Chương 334: Bài học khó xử
Hường
27/01/2021
Ý trong lời của ông ta quá rõ ràng, nếu cô không biết điều, vậy đừng
trách ông ta không nể tình, dù sao hạng mục này không phải giao cho ai
làm, mà là phải giao cho người có lợi với mình.
Bàn tay đang nắm chặt của Hạ Nhược Vũ không khỏi buông ra, miễn cường đè xuống lửa giận trong lòng, mỉm cười bưng chén rượu nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Trương nói gì vậy, cháu muốn kính chú một chén rượu trước, chú chiếu cố cháu như vậy, đương nhiên là cháu biết.” ”Ha ha, được, được, vẫn là Nhược Vũ thông mình, chén rượu này đương nhiên phải uống” Trương Vĩ nhìn cô cười đến nỗi xương cốt cũng giòn đi, làm gì còn tức giận, nâng cốc uống cạn.
Tên Triển đứng cạnh thấy vậy, sắc mặt lập tức khó coi, nói kháy: “Tuổi trẻ đúng là tốt, ở đâu cũng được hoan nghênh” Những người khác thấy thế đều đặt chén rượu trong tay xuống, ánh mắt như có như không nhìn về phía Hạ Nhược Vũ.
Không cần nói cũng biết, Hạ Nhược Vũ đang lấy sắc cầu người.
Hạ Nhược Vũ nhíu chặt lông mày, không có quan tâm.
Cho dù cô có không muốn gây rắc rối thêm, nhưng không có nghĩa là đối phương sẽ từ bỏ ý đồ. Tên Triển kia thấy cô không nói gì, tưởng rằng cô chột dạ chấp nhận, càng thêm lớn tiếng: “Tuổi trẻ không học tốt, chuyên †âm học những thứ gì đâu không à.” Dừng một chút lại cười nhạo: “Cũng không biết ba mẹ dạy dỗ thế nào, đúng là buồn thay cho bọn họ.” Rầm một tiếng.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía người phụ nữ gây ra tiếng động, ánh mắt của Hạ Nhược Vũ cụp xuống khó có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhưng từ những ngón tay đang nắm chặt và trắng bệch, có thể thấy cô đã cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó.
Giọng nói trầm ấm nhẹ như lông hồng: “Anh nói lại lân nữa” Tên Triển sửng sốt một chút, sau đó trở lại vẻ mặt khinh thường: “Sao, cô Hạ có chuyện gì? Tôi không có chỉ cây dâu mắng cây hòe, cô hạ cũng muốn chen chân ư?” Anh ta vừa trả lại những lời Hạ Nhược Vũ vừa nói với mình, trong lòng vô cùng dễ chịu, đắc ý nói: “Hay là ba mẹ cô chính là không có…” Hai chữ “dạy dỗ” còn chưa kịp nói ra, soạt một tiếng, chất lỏng màu đỏ trực tiếp dội lên mặt anh ta, rượu thuận theo gương mặt của anh ta chậm rãi chảy xuống đất.
Tất cả mọi người đều bị hành động bất thình lình này dọa sững sờ tại chỗ, một câu cũng không nói lên lời, cùng nhau nhìn về phái Hạ Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ không quan tâm ánh mắt của bọn họ, khéo miệng mặc dù mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại cực kỳ lạnh lùng: “Anh Triển chắc sáng dậy chưa đánh răng nhỉ, miệng thối như vậy, tôi giúp anh rửa miệng một chút, không cần cảm ơn tôi.” Cái gì cô cũng có thể chịu đựng, chỉ có việc người khác sỉ nhục ba mẹ mình là không thể nhịn.
Một câu một chữ cũng không thể tha thứ.
Chuyện làm ăn cái quỷ gì, ai thích làm gì thì làm, cô không hầu hạ được.
Nghĩ rõ ràng như vậy, tâm trạng cô ngược lại tốt hơn nhiều.
Có điều tên Triển thì không, anh ta dùng sức lau rượu trên mặt, ánh mắt u ám trừng mắt nhìn Hạ Nhược Vũ, giống như một giây sau muốn bổ nhào tới cắn chết cô cho hả giận.
“Hạ Nhược Vũ, cô dám hắt rượu vào tôi!” “Tôi không đập chén rượu vào là đã nhẹ nhàng rồi.” Hạ Nhược Vũ bình tĩnh nhìn lại, nếu không phải đứng xa, cô sợ ném nhầm người thì thực sự đã làm như vậy rồi.
“Tổng giám đốc Trương, ông cũng thấy rồi, nếu ông hợp tác với người phụ nữ dã man này cô ta cũng sẽ đối xử với ông như vậy.’ Nếu không phải còn chút lý trí, tên Triển đã tiến đến dạy dỗ Hạ Nhược Vũ rồi.
THIÀ FnhiÄn TH 2 MỸ AAne Sh^^ ánh mắt không vui, không hài lòng nhìn về phía Hạ Nhược Vũ, nếu tính tình nóng nảy như vậy, đến lúc đó không vui ném đồ về phía ông ta thì không ổn.
Nhưng khi nhìn đến gương mặt đỏ bừng càng thêm động lòng người của cô, trong lòng ông ta lại càng ngứa ngáy.
Không biết trên giường liệu có nóng bỏng như vậy không, ngẫm lại, ông ta liền thấy toàn thân khô nóng.
Trên mặt vẫn giả bộ dạy dỗ: “Nhược Vũ, đây là cháu không đúng rồi, sao có thể vì một câu như vậy mà hành động lỗ mãng, còn không mau xin lỗi anh Triển đi, chú tin là anh Triển sẽ tha thứ cho cháu.” “Đúng không, anh Triển?” Tên Triển không ngờ khi nhìn thấy vẻ mạnh mẽ của Hạ Nhược Vũ, Trương Vĩ vẫn còn nói thay cho cô, trong lòng thầm hận không thôi, được lắm Hạ Nhược Vũ, cô lại có thể mê hoặc được Trương Vĩ đến thần hồn điên đảo đến vậy.
Vì hợp đồng lớn, cũng không thể trêu vào Trương Vũ, nhưng đừng tưởng anh ta thật sự bỏ qua, ngoài cười mà trong lòng thì không nói: “Tổng giám đốc Trương, tôi thực sự muốn thứ lỗi cho cô Hạ, nhưng ông xem thái độ kia của cô ấy thật sự biết lỗi sao, nếu hôm nay cô ấy không cho tôi một câu trả lời, thì chuyện này không xong đâu.” Những người khác đứng xem kịch vui, chỉ ước hai bọn họ đánh nhau túi bụi, để bọn họ được làm ngư ông đắc lợi, dù sao tối nay cũng không chỉ có hai nhà bọn họ tranh đoạt hạng mục này.
Hạ Nhược Vũ không cảm kích, mà còn không khách khí nói: “Sao tôi phải xin lỗi, ai bảo miệng anh.phun ra toàn phân chứ?” “Nếu cái miệng chó của anh không phun ra được ngà voi thì anh có tin là tôi sẽ đánh cho răng chó của anh mất hết không?” “Tổng giám đốc Trương, ông thấy rồi đấy, không phải tôi không nể mặt ông mà là Hạ Nhược Vũ ép người quá đáng” Tên Triển không nhịn được lửa giận, bất mãn nói.
Trương Vĩ cũng không vui nhíu mày, ông ta đã giúp cô nói chuyện như vậy, cô lại không biết tốt xấu, vậy ông cũng không cần thiết phải hòa giải nữa.
Mặc dù tiếc gương mặt và vóc dáng mê người của cô, chỉ là phụ nữ đẹp và cá tính cũng không thiếu.
Không cứ nhất định phải là cô, giọng điệu liền trở nên lạnh nhạt: “Nhược Vũ, nếu cháu còn như vậy, cho dù chú và ba cháu có giao tình nhiều năm cũng không thể cầu tình giúp cháu được đâu” Giao tình nhiêu năm với ba cô? Thôi dẹp đi, nếu là bạn thật sự thì sao có thể dùng ánh mắt buồn nôn nhìn cô, đúng là ghê tởm.
Hạ Nhược Vũ cũng không hầu hạ nøI.
Có lẽ do theo Mạc Du Hải đã lâu nên cũng nhiễm cái tính bá đạo độc tài của anh, Hạ Nhược Vũ nói đến mức khiến người ta tức điên: “Ồ, vậy thì cảm ơn, vụ hợp tác của tổng giám đốc Trương này cháu cũng không cần bàn nữa, tạm biệt.” Trương Vĩ đen mặt lại, tên Triển cũng biết là cô hoàn toàn đắc tội với người ta rồi nên không cần phải bận tâm nữa.
“Hạ Nhược Vũ, cô nghĩ rời khỏi đây đơn giản vậy à, không thể nào đâu” Nói xong, ông ta nháy mắt với người phục vụ bên cạnh.
Bàn tay đang nắm chặt của Hạ Nhược Vũ không khỏi buông ra, miễn cường đè xuống lửa giận trong lòng, mỉm cười bưng chén rượu nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Trương nói gì vậy, cháu muốn kính chú một chén rượu trước, chú chiếu cố cháu như vậy, đương nhiên là cháu biết.” ”Ha ha, được, được, vẫn là Nhược Vũ thông mình, chén rượu này đương nhiên phải uống” Trương Vĩ nhìn cô cười đến nỗi xương cốt cũng giòn đi, làm gì còn tức giận, nâng cốc uống cạn.
Tên Triển đứng cạnh thấy vậy, sắc mặt lập tức khó coi, nói kháy: “Tuổi trẻ đúng là tốt, ở đâu cũng được hoan nghênh” Những người khác thấy thế đều đặt chén rượu trong tay xuống, ánh mắt như có như không nhìn về phía Hạ Nhược Vũ.
Không cần nói cũng biết, Hạ Nhược Vũ đang lấy sắc cầu người.
Hạ Nhược Vũ nhíu chặt lông mày, không có quan tâm.
Cho dù cô có không muốn gây rắc rối thêm, nhưng không có nghĩa là đối phương sẽ từ bỏ ý đồ. Tên Triển kia thấy cô không nói gì, tưởng rằng cô chột dạ chấp nhận, càng thêm lớn tiếng: “Tuổi trẻ không học tốt, chuyên †âm học những thứ gì đâu không à.” Dừng một chút lại cười nhạo: “Cũng không biết ba mẹ dạy dỗ thế nào, đúng là buồn thay cho bọn họ.” Rầm một tiếng.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía người phụ nữ gây ra tiếng động, ánh mắt của Hạ Nhược Vũ cụp xuống khó có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhưng từ những ngón tay đang nắm chặt và trắng bệch, có thể thấy cô đã cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó.
Giọng nói trầm ấm nhẹ như lông hồng: “Anh nói lại lân nữa” Tên Triển sửng sốt một chút, sau đó trở lại vẻ mặt khinh thường: “Sao, cô Hạ có chuyện gì? Tôi không có chỉ cây dâu mắng cây hòe, cô hạ cũng muốn chen chân ư?” Anh ta vừa trả lại những lời Hạ Nhược Vũ vừa nói với mình, trong lòng vô cùng dễ chịu, đắc ý nói: “Hay là ba mẹ cô chính là không có…” Hai chữ “dạy dỗ” còn chưa kịp nói ra, soạt một tiếng, chất lỏng màu đỏ trực tiếp dội lên mặt anh ta, rượu thuận theo gương mặt của anh ta chậm rãi chảy xuống đất.
Tất cả mọi người đều bị hành động bất thình lình này dọa sững sờ tại chỗ, một câu cũng không nói lên lời, cùng nhau nhìn về phái Hạ Nhược Vũ.
Hạ Nhược Vũ không quan tâm ánh mắt của bọn họ, khéo miệng mặc dù mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại cực kỳ lạnh lùng: “Anh Triển chắc sáng dậy chưa đánh răng nhỉ, miệng thối như vậy, tôi giúp anh rửa miệng một chút, không cần cảm ơn tôi.” Cái gì cô cũng có thể chịu đựng, chỉ có việc người khác sỉ nhục ba mẹ mình là không thể nhịn.
Một câu một chữ cũng không thể tha thứ.
Chuyện làm ăn cái quỷ gì, ai thích làm gì thì làm, cô không hầu hạ được.
Nghĩ rõ ràng như vậy, tâm trạng cô ngược lại tốt hơn nhiều.
Có điều tên Triển thì không, anh ta dùng sức lau rượu trên mặt, ánh mắt u ám trừng mắt nhìn Hạ Nhược Vũ, giống như một giây sau muốn bổ nhào tới cắn chết cô cho hả giận.
“Hạ Nhược Vũ, cô dám hắt rượu vào tôi!” “Tôi không đập chén rượu vào là đã nhẹ nhàng rồi.” Hạ Nhược Vũ bình tĩnh nhìn lại, nếu không phải đứng xa, cô sợ ném nhầm người thì thực sự đã làm như vậy rồi.
“Tổng giám đốc Trương, ông cũng thấy rồi, nếu ông hợp tác với người phụ nữ dã man này cô ta cũng sẽ đối xử với ông như vậy.’ Nếu không phải còn chút lý trí, tên Triển đã tiến đến dạy dỗ Hạ Nhược Vũ rồi.
THIÀ FnhiÄn TH 2 MỸ AAne Sh^^ ánh mắt không vui, không hài lòng nhìn về phía Hạ Nhược Vũ, nếu tính tình nóng nảy như vậy, đến lúc đó không vui ném đồ về phía ông ta thì không ổn.
Nhưng khi nhìn đến gương mặt đỏ bừng càng thêm động lòng người của cô, trong lòng ông ta lại càng ngứa ngáy.
Không biết trên giường liệu có nóng bỏng như vậy không, ngẫm lại, ông ta liền thấy toàn thân khô nóng.
Trên mặt vẫn giả bộ dạy dỗ: “Nhược Vũ, đây là cháu không đúng rồi, sao có thể vì một câu như vậy mà hành động lỗ mãng, còn không mau xin lỗi anh Triển đi, chú tin là anh Triển sẽ tha thứ cho cháu.” “Đúng không, anh Triển?” Tên Triển không ngờ khi nhìn thấy vẻ mạnh mẽ của Hạ Nhược Vũ, Trương Vĩ vẫn còn nói thay cho cô, trong lòng thầm hận không thôi, được lắm Hạ Nhược Vũ, cô lại có thể mê hoặc được Trương Vĩ đến thần hồn điên đảo đến vậy.
Vì hợp đồng lớn, cũng không thể trêu vào Trương Vũ, nhưng đừng tưởng anh ta thật sự bỏ qua, ngoài cười mà trong lòng thì không nói: “Tổng giám đốc Trương, tôi thực sự muốn thứ lỗi cho cô Hạ, nhưng ông xem thái độ kia của cô ấy thật sự biết lỗi sao, nếu hôm nay cô ấy không cho tôi một câu trả lời, thì chuyện này không xong đâu.” Những người khác đứng xem kịch vui, chỉ ước hai bọn họ đánh nhau túi bụi, để bọn họ được làm ngư ông đắc lợi, dù sao tối nay cũng không chỉ có hai nhà bọn họ tranh đoạt hạng mục này.
Hạ Nhược Vũ không cảm kích, mà còn không khách khí nói: “Sao tôi phải xin lỗi, ai bảo miệng anh.phun ra toàn phân chứ?” “Nếu cái miệng chó của anh không phun ra được ngà voi thì anh có tin là tôi sẽ đánh cho răng chó của anh mất hết không?” “Tổng giám đốc Trương, ông thấy rồi đấy, không phải tôi không nể mặt ông mà là Hạ Nhược Vũ ép người quá đáng” Tên Triển không nhịn được lửa giận, bất mãn nói.
Trương Vĩ cũng không vui nhíu mày, ông ta đã giúp cô nói chuyện như vậy, cô lại không biết tốt xấu, vậy ông cũng không cần thiết phải hòa giải nữa.
Mặc dù tiếc gương mặt và vóc dáng mê người của cô, chỉ là phụ nữ đẹp và cá tính cũng không thiếu.
Không cứ nhất định phải là cô, giọng điệu liền trở nên lạnh nhạt: “Nhược Vũ, nếu cháu còn như vậy, cho dù chú và ba cháu có giao tình nhiều năm cũng không thể cầu tình giúp cháu được đâu” Giao tình nhiêu năm với ba cô? Thôi dẹp đi, nếu là bạn thật sự thì sao có thể dùng ánh mắt buồn nôn nhìn cô, đúng là ghê tởm.
Hạ Nhược Vũ cũng không hầu hạ nøI.
Có lẽ do theo Mạc Du Hải đã lâu nên cũng nhiễm cái tính bá đạo độc tài của anh, Hạ Nhược Vũ nói đến mức khiến người ta tức điên: “Ồ, vậy thì cảm ơn, vụ hợp tác của tổng giám đốc Trương này cháu cũng không cần bàn nữa, tạm biệt.” Trương Vĩ đen mặt lại, tên Triển cũng biết là cô hoàn toàn đắc tội với người ta rồi nên không cần phải bận tâm nữa.
“Hạ Nhược Vũ, cô nghĩ rời khỏi đây đơn giản vậy à, không thể nào đâu” Nói xong, ông ta nháy mắt với người phục vụ bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.