Chương 42: Tha cho em đi!
Hạnh Pinky
28/05/2024
Sau 1 đêm mỏi cơ miệng rồi nổi luôn cả chuột tay làm cho anh ‘tê tái’, sang sáng ngày hôm sau cô nằm ôm bụng đau rên rỉ vì bị ‘dâu’ hành. Hôm qua ngày đầu thì đỡ chứ sang ngày thứ 2 ‘dâu’ của cô sẽ rụng rất nhiều kèm theo triệu chứng đau lưng đau bụng quằn quại muốn lăn lê bò trườn các kiểu. Ngồi dựa lưng ở đầu giường, cô phờ phạc ôm túi chườm nóng vào bụng, mắt ngắm nhìn anh chồng của mình ngủ vô cùng ngon giấc nên nét mặt giãn ra trông rất thoải mái. Bất giác, cô đưa tay chạm nhẹ lên má anh 1 cái, trong đầu liền nhớ tới sự thoả mãn của anh đêm qua khi được cô ‘phục vụ’ rồi chợt mỉm cười.
Định thu tay về không làm phiền anh nữa thì anh đã chụp lấy tay cô mà nắm lấy. Sau đó đặt lên miệng mình mà hôn nhẹ 1 cái. Mãi 1 lúc sau anh mới làm biếng khẽ hí mắt nhìn lên cô đang ngồi cạnh mình. Tấm rèm cửa hé ti hí rọi vào vài ba tia nắng sớm đủ để anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và cái túi chườm nóng mà cô đang để trên bụng. Ngồi bật dậy, anh dụi mắt cho tỉnh rồi vội kéo cô ôm vào lòng mà bế như 1 đứa bé lên 3:
- Em sao vậy nhóc! Đau bụng lắm à?
- Em đâu có sao đâu, chỉ muốn chết đi sống lại thôi.
Nằm dựa vào ngực anh, cô làm nũng để anh xoa lưng xoa bụng cho mình. Tới khúc này mới thấy lấy chồng thật ra cũng sướng không khổ lắm đâu nhỉ?
- Lát nữa tôi kêu dì Mai sắc thuốc cho em uống, sẽ hơi đắng 1 chút nhưng chịu khó đi.
- Lại thuốc gì nữa vậy?
- Có muốn ấm cái tử cung của em không phải tháng nào cũng nằm rên như vầy thì nghe lời mà uống đi. Cứ hỏi nhiều!
- Thế anh có uống thuốc không?
- Uống chi?
- Phải uống luôn chứ! Nhìn anh lúc nào cũng cọc trông như tới tháng vậy?
Nghe tới đây anh liền trừng mắt đưa tay bóp lấy cằm cô đối diện với mình mà đe doạ:
- Có vẻ miệng mồm em đang rảnh rỗi lắm nhỉ? Hình như nó muốn được tập thể dục giống tối hôm qua rồi có đúng không?
- Không không! Em giỡn đấy! Em đang đau mà tha cho em đi.
…
Trưa chiều ngày hôm ấy anh đưa cô về bên ba mẹ để ăn giỗ ông nội. Vụ án chị Kim coi như đã khép lại và tên tội phạm đang chờ ngày xét xử. Dẫu biết còn nhiều khuất tất nhưng đây là cách để chấm dứt chuyện này. Anh chồng cô không nói nhiều về những gì đã xảy ra bên Hồng Kông, chỉ nói qua loa là đã tìm được tên Bảo để giải quyết ân oán rồi. Kẻ đang ngồi trong tù là thế thân của hắn ta nên anh cũng nói với cô cứ nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện đi, chứ để bên công an họ đào bới ra nhiều chuyện sẽ rất phiền phức.
Ta nói có chồng có tiền có quyền thế này cũng được thơm lây quá nhỉ? Nói ra thì cô có mấy con em họ hay ghen ăn tức ở với chị em cô lắm, mỗi lần gặp mặt ăn giỗ giống vầy lại tụm năm tụm ba nói xấu. Trước giờ chị em cô chẳng bao giờ đụng chạm hay kiếm chuyện gì với tụi nó. Nhưng chẳng hiểu sao từ nhỏ tới lớn chúng không ưa chị em cô tí nào. Từ ngày ba cô làm ăn xuống dốc sau dịch bệnh, còn nghe thêm tin cô chia tay thằng Luân tụi này có vẻ khoái chí lắm. Nhưng mà cô chẳng thèm bận tâm tụi nó làm gì cho mệt. Ghét cứ cho ghét, sống mà không bị ai ghét thì vô vị quá rồi nhỉ? Vì những kẻ luôn nói xấu bạn vốn là những kẻ chỉ đáng xếp hàng sau lưng bạn thôi. Sống là phải nhìn về phía trước, lấy những người hơn mình để mà phấn đấu sánh kịp với họ. Chứ ai đời để ý lời ra tiếng vào của những người luôn mong bạn bất hạnh làm gì cho phí sức phí cả thời gian.
Trong đám em họ của cô có con nhỏ con của cô ba, nghe mẹ kể nó đang quen anh chàng nhà buôn xăng dầu. Ngắm thấy trên cơ được cô sau khi cô bị cắm sừng nên đang lên mặt bữa giờ. Mẹ nó tối ngày lôi thằng người yêu của con gái đi khoe hết trên các bàn tiệc gia đình rồi còn ngứa miệng hay khịa cả mẹ cô nữa, nay còn kêu con gái dẫn người yêu về ra mắt nữa kìa. Oách xì lách phết nhỉ? Nhưng khi chồng cô xuất hiện 1 cái thì người yêu của nó còn phải xách ly rượu ra làm quen tiếp chuyện. Tưởng sao?
Chuyện cô sắp lấy chồng tháng trước bọn này có nghe phong phanh. Cũng nghe nói cô lấy người tai to mặt lớn dữ lắm, ban đầu nói là anh Tổng Tịch của UL Group mà chẳng 1 ai tin. Bữa Tết anh có về bên nhà cô ra mắt họ hàng 1 lần, lúc này mấy bà cô mới im miệng bớt nói ra nói vào.
Khi vào đến cổng nhà và chào hỏi người lớn đâu đó xong xuôi, anh thủ thỉ vào tai cô:
- Ra ngồi với mẹ cho thoải mái tôi đi tiếp rượu với ba em. Nhớ ăn nhiều 1 chút!
- Anh uống vừa vừa thôi đó.
- Biết rồi nhóc!
Nói rồi anh xoa đầu rồi đẩy cô đi về hướng mẹ, người ngoài nhìn vô đủ hiểu cô có 1 vị trí như thế nào trong mắt anh chứ chẳng phải phường ăn chơi qua đường. Nhưng đối với những người không vừa mắt cô thì:“ Ôi dào! Ông Triệu ba nó gài cưới để cứu công ty chứ có hay ho gì đâu? Mày nghĩ chồng nó chịu an phận vậy sao?”
Bà Vi không biết đi đâu giờ vẫn còn chưa thấy mặt, thằng em cô cũng đang nói chuyện với mấy thằng em họ ở tít chỗ kia. Mẹ cô cũng bỏ cô ở đó lo ra tiếp khách phụ ba, lúc này cô ba của cô trông thấy cô ngồi 1 mình chơi game nên có dịp mon men ra hỏi chuyện.
- Dạo này sao rồi Linh, sắp ra trường chưa con?. Truyện Ngược
Mặc dù không ưa bà ta chút nào nhưng bậc làm con cháu cô không được phép vô lễ:
- Dạ con đang làm đồ án tốt nghiệp, chắc cuối năm nay là xong xuôi hết rồi cô.
- Thế chừng nào đám cưới hả con? Sao đến giờ cô vẫn chưa nhận được thiệp cưới vậy?
Ôi trời! Nhìn cái miệng bà ta giảo hoạt, mặt mày thảo mai tỏ vẻ quan tâm con cháu nhưng xin lỗi cô không thấm nổi. Người đã có công giả tạo thì mình cũng nên giả nai xíu nhỉ?
- Dạ chắc nay mai ba con sẽ đi gửi thiệp. Thiếu ai được chứ không thiếu cô trong ngày con đi lấy chồng được đâu cô nhỉ?
Nhưng đây là lúc bà cô ghê gớm này có cớ chọc ngoáy cô rồi. Vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô như kiểu đồng cảm, lúc này bà ta mới vào việc:
- Người xưa nói “Cô cũng như cha, dì cũng như mẹ”. Tao cũng như ba mẹ mày mong muốn con cháu mình ‘dựng vợ gả chồng’ cho ‘yên bề gia thất’. Nhưng mà con ạ! Cô kể mày nghe. Mấy bữa trước con Thủy em mày nó đi Hồng Kông du lịch với người yêu nó. Khi đi vào Trung Tâm thương mại bắt gặp chồng mày đang sánh vai với con nào đó trẻ đẹp lắm mày ạ! Mày không tin tao cho mày coi hình em mày nó chụp về nè.
Định thu tay về không làm phiền anh nữa thì anh đã chụp lấy tay cô mà nắm lấy. Sau đó đặt lên miệng mình mà hôn nhẹ 1 cái. Mãi 1 lúc sau anh mới làm biếng khẽ hí mắt nhìn lên cô đang ngồi cạnh mình. Tấm rèm cửa hé ti hí rọi vào vài ba tia nắng sớm đủ để anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và cái túi chườm nóng mà cô đang để trên bụng. Ngồi bật dậy, anh dụi mắt cho tỉnh rồi vội kéo cô ôm vào lòng mà bế như 1 đứa bé lên 3:
- Em sao vậy nhóc! Đau bụng lắm à?
- Em đâu có sao đâu, chỉ muốn chết đi sống lại thôi.
Nằm dựa vào ngực anh, cô làm nũng để anh xoa lưng xoa bụng cho mình. Tới khúc này mới thấy lấy chồng thật ra cũng sướng không khổ lắm đâu nhỉ?
- Lát nữa tôi kêu dì Mai sắc thuốc cho em uống, sẽ hơi đắng 1 chút nhưng chịu khó đi.
- Lại thuốc gì nữa vậy?
- Có muốn ấm cái tử cung của em không phải tháng nào cũng nằm rên như vầy thì nghe lời mà uống đi. Cứ hỏi nhiều!
- Thế anh có uống thuốc không?
- Uống chi?
- Phải uống luôn chứ! Nhìn anh lúc nào cũng cọc trông như tới tháng vậy?
Nghe tới đây anh liền trừng mắt đưa tay bóp lấy cằm cô đối diện với mình mà đe doạ:
- Có vẻ miệng mồm em đang rảnh rỗi lắm nhỉ? Hình như nó muốn được tập thể dục giống tối hôm qua rồi có đúng không?
- Không không! Em giỡn đấy! Em đang đau mà tha cho em đi.
…
Trưa chiều ngày hôm ấy anh đưa cô về bên ba mẹ để ăn giỗ ông nội. Vụ án chị Kim coi như đã khép lại và tên tội phạm đang chờ ngày xét xử. Dẫu biết còn nhiều khuất tất nhưng đây là cách để chấm dứt chuyện này. Anh chồng cô không nói nhiều về những gì đã xảy ra bên Hồng Kông, chỉ nói qua loa là đã tìm được tên Bảo để giải quyết ân oán rồi. Kẻ đang ngồi trong tù là thế thân của hắn ta nên anh cũng nói với cô cứ nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện đi, chứ để bên công an họ đào bới ra nhiều chuyện sẽ rất phiền phức.
Ta nói có chồng có tiền có quyền thế này cũng được thơm lây quá nhỉ? Nói ra thì cô có mấy con em họ hay ghen ăn tức ở với chị em cô lắm, mỗi lần gặp mặt ăn giỗ giống vầy lại tụm năm tụm ba nói xấu. Trước giờ chị em cô chẳng bao giờ đụng chạm hay kiếm chuyện gì với tụi nó. Nhưng chẳng hiểu sao từ nhỏ tới lớn chúng không ưa chị em cô tí nào. Từ ngày ba cô làm ăn xuống dốc sau dịch bệnh, còn nghe thêm tin cô chia tay thằng Luân tụi này có vẻ khoái chí lắm. Nhưng mà cô chẳng thèm bận tâm tụi nó làm gì cho mệt. Ghét cứ cho ghét, sống mà không bị ai ghét thì vô vị quá rồi nhỉ? Vì những kẻ luôn nói xấu bạn vốn là những kẻ chỉ đáng xếp hàng sau lưng bạn thôi. Sống là phải nhìn về phía trước, lấy những người hơn mình để mà phấn đấu sánh kịp với họ. Chứ ai đời để ý lời ra tiếng vào của những người luôn mong bạn bất hạnh làm gì cho phí sức phí cả thời gian.
Trong đám em họ của cô có con nhỏ con của cô ba, nghe mẹ kể nó đang quen anh chàng nhà buôn xăng dầu. Ngắm thấy trên cơ được cô sau khi cô bị cắm sừng nên đang lên mặt bữa giờ. Mẹ nó tối ngày lôi thằng người yêu của con gái đi khoe hết trên các bàn tiệc gia đình rồi còn ngứa miệng hay khịa cả mẹ cô nữa, nay còn kêu con gái dẫn người yêu về ra mắt nữa kìa. Oách xì lách phết nhỉ? Nhưng khi chồng cô xuất hiện 1 cái thì người yêu của nó còn phải xách ly rượu ra làm quen tiếp chuyện. Tưởng sao?
Chuyện cô sắp lấy chồng tháng trước bọn này có nghe phong phanh. Cũng nghe nói cô lấy người tai to mặt lớn dữ lắm, ban đầu nói là anh Tổng Tịch của UL Group mà chẳng 1 ai tin. Bữa Tết anh có về bên nhà cô ra mắt họ hàng 1 lần, lúc này mấy bà cô mới im miệng bớt nói ra nói vào.
Khi vào đến cổng nhà và chào hỏi người lớn đâu đó xong xuôi, anh thủ thỉ vào tai cô:
- Ra ngồi với mẹ cho thoải mái tôi đi tiếp rượu với ba em. Nhớ ăn nhiều 1 chút!
- Anh uống vừa vừa thôi đó.
- Biết rồi nhóc!
Nói rồi anh xoa đầu rồi đẩy cô đi về hướng mẹ, người ngoài nhìn vô đủ hiểu cô có 1 vị trí như thế nào trong mắt anh chứ chẳng phải phường ăn chơi qua đường. Nhưng đối với những người không vừa mắt cô thì:“ Ôi dào! Ông Triệu ba nó gài cưới để cứu công ty chứ có hay ho gì đâu? Mày nghĩ chồng nó chịu an phận vậy sao?”
Bà Vi không biết đi đâu giờ vẫn còn chưa thấy mặt, thằng em cô cũng đang nói chuyện với mấy thằng em họ ở tít chỗ kia. Mẹ cô cũng bỏ cô ở đó lo ra tiếp khách phụ ba, lúc này cô ba của cô trông thấy cô ngồi 1 mình chơi game nên có dịp mon men ra hỏi chuyện.
- Dạo này sao rồi Linh, sắp ra trường chưa con?. Truyện Ngược
Mặc dù không ưa bà ta chút nào nhưng bậc làm con cháu cô không được phép vô lễ:
- Dạ con đang làm đồ án tốt nghiệp, chắc cuối năm nay là xong xuôi hết rồi cô.
- Thế chừng nào đám cưới hả con? Sao đến giờ cô vẫn chưa nhận được thiệp cưới vậy?
Ôi trời! Nhìn cái miệng bà ta giảo hoạt, mặt mày thảo mai tỏ vẻ quan tâm con cháu nhưng xin lỗi cô không thấm nổi. Người đã có công giả tạo thì mình cũng nên giả nai xíu nhỉ?
- Dạ chắc nay mai ba con sẽ đi gửi thiệp. Thiếu ai được chứ không thiếu cô trong ngày con đi lấy chồng được đâu cô nhỉ?
Nhưng đây là lúc bà cô ghê gớm này có cớ chọc ngoáy cô rồi. Vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô như kiểu đồng cảm, lúc này bà ta mới vào việc:
- Người xưa nói “Cô cũng như cha, dì cũng như mẹ”. Tao cũng như ba mẹ mày mong muốn con cháu mình ‘dựng vợ gả chồng’ cho ‘yên bề gia thất’. Nhưng mà con ạ! Cô kể mày nghe. Mấy bữa trước con Thủy em mày nó đi Hồng Kông du lịch với người yêu nó. Khi đi vào Trung Tâm thương mại bắt gặp chồng mày đang sánh vai với con nào đó trẻ đẹp lắm mày ạ! Mày không tin tao cho mày coi hình em mày nó chụp về nè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.