Chương 204: Tuyệt đỉnh huyền nhai
Mộc Dật
09/04/2013
Chạy được một lúc, Dương Thu Trì cảm thấy an toàn, nên bắt đầu yên tâm, hỏi: "Tiền bối sư phụ, người vì sao lại bắt hai tiểu thiếp của tôi vậy? Có chuyện gì không thể trực tiếp thương lượng với tôi sao? Người là sư phụ của Vân nhi, chuyện khó cách mấy tôi cũng sẽ đồng ý giúp người a."
"Không cần ngươi đồng ý." Nữ tử lạnh lùng đáp "Chỉ cần ngươi làm theo!"
Dương Thu Trì cảm thấy rúng động, ẩn ước cảm giác có gì không hay, nghe ý tứ qua lời nói của ả, thì yêu cầu của ả chính là mệnh lệnh, không còn có chỗ cho sự thương lượng, chỉ có thể tuân theo và chấp hành mà thôi. Người có vũ công cao cường sao lại ngang ngược thế chứ?
Chẳng lẽ ả này cũng tín phụng cường quyền như Mỹ quốc vậy? Đả đảo đế quốc chủ nghĩa! Dương Thu Trì tự gào thét trong lòng.
Đế quốc chủ nghĩa đương nhiên có thể hô đả đảo, nhưng người ở sau lưng hắn còn sử dụng cường quyền hơn cả đế quốc chủ nghĩa, nên Dương Thu Trì không dám hô đả đảo.
Lại đi thêm một đoạn nữa, Dương Thu Trì quay đầu lại hỏi: "Tiền bối sư phụ, có thể cho tôi biết phương danh của người hay không?"
Nữ tử ấy trách mắng: "Kêu loạn cái gì đó? Không biết lớn nhỏ!"
"CÔ không nói tên của mình, ta làm sao mà gọi? Cô bảo ta gọi cô là tiền bối, nhưng trông cô còn nhỏ hơn cả ta, chẳng làm nổi chức tiền bối đâu. CÔ là sư phụ của Vân nhi, cho nên ta mới gọi cô là sư phụ a."
"Ta họ Liễu, tên là Nhược Băng." Nữ tử đáp, lời vẫn lạnh lùng như băng.
"Liễu Nhược Băng, tên đẹp quá. 'Dương liễu thanh thanh giang thủy bình, văn lang giang thượng xướng ca thanh. Đông biên nhật đầu tây biên vũ, đạo thị vô tình khước hữu tình.' (*) Tên hay! Liễu cô nương mặt như băng sương, nhưng một lòng cứ muốn đối tốt với Vân nhi, thật là ứng với câu 'Đạo thị vô tình khước hữu tình'. Tên hay!" Dương Thu Trì tán dương không ngớt lời, cố sức vuốt mông ngựa.
(Chú (*): Đây là bài thơ Đường rất hay, tên là Trúc Chi Từ của Lưu Vũ Tích. Tạm dịch như sau:
Liễu xanh tha thướt bên dòng nước
Văng vẳng bên tai tiếng xướng ca
Nắng bờ đông, mưa ở bờ tây
Tuy nói vô tình, lại hữu tình.")
Liễu Nhược Băng không hề động lòng, lại dùng giọng nói lạnh như băng dù trong treo như chuông ngân bảo: "Ngươi có thể gọi ta là Liễu tiền bối, ngoài ra không được xưng hô loạn."
"Tiền bối? Cô trẻ tuổi thế kia..." Dương Thu Trì còn muốn đùa cợt nữa, nhưng bị Liễu Nhược Băng cắt ngang: "Ta lặp lại một lần nữa, chỉ có thể gọi ta là 'Tiền Bối', từ giờ trở đi, ngươi mà mở miệng gọi loạn nữa, ta sẽ cho ngươi nằm ngang lưng ngựa trở lại!"
Dương Thu Trì nhanh chóng im miệng, không dám chọc nàng ta nữa. Lòng thầm nghĩ: Họ Liễu? Họ thì ôn nhu như vậy, sao tính khí dã man quá trời, thiệt đúng là cường quyền xuất chân lý, báng súng xuất chính quyền hay sao?
Cứ với không khí trầm muộn như vậy, họ đi khoảng hơn một canh giờ nữa, thế núi càng lúc càng hiểm, các thạch trụ to lớn cao vút tận mây tiếp nối nhau, đã không còn đường để đi nữa, ngựa hồng cứ vẹt cỏ mà tiến, dường như đã tự biết mục tiêu của mình.
Nếu như không thể nói chuyện, Dương Thu Trì đành ngước đầu nhìn phong cảnh khắp bốn phía. Những thạch trụ cực lớn này thật là hiểm, từ dưới đất mọc thẳng lên, khí thế bàng bạc. Vách đá giống như bị đao gọt búa đẻo vậy, trơn lán, thật khiến người ta cảm thán cho thiên nhiên tạo vật như có quỷ phủ thần công sắp bày.
Nếu như sư phụ của Tống Vân Nhi đem Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình lên giấu ở chỗ chẳng có một bóng người, hiểm trở gian nan thế này, chỉ sợ cẩm y vệ khó mà tìm thấy được.
Vừa nghĩ đến sẽ nhanh chóng gặp Tần Chỉ Tuệ và Búp bê bùn Tống Tình, nhiệt huyết của Dương Thu Trì bốc lên đỉnh đầu, lòng mừng phấp phới, nhịn không được bắt đầu xoay đầu lắc cổ định ngâm tụng đến nơi.
Đột nhiên, tay Liễu Nhược Băng giữ vai Dương Thu Trì xiết chặt hơn, Dương Thu Trì lập tức cảm thấy nửa bên người vừa tê vừa buốt, không khỏi kêu oái lên một tiếng. Hắn định tranh cãi, nhưng sợ Liễu Nhược Băng mượn cớ này đày đọa hắn nữa, cho nên đành ráng nhịn. Rất may một lúc sau, thân thể lại khôi phục lại bình thường.
Đến lúc này thì Dương Thu Trì không dám loạn động, thật thà ôm cổ ngựa, giữa chặt bờ, mắt nhìn về phía trước, không dám lắc lư nhúc nhích nữa.
Trời bắt đầu chạng vạng, ngựa hồng chạy đến một thạch trụ cực lớn thì dừng lại. Liễu Nhược Băng phi thân xuống ngựa, lạnh lùng bảo: "Xuống đây!"
Dương Thu Trì lò dò từ cổ ngựa tụt xuống, đứng ở đám cỏ tranh cao tới eo, ngẩng đầu nhìn thạch trụ cực lớn này, thấy nó cao ít nhất là tương đương với tòa lầu ba mươi tầng, đá xanh trơn nhẵn giống như được thợ chuyên tâm gọt đẽo mà ra, ngay cả một chỗ nứt hay ráp nối cũng không có. Chỉ có ở giữa trụ có một vài cây nhỏ thò ra, rung động trong gió xuân.
Liễu Nhược Băng lấy một túi da nhỏ trên yên ngựa xuống, sau đó vỗ vào lưng nó vài cái nhẹ, ngựa hồng vô cùng hiểu ý, chạy nước kiệu ra khỏi chỗ đó.
Nàng ta mở túi da, lấy từ trong đó ra một dây thừng mảnh đen xì xì, đính ở đầu một cái phi trảo, rất giống thứ mà Tống Vân Nhi dùng. Chỉ có điều, sợi dây thừng này dài hơn nhiều.
Nữ tử cầm phi trảo và dây thừng, nhanh chóng quay hai vòng, đột nhiên phóng vụt lên không. Phi trảo mang theo dây thừng dài mảnh phóng vút lên quấn vào một cây tùng nhỏ thò ra giữa thạch trụ.
Dương Thu Trì nhìn mà chép miệng liên hồi, cự li xa như vậy, bản thân hắn dù có ném cũng chẳng ném tới được phân nữa, đừng nói gì là phải ném quấn trúng cây tùng trên kia.
Liễu Nhược Băng không thèm quay đầu lại, nói với Dương Thu Trì: "Ta lên đó trước, dùng dây thừng kéo ngươi lên."
"Lên trên đó làm cái gì? Cao như thế, tôi không lên đâu!" Dương Thu Trì hơi có điểm sợ độ cao, nếu phải lên đến chỗ cao như thế, hắn không dám làm chút nào.
"Ngươi khôngmuốn gặp tiểu thiếp của ngươi thì không cần phải lên." Dừng lại một chút, nàng ta tiếp, "Khuôn viên trăm dặm quanh nơi này hoang vu không người không bếp, dã thú đầy rẫy, ngươi muốn đói chết hay bị dã thú ăn thịt thì tùy ngươi!" Nói xong, nàng ta không thèm để ý gì đến hắn nữa, giữ chặt phi trảo bay vụt lên trên, chớp mắt sau đã đến được cây tùng nhỏ ở giữa vách đá đó.
Dương Thu Trì hơi có điểm kỳ quái, nàng ta lên đến giữa chừng rồi thì làm cách nào mà lên tiếp nữa đây? Vách đá ở trên đó cũng trơn nhẵn như kính vậy.
Chính vào lúc hắn nghi hoặc, thì Liễu Nhược Băng tháo dây thừng ra, kéo một bộ phận dây thừng lên trên, sau đó quay vòng phóng vụt một cái nữa, phi trảo bay cao quá đỉnh thạch trụ, bám chặt vào trên đó. Rồi nàng ta như một đóa hắc vân bay vụt lên trên, bay qua khỏi đỉnh thạch trụ, biến mất không còn thấy nữa.
Chớp mắt sau, chợt nghe giọng nói lạnh và trong trẻo như chuông của nàng: "Cột dây thừng vào quanh eo, ta kéo ngươi lên!" Lời đó phát ra giống như âm thanh truyền đến từ trời cao, xuyên qua hư vô phiêu miễu đến tai hắn, đầy vẻ uy nghiêm và không cho phép cãi lại, sau đó còn kèm thêm một câu: "Cột xong rồi giật dây vài cái!"
Dương Thu Trì hơi chần chờ, hiện giờ hắn không còn lựa chọn nào khác. Cướp một con ngựa chạy trốn ư? Con ngựa ấy đã biến mất tiêu rồi, hơn nữa thứ ngựa này nhất định là chỉ nghe lời của chủ nhân, và không nghe theo hắn. Hơn nữa, nếu như nàng ta thật sự nhốt Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình trên đó thì sao?
Dương Thu Trì bước lên kéo dây thừng cột chặt quanh eo, sau đó dùng hai tay kéo mạnh thêm vài cái nữa, xong rồi mới giật giật dây thừng.
Tức thời, thân hình Dương Thu Trì bay vụt lên như ở mộng đít có gắn một hỏa tiễn đẩy vậy, vù vù bay vụt lên trên khiến hắn sợ hãi kêu to một tiếng, xong chuyển đầu nhìn xuống dưới, thấy cảnh vật bên dưới nhanh chóng thu nhỏ lại, nhanh chóng rời xa thân hắn, khiến hắn khẩn trương kêu lên một tiếng nữa, nhắm chặt hai mắt lại, cảm giác ba hồn bảy vía đã bay mất mấy phần.
Chính lúc hắn khẩn trương đến nổi gai ốc, lưng gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh toát ra, thì tốc độ bay lên của thân người giảm xuống, sau đó dừng lại, rồi bắt đầu rơi!
"Dây thừng đứt rồi!" Dương Thu Trì lóe lên ý niệm ấy, "Ta sắp rơi từ thạch trụ cao bằng tòa nhà mấy chục tầng xuống, biến thành đống thịt nát như tương rồi!" Trong đầu hắn hiện lên những thi thể huyết nhục mơ hồ chết vì nhảy lầu tự vẫn đã kiểm nghiệm trong dĩ vãng, không tự chủ được hét lớn lên: "Mẹ ơi!"
Thân hình của hắn chợt dừng lại, rớt xuống mặt gì đó khá êm.
Thạch trụ cao như thế này, nếu rơi xuống sẽ không nhanh như thế, chẳng lẽ hắn đã rớt nhằm đỉnh của thạch trụ?
Khẳng định là vậy rồi, nghĩ thế, Dương Thu Trì mừng rỡ mở mắt ra, thấy Liễu Nhược Băng đứng cách đó mấy bộ, lạnh lùng nhìn hắn.
Dương Thu Trì hơi cảm thấy thẹn, sau đó nghĩ ngay đến Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình, bật gọi to lến: "Chỉ Tuệ! Búp bê bùn!" hắn không kịp cỡi dây thừng ra, kéo lê lục cục chạy nhìn ra tứ phía.
Đỉnh thạch trụ có chu vi khoảng một sân bóng đá, cao thấp không đều, mọc đầu cây bụi và cỏ ngập đầu gối. Ở bến rìa xa có một hòn đa cao như tòa lầu, ngoài ra không còn vật gì khác, cũng không thấy hai tiểu thiếp Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình của hắn đầu.
Dương Thu Trì bước lên mấy bước, lớn tiếng gọi: "Chỉ Tuệ, Búp Bê bùn!"
Vẫn không có tiếng trả lời, bên tai chỉ toàn là gió núi lạnh thổi vù vù, cùng tiếng cành nhánh cây phát ra tiếng u u.
Lòng Dương Thu Trì tức thời chùn xuống, hắn hoản loạn cởi dây thừng ra, vừa cất tiếng gọi hai người vừa chạy loạn. Liễu Nhược Băng không hề can thiệp, tĩnh lặng đứng đó chờ.
Rất nhanh sau đó, Dương Thu Trì tìm khắp trọn chu vi quanh đó, đừng nói là Tần Chỉ Tuệ và Búp bê bùn, ngay cả con chuột nhắc cũng không có. Thạch trụ này cao như vậy, bốn bên trơn tuột như kính, chuột đồng chuột cống gì cũng chẳng thể trèo lên, mà cho dù có leo lên được, không có gì ăn cũng chết nhăn răng phơi xác mà thôi.
Dương Thu Trì tuyệt vọng, chạy đến trước mặt Liễu Nhược Băng, quát bảo: "Ngươi lừa người! Tiểu thiếp của ta căn bản không ở ở trên này!"
"Ta nào có nói họ ở trên này." Liễu Nhược Băng nói.
"Ngươi có nói qua rồi, ngươi nói 'Ngươi không muốn gặp tiểu thiếp của người thì không cần lên nữa' - chẳng phải là vậy hay sao?" Dương Thu Trì tức giận quát, ngay sau đó tỉnh ngộ, bản thân hắn đã trúng kế rồi.
Quả nhiên, Liễu Nhược Băng lạnh lùng nói: "Ngươi không lên đây thì nhất định sẽ không thể nào gặp được tiểu thiếp của ngươi, nhưng ta không hề nói bọn họ ở trên này."
Dương Thu Trì tức giận phát điên: "Ngươi , ngươi, ngươi..." Ngươi cả nửa ngày mà chẳng nói ra được cái gì nữa, không thể làm gì người ta được, hắn ngồi bẹp xuống đất thở phì phò.
Liễu Nhược Băng bước đến một khối đá ngồi xuống, lột cái khăn đen trùm kín đầu xuống, lộ ra mái tóc xanh tùy gió phiêu đãng. Gío núi thổi từ sau tới, thổi loạn mái tóc dài của nàng, che kính nửa gương mặt, cái khăn bịt mặt cũng bị gió thổi tốc lên một chút, lộ ra cái cằm xinh tươi trắng mịn.
Dương Thu Trì ngồi bó gối, hai tai ôm vai: "Nói đi, bắt ta đến đây làm gì?"
Liễu Nhược Băng quay lại lạnh lùng nhìn Dương Thu Trì: "Thật đơn giản: quay về lập tức bỏ vợ Phùng Tiểu Tuyết của ngươi, minh môi chánh thú cưới Vân Nhi về làm vợ." Dừng lại một chút, nàng ta lại quay đầu nhìn về eo núi đầy màu sắc ở phía xa, nói tiếp: "Nếu không, ngươi sẽ ở trên vách núi này cho tới già tới chết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.