Chương 297: Đụng phải người ngoài ý muốn
Hường
26/01/2021
Hàn Công Danh cúp điện thoại, mặc dù anh ta đã đạt được hứa hẹn của Lục Hằng nhưng vẻ mặt vẫn không khá hơn chút nào.
Bóng người cao gầy của anh ta đi dưới bóng đèn đường, tạo thành một vệt kéo dài, trông rất hiu quạnh và cô đơn.
Anh ta dựa vào tường lạnh buốt, lấy một điếu thuốc ra rồi châm hút. Từ lúc nào mà Hàn Công Danh lại biến thành một người không từ thủ đoạn vì mục đích của mình như vậy rồi.
Khói thuốc lá lượn lờ dần dần bay lên cao, dường như Hàn Công Danh có thể thấy được những ngày tháng không lo không nghĩ ở bên Hạ Nhược Vũ. Rõ ràng là vẫn như mới đây, nụ cười như hoa của cô gần ngay trước mắt, nhưng anh ta không dám đưa tay ra chạm.
Bởi vì Hàn Công Danh biết đây chỉ là phán đoán của mình, đụng là tan.
Một người khác xuất hiện nơi tối tăm, dáng người còng xuống, gương mặt được che đậy bởi cổ áo khoác dựng đứng. Chỉ có đôi chân hơi gập ghềnh mới để lộ ra người này có tàn tật.
Dường như Hàn Công Danh không hề ngoài ý muốn, hoặc là nói anh ta đã thấy được từ trước. Chỉ là nhìn thấy người đi tới chân không được tiện cho lắm nên cũng chẳng để trong lòng, cứ thế tiếp tục hút thuốc lá của mình.
“Hàn Công Danh” Giọng điệu âm trầm của người đàn ông vang lên, rất chắc chắn, dường như đã biết người trước mặt là người mình muốn tìm.
Khóe mắt của Hàn Công Danh liếc thoáng qua mọi cử động của người đàn ông, anh ta nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi nói: “Thế nào, ông là ai, là người của nhà họ Mạc, hay là người của lão hồ ly Lục Hằng kia, hay là người của Lục Khánh Huyền?” Anh ta không chờ người đàn ông kia trả lời, anh ta cười lạnh rồi nói tiếp: “Ông đừng nói chuyện, để tôi đoán thử, xem tôi đoán có chuẩn không nhé” Người đàn ông kia im lặng, chờ Hàn Công Danh nói tiếp.
“Chắc chắn ông không phải là người nhà họ Mạc, tính cách của Mạc Du Hải rất cao ngạo, anh ta sẽ không phái ông tới. Còn Lục Hằng, tôi vừa nói chuyện với ông ta qua điện thoại, lại càng không thể nào. Lục Khánh Huyền lại càng không thể nào, cô ta là người cẩn thận như thế, không thể thuê một người tàn phế được” “Cho nên cuối cùng anh là ai” Khi người đàn ông kia nghe Hàn Công Danh nói mình là người tàn phế thì lông mày cũng chẳng nhíu một cái.
Giống như anh ta chỉ đang nói chuyện râu ria vậy: “Ba của cậu vẫn ổn chứ?” Hàn Công Danh đã đoán được tất cả các khả năng, nhưng lại không đoán được người đàn ông kia sẽ hỏi như vậy, anh ta có hơi ngẩn ra: “Ông biết ông ấy?” Hàn Công Danh chưa từng kể về gia đình mình với người khác, đó là nơi để anh ta không chịu nổi nhưng lại không thể nào trốn thoát.
“Một người bạn cũ.” Người đàn ông kia cũng không trả lời thẳng, chỉ là đôi mắt dãi dầu sương gió kia mang theo một chút trầm ngâm, dường như nhớ về những chuyện gì xa xưa vậy.
Hàn Công Danh cũng chỉ run lên mấy giây, anh ta trả lời rất lạnh nhạt: “Chết rồi” Người đàn ông kia bật cười một tiếng, dường như là nghe được chuyện cười gì đó, ông ta cười đã rồi mới mở miệng nói: “Xem ra ông ta vẫn không chịu đựng được, còn chẳng bằng người tàn phế là tô đây. Ha ha” Hàn Công Danh mặc kệ anh ta cười, điếu thuốc mà anh ta kẹp trên tay đã cháy đến cuối. Tàn thuốc lá rơi hết xuống mặt đất, không biết gió thổi tới đâu. Nhưng Hàn Công Danh cũng chẳng thèm để ý, cứ dựa vào tường rồi đứng đó.
“Nhóc con, cậu lạnh lùng thật đấy, ngang ngửa với ba cậu. Cậu biết tôi là ai không mà bằng lòng nói chuyện với tôi rồi.” “Tôi không muốn biết, cũng không có hứng thú để biết. Nếu ông tới đây chỉ để nói những lời nhảm nhí này thì thứ lỗi tôi không tiếp.” Hàn Công Danh cũng không biết bởi vì sao mà bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền. Anh ta ném mẩu thuốc lá trong tay xuống đất, dùng mũi chân nghiền nát rồi chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông kia cũng không nóng nảy, ông ta rất bình tĩnh mà cất lời: “Chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao ông ta lại bỏ mẹ con cậu lại rời đi, cuối cùng lại chết không rõ ràng sao” Quả nhiên là bước chân của Hàn Công Danh có khựng lại một chút, nhưng anh ta không có quay người, dường như đang chờ người đàn ông nói tiếp. Nếu như không có hứng thú thì anh ta sẽ trực tiếp rời đi.
“Tôi họ Dương, là chiến hữu của ba cậu, ông ấy rời đi chỉ là vì bảo vệ hai người mà thôi.” Cũng giống như ông ta.
Chú Dương đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể tra ra Hàn Công Danh.
Sau mấy ngày quan sát và theo dõi, cuối cùng ông ta phát hiện Hàn Công Danh không chỉ là người cẩn thận, mà còn khá là thông minh và khôn khéo. Bởi vậy chú Dương mới chọn gặp mặt anh ta vào lúc này.
“Bảo vệ chúng tôi ư?” Hàn Công Danh xoay người, anh ta nhìn vào chú Dương với nụ cười mà không phải cười, trong mắt tràn ngập trào phúng.
Nếu như muốn bảo vệ bọn họ thì đã không rời đi cái nhà này hơn hai mươi năm trời mà chẳng hề có chút tin tưc gì. Dù cho có xuất hiện thì cũng chỉ là tin ông ta đã chết đi, một hũ tro cốt đơn giản, một cái hộp cũ nát, đơn giản như chưa từng xuất hiện.
Chỉ dựa vào một câu hời hợt của ông ta mà có thể xóa đi những chuyện mà hai mẹ con bọn họ đã phải chịu những năm qua? Trên thế giới này làm gì có nhiều sự tha thứ rẻ rúng như thế chứ.
Hàn Công Danh tình nguyện không có người ba này.
“Vốn là ông ấy ở cùng một liên đội với tôi, nhận được một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Rời khỏi Đông Nam Á để bắt một trùm buôn ma túy quốc tế.
Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, đã hao tổn hơn nửa số người, chúng ta may mắn lắm mới sống tiếp được.” Chú Dương nói tới đây thì dừng lại một chút: “Nói là may mắn nhưng thật ra rất xui xẻo, nhìn thấy thứ không nên thấy. Không thể bắt đầu khoảng thời gian trốn đông trốn tây, cậu thấy cái đùi của tôi không?” “Đây chính là kết quả, cũng may tôi vẫn còn chịu đựng được. Sau khi tạm biệt ba cậu, chúng tôi đã thề với nhau là vĩnh viễn không liên lạc nữa, trừ khi có cách đối phó với ông ta’ mới liên hệ lại với nhau. Chỉ là không ngờ rằng ông ấy không chờ được tới ngày này: “Ông ta?” Hàn Công Danh càng để ý tới ông ta’ trong miệng chú Dương.
Chú Dương cũng không nói tiếp mà là vươn tay về phía anh ta.
Hàn Công Danh khựng một chút, sau đó móc gói thuốc trong túi ra bỏ vào tay ông ta. Anh ta nhìn chú Dương đốt điếu thuốc lên rồi bắt đầu hút.
“Sống tốt đấy, còn hút thuốc xịn thế này.’ Chú Dương nói một câu không biết có ý gì. Ông ta nói tiếp: “Tôi cũng không biết bây giờ ‘ông ta’ đã trở nên ra sao. Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải là lúc để nói với cậu.” “Lúc ba cậu chết có giao cho cậu cái gì không?” “Không có.’ Hàn Công Danh trả lời với một gương mặt không thề thay đổi, trong lòng anh ta liên tưởng tới hộp sắt đã bị mình để phủ bụi kia. Bởi vì Hàn Công Danh quá ghét người mang danh ‘ba’ kia nên cũng chẳng muốn mở những di vật của ông ta ra.
Nhưng đêm nay anh ta sẽ mở ra xem bên trong đó cất giấu thứ gì.
Chú Dương nhìn chằm chằm vào Hàn Công Danh rồi nói: “Tôi biết cậu hiểu tôi đang nói gì. Tôi không nói cho cậu biết cũng vì muốn giữ lại mạng sống cho cậu mà thôi. Chuyện này đã làm quá nhiều người chết” Khi chú Dương nói ra từ chết thì trong mắt ông ta hiện lên một sự hận thù rất nồng đậm.
“Thật sao? Không liên quan gì tới tôi thì tôi cũng chẳng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này. Còn về phần thứ ông muốn thì tôi cũng không có” Hàn Công Danh không có ý định quan tâm, vốn trong lòng anh, người ‘ba’ kia đã chết từ lâu rồi.
Chú Dương nghe câu trả lời không mang theo chút tình cảm nào của Hàn Công Danh thì rất giật mình. Hoàn cảnh như thế nào mới có thể dưỡng thành một người đàn ông có tính cách máu lạnh vô tình như thế chứ. Dù là ông ta có giải thích thì Hàn Công Danh Ô vẫn thờ ơ.
Bóng người cao gầy của anh ta đi dưới bóng đèn đường, tạo thành một vệt kéo dài, trông rất hiu quạnh và cô đơn.
Anh ta dựa vào tường lạnh buốt, lấy một điếu thuốc ra rồi châm hút. Từ lúc nào mà Hàn Công Danh lại biến thành một người không từ thủ đoạn vì mục đích của mình như vậy rồi.
Khói thuốc lá lượn lờ dần dần bay lên cao, dường như Hàn Công Danh có thể thấy được những ngày tháng không lo không nghĩ ở bên Hạ Nhược Vũ. Rõ ràng là vẫn như mới đây, nụ cười như hoa của cô gần ngay trước mắt, nhưng anh ta không dám đưa tay ra chạm.
Bởi vì Hàn Công Danh biết đây chỉ là phán đoán của mình, đụng là tan.
Một người khác xuất hiện nơi tối tăm, dáng người còng xuống, gương mặt được che đậy bởi cổ áo khoác dựng đứng. Chỉ có đôi chân hơi gập ghềnh mới để lộ ra người này có tàn tật.
Dường như Hàn Công Danh không hề ngoài ý muốn, hoặc là nói anh ta đã thấy được từ trước. Chỉ là nhìn thấy người đi tới chân không được tiện cho lắm nên cũng chẳng để trong lòng, cứ thế tiếp tục hút thuốc lá của mình.
“Hàn Công Danh” Giọng điệu âm trầm của người đàn ông vang lên, rất chắc chắn, dường như đã biết người trước mặt là người mình muốn tìm.
Khóe mắt của Hàn Công Danh liếc thoáng qua mọi cử động của người đàn ông, anh ta nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi nói: “Thế nào, ông là ai, là người của nhà họ Mạc, hay là người của lão hồ ly Lục Hằng kia, hay là người của Lục Khánh Huyền?” Anh ta không chờ người đàn ông kia trả lời, anh ta cười lạnh rồi nói tiếp: “Ông đừng nói chuyện, để tôi đoán thử, xem tôi đoán có chuẩn không nhé” Người đàn ông kia im lặng, chờ Hàn Công Danh nói tiếp.
“Chắc chắn ông không phải là người nhà họ Mạc, tính cách của Mạc Du Hải rất cao ngạo, anh ta sẽ không phái ông tới. Còn Lục Hằng, tôi vừa nói chuyện với ông ta qua điện thoại, lại càng không thể nào. Lục Khánh Huyền lại càng không thể nào, cô ta là người cẩn thận như thế, không thể thuê một người tàn phế được” “Cho nên cuối cùng anh là ai” Khi người đàn ông kia nghe Hàn Công Danh nói mình là người tàn phế thì lông mày cũng chẳng nhíu một cái.
Giống như anh ta chỉ đang nói chuyện râu ria vậy: “Ba của cậu vẫn ổn chứ?” Hàn Công Danh đã đoán được tất cả các khả năng, nhưng lại không đoán được người đàn ông kia sẽ hỏi như vậy, anh ta có hơi ngẩn ra: “Ông biết ông ấy?” Hàn Công Danh chưa từng kể về gia đình mình với người khác, đó là nơi để anh ta không chịu nổi nhưng lại không thể nào trốn thoát.
“Một người bạn cũ.” Người đàn ông kia cũng không trả lời thẳng, chỉ là đôi mắt dãi dầu sương gió kia mang theo một chút trầm ngâm, dường như nhớ về những chuyện gì xa xưa vậy.
Hàn Công Danh cũng chỉ run lên mấy giây, anh ta trả lời rất lạnh nhạt: “Chết rồi” Người đàn ông kia bật cười một tiếng, dường như là nghe được chuyện cười gì đó, ông ta cười đã rồi mới mở miệng nói: “Xem ra ông ta vẫn không chịu đựng được, còn chẳng bằng người tàn phế là tô đây. Ha ha” Hàn Công Danh mặc kệ anh ta cười, điếu thuốc mà anh ta kẹp trên tay đã cháy đến cuối. Tàn thuốc lá rơi hết xuống mặt đất, không biết gió thổi tới đâu. Nhưng Hàn Công Danh cũng chẳng thèm để ý, cứ dựa vào tường rồi đứng đó.
“Nhóc con, cậu lạnh lùng thật đấy, ngang ngửa với ba cậu. Cậu biết tôi là ai không mà bằng lòng nói chuyện với tôi rồi.” “Tôi không muốn biết, cũng không có hứng thú để biết. Nếu ông tới đây chỉ để nói những lời nhảm nhí này thì thứ lỗi tôi không tiếp.” Hàn Công Danh cũng không biết bởi vì sao mà bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền. Anh ta ném mẩu thuốc lá trong tay xuống đất, dùng mũi chân nghiền nát rồi chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông kia cũng không nóng nảy, ông ta rất bình tĩnh mà cất lời: “Chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao ông ta lại bỏ mẹ con cậu lại rời đi, cuối cùng lại chết không rõ ràng sao” Quả nhiên là bước chân của Hàn Công Danh có khựng lại một chút, nhưng anh ta không có quay người, dường như đang chờ người đàn ông nói tiếp. Nếu như không có hứng thú thì anh ta sẽ trực tiếp rời đi.
“Tôi họ Dương, là chiến hữu của ba cậu, ông ấy rời đi chỉ là vì bảo vệ hai người mà thôi.” Cũng giống như ông ta.
Chú Dương đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể tra ra Hàn Công Danh.
Sau mấy ngày quan sát và theo dõi, cuối cùng ông ta phát hiện Hàn Công Danh không chỉ là người cẩn thận, mà còn khá là thông minh và khôn khéo. Bởi vậy chú Dương mới chọn gặp mặt anh ta vào lúc này.
“Bảo vệ chúng tôi ư?” Hàn Công Danh xoay người, anh ta nhìn vào chú Dương với nụ cười mà không phải cười, trong mắt tràn ngập trào phúng.
Nếu như muốn bảo vệ bọn họ thì đã không rời đi cái nhà này hơn hai mươi năm trời mà chẳng hề có chút tin tưc gì. Dù cho có xuất hiện thì cũng chỉ là tin ông ta đã chết đi, một hũ tro cốt đơn giản, một cái hộp cũ nát, đơn giản như chưa từng xuất hiện.
Chỉ dựa vào một câu hời hợt của ông ta mà có thể xóa đi những chuyện mà hai mẹ con bọn họ đã phải chịu những năm qua? Trên thế giới này làm gì có nhiều sự tha thứ rẻ rúng như thế chứ.
Hàn Công Danh tình nguyện không có người ba này.
“Vốn là ông ấy ở cùng một liên đội với tôi, nhận được một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Rời khỏi Đông Nam Á để bắt một trùm buôn ma túy quốc tế.
Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, đã hao tổn hơn nửa số người, chúng ta may mắn lắm mới sống tiếp được.” Chú Dương nói tới đây thì dừng lại một chút: “Nói là may mắn nhưng thật ra rất xui xẻo, nhìn thấy thứ không nên thấy. Không thể bắt đầu khoảng thời gian trốn đông trốn tây, cậu thấy cái đùi của tôi không?” “Đây chính là kết quả, cũng may tôi vẫn còn chịu đựng được. Sau khi tạm biệt ba cậu, chúng tôi đã thề với nhau là vĩnh viễn không liên lạc nữa, trừ khi có cách đối phó với ông ta’ mới liên hệ lại với nhau. Chỉ là không ngờ rằng ông ấy không chờ được tới ngày này: “Ông ta?” Hàn Công Danh càng để ý tới ông ta’ trong miệng chú Dương.
Chú Dương cũng không nói tiếp mà là vươn tay về phía anh ta.
Hàn Công Danh khựng một chút, sau đó móc gói thuốc trong túi ra bỏ vào tay ông ta. Anh ta nhìn chú Dương đốt điếu thuốc lên rồi bắt đầu hút.
“Sống tốt đấy, còn hút thuốc xịn thế này.’ Chú Dương nói một câu không biết có ý gì. Ông ta nói tiếp: “Tôi cũng không biết bây giờ ‘ông ta’ đã trở nên ra sao. Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải là lúc để nói với cậu.” “Lúc ba cậu chết có giao cho cậu cái gì không?” “Không có.’ Hàn Công Danh trả lời với một gương mặt không thề thay đổi, trong lòng anh ta liên tưởng tới hộp sắt đã bị mình để phủ bụi kia. Bởi vì Hàn Công Danh quá ghét người mang danh ‘ba’ kia nên cũng chẳng muốn mở những di vật của ông ta ra.
Nhưng đêm nay anh ta sẽ mở ra xem bên trong đó cất giấu thứ gì.
Chú Dương nhìn chằm chằm vào Hàn Công Danh rồi nói: “Tôi biết cậu hiểu tôi đang nói gì. Tôi không nói cho cậu biết cũng vì muốn giữ lại mạng sống cho cậu mà thôi. Chuyện này đã làm quá nhiều người chết” Khi chú Dương nói ra từ chết thì trong mắt ông ta hiện lên một sự hận thù rất nồng đậm.
“Thật sao? Không liên quan gì tới tôi thì tôi cũng chẳng muốn nhúng tay vào vũng nước đục này. Còn về phần thứ ông muốn thì tôi cũng không có” Hàn Công Danh không có ý định quan tâm, vốn trong lòng anh, người ‘ba’ kia đã chết từ lâu rồi.
Chú Dương nghe câu trả lời không mang theo chút tình cảm nào của Hàn Công Danh thì rất giật mình. Hoàn cảnh như thế nào mới có thể dưỡng thành một người đàn ông có tính cách máu lạnh vô tình như thế chứ. Dù là ông ta có giải thích thì Hàn Công Danh Ô vẫn thờ ơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.