Nạp Thiếp Ký I

Chương 422: Thăm mộ

Mộc Dật

09/04/2013



Liên nhân kể: "Thân thể của nương nương thường không khỏe, nhưng không có bệnh gì lớn, thái y nói là âm hư, nên uống thuốc bổ suốt. Đại quân phản hồi kinh thành, trên đường đi ngang Sơn Đông Lâm thành, ngày ấy khí trời quá nóng, hoàng thượng, nương nương ngủ rất trễ, tôi và các thị nữ khác cùng công công phục thị hoàng thượng, nương nương ngủ xong rồi li khai. Tôi và Kim công công ở ngoài cửa hầu."

Dương Thu Trì hỏi: "Kim công công? Đây có phải là quan tư lễ giám chưởng ấn thái giám Kim Lương không?"

"Dạ phải." Liên nhân đáp, "Qua nửa canh giờ thì có quân báo khẩn cấp, Kim công công tiến vào phòng bẩm báo hoàng thượng, tôi tiến vào phục thị hoàng thượng mặc long bào. Hoàng thượng liền đến thư phòng của dịch trạm phê duyệt tấu chương. Kim công công cũng theo hoàng thượng, chỉ còn một mình tôi ở bên ngoài hầu."

"Hiền phi nương nương không thức dậy sao?"

"Không có, lúc tôi phụ thị hoàng thượng mặc y phục, nương nương vốn định dậy, nhưng đầu của người hơi đau, nên hoàng thượng liền cho người ngủ một mình trước, không cần phải dậy, cho nên nương nương không dậy."

"Đau đầu?" Dương Thu Trì hỏi, "Không thỉnh thái y sao?"

"Không hề, nương nương không cho, nói đau không nhiều lắm, không hề gì, ngủ một chút dậy sẽ không sao."

"Ngoại trừ đau đầu, còn có triệu chứng gì khác nữa hay không?"

Liên nhi ngẫm nghĩ, đáp: "Không hề có, chỉ nói là bị đau đầu chút chút, sau đó ngủ luôn."

"Sau đó nữa thì sao? Giữa thời gian này ngươi có tiến vào trong xem xét gì không?"

"Không có, tôi nhất mực hầu ở cửa, khi chúng tôi trực ban, thì chỉ có thể được đứng hầu ở cửa, không có lời triệu của nương nương thì không thể tùy tiện vào trong. Mãi cho đến canh năm, khi lâu quá không nghe nương nương gọi, tôi cảm thấy rất kỳ quái..."

Dương Thu Trì chen lời hỏi: "Trước đó nương nương vào ban đêm thường gọi ngươi sao?"

"Vâng, thân thể của nương nương không được khỏe, đêm về thường hay đổ mồ hôi khát nước, thường muốn uống nước, sau đó tiểu tiện. Trước đây những đêm quá nóng còn bảo tôi quạt, nhưng sau đó thái y nói nương nương bị âm hư, trong trời mùa hè không thể lộ cơ thể ra gió lạnh, cho nên rất ít khi yêu cầu hầu quạt để ngủ, cũng không mở cửa sổ."

Dương Thu Trì gật gật đầu. Hắn biết trong y lý của Trung y, lý luận về trăm loại bệnh liên quan đến phong hàn rất dài, nào là tính chất của gió vào đầu mùa, trong gió có mang những loại tà bệnh gì, ví dụ như phong hàn, phong thấp vâng vâng, vì thế trong Trung y thường có bàn đến những cách làm sao để tránh gió tránh phong. Đây là những thường thức trong Trung y, hắn dù sao cũng có biết sơ qua một chút.

Dương Thu Trì ra ý bảo Liên nhi nói tiếp.

Liên nhi tiếp tục: "Khi tôi tiến vào phòng, từ xa đã khẽ gọi một tiếng nương nương, nhưng không nghe người hồi đáp. Tôi liền đến bên giường gọi tiếp tiếng nữa, nhưng vẫn không nghe người hồi đáp. Án theo lý mà nói, thì nương nương không ngủ mê như vậy. Tôi hơi hoảng, đưa tay lay lay, nương nương vẫn không có động tĩnh gì. Nhân vì trong phòng không có đèn, tôi không nhìn rõ nương nương ra làm sao - nương nương khi ngủ không thích để đèn, nói như thế ngủ không được. Tôi vội vã tìm hỏa thạch đốt đnè lên, nhìn thì thấy nương nương trợn mắt không động đậy, bên miệng chảy ra một vệt ói...."

Dương Thu Trì lại chen lời hỏi: "Ngươi có động chân tay của nương nương không? Cứng người rồi hay chưa?"

"Không có cứng, lúc tôi lay người nương nương, người không động đậy gì, mắt nhìn thẳng đăm đăm về phía trước, chẳng chớp nháy gì. Tôi sợ quá, khóc chạy ra ngoài gọi Vương Tư Thái. Vương Tư Thái đến xem, cũng hoảng hồn, bảo tôi mau đi gọi thái y. Tôi vội chạy đi gọi thái y, đồng thời gọi các công công trực ở ngoài đi báo cáo hoàng thượng. Sau đó, hoàng thượng và hai vị thái y đều đến. Sau khi thái y kiểm tra, nói... nói nương nương đã bị bệnh qua đời rồi."

Dương Thu Trì hỏi: "Ngày ở Lâm thành đó, nương nương có ăn cái gì không?"

"Trời nóng, nương nương cũng không có ăn gì khác lạ, trưa chỉ uống chén cháo loãng, tôi trước khi ngủ uống một chén bột mì nấu đặc. Không có ăn cái gì khác nữa."

Lời của Liên nhi nói đại khái giống với thái y và Vương Tư Thái, xem ra tình huống là như vậy.

Rời khỏi phòng tạp dịch, Tống Vân Nhi nhịn không được hỏi: "Xem ra vị nương nương này thật là bệnh chết rồi."

"Vì sao lại nói vậy?" Dương Thu Trì hỏi.

"Huynh nghĩ coi, hoàng thượng và mọi người ngụ ở dịch trạm, bên ngoài là mấy vạn đại quân, toàn bộ dịch trạm đều được đại nội thị vệ bảo vệ trùng trùng, muốn mưu sát thì ai tiến vào được?"

"Vậy nếu là người bên cạnh nương nương mưu sát thì sao?"

Tống Vân Nhi ngẩn người, đáp: "Không thể nào a, thái y nói phong tà nhập não dẫn tới bạo tật tử vong, nếu như là mưu sát, thái y nhất định có thể nhìn ra."

Dương Thu Trì cười cười: "Thái y chỉ biết trị bệnh, còn luận tra chuẩn xác các nguyên nhân tử vong là thuộc lĩnh vực của bác sĩ lâm sàng."

"Bác sĩ lâm sàng?" Tống Vân Nhi đối với danh từ kỳ quái này không hiểu gì.

"Chính là lang trung, thái y." Dương Thu Trì đáp, "tra rõ nguyên nhân tử vong và chẩn đoán tật bệnh là hai chuyện khác nhau, cùng là một bệnh nhân chết, thì thái y khác nhau sẽ đưa ra những phán đoán khác nhau."

Nghe Dương Thu Trì nói thế, Tống Vân Nhi bắt đầu cảm thấy khó hiểu: "Vậy Hiền phi này rốt cuộc là vì sao mà chết?"

Dương Thu Trì lắc đầu: "Trước khi khai quan nghiệm thây, kiểm tra cẩn thận đối với thi thể, ta cũng không có cách gì phán đoán."

"Vậy chúng ta mau đi khai quan nghiệm thi thôi."

"Không cần phải vội, chúng ta còn phải tìm một người tra rõ tình huống, sau đó mới đi. Sơn Đông Lâm thành không phải là gần đâu."

"Còn tìm ai nữa?" Tống Vân Nhi hỏi, ngay lập tức hai mắt sáng rực, "Muội biết rồi, tìm quan chưởng ấn thái giam Kim Lương theo cùng hoàng thượng khi đó!"

"Ừ! Đúng rồi." Dương Thu Trì gật gật đầu, "Y là tổng quản thái giám tùy hành trong chuyến viễn chinh này, có tình huống dị thường gì hay không thì y phải biết rõ trước." Nói xong, dừng lại một chút, hắn tiếp tục: "Chỉ sợ là y chỉ cười ha ha chối quanh thôi, loại sự tình này nếu lỡ có sơ sẩy gì, thì người bị truy cứu trách nhiệm đầu tiên là y. Cho nên, cho dù có vấn đề gì đi chăng nữa, y cũng không có khả năng nói rõ ra. Nhưng cứ đi gặp y trước rồi tính."

Rất nhanh sau đó, bọn hắn đã tìm ra được tư lễ giám chưởng ấn thái giám Kim Lương. Vị thái giám Kim Lương này đang ở phòng làm việc của Tư lễ giám, nghe nói có cẩm y vệ tìm, cũng sợ hãi rụng rời. Nhưng mà, rốt cuộc y cũng là người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng lâu ngày, cho nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Nở nụ cười tươi tiếp đón Dương Thu Trì và mọi người vào phòng, y lớn tiếng bảo các tiểu thái giám rót trà thơm.

Dương Thu Trì hỏi về những chuyện y đã trải qua lúc Hiền phi nương nương qua đời, kết quả đều tương tự như những người đã khai trước đó. Chỉ có điều, Kim Lương này còn cường điệu nói rằng bản thân đã theo hoàng thượng đi phê duyệt tấu chương khẩn cấp, nhất mực hầu hạ bên người hoàng thượng, không hề rời đi. Cho đến khi nghe được tin tức là Hiền phi bệnh nặng, y mới theo hoàng thượng trở về, sau đó, thái y đã nói Hiền phi nương nương đã bị bệnh qua đời.

Hỏi có gì dị thường không, Kim Lương khẳng định là không có. Mọi nhiệm vụ trực ban y đều an bài thỏa đáng, căn bản không có chỗ hở gì, càng không có người nhàn tạp tiến vào dịch trạm do hoàng thượng đang cư trú.

Điều này thực ra nằm trong dự liệu của Dương Thu Trì. Trước khi điều tra ra Hiền phi có phải là bị mưu sát hay không, hắn không chuẩn bị dùng những hành động quá khích, để tránh đả thảo kinh xà. Hắn yêu cầu Kim Lương theo hán đến Dịch trạm của Lâm thành, chỉ nhận hiện trường, đồng thời khai quan nghiệm thi. Kim Lương xem ra cũng rất sảng khoái, đáp ứng ngay.

Dương Thu Trì cùng mọi người rời khỏi hoàng cung, đến Công bộ tìm người phụ trách tu kiến lăng mộ là viên ngoại lang Lý đại nhân, yêu cầu ngày hôm sau cũng với hắn đến dịch huyện. Sau đó, hắn trở về Dương phủ, đem chuyện đi Sơn Đông Lâm thành báo cho Dương mẫu và mọi người ở nhà hay.

Vân Lộ đang nói chuyện với Dương mẫu, bầu mắt đỏ hồng rõ ràng là vừa khóc xong, Dương Thu Trì đương nhiên hiểu là vì cái gì. Tối qua từ hoàng cung trở về, cho đến khi trở về phủ của công chúa, Vân Lộ cứ khóc mãi. Xem ra nàng không chuẩn bị đủ về mặt tư tưởng, đặc biệt là thiếu hẳn nhận thức về chuyện công chúa không thể làm tiểu thiếp của người ta.

Mới sáng sớm Vân Lộ đã đến, cùng Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết nói chuyện trong phòng đến tận trưa, xem ra tình tự đã tốt hơn nhiều.

Dương mẫu nghe nói Dương Thu Trì phải đi Sơn Đông, lộ trình rất xa, có hơi lo lắng. Bà vốn định cho Liễu Nhược Băng đi theo bảo hộ, nhưng Dương Thu Trì nói con của Liễu Nhược Băng còn nhỏ, không thể rời xa mẫu thân, và lần này hắn đi không phải là đánh nhau, lại có mang theo đội hộ vệ và cả Tống Vân Nhi, cho nên cứ yên tâm không sao cả.

Đêm đó, Phùng Tiểu Tuyết thu thập hành lý cho Dương Thu Trì. Tuy Tống Vân Nhi hiện giờ là thiếp của Dương Thu Trì, nhưng nàng làm đại tiểu thư quen rồi, không biết làm sao để phục thị người khác, do đó nên cho Hồng Lăng cùng đi, để tiện chăm sóc Dương Thu Trì.

Sáng hôm sau, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi, Hồng Lăng, và tư lễ giám chưởng ấn thái giám Kim Lương cùng người phụ trách xây dựng lăng mộ của Hiền phi là Công bộ viên ngoại lang Lý đại nhân được sự bảo hộ của Nam Cung Hùng dẫn đầu đội hộ vệ xuất phát kéo thẳng đến Lâm thành ở Sơn Đông.

Do uy hiếp từ ngoại địch chủ yếu của Minh triều là đến từ phương Bắc, cho nên đường từ Ứng Thiên Phủ (Nam Kinh) đến Thuận Thiên phủ (Bắc Kinh) là đường quan đạo trọng điểm, được tu bổ và duy trì rất tốt, vừa rộng vừa bằng phẳng.

Bọn họ không gấp đi đường, cho nên nửa tháng sau mới đến được Sơn Đông Lâm thành. Dương Thu Trì trước hết đến hiện trường là dịch trạm ở Lâm thành, để quan sát và có ấn tượng bao quát trước.

Lâm thành ở Minh triều (còn gọi là Kim Tiết thành) chỉ là một thành trấn nhỏ, dịch trạm tương đối đơn sơ, nhưng so với những chỗ khác ở Lâm thành, nó cũng được xem là một chỗ ở rất tốt, cho nên hoàng thượng trong lúc hồi triệu đã sử dụng dịch trạm nơi này làm chỗ qua đêm.

Trong khuôn viên khá nhỏ của dịch trạm, mấy căn phòng đan qua chéo lại hơi loạn. Theo sự chỉ dẫn của Kim Lương, mọi người đến phòng mà hoàng thượng và Hiền phi từng ở. Sau khi tra khán, Dương Thu Trì không phát hiện được gì dị thường.

Lúc đó hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương ở một căn phòng không xa mấy, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi đến đó điều tra, cũng không phát hiện được gì dị thường.

Rời khỏi Lâm thành, đại đội nhân mã tiến đến "Kim tảo trang thị" của Dịch huyện. Hiền phi được an táng ở đây. Hai địa phương cách nhau không xa, cho nên hai ngày sau họ đã đến được huyện nha của Dịch huyện.

Vương tri huyện của huyện Dịch biết cẩm y vệ đồng tri Dương hầu gia đến, vội vã chạy khắp khởi dẫn đầu một đám dân tráng theo Dương Thu Trì ra đến mộ của Hiền phi được chôn ở Bạch Mao sơn bên ngoài thành.

Mộ của Hiền phi có ba mặt là núi, phía trước có một dòng suối, hợp với câu "Tả sư hữu tượng sung thủ vệ, tam sơn nhất thủy táng hoàng nương" (Chú: Một câu trong thuật phong thủy, bên trái là tượng sư tử bên phải là tượng voi được sung làm thủ vệ, địa thế ba núi một nước là chỗ thích hợp để an táng vợ vua. ND)

Đất của mộ phần chiếm cả một vùng bằng nửa sân bóng đá, lăng mộ dùng tường cao bao quanh, được huyện nha đương địa phái dân tráng thay nhau coi sóc.

Hiền phi tuy rất được Minh Thành Tổ sủng ái, nhưng nàng chỉ là hoàng phi, là tiểu thiếp của hoàng thượng, cho nên không có tư cách được an táng trong hoàng lăng. Lúc đó Minh Thành Tổ đã mấy lần đề nghị đem Hiền phi an táng bên cạnh Từ hoàng hậu, nhưng đều bị các đại thần nỗ lực khuyên giải và cản trở.

Do vừa mai táng được nửa năm, hơn nữa lại có quan viên của Công bộ phụ trách xây dựng lăng mộ khi xưa, nên họ đã nhanh chóng xác định được vị trí cửa vào mộ địa, cho dân tráng đào bới hết nửa ngày thì tìm được cửa lăng mộ.

Vén lộ mộ đá, mở cửa mộ, sau đó là một mộ đạo dài. Chờ cả hơn nửa thời thần để cho khí ô uế trong đó tản ra sạch, Dương Thu Trì cho người tìm một con chó rồi dùng dây thừng cột đưa vào sâu trong mộ đạo, lát sau kéo ra, khi thấy chó không sao, hắn mới yên tâm, cho đốt đèn tiến vào trong.

Mộ đạo đi thấp dần xuống dưới, đang là mùa đông, lại đi sâu vào trong lòng đất, nên vô cùng âm sâm lạnh lẽo.

Vị công bộ viên ngoại lang phụ trách tu kiến lăng mộ đi trước dẫn đầu, cẩn thận giải trừ những cơ quan phòng chống trộm mộ ở hai bên, cuối cùng cũng dẫn mọi người đến tận cùng là mộ thất chính nơi chứa quan tài của Hiền phi.

Ngôi chủ mộ này không lớn, ở giữa có đặt một quan quách bằng bạch ngọc cao bằng đầu người, được chế tạo rất khéo léo. Trên đỉnh của quan quách có cắm nghi trượng và cờ hiệu bằng gỗ, sắc màu đã hơi cũ. Chung quanh quan quách có đặt ngọc thạch, hương liệu, hoa quả...

Lý viên ngoại lang chỉ huy bọn dân tráng cẩn thận kéo nắp quan tài qua một bên, sau đó dựng một thang gỗ hai bên quan tài.

Tiếp theo đó, Dương Thu Trì cho dân tráng lui hết ra ngoài lăng mộ, cho Nam Cung Hùng cùng sáu hộ vệ canh phòng cửa mộ, chỉ còn lại tư lễ giám chưởng ấn thái giám Kim Lương, Lý viên ngoại lang, Vương tri huyện, hắn và Tống Vân Nhi trong mộ thất.

Hơn mười cái đèn lồng được treo lên giá ở hai bên tường, chiếu cho ngôi chủ mộ sáng trưng. Chưởng ấn thái giám Kim Lương và Vương tri huyện đứng quan sát ở mộ đạo xa xa.

Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi cùng mang găng tay, mỗi người cầm một cái đèn lồng, phân biệt trèo lên thang gỗ, tâm tình lo lắng phập phồng nhìn vào trong quan quách tra xét.



Tầng trên cùng của quan quách được bọc bằng một tấm gấm đoạn, sau khi cẩn thận mở lớp này ra, không ngờ phía dưới vẫn là gấm. Sau khi tháo gở đến tầng thứ chín, thì mới lộ ra di thể của Hiền phi nương nương. Trên đầu của Hiền phi nương nương đội mũ hắc sa chéo góc, trên có cắm kim trâm, kim thoa, trên người được bao bọc bằng gấm vàng thêu hình long phượng, ở dưới mặc một giáp khố thêu hoa sen và váy dài có hình viền mây rồng, ở chân mang một cái hài bằng vàng.

Hai bên di thể có từng đống cẩm đoạn, y phục, đồ vàng bạc chất chồng cùng từng lớp áo quần được dùng đồ vàng bạc đè nén thật chặt.

Do ngay sau khi Hiền phi chết, công tác phòng chống thối rữa được thực hiện kịp thời, sau đó được chôn vào trong lòng đất lạnh lẽo, cho nên thi thể chỉ bị hơi thối nhẹ, sắc mặt vẫn như thường, quả nhiên thập phần mỹ lệ.

Điều này cũng khiến Dương Thu Trì hơi khó xử. Nếu như thi thể đã thối rữa cao độ thì còn dễ, vì hắn có thể trực tiếp lấy phủ tạng tương ứng về kiểm nghiệm, nhưng hiện giờ cơ thể vẫn còn hoàn hảo, sắc diện như còn sống, làm sao bây giờ?

Đây dù sao cũng là Hiền phi nương nương, là phi tử mà Minh Thành Tổ yêu thương nhất, ngay cả xuất chinh ở Mạc Bắc cũng mang theo, còn hắn thì không phải bọn tặc đào mộ, tuy là phụng thánh chỉ khai quan nghiệm thi, nhưng thời cổ đại khai quan nghiệm thây chỉ giới hạn ở kiểm tra vẻ ngoài, chứ không cho phép tiến hành giải phẩu.

Nếu như hắn tự tiến hành giải phẩu, Minh Thành Tổ biết phi tử mà ông ta yêu thương nhất bị cởi trần trụi, y phục bị lột sạch, rồi bị mổ bụng moi ruột, lấy tim rút gan, cắt từng miếng từng miếng tra xét, lại còn làm vỡ nát xương sọ ái phi của ông ta, moi não trắng muốt như đậu hủ ra tùy tiện chọc chọc quậy quậy, không tức đến thổ huyết ở đương trường thì cũng thất khiếu bốc khói. Còn về hậu quả, ông ta không diệt mười tộc nhà hắn thì cũng diệt chín tộc, còn với hắn thì không lăng trì hai lần chỉ sợ không giải được hận.

Đương nhiên có thể giải phẩu xong rồi khâu lại, nhưng mà cho dù giải phẩu khéo đến đâu cũng không khỏi lưu lại dấu vết. Một khi nhân vì nguyên nhân khác mà lại khai quan tiếp, thì lập tức sẽ lộ chuyện ngay. Cho nên, cho dù có cho hắn thêm mười tám lá gan, hắn cũng không dám làm loạn. Tra không rõ thì nhiều lắm gặp hoàng thượng nhận là hắn không có bản lãnh tra, cùng lắm thì ông ta bớt tin dùng hắn vài phần, chứ còn nếu hoàng thượng mà biết hắn bất kính với thi thể của Hiền phi nương nương, coi như cả nhà hắn tiêu đời hết. Hắn không muốn mạo hiểm như vậy.

Nhưng mà, không giải phẩu làm sao mà tra rõ nguyên nhân tử vong đây. Làm sao bây giờ?

Vấn đề này nhất mực xoay chuyển trong đầu Dương Thu Trì sau khi hắn xác định phải khai quan nghiệm thây. Hi vọng lớn nhất của hắn là sau khi mở quan tài, thi thể đã thối rữa cao độ, nếu là như vậy thì có thể trực tiếp lấy nội tạng tương ứng ra kiểm nghiệm, sau đó đưa trở vào trong, người khác không thể nhận ra được.

Nhưng hiện giờ, thi thể có trình độ thối rữa kém rất xa so với mức độ mà hắn hi vọng. Hiện giờ là những ngày tháng còn lạnh giá, xem ra nếu muốn thi thể thối rửa đến trình độ đó, cần phải mất hơn nửa năm nữa.

Đương nhiên còn có một biện pháp khác, đó là tăng cường nhiệt độ trong mộ thất. Như vậy trong vòng mấy ngày có thể khiến thi thể thối rữa cao độ.

Nhưng chuyện này hiển nhiên không làm được, nhân vì người cổ đại đã nhận rõ nhiệt độ cao sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thối rữa của thi thể, cho nên các mộ địa thường được chôn sâu, lợi dụng nhiệt độ thấp làm giảm trình độ thối rữa của thi thể (*). Nếu như bây giờ hắn đốt lửa trong mộ thất để gia tăng nhiệt độ, thì công bộ Lý viên ngoại lang hiển nhiên không theo hắn làm trò điên, khẳng định là đem tình huống này báo cáo lên trên, như vậy hắn cũng tiêu đời thật sự.

Do đó, muốn chờ cho thi thể thối rữa hết rồi lấy chất dịch nội tạng kiểm nghiệm hiển nhiên là không thể.

Về điều này, trên đường đi Dương Thu Trì đã suy đi nghĩ lại, cuối cùng nhận thấy nếu trong tình huống hiện giờ, chỉ có thể dùng một biện pháp duy nhất là "Ngân châm tham hầu" (Dùng ngân châm để chọc vào thăm dò cổ họng).

"Tẩy oan lục" có ghi: "Phàm kiểm nghiệm thi thể chết vì độc, đặc biệt thời gian phục độc đã lâu, ẩn tích vào bên trong không thể nghiệm ra, thì trước tiên dùng ngân châm hoặc đồng châm chọc vào cổ của người chết, dùng dấm ấm tẩy từ dưới lên, từ từ chỉa lên trên, để cho thấu khí, đến khi độc khí bay lên, tất màu đen sẽ hiện." Ngân châm tham hầu trong Tẩy oan lục có đề cập, là phương pháp hợp pháp để nghiệm thi thời cổ.

Khi hỏi Vương Tư Thái, hai vị thái y và thị nữ Liên nhi, tất cả đều nói đến một tình tiết, đó là Hiền phi lúc ấy nằm nghiêng, trên khóe miệng và mép giường có dấu ói mửa. Tuy vật ói mửa đó sau đó được thiêu cùng với mền chiếu, nhưng nếu như lúc còn sống Hiền phi đã ói mửa qua, như vậy có thể là ở yết hầu, thực quản vẫn còn vật chưa ói ra hết. Nếu như có thể lấy mẫu, có thể kiểm nghiệm là trúng độc hay không.

Do độc dược thời cổ đại chủ yếu là tì sương, hơn nữa kỹ thuật sản xuất lại lạc hậu, nên trong tì sương thường có lẫn một lượng tạp chất nhỏ, chủ yếu là lưu huỳnh hay chất lưu hóa, và lưu huỳnh có thể sản sinh phản ứng hóa học với bạc, biến thành bạc lưu hóa có màu đen. Cho nên, khi sử dụng ngân châm chọc vào cổ, nếu như trong cổ họng và thực quản có thành phần của tì sương, ngân châm nhất định sẽ phản ứng biến thành màu đen. Như vậy có thể nói là nạn nhân bị trúng độc.

Dương Thu Trì rút từ trong người ra một cây ngân trâm đã chuẩn bị sẳn, cúi người xuống cẩn thận cắm vào phần dưới cằm của Hiền phi, sau đó đẩy sâu vào cổ họng. Sau thời gian uống cạn một chung trà, hắn từ từ rút ra, hai người đưa mắt nhìn, đều giật mình cả kinh.

Thì ra phần đầu của ngân trâm đó đã biến thành màu xám đen! Điều này chứng minh, Hiền phi đã bị người dùng tì sương hạ độc giết chết!

Căn cứ vào lời làm chứng của Liên nhi, Hiền phi nương nương ngày ấy chỉ uống một chén cháo loãng, trước khi ngũ có ăn một chén bộ mì nấu đặc, và hai món đó đều không thể chứa lưu huỳnh, vì thế, bổn thân thực vật không thể làm ngân châm biến màu đen, mà trong món ăn đã bị người bỏ tì sương. Trúng độc tì sương sẽ phát sinh phản ứng ở bao tử và đường ruột, gây phản ứng ói mửa. Và trong cổ họng, ống tiêu hóa vẫn còn một lượng độc tàn dư chưa ói ra hết, nên ngân châm tham hầu đã biến thành màu đen.

Như vậy xem ra người phụ trách ẩm thực của Hiền phi hôm ấy là kẻ bị hiềm nghi trọng đại.

Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi đều biến sắc, tuy đối với kết quả này hay người đều đã dự đoán trước được, đã chuẩn bị về tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy cả kinh.

Dương Thu Trì đưa cây ngân trâm đó cho Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi lấy một cái khăn tay cẩn thận gói lại, cất vào trong người.

Do không thể giải phẩu, thậm chí không dám cởi bỏ y phục của hiền phi tiến hành kiểm nghiệm toàn thân, công tác của hai người họ chỉ làm được tới vậy.

Tiếp theo đó, Dương Thu Trì đậy thi thể lại cẩn thận bằng những lớp lụa vừa rồi. Hai người leo xuống thang, Kim thái giám, Lý viên ngoại lang và Vương tri huyện thấy bọn Dương Thu Trì ra cửa, vội vã bước tới. Kim thái giám hỏi: "Dương hầu gia. Thế nào? Phát hiện được gì hay không?"

Dương Thu Trì thầm tức cười, ngươi là cái thá gì chứ, cho dù phát hiện được gì cũng không thể nào nói cho ngươi được a! Hắn mỉm cười, chuyển thân nói với Lý viên ngoại lang là đã kiểm tra xong, có thể đậy nắp quan tài lại rồi đóng cửa mộ địa trở về.

Sau khi chứng kiến Lý viên ngoại lang bố trí dân tráng khôi phục lại nguyên trạng lăng mộ của Hiền phi nương nương, bọn Dương Thu Trì lên đường trở về huyện nha.

Do trời đã tối, bọn họ vào ngụ trong dịch trạm của huyện Dịch. Dương Thu Trì lập tức viết một phong mật thư gửi chỉ huy sứ Kỷ Cương, nói rõ những phát hiện của mình, thỉnh y lập tức tiến hành khống chế đối với những nhân viên phụ trách ẩm thực của Hiền phi nương nương vào ngày đó và thị nữ Liên nhi, chưởng ấn thái giám Kim Lương cùng những người có liên quan khác, chờ hắn về sẽ triển khai bước điều tra mới. Hắn còn đính kèm theo cây trâm nhiễm độc màu đen, phong kín mật thư lại cho Nam Cung Hùng phái hai hộ vệ đưa về bắc Trấn phủ ti trước giao cho Kỷ Cương.

Sáng hôm sau, Dương Thu Trì cùng mọi người khởi hành trở về.

Lần này là chuyến viễn hành đầu tiên sau khi Tống Vân Nhi làm tiểu thiếp của Dương Thu Trì, trước kia hai người hi hi ha ha nói cười, hầu hết là thân tình, hiện giờ hai người ôm ấp triền miên, phần lớn là nhu tình.

Trên đường yên ấm hạnh phúc, mười mấy ngày sau họ trở về kinh thành.

Vừa tiến vào thành, họ liền cảm thấy một trận mưa máu gió tanh, trên đường lạnh lạnh gai gai, dường như là không thấy người đi đường nào, thỉnh thoảng có người cưỡi ngựa chạy qua, nhưng đều là cẩm y vệ mặc áo phi ngư, eo đeo tú xuân đao.

Dương Thu Trì rất ngạc nhiên, chẳng lẽ kinh thành đã xảy ra chuyện lớn gì hay sao?

Vừa trở về Dương phủ, được thông báo, cả nhà Dương phủ đều đến khách sảnh.

Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình và hai mẹ con Bạch Tố Mai đã đến kinh thành. Phùng Tiểu Tuyết an bài cho hai mẹ con Bạch Tố Mai một ngôi nhà vườn sạch sẽ thanh nhã, mời hai mẹ con tạm thời ngụ tại Dương phủ.

Dương Thu Trì trước hết làm lễ chào Dương mẫu, sau đó trao đổi vài câu với Phùng Tiểu Tuyết, đưa mắt nhìn thấy Bạch Tố Mai đứng cạnh Bạch phu nhân đang vui mừng nhìn hắn, rất cao hứng bước tới mấy bước, trước hết làm lễ chào Bạch phu nhân, sau đó ngồi xuống cầm tay Bạch Tố Mai: "Tố Mai, mọi người đến rồi, dọc đường chắc mệt nhọc lắm!"

Bạch Tố Mai cười hi hi, lúng liếng mắt nhìn hắn: "Thu Trì ca ca, chàng lại thăng quan rồi, muội và mẹ đều rất cao hứng."

Dương Thu Trì hơi ngượng: "Hì hì, cái này mà tính làm gì, cứ mong mọi người đến mãi nè, hiện giờ đã lên đến nơi rồi, cả nhà chúng ta đoàn viên, thật là vui!"

Bạch Tố Mai bị Dương Thu Trì nắm tay, hơi hơi run, đôi mắt như làn thu thủy nhìn hắn, khe khẽ nói: "Thu Trì ca ca, Tố Mai cũng rất cao hứng...."

Dương Thu Trì ngước mắt nhìn gương mặt thanh tú của nàng, nghĩ tới lần đầu tiên ở liệm phòng, khi hắn dùng hô hấp nhân tạo cứu nàng, hai làn môi áp chặt vào nhau. Kỳ thật, xuyên việt đến Minh triều, ngoại trừ vợ chính là Phùng Tiểu Tuyết ra, người con gái đầu tiên mà hắn hôn chính là Bạch Tố Mai. Tuy đó không phải là chuyện hai bên tình nguyện, nhưng kỹ niệm ngọt ngào đó làm sao Dương Thu Trì có thể quên?

Chú thích: (*) Theo nguyên tắc thì nhiệt độ sẽ càng tăng cao khi càng xuống sâu dưới lòng đất, nhưng trong vòng mấy chục mét dưới đất, khi đào sâu một khoảng đủ rộng, nhiệt độ sẽ thấp hơn nhiều so với mặt đất.

Dương Thu Trì đưa mắt nhìn Bạch Tố Mai, khẽ bảo: "Tố Mai, ta chờ cưới nàng về nhà để sinh cho ta một cậu bé mập mạp nữa!"

Bạch Tố Mai buông tay Dương Thu Trì, đỏ mặt khẽ đáp: "Đừng...., coi huynh kìa, huynh mau đi xem Chỉ Tuệ muội muội đi, muội ấy sắp sanh rồi!"

Dương Thu Trì quay nhìn về phía Tần Chỉ Tuệ, tính ra thì chẳng mấy ngày nữa nàng sẽ sanh rồi, lòng nôn nao, vội nắm tay Bạch Tố Mai bóp chặt một cái rồi bước nhanh đến cạnh Tần Chỉ Tuệ, dịu dàng hỏi: "Chỉ Tuệ, sắp sanh rồi ha? Ta còn sợ nàng không thể lên kinh được nữa chứ."

Tần Chỉ Tuệ nhìn Dương Thu Trì nhất lộ phong trần, thế mà đối với nàng vẫn dịu dàng âu yếm như vậy, lòng vô cùng vui mừng, đáp: "Hài tử chà chàng về mới hàng sinh đấy!"

Dương mẫu vui mừng nói: "Lang trung nói rồi, hài tử đã tới thời dưa chín cuống rụng, ngày một ngày hai là sinh thôi!"

"Hay quá!" Dương Thu Trì vô cùng hưng phấn, "Một trai một gái một cành hoa, thật tốt quá a! Đúng rồi, con trai ta thế nào rồi?" Hắn chuyển thân, chạy đến cạnh Liễu Nhược Băng, thấy con trai đang ngủ khò khò trong lòng nàng, không khỏi rầu rĩ, "Ơ, đứa con trai này của ta sau tối ngày rúc đầu ngủ hoài vậy, rõ ràng là con sâu lười!"

Liễu Nhược Băng phì cười: "Chàng mới là sâu lười! Không nghe nói ngủ nhiều chóng lớn hay sao? Tiểu hài tử chẳng đứa nào mà không ngủ để lớn mau chứ?"

"Ơ? Nàng làm sao biết vậy? Nàng không phải là sanh lần đầu tiên hay sao?" Dương Thu Trì cố ý chọc nàng.

Liễu Nhược Băng cười: "Mẹ bảo vậy!"

Dương Thu Trì nhìn về phía Dương mẫu, thấy bà tâm sự nặng nề, không biết là đang nghĩ gì, hơi ngạc nhiên, hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy?"

Dương mẫu giống như vừa ngủ thức dậy vậy: "Con à, con không biết đó thôi, kinh thành... kinh thành này đã lật tung trời lên rồi...!"

Dương Thu Trì cả kinh: "Mẹ, mẹ đừng gấp, có chuyện gì vậy?"

Thấy Dương mẫu hơi run run không lên tiếng, Phùng Tiểu Tuyết mới nói thay: "Phu quân, mấy ngày nay trong kinh thành đã giết rất nhiều người. Trong hoàng cung có từng đội từng đội người bị áp giải ra, đều là cung nữ thái giám, bị chém đầu từng người một ở Thập tự nhai. Người trong thành không ái dám ra đường nữa."

Vân Lộ thấy Dương Thu Trì trở về, cảm thấy rất vui. Nhưng khi nghe nói đến chuyện này, cũng vô cùng khó chịu: "Thu Trì ca ca. Muội tiến vào hoang cung, nghe phụ hoàng nói đã bắt được tên cầm đầu trong việc sát hại hiền phi, do đó mới giết rất nhiều người liên quan như vậy."

Cái gì? Dương Thu Trì giật mình cả kinh, người sát hại Hiền phi nương nương? Ai? Sao người phụ trách phá giải án này là hắn mà không hề hay biết. Chưa gì hết kinh thành đã đại khai sát giới rồi vậy? Dương Thu Trì hơi trầm ngâm, nói: "Tình huống có điều không ổn, ta cần phải vào hoàng cung một chuyến!" Nói xong hắn đứng dậy, xâm xâm bước ra ngoài.

Lúc này, hắn chợt nghe một tiếng gọi trong trẻo: "Thu Trì ca ca! Huynh sao không chịu nhìn muội vậy!"

Không cần nghe tiếng, Dương Thu Trì đã biết đó là Tống Tình.

Vừa chuyển thân, thấy Tống Tình khoa trương ưỡn bụng, nhìn hắn có vẻ trách móc, Dương Thu Trì cười ha ha: "Búp bê bùn, búp bê bùn nhỏ của nàng còn mấy tháng nữa mới ra mà. Không cần gấp, trở về rồi nói sau a." Nói xong hắn như làn khói rời khỏi phòng. Tống Vân Nhi nhìn Tống Tình cười, sau đó cũng đi ra theo. Chỉ còn lại Tống Tình giậm chân thở phì phì tức tối.

Dương Thu Trì mang Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng, sáu hộ vệ tiến vào hoàng cung. Sau khi hỏi, biết hoàng thượng Minh Thành Tổ đang ở hậu cung của Hiền phi.

Hiền phi cung? Hiền phi đã chết rồi, hoàng thượng đến đó làm gì? Dương Thu Trì rất nghi hoặc, cả đoàn người vội vã đến bên ngoài Hiền phi cung, thông báo vào, lát sau có thái giám ra truyền Dương Thu Trì vào tấn kiến.

Dương Thu Trì cho Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và sáu hộ vệ chờ ở ngoài, một mình tiến vào trong.

Vừa tiến vào cửa, hắn đã nghe một tiếng nữ tử gào thảm cùng những tiếng khóc lóc khẩn cầu truyền ra, khiến cho người ta rởn tóc gáy.

Dương Thu Trì nhìn tứ phía, thanh âm này chấn động trong hiền phi cung, nhất thời không xác định rõ từ đầu truyền ra.

Hắn đi qua giếng trời, hai bên có hai dãy cẩm y vệ mặc phi ngư phục đứng gác, thấy cẩm y vệ đồng tri Dương Thu Trì tiến vào, đều quỳ gối một chân ra mắt.

Dương Thu Trì đi thẳng vào chính phòng, thái giám gác cửa cười ha ha bảo Dương Thu Trì dừng bước, nói hoàng thượng đang ở sương phòng ở một góc của Hiền phi cung. Thái giám dẫn Dương Thu Trì đến sương phòng, để hắn chờ một chút, chạy vào trong báo.



Đến cửa sương phòng, Dương Thu Trì mới tin chắc là tiếng gào khóc khủng khiếp vừa rồi là từ sương phòng này truyền ra. Đồng thời, mũi hắn nghe mùi máu tanh quen thuộc, hơn nữa phi thường nồng nặc. Dương Thu Trì đang nghi hoặc, thái giám vào thông báo đã chạy ra, khom người thưa: "Dương hầu gia, hoàng thượng thỉnh ngài tiến vào trong."

Dương Thu Trì tiến vào phòng, giật mình kinh sợ.

Gian sương phòng khá lớn này hiện giờ đã trở thành địa ngục nhân gian, có thể nói tất cả hình cụ trong thẩm tấn thất của cẩm y vệ nha môn đều có mặt ở đây.

Trong phòng có mấy lò than cháy đỏ hồng, trên đó có cắm mấy cái bàn ủi sắt. Đầu bàn ủi đã được nung đỏ lòm, nhìn mà cảm thấy ớn lạnh.

Bên cạnh tường có đặt hai cái giá gỗ. Giá thứ nhất có một nữ tử bị trói vào, kéo đầu dài ra, tóc phủ xuống che cả mặt không nhận ra được là ai, quần áo toàn thân đã bị cởi sạch, da thịt chỗ nào cũng có dấu bị bàn ủi nóng áp vào, máu thịt mơ hồ. Trong phòng tán phát mùi thịt cháy và mùi máu tanh hôi khiến hắn muốn nín thở.

Ở giá gỗ thứ hai cũng có một nữ tử bị trói, cũng bị lột sạch quần áo, hai tên cảm y vệ đang dùng roi da thật dài đánh hết sức vào nữ tử này. Tiếng kêu thảm và khẩn cầu vừa rồi chính là do nữ tử này phát ra. Hai chiếc roi da đã khiến thịt da của nữ tử nát bét, máu thịt mơ hồ, máu thịt bắn tứ tung, trên tường, trên đất đều có những dấu máu lốm đốm.

Ở giữa phòng chệch về phía sau có một chiếc ghế rồng dài, người đang ngồi chính là Minh Thành Tổ Chu Lệ. Đứng bên cạnh là cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương và Lý công công.

Dương Thu Trì quỳ xuống dập đầu: "Vi thần Dương Thu Trì khấu kiến vạn tuế!"

Gương mặt âm trầm của Minh Thành Tổ hiện chút nét cười, nói: "Dương ái khanh, ngươi không hổ là phá án như thần, vừa không quá một tháng mà đã phá được án của Hiền phi, trẫm rất vừa ý. Ngươi thế Hiền phi báo cừu tuyết hận, thế trẫm hả được cái giận này, thật tốt! Bình thân đi!"

"Tạ chủ long ân!" Dương Thu Trì khom người thưa, rồi đứng lên lui qua một bên, cúi đầu đứng thẳng, trong lòng hợi ngạc nhiên, vì nghe ý tứ của hoàng thượng, thì dường như nói hắn đã phá được án Hiền phi chết một cách li kỳ. Nhưng rốt cuộc hung thủ là ai, thế mà người đảm nhiệm phá án là hắn đây không hề hay biết, thật không khỏi có điểm kỳ quái.

Kỷ Cương nhìn ra vẻ nghi hoặc của Dương Thu Trì, cười bảo: "Dương đại nhân, mật tín của ngài truyền đến, hoàng thượng đã căn cứ vào đó tra rõ tình huống, từ thân tổ chức đột thẩm, nhanh chóng tra rõ án tình. Đây đều là kết quả của hoàng thượng anh minh thần vũ, biết rõ thị phi a."

Đối với phán đoán này, Dương Thu Trì có thể nói là không thể nào chỉ ra nửa phần không phải, cho nên cười ha hả gật đầu lia lịa.

Minh Thành Tổ đưa tay chỉ vào nữ tử bất động trên giá gỗ đầu tiên, hậm hực nói: "Chủ mưu sát hại ái phi của ta chính là tiện nhân này - mỹ nhân Lữ thị! Bên cạnh đó là một trong số thị nữ của nó, trẫm muốn đánh chết từng đứa từng đứa một!"

Mỹ nhân chính là một loại nội mệnh phụ của hoàng thượng. Trong thời kỳ của Minh Thành Tổ, vợ của hoàng thượng là hoàng hậu, nhưng phi tần khác của hoàng thượng đều là thiếp thật. Địa vị tối cao là quý phi, tiếp đó lấy những chữ hiền, thục, trang, kính, huệ, thuận, khang, Trữ làm thứ tự. Và từ đó thiết đặt ra những hiền phi, thục phi, trang phi, kính phi, huệ phi, thuận phi, khang phi, trữ phi. Những người này đều có liên quan đến xưng hiệu là "Phi", là vợ lẽ chính thức của hoàng thượng, được khép vào hàng chính nhất phẩm.

Những thiếp thất khác được gọi là "Cung tần", danh xưng bất đồng, chia ra làm chiêu nghi, tiệp dư, mỹ nhân, số lượng và định chế không đồng đều, phẩm trật chia ra làm chính nhị, tam, tứ phẩm.

Mỹ nhân có định chế chín người. Lữ mỹ nhân này chính là một trong chín vị "mỹ nhân" trong cung tần của hoàng thượng, họ Lữ, là nữ tử do Triều Tiên tiến cống.

Dương Thu Trì nghe nói đến Lữ mỹ nhân, lòng liền rúng động, nghĩ đến vị nữ tử Triều tiên có đôi mắt biết nói ngồi ở hàng cuối trong bàn cũng được gọi là Lữ mỹ nhân, chẳng lẽ là nàng ta?

Minh Thành Tổ hiện vẻ đắc ý, trước mặt Dương Thu Trì hào xưng là phá án như thần này, ông ta tự phá án mưu sát ái phi của mình, quả thật là tự cảm thấy thập phần hả giận, không khỏi có chút dương dương tự đắc.

Minh Thành Tổ nói tiếp: "Mật tín của ngươi nói đến chuyện ngân trâm tham hầu, phát hiện Hiền phi là bị hạ tì sương mà chết, trẫm lập tức cho Kỷ Cương mang theo cẩm y vệ tiến hành thảm tra đột ngột đối với những cung nữ và ngự trù phụ trách ẩm thực theo hầu lúc đó, nhưng lời khai của chúng bất nhất, không thu được yếu lĩnh. Trong lúc vô kế khả thi, có người nhắc ta là thiếp thân thị nữ Liên nhi phục thị Hiền phi đã từng là thị nữ của tiện nhân Lữ Viên Thiện, không biết có vấn đề gì hay không."

Dương Thu Trì nghe đến đây, hơi thở phào nhẹ nhõm. Nếu như vậy, thì nữ tử trên giá gỗ có tóc che kín mặt này là mỹ nhân Lữ Viên Thiện, chứ không phải là Lữ mỹ nhân có cặp mắt biết nói mà hắn đã gặp trong lúc hưởng tiết Nguyên tiêu.

Minh Thành Tổ nói tiếp: "Trẫm chỉ phái Kỷ Cương tiến hành thẩm tấn đối với thị nữ Liên nhi, quả nhiên, thị nữ này nhanh chóng khai nhận, chính là chủ cũ Lữ Viên Thiện của nó chỉ sử nó hạ độc!"

Nói đến đây, Minh Thành Tổ nhìn trừng trừng một cách độc ác mỹ nhân Lữ Viên Thiện trên giá gỗ, đứng phắt dậy, bước đến giữa phòng, lấy cái bàn ủi đã nung nóng đỏ lên, bước tới áp mạnh vào gò ngực đã cháy khét máu me ghê rợn của của nữ tử đó.

Nữ tử ấy động đậy một chút, miệng phát ra tiếng rên rĩ thống khổ, sau đó bất động. Xem ra, thân thể của nàng ta đã bị bàn ủi nung vô số lần, cảm giác đã gần như tê liệt rồi.

Kỷ Cương ở một bên nói: "Hoàng thượng, dùng nước lạnh đổ một chút, chờ ả tỉnh dậy rồi hãy đốt tiếp, như vậy mới khiến tiện nhân này thụ thống khổ hơn."

Dương Thu Trì nghe thé, không khỏi rùng mình. Tên Kỷ Cương này không khỏi thái quá ngoan độc rồi. Giết người bất quá rơi đầu là cùng, cho dù là Lữ mỹ nhân này giết chết Hiền phi, nhưng là kẻ đã từng đầu ấp tay gối với hoàng thượng, loại hình phạt dày vò cho chết từ từ này không khỏi là quá tàn nhẫn, không hợp chút nào với hành vi của bậc thượng phu quân tử hay sao?

Kỷ Cương thật ra nghĩ không giống như cách nghĩ của Dương Thu Trì, đó không phải là vấn đề xứng hay không xứng với hành động của bậc trượng phu, mà làm sao cho hoàng thượng Minh Thành Tổ dày vò thê thảm hơn nữ tử đã giết ái phi của mình, để hoàng thượng giải tỏa nổi căm hận trong lòng!

Minh Thành Tổ gật gật đầu, trở về chỗ ngồi. Kỷ Cương múc một bồn nước lạnh từ ngoài vào, trên mặt nước còn nổi lềnh bềnh mấy đốm băng, tạt mạnh vào đầu Lữ Viên Thiện đang bị tóc che kín.

Toàn thân Lữ Viên Thiện co giật rùn mình, phát xuất mấy tiếng rên rĩ thống khổ, từ từ ngẩn đầu, hai mắt vô thần nhìn bọn họ.

Minh Thành Tổ cười lạnh nói tiếp: "Trẫm được báo cáo của Kỷ ái khanh, mới đầu còn bán tín bán nghi, sau đó trẫm tự thân tra hỏi thị nữ Liên nhi, quả nhiên như thế. Trẫm đem tiện nhân Lữ thị này tra khảo, dùng nghiêm hình đánh đập, ả vẫn không chịu thừa nhận. Sau khi Kỷ ái khanh đã hạ nữ hình tấn với ả, cuối cùng cũng khai ra. Như vậy mới biết tiện nhân này đã sớm có toan tính hạ thủ đối với Hiền phi!"

Minh Thành Tổ hận cùng cực nên nói rất gấp, hơi thở hỗn hễn, bảo Kỷ Cương: "Ngươi nói tiếp cho Dương ái khanh nghe về án này." Ông ta nghĩ tới cái chết thảm của ái phi, vô cùng tức giận, cần cái bàn ủi khác đã nung đỏ, không ngừng áp vào người Lữ Viên Thiện mà đốt. Lữ Viên Thiện bị nước lạnh tạt cho tỉnh, cảm giác khôi phục không ít, bị đốt liên hét những tiếng dài thảm thiết, thê lương vô cùng. Một lúc sau, nàng ta lại hôn mê đi, Minh Thành Tổ vẫn không hả được giận, không ngừng dùng bàn ủi đốt tiếp.

Kỷ Cương coi như không có chuyện gì, cười nói: "Dương huynh đệ, hoàng thượng tự thân tiến hành thẩm tấn đối với thị tì và nội thị (thái giám) bên cạnh Lữ Viên Thiện, tra rõ Lữ Viên Thiện đã từng mục vô tôn thượng (không kính người trên), chế giễu Hiền phi nương nương. Lúc xưa khi Từ hoàng hậu khứ thế, hoàng thượng cho Hiền phi nương nương chưởng quản nội cung, Lữ Viên Thiện này không ngờ mở miệng nói lời đại nghịch bất đạo, chế giễu luôn cả Từ hoàng hậu và Hiền phi nương nương là 'Hoàng hậu có con cái cũng đã chết rồi. Ngươi mà quản được mấy tháng?' Vô lễ như vậy, Dương huynh đệ, ngươi nghĩ coi, Lữ thị này có còn phải là con người không?"

Loại tranh đấu trong cung như thế này Dương Thu Trì đương nhiên không thể lý giải, nhưng mà lời vừa rồi của Lữ Viên Thiện dường như là quá ngông nghênh, khiến cho hắn không dám tin đó là lời nói thật.

Kỷ Cương phảng phất nhìn ra vẻ nghi hoặc của Dương Thu Trì, nói: "Câu nói này bọn thị tì và nội thị của Lữ Viên Thiện đều nghe thấy, thị tì của Hiền phi nương nương cũng nghe. Chứng cứ chính xác không còn nghi ngờ gì. Nhưng mà, chỉ bằng mấy câu nói đó, hoàng thượng niệm tình ả là dân xứ lạ, lại không phải đâu xa, mà là từ Triều Tiên đến triều cống cho hoàng thượng, nên cũng không tính toán gì. Không ngờ khi tiến hành thẩm tấn, mới tra rõ Lữ Viên Thiện này vì tranh sủng đã tâm như xà hạt (rắn và bò cạp, ý chỉ độc ác), hạ độc thủ đối với Hiền phi nương nương."

Kỷ Cương miết mắt nhìn Lữ Viên Thiện đã bị Minh Thành Tổ đốt ngất đi trên giá gỗ, nói tiếp: "Lữ thị này cấu kết với tư lễ giám chưởng ấn thái giám Kim Lương tùy hành, từ ở một thợ bạc tên là Hứa Tứ ở Lâm thành mua được tì sương, nghiền thành phấn, hạ vào chén bột Hiền phi nương nương ăn trước khi đi ngủ. Hoàng thượng nhân vì phê duyệt tấu chương khẩn cấp đã rời khỏi tẩm cung, nương nương ăn bột có độc đã tình kêu cứu, nhưng thị nữ Liên nhi này đóng chặt cửa, không cho tiếng kêu cứu của nương nương truyền ra ngoài, dẫn đến cái chết thảm của nương nương."

Dương Thu Trì lạnh người. Hắn đã từng hỏi qua thị nữ Liên nhi này, nếu như có âm mưu như vậy, sao hắn không phát hiện được một chút gì? Nếu như đã tra thành như vậy, xem ra tai kiếp của Lữ Viên Thiện này là khó tránh khỏi rồi.

Đến lúc này, Minh Thành Tổ đã quẳng bàn ủi, trở về ngồi trên long án. Mấy cẩm y vệ chạy ra xách nước băng vào, lại bắt đầu đổ vào đầu Lữ Viên Thiện. Thị nữ bị trói trên giá gỗ thứ hai đã ngất đi, hai cẩm y vệ thi hành cũng dùng nước băng tạt của ả tỉnh, tiếp tục dùng roi đánh.

Kỷ Cương nói: "Loại phụ nhân như rắn rết này nếu như dễ dàng dung túng, sao lại đối phải với Hiền phi nương nương đã chết thảm. Do đó, hoàng thượng trong cơn thịnh nộ đã thi hình với Lữ Viên Thiện này, còn viết thư cho Triều Tiên đem cả nhà Lữ Viên Thiện giết sạch. Thị nữ Liên nhi, chưởng ấn thái giám Kim Lượng, tùy đường thái giám Kim Đắc, thợ bạc Hứa Tứ tội ác cực lớn, đã bị hoàng thượng hạ chỉ lăng trì xử tử. Những thị nữ của Lữ Viên Thiện biết chuyện mà không báo, khiến cho Hiền phi bị hại, và còn Cao thái y và Ngải thái y lại không tra ra nguyên nhân cái chết của nương nương là do mưu sát, lại còn có ngự trù tùy quân đều có tội không thể tha, chém đầu tất cả."

Dương Thu Trì bấy giờ đã minh bạch, Kỷ Cương nói ra có vẻ rất nhẹ nhàng, kỳ thật khi đến bên ngoại, và cũng là khi hắn trở về nhìn thấy trận mưa máu gió tanh, thì đó là mấy trăm cung nữ và thái giám bị liên lụy xử tử, ngay cả gia đình của Lữ Viên Thiện ở Triều Tiên cũng bất hạnh không tránh khỏi. Nhưng tất cả chuyện này, đối với Minh Thành Tổ và Kỷ Cương, thì chẳng qua là một chuyện nhỏ như cái lá mà thôi.

Từ cách nói của Kỷ Cương, án này có rất nhiều chỗ hở, tuy khẩu cung đều nhất trí, nhưng dùng nghiêm hình tra khảo và bức cung của cẩm y vệ, thì khẩu cung gì cũng có thể bức khai ra được. Hơn nữa, cho dù Lữ Viên Thiện muốn hạ độc thủ hại chết Hiền phi, loại đại sư cơ mật này làm sao có thể khiến cho thị nữ và thái giám dưới quyền hay biết được chứ? Hiện giờ bọn chúng dị khẩu đồng thanh đều khai y như vậy, rõ ràng là Kỷ Cương vì muốn lập công, đã dùng hình tấn làm cơ sở, tiến hành dụ cung. Nhưng mà, chuyện này chỉ nằm ở trong ý nghĩ của hắn, Kỷ Cương hiện giờ là hồng diện nhân (kẻ thân tín tin dùng) của Minh Thành Tổ, hắn không thể chọc vào.

Lúc này, một cẩm y vệ bước tới quỳ thưa: "Khởi bẩm hoàng thượng, Lữ thị dường như.... dường như đã chết rồi...."

Minh Thành Tổ và Kỷ Cương không hề có chút ngạc nhiên nào. Minh Thành Tổ bảo Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, ngươi đến kiểm tra một chút xem tiện nhân đó chết thật hay chết giả."

Dương Thu Trì dạ một tiếng, bước lại trước giá gỗ, vén tóc dài của Lữ Viên Thiện lên, nhướn mắt nhìn, quả nhiên không phải là Lữ mỹ nhân gặp trong tiết Nguyên tiêu. Hắn đưa hai ngón tay áp vào động mạch cảnh ở cổ, cảm giác không còn mạch đập, vén mi mắt lên, thấy đồng tử đã tản ra, dùng miếng vải đốt lửa ở lò đưa lại phất qua lại trước mắt Lữ Viện Thiện, thấy đồng tử và tròng mắt không có bất kỳ phản ứng gì đối với ánh sáng.

Dương Thu Trì lắc đầu: "Ả đã chết rồi." Rất rõ ràng, Lữ Viên Thiện này nhân vì chịu sự đau đớn kịch liệt trong một thời gian dài, dẫn đến trung khu thần kinh cho sự phản xạ bị chướng ngãi, bị xốc nguyên phát gây tử vong. Đương nhiên, hơn mười ngày bị đốt bị đánh, có thể dẫn tới hồng huyết cầu trong người nàng ta bị phá hỏng thải ra một lượng lớn kali, dẫnd đến chứng cao huyết áp làm cho tim đột ngột ngừng đập. Chỉ có điều, nguyên nhân tử vong của nàng ta bây giờ không còn trọng yếu nữa.

Minh Thành Tổ hừ lạnh một tiếng: "Tiện nghi cho con tiện nhân này!"

Kỷ Cương cũng vậy: "Đúng vậy, thứ xà hạt nữ nhân này, chịu đốt suốt mười ngày mới chết, cái mạng cũng lớn thật!"

Sau khi Lữ Viên Thiện chết rồi, sự dày vò đối với thị tì của nàng ta cũng không còn ý nghĩa gì, Minh Thành Tổ sai đem thị tì đang bị đánh đó ra ngoài chém đầu.

Dương Thu Trì hơi cảm thấy u uất, án mạng này không ngờ lại kết thúc như vậy, khiến hắn thập phần bất ngờ. Hắn viết thư chỉ mong Kỷ Cương tiến hành giám khống đối với những người này, chờ hắn trở về rồi sẽ tiến một bước nữa điều tra. Thật không ngờ, Kỷ Cương lại sử dụng hình tấn bức cung với những người này, tra ra chân tướng có cả trăm chỗ hở, những kẻ đáng giết hay không đáng giết thì đều bị giết sạch hết rồi, còn có thể điều tra cái gì nữa.

Minh Thành Tổ ngược lại rất vừa ý, cảm giác cuối cùng rồi ông ta cũng báo được thù cho ái phi. Ông ta bảo Dương Thu Trì: "Dương ái khanh, nếu như không có ngươi phát hiện hiền phi bị trúng độc tì sương, án này không thể phá được, thù của Hiền phi không thể báo. Ngươi thật giỏi, thật có tài, trẫm muốn phong thưởng trọng hậu cho ngươi, nói đi, ngươi muốn cái gì?"

Dương Thu Trì vội nói: "Hoàng thượng, đây đều là phận sự mà vi thần phải làm, không dám tiếp thụ phong thưởng..." Hơi do dự, hắn quyết định đem sự lo lắng trong lòng nói ra, để khỏi sau này có vấn đề gì nãy sinh sẽ lại bị trách biết mà không tâu trước, ắt bị khép tội khi quân. Cho nên hắn rụt rè nói: "Hoàng thượng, án này vi thần cảm thấy còn một vấn đề còn chưa tra rõ."

Minh Thành Tổ hơi ngẩn người; "Còn chưa tra rõ? Được, ngươi nói coi, còn có vấn đề gì chưa tra ra?"

Nếu như đã lên tiếng, lời này phải nói cho đáo để, Dương Thu Trì làm gan nói tiếp: "Vi thần cũng không dám xác định Hiền phi chết là do trúng độc tì sương..."

Minh Thành Tổ hỏi: "Ngươi không phải dùng ngân châm tham hầu, phát hiện ngân châm biến thành màu đen hay sao?"

"Đích xác là vậy..."

"Như vậy thì đúng rồi, đấy không phải là trúng độc tì sương thì là cái gì?" Minh Thành Tổ nói.

Dương Thu Trì không dám dạy cho hoàng thượng một khóa pháp y, giải thích ngân trâm biến thành màu đen còn có khả năng khác, càng không dám nói cần phải tiến hành giải phẩu thi thể đối với hiền phi. Ngẫm nghĩ một chút, hắn đáp: "Hoàng thượng, ngân trâm này chỉ thăm dò đến cổ họng của nương nương, không có cách gì đạt đến dạ dày. Cho dù trong nội thể nương nương có độc, trước mắt chỉ có thể nói cổ họng có độc, chứ không thể đoán là trong nội thể của nương nương trúng độc tì sương. Hay nói cách khác, chỉ có thể nói ở cổ họng nương nương có khả năng tồn tại tì sương, nhưng không thể từ đó khẳng định nương nương bị trúng tì sương mà chết."

Lời này từ góc độ pháp y mà nói thì rất nghiêm túc và cẩn thận, nhưng đến tai Minh Thành Tổ thì giống như đi giữa mây mù, phảng phất như khẩu lệnh dùng trong quân. Ông ta nhíu mày, hỏi: "Dương ái khanh, ngươi nói đơn giản một chút đi."

"Giản đơn một chút?" Dương Thu Trì cảm thấy hắn đã nói quá giản đơn rồi, giản đơn hơn thì không thể nào nói rõ ra được, đầu óc xoay chuyển, nghĩ ra cách khác: "Ý tứ của vi thần chính là, trong cổ họng của nương nương có chất tì sương, nhưng không nhất định là do ăn chén bột có độc, dẫn đến ói mửa rồi còn dư lại vật ói chưa hết, mà còn có khả năng khác, ví dụ như... ví như...." Dương Thu Trì nhớ tới tình tiết trong phim Cửu Phẩm Chi Ma Quan (Quan tép riu cửu phẩm) do Châu Tinh Trì đóng, liền tự tin cho ví dụ: "Ví dụ sau khi Hiền phi chết rồi bị người đổ thuốc độc vào."

Cái gì? Minh Thành Tổ và Kỷ Cương đều cả kinh. Minh Thành Tổ hỏi: "Dương ái khanh, ngươi nói lời này có chứng cứ gì?"

Dương Thu Trì vội vã khom người: "Không có, đó chỉ là suy đoán của vi thần, cho nên, vi thần vốn định thỉnh Kỷ đại nhân trước hết giám khống thị nữ Liên nhi và đầu bếp theo quân cũng những người có liên quan, chờ vi thần trở về...."

Chỉ huy sứ Kỷ Cương ở bên cạnh không nóng không lạnh nói chen một câu: "Nói như vậy Dương đại nhân hiềm hoàng thượng và Kỷ Cương ta đa sự rồi?"

Dương Thu Trì cả kinh, vội vã vén y bào quỳ xuống trước mặt Minh Thành Tổ: "Vi thần tuyệt không dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy, vi thần chỉ mong triệt để tra rõ án này mà thôi..."

Ngữ khí của Minh Thành Tổ có phần không vui: "Thôi được, án này đã tra rõ ràng rồi, Dương ái khanh lao khổ công cao, trở về nghỉ ngơi trước đi."

Dương Thu Trì không dám nói nữa, đáp ứng dập đầu xong rồi đứng dậy, khom người lùi ra tới cửa rồi mới chuyển thân bước ra khỏi phòng.

Trong phòng các bồn lửa đốt nóng hừng hực, nhưng đến bây giờ Dương Thu Trì mới phát hiện trán và đầu của hắn đã đầy mồ hôi lạnh, lòng nghĩ coi như xong rồi, nếu như án này hoàng thượng đích thân thẩm tra, nếu mà hắn tự lật lại tra tiếp, thì có nghĩa là uốn nắn hoàng thượng xử án sai, sự tình vừa phí lực vừa không hài lòng ai như vậy hắn không làm hay hơn, cho nên quyết định cho qua.

Dương Thu Trì ủ rũ ra khỏi Hiền phi cung, Tống Vân Nhi bước tới đón, hỏi: "Ca, thế nào rồi?"

Dương Thu Trì lắc đầu thở dài: "Đi, về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nạp Thiếp Ký I

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook