Chương 12: 12. Bị gì te tua thế kia?
Hạnh Pinky
23/03/2024
Coi như nguyên 1 ngày hôm ấy cô không thể tập trung làm được điều gì, nên đã mắc rất nhiều sai phạm không đáng có. Đến nỗi mấy bé nhân viên vô cùng bất ngờ vì trước nay cô vốn chuyên nghiệp, làm việc gì cũng kỹ lưỡng cẩn thận chưa bao giờ để xảy ra sơ sót. Nên hết đứa này đến đứa kia liên tục ra hỏi thăm cô đang gặp vấn đề gì sao? Nhưng cô chỉ cười và nói tại mình đang lo mấy cái luận văn trên trường mới để mất tập trung như thế. Nào có dám nói cho tụi nó nghe cô đang phân vân có nên đi báo án, hay tiết lộ việc mình biết em gái của chị Kim đã không còn nữa không đây nè. Không nói thì mang tội, mà nói ra 1 cái chẳng khác nào đẩy cô lẫn cả gia đình vào chỗ chết khi dính vào tụi thế giới ngầm đó. Hic! Giờ cô phải làm sao đây trời?
Khi tiệm trà bánh đóng cửa lúc ấy khoảng gần 10 giờ rưỡi tối. Tạm biệt mấy đứa nhân viên làm chung, cô rẽ hướng chạy về phía nhà mình trong lòng với 1 mớ suy nghĩ rối ren. Khi tâm trí lơ mơ mất tập trung còn tay lái tự chạy theo bản năng, bỗng 'ầm'. Một lực đạp rất mạnh vào bên hông xe khiến cô đổ ngã xuống đất mà không hiểu vì sao.
Chưa kịp hoàn hồn ngồi dậy thì 2 thằng thanh niên đội nón bảo hiểm và bịt khẩu trang kín mít. Chúng chạy con Exciter vừa cố ý gây ra va chạm với cô xong, tên ngồi sau đã xuống xe, hắn cầm nguyên cây gậy sắt dài chỉ thẳng vào mặt cô đang ngồi dưới đất với vẻ ngu ngơ mà buông lời đe doạ rằng:
- Nhớ mà giữ mồm giữ miệng đó con kia. Đừng tưởng có người đứng phía sau lưng mà tụi tao không làm gì được mày đâu.
Nói rồi chúng nó phóng ga lao vọt đi khi cô còn ú ớ chưa kịp nói câu nào. Người dân xung quanh cũng như 1 số người đi đường tỏ sự hiếu kì của mình với cô. Đang thắc mắc không biết cô đã đắc tội gì với bọn lưu manh ấy. Một số người tốt bụng chạy lại phụ đỡ xe rồi kéo cô đứng dậy. Cùi chỏ của cô và 1 số nơi trên người bị trầy xước nhưng cô lại không thấy đau đớn gì cả. Có lẽ vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến cô mất luôn cảm giác. Còn trong bụng cô đang chắc chắn 2 thằng vừa rồi chính là người của gã Bảo trong quán bar X5 chứ không ai vào đây cả.
Sáng ngày hôm sau cô đến công ty của ba mình để thực tập. Nhà có hậu thuẫn thì cứ vô làm để lấy giấy chứng nhận cho nhanh. Chứ cô không có tư tưởng thanh cao tìm 1 công ty khác để vào làm thực tập sinh thưc thụ, rồi gặp cái cảnh ma cũ bắt nạt ma mới đâu. Thay vì đầu óc mỗi ngày phải nghĩ việc đối phó với những thứ mới mẻ ở cái công ty xa lạ đó. Cô nghĩ mình nên tập trung chất xám đổ vào tiệm trà bánh của bà thấy hợp lý hơn á.
Nói chung bữa giờ cô cũng đi làm được hơn 1 tuần lễ rồi. Do cái tính ăn xài tiết kiệm nên cô mượn ké mấy bộ đồ công sở của bà Vi bận đỡ cho xong. Dù gì cũng có 2, 3 tháng chứ mấy mua chi cho tốn tiền. Mà khổ nỗi quần áo của bả đối với cô hơi bó sát 1 chút, nhất là mấy cái chân váy bút chì má ơi nó ôm muốn cựa quậy chân không nổi luôn. Tại cô nghĩ cho ba mình, mang tiếng là con của Giám Đốc mà lên công ty ăn bận như mấy đứa trẻ trâu cũng kỳ. Bởi vậy giờ phải đành chấp nhận cái bộ dạng bánh bèo tiểu thư như thế này vài ba tháng thôi chứ biết sao giờ.
Trông thấy cô chịu thay đổi 'style' có vẻ mẹ với bà Vi coi bộ rất vừa ý. Nên sáng sớm ở nhà cứ đi ngang là vỗ vào mông cô đen đét:
- Đó, ăn bận như thế này có ra dáng hơn không? Tối ngày cứ bận ba cái đồ rộng thùng thình trông không giống ai.
Tối hôm qua bị ngã xe nhưng sáng hôm nay cô vẫn đi làm đúng giờ chứ không viện cớ xin nghỉ. Tại giờ công ty sắp nghỉ Tết đến nơi nên công việc chất đống rất bận rộn. Nói là mình làm chơi chơi nhưng cũng nên có tí tinh thần trách nhiệm chứ nhỉ?
Mới đầu tuần mà nhìn tay chân cô trầy trụa thấy thương, một số anh chị đồng nghiệp có hỏi thăm nhưng cô cũng chỉ nói mình bị sơ sơ à không có hề hấn gì hết. Đến giờ cơm trưa, mọi người có rủ cô đi ăn cơm văn phòng chung cho vui nhưng cô lại từ chối khéo. Tại vì cô đang thèm 1 tô phở bò tái nạm gầu gân, để lấy sức chống trọi với những chuyện oái ăm trong lòng. Từ ngày không còn thằng Luân bên cạnh, nhiều lúc cô đi ăn 1 mình cũng đã quen nên giờ thấy cũng bình thường chẳng sao cả.
Khi mọi người đã ra ngoài hết, lúc này cô mới tắt máy tính và xách giỏ lên ra tháng máy. Đặng xuống hầm lấy xe dạo quanh tìm quán phở.
Vị trí hiện tại cô đang đứng ở tầng thứ 15 của toà nhà, mà thang máy bên này báo đang có người từ tầng trên đi xuống nên cô cũng nhấn nút xuống theo. Thời gian chờ nó mở cửa đủ để cô đứng ngó trời, ngó đất, ngó mây, rồi thơ thẩn nghĩ về cuộc đời mình.
'Ting', xuống tới tầng của cô thang máy dừng lại và mở cửa. Vừa liếc mắt nhìn thấy người bên trong 1 cái, cô chỉ muốn khóc thét lên: “Lại gặp, lại gặp, lại gặp nữa rồi! Gì mà ám nhau hoài vậy cha ơi?” Vâng, trước mặt cô không ai khác... lại chính là gã Long - anh trai yêu dấu của thằng Luân chứ không ai khác.
Nom cô cứ đứng nhìn mình không có ý định nhấc chân, gã liền hất cằm hối:
- Sao không vô đi đứng đó đực mặt ra vậy?
Bị nhắc nhở nên cô chỉ biết thở dài rồi chán nản bước vào cùng với gã, không quên buông lời:
- Chào anh!
Mang tiếng có ăn có học nên gặp ngươi quen là phải biết chào hỏi cho đúng lễ nghĩa. Chứ đâu thể nào túm cổ áo người ta mà nói thẳng rằng:”Tui mắc nợ gì anh sao cứ để tui gặp anh hoài vậy hả?”. Huống hồ đứng đằng sau gã còn có 1 người vệ sĩ và 1 người trợ lý nữa. Càng khiến cho chất 'anh đại' của gã được bộc lộ rõ thêm.
Khi cô đã yên vị đứng cạnh bên gã và thang máy cũng đã đóng cửa. Nói là đứng cạnh chứ cô cũng cách xa gã 1 khúc do không gian bên trong cũng rộng mà. Lúc này gã mới đưa mắt liếc cô từ trên xuống dưới rồi hạ giọng hỏi:
- Chân tay bị gì mà te tua thế kia?
Gì mà te tua trời! Cô bị trầy có hai ba chỗ chút chút à, làm gì đến nỗi dùm từ te tua như lời gã nói đâu. Nhưng dù gì đây cũng là ân nhân, ân nhân, ân nhân. Vâng! Cái gì quan trọng mình nên nói 3 lần. Nên cô đành trả lời gã cho có:
- À, tôi bị té xe thôi không sao cả.
Cười nói giả lả cho xong, cô không nghĩ gã có thể đoán được cô đang nói dối:
- Tụi bên kia đã đe doạ cô sao?
Đù! Nói câu muốn giật mình luôn. Khiến cô tròn mắt nhìn lại, đủ để gã thấy rõ câu trả lời trong tâm trí của cô: “Sao anh biết?” Nghĩ tới những gì mình trải qua vào tối qua. Nghĩ tới em gái chị Kim và 1 cô gái khác, đang được cộng đồng mạng chia sẻ bài viết với tiêu đề tìm người thân mất tích. Cô lưỡng lự không biết mình phải trả lời gã như thế nào đây, nên chỉ biết dùng ánh mắt rối tinh rối mù của mình nhìn gã. Đúng là không thể phủ nhận, khi đứng cạnh gã cảm giác cứ như được bảo kê vậy.
- Không...không phải!
Thật sự cô không muốn phiền đến gã nữa, vì sợ dây dưa qua lại hoài với chắc gì gã muốn dính vào vụ rắc rối này. Hôm bữa gã đã nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy coi như cũng quá tốt rồi. Giờ mình cứ chọn phương án im lặng đi, tới đâu tính tới đó. Cầu mong nghiệp vụ của công an Việt Nam thực sự cao, có thể tìm thấy xác 2 nạn nhân xấu số kia sau đó phơi bày tội ác của tụi đàn em tên Bảo gì đó ra ngoài ánh sáng càng sớm cáng tốt. Thế nhưng đời nào có như mơ, ta nói cái gã đang đứng cạnh cô là loài gì đó chứ không phải loài người. Hắn có thể đoán được những tâm tư trắc trở của cô nên mới buông những lời hờ hững nhưng đủ khiến cô đau tim thêm cú nữa:
- Khi một cá nhân không thực hiện nghĩa vụ tố giác tội phạm với cơ quan nhà nước, về tội phạm mà mình biết rõ thì sẽ bị phạt cảnh cáo. Có thể cải tạo không giam giữ đến 3 năm hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm. Bộ cô không sợ lỡ may công an tóm được chúng sẽ khai cô ra luôn sao?
Tim cô lúc này muốn thòng ra ngoài rồi ai biểu gã đã nói đúng trọng tâm của cô quá mà. Cô chính là biết tội mà không đi báo án. Cô không những có tội với 2 nạn nhân xấu số, có tội với chị Kim và có tội với cả nhà nước nữa.
- Thế...thế giờ tôi phải làm sao đây? Nhưng..bữa trước, chính anh cũng dặn tôi không được hé lời gì mà.
Nhìn khuôn mặt vốn tinh nghịch của cô giờ đã trắng nhắt muốn ướt quần. Hai trợ thủ đi theo sau gã muốn cười nhưng ráng nén lại để giữ vẻ mặt nghiêm túc vốn có của mình. Còn gã Long xem ra rất hả dạ với bộ dạng như con nhím nhỏ bị rụng hết lông lúc này của cô. Bình thản kéo cổ tay áo, gã giơ đồng hồ lên coi sơ rồi đề nghị:
- Bây giờ cô đãi ân nhân của mình 1 bữa cơm trưa đi, rồi tôi và cô bàn tiếp vụ này.
Khi tiệm trà bánh đóng cửa lúc ấy khoảng gần 10 giờ rưỡi tối. Tạm biệt mấy đứa nhân viên làm chung, cô rẽ hướng chạy về phía nhà mình trong lòng với 1 mớ suy nghĩ rối ren. Khi tâm trí lơ mơ mất tập trung còn tay lái tự chạy theo bản năng, bỗng 'ầm'. Một lực đạp rất mạnh vào bên hông xe khiến cô đổ ngã xuống đất mà không hiểu vì sao.
Chưa kịp hoàn hồn ngồi dậy thì 2 thằng thanh niên đội nón bảo hiểm và bịt khẩu trang kín mít. Chúng chạy con Exciter vừa cố ý gây ra va chạm với cô xong, tên ngồi sau đã xuống xe, hắn cầm nguyên cây gậy sắt dài chỉ thẳng vào mặt cô đang ngồi dưới đất với vẻ ngu ngơ mà buông lời đe doạ rằng:
- Nhớ mà giữ mồm giữ miệng đó con kia. Đừng tưởng có người đứng phía sau lưng mà tụi tao không làm gì được mày đâu.
Nói rồi chúng nó phóng ga lao vọt đi khi cô còn ú ớ chưa kịp nói câu nào. Người dân xung quanh cũng như 1 số người đi đường tỏ sự hiếu kì của mình với cô. Đang thắc mắc không biết cô đã đắc tội gì với bọn lưu manh ấy. Một số người tốt bụng chạy lại phụ đỡ xe rồi kéo cô đứng dậy. Cùi chỏ của cô và 1 số nơi trên người bị trầy xước nhưng cô lại không thấy đau đớn gì cả. Có lẽ vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến cô mất luôn cảm giác. Còn trong bụng cô đang chắc chắn 2 thằng vừa rồi chính là người của gã Bảo trong quán bar X5 chứ không ai vào đây cả.
Sáng ngày hôm sau cô đến công ty của ba mình để thực tập. Nhà có hậu thuẫn thì cứ vô làm để lấy giấy chứng nhận cho nhanh. Chứ cô không có tư tưởng thanh cao tìm 1 công ty khác để vào làm thực tập sinh thưc thụ, rồi gặp cái cảnh ma cũ bắt nạt ma mới đâu. Thay vì đầu óc mỗi ngày phải nghĩ việc đối phó với những thứ mới mẻ ở cái công ty xa lạ đó. Cô nghĩ mình nên tập trung chất xám đổ vào tiệm trà bánh của bà thấy hợp lý hơn á.
Nói chung bữa giờ cô cũng đi làm được hơn 1 tuần lễ rồi. Do cái tính ăn xài tiết kiệm nên cô mượn ké mấy bộ đồ công sở của bà Vi bận đỡ cho xong. Dù gì cũng có 2, 3 tháng chứ mấy mua chi cho tốn tiền. Mà khổ nỗi quần áo của bả đối với cô hơi bó sát 1 chút, nhất là mấy cái chân váy bút chì má ơi nó ôm muốn cựa quậy chân không nổi luôn. Tại cô nghĩ cho ba mình, mang tiếng là con của Giám Đốc mà lên công ty ăn bận như mấy đứa trẻ trâu cũng kỳ. Bởi vậy giờ phải đành chấp nhận cái bộ dạng bánh bèo tiểu thư như thế này vài ba tháng thôi chứ biết sao giờ.
Trông thấy cô chịu thay đổi 'style' có vẻ mẹ với bà Vi coi bộ rất vừa ý. Nên sáng sớm ở nhà cứ đi ngang là vỗ vào mông cô đen đét:
- Đó, ăn bận như thế này có ra dáng hơn không? Tối ngày cứ bận ba cái đồ rộng thùng thình trông không giống ai.
Tối hôm qua bị ngã xe nhưng sáng hôm nay cô vẫn đi làm đúng giờ chứ không viện cớ xin nghỉ. Tại giờ công ty sắp nghỉ Tết đến nơi nên công việc chất đống rất bận rộn. Nói là mình làm chơi chơi nhưng cũng nên có tí tinh thần trách nhiệm chứ nhỉ?
Mới đầu tuần mà nhìn tay chân cô trầy trụa thấy thương, một số anh chị đồng nghiệp có hỏi thăm nhưng cô cũng chỉ nói mình bị sơ sơ à không có hề hấn gì hết. Đến giờ cơm trưa, mọi người có rủ cô đi ăn cơm văn phòng chung cho vui nhưng cô lại từ chối khéo. Tại vì cô đang thèm 1 tô phở bò tái nạm gầu gân, để lấy sức chống trọi với những chuyện oái ăm trong lòng. Từ ngày không còn thằng Luân bên cạnh, nhiều lúc cô đi ăn 1 mình cũng đã quen nên giờ thấy cũng bình thường chẳng sao cả.
Khi mọi người đã ra ngoài hết, lúc này cô mới tắt máy tính và xách giỏ lên ra tháng máy. Đặng xuống hầm lấy xe dạo quanh tìm quán phở.
Vị trí hiện tại cô đang đứng ở tầng thứ 15 của toà nhà, mà thang máy bên này báo đang có người từ tầng trên đi xuống nên cô cũng nhấn nút xuống theo. Thời gian chờ nó mở cửa đủ để cô đứng ngó trời, ngó đất, ngó mây, rồi thơ thẩn nghĩ về cuộc đời mình.
'Ting', xuống tới tầng của cô thang máy dừng lại và mở cửa. Vừa liếc mắt nhìn thấy người bên trong 1 cái, cô chỉ muốn khóc thét lên: “Lại gặp, lại gặp, lại gặp nữa rồi! Gì mà ám nhau hoài vậy cha ơi?” Vâng, trước mặt cô không ai khác... lại chính là gã Long - anh trai yêu dấu của thằng Luân chứ không ai khác.
Nom cô cứ đứng nhìn mình không có ý định nhấc chân, gã liền hất cằm hối:
- Sao không vô đi đứng đó đực mặt ra vậy?
Bị nhắc nhở nên cô chỉ biết thở dài rồi chán nản bước vào cùng với gã, không quên buông lời:
- Chào anh!
Mang tiếng có ăn có học nên gặp ngươi quen là phải biết chào hỏi cho đúng lễ nghĩa. Chứ đâu thể nào túm cổ áo người ta mà nói thẳng rằng:”Tui mắc nợ gì anh sao cứ để tui gặp anh hoài vậy hả?”. Huống hồ đứng đằng sau gã còn có 1 người vệ sĩ và 1 người trợ lý nữa. Càng khiến cho chất 'anh đại' của gã được bộc lộ rõ thêm.
Khi cô đã yên vị đứng cạnh bên gã và thang máy cũng đã đóng cửa. Nói là đứng cạnh chứ cô cũng cách xa gã 1 khúc do không gian bên trong cũng rộng mà. Lúc này gã mới đưa mắt liếc cô từ trên xuống dưới rồi hạ giọng hỏi:
- Chân tay bị gì mà te tua thế kia?
Gì mà te tua trời! Cô bị trầy có hai ba chỗ chút chút à, làm gì đến nỗi dùm từ te tua như lời gã nói đâu. Nhưng dù gì đây cũng là ân nhân, ân nhân, ân nhân. Vâng! Cái gì quan trọng mình nên nói 3 lần. Nên cô đành trả lời gã cho có:
- À, tôi bị té xe thôi không sao cả.
Cười nói giả lả cho xong, cô không nghĩ gã có thể đoán được cô đang nói dối:
- Tụi bên kia đã đe doạ cô sao?
Đù! Nói câu muốn giật mình luôn. Khiến cô tròn mắt nhìn lại, đủ để gã thấy rõ câu trả lời trong tâm trí của cô: “Sao anh biết?” Nghĩ tới những gì mình trải qua vào tối qua. Nghĩ tới em gái chị Kim và 1 cô gái khác, đang được cộng đồng mạng chia sẻ bài viết với tiêu đề tìm người thân mất tích. Cô lưỡng lự không biết mình phải trả lời gã như thế nào đây, nên chỉ biết dùng ánh mắt rối tinh rối mù của mình nhìn gã. Đúng là không thể phủ nhận, khi đứng cạnh gã cảm giác cứ như được bảo kê vậy.
- Không...không phải!
Thật sự cô không muốn phiền đến gã nữa, vì sợ dây dưa qua lại hoài với chắc gì gã muốn dính vào vụ rắc rối này. Hôm bữa gã đã nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy coi như cũng quá tốt rồi. Giờ mình cứ chọn phương án im lặng đi, tới đâu tính tới đó. Cầu mong nghiệp vụ của công an Việt Nam thực sự cao, có thể tìm thấy xác 2 nạn nhân xấu số kia sau đó phơi bày tội ác của tụi đàn em tên Bảo gì đó ra ngoài ánh sáng càng sớm cáng tốt. Thế nhưng đời nào có như mơ, ta nói cái gã đang đứng cạnh cô là loài gì đó chứ không phải loài người. Hắn có thể đoán được những tâm tư trắc trở của cô nên mới buông những lời hờ hững nhưng đủ khiến cô đau tim thêm cú nữa:
- Khi một cá nhân không thực hiện nghĩa vụ tố giác tội phạm với cơ quan nhà nước, về tội phạm mà mình biết rõ thì sẽ bị phạt cảnh cáo. Có thể cải tạo không giam giữ đến 3 năm hoặc phạt tù từ 6 tháng đến 3 năm. Bộ cô không sợ lỡ may công an tóm được chúng sẽ khai cô ra luôn sao?
Tim cô lúc này muốn thòng ra ngoài rồi ai biểu gã đã nói đúng trọng tâm của cô quá mà. Cô chính là biết tội mà không đi báo án. Cô không những có tội với 2 nạn nhân xấu số, có tội với chị Kim và có tội với cả nhà nước nữa.
- Thế...thế giờ tôi phải làm sao đây? Nhưng..bữa trước, chính anh cũng dặn tôi không được hé lời gì mà.
Nhìn khuôn mặt vốn tinh nghịch của cô giờ đã trắng nhắt muốn ướt quần. Hai trợ thủ đi theo sau gã muốn cười nhưng ráng nén lại để giữ vẻ mặt nghiêm túc vốn có của mình. Còn gã Long xem ra rất hả dạ với bộ dạng như con nhím nhỏ bị rụng hết lông lúc này của cô. Bình thản kéo cổ tay áo, gã giơ đồng hồ lên coi sơ rồi đề nghị:
- Bây giờ cô đãi ân nhân của mình 1 bữa cơm trưa đi, rồi tôi và cô bàn tiếp vụ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.