Chương 16: Định Hải
Mộc Dật
22/04/2013
Dương Thu Trì thu thập xong các tình tiết sự việc bèn đi xuống lầu, thấy ở trong vườn lý trưởng mang theo một đám nha dịch đang quỳ gối dập đầu. Bọn chúng nhìn thấy Dương Thu Trì xuống lầu, vẻ mặt cười khúm núm tiến lên: “Đại lão gia, hôm qua, bọn thuộc hạ ngu dốt, được sự giáo huấn của người, tiểu nhân như có một đòn đánh trúng vào đầu, tỉnh khỏi giấc mộng, sợ bọn thuộc hạ không cẩn thận, đã tận tâm tận lực hoàn thành việc mà lão gia giao phó hôm qua. Mặc khác đại lão gia đã hết sức vất vả, tiểu nhân cùng chư vị đồng liêu đây góp chút ít quà nhỏ, biểu thị tâm ý, thỉnh đại nhân vui lòng nhận cho”. Liền phía sau đó, một nha dịch trong tay cầm một cái rương nhỏ, khi mở ra bên trong trắng lóa đúng năm trăm lượng bạc.
Dương Thu Trì lạnh lùng nhìn y, cái nhìn này đủ làm toàn thân y sợ hãi, muốn nói cũng không dám nói, muốn cười cũng không dám cười.
Sau khi Dương Thu Trì xuyên thời gian trở về Minh triều, cũng đã lăn lộn ở quan trường được hai năm, nên đối với chế độ Minh triều cũng biết được một số quy cũ, cũng đã quen với cái gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau. Nên hắn nói: “Được! Bạc ta nhận!”. Dứt lời hắn bèn đi tới lấy một trăm lượng bạc từ trong rương ra, đến trước mặt Thái Nhã Liên đưa cho nàng ta nói: “Tối hôm qua các ngươi không được phát tiền cứu tế, vậy thì hãy nhận lấy số bạc này”.
Thái Nhã Liên vội vàng tiếp nhận, không ngớt lời cảm ơn.
Dương Thu Trì quay lại, chấp tay sau lưng nói với lý trưởng: “Đường sá trên thị trấn của các ngươi xem ra cũng xuống cấp lắm rồi, chẳng ra bộ dạng gì cả. Dù là đường phố nhưng cũng như là thể diện của chúng ta. Như vậy đi, còn lại bốn trăm lượng bạc, đem hết số tiền này mà tu sửa đường sá lại. Công việc này do ngươi phụ trách, sửa lại hết các con đường lớn nhỏ trên trấn cho ta. Ta sẽ cho người giám sát. Ngươi nghe đã rõ rồi chứ?”
Lý trưởng vội vàng mang số bạc đặt sang một bên, dập đầu nói: “Đại lão gia thương dân như con, tiểu nhân thay mặt dân chúng trong trấn cảm kích ân đức đại lão gia, nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa công việc mà đại lão gia giao phó”.
“Tốt lắm! Bây giờ ngươi giúp ta tìm một chiếc xe ngựa mang đến đây. Ta có việc cần ngay lúc này.”
“Dạ, trong nhà tiểu nhân có một chiếc xe ngựa tiểu nhân vẫn dùng, xin biếu lên đại nhân dùng tạm, chẳng biết là có được không ạ?”
“Mang lại đây ta xem “
Lý trưởng vội vàng phái người đi lấy chiếc xe ngựa đến. Trông cũng không tệ lắm. Tuy nhiên nếu so với cỗ xe lớn lộng lẫy của Dương Thu Trì thì không thể bì kịp. Dương Thu Trì để hai mẹ con Thái Nhã Liên ngồi trong xe ngựa đó. Sau đó cùng Phùng Tiểu Tuyết nhảy lên xe ngựa của mình, buông rèm xuống, thẳng một đường đi về hướng nam.
Để Dương Thu Trì vui vẻ, Phùng Tiểu Tuyết đặc biệt sắp xếp đường sẽ đi qua là Dương Châu, Tô Châu, Hàng Châu, để hắn có thể thưởng ngoạn cảnh đẹp dọc đường, lĩnh hội phong cảnh đẹp như bức họa của đất Giang Nam.
Chỉ là tin tức về Liễu Nhược Băng là điều mà Dương Thu Trì hy vọng nhất vẫn chưa thấy truyền đến. Dù cảnh trí có tươi đẹp như bức họa đi nữa thì Dương Thu Trì vẫn ít nhiều không có hứng thú du ngọan. Không còn lòng dạ nào phản ứng với những trò nịnh nọt của quan lại đại phương hay chức cao vọng trọng. Cũng không có tâm trí nào để rà soát bách quan cùng với tuần phủ đại phương và quân dân. Cũng may vẫn chưa có ai có cáo trạng gì với Tuần phủ đại nhân. Hoàng thượng cũng không biết rằng vị khâm sai đại thần này cũng chẳng bận bịu chính sự gì cho lắm, mà là buồn bực ngồi trong xe ngựa, thẳng đường đi về hướng Nam.
Tống Vân Nhi thấy hắn lo lắng như vậy, liền hạ lệnh tăng cường công tác điều tra nghe ngóng tình hình. Mãi cho đến khi họ đến Ninh Ba rồi mà vẫn chưa có tin tức gì của Liễu Nhược Băng.
Dương Thu Trì gần như tuyệt vọng, cả ngày muộn muộn phiền phiền, cơm nước cũng không thèm nghĩ tới. Không nói cũng biết, Tống Vân Nhi các nàng ấy như thế nào, bọn họ nghĩ đủ cách trêu chọc hắn. Vậy mà cũng không làm hắn hứng thú.
Ngày hôm đó, cỗ xe ngựa của bọn họ đã đến Ninh Ba ở Chiết Giang.
Ninh Ba cách huyện Định Hải không xa. Minh triều vì đề phòng bọn giặc Oa tập kích, nên từ trên xuống dưới tại các nơi trọng yếu của vùng duyên hải đều bố trí đầy dẫy sự phòng vệ, trong đó có Định Hải và Ninh Ba.
Để vào thành, có cuộc tra xét rất nghiêm ngặt. Dương Thu Trì tạm thời không muốn tiết lộ thân phận, bất đắc dĩ chọn một tùy tùng trong Cẩm y vệ đưa lệnh bài ra, lúc đó mới được vào thành.
Đi vào thành tìm một quán trọ lớn để dừng chân. Sau khi nghe ngóng mời biết được nguyên nhân tại sao lại có sự thẩm tra nghiêm ngặt như vậy. Nguyên nhân là do mấy hôm trước có đến mấy ngàn bọn giặc Oa đến quấy nhiễu, bỏ qua Định Hải mà tiến thẳng giết chóc ở Ninh Ba thành. May mắn là thành Ninh Ba phòng thủ chắc chắn. Ở khu Long Sơn, quan giữ thành Định Hải cùng quân đội đồn trú gần đó gấp rút chi viện. Lúc này bọn giặc Oa mới rút lui. Khi triều đình cung cấp lương bổng cho quân lính còn bị cướp bóc hết. Sau đó, Định Hải phái hải quân truy kích, tiêu diệt hết mấy trăm tên giặc Oa. Lúc này mới lấy lại chút ít thể diện.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thu Trì bảo Từ Thạch Lăng dùng bồ câu đưa tin sai Trương Khiếu Giang là thiết giáp hộ vệ quân, để cho bọn họ đến Ninh Ba thành đợi mệnh. Sau đó ngồi xe ngựa ra khỏi thành, đi trước đến Định Hải.
Từ Ninh Ba đến Định Hải chỉ mất khoảng hai ngày đường nên cũng không cần phi vội lắm. Giữa trưa khi gặp rất nhiều lưu dân đang kéo nhau đi thành đoàn. Tống Vân Nhi vén màn xe lên xem xét, nhìn thấy một cụ già cùng một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi nghỉ tạm ở một tảng đá ven đường, bên cạnh đặt nhiều túi lớn nhỏ, vội bảo xe ngựa dừng lại. Tống Vân Nhi nhảy xuống xe hỏi: “ Lão nhân gia, xin hỏi các người nhiều như vậy là đang đi đâu thế?”
“Đi chạy nạn, chiến tranh loạn lạc, bọn giặc Oa tấn công vây đánh Định Hải, chúng tôi đang đi lánh nạn”. Ông cụ già nhìn Tống Vân Nhi có chút nghiêm trọng: “Tiểu cô nương, sao các người không trốn đi, thay vì cứ đứng bên đường thế kia? Nếu không có việc gì gấp thì bây giờ không nên đi. Bọn giặc Oa vốn không phải người mà là dã thú, ăn tươi nuốt sống người khác.”
“Vậy a? Giặc Oa lại đến tấn công Định Hải sao? Vậy bây giờ tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
“Ngày hôm qua cũng đã thối lui, nhưng nghe tin là sẽ quay trở lại, cho nên chúng tôi mới tìm đường chạy thoát. Cô nương, đao kiếm không có mắt đâu, tốt hơn hết là nên đi trước đi.”
Tống Vân Nhi oán giận nói: “Bọn giặc Oa này ngang ngược quá rồi, vậy quan binh ở đâu?”
“Quan binh à? Ôi! Không cần phi nói tới! Quan binh cũng chỉ biết đàn áp dân chúng lão bách tính mà thôi, gặp chiến tranh, nghe nói có giặc Oa đến thì chạy nhanh còn hơn thỏ!”
Chàng trai trẻ đứng bên cạnh có chút không phục: “Kìa cha! Quan binh cũng có người không sợ chết, không phải người nào cũng nhu nhược”.
“Đúng vậy, cũng đã có mấy người thật sự không sợ chết. Cũng như quan giữ thành Định Hải của chúng ta là Hoàng Khắc Trữ Hoàng Đạt Nhân đúng là một vị anh hùng. Chỉ cần ông ấy xuất mã, đã có thể giết chết mấy trăm tên giặc Oa, đắc thắng quay về. Cũng may là Định Hải chúng ta còn có những người như ông ấy, bằng không đã bị giặc Oa công hãm thành rồi!”
Chàng trai trẻ lại nói: “Cha! Còn có Tôn Hiệp Thủ đại nhân, đây cũng là một viên hổ tướng. Nghe nói, ông ta giết giặc Oa, chặt đầu chúng xuống rồi dùng dây thừng cột phía sau ngựa kéo về.’’
“Đúng vậy! Nhưng chỉ tiếc là Đại Minh chúng ta có quá ít những hổ tướng như vậy!”
Trên mặt Tống Vân Nhi lộ ra vẻ kính nể: “Vậy là cũng còn có bậc hổ tướng ư, nếu có cơ hội nhất định ta cũng phải nhìn một lần.”
“Không cần có cơ hội đâu, chỉ cần cô nương ngồi ở quán trà trên lầu tại Định Hải này nhìn xuống thì cũng có thể nhìn thấy Tôn Hiệp Thủ cưỡi ngựa mang theo binh tướng tuần tra trong thành rồi. Nhưng nếu muốn gặp Hoàng đại nhân thì không dễ dàng. Ông ấy dù sao cũng là người đứng đầu trong thành, không mấy dễ dàng lộ diện, đề phòng bị gian tế giặc Oa ám sát.”
Sau khi đa tạ mọi người, Tống Vân Nhi lên xe ngựa, kể lại tình hình vừa nghe được cho Dương Thu trì nghe. Hỏi Dương Thu Trì bây giờ nên làm như thế nào?
Dương Thu Trì nói: “Còn có thể làm được gì nữa bây giờ chứ? Cứ tiếp tục đi trước đã. Chúng ta đến đây mục đích cũng là đối phó với bọn giặc Oa này, bảo mọi người hãy cẩn thận hơn nữa.”
Xe ngựa cứ tiếp tục đi về trước. Tối ngày hôm sau thì cuối cùng cũng đến huyện thành Định Hải. Sau khi kiểm soát nghiêm ngặt, bọn họ vào trong thành, tìm một quán trọ để ở lại.
Thời buổi chiến tranh loạn lạc mà còn có khách quý đến trọ, điều này làm cho chưởng quầy rất vui mừng, tự mình đến chào hỏi bắt chuyện. Thu xếp cho Dương Thu Trì bọn họ ở phòng hảo hạng tốt nhất (vì dù sao cũng không có ai trọ ở mấy phòng này). Tự mình pha ấm trà thơm nhất mang cho Dương Thu Trì.
Phùng Tiểu Tuyết thấy Dương Thu Trì cứ buồn buồn không vui, đến được địa phương này đã là vất vả lắm rồi, có người chịu đến nói chuyện phiếm cũng tốt, vội ngồi xuống bắt chuyện với chưởng quầy.
Dương Thu Trì thuận miệng hỏi: “ Nghe nói mấy ngày trước đây, giặc Oa lại tập kích, quý tiệm đây không bị tập kích quấy rối sao?”
“Nhờ phúc! Nhờ phúc!” Chưởng quầy cười cười nói: “Chúng ta thật là nhờ hồng phúc của Hoàng Thủ Bị và Tôn Hiệp Thủ. Nếu không có hai vị này lãnh quân thủ thành thì một khi giặc Oa công phá, toàn bộ dân chúng có thể gặp tai ương rồi. Sợ rằng tiểu điếm này cũng khó may mắn mà thoát khỏi.”
“À...” Dương Thu Trì lộ vẻ mặt có chút buồn phiền. Điều này thì ở dọc đường đi cũng đã được nghe dân chúng kháo nhau là nhờ vào hai vị tướng quân tốt này. Xem ra cũng vì Băng nhi mà tự mình đến vùng Định Hải này một chuyến, sợ rằng chỉ lãng phí tinh thần và sức lực mà thôi, bèn hỏi : “Nghe nói, trước kia thủ thành còn có một vị trấn phủ nữa tên Diệp Quân Cường, người này chiến đấu như thế nào?”
“Hắn a? ha ha, không nên nói ra làm gì. Hắn là loại người vô tích sự, chẳng làm được gì cả. Khi Thủ bị, Hiệp Thủ và đại tướng quân trên thành chiến đấu thì hắn là tên tiểu tử tham sống sợ chết, lưu luyến thê tử, lén trốn về nhà ẩn náo. Hoàng tướng quân biết được hết sức giận dữ. Sau khi đánh lui giặc Oa, mang quân đến nhà hắn hỏi tội. Tiểu tử này tự biết khó mà may mắn thoát khỏi, tự mình chặt đầu đi. Ô hay! Biết sớm là như vậy, dù sao muốn chết sao không chết trên chiến trường! Thật là thứ vô tích sự!”
Dương Thu Trì lắc đầu không nói gì. Lúc này sắc trời đã dần tồi dạng xuống. Hắn cũng hiểu được nỗi bực bội trong lòng, bèn đứng lên, đi đến gần cửa sổ. Tại cửa sổ nhìn xuống thưa thớt người đi đường, cảm giác không có gì là thú vị cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.