhà buôn học đòi văn vẻ phong nhã, cho nên trong thư phòng bày đầy các loại sách vỡ, hầu hết là các loại tứ thư ngũ kinh làm cho người ta to đầu.
Hắn tùy ý lấy một quyển Trung Dung ngồi trước thư án đốt đèn xem sách. Hạnh nhi rót trà cho hắn, sau đó tiếp tục thêu đế hài. Mưa ngoài trời vẫn chưa ngớt cho tới bây giờ. Trong đêm mưa đốt đèn xem sách, hồng tụ thiêm hương, quả là có mấy phần lãng mạn. Dương Đạp Sơn bận bịu suốt ngày, xem quyển Trung Dung đó một chút thì mi mắt đã bắt đầu kéo díp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.