Nạp Thiếp Ký I

Chương 432: Oan án hiển lộ

Mộc Dật

09/04/2013



Trong thời bấy giờ, quyển sách "Tẩy oan lục" chuyên về pháp y của thời Tống đã quen thuộc với mọi nhà, được ngỗ tác và những quan sứ dùng làm sách gối đầu, là lề lối cho công tác nghiệm thây. Lữ Hoàn Cơ đương nhiên biết các nhân viên nghiệm thây của Trung Quốc thời đó khi khám nghiệm thi thể sẽ kiểm tra xem coi có trúng độc hay không, và chiêu "Ngân châm tham hầu" là thứ hoàn toàn có khả năng sử dụng, thậm chí tỷ lệ chiếm trong mười trường hợp.

Do đó, trước khi hoàn công lăng mộ của Hiền phi, Lữ Hoàn Cơ bảo Cẩu Giản lợi dụng cơ hội canh chừng di thể của hiền phi trong băng khố, dùng tì sương chứa trong một ly trà nhỏ đổ vào ống trúc thọc sâu vào cổ họng của thi thể hiền phi. Thi thể bị đổ độc dược ấy sau đó bị chôn vào trong lăng mộ.

Tiếp theo đó, Lữ Hoàn Cơ cho bè đảng của mình là hai thị nữ người Triều Tiên đi khắp nơi lan truyền tin tức, nói là Hiền phi chất không minh không bạch, nói không chừng là bị hại chết. Lời này cuối cùng truyền đến tai của hoàng thượng Minh Thành Tổ, khiến cho ông ta nảy lên sự nghi ngờ, cuối cùng quyết định điều Dương Thu Trì về điều tra phá án này.

Và không ngờ điều tấu xảo chính là: khi Dương Thu Trì khám nghiệm thi thể của phi tử sủng ái nhất của hoàng thượng Minh Thành Tổ, đã không dám sử dụng những biện pháp khám nghiệm thi thể thông thường của pháp y hiện đại, thậm chí không dám cởi y phục trên thi thể của hiền phi để tiến hành khám nghiệm dáng vẻ bên ngoài, mà dùng phương pháp thử độc có ghi trong "Tẩy oan lục", tức Ngân châm tham hầu, và do sau khi người chết không hề có động tác nuốt, nên chút tì sương trong trà này cứ dừng lại ở cổ của Hiền phi, và khi cắm ngân châm vào thử đã khiến ngân châm biến thành màu đen, đưa ra kết quả sơ bộ trùng khớp với kế mưu của Lữ Hoàn Cơ.

Kết quả nghiệm độc không chính xác này lại bị Kỷ Cương do gấp gáp lập công đã tống trình lên Minh Thành Tổ, và Minh Thành Tổ trong cơn thịnh nộ, lập tức phải Kỷ Cương tiến hành điều tra những người liên quan thông qua hình tấn bức cung. Và những người bị tra khảo đương nhiên không biết sự chân giả thế nào, dưới tác dụng của những biện pháp tra tấn khủng khiếp, đã buộc phải khai nhận bừa, và khẩu cung nếu so ra thì chẳng hề trùng khớp nhau.

Nhưng khi Lữ Hoàn Cơ nhìn thấy thời cơ chín mùi, liền cho hai thị nữ người Triều Tiên phát tán lời đồn, nói là Lữ Viên Thiện mỹ nhân đã từng cãi vả với hiền phi, còn trào phúng Từ hoàng hậu đã chết và Hiền phi nương nương. Bản thân Lữ Hoàn Cơ lại còn thản nhiên nhắc khéo Minh Thành Tổ, nói thị nữ thiếp thân của Hiền Phi là Liên nhi đã từng là thị nữ hầu hạ cho Lữ Viên Thiện mỹ nhân.

Minh Thành Tổ quả nhiên rơi vào kế của Lữ Hoàn Cơ, lập tức cho bắt hết những thị nữ và thái giám bên cạnh Lữ Viên Thiện tiến hành tra khảo xét hỏi. Dưới khốc hình, những kẻ này đều thuật theo lời mớm cung mà khai, thừa nhận đã từng nghe Lữ Viên Thiện mỹ nhân đã từng trào phúng Hiền phi nương nương và Từ hoàng hậu đã mất.

Tiếp theo đó, Kỷ Cương lại dùng khốc hình bức cung đối với thị nữ Liên nhi. Liên nhi chịu không nổi sự tra tấn, khai loạn lên là mình đã chịu sự sai khiến của Lữ Viên Thiện mỹ nhân, đêm đó đã bỏ tì sương vào trong trà của Hiền phi nương nương. Và tì sương này là do chưởng ấn thái giám Kim Lương và Tùy đường thái giám Kim Đắc hai người chịu sự chỉ sử của Lữ Viên Thiện mỹ nhân đi tìm người thợ bạc tên là Hứa Tứ để mua. Tiếp đó, Kỷ Cương lại dùng khốc hình bức cung đối với Kim Lương và Kim Đắc. Khốc hình của cẩm y vệ tàn nhẫn và khủng khiếp đến nỗi không có ai có thể chịu được, đương nhiên hai người này cũng thuận theo lời mớm mà khai.

Minh Thành Tổ được Kỷ Cương hồi báo, tức thời nổi giận đùng đùng, đại khai sát giới, cho chém cung nữ thái giám liên can mấy trăm người, còn tự thân dùng bàn ủi sắt nung nóng đốt Lữ Viên Thiện mỹ nhân, hành hạ nàng ta hơn mười ngày cho đến khi chết hẳn.

Lần này gian tình của Cẩu Giản và Lữ Hoàn Cơ lộ ra, Kỷ Cương hiểu rằng mình vì tham công mà kết tội Lữ Viện Thiện mỹ nhân hạ độc giết chết Hiền phi nương nương, đó hoàn toàn là một án oan từ đầu tới cuối!

Kỷ Cương quả thật tức thở khì khì, sai người đưa Lữ Hoàn Cơ mỹ nhân lên.

Lữ Hoàn Cơ bị đưa đến, Kỷ Cương cho đọc lại lời khai của Cẩu Giản và hai thị nữ người Triều Tiên, Lữ Hoàn Cơ nghe xong biết đại thế đã mất, sắc mặt tái nhợt, ngồi phịch xuống đất.

Kỷ Cương lạnh lùng nói: "Lữ Hoàn Cơ, ngươi khinh khi lừa dối thánh thượng, hãm hại Lữ Viên Thiện mỹ nhân, tội không thể tha, ngươi muốn khai hay là muốn chịu cái khổ thịt da?"

Lữ Hoàn Cơ lắc đầu thảm não: "Ta không hại ả, ả cũng sẽ hại ta! Nữ nhân đó âm hiểm giảo trá. Phụ thân của ả là hộ quân Lữ Quý Chân, trước đây đã từng hãm hại phụ thân ta. Tuy lần này cùng nhập cung, nhưng ả nhất mực toan tính hại ta. Chỉ có điều ả đã bị ta ra tay thành công trước thế thôi. Nếu không, người bị bàn ủi thiêu đến chết chỉ sợ chính là ta. Sự tình này là do ta làm, ta không có gì để nói, các người cứ giao ta cho hoàng thượng xử trí đi...."

Dương Thu Trì nhìn đôi mắt to đầy sóng nước như biết nói của nàng, lòng chùn xuống, thì ra, hai vị Lữ mỹ nhân này chẳng những là tranh giành sự sủng ái, mà khi ở Triều Tiên hai nhà còn có thù oán nữa. Oán thù này đã tiếp tục kéo dài sang thế hệ của họ.

Bốn người đều đã khai nhận tội lỗi, tiếp theo chỉ có việc vào cung bẩm báo.

Dương Thu Trì chạy trở về phòng khách, lấy từ tay Phùng Tiểu Tuyết cái bao có chứa kim thư thiết khoán, giao cho Liễu Nhược Băng cầm, rồi nhỏ giọng dặn dò Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi mục đích của chuyến đi này. Sau đó hắn mang theo hai nàng cùng Kỷ Cương và Lý công công ba người dẫn đầu các cẩm y vệ áp giải Lữ Hoàn Cơ cùng ba phạm nhận còn lại tiến vào hoàng cung.

Sau khi hỏi, họ biết Minh Thành Tổ đang ở thư phòng trong Càn Thanh cung.

Đến ngoài cung, Dương Thu Trì len lén tiếp lấy cái bao chứa miễn tử kim bài từ tay Liễu Nhược Băng đút vào người, cho Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi ở ngoài chờ, sau đó cùng Kỷ Cương, Lý công công áp giải Lữ Hoàn Cơ và phạm nhân tiến vào Càn Thanh cung.

Minh Thành Tổ nghe Kỷ Cương báo cáo, mặt sầm lại như đêm tối trước cơn mưa gió bảo tuyết, tự thân tra hỏi bốn người, xác định là thật.

Thần là hoàng thượng, thế mà ông ta lại bị phi tần của mình bày kế, hơn nữa còn bị thuộc hạ của mình cắm sừng. Điều này khiến Minh Thành Tổ đột nhiên bừng lửa giận, lạnh lùng hỏi Lữ Hoàn Cơ: "Ngươi vì sao lại tư thông với thị vệ?"

Lữ Hoàn Cơ biết đại hạn đã đến, không có cách gì tránh được, cười thê thảm: "Ngài tuổi già suy nhược, thế mà lại muốn có nhiều nữ tử như vậy, sao không khỏi khiến cho bao người con gái phải chịu cảnh lỡ làng ôm gối chiếc uổng cả đời xuân? Ngài có biết có bao nhiêu cung tần mỹ nữ buộc phải cùng bọn hoạn quan 'Đối thực' (Chú: Hành vi tình dục của cung nữ thái giám trong cung, làm trò nam nữ nhưng do thiếu khả năng tính dục của nam, nên thường "ăn nhau", dùng miệng để thỏa mãn nhau.ND). không? Làm những chuyện điên loan đảo phượng, giả gà giả vịt đó chẳng phải là vì tịch mịch hay sao? Cái đó có gì mà tội?"

"Vô sỉ!" Minh Thành Tổ tức muốn điên lên, ra lệnh lập tức mang Lữ Hoàn Cơ, hai thị nữ người Triều Tiên cùng thị vệ Cẩu Giản ngoại tình với Lữ Hoàn Cơ ra ngoài lăng trì xử tử. Rồi đưa toàn bộ cung nữ và thái giám trong cung có liên quan đến Lữ Hoàn Cơ chém chết ngay, lên đến mấy trăm người.

Lại một trường chém giết đầy máu tanh. Dương Thu Trì bấy giờ đã thực sự cảm thụ được sự tàn nhẫn, hiếu sát, và lãnh khốc vô tình của Minh Thành Tổ.

Đương nhiên, Minh Thành Tổ còn ra lệnh cho sửa lại án sai, xóa bỏ mọi tội lỗi của Lữ Viên Thiện mỹ nhân cùng những người liên quan, đưa xác của Lữ Viên Thiện dùng lễ chôn cất của phi tần chôn cho nàng thật trang trọng, và cấp tiền phủ tuất cho những người nhà có người chịu tội liên can bị giết ở đại Minh và ở Triều Tiên.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện, Minh Thành Tổ lạnh lùng nhìn Dương Thu Trì, một lúc lâu mới hỏi: "Dương ái khanh, trẫm cho ngươi tra án Hiền phi bị hại, đây là kết quả ngươi cấp cho ta hay sao?"

Dương Thu Trì biết, đối với một bạo quân như Minh Thành Tổ, thì cầu xin chẳng khác nào mời gọi cái họa sát thân, chi bằng đem lý ra nói với ông ta. Minh Thành Tổ tuy tàn bạo, nhưng là người thưởng phạt phân minh, biết sai có thể sửa, xem ra không phải là người không biết giảng lý.

Dương Thu Trì khom người thưa: "Vi thần dùng ngâm châm tham hầu, xác định là Hiền phi có khả năng bị đánh độc mà chết, nhưng chưa hề quyết đoán, vi thần vốn muốn trở về tiếp tục điều tra, nhưng... nhưng mà thị nữ Liên nhi, chưởng ấn thái giám Kim Lương, tùy đường thái giám Kim Đắc, tên thợ bạc, hai vị thái y cùng những người khác đều đã bị xử tử hết rồi. Vi thần... vi thần không có cách nào tra tiếp."

Minh Thành Tổ hơi ngẩn người, nhớ lại lúc trước Dương Thu Trì đích xác là có đề cập đến chuyện này, nói rằng án này có rất nhiều chỗ hở, không thể từ chuyện cổ họng Hiền phi có độc mà đoán định là nàng bị đánh thuốc độc chết, có khả năng là chết rồi mới bị người ta đổ thuốc độc. Nhưng do ông ta lúc đó tin vào khẩu cung do hình tấn mà có được, không chờ Dương Thu Trì trở về đã loạn khai sát giới, giết sạch những người có thể làm chứng. Và lúc đó ông ta cũng cho rằng án này đã tỏ rõ đành rành, không cần Dương Thu Trì tra tiếp nữa, nói cho cùng thì không thể nào trách Dương Thu Trì.

Lời nói của Minh Thành Tổ bắt đầu có chút hòa hoãn hơn: "Được, án đó tuy liên hệ đến án Lữ Hoàn Cơ hãm hại Lữ Viên Thiện, nhưng Hiền phi của trẫm rốt cuộc vì sao mà chết vẫn chưa có đáp án làm trẫm vừa ý. Dương ái khanh, trẫm muốn ngươi tiếp tục tra án đó, chỉ cần những việc cần cho tra án, ngươi có thể xét tình hình cụ thể mà quyết đoán, cho đến khi rõ ràng trắng đen mới thôi!"

Dương Thu Trì quỳ xuống dập đầu: "Vi thần lĩnh chỉ." Có câu nói này của hoàng thượng, lá gan của hắn lớn hơn nhiều. Lần này hắn quyết tâm tra cho rõ rồi mới hồi báo với Minh Thành Tổ, tuyệt không thể để tên đầu heo Kỷ Cương này nhúng tay vào, để tránh khỏi những người vô tội bị liên can.

Minh Thành Tổ cho Dương Thu Trì bình thân xong, thở dài một tiếng bảo: "Không ngờ trẫm cấp cho ngươi mỹ nhân lại chính là một nữ tử độc như rắn rết, ủy khuất cho ngươi, rất may là còn chưa chính thức nạp vào phòng. Như vầy đi, trẫm chọn cho ngươi một vị Triều tiên nữ tử khác. Để trẫm nghĩ coi, lần trước các tú nữ Triều Tiên tiếncung ai là người thích hợp hơn đây cà...."



Dương Thu Trì cả kinh, một Triều Tiên mỹ cơ đưa đến cho hắn cũng là nhờ phúc tinh soi sáng mới âm soa dương thác rũ bỏ được, bây giờ thêm một cô nữa ắt không thể nào gặp may như vậy nữa đầu. Chuyện này cần phải ngăn chặn ngay từ đầu, để lỡ khi hoàng thượng mở miệng vàng, có câu quân vô hí ngôn, vua chẳng bao giờ nói xạo, thì nồi gạo là hắn đây chẳng phải bị nấu thành cơm rồi hay sao? Hắn vội vã khom người thưa: "Hoàng thượng, vi thần... vi thần không thể nạp thiếp nữa, thỉnh hoàng thượng thứ tội!"

Minh Thành Tổ ngẩn người ra, hỏi: "Không thể nạp thiếp? Vì sao không thể?"

"Vi thần đã từng nói với các thiếp thất trong nhà, rằng nếu như trong số họ sinh con trai cho vi thần, thì vi thần không nạp thiếp nữa. Thần không thể nói mà nuốt lời a, hoàng thượng!"

"Như vầy thì đúng rồi, nạp thiếp dĩ nhiên là để sinh con cái, nhưng nạp thiếp không chỉ vì sinh con sinh cái không đâu nghe. Ví như.... ví như...." Minh Thành Tổ ra ví dụ cả nửa ngày mà không nói được thành lời, vì cứ cảm thấy nói những lời đó sẽ làm ảnh hưởng đến sự tôn nghiêm, đành hàm hồ bảo: "Ví như thêm vài nữ nhân thì tăng thêm lạc thú ấy mà."

Dương Thu Trì làm mặt khổ thưa: "Đối với người khác thì có thể là lạc thú, chứ còn đối với vi thần thì... chỉ sợ đó chính là sự khổ nạn khó chịu mà thôi."

"Khó chịu? Mỹ thiếp hầu hạ mà khó chịu? Ha ha ha."

"Không phải.... là mỹ thiếp vào nhà rồi, thì những thê thiếp vào trước đó có sắc mặt không hay chút nào. Hơn nữa, nếu có một hai ả có tính tình cương liệt thẳng thắn, nói không chừng sẽ bỏ nhà mà đi hoang cũng không chừng!"

"Vậy à? Mấy con ác phụ như vậy giữ mà làm quái gì, viết một giấy hưu thư bỏ quách!"

Dương Thu Trì lắc đầu: "Không thể bỏ a, bọn họ cùng thần chia sẻ hoạn nạn, thuộc vào hàng 'Tam bất khứ' rồi. Hơn nữa, lại còn sinh con trai cho vi thần nữa."

Mắt hoàng thượng nheo lại: "Ngươi có phải nói đến tứ thiếp Liễu thị đó phải không?"

"Dạ phải, hơn nữa, vi thần đã có sáu bảy mỹ thiếp rồi..."

"Đúng đúng, Liễu thị của ngươi đích xác là dáng đẹp như hoa, cho dù để trẫm đem hết ba ngàn giai lệ ở hậu cung đây đổi một mình nàng ấy, trẫm cũng chịu ngay..." Minh Thành Tổ nói có phần hí hửng đắc ý, chợt thấy Dương Thu Trì biến sắc, liền hơi bối rối bổ sung: "Trẫm... trẫm chỉ là đang lấy ví dụ thôi.... hắc hắc, ái khanh bất tất để ý, có câu quân tử không giành cái sự thích của người khác a! Trẫm không chia rẽ một nhà các ngươi đâu. Khà khà khà."

"Đa tạ hoàng thượng!" Dương Thu Trì khom người thưa.

Minh Thành Tổ cười bảo: "Hồng Lăng cô nương với tứ thiếp Liễu thị của ngươi đều là quốc sắc thiên hương. Ngươi đem Hồng Lăng tiến cống cho trẫm, trẫm đã vừa ý lắm rồi. Hắc hắc, nếu như ái khanh ngươi không thể nạp thiếp nữa, trẫm cũng không miễn cưỡng. Nhung mà, ngươi đem Hồng Lăng đẹp như thiên tiên ấy hiến cấp cho trẫm, trẫm phải tìm cái gì đó bổ thường chứ a...."

------------------

Lúc Dương Thu Trì tiến cung thì đã nghĩ kỹ rồi, phải nói chuyện này cho rõ ràng mới được. Hắn thưa: "Hoàng thượng, vi thần trở về nhà, đem chuyện này nói cho Hồng Lăng nha đầu. Nàng ta.... ả thà tự cắt nát mặt chứ không chịu tiến cung, nếu không kịp thời ngăn chặn, thì mặt Hồng Lăng đã bị đao rạch nát rồi! Dù là thế, một bên tai của cô ấy vẫn bị mũi đao cắt thủng một lổ...."

Mặt Minh Thành Tổ trầm hẳng: "Rốt cuộc là sao?"

"Vi thần đem chuyện này báo cho Hồng Lăng xong, Hồng Lăng nói cô ta "gái ngoan không lấy hai chồng": Nếu như đã nói rõ sau này sẽ lấy vi thần, vậy đời này nàng sống là người của vi thần, chết làm quỷ của vi thần...."

"Gái ngoan không lấy hai chồng? Nàng ta đã lấy ngươi chưa?"

"Chưa..."

"Hừ! Nói cho thẳng ra, nàng ấy lúc xưa chẳng phải là tiểu thiếp của người ta hay sao? Sau đó Mễ viên ngoại âm mưu phản loạn, bị phát hiện và bị trị tội, bấy giờ mới thưởng cho ngươi. Chỉ có điều lúc đó trẫm còn chưa biết... như vậy thì nói thế nào đây?"

Dương Thu Trì cả kinh, xem ra hoàng thượng đã điều tra tình hình của Hồng Lăng rõ ràng hết rồi. Hắn lập tức thưa: "Cái đó là do Hồng Lăng thân bất do kỷ, từ khi nàng ấy theo vi thần, đã quyết tâm sống chết suốt đời cùng với vi thần."

"Như vậy xem ra ái khanh ngươi không muốn đem Hồng Lăng dâng hiến cho trẫm rồi?" Âm thanh của Minh Thành Tổ đã lạnh đến cực điểm.

Chuyện đến nước này đã không còn đường lui. Dương Thu Trì cố lấy hết tinh thần bình tĩnh đáp: "Dạ, vi thần và Hồng Lăng quyết cùng sống chết, hai người chúng thần đã tuy hai mà một, sống chết có nhau, thần không nỡ li khai Hồng Lăng, thỉnh hoàng thượng thứ tội."

Lý công công và Kỷ Cương đều cả kinh. Trong cái nhìn của họ, vị Dương hầu gia này quả thật là uống phải thuốc lú rồi.

Minh Thành Tổ mặt mày xám xịt, lâu sau đó mới lạnh lùng nói: "Nói như vậy là ngươi định kháng chỉ rồi?"

Dương Thu Trì từ từ tháo mở túi vải trắng trên lưng xuống, đặt lên đất, mở lộ ra kim thư thiết khoán trong đó. Hắn dập đầu thưa: "Thỉnh hoàng thượng thứ tội, vi thần nguyện ý.... vi thần nguyện ý dùng kim thứ thiết khoán mà hoàng thượng ngự tứ đổi lại Hồng Lăng..."

Lý công công kêu lên: "Dương hầu gia, chuyện này ngàn vạn lần không thể...!"

Minh Thành Tổ phất tay, nhìn cái kim thư thiết khoán đen xì xì nằm trên mặt đất, tức quá hóa cười: "Ha ha ha, trẫm cho ngươi kim thư thiết khoán là để ngươi dùng để đối phó với thánh mệnh của trẫm hay sao?"

Kỷ Cương ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Dương đại nhân, kim thư thiết khoán này miễn tử, nhưng không bao quát tội kháng chỉ bất tuân a?"

Dương Thu Trì ngẩng đầu: "Trên Kim thư thiết khoán có nói 'Trừ mưu nghịch không xét, nếu phạm những tử tội khác đều có thể miễn chết một lần.' Cái gọi là mưu nghịch là mưu phản làm hại cho xã tắc, phản bội tổ quốc, phá hủy tông miếu, sơn lăng, cộng đại nghịch trong cung cấm là ba đại tội mà thôi. Nội dung kháng chỉ của thần chỉ là không chịu đưa nha hoàn Hồng Lăng phụng hiến cho hoàng thượng, và một nữ tử đối với hoàng thượng mà nói thì chỉ thêm hay bớt một trong ba ngàn giai lệ trong cung mà thôi, không nguy đến xã tắc, không thuộc tội phản quốc, cũng không mưu hủy tông miếu, càng không thể kể đến tội bại hoại gì. Cho nên nó nằm trong phạm trù được miễn chết!"

Ba người Minh Thành Tổ ngẩn ra. Dương Thu Trì dựa trên việc lý giải chỗ hở trên văn tự của Kim Thư Thiết Khoán, từ những ý nghĩa dựa trên văn tự mà xét, thì sự lý giải đó chẳng sai chỗ nào. Và ba người họ đối với dũng khí dám kháng chỉ bất tuân của hắn cảm thấy có mấy phần bội phục.

Nhưng mà, bội phục thì bội phục, Minh Thành Tổ lúc này bị Dương Thu Trì chọc tức đến bốc khói. Ông ta chụp hộp mực trên long án, đập mạnh vào bình sứ cao bằng đầu kế bên. Bình hoa bị đập vang lên một tiếng xoảng lớn, vỡ vụng, từng mãnh vỡ rời rào rào.



Minh Thành Tổ đưa tay chỉ Dương Thu Trì: "Ngươi... ngươi.... dám giởn mặt với trẫm!"

Dương Thu Trì ưỡn ngục, đanh giọng: "Kim thư thiết khoán là hoàng thượng niệm tình vi thần giải cứu mấy vạn dân đói mà thưởng cho vi thần. Thần nhớ lời Lý công công nói, hoàng thượng bảo nếu như thần đã giải cứu tính mệnh của mấy vạn dân chúng, đập tan âm mưu phản loạn của Kiến Văn, tránh một tràng hạo kiếp, hoàng thượng mới thưởng cho thần miễn tử kim bài. Hôm nay thần dùng kim thư thiết khoán này đổi về Hồng Lăng, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn!"

Minh Thành Tổ đã tức khí đến hồ đồ, rống lên: "Nếu mà trẫm không chuẩn thì sao!" Lời vừa nói đến đây, cuối cùng cảm thấy có phần vô lại, nên nói tiếp: "Ngươi nên biết, cho dù ngươi dùng Kim thư thiết khoán miễn trừ tội chết do kháng chỉ bất tuân, án chiếu quy củ thì phải tước đoạt tước vị của ngươi, cách mọi chức vụ, biếm ngươi thành thứ dân!"

Dương Thu Trì dập đầu, thưa: "Thần không oán không hối. Cảm tạ hoàng thượng coi trọng đối với thần, xin thứ thần không thể tiếp tục vì nước tận trung được nữa." Hắn lại dập đầu tiếp ba cái, đứng dậy, từ từ lùi ra cửa, chuyển thân định đi.

Minh Thành Tổ quát: "Trở lại!"

Dương Thu Trì chấn động tâm thần, chẳng lẽ Minh Thành Tổ này định hủy lời hứa của mình, trở mặt chẳng nhận miễn tử kim bài? Làm sao đây?

Lúc đến đây hắn đã cùng Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi thương lượng kỹ, vạn nhất không còn cách nào nữa, thì chỉ còn biết liều mình phản kích. Liễu Nhược Băng ở ngoài, khi nghe có tiếng súng lập tức xuông vào cung Càn Thanh tiếp ứng cho Dương Thu Trì.

Nhưng hiện giờ làm sao đây? Dương Thu Trì chuyển biến tâm niệm như điện xẹt, rút súng hay sao? Hay là vẫn chờ, chờ nghe ý của lão nói thế nào, nếu như không ổn mới tìm cơ hội rút súng? Dù gì bọn họ hiện giờ không hề biết hắn có vũ khí bí mật này, không hề phòng bị. Đến lúc đó bắn chết Lý công công và Kỷ Cương trước, sau đó bắt giữ Minh Thành Tổ làm con tin, chờ Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đến cứu viện.

Nói thì nhanh, nhưng mọi ý tưởng chuyển qua đầu Dương Thu Trì rất nhanh. Hắn từ từ chuyển thân, quay trở lại, quỳ xuống, tay đặt lên cẳng chân phía ngoài, loại tư thế này rất dễ rút súng, hơn nữa càng ẩn mật hơn.

Minh Thành Tổ nhìn Dương Thu Trì chằm chằm, thật lâu sau đó mới hậm hực nói: "Được được, trẫm chuẩn cho ngươi dùng Kim thư thiết khoán đổi Hồng Lang, trẫm sau này không yếu cầu ngươi tiến cống Hồng Lăng nữa! Tước vị và quan chức của ngươi trẫm cũng không miễn, để cho ngươi có cơ hội vì nước tận trung."

Dương Thu Trì mừng rỡ, dập đầu mấy cái, hô vạn tuế ba lần. Mấy câu này hắn thực sự phát từ nội tâm. Tuy vừa rồi hắn có quyết tâm liều cho cá chết lưới rách, nhưng rốt cuộc hậu quả chỉ cần vỗ tay một cái là hết sạch mọi thứ đó thì có thể miễn được thì nên miễn. Lúc này Minh Thành Tổ không những cho phép hắn dùng Kim thư thiết khoán đổi về Hồng Lăng, mà còn không triệt chức quan của hắn, như vậy đó là kết quả không còn gì hay hơn nữa. Hắn vừa hưng phấn vừa cảm kích, vừa không hiểu vì sao Minh Thành Tổ lại như vậy.

Minh Thành Tổ vừa rồi từ những lời Dương Thu Trì nói, nào là Hồng Lăng quyết sinh tử cùng Dương Thu Trì, thà rạch mặt chứ không chịu tiến cung, ông ta đã hiểu bản thân không thể nào có được cái tâm của Hồng Lăng nữa rồi. Sau đó, Dương Thu Trì lại dùng Kim Thư Thiết Khoán đổi Hồng Lăng, đã mất luôn hy vọng cuối cùng để có được Hồng Lăng từ chuyện gây sức ép với Dương Thu Trì.

Ông ta dù sao cũng là một bậc đại kiêu hùng, chứ không phải là tình thánh. Ông ta giỏi nhất trong đời này về việc xét đoán quyền hành và lợi hại, nếu như giữa giang sơn và mỹ nhân phát sinh xung đột, thì ông ta đương nhiên chẳng do dự gì, tuyển chọn giang sơn!

Năng lực phá án của Dương Thu Trì khiến cho ông ta vô cùng bội phục, đối với lòng trung thành như nhất của hắn cũng đã kinh qua nhiều nghiệm chứng thực tiễn. Cho nên, Minh Thành Tổ không những cần Dương Thu Trì để phá những án hình sự phổ thông, bảo đảm sự bình yên trong kinh thành, mà điều trọng yếu hơn chính là ông ta muốn Dương Thu Trì phát huy tác dụng trong cẩm y vệ, đem những kẻ dám có ý đồ mưu phản, nguy hại giang sơn xả tắc, loạn thần tặc tử có ý đồ không phải với ông ta moi từng tên từng tên ra hết, đảm bảo cho giang sơn của ông ta vững chắc, xã hội an bình. Đó chính là lợi ích tối cao dành cho ông ta và triều đại của ông ta, và Dương Thu Trì đang chính là một trong những kẻ bảo vệ trọng yếu cho lợi ích tối cao đó.

Vì lợi ích tối cao này mà bỏ đi một Hồng Lăng có lợi ích nho nhỏ cũng đáng lắm chứ! Huống chi cái tâm của Hồng Lăng hiện không thuộc về ông ta. Nếu như dùng chuyện này để lấy được lòng trung của Dương Thu Trì vì ông ta mà cố sức làm việc hơn, thì đó mới là việc làm hợp với lợi ích tối cao của Minh Thành Tổ.

Vì thế, Minh Thành Tổ gọi Dương Thu Trì lại, bắt đầu thực hiện chính sách mềm mỏng.

Minh Thành Tổ nói: "Dương ái khanh, trẫm nhắc ngươi: Ngươi đã không còn Kim thư thiết khoán nữa, lần sao trước khi dám kháng chỉ bất tuân, hãy tự sờ cái đầu của mình trước đã."

"Vi thần không dám, vi thần cảm kích hoàng thượng khoan thứ cho tử tội của vi thần, cho dù có máu chảy đầu rơi cũng không đủ báo đáp thánh ân của hoàng thượng." Dương Thu Trì nghĩ, chỉ cần ngươi không động tới nữ nhân của ta, chuyện gì khác cũng đều có thể thương lượng. Dù gì ta đã giết bao nhiêu là Kiến Văn dư đảng như thế, không một lòng hiệu trung với ngươi thì còn dựa vào ai?"

"Được. Được vậy tốt lắm. Án của Hiền phi ngươi phải dụng tâm điều tra. Cũng là câu nói cũ, vô luận là tra đến ai đều phải tra cho đáo để, có sự tình gì có thể trực tiếp bẩm báo với trẫm."

"Vi thần lĩnh chỉ." Dương Thu Trì dập đầu, Minh Thành Tổ lần này có thể nói là phán bảo ngay trước mặt Kỷ Cương, như vậy là dễ làm rồi, vì hắn có thể không cần báo cáo lên y nữa, để tránh cho y mang giày con nít gay khó khăn cho hắn.

Rời khỏi cung Càn Thanh, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi đều đang lo là Kim thư thiết khoán không thể giữ được Hồng Lăng, thấy hắn ra đều ào tới nghênh đón, đồng thanh hỏi: "Thế nào rồi?"

Dương Thu Trì thở dài, lắc đầu, thấy hai người mặt mày đầy thất vọng, bấy giờ mới cười ha hả lớn tiếng bảo: "Được rồi! Hoàng thượng ân chuẩn cho ta dùng kim thư thiết khoán đổi Hồng Lăng rồi!"

"Quá tốt rồi!" Hai người đồng thanh hoan hô. Hai nàng họ đều nhất mực hảo cảm với Hồng Lăng, đối với lòng trung trinh như nhất của Hồng Lăng vô cùng kính trọng, giờ phút này nghe tin tức này đều hoan hô reo hò.

Liễu Nhược Băng nói: "Thu Trì, Hồng Lăng nha đầu khó kiếm lắm nghe, lần này về mau mau nạp em nó vào phòng đi, để cắt đứt hết lòng tơ tưởng của người khác, tránh để Hồng Lăng nha đầu cảm thấy ủy khuất."

Tống Vân Nhi gật đầu nói: "Đúng vậy, ca, Hồng Lăng theo huynh vào sanh ra tử, lần trước vì để không liên lụy chúng ta mà muốn tự sát súyt chết, lần này vì để tránh cho huynh rơi vào thế khó, đã không tiếc rạch gương mặt đẹp như hoa của mình, thật khiến người ta kính trọng. Một cô gái tốt như vậy tìm được ở đâu ra chứ? Huynh không nạp người ta làm thiếp, muội cảm thấy huynh quá không phải với Hồng Lăng người ta rồi."

Dương Thu Trì cười đến mặt sắp méo tới nơi: "Ta nạp thiếp hai người không ghen à?"

Liễu Nhược Băng đáp: "Đã sớm nói rõ là nạp Hồng Lăng nha đầu rồi. Nhưng mà, đây là một nàng cuối cùng đó nghe, không có người nào nữa đâu, chàng mà dám nạp tiểu thiếp khác đó hả..."

Dương Thu Trì cố ý chọc nàng: "Thì sẽ sao?"

Liễu Nhược Băng cười điềm đạm: "Băng nhi chẳng làm sao cả, Băng nhi chỉ hi vọng phu quân chàng nói là biết giữ lời..."

Dương Thu Trì thè lưỡi, kéo hai người vào lòng cười nói: "Biết rồi hai bà cô của ta ạ, ta có bảy người các nàng cảm thấy quá đủ rồi, thiên hạ nhiều nữ nhân như vậy, dù sao cũng để dành cho người khác một hai người chứ, có phải không?"

Tống Vân Nhi chề môi: "Còn mặt dày dám nói, nếu không xảy ra chuyện vừa rồi, huynh không phải đem con hồ li tinh đến từ Triều Tiên đó cưới về nhà hay sao?"

Dương Thu Trì cười khổ: "Vân Nhi tốt à, ta thật không có lòng đó a! Đó là do hoàng thượng tứ hôn, ta làm gì còn cách nào khác. Hơn nữa, ta chẳng phải là đề xuất chúng ta bỏ lại mọi thứ đào tẩu hay sao?"

Tống Vân Nhi định chọc ghẹo hắn thêm vài câu, bị Liễu Nhược Băng cản: "Được rồi, đừng chọc lão gia của chúng ta nữa a! Chúng ta mauu về thôi, để tránh cho Hồng Lăng và mọi người lo lắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nạp Thiếp Ký I

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook