Chương 16
Tiểu Miêu Nhất Vĩ
03/11/2017
Lưu Quân, đến từ trên biên giới phía Nam, đã gây ra rất nhiều
án mạng, tội phạm truy nã cấp độ A, một ngày trước đã bị cấp dưới vô
tình phát hiện và báo cho Văn Yến, bên này Văn Yến vừa mới báo lại cho
cấp trên phát lệnh truy nã, thì ngay sau đó phát hiện hắn sử dụng tên
giả mua vé máy bay, chuẩn bị rời khỏi Lan Cảng, dưới tình huống đội cảnh sát hình sự chạy tới không kịp, Văn Yến nhận được lệnh từ cấp trên trực tiếp đi bắt tội phạm. Vì vậy mới xuất hiện một màn này ở sân bay, nhưng mãi cho đến khi Hạ Đồng Đồng bị bắt đi, Văn Yến cũng không biết rốt
cuộc là chỗ nào có vấn đề, khiến toàn bộ kế hoạch bắt giữ được thiết kế
tỉ mỉ này bị thất bại.
Thất bại thì thôi đi lại còn để mất Hạ Đồng Đồng.
Lúc Hạ Đồng Đồng tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu rất đau, cô muốn nói những diễn viên trên ti vi sau khi bị đánh bất tỉnh lúc tỉnh lại cứ tỏ vẻ như không có việc gì đúng là lừa đảo, cô mơ mơ màng màng ước chừng hơn mười phút mới có thể trở về trạng thái bình thường. Ngồi ở dưới đất nhìn lên người đang ngồi trên ghế sofa, gương mặt người đó không chút cảm xúc, bên trong lại như ẩn chứa sự hung ác, là Lưu Quân, lại liếc mắt tới chiếc ti vi đối diện ghế sofa đang chiếu đến đoạn Tiểu Yến Tử liếc mắt đưa tình với quỷ dương, thế giới này đúng là quá kì diệu.
Căn phòng cũng không lớn, ghế sô pha, khay trà, ti vi, cái bàn, cái ghế đều giống nhau, bất kì đồ vật nào trong căn phòng này cũng giống nhau hết, Hạ Đồng Đồng tỉnh lại đã lâu mà tên Lưu Quân kia ngay cả mí mắt còn chưa động tí nào, vẫn ngồi ở ghế xem Tân Hoàn Châu cách cách, chỉ là một người ngồi xem Tân Hoàn Châu cách cách nghiêm túc như thế khiến người ta thấy lạ, huống hồ trên tay Lưu Quân còn có một khẩu súng.
Hạ Đồng Đồng ngồi im không nhúc nhích khoảng nửa tiếng, nhìn Lưu Quân không có chút phản ứng nào với cô thì dè dặt hỏi một câu: “Tôi có thể lên ghế ngồi không?”
Lưu Quân nhấc chân đá chiếc ghế bên cạnh tới chỗ Hạ Đồng Đồng, cái ghế đổ xuống đất phát ra tiếng vang lớn, Hạ Đồng Đồng đợi cái ghế nằm im, lại chờ thêm một lúc, mới từ từ dựng nó lên, sau đó ngồi xuống.
Hạ Đồng Đồng ngồi trên ghế, đương nhiên cảm thấy thoải mái hơn là ngồi trên mặt đất lát đá cẩm thạch kia, cô vẫn không hiểu sao người ta lại có thể trải chăn ra nằm ngủ trên đá cẩm thạch bởi vì nó rất lạnh.
Lưu Quân vẫn xem ti vi như trước, hoặc cũng có thể nói là tầm mắt đặt vào màn hình ti vi, Hạ Đồng Đồng ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, có ý muốn giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ sợ tên đó mất hứng lại tặng cô một viên đạn thì toi.
Thật ra cô rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, không hiểu sao mình lại bị bắt cóc, bắt cóc cô thì có lợi gì chứ? Nhưng cô lại không dám hỏi, cánh cửa chỉ cách chỗ cô có hai mươi bước chân, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi.
Sau một lúc, Lưu Quân đột nhiên hỏi: “Ba cô là ai?”
Hạ Đồng Đồng sửng sốt một chút, lập tức nói: “Hạ Gia Tường.”
“Làm nghề gì?”
“Thợ hàn điện… Gần đây có mở thêm một cửa hàng sửa xe.”
“Còn mẹ cô?”
“Hạ Uyển, giáo viên dạy văn ở trường tiểu học.”
Bình thường sau khi nghe câu trả lời, mọi người sẽ nói với Hạ Đồng Đồng “Cả nhà cô đều họ Hạ!”. Sau đó Hạ Đồng Đồng sẽ rất buồn nói “Đây chính là một trong những nguyên nhân năm đó ông ngoại tôi không gả mẹ tôi cho ba tôi đó, cho dù ba và mẹ tôi không có chút quan hệ máu mủ ruột thịt nào.”
Nhưng hiển nhiên đây không phải là trường hợp bình thường, đối với chuyện cả nhà ba người mang một họ này Lưu Quân không thấy hứng thú, điều hắn muốn biết chính là: “Tại sao những tên cảnh sát kia lại rất nghe lời?”
Hạ Đồng Đồng phải dùng hết một phút mới tiêu hóa hết ý trong câu nói của Lưu Quân, cuối cùng mới suy nghĩ cẩn thận, thân phận của cô bây giờ có thể coi là con tin, người đàn ông này sẽ dùng cô để uy hiếp cảnh sát làm chuyện gì đó, sau đó cảnh sát đồng ý. Nếu như vậy, người đàn ông chơi game ở sân bay kia chắc là cảnh sát, mà người đi đường là cô đây đã vô tình trở thành vật hi sinh.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bạn trai tôi là Trần Thanh Dương, anh ấy… Nghe nói có chút tiền, chắc là có liên quan đến anh ấy.” Dừng lại một chút, cô còn nói: “Đương nhiên, cũng có thể là không liên quan đến anh ấy, tôi cũng không rõ lắm.”
“Trần Thanh Dương…” Lưu Quân từ từ lặp lại cái tên này một lần, sau đó nhìn Hạ Đồng Đồng đánh giá một lượt, rồi lại tiếp tục xem Hoàn Châu cách cách.
Lúc này, Văn Yến, Lâm Kiến Tân, Quý Nghiêu, Lạc Giai Dung, Dư Hạo và Trần Thanh Dương đang ở trong một căn phòng cách năm mươi thước, song song với căn phòng của Hạ Đồng Đồng, từ cửa sổ của căn phòng này có thể theo dõi được nhất cử nhất động của Hạ Đồng Đồng, chứ chưa kể đến ống nhòm. Nhưng trên thực tế, bọn họ đều không thể nhìn thấy gì, bởi vì cửa sổ căn phòng đối diện kia được kéo rèm kín mít.
Kỷ Thiên Chu vừa mới bị Hạ Phàm đưa đi, nơi này không cần quá nhiều người. Trần Thanh Dương đang ngồi trên ghế ăn một đĩa thịt xào nhỏ, trong hai giờ vừa qua, một mình anh ăn hết một cái chân giò, nửa con gà, nửa con vịt, kèm theo cả hai chai bia.
Quý Nghiêu và Lâm Kiến Tân vừa hút thuốc, vừa liếc mắt nhìn Trần Thanh Dương đã ăn hai tiếng rồi nhưng tốc độ ăn vẫn chưa giảm, bọn họ cũng không có ý định ngăn cản, bởi vì ngăn cản Trần Thanh Dương ăn cơm, cũng giống như ngăn Kỷ Thiên Chu vẽ tranh, đây là hành vi mang tính nguy hiểm cấp độ S. Vừa rồi, Quý Nghiêu vỗ vai Trần Thanh Dương nói: “Mập mạp, có việc lại không tìm gia, rõ ràng là tìm thua! Chán sống rồi?!” Trần Thanh Dương nói: “Cùng gia đi chết đi.”
Lâm Kiến Tân bấm mấy chữ trên điện thoại, đưa tới trước mặt Quý Nghiêu [Cược hai vạn mập có thể ăn thêm nửa cân thịt bò hun khói]. Quý Nghiêu thổi ra một làn khói, gật đầu đồng ý.
Lạc Giai Dung đang ngồi lau cây súng bắn tỉa mà lâu rồi cô không được dùng, còn Dư Hạo vẫn tiếp tục chơi game. Văn Yến thì ngồi thu lại ở trong góc dựa đầu vào tường gọi điện thoại.
Năm phút sau, Văn Yến cúp điện thoại, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, sau đó nói: “Tạm thời không có tiến triển, cấp trên nói sẽ tận lực nghĩ biện pháp.”
Lưu Quân đưa ra một yêu cầu không mới, nhưng trên thực tế lại là yêu cầu không thể tưởng tượng nổi. Cái yêu cầu không có sáng ý này chính là hắn muốn gặp một người, còn chỗ không thể tưởng tượng chính là ở người hắn muốn gặp này, không phải là ba mẹ hắn, cũng không phải là vợ hay tình nhân của hắn, hoặc là con trai con gái hắn, mà là một lão già đối địch với hắn.
Cho nên, dù hắn không nói rõ, nhưng dựa trên tác phong trước nay của hắn, muốn gặp người này là bởi vì hắn muốn tự tay giết chết người này.
Nếu như con tin lần này hắn bắt không phải Hạ Đồng Đồng thì yêu này của hắn cơ bản sẽ không có ai chú ý tới. Bởi vì muốn cứu một người mà lại khiến một người nào đó không liên quan phải mất mạng, sau này sẽ khó viết báo cáo, so với chuyện con tin chết trong quá trình truy bắt còn khó hơn.
Nhưng người hắn bắt lại là Hạ Đồng Đồng, cho nên hắn muốn gặp ai cũng phải tìm bằng được người đó đến.
Người khiến cho Lưu Quân nhớ mãi không quên này cũng không phải là một người bình thường, người này đang ngồi tù vì tội gây nhiễu loạn thị trường kinh tế, phạt hai năm tù, vừa mới vào tù cách đây một năm.
Văn Yến tìm được tư liệu của người này thì da đầu tê dại, đây không phải là tội danh mà bất kì ai cũng có thể phạm phải? Tội phạm quan trọng như vậy chắc chắn trước đây gây ra rất nhiều chuyện, nhưng người này chỉ lại bị khởi tố với một tội danh duy nhất, hơn nữa chỉ phán quyết hai năm, rõ ràng điều này không đơn giản.
Người như vậy, tuyệt đối không thể tùy tiện đưa từ nhà tù ra để đổi Hạ Đồng Đồng trong tay Lưu Quân.
Thực tế cũng như suy nghĩ của Văn Yến, nhưng thực ra không ai nói rằng nhất quyết không được, chỉ là phải theo trình tự, nhận được lệnh cho phép cũng không biết là bao lâu.
Văn Yến nhận được tin này, Lâm Kiến Tân bên kia nghe được tin tức cũng không khác.
Vì vậy Quý Nghiêu vui vẻ, dập điếu thuốc trong tay, bắt đầu mặc áo chống đạn, dương dương đắc ý: “Mập mạp, xem gia đây, bảo đảm khiến cả tiền và hoa của cậu không chịu thiệt thòi.”
Lạc Giai Dung đập mũi súng lên người Quý Nghiêu một cái: “Vị gia này, người mập mạp nhờ là em, mắc mớ gì tới anh?”
“Móa! Em là phụ nữ đưa con của anh về nhà đi!”
Vì vậy gà bay chó sủa, sơn băng địa liệt, cát bay đá chạy, khó coi, vô cùng thê thảm…
Lạc Giai Dung đặt cây súng cô vừa lau bóng loáng qua một bên, nói: “Đợi thêm hai tiếng nữa! Hắn muốn giết người kia nhưng e là người đó đã chết, vợ và con trai hắn không dễ thương lượng, tôi đã cho người đi tìm mẹ hắn, không quá hai tiếng, sẽ có video gửi tới, thời điểm chiếu cho hắn xem, bắn hắn.”
Cuối cùng Trần Thanh Dương dừng đũa, uống một ngụm súp, anh muốn nói, quả nhiên tiền bạc có thể giải quyết vấn đề hiệu quả nhất, ví dụ như giá của Lạc Giai Dung trên bảng lính đánh thuê lúc nào cũng đều là giá trên trời, nhất định là có nguyên nhân.
Thật tốt! Bởi vì bình thường anh luôn cố gắng kiếm tiền, cho nên mới có thể mời lính đánh thuê có giá cao nhất đến làm việc cho anh. Đàn ông kiếm được nhiều tiền là tốt nhất.
Tâm trạng của anh cuối cùng cũng tốt lên một chút, mà khi tâm trạng anh đang tốt như vậy, cuối cùng anh cũng quyết định nói vài câu, mấy lời anh nhất quyết giữ trong lòng bây giờ mới nói ra: “Ở sân bay khi Lưu Quân xuống xe tôi đã thấy có điều lạ, khi hắn bắt đầu ra tay, tôi kéo Tiểu Kỷ một cái…”
Trần Thanh Dương đời này chưa từng làm chuyện ngu như vậy, nếu như lúc ấy người anh giữ là Hạ Đồng Đồng, cô nhất định sẽ không bị đưa đi đơn giản như vậy, hoặc là có thể khống chế để Dư Hạo bắt Lưu Quân ngay tại chỗ.
Nhưng mà quán tính hại chết người!
Dư Hạo tạm dừng máy chơi game trong tay, ngồi đối diện Trần Thanh Dương, ném một miếng thịt bò vào trong miệng, nói: “Đừng ôm hi vọng, lúc ấy cô ấy nhìn thấy hết rồi.”
Lâm Kiến Tân nở nụ cười: “Mập mạp, cậu xong rồi.”
Quý Nghiêu đập một cái mạnh tới nỗi tưởng như đánh rớt hết da thịt dày trên người Trần Thanh Dương, kèm theo đó là tiếng cười sang sảng: “Gia đã sớm nói, mập là người nghĩa khí nhất! Là anh em tốt cả đời này của gia!”
Trần Thanh Dương vẫn còn nhớ rõ lần trước sau khi nghe được câu này, anh gặp mặt lần cuối rồi sau đó chia tay.
Văn Yến liếc anh một cái: “Ngu ngốc!”
Được rồi, nếu đám người kia không bỏ đá xuống giếng thì sẽ chết. Chẳng lẽ không nhìn ra anh đang chờ được an ủi sao?!
Máu nghề nghiệp đã thấm sâu vào người Lạc Giai Dung, vấn đề cô nói cũng rất đúng trọng tâm: “Mập mạp, nếu xong việc này rồi, cô ấy chia tay với cậu, không phải cậu sẽ không đưa tiền cho tôi chứ?”
Thất bại thì thôi đi lại còn để mất Hạ Đồng Đồng.
Lúc Hạ Đồng Đồng tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu rất đau, cô muốn nói những diễn viên trên ti vi sau khi bị đánh bất tỉnh lúc tỉnh lại cứ tỏ vẻ như không có việc gì đúng là lừa đảo, cô mơ mơ màng màng ước chừng hơn mười phút mới có thể trở về trạng thái bình thường. Ngồi ở dưới đất nhìn lên người đang ngồi trên ghế sofa, gương mặt người đó không chút cảm xúc, bên trong lại như ẩn chứa sự hung ác, là Lưu Quân, lại liếc mắt tới chiếc ti vi đối diện ghế sofa đang chiếu đến đoạn Tiểu Yến Tử liếc mắt đưa tình với quỷ dương, thế giới này đúng là quá kì diệu.
Căn phòng cũng không lớn, ghế sô pha, khay trà, ti vi, cái bàn, cái ghế đều giống nhau, bất kì đồ vật nào trong căn phòng này cũng giống nhau hết, Hạ Đồng Đồng tỉnh lại đã lâu mà tên Lưu Quân kia ngay cả mí mắt còn chưa động tí nào, vẫn ngồi ở ghế xem Tân Hoàn Châu cách cách, chỉ là một người ngồi xem Tân Hoàn Châu cách cách nghiêm túc như thế khiến người ta thấy lạ, huống hồ trên tay Lưu Quân còn có một khẩu súng.
Hạ Đồng Đồng ngồi im không nhúc nhích khoảng nửa tiếng, nhìn Lưu Quân không có chút phản ứng nào với cô thì dè dặt hỏi một câu: “Tôi có thể lên ghế ngồi không?”
Lưu Quân nhấc chân đá chiếc ghế bên cạnh tới chỗ Hạ Đồng Đồng, cái ghế đổ xuống đất phát ra tiếng vang lớn, Hạ Đồng Đồng đợi cái ghế nằm im, lại chờ thêm một lúc, mới từ từ dựng nó lên, sau đó ngồi xuống.
Hạ Đồng Đồng ngồi trên ghế, đương nhiên cảm thấy thoải mái hơn là ngồi trên mặt đất lát đá cẩm thạch kia, cô vẫn không hiểu sao người ta lại có thể trải chăn ra nằm ngủ trên đá cẩm thạch bởi vì nó rất lạnh.
Lưu Quân vẫn xem ti vi như trước, hoặc cũng có thể nói là tầm mắt đặt vào màn hình ti vi, Hạ Đồng Đồng ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, có ý muốn giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ sợ tên đó mất hứng lại tặng cô một viên đạn thì toi.
Thật ra cô rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, không hiểu sao mình lại bị bắt cóc, bắt cóc cô thì có lợi gì chứ? Nhưng cô lại không dám hỏi, cánh cửa chỉ cách chỗ cô có hai mươi bước chân, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi.
Sau một lúc, Lưu Quân đột nhiên hỏi: “Ba cô là ai?”
Hạ Đồng Đồng sửng sốt một chút, lập tức nói: “Hạ Gia Tường.”
“Làm nghề gì?”
“Thợ hàn điện… Gần đây có mở thêm một cửa hàng sửa xe.”
“Còn mẹ cô?”
“Hạ Uyển, giáo viên dạy văn ở trường tiểu học.”
Bình thường sau khi nghe câu trả lời, mọi người sẽ nói với Hạ Đồng Đồng “Cả nhà cô đều họ Hạ!”. Sau đó Hạ Đồng Đồng sẽ rất buồn nói “Đây chính là một trong những nguyên nhân năm đó ông ngoại tôi không gả mẹ tôi cho ba tôi đó, cho dù ba và mẹ tôi không có chút quan hệ máu mủ ruột thịt nào.”
Nhưng hiển nhiên đây không phải là trường hợp bình thường, đối với chuyện cả nhà ba người mang một họ này Lưu Quân không thấy hứng thú, điều hắn muốn biết chính là: “Tại sao những tên cảnh sát kia lại rất nghe lời?”
Hạ Đồng Đồng phải dùng hết một phút mới tiêu hóa hết ý trong câu nói của Lưu Quân, cuối cùng mới suy nghĩ cẩn thận, thân phận của cô bây giờ có thể coi là con tin, người đàn ông này sẽ dùng cô để uy hiếp cảnh sát làm chuyện gì đó, sau đó cảnh sát đồng ý. Nếu như vậy, người đàn ông chơi game ở sân bay kia chắc là cảnh sát, mà người đi đường là cô đây đã vô tình trở thành vật hi sinh.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bạn trai tôi là Trần Thanh Dương, anh ấy… Nghe nói có chút tiền, chắc là có liên quan đến anh ấy.” Dừng lại một chút, cô còn nói: “Đương nhiên, cũng có thể là không liên quan đến anh ấy, tôi cũng không rõ lắm.”
“Trần Thanh Dương…” Lưu Quân từ từ lặp lại cái tên này một lần, sau đó nhìn Hạ Đồng Đồng đánh giá một lượt, rồi lại tiếp tục xem Hoàn Châu cách cách.
Lúc này, Văn Yến, Lâm Kiến Tân, Quý Nghiêu, Lạc Giai Dung, Dư Hạo và Trần Thanh Dương đang ở trong một căn phòng cách năm mươi thước, song song với căn phòng của Hạ Đồng Đồng, từ cửa sổ của căn phòng này có thể theo dõi được nhất cử nhất động của Hạ Đồng Đồng, chứ chưa kể đến ống nhòm. Nhưng trên thực tế, bọn họ đều không thể nhìn thấy gì, bởi vì cửa sổ căn phòng đối diện kia được kéo rèm kín mít.
Kỷ Thiên Chu vừa mới bị Hạ Phàm đưa đi, nơi này không cần quá nhiều người. Trần Thanh Dương đang ngồi trên ghế ăn một đĩa thịt xào nhỏ, trong hai giờ vừa qua, một mình anh ăn hết một cái chân giò, nửa con gà, nửa con vịt, kèm theo cả hai chai bia.
Quý Nghiêu và Lâm Kiến Tân vừa hút thuốc, vừa liếc mắt nhìn Trần Thanh Dương đã ăn hai tiếng rồi nhưng tốc độ ăn vẫn chưa giảm, bọn họ cũng không có ý định ngăn cản, bởi vì ngăn cản Trần Thanh Dương ăn cơm, cũng giống như ngăn Kỷ Thiên Chu vẽ tranh, đây là hành vi mang tính nguy hiểm cấp độ S. Vừa rồi, Quý Nghiêu vỗ vai Trần Thanh Dương nói: “Mập mạp, có việc lại không tìm gia, rõ ràng là tìm thua! Chán sống rồi?!” Trần Thanh Dương nói: “Cùng gia đi chết đi.”
Lâm Kiến Tân bấm mấy chữ trên điện thoại, đưa tới trước mặt Quý Nghiêu [Cược hai vạn mập có thể ăn thêm nửa cân thịt bò hun khói]. Quý Nghiêu thổi ra một làn khói, gật đầu đồng ý.
Lạc Giai Dung đang ngồi lau cây súng bắn tỉa mà lâu rồi cô không được dùng, còn Dư Hạo vẫn tiếp tục chơi game. Văn Yến thì ngồi thu lại ở trong góc dựa đầu vào tường gọi điện thoại.
Năm phút sau, Văn Yến cúp điện thoại, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, sau đó nói: “Tạm thời không có tiến triển, cấp trên nói sẽ tận lực nghĩ biện pháp.”
Lưu Quân đưa ra một yêu cầu không mới, nhưng trên thực tế lại là yêu cầu không thể tưởng tượng nổi. Cái yêu cầu không có sáng ý này chính là hắn muốn gặp một người, còn chỗ không thể tưởng tượng chính là ở người hắn muốn gặp này, không phải là ba mẹ hắn, cũng không phải là vợ hay tình nhân của hắn, hoặc là con trai con gái hắn, mà là một lão già đối địch với hắn.
Cho nên, dù hắn không nói rõ, nhưng dựa trên tác phong trước nay của hắn, muốn gặp người này là bởi vì hắn muốn tự tay giết chết người này.
Nếu như con tin lần này hắn bắt không phải Hạ Đồng Đồng thì yêu này của hắn cơ bản sẽ không có ai chú ý tới. Bởi vì muốn cứu một người mà lại khiến một người nào đó không liên quan phải mất mạng, sau này sẽ khó viết báo cáo, so với chuyện con tin chết trong quá trình truy bắt còn khó hơn.
Nhưng người hắn bắt lại là Hạ Đồng Đồng, cho nên hắn muốn gặp ai cũng phải tìm bằng được người đó đến.
Người khiến cho Lưu Quân nhớ mãi không quên này cũng không phải là một người bình thường, người này đang ngồi tù vì tội gây nhiễu loạn thị trường kinh tế, phạt hai năm tù, vừa mới vào tù cách đây một năm.
Văn Yến tìm được tư liệu của người này thì da đầu tê dại, đây không phải là tội danh mà bất kì ai cũng có thể phạm phải? Tội phạm quan trọng như vậy chắc chắn trước đây gây ra rất nhiều chuyện, nhưng người này chỉ lại bị khởi tố với một tội danh duy nhất, hơn nữa chỉ phán quyết hai năm, rõ ràng điều này không đơn giản.
Người như vậy, tuyệt đối không thể tùy tiện đưa từ nhà tù ra để đổi Hạ Đồng Đồng trong tay Lưu Quân.
Thực tế cũng như suy nghĩ của Văn Yến, nhưng thực ra không ai nói rằng nhất quyết không được, chỉ là phải theo trình tự, nhận được lệnh cho phép cũng không biết là bao lâu.
Văn Yến nhận được tin này, Lâm Kiến Tân bên kia nghe được tin tức cũng không khác.
Vì vậy Quý Nghiêu vui vẻ, dập điếu thuốc trong tay, bắt đầu mặc áo chống đạn, dương dương đắc ý: “Mập mạp, xem gia đây, bảo đảm khiến cả tiền và hoa của cậu không chịu thiệt thòi.”
Lạc Giai Dung đập mũi súng lên người Quý Nghiêu một cái: “Vị gia này, người mập mạp nhờ là em, mắc mớ gì tới anh?”
“Móa! Em là phụ nữ đưa con của anh về nhà đi!”
Vì vậy gà bay chó sủa, sơn băng địa liệt, cát bay đá chạy, khó coi, vô cùng thê thảm…
Lạc Giai Dung đặt cây súng cô vừa lau bóng loáng qua một bên, nói: “Đợi thêm hai tiếng nữa! Hắn muốn giết người kia nhưng e là người đó đã chết, vợ và con trai hắn không dễ thương lượng, tôi đã cho người đi tìm mẹ hắn, không quá hai tiếng, sẽ có video gửi tới, thời điểm chiếu cho hắn xem, bắn hắn.”
Cuối cùng Trần Thanh Dương dừng đũa, uống một ngụm súp, anh muốn nói, quả nhiên tiền bạc có thể giải quyết vấn đề hiệu quả nhất, ví dụ như giá của Lạc Giai Dung trên bảng lính đánh thuê lúc nào cũng đều là giá trên trời, nhất định là có nguyên nhân.
Thật tốt! Bởi vì bình thường anh luôn cố gắng kiếm tiền, cho nên mới có thể mời lính đánh thuê có giá cao nhất đến làm việc cho anh. Đàn ông kiếm được nhiều tiền là tốt nhất.
Tâm trạng của anh cuối cùng cũng tốt lên một chút, mà khi tâm trạng anh đang tốt như vậy, cuối cùng anh cũng quyết định nói vài câu, mấy lời anh nhất quyết giữ trong lòng bây giờ mới nói ra: “Ở sân bay khi Lưu Quân xuống xe tôi đã thấy có điều lạ, khi hắn bắt đầu ra tay, tôi kéo Tiểu Kỷ một cái…”
Trần Thanh Dương đời này chưa từng làm chuyện ngu như vậy, nếu như lúc ấy người anh giữ là Hạ Đồng Đồng, cô nhất định sẽ không bị đưa đi đơn giản như vậy, hoặc là có thể khống chế để Dư Hạo bắt Lưu Quân ngay tại chỗ.
Nhưng mà quán tính hại chết người!
Dư Hạo tạm dừng máy chơi game trong tay, ngồi đối diện Trần Thanh Dương, ném một miếng thịt bò vào trong miệng, nói: “Đừng ôm hi vọng, lúc ấy cô ấy nhìn thấy hết rồi.”
Lâm Kiến Tân nở nụ cười: “Mập mạp, cậu xong rồi.”
Quý Nghiêu đập một cái mạnh tới nỗi tưởng như đánh rớt hết da thịt dày trên người Trần Thanh Dương, kèm theo đó là tiếng cười sang sảng: “Gia đã sớm nói, mập là người nghĩa khí nhất! Là anh em tốt cả đời này của gia!”
Trần Thanh Dương vẫn còn nhớ rõ lần trước sau khi nghe được câu này, anh gặp mặt lần cuối rồi sau đó chia tay.
Văn Yến liếc anh một cái: “Ngu ngốc!”
Được rồi, nếu đám người kia không bỏ đá xuống giếng thì sẽ chết. Chẳng lẽ không nhìn ra anh đang chờ được an ủi sao?!
Máu nghề nghiệp đã thấm sâu vào người Lạc Giai Dung, vấn đề cô nói cũng rất đúng trọng tâm: “Mập mạp, nếu xong việc này rồi, cô ấy chia tay với cậu, không phải cậu sẽ không đưa tiền cho tôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.