Chương 38: 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày !
Hạnh Pinky
10/05/2024
Nhiều khi anh cũng không thể nghĩ được cô vợ còn ham ăn ham chơi của mình thật ra rất chu đáo ấy chứ. Buổi tối trước ngày anh đi còn tận tay xếp đồ vào vali cho anh không cần phải nhờ đến dì Mai nữa. Nhiều khi mắng với đe cô nhiều trông cũng tội mà không la không mắng thì lại sợ lờn mặt.
Sáng sớm khi anh chuẩn bị lên sân bay lúc ấy cô vẫn còn ngủ. Vừa cài cúc áo sơ mi anh vừa đứng trước giường ngắm cô 1 xíu cho đỡ nhớ. Cô gái nhỏ trong chăn quờ qua quờ lại không có ai nằm cạnh liền ngồi dậy dụi mắt. Mặt mày vẫn say ke chưa tỉnh ngủ hỏi anh trong tiếng ngáp dài:
- Anh đi hả?
Gã ngồi xuống giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng hít thật sâu mùi thơm quen thuộc mà dịu dàng nói:
- Em cứ nằm xuống ngủ tiếp đi. Mai mốt tôi về rồi không cần tiễn.
Còn cô, mặc dù trong lòng không muốn rời xa anh chút nào cả nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ:
- Tui dậy đi vệ sinh mà ai hơi đâu đưa tiễn anh.
Thiệt, nãy nhìn cô ngủ còn thấy thương thương nhớ nhớ trong lòng, giờ mở miệng ra 1 cái muốn sút cô 1 cái bay xuống giường ghê.
- Vậy thôi thằng này đi đây.
Nói rồi anh lạnh tanh đứng dậy, nhìn cô 1 cái rồi quay đầu bỏ đi không thèm đoái hoái gì tới cô nữa, khiến cô liền hụt hẫng như bị bỏ rơi mặt ngơ ngẩn trông thấy rõ. Nhưng khoảnh khắc tay vừa chạm đến nắm cửa, lúc này có 1 tiếng gọi rưng rưng khe khẽ vang lên:
- Anh!
Anh dừng lại, khoé miệng khẽ nhếch lên cười đểu trông ma mãnh cực kỳ vì đã thâu tóm tâm lý cô thành công. Nhiều khi cũng muốn mắng bản thân đã lớn già đầu rồi còn khoái ghẹo con nít nhưng mà vui nên kệ. Ôi! cái biểu cảm khoái chí này làm sao cô ở phía sau trông thấy được. Sợ khúc này giỡn quá trớn bỏ đi luôn con nhỏ thể nào cũng khóc, nể tình nó đã biết điều xuống nước nên anh quay lại nhìn cô bằng vẻ vô tình lạnh lẽo của mình. Hất cằm, anh hỏi:
- Không đi vệ sinh đi còn gọi cái gì?
Nhưng thề, khi trông thấy cô vợ nhỏ ngồi trên giường tóc tai rối bời, hai tròng mắt long lanh rưng rưng ngân ngấn nước. Khuôn mặt mộc rất ít khi dặm son phấn vì làn da cô rất khoẻ đẹp, mặc dù mới ngủ dậy nhưng nét xinh xắn không hề bị lu mờ. Đôi môi nhỏ xinh đang hơi mếu thấp thoáng 2 lúm đồng điếu bên 2 khoé miệng, càng điểm tô cho nét đẹp của cô thêm duyên dáng ngọt ngào. Đã thế, dưới vai 1 dây áo ngủ bị rớt xuống để lộ khe ngực sâu hun hút trắng múp. Mẹ bà nó! Nhìn cảnh này thứ nào chịu nổi đây trời? Vợ con ngon nghẻ thế kia giờ mà không ăn tối mai đói rã họng không có mà bỏ vào miệng.
Thầm chửi thề trong lòng 1 tiếng, không nói thêm 1 lời nào và cũng chẳng thèm hơn thua nữa, anh bang bang xông đến cô mà đè rạp xuống giường khiến cô muốn hú hồn hú vía chỉ biết ú ớ tròn mắt:
- Nè nè…anh bị gì vậy?
Bị cái gì là bị cái gì? Giờ bao nhiêu máu trong người chồng cô nó dồn hết vào 1 chỗ cứng ngắc rồi đây nè ở đấy còn hỏi.
Đè vật cô xuống giường, anh cúi xuống hôn cô mặc cho cô cố gắng ngăn cản:
- Em chưa xúc miệng mà.
Hai tay anh suồng sã lôi xếch đầm ngủ của cô lên tới eo rồi kéo khoá quần của mình xuống trong chưa đầy vài giây rồi thì:
- Aaa
Cô bật tiếng rên nhẹ cong người đón nhận người anh em vạm vỡ của anh. Đứng trước lực hấp dẫn của cô, tất cả bản năng nguyên thủy lẫn thú tính trong người anh cứ thế cuồn cuộn trỗi dậy không thể kiểm soát. Mỹ nhân trong thiên hạ đã dạo chơi qua không ít, nhưng chỉ có con nhóc ba gai đang nằm bên dưới mới có khả năng làm cho anh điên đảo.
Tội nhất là cô, thà ngủ riêng không nói chứ từ ngày thả cửa dẫn rắn vào hang cứ hở ra là bị đè ra ‘mần thịt’. Thật trong tâm khi làm tình với anh cô rất sung sướng, rất thoả mãn. Anh chiều chuộng đưa cô lên tới mười tầng mây xanh chốn bồng lai tiên cảnh. Nhưng cái gì cũng nên vừa phải điều độ thôi chứ, làm riết cô muốn sụm nụ đi 2 hàng tới nơi luôn rồi nè.
- Làm gì mà làm hoài vậy?
Trong tiếng thở nhọc, anh trách:
- Ai kêu em khiêu khích tôi?
- Tôi khiêu khích hồi nào?
- Cứ thấy cái bản mặt em là lại chịu đếch nổi!
Ban nãy còn bịn rịn gọi với không muốn anh rời đi giờ thì cô hối hận rồi, thật chỉ muốn hét vào tai anh thật lớn: “ Nãy sao không đi lẹ dùm con đi ông cố“. Dương thì thịnh mà âm sắp tàn tới nơi rồi.
…
Khi anh đi Hông Kông được 1 ngày ngay sang sáng ngày hôm sau, thủ phạm gây ra cái chết của chị Kim liền lên đồn tự thú. Hắn thừa nhận hành vi giết người vì mâu thuẫn tình cảm và tạo dựng hiện trường giả để đổ thừa cho cô. Coi như hắn nhận tất cả các tội trạng như dùng chị Kim bắt cóc cô để tống tiền, rồi giết chị Kim thủ tiêu sau đó tạo chứng cứ giả. Mọi thứ được làm sáng tỏ 1 cách quá nhanh chóng và tên tội phạm lại quá thành thật khi khai báo, khiến cho cô cảm giác nó cứ giả giả thế nào và vẫn còn nhiều ẩn khuất.
Còn anh chồng của cô, không biết đi đâu gặp ai từ qua đến nay chẳng có 1 cuộc gọi hay tin nhắn nào báo về cho cô hay. Mà bản thân cô cũng bướng, thấy anh im lặng nên bản thân mình cũng không buồn chủ động liên lạc hỏi han anh ra sao. Người kề bên cô lúc này có anh Hải - cánh tay phải đắc lực của chồng cô được lệnh đưa đón cô đi tới đi lui hằng ngày. Khi hay tin thủ phạm đã ra phường tự thú, anh Hải nói với cô rằng đó chỉ là vật tế của tụi bên kia nhằm chống chế tạm thời khi bị anh săn lùng thôi. Chứ người đứng sau e không chỉ có tên Bảo vì kẻ thù xung quanh anh vốn rất nhiều. Nghe thế cô cũng lo sợ cho chồng mình gặp phải bất trắc, nhưng anh Hải cũng nói thế lực phía sau chồng cô không hề tầm thường nên cô cứ yên tâm. Mọi sự anh Long đã sắp đặt ra sao thì mình cứ vậy mà làm.
1 ngày, 2 ngày rồi 3 ngày…chờ mãi cô cũng chẳng thấy động thái nào của anh cả. Trước nói hay lắm, đi mai mốt là về với cô liền rồi, mà giờ tới đêm thứ 3 vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Dám xin thề là 3 đêm qua cô chăn đơn gối chiếc, nằm thui thủi tủi thân nhớ anh muốn rưng rưng nước mắt không sao ngủ được. Nhưng nghĩ tới việc anh nào có nhớ đến mình, có khi còn có con khác ở bên hầu hạ anh thay cô luôn không chừng. Mé! Nghĩ tới khúc đó sao cô muốn tức muốn điên thiệt sự.
Sáng sớm khi anh chuẩn bị lên sân bay lúc ấy cô vẫn còn ngủ. Vừa cài cúc áo sơ mi anh vừa đứng trước giường ngắm cô 1 xíu cho đỡ nhớ. Cô gái nhỏ trong chăn quờ qua quờ lại không có ai nằm cạnh liền ngồi dậy dụi mắt. Mặt mày vẫn say ke chưa tỉnh ngủ hỏi anh trong tiếng ngáp dài:
- Anh đi hả?
Gã ngồi xuống giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng hít thật sâu mùi thơm quen thuộc mà dịu dàng nói:
- Em cứ nằm xuống ngủ tiếp đi. Mai mốt tôi về rồi không cần tiễn.
Còn cô, mặc dù trong lòng không muốn rời xa anh chút nào cả nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ:
- Tui dậy đi vệ sinh mà ai hơi đâu đưa tiễn anh.
Thiệt, nãy nhìn cô ngủ còn thấy thương thương nhớ nhớ trong lòng, giờ mở miệng ra 1 cái muốn sút cô 1 cái bay xuống giường ghê.
- Vậy thôi thằng này đi đây.
Nói rồi anh lạnh tanh đứng dậy, nhìn cô 1 cái rồi quay đầu bỏ đi không thèm đoái hoái gì tới cô nữa, khiến cô liền hụt hẫng như bị bỏ rơi mặt ngơ ngẩn trông thấy rõ. Nhưng khoảnh khắc tay vừa chạm đến nắm cửa, lúc này có 1 tiếng gọi rưng rưng khe khẽ vang lên:
- Anh!
Anh dừng lại, khoé miệng khẽ nhếch lên cười đểu trông ma mãnh cực kỳ vì đã thâu tóm tâm lý cô thành công. Nhiều khi cũng muốn mắng bản thân đã lớn già đầu rồi còn khoái ghẹo con nít nhưng mà vui nên kệ. Ôi! cái biểu cảm khoái chí này làm sao cô ở phía sau trông thấy được. Sợ khúc này giỡn quá trớn bỏ đi luôn con nhỏ thể nào cũng khóc, nể tình nó đã biết điều xuống nước nên anh quay lại nhìn cô bằng vẻ vô tình lạnh lẽo của mình. Hất cằm, anh hỏi:
- Không đi vệ sinh đi còn gọi cái gì?
Nhưng thề, khi trông thấy cô vợ nhỏ ngồi trên giường tóc tai rối bời, hai tròng mắt long lanh rưng rưng ngân ngấn nước. Khuôn mặt mộc rất ít khi dặm son phấn vì làn da cô rất khoẻ đẹp, mặc dù mới ngủ dậy nhưng nét xinh xắn không hề bị lu mờ. Đôi môi nhỏ xinh đang hơi mếu thấp thoáng 2 lúm đồng điếu bên 2 khoé miệng, càng điểm tô cho nét đẹp của cô thêm duyên dáng ngọt ngào. Đã thế, dưới vai 1 dây áo ngủ bị rớt xuống để lộ khe ngực sâu hun hút trắng múp. Mẹ bà nó! Nhìn cảnh này thứ nào chịu nổi đây trời? Vợ con ngon nghẻ thế kia giờ mà không ăn tối mai đói rã họng không có mà bỏ vào miệng.
Thầm chửi thề trong lòng 1 tiếng, không nói thêm 1 lời nào và cũng chẳng thèm hơn thua nữa, anh bang bang xông đến cô mà đè rạp xuống giường khiến cô muốn hú hồn hú vía chỉ biết ú ớ tròn mắt:
- Nè nè…anh bị gì vậy?
Bị cái gì là bị cái gì? Giờ bao nhiêu máu trong người chồng cô nó dồn hết vào 1 chỗ cứng ngắc rồi đây nè ở đấy còn hỏi.
Đè vật cô xuống giường, anh cúi xuống hôn cô mặc cho cô cố gắng ngăn cản:
- Em chưa xúc miệng mà.
Hai tay anh suồng sã lôi xếch đầm ngủ của cô lên tới eo rồi kéo khoá quần của mình xuống trong chưa đầy vài giây rồi thì:
- Aaa
Cô bật tiếng rên nhẹ cong người đón nhận người anh em vạm vỡ của anh. Đứng trước lực hấp dẫn của cô, tất cả bản năng nguyên thủy lẫn thú tính trong người anh cứ thế cuồn cuộn trỗi dậy không thể kiểm soát. Mỹ nhân trong thiên hạ đã dạo chơi qua không ít, nhưng chỉ có con nhóc ba gai đang nằm bên dưới mới có khả năng làm cho anh điên đảo.
Tội nhất là cô, thà ngủ riêng không nói chứ từ ngày thả cửa dẫn rắn vào hang cứ hở ra là bị đè ra ‘mần thịt’. Thật trong tâm khi làm tình với anh cô rất sung sướng, rất thoả mãn. Anh chiều chuộng đưa cô lên tới mười tầng mây xanh chốn bồng lai tiên cảnh. Nhưng cái gì cũng nên vừa phải điều độ thôi chứ, làm riết cô muốn sụm nụ đi 2 hàng tới nơi luôn rồi nè.
- Làm gì mà làm hoài vậy?
Trong tiếng thở nhọc, anh trách:
- Ai kêu em khiêu khích tôi?
- Tôi khiêu khích hồi nào?
- Cứ thấy cái bản mặt em là lại chịu đếch nổi!
Ban nãy còn bịn rịn gọi với không muốn anh rời đi giờ thì cô hối hận rồi, thật chỉ muốn hét vào tai anh thật lớn: “ Nãy sao không đi lẹ dùm con đi ông cố“. Dương thì thịnh mà âm sắp tàn tới nơi rồi.
…
Khi anh đi Hông Kông được 1 ngày ngay sang sáng ngày hôm sau, thủ phạm gây ra cái chết của chị Kim liền lên đồn tự thú. Hắn thừa nhận hành vi giết người vì mâu thuẫn tình cảm và tạo dựng hiện trường giả để đổ thừa cho cô. Coi như hắn nhận tất cả các tội trạng như dùng chị Kim bắt cóc cô để tống tiền, rồi giết chị Kim thủ tiêu sau đó tạo chứng cứ giả. Mọi thứ được làm sáng tỏ 1 cách quá nhanh chóng và tên tội phạm lại quá thành thật khi khai báo, khiến cho cô cảm giác nó cứ giả giả thế nào và vẫn còn nhiều ẩn khuất.
Còn anh chồng của cô, không biết đi đâu gặp ai từ qua đến nay chẳng có 1 cuộc gọi hay tin nhắn nào báo về cho cô hay. Mà bản thân cô cũng bướng, thấy anh im lặng nên bản thân mình cũng không buồn chủ động liên lạc hỏi han anh ra sao. Người kề bên cô lúc này có anh Hải - cánh tay phải đắc lực của chồng cô được lệnh đưa đón cô đi tới đi lui hằng ngày. Khi hay tin thủ phạm đã ra phường tự thú, anh Hải nói với cô rằng đó chỉ là vật tế của tụi bên kia nhằm chống chế tạm thời khi bị anh săn lùng thôi. Chứ người đứng sau e không chỉ có tên Bảo vì kẻ thù xung quanh anh vốn rất nhiều. Nghe thế cô cũng lo sợ cho chồng mình gặp phải bất trắc, nhưng anh Hải cũng nói thế lực phía sau chồng cô không hề tầm thường nên cô cứ yên tâm. Mọi sự anh Long đã sắp đặt ra sao thì mình cứ vậy mà làm.
1 ngày, 2 ngày rồi 3 ngày…chờ mãi cô cũng chẳng thấy động thái nào của anh cả. Trước nói hay lắm, đi mai mốt là về với cô liền rồi, mà giờ tới đêm thứ 3 vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Dám xin thề là 3 đêm qua cô chăn đơn gối chiếc, nằm thui thủi tủi thân nhớ anh muốn rưng rưng nước mắt không sao ngủ được. Nhưng nghĩ tới việc anh nào có nhớ đến mình, có khi còn có con khác ở bên hầu hạ anh thay cô luôn không chừng. Mé! Nghĩ tới khúc đó sao cô muốn tức muốn điên thiệt sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.