Chương 117: Thăng quan bất đắc dĩ
Mộc Dật
22/04/2013
Khổng Hi Quý kinh khủng quét mắt nhìn những sơn tặc bậm trợn với mục quang băng lãnh cùng các Minh quân hộ vệ nét mặt lầm lì, ngoài ra còn có A Hạnh Ny tuy đẹp nhưng tay án kiếm dữ dằn cùng 5 nghìn Đồng quân vây quanh Minh quân... tuy lão không biết vì sao một điển sứ nho nhỏ mà lại được nhiều người ủng hộ và yêu mến quá như vậy, chịu vì hắn mà đối đực trực tiếp, uy hiếp một vị đường đường là tổng binh Hồ Quảng như lão ta. Nhưng lão ta biết, lúc này thành tường Kiềm Dương huyện chỉ cần giậm chân là lung lay này tuyệt đối không phải là của một tư lệnh trơ trụ một nghìn tàn binh bại tướng này, mà là của thanh niên thân hình hơi ôm ốm trước mặt.
Huống chi, một nghìn tàn binh bại tướng ấy kinh lịch qua trận thắng lợi bằng tạc đạn của Dương Thu Trì, đã sinh lòng sùng bái đối với hắn, tựa hồ không chuẩn bị vì Khổng Hi Quý tổng binh này mà trở mặt với bọn Dương Thu Trì.
Khổng Hi Quý già dặn trên quan trường, giỏi nhất là trông mặt mà bắt hình dong, lập tức minh bạch tình hình trước mắt, biết là cần phải lung lạc Dương Thu Trì. Do đó, mặt của lão liền hiện vẻ đột nhiên hiểu ra, phảng phất như vừa nghe thủ hạ thuật lại mọi chuyện, bây giờ vừa mới hiểu, liền ngửa cổ cười ha hả: "Thì ra là thế, đúng là bổn quan quan sát không kỹ, hiểu lầm Dương đại nhân, thì ra Dương đại nhân mới là công thần của trận chiến này. Hắc hắc hắc, giỏi! Bổn quan luận công ban thưởng, Dương đại nhân, chức điển sứ này của ngươi quá nhỏ, không xứng với trọng trách trên vai ngươi. Như vầy đi, bổn quan thăng ngươi làm thủ bị của Kiềm Dương huyện! Thế nào?"
Tổng binh là quan chỉ huy quân sự tối cao của chiến khu, trừ phó tổng binh do triều đình trực tiếp ủy nhiệm ra, những tham tướng, du kích tướng quân, thủ bị, thiên tổng, bá tổng... đều do tổng binh có thể trực tiếp căn cứ tình huống chiến sự mà bổ nhiệm hoặc bãi miễn, chỉ cần báo lên binh bộ hoặc ngũ quân đô đốc phủ là được. Do đó, tổng binh trước chiến trận nhậm mệnh, lập tức có hiệu lực.
Dương Thu Trì vốn định cự tuyệt, nhưng thấy nhãn thần của ông ta lộ vẻ khẩn cầu, nghĩ lại dù sao lão mập như heo này cũng là tổng binh Hồ Quảng, là thủ lĩnh quân sự tối cao của Hồ Quảng, nếu như làm mất mặt ông ta, đối với việc thống binh kháng kích địch quân chưa chắc đã có lợi. Hơn nữa, lúc này đại quân của Trương Hiến Trung chỉ là tạm lui, nhất định sẽ còn kéo đến. Đến lúc đó quy mô tiến công e rằng sẽ gấp mấy lần trước đó, chiến đấu đầy máu tanh sẽ còn chực chờ ở phía sau, lúc này cần phải bỏ đi hết hiềm cũ, đoàn kết một lòng mới được. Hơn nữa, hắn cũng cần một quân chức để dần dần thực hiện lý tưởng của mình. Huống chi, chức thủ bị này chính là ngũ phẩm, chức quan đã không nhỏ rồi, do đó, Dương Thu Trì cung tay: 'Đa tạ tổng binh đại nhân đề huề!"
Lôi tri huyện có hơi đố kỵ, thầm nghĩ vị điển sứ này quả là quan vận hạnh thông. Chỉ có điều, loạn thế xuất anh hùng, từ cổ đã là như thế. Ông ta cố dồn nén lại lòng đố kỵ, mặt tươi cười chúc mừng Dương Thu Trì, lời vuốt mông ngựa dĩ nhiên là tuôn ra không ngớt.
Khổng Hi Quý thấy Dương Thu Trì tíêp thụ nhậm mệnh, như vứt đi gánh nặng, bật cười ha hả, lại khôi phục vẻ dương dương tự đắc lúc nãy, nói với A Hạnh Ny: "Tướng quân dẫn Đồng binh tăng viện cho chúng ta, công lớn vô cùng, bổn quan thăng ngươi làm Kiềm Dương huyện hiệp thủ!"
Minh triều mạt niên, lĩnh quân thủ một thành thường được xưng là "Thủ bị", người cùng chủ tướng thủ một thành gọi là "Hiệp thủ", cũng là phó thủ bị, là quan chức hàng tòng ngũ phẩm.
A Hạnh Ny thấy Dương Thu Trì tíêp thụ, cũng khom người thi lễ: "Mạt tướng đa tạ tổng binh đại nhân đề huề!"
Đôi mắt tam giác của Khổng Hi Quý nheo lại quét tới quét lui gương mặt xinh đẹp như vầng trăng của A Hạnh Ny, ngầm nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào du kích tướng quân Long Bỉnh ở bên cạnh: "Dương thủ bị, A hiệp thủ, Long tướng quân đại biểu bổn quan phụ trách phòng ngự tổng thể thành này, hai người cần phải hiệp trợ Long tướng quân bố phòng cho tốt, cộng đồng bảo hộ cho sự bình an của ba vị vương gia. Biết chưa?"
Long Bỉnh là du kích tướng quân, quan chức vao hơn Dương Thu Trì một cấp. Long Bỉnh là đại biểu cho Khổng Hi Quý chỉ huy, vốn tên mập này phong quan chức cho hai người là định đem toàn bộ Đồng quân cho người này trực tiếp lãnh đạo. Điểm này Dương Thu Trì tuy minh bạch, nhưng không muốn tranh chấp. Lúc này đại địch trước mắt, bảo đảm chỉ huy thống nhất cao độ là điều tất yếu, nếu không, một nghìn Minh quân và 5 nghìn Đồng quân, còn hợn 100 sơn tặc và hộ vệ của hắn, cộng thêm dân chúng trong thành tự động tham chiến, cần phải có một kẻ chỉ huy thống nhất, mới đảm bảo cho điều độ và nhất trí. Một trong "tam đại kỷ luật" của quân đội Trung quốc chính là mọi hành động đều phải nghe chỉ huy!
Về mặt quân sự mà chỉ huy hỗn loạn, lệnh ra từ nhiều đầu khác nhau, bộ hạ không cách gì nghe hiểu, khẳng định là bại chớ chẳng sai. Trong khi đó hắn là điển sứ nho nhỏ, trực tiếp thăng lên làm chánh ngũ phẩm thủ bị đã như ngồi trên hỏa tiễn rồi. Tên Long Bỉnh này trước đó chỉ huy tác chiến rất có bài, Minh quân hầu hết đều nghe y, chứng tỏ y có uy tín nhất định. Xem ra, vị Long Bỉnh này là tích công thăng lên làm du kích tướng quân, bản thân hắn mà đòi ngồi cao hơn người này, e rằng có tác dụng ngược.
Cho nên, Dương Thu Trì đáp ứng một tiếng, nói với Long Bỉnh: "Long tướng quân, ti chức xin nghe hiệu lệnh!"
Long Bỉnh vội trả lễ: "Dương thủ bị nặng lời rồi, ta và ông hai người cùng hiệp trợ, cộng đồng ngự địch."
Khổng Hi Quý thấy thu phục được Dương Thu Trì, vô cùng đắc ý: "Nghe nói hai ngày trước đề ngự Trược tặc quân cường công có một vị bạch y nữ hiệp giết địch vô số, là bậc cân quắc anh hùng đã từng cứu vô số ba tánh ở Phượng Dương thành, trọng thương phản tặc Trương Hiến Trung, không biết có ở đây không?"
Long Bỉnh vội dẫn tiến Liễu Nhược Băng: "Chính là vị nữ hiệp này, là tân hôn phu nhân của Dương thủ bị, vừa rồi mới vừa đám cưới ngay trên mặt thành cùng Dương thủ bị."
"Vậy à?" Khổng Hi Quý ngước mắt nhìn, thấy được vẻ đạp tuyệt luận của Liễu Nhược Băng, dung nhan khuynh quốc giống như vạn hoa triều xuân, tức thời lão cảm thấy như bị thái dương chiếu vào đầu, miệng khô lưỡi rát, cứng cả họng nhìn, hồn nhiên không biết thân ở tại chỗ nào. Lòng lão nghĩ, vừa rồi nhìn thấy con gái của thổ ti là A Hạnh Ny đã coi như tuyệt sắc mỹ nữ hiếm có rồi, nhưng so với nữ tử lãnh diễm này ảm đạm đi nhiều. Bản thân lão sống bao nhiêu năm nay, ngữ nữ vô số, dạng mỹ nữ gì cũng gặp qua, nhưng mà, mọi mỹ nữ mà lão gặp gộp hết lại cũng không bằng vị nữ tử này. Ai yêu, hình như nàng ta là tiên nữ giáng trần?
Long Bỉnh thấy lão đường đường là tổng binh, trước mặt nhiều người như vậy mà nhìn chằm chằm vào vợ người ta, ngay nước dãi cũng muốn chảy ra, thật là thất thái cùng cực. Y vội hắng giọng, dùng cánh tay chọc vào lão, Khổng Hi Quý mới hồi lại thần, nheo con mắt tam giác, nuốt nước miếng đánh ực hai ba cái, gương mặt bóng lưỡng đầy nụ cười húp híp: "Công nương... phương danh?"
Liễu Nhược Băng điềm đạm cười, không trả lời.
Long Bỉnh vội giới thiệu: "Vị này là Liễu Nhược Băng Liễu nữ hiệp, là tân hôn phu nhân của Dương thủ bị!"
Mấy câu sau được nói rất nặng, mục đích là định báo cho tổng binh đại nhân biết người ta là hoa có chủ rồi, đừng nên có chủ ý bậy bạ.
Nhưng Khổng Hi Quý đã sớm bị vẻ đẹp của Liễu Nhược Băng làm cho thần hồn điên đảo, làm gì chú ý tình tiết nhỏ nhặt này, cười hềnh hệch: "Ai da, thì ra là Liễu nữ hiệp, nàng vừa rồi nấp sau lưng Dương thủ bị, Khổng mỗ không nhìn thấy, thất lễ quá, mong thứ lỗi."
Liễu Nhược Băng thấy dạng mê gái của lão vô cùng phiền ghét, khẽ hừ một tiếng, quay đầu sang nói với Dương Thu trì: "Phu quân, thiếp thân mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi rồi."
Hộ vệ thủ lĩnh Lưu Dũng dùng giọng ồ ề hô to: "Đúng đúng! Dương phu nhân giết địch liền ba ngày ba đêm, chưa chợp mắt chút nào, hơn nữa, vừa rồi mới kết nghĩa trăm năm với Dương gia, nên nhập động phòng rồi! Chúng ta cung tống Dương gia phu thể về nội nha nghỉ ngơi. Tửu yến náo động phòng gì đó chờ đánh bại địch quân rồi bổ sung, thế nào?"
"Đúng vậy.....! Cung tống Dương thủ bị phu thể về nha nghỉ ngơi!" Những hộ vệ khác của Dương Thu Trì, Vũ Kỳ và bọn sơn tặc đều cung thân thi lễ rồi hoan hô, nhưng binh sĩ khác cũng hô theo. Trong đám binh sĩ này đương nhiên không ít kẻ ngầm ái mộ mỹ sắc của Liễu Nhược Băng, nhưng dù sao cũng còn tự kềm chế, không như tên tổng binh này tự cho là quan lớn, dưới mắt không người, làm càn làm bậy, cho nên họ đều rất ghét, phụ họa gào to.
Khổng Hi Quý như từ tầng mây rơi xuống hiện thật, cuối cùng minh bạch vị tiên nữ giáng trần này thì ra là vợ mới cưới của Dương thủ bị, ngầm than rằng là đóa hoa lài cắm bãi *** trâu (người đời đều vậy, cho người khác là bãi phân trâu, chỉ có mình mới là bạch mã hoàng tử đẹp trai tuy hơi già và bụng bự một chút). Tạm thời lão kềm lại cơn ngứa ngáy trong lòng, cười ruồi: "Đúng đúng, hai vị cũng nên nghỉ ngơi một chút, bổn quan cũng cần trở về bẩm báo ba vị vương gia. Chúng ta cùng về nha môn chung chứ?"
Liễu Nhược Băng đương nhiên không muốn đi cùng tên tổng binh háo sắc này, nói với Dương Thu Trì: "Phu quân, chúng ta vẫn không thể gối cao nằm kỹ, cần phải thám tử đi tìm hiểu địch tình, tính kế đối địch mới là thượng sách."
Dương Thu Trì mỉm cười gật đầu: "Lời nương tử phải lắm." Xong nói với Khổng Hi Quý: 'Tổng binh đại nhân về nghỉ trước, ti chức muốn cùng chuyết kinh hiệp đồng Long tướng quân sắp xếp phòng ngự, lát sau sẽ về nghỉ."
Khổng Hi Quý tuy bị mỹ sắc của Liễu Nhược Băng làm cho thần hồn điên đảo, nhưng vẫn còn biết ngượng, lời đã nói tới mức này, lão dù có mặt dày cũng không tiện cứ bám mãi không buông. Rất may là còn ngày dài tháng rộng, y vẫn hy vọng kia mà. Cho nên y đi ba bước quay đầu lại nhìn, dẫn hộ vệ và Lôi tri huyện bước thấp bước cao xuống thành lâu.
Khổng Hi Quý đi xong, du kích tướng quân Long Bỉnh rất rõ, rằng Dương Thu Trì mới là hạch tâm thắng lợi của trận chiến bảo vệ Kiềm Dương. Mấy nghìn thủ quân đối diện với hai ba vạn địch quân mà muốn thủ thắng chỉ có thể dựa vào đạn pháo bằng đá thần kỳ của Dương Thu Trì. Do đó, Long Bỉnh cười nói với Dương Thu Trì: "Dương đại nhân, chúng ta nên phòng ngự thế nào, xin cứ chỉ điểm a."
Vừa rồi ứng phó sắc quỷ tổng binh KHổng Hi Quý lãng phí không ít thời gian, Dương Thu Trì không muốn mất nhiều lời miệng lưỡi nữa, nói thẳng: "Ti chức cho rằng, có câu tri kỷ tri bỉ, bách chiến không thua. Địch quân hiện giờ đã lui, nhưng không biết khi nào đánh nữa. Kiềm Dương huyện của ta có hai bên và phái sau đều là núi cao, chỉ có mặt này là bằng phẳng, theo lý thì đại quân của địch tiến công chỉ có thể từ phía này, hai bên và phía sau là núi cao không tiện tác chiến đại quy mô. Nhưng mà, chúng ta cũng cần phải đề phòng địch quân vu hồi bao vậy, từ phía sau công kích. Do đó, đối với ngoài, chúng ta lập tức phải vài đội thám tử dò thám tin tức địch quân, rồi từ đó đề ra sách lược ứng phó. Đối nội, thì lập tức tổ chức thu dọn chiến trường, tu sửa thành tường bị sụp đổ, chuẩn bị đá gỗ lăn, chuẩn bị phòng thủ sao cho tốt nhất. Điều này phiên Long tướng quân phụ trách sắp bày. Ti chức và chuyết kinh mang hộ vệ về nha môn, lập tức phối trí tạc đạn bằng đá, để tiện nghênh đánh địch quân tái phạm."
"Được! Cứ án theo Dương đại nhân nói mà làm!" Long Bỉnh mừng rỡ, bắt đầu sắp xếp phòng vệ thành trì.
Nói thì dễ, nhưng trong lòng Dương Thu Trì lúc này rất nặng nề. Nguyên liệu dùng làm tạc đạn đã sắp hết sạch rồi. Trận tới đánh thế nào, thắng thua ra sao ... hắn chẳng có chút ý niệm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.