Chương 76: Đại náo đô ti phủ
Mộc Dật
22/04/2013
Dương Thu Trì chỉ muốn nhanh chóng kính rượu xong, mang tiểu quận chua li khai. Hắn không nói nhiều nữa, trước mặt hắn có bày rượu, tiểu quận chúa dùng mâm bưng rượu, miệng cứ lầm rầm, đi theo sau như người gỗ. Do nàng là thiếp, đồng đẳng với nô tì, trong khi bọn người ngồi đều là cao quan, cho nên mỗi khi nàng kính một người, đều phải quỳ xuống dập đầu.
Những văn quan quy thuận thấy quận chúa ngày nào cao cao tại thượng, hôm nay lại bị đem cho một hộ vệ của Sở vương phủ làm thị thiếp, còn phải theo sau kính tửu dập đầu lạy hết người này đến người khác, lòng không khỏi bi thảm cho nàng, nhưng ngoài mặt thì không dám lộ ra ngoài.
Các văn quan chờ tiểu quận chúa kính đên trước mặt mình, đều vội đứng lên khom người đáp lễ.
Trầm Lỗi cười nói: "Chư vị, không cần đa lễ. Ả hôm nay không còn là quận chúa nữa. Chỉ là một vị thị thiếp của huynh đệ ta thôi. Các người trả lễ với ả, chẳng phải là đáp lễ với nô tì hay sao? Vậy thì còn thành thể thống gì nữa, chỉ đáp lễ cho huynh đệ ta thôi!"
Lần này thì các vị quan lại chỉ có thể ngồi áy náy tiếp thụ tiểu quận chúa quỳ lạy dập đầu.
Đến bàn của vũ quan, những người này đã sớm uống chếnh choáng. Mượn cơ hội kính rượu, một võ quan thân hình khôi ngô mượn tửu hứng dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào gò ngực cao vợi của Chu Phượng Đức, lấy sức nuốt nước bọt đánh ực, nói: "Tiểu quận chúa, tần phi của phụ vương nàng, còn có tỷ tỷ của nàng, muội muội của nàng mấy ngày nay đều khoái lạc ở quân doanh của chúng ta đấy!"
Nói đến đây, tên vũ quan ợ một cái rõ to, một mùi rượu nồng nặc tràn tới, khiến người muốn ói, nhưng Chu Phượng Đứ vẫn ngơ ngẫn y như cũ, mắt nhìn về trước, ngoại trừ miệng lầm bầm gì đó, mặt chẳng có bất kỳ phản ứng gì.
Quân quan đó đưa ma trảo từ từ sờ đến gương mặt trắn nỏn của Chu Phượng Đức, cười dâm nói: "Tiểu quận chúa, theo chúng ta về binh doanh nhé? Hắc hắc, thứ đồ chơi của chúng ta đảm bảo nàng vừa ý..."
Đột nhiên, phanh một tiếng, bàn tay sắp sờ đến mặt của Chu Phượng Đức bị một bàn tay khác chụp giữ cứng lại ở giữa không trung.
Vũ quan đó ngẩn ra, chuyển đầu nhìn, mục quan âm lãnh nhìn Dương Thu Trì.
Võ quan này là một bá tổng, là huynh đệ của Trầm Lỗi, biết Dương Thu Trì chỉ là hộ vệ cũ của Sở vương phủ, đương nhiên biết Trầm Lỗi đem tiểu quận chúa Chu Phượng Đức cấp cho Dương Thu Trì làm thiếp chỉ là tiến một bước làm nhục cả nhà Sở vương, cho nên y căn bản chẳng coi Dương Thu Trì vào mắt. Y thân hình cao lớn, cúi người dòm lom lom vào tên oắt nhỏ hơn mình nửa cái đầu này, mắng: "Con mẹ ngươi muốn chết à?" Rồi một cái tát tay phóng tới mặt Dương Thu Trì, không ngờ đánh vào chỗ trống không.
Chờ y nhìn rõ đâu của Dương Thu Trì trở lại, thì dưới khố đã dính một cú thúc đầu gối cực mạnh, kêu hực một cái trợn mắt ôm bộ hạ gục xuống.
Bọn vũ quan ngẩn cả ra. Bọn họ đều nghe Trầm Lỗi trào phúng Dương Thu Trì thích Trầm Tuyết Phỉ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không phải nễ mặt muội muội Trầm Tuyết Phỉ, đã sớm giết chết hắn. Do đó các vũ quan nều đều biết Dương Thu Trì trong mắt của Đô ti Trầm Lỗi chẳng là cái thá gì, chỉ biết hắn chẳng qua là một hộ vệ của Sở vương phủ đã quy thuận thế thôi, cưỡi lên đầu lên cổ hắn ị trên đó cũng chẳng sao. Thật không ngờ Dương Thu Trì lại đánh trả, hơn nữa xuất thủ còn tàn nhẫn, một chiêu chế địch. Họ lát sau mới phản ứng lại được. Một quân quan to lớn ở bên cạnh là kẻ đầu tiên vung hai tay ra hùng hổ đánh tới Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì có lòng lập uy, tốc chiến tốc quyết, thoắt cái chụp cổ tay đối phương, tay còn lại túm thắt lưng của y, bước tấn lắc eo, hắc một cái nâng tên vũ quan to mập này lên đỉnh đầu chuyển một vòng, rồi quẳng ra khỏi tay, cho y rơi mạnh lên một bàn rượu thịt của các võ quan khác.
Xoảng xoảng xoảng xoảng...! Bàn rượu ngã nghiêng, rươi thịt chén bán bay vỡ tứ tung, một cái nồi thức ăn nóng hổi vừa khéo ụp lên đầu tên võ quang mập này, khiến y rú lên gào thảm liên tục.
Một võ quan khác thân cao lực mạnh, so với võ quan mập kia còn cao hơn cả cái đầu, nhìn giống như con trâu nước quát to một tiếng, nấm đấm như cây trùy đấm thẳng vào ngực Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì bước lên nửa bước, khí trầm đan điền, quát chìm một cái, dùng ngực ngạnh tiếp một quyền này.
Phành...! Một quyền cực mạnh đánh lên ngực Dương Thu Trì, nhưng như trúng phải túi da, thân hình của Dương Thu Trì chỉ lắc lư, tiếp đó tinh quang trong mắt bạo phát, một cú móc đánh tới, nhanh như thiểm điện kích trúng bụng dưới của vị võ quan trâu nước đó.
Tên quân quan này lập tức đằng vân giá vụ bay đi, đụng đổ liên tục hai bàn rượu thịt, xong mới ngã nằm dưới đất.
Mọi vũ quan định xông lên đều dừng hẳn lại, tay họ cầm ghế, bình, đũa... ngơ ngẩn nhìn võ quan trâu nước bò lên từ dưới đất, lại vô lực quỳ gối hai chân xuống, hai tay chống đất, oa một tiếng phun ra một vòi rượu thịt dầy máu, tiếp đó gục xuống đất bất động.
Vị đại hán này là kẻ mạnh và hung hãn nhất trong số võ quan, đã từng chụp giũ đầu con trâu điên mấy trăm cân quật chết tươi. Nhưng một quyền vừa rồi chỉ có thể làm cho thân hình Dương Thu Trì lắc lư, còn bản thân y thì chịu không nổi một quyền của Dương Thu Trì.
Mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt ba võ quan đã bị Dương Thu Trì đánh ngã xuống đất.
Những võ quan khác đều kinh hãi ngẩn người. Bọn họ lập nhiều chiến công ở sa trường, đều là giết chóc khi hai bên đánh nhau, giỏi về cung mã kỵ xạ, nói đến võ công chấn chánh chỉ tính vào bậc nhị lưu. Trong khi đó, năm xưa để đối phó Kỷ Cương, Liễu Nhược Băng đã tự thân chỉ điểm võ công cho Dương Thu Trì, có câu dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, công phu Dương Thu Trì đột phi mãnh tiến, đối phó võ quan tầm thường này dĩ nhiên là dễ dàng.
Những võ quan có mặt đều là kẻ liều mạng sa trường mà có được ngày nay, trường hợp gì mà chưa thấy qua. Nhưng Dương Thu Trì chớp mắt đánh ngã luôn ba người như vậy, quả là bất ngờ. Nhưng họ đều là kẻ đầu ở cán cờ, liều mạng chinh chiến xuất ra, lúc này lại uống không ít rượu, hơn nữa ỷ nhiều người, nên chỉ ngẩn một cái rồi rống lên chụp ghế xông tới.
Lưu Dũng cùng 3 hộ vệ từ khi được Dương Thu Trì cứu về từ hình trường, nhất mực bám theo hắn. Bọn họ không thể ngồi vào bàn, chỉ có thể đứng ở bên hầu hạ. Vừa rồi họ còn chưa kịp phản ứng, Dương Thu Trì đã đánh ngã ba võ sư, lúc này đã phản ứng lại, thấy đám võ quan xông tới, liền cầm ghế rống to xông lên. Bọn họ đã từng là giang hồ hào khách, đương nhiên không sợ đánh hội đồng, nên hai bên hỗn chiến dữ dội.
Trong khi đó, các quan văn đều ôm đầu trốn qua một bên. Nhất thời, bàn ghế bay ào ào, máu văng tứ tán.
Lưu Dũng cùng các hộ vệ đều là võ lâm hào khách xuất thân, võ công đều không tệ. Tuy họ không giỏi cưỡi ngựa bắn cung tác chiến giữa chiến trường, nhưng loại ẩu đả cá nhân này lại cực kỳ giỏi. Cho nên bọn võ quan người đông, nhưng ba tên lợi hại nhất đã bị Dương Thu Trì đánh ngã. Lưu Dũng và ba hộ vệ đều lấy một địch ba mà chẳng rơi vào thế hạ phong chút nào.
Dương Thu Trì kéo Chu Phượng Đức vẫn ngơ ngẩn đứng qua ột bên, khoanh hai tay xem náo nhiệt. Trầm Tuyết Phỉ cũng lùi lại một bên, hết nhìn Dương Thu Trì lại nhìn ca ca, gương mặt trắng bệt không nói câu nào.
Trầm Lỗi mới đầu chỉ tủm tỉm cười xem náo nhiệt. Nhưng khi Dương Thu Trì chớp mắt đánh ngã ba võ quan cao lớn, nụ cười của y không còn nữa. Chờ khi y nhìn thấy mười mấy võ quan mà không đối phó được 4 hộ vệ, thì mặt âm trầm rống lên: "Đủ rồi! Dừng tay hết cho lão tử!"
Trầm Lỗi võ công tuy không xuất sắc, nhưng giọng quát không tệ chút nào. Các võ quan lập tức đều dừng lại, cười khang quẳng dụng cụ làm vũ khí tác chiến trong tay, cà nhắc cà nhắc lùi qua một bên.
Bọn bốn người Lưu Dũng cũng lùi cạnh Dương Thu Trì, cảnh giác nhìn đối phương.
Trầm Lỗi hừ mũi cực mạnh, bước lên mấy bước đưa tay chỉ vào đầu bọn võ quan mặt mày bầm tím: "Các ngươi định làm gì? Hả? Định quậy phá hôn lễ nạp thiếp của Dương huynh đệ ta à? Mấy ly rượu vàng đã nổi tính như vậy rồi à? Cho các ngươi biết, ai không nễ mặt Dương huynh đệ, thì là không nễ mặt lão tử! Biết chưa?"
Những võ quan ấy co đầu rúc cổ không dám nói tiếng nào.
Trầm Lỗi lại nhìn ba võ quan nằm dưới đất, hừ lạnh: 'Coi coi chết rồi hay chưa, chết rồi thì quẳng xuống sông nuôi hà bá, còn chưa chết thì cút đi cho ta!"
Bọn võ quan vội bước lên xốc ba võ quan bị Dương Thu Trì đánh gục đang rên rĩ đó lủi thủi đưa ra ngoài.
Trầm Lỗi áy náy nhìn Dương Thu Trì cười cười: "Thật là xin lỗi, các huynh đệ của ta đều nóng tính, tửu lượng chẳng ra gì nhưng uống vào rồi là nói loạn, đắc tội huynh đệ, làm hỏng khánh điển của huynh đệ, mong xá tội. Chờ ta cho bày tiệc rượu khác, chúng ta uống tiếp."
Dương Thu Trì ôm quyền nói: "Trầm huynh, đa tạ. Tiểu đệ uống hơi nhiều rồi, sáng ngày mai còn phải đi sớm đến Hiếu Cam phó nhậm, đêm nay muốn nghỉ sớm."
Trầm Lỗi gật đầu: "Lời cũng có lý, đêm này là tiểu đăng khoa động phòng hoa chúc của huynh đệ, có câu xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, ngu huynh không giữ nữa. Sáng mai ngu huynh còn có công vụ khẩn yếu cần xử lý, e rằng không có thời gian tiễn huynh đệ được, vậy xin từ biệt ở đây!"
Dương Thu Trì cũng không nói nhiều, ôm quyền nói: "Trầm huynh, núi xanh còn đó, sau này còn gặp lại." Xong kéo tay CHu Phượng Đức, dẫn 4 người bọn Lưu Dũng đi, thậm chí chẳng thèm nhìn Trầm Tuyết Phỉ lấy một cá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.