Chương 461: Giằng co ở bến tàu
Hường
18/02/2021
Còn chưa nói dứt câu thì bỗng có một người thò ra khỏi chiếc xe đằng
sau, người đó còn cầm một khẩu súng, có vẻ như đang ngắm vào xe của Hàn
Công Danh nhếch mép cười lạnh: “Đàn em của Mạc Du Hải lúc nào cũng thích khoe khoảng thế này, họ dám nổ súng à? Chẳng lẽ họ không sợ làm em bị
thương?
Nhưng anh ta vừa nói hết câu thì có tiếng súng nổ, một viên đạn xuyên qua cửa sổ thủy tinh của xe ô tô.
Cả Hàn Công Danh và Hạ Nhược Vũ đều ngẩn ra, hai người thật sự không ngờ rằng người ở xe đằng sau sẽ nổ súng.
“Nhược Vũ, cúi đầu xuống, nguy hiểm!” Hàn Công Danh nhanh chóng phản ứng lại, bảo Hạ Nhược Vũ cúi đầu xuống, tránh bị bắn trúng.
“Họ dám nổ súng thật à, Mạc Du Hải ra lệnh phải không? Sao anh ta lại dám làm vậy với em chứ!” Hàn Công Danh cực kỳ phẫn nộ, nếu trong xe có mỗi anh ta, Mạc Du Hải ra lệnh nổ súng thì không sao, nhưng bây giờ Hạ Nhược Vũ vẫn còn đang trong xe.
Hạ Nhược Vũ nhíu mày, “Không thể nào, những người này không phải là đàn em của Du Hải, anh ấy sẽ không ra lệnh nổ súng đâu!”
Cô rất hiểu Mạc Du Hải, người đàn ông này yêu cô rất nhiều, anh chắc chắn sẽ không ra lệnh nổ súng vào lúc này.
Hàn Công Danh hừ lạnh: “Nhược Vũ, em đừng có lừa mình dối người nữa, nếu Mạc Du Hải không ra lệnh thì sao đám người đuổi theo chúng ta dám nổ súng chứ? Rõ ràng là Mạc Du Hải đang không màng đến chuyện sống chết của em mà đối phó với anh.”
Hạ Nhược Vũ vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, tin rằng Mạc Du Hải sẽ không ra lệnh như vậy, cô nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Liệu có phải là người của Lục Khánh Huyền không?
Hàn Công danh sửng sốt, phủ nhận: “Không thể nào, anh và Lục Khánh. Huyền hợp tác với nhau lâu rồi, mặc dù cô ta là một người rất xấu xa nhưng cũng chưa đủ bản lĩnh để đi thuê sát thủ đâu.”
Lúc này, người ở chiếc xe phía sau lại bắn về phía xe hai người, Hàn Công Danh đành tạm thời dừng câu chuyện lại, tập trung lái xe để né tránh.
Ha Nhược Vũ mỉm cười: “Vậy là anh không hiểu Lục Khánh Huyền rồi, trước ngày hôm nay tôi cũng cho rằng dù cô ta có xấu tính nhưng cũng chưa đến mức xấu xa lắm, vì cô ta nên tôi mới sẵn lòng đàm phán với anh, nhưng sau khi biết rõ mọi chuyện rồi thì tất cả mọi ấn tượng tốt về cô ta đều đã sụp đổ. Tôi chắc chắn rằng cô ta là một ả đàn bà độc ác”.
Hàn Công Danh suy nghĩ, chỉ có mỗi Lục Khánh Huyền là biết rõ tuyến đường bỏ trốn, với những gì anh ta biết về Lục Khánh Huyền thì cô ta ngay cả ba ruột mình mà cũng dám dồn vào đường cùng, đúng là cô ta có thể làm ra mấy chuyện xấu xa thế này thật.
. Nhưng mà anh ta vẫn không muốn tin rằng Lục Khánh Huyền đã phản bội mình, “Đó chỉ là suy đoán thôi, giết chúng ta xong cô ta cũng chẳng có lợi lộc gì, hơn nữa cô ta muốn Mạc Du Hải quay lại bên mình. Giết em xong thì cô ta sẽ chẳng có cơ hội nào nữa, anh nghĩ cô ta không ngu đến mức ấy đâu.” Hạ Nhược Vũ cảm thấy buồn cười: “Anh đang nghĩ gì đấy, nếu tôi chết rồi thì cô ta cần gì phải lo đến những vấn đề khác nữa. Tôi mới chính là kẻ địch lớn nhất của cô ta đấy, với cả, tất nhiên là cô ta sẽ giết luôn cả anh rồi. Anh đã biết quá nhiều bí mật của cô ta. Anh đừng có tranh cãi với tôi nữa, chỉ có phụ nữ với nhau mới hiểu nhau thôi.”
Hàn Công Danh cảm thấy Hạ Nhược Vũ nói cũng có lý, anh ta căng thẳng “Nểu Lục Khánh Huyền phải người giết chúng ta thì to chuyện rồi. Cô ta biết rõ đường lui của chúng ta, kiểu gì cũng sẽ sắp xếp sát thủ mai phục sân”
Vẻ mặt Hạ Nhược Vũ vẫn rất bình tĩnh: “Mọi chuyện thành ra thế này là do anh nghĩ đơn giản quá đấy, tự nhìn mà xử lý đi”
Đột nhiên chiếc xe đằng sau hai người bỗng nổ tung, sau đó lại có một chiếc xe khác lao nhanh đến, lái song song với xe của hai người.
Cửa sổ xe mở ra, gã mặc đồ đen cười lạnh nhìn Hàn Công Danh: “Sao lại bất cẩn thế, tôi biết ngay là Mạc Du Hải sẽ không tha cho hai người nên vẫn luôn đi sau bảo vệ đấy”
Hàn Công Danh vui vẻ, nhìn liếc sang Hạ Nhược Vũ rồi mỉm cười đắc thắng, người vừa đuổi theo sau để giết hại người không phải là tay sai của Lục Khánh Huyền, thì chắc hẳn là người của Mạc Du Hải rồi. Vậy là từ nay hình tượng của Mạc Du Hải trong lòng Hạ Nhược Vũ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Hạ Nhược Vũ chỉ cần chặt môi, ngoài mặt lại không có biểu cảm gì quá đặc biệt, chẳng biết là cô đang nghĩ gì trong đầu.
“Không nên ở lại đây lâu, chúng ta mau rời khỏi đây đi. Tôi sẽ đích thân hộ tống anh đến bến tàu. Nhớ kỹ, rời khỏi đây rồi thì đừng có quay đầu nữa.” Gã mặc đồ đen nói một câu rồi kéo cửa sổ xe lên, tăng tốc, đi trước.
Hàn Công Danh cũng kéo cửa sổ xe lên, tăng tốc lao về phía bến tàu. Chẳng mấy chốc mà đã đi xong quãng đường 10km. Anh ta dừng xe, nói với Hạ Nhược Vũ đang yên lặng ngồi bên cạnh: “Nhược Vũ, em đừng có đau lòng nữa, anh sẽ đối xử tốt với em. Chúng ta đến rồi, xuống xe đi”
Hạ Nhược Vũ xuống xe, bình tĩnh nói: “Tôi không đi với anh đâu, trước kia tôi chỉ không muốn anh làm hại đến người vô tội thôi. Bến tàu không còn ai, anh không uy hiếp được tôi nữa rồi.”
Hàn Công Danh nhíu mày, đột nhiên túm lấy tay của Hạ Nhược Vũ, nghiêm khắc nói: “Nhược Vũ, bây giờ không phải là lúc cho em tùy hứng, vất vả lắm anh mới tìm được cơ hội để có thể ở cạnh em, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.”
Tay Hạ Nhược Vũ đau nhói lên, nhưng cô lại không hề tỏ ra bất mãn, chỉ kiên định đứng yên một chỗ.
Tình thế cấp bách, Hàn Công Danh đành dùng bạo lực, cố kéo Hạ Nhược Vũ rời đi.
Gã mặc đồ đen cũng dừng xe, đi đến, lạnh lùng nhìn Hạ Nhược Vũ: "Anh vẫn chưa giải quyết được cô ta à? Nhanh lên!”
Ánh mắt của Hàn Công Danh bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, vì trong thành phố này, Mạc Du Hải có thể huy động lực lượng rất nhanh. Đợi đến khi Mạc Du Hải xuất hiện thì chắc chắn là sẽ rất khó để rời khỏi chỗ này.
Bỗng nhiên, ánh mắt anh ta lạnh xuống, Hàn Công Danh lại thấy gã mặc đồ đen lấy một khẩu súng trong túi ra, chĩa vào mình.
Gã mặc đồ đen cười âm hiểm: “Anh thông minh như vậy, chắc cũng tự đoán được chân tướng rồi chứ?”
Hàn Công Danh giật mình nhìn gã mặc đồ đen: “Anh bị Lục Khánh Huyện mua chuộc?”
“Anh nhầm rồi, chẳng ai mua chuộc được tôi cả. Chẳng qua là tôi chủ động đi theo cô chủ thôi. Lục Hằng là ông trùm của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy không đồng tình với cách làm việc của ông ta lầm. Nếu giao những việc đó cho cô chủ giải quyết thì chắc chắn là cô ấy sẽ làm xuất sắc hơn. Tất nhiên, anh cũng không tệ, nhưng chung quy thì cũng là người ngoài, nên tôi phải chọn làm việc cho cô chủ thôi” Gã mặc đồ đen trả lời rồi mở chốt an toàn.
Hàn Công Danh yên lặng một lúc rồi hỏi: “Lục Khánh Huyền cũng đến đúng không? Tôi muốn gặp cô ta”
“Tất nhiên là tôi cũng phải đến rồi, vì tôi rất muốn nhìn cảnh Hạ Nhược Vũ bị giết chết” Lục Khánh Huyền cũng xuống khỏi xe, cười lạnh.
Gã mặc đồ đen nhìn Hàn Công Danh với ánh mắt cảnh giác: “Tôi biết anh đang nghĩ gì. Muốn làm hại cô chủ ư? Anh mà dám nhúc nhích thì tôi sẽ nổ súng, anh cũng từng thấy kỹ năng bắn súng của tôi rồi đấy. Tôi không cần nói thêm thì anh cũng biết có hậu quả gì rồi đấy”.
Hàn Công Danh buồn bực, anh ta biết là mình vừa rơi vào cái bẫy của Lục Khánh Huyền mất rồi.
Lục Khánh Huyền nhìn liếc qua Hàn Công Danh rồi nhìn thẳng vào Hạ Nhược Vũ, nói: “Hôm nay là ngày chết của cô!”
Nhưng anh ta vừa nói hết câu thì có tiếng súng nổ, một viên đạn xuyên qua cửa sổ thủy tinh của xe ô tô.
Cả Hàn Công Danh và Hạ Nhược Vũ đều ngẩn ra, hai người thật sự không ngờ rằng người ở xe đằng sau sẽ nổ súng.
“Nhược Vũ, cúi đầu xuống, nguy hiểm!” Hàn Công Danh nhanh chóng phản ứng lại, bảo Hạ Nhược Vũ cúi đầu xuống, tránh bị bắn trúng.
“Họ dám nổ súng thật à, Mạc Du Hải ra lệnh phải không? Sao anh ta lại dám làm vậy với em chứ!” Hàn Công Danh cực kỳ phẫn nộ, nếu trong xe có mỗi anh ta, Mạc Du Hải ra lệnh nổ súng thì không sao, nhưng bây giờ Hạ Nhược Vũ vẫn còn đang trong xe.
Hạ Nhược Vũ nhíu mày, “Không thể nào, những người này không phải là đàn em của Du Hải, anh ấy sẽ không ra lệnh nổ súng đâu!”
Cô rất hiểu Mạc Du Hải, người đàn ông này yêu cô rất nhiều, anh chắc chắn sẽ không ra lệnh nổ súng vào lúc này.
Hàn Công Danh hừ lạnh: “Nhược Vũ, em đừng có lừa mình dối người nữa, nếu Mạc Du Hải không ra lệnh thì sao đám người đuổi theo chúng ta dám nổ súng chứ? Rõ ràng là Mạc Du Hải đang không màng đến chuyện sống chết của em mà đối phó với anh.”
Hạ Nhược Vũ vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, tin rằng Mạc Du Hải sẽ không ra lệnh như vậy, cô nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Liệu có phải là người của Lục Khánh Huyền không?
Hàn Công danh sửng sốt, phủ nhận: “Không thể nào, anh và Lục Khánh. Huyền hợp tác với nhau lâu rồi, mặc dù cô ta là một người rất xấu xa nhưng cũng chưa đủ bản lĩnh để đi thuê sát thủ đâu.”
Lúc này, người ở chiếc xe phía sau lại bắn về phía xe hai người, Hàn Công Danh đành tạm thời dừng câu chuyện lại, tập trung lái xe để né tránh.
Ha Nhược Vũ mỉm cười: “Vậy là anh không hiểu Lục Khánh Huyền rồi, trước ngày hôm nay tôi cũng cho rằng dù cô ta có xấu tính nhưng cũng chưa đến mức xấu xa lắm, vì cô ta nên tôi mới sẵn lòng đàm phán với anh, nhưng sau khi biết rõ mọi chuyện rồi thì tất cả mọi ấn tượng tốt về cô ta đều đã sụp đổ. Tôi chắc chắn rằng cô ta là một ả đàn bà độc ác”.
Hàn Công Danh suy nghĩ, chỉ có mỗi Lục Khánh Huyền là biết rõ tuyến đường bỏ trốn, với những gì anh ta biết về Lục Khánh Huyền thì cô ta ngay cả ba ruột mình mà cũng dám dồn vào đường cùng, đúng là cô ta có thể làm ra mấy chuyện xấu xa thế này thật.
. Nhưng mà anh ta vẫn không muốn tin rằng Lục Khánh Huyền đã phản bội mình, “Đó chỉ là suy đoán thôi, giết chúng ta xong cô ta cũng chẳng có lợi lộc gì, hơn nữa cô ta muốn Mạc Du Hải quay lại bên mình. Giết em xong thì cô ta sẽ chẳng có cơ hội nào nữa, anh nghĩ cô ta không ngu đến mức ấy đâu.” Hạ Nhược Vũ cảm thấy buồn cười: “Anh đang nghĩ gì đấy, nếu tôi chết rồi thì cô ta cần gì phải lo đến những vấn đề khác nữa. Tôi mới chính là kẻ địch lớn nhất của cô ta đấy, với cả, tất nhiên là cô ta sẽ giết luôn cả anh rồi. Anh đã biết quá nhiều bí mật của cô ta. Anh đừng có tranh cãi với tôi nữa, chỉ có phụ nữ với nhau mới hiểu nhau thôi.”
Hàn Công Danh cảm thấy Hạ Nhược Vũ nói cũng có lý, anh ta căng thẳng “Nểu Lục Khánh Huyền phải người giết chúng ta thì to chuyện rồi. Cô ta biết rõ đường lui của chúng ta, kiểu gì cũng sẽ sắp xếp sát thủ mai phục sân”
Vẻ mặt Hạ Nhược Vũ vẫn rất bình tĩnh: “Mọi chuyện thành ra thế này là do anh nghĩ đơn giản quá đấy, tự nhìn mà xử lý đi”
Đột nhiên chiếc xe đằng sau hai người bỗng nổ tung, sau đó lại có một chiếc xe khác lao nhanh đến, lái song song với xe của hai người.
Cửa sổ xe mở ra, gã mặc đồ đen cười lạnh nhìn Hàn Công Danh: “Sao lại bất cẩn thế, tôi biết ngay là Mạc Du Hải sẽ không tha cho hai người nên vẫn luôn đi sau bảo vệ đấy”
Hàn Công Danh vui vẻ, nhìn liếc sang Hạ Nhược Vũ rồi mỉm cười đắc thắng, người vừa đuổi theo sau để giết hại người không phải là tay sai của Lục Khánh Huyền, thì chắc hẳn là người của Mạc Du Hải rồi. Vậy là từ nay hình tượng của Mạc Du Hải trong lòng Hạ Nhược Vũ sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Hạ Nhược Vũ chỉ cần chặt môi, ngoài mặt lại không có biểu cảm gì quá đặc biệt, chẳng biết là cô đang nghĩ gì trong đầu.
“Không nên ở lại đây lâu, chúng ta mau rời khỏi đây đi. Tôi sẽ đích thân hộ tống anh đến bến tàu. Nhớ kỹ, rời khỏi đây rồi thì đừng có quay đầu nữa.” Gã mặc đồ đen nói một câu rồi kéo cửa sổ xe lên, tăng tốc, đi trước.
Hàn Công Danh cũng kéo cửa sổ xe lên, tăng tốc lao về phía bến tàu. Chẳng mấy chốc mà đã đi xong quãng đường 10km. Anh ta dừng xe, nói với Hạ Nhược Vũ đang yên lặng ngồi bên cạnh: “Nhược Vũ, em đừng có đau lòng nữa, anh sẽ đối xử tốt với em. Chúng ta đến rồi, xuống xe đi”
Hạ Nhược Vũ xuống xe, bình tĩnh nói: “Tôi không đi với anh đâu, trước kia tôi chỉ không muốn anh làm hại đến người vô tội thôi. Bến tàu không còn ai, anh không uy hiếp được tôi nữa rồi.”
Hàn Công Danh nhíu mày, đột nhiên túm lấy tay của Hạ Nhược Vũ, nghiêm khắc nói: “Nhược Vũ, bây giờ không phải là lúc cho em tùy hứng, vất vả lắm anh mới tìm được cơ hội để có thể ở cạnh em, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.”
Tay Hạ Nhược Vũ đau nhói lên, nhưng cô lại không hề tỏ ra bất mãn, chỉ kiên định đứng yên một chỗ.
Tình thế cấp bách, Hàn Công Danh đành dùng bạo lực, cố kéo Hạ Nhược Vũ rời đi.
Gã mặc đồ đen cũng dừng xe, đi đến, lạnh lùng nhìn Hạ Nhược Vũ: "Anh vẫn chưa giải quyết được cô ta à? Nhanh lên!”
Ánh mắt của Hàn Công Danh bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, vì trong thành phố này, Mạc Du Hải có thể huy động lực lượng rất nhanh. Đợi đến khi Mạc Du Hải xuất hiện thì chắc chắn là sẽ rất khó để rời khỏi chỗ này.
Bỗng nhiên, ánh mắt anh ta lạnh xuống, Hàn Công Danh lại thấy gã mặc đồ đen lấy một khẩu súng trong túi ra, chĩa vào mình.
Gã mặc đồ đen cười âm hiểm: “Anh thông minh như vậy, chắc cũng tự đoán được chân tướng rồi chứ?”
Hàn Công Danh giật mình nhìn gã mặc đồ đen: “Anh bị Lục Khánh Huyện mua chuộc?”
“Anh nhầm rồi, chẳng ai mua chuộc được tôi cả. Chẳng qua là tôi chủ động đi theo cô chủ thôi. Lục Hằng là ông trùm của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy không đồng tình với cách làm việc của ông ta lầm. Nếu giao những việc đó cho cô chủ giải quyết thì chắc chắn là cô ấy sẽ làm xuất sắc hơn. Tất nhiên, anh cũng không tệ, nhưng chung quy thì cũng là người ngoài, nên tôi phải chọn làm việc cho cô chủ thôi” Gã mặc đồ đen trả lời rồi mở chốt an toàn.
Hàn Công Danh yên lặng một lúc rồi hỏi: “Lục Khánh Huyền cũng đến đúng không? Tôi muốn gặp cô ta”
“Tất nhiên là tôi cũng phải đến rồi, vì tôi rất muốn nhìn cảnh Hạ Nhược Vũ bị giết chết” Lục Khánh Huyền cũng xuống khỏi xe, cười lạnh.
Gã mặc đồ đen nhìn Hàn Công Danh với ánh mắt cảnh giác: “Tôi biết anh đang nghĩ gì. Muốn làm hại cô chủ ư? Anh mà dám nhúc nhích thì tôi sẽ nổ súng, anh cũng từng thấy kỹ năng bắn súng của tôi rồi đấy. Tôi không cần nói thêm thì anh cũng biết có hậu quả gì rồi đấy”.
Hàn Công Danh buồn bực, anh ta biết là mình vừa rơi vào cái bẫy của Lục Khánh Huyền mất rồi.
Lục Khánh Huyền nhìn liếc qua Hàn Công Danh rồi nhìn thẳng vào Hạ Nhược Vũ, nói: “Hôm nay là ngày chết của cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.