Chương 28: Phiên ngoại 1
Kiểu Tu Hồ La Bặc
25/10/2016
Thời tiết mùa xuân vô cùng mệt mỏi, mà nhất là khi bị vây trong lớp học. Cho nên mới nói cho dù là khoảng thời gian quý báu trước khi thi đại học cũng đừng trách người ta nằm gục trên bàn ngủ say như chết.
Tiếu Tần là bị tiếng trả lời của người ngồi bên cạnh làm cho bừng tỉnh.
Cậu nhu nhu đôi mắt mảnh dài, làn gió nhẹ dần dần theo cửa sổ cuốn tán đi, đem theo giọng nói của thanh niên ngồi cạnh cậu đang trả lời câu hỏi của thầy giáo một cách nghiêm túc vang xa.
Thời gian mới tỉnh sau giấc ngủ ngắn hạn,Tiếu Tần lúc nào cũng rất là trì độn. Qua hai ba phút hồn mới về đến thân xác, vì sao giọng nói này lại không chút quen thuộc vậy?
Tên ngồi bên cạnh là học sinh sáng sớm nay mới chuyển trường.
Hình như gọi là Cảnh Viễn Phàm.
Thanh âm của nam sinh có âm sắc hơi cứng, khàn khàn, nhưng bởi vì cách nói không nhanh không chậm, lại thong dong bình tĩnh đến có chút kiêu ngạo.
Tiếu Tần ngáp một cái, hiểu được nam sinh đang ung dung trình bày vấn đề với giáo viên, sự mệt mỏi vừa rồi lại từng chút xâm nhập vào tứ chi. Chống tay giữ vững được không đến mười phút, Tiếu Tần quả nhiên lại nằm úp sấp, trở về giấc mộng.
Những đứa trẻ thành tích đặc biệt xuất sắc lúc nào cũng có đặc quyền, sinh vật được gọi là giáo viên, mắt đeo kính viễn thị, chôn đầu vào trong sách, để lộ một chỏm tóc màu đen, lại thong thả giảng tiếp bài giảng ôn tập mười năm như một của mình.
Cuộc sống cấp ba là nhàm chán nhất, nhất là học kỳ hai của năm cuối, trừ bỏ không ngừng làm bài và ôn tập, thì cuộc sống cũng chỉ là ăn uống ngủ nghỉ.
Tiếu Tần đối với tên nam sinh cao gầy ngồi cùng bàn cũng không có nhiều hứng thú, chỉ là nhớ kỹ thanh tuyến đặc biệt của người kia.
Đó là lí do Tiếu Tần không thể ngờ nổi, ngày đó khi cậu đang trên đường đi học thì bệnh viêm ruột thừa cấp tính tái phát, mà cái tên bạn cùng lớp cùng bàn mới đến được hai tháng lại là người đưa cậu đi bệnh viện.
Cha mẹ Tiếu Tần sinh cậu không bao lâu thì ly hôn, cậu là do mẹ một mình nuôi lớn, cuộc sống sinh hoạt cũng có thể nói là bình lặng. Mẹ Tiếu cả đời không chịu thua kém ai, Tiếu Tần thi đỗ vào trường trung học trọng điểm lại càng hao tốn nhiều tiền tích góp mẹ Tiếu.
Vậy nên Tiếu Tần phẫu thuật viêm ruột thừa cũng là do tên bạn cùng lớp cùng bàn kia chi trả toàn bộ phí.
Đương nhiên khi đó Tiếu Tần còn chưa nắm rõ ràng gia cảnh nhà Cảnh Viễn Phàm, nhưng một cái nợ ân tình lớn như vậy, một người hiếu thắng như Tiếu Tần thật không thể không băn khoăn trong lòng.
Bởi vì chút điểm đặc biệt này mà Cảnh Tiếu hai người mới cùng trường chưa đến ba tháng lại có một sự ràng buộc dường như cao hơn người khác.
Kỳ thực trong gia đình Cảnh Viễn Phàm, tiêu mấy nghìn thực cũng không tính là gì. Cảnh ba ba thời còn trẻ liền làm ăn buôn bán ở cố hương và Tứ Xuyên, vì mục đích thi vào trường ở tỉnh lớn Giang Tô, Cảnh ba ba có đôi mắt nhìn xa trông rộng đã sớm đem hộ khẩu của đứa con trai chuyển về Tứ Xuyên, Cảnh Viễn Phàm cũng có thể coi là vì trường đại học mà di cư.
Thành tích của bản thân Cảnh Viễn Phàm cũng rất tốt, năm thi đại học cũng phát huy không tồi, quả nhiên như dự đoán mà trúng tuyển đại học Bắc Kinh danh tiếng.
Ngày Tiếu Tần nhận được giấy báo trúng tuyển cũng đành đối với tờ giấy có con dấu màu hồng kia gượng cười.
Từ nhỏ đến lớn, bản thân luôn phải nỗ lực hơn người khác vài phần nhưng vẫn là không thể đạt được thành tích như người ta.
Có thể bạn cùng học với Tiếu Tần sẽ cho rằng cậu chẳng hề chăm chỉ học tập. Một học sinh lên lớp ngủ gật, đi thi luôn nộp bài trước mà còn có thể đạt được thành tích xuất sắc, liền có thể dễ dàng đánh giá “thiên tư thông minh”, “không sợ chết”. Nhưng mà chỉ có Tiếu Tần mỗi ngày đều học đến hừng đông, lên lớp ngủ bù, chưa hề biết đến cuối tuần mới hiểu, vì hi vọng của người mẹ duy nhất, trên lưng cậu gánh vác biết bao trách nhiệm lớn lao, phải trả biết bao tinh thần và sức lực.
Rõ ràng là tâm tình đang bối rối như thế nhưng cậu lại cố tình chọn sống ở trường trước một tháng. Dựa trên tâm lý, khách quan đều là tương đương ám chỉ điều không hay.
Ký ức về thửa nhỏ chưa từng biết đến tình thương của cha đột ngột hiện về, những năm tháng ngày ấy vị bạn bè bắt nạt, cô lập không ai giúp đỡ, quá khứ vì không có tiền mà bị chế giễu, chính là nguồn gốc tạo thành tính cách quái gở lầm lì, rất dễ khiến cậu cảm thấy bi thương và do dự.
Lúc ở trường thi, không chiến mà đã mất hết khí thế, Tiếu Tần sau này mới hiểu được cuộc đời của chính mình mặc dù đau khổ nhưng vẫn bình ổn, ít có phong ba, nếu không cái tự tin và ý chí chiến đấu khó khăn lắm cậu mới duy trì được sẽ lập tức sụp đổ.
Trượt đại học kỳ thực cũng không bất ngờ.
Mùa hè năm ấy, Tiếu Tần chạy tới Tây An học đại học mà Cảnh Viễn Phàm ngồi cùng bàn thì đi lên kinh thành.
Lần nữa gặp lại đã là bốn năm sau.
Khi đó anh họ Tiếu Tần là Tiếu Tùy ở Bắc Kinh cũng đã ổn định, Tiếu mẹ cũng đành buông bỏ quyết tâm, cho phép đứa con mình lên Bắc Kinh kiếm sống.
Tiếu Tần từ nhỏ cơ thể đã đơn bạc, mắc lắm các bệnh đau nhức nhỏ, xa xứ không phải là mong ước của Tiếu mẹ đối với đứa con trai này. Bốn năm học cậu đại học xa nhà, Tiếu mẹ cũng lo lắng không yên suốt bốn năm, vốn là tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Tiếu Tần sau khi tốt nghiệp lại một đường lên phía Bắc.
“Cậu là Tiếu Tần sao?” Cảnh Viễn Phàm phả ra một làn khói, hướng Tiếu Tần nhàn nhạt cười. Bốn năm sống ở kinh đô khiến người con trai ổn trọng năm ấy càng trở nên thành thục. Ở bữa liên hoan mừng sinh nhật bạn cùng đại học lại gặp được bạn cũ học cùng cao trung năm nào, Cảnh Viễn Phàm cũng bất ngờ.
Tiếu tần gật đầu. Từ lần gửi trả tiền viện phí vào thẻ của Cảnh Viễn Phàm hai năm trước, hai người kỳ thực cũng không còn liên lạc.
Đường Nghiêu bất mãn chỉ vào Cảnh Viễn Phàm : “Cũng không xem là trường hợp gì, hút thuốc, cả ngày đều hút thuốc.”
Cảnh Viễn Phàm phớt lờ tên kia, cười cười, dung mạo lại không còn như thiếu năm năm đó cởi mở đơn thuần, ẩn ẩn một cỗ u sầu man mác.
Cảnh Viễn Phàm bắt đầu học hút thuốc là khi năm hai, lập tức trở thành tâm điểm trong cái trường nổi tiếng nghiêm khắc này. Đường Nghiêu không còn cách nào khác, đành phải buộc lòng nhìn hắn thở dài, Cảnh Viễn Phàm trải qua những chuyện gì hắn cũng không phải là biết trọn vẹn mà chỉ biết sơ sơ mà thôi. Cha mẹ gặp rắc rối trong hôn nhân, gia đình phá sản thoáng cái đã khiến cuộc sống của một thiếu niên chưa đến tuổi hai mươi như hắn trở nên vô cùng bi kịch, không khác gì tất cả đều sụp đổ.
Sau đó, Tiếu Tần bắt đầu đi theo Cảnh Viễn Phàm gây dựng sự nghiệp.
Tiếu Tùy nguyên bản là không đồng ý, em họ mình có cái bản lĩnh gì, anh đương nhiên biết rõ, bởi vì bối cảnh gia đình mà từ nhỏ cậu đã chịu biết bao vất vả khổ cực, hiện giờ anh càng không đành lòng nhìn cậu bước theo người ta chịu khổ.
Thế nhưng Tiếu Tần lại kiên trì đến cùng.
Một lần kiên định đã kéo dài đến hai năm, Tiếu Tùy cũng là không ngờ, hai tên mới tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo ra đường lại có thể dựa vào kỹ thuật của bản thân dựng lên một công ty cũng có chút danh tiếng. Cảnh Viễn Phàm tuy rằng có dứt khoát, có quyền quyết định nhưng về mặt giao tiếp lại không bằng Tiếu Tần ôn hòa điềm đạm. Tiếu Tùy cũng không nghĩ đến đứa em họ từ nhỏ đến lớn đều trầm lặng, khi bước lên thương trường lại có tài khoa môi múa mép. Hai người kia, một chủ nội, một chủ ngoại, đem đám sinh viên mới tốt nghiệp gom lại, trừ bỏ kỹ thuật, kinh nghiệm gì cũng không có, biến họ thành nhận lực mở rộng công ty.
Tiếu Tần là bị tiếng trả lời của người ngồi bên cạnh làm cho bừng tỉnh.
Cậu nhu nhu đôi mắt mảnh dài, làn gió nhẹ dần dần theo cửa sổ cuốn tán đi, đem theo giọng nói của thanh niên ngồi cạnh cậu đang trả lời câu hỏi của thầy giáo một cách nghiêm túc vang xa.
Thời gian mới tỉnh sau giấc ngủ ngắn hạn,Tiếu Tần lúc nào cũng rất là trì độn. Qua hai ba phút hồn mới về đến thân xác, vì sao giọng nói này lại không chút quen thuộc vậy?
Tên ngồi bên cạnh là học sinh sáng sớm nay mới chuyển trường.
Hình như gọi là Cảnh Viễn Phàm.
Thanh âm của nam sinh có âm sắc hơi cứng, khàn khàn, nhưng bởi vì cách nói không nhanh không chậm, lại thong dong bình tĩnh đến có chút kiêu ngạo.
Tiếu Tần ngáp một cái, hiểu được nam sinh đang ung dung trình bày vấn đề với giáo viên, sự mệt mỏi vừa rồi lại từng chút xâm nhập vào tứ chi. Chống tay giữ vững được không đến mười phút, Tiếu Tần quả nhiên lại nằm úp sấp, trở về giấc mộng.
Những đứa trẻ thành tích đặc biệt xuất sắc lúc nào cũng có đặc quyền, sinh vật được gọi là giáo viên, mắt đeo kính viễn thị, chôn đầu vào trong sách, để lộ một chỏm tóc màu đen, lại thong thả giảng tiếp bài giảng ôn tập mười năm như một của mình.
Cuộc sống cấp ba là nhàm chán nhất, nhất là học kỳ hai của năm cuối, trừ bỏ không ngừng làm bài và ôn tập, thì cuộc sống cũng chỉ là ăn uống ngủ nghỉ.
Tiếu Tần đối với tên nam sinh cao gầy ngồi cùng bàn cũng không có nhiều hứng thú, chỉ là nhớ kỹ thanh tuyến đặc biệt của người kia.
Đó là lí do Tiếu Tần không thể ngờ nổi, ngày đó khi cậu đang trên đường đi học thì bệnh viêm ruột thừa cấp tính tái phát, mà cái tên bạn cùng lớp cùng bàn mới đến được hai tháng lại là người đưa cậu đi bệnh viện.
Cha mẹ Tiếu Tần sinh cậu không bao lâu thì ly hôn, cậu là do mẹ một mình nuôi lớn, cuộc sống sinh hoạt cũng có thể nói là bình lặng. Mẹ Tiếu cả đời không chịu thua kém ai, Tiếu Tần thi đỗ vào trường trung học trọng điểm lại càng hao tốn nhiều tiền tích góp mẹ Tiếu.
Vậy nên Tiếu Tần phẫu thuật viêm ruột thừa cũng là do tên bạn cùng lớp cùng bàn kia chi trả toàn bộ phí.
Đương nhiên khi đó Tiếu Tần còn chưa nắm rõ ràng gia cảnh nhà Cảnh Viễn Phàm, nhưng một cái nợ ân tình lớn như vậy, một người hiếu thắng như Tiếu Tần thật không thể không băn khoăn trong lòng.
Bởi vì chút điểm đặc biệt này mà Cảnh Tiếu hai người mới cùng trường chưa đến ba tháng lại có một sự ràng buộc dường như cao hơn người khác.
Kỳ thực trong gia đình Cảnh Viễn Phàm, tiêu mấy nghìn thực cũng không tính là gì. Cảnh ba ba thời còn trẻ liền làm ăn buôn bán ở cố hương và Tứ Xuyên, vì mục đích thi vào trường ở tỉnh lớn Giang Tô, Cảnh ba ba có đôi mắt nhìn xa trông rộng đã sớm đem hộ khẩu của đứa con trai chuyển về Tứ Xuyên, Cảnh Viễn Phàm cũng có thể coi là vì trường đại học mà di cư.
Thành tích của bản thân Cảnh Viễn Phàm cũng rất tốt, năm thi đại học cũng phát huy không tồi, quả nhiên như dự đoán mà trúng tuyển đại học Bắc Kinh danh tiếng.
Ngày Tiếu Tần nhận được giấy báo trúng tuyển cũng đành đối với tờ giấy có con dấu màu hồng kia gượng cười.
Từ nhỏ đến lớn, bản thân luôn phải nỗ lực hơn người khác vài phần nhưng vẫn là không thể đạt được thành tích như người ta.
Có thể bạn cùng học với Tiếu Tần sẽ cho rằng cậu chẳng hề chăm chỉ học tập. Một học sinh lên lớp ngủ gật, đi thi luôn nộp bài trước mà còn có thể đạt được thành tích xuất sắc, liền có thể dễ dàng đánh giá “thiên tư thông minh”, “không sợ chết”. Nhưng mà chỉ có Tiếu Tần mỗi ngày đều học đến hừng đông, lên lớp ngủ bù, chưa hề biết đến cuối tuần mới hiểu, vì hi vọng của người mẹ duy nhất, trên lưng cậu gánh vác biết bao trách nhiệm lớn lao, phải trả biết bao tinh thần và sức lực.
Rõ ràng là tâm tình đang bối rối như thế nhưng cậu lại cố tình chọn sống ở trường trước một tháng. Dựa trên tâm lý, khách quan đều là tương đương ám chỉ điều không hay.
Ký ức về thửa nhỏ chưa từng biết đến tình thương của cha đột ngột hiện về, những năm tháng ngày ấy vị bạn bè bắt nạt, cô lập không ai giúp đỡ, quá khứ vì không có tiền mà bị chế giễu, chính là nguồn gốc tạo thành tính cách quái gở lầm lì, rất dễ khiến cậu cảm thấy bi thương và do dự.
Lúc ở trường thi, không chiến mà đã mất hết khí thế, Tiếu Tần sau này mới hiểu được cuộc đời của chính mình mặc dù đau khổ nhưng vẫn bình ổn, ít có phong ba, nếu không cái tự tin và ý chí chiến đấu khó khăn lắm cậu mới duy trì được sẽ lập tức sụp đổ.
Trượt đại học kỳ thực cũng không bất ngờ.
Mùa hè năm ấy, Tiếu Tần chạy tới Tây An học đại học mà Cảnh Viễn Phàm ngồi cùng bàn thì đi lên kinh thành.
Lần nữa gặp lại đã là bốn năm sau.
Khi đó anh họ Tiếu Tần là Tiếu Tùy ở Bắc Kinh cũng đã ổn định, Tiếu mẹ cũng đành buông bỏ quyết tâm, cho phép đứa con mình lên Bắc Kinh kiếm sống.
Tiếu Tần từ nhỏ cơ thể đã đơn bạc, mắc lắm các bệnh đau nhức nhỏ, xa xứ không phải là mong ước của Tiếu mẹ đối với đứa con trai này. Bốn năm học cậu đại học xa nhà, Tiếu mẹ cũng lo lắng không yên suốt bốn năm, vốn là tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Tiếu Tần sau khi tốt nghiệp lại một đường lên phía Bắc.
“Cậu là Tiếu Tần sao?” Cảnh Viễn Phàm phả ra một làn khói, hướng Tiếu Tần nhàn nhạt cười. Bốn năm sống ở kinh đô khiến người con trai ổn trọng năm ấy càng trở nên thành thục. Ở bữa liên hoan mừng sinh nhật bạn cùng đại học lại gặp được bạn cũ học cùng cao trung năm nào, Cảnh Viễn Phàm cũng bất ngờ.
Tiếu tần gật đầu. Từ lần gửi trả tiền viện phí vào thẻ của Cảnh Viễn Phàm hai năm trước, hai người kỳ thực cũng không còn liên lạc.
Đường Nghiêu bất mãn chỉ vào Cảnh Viễn Phàm : “Cũng không xem là trường hợp gì, hút thuốc, cả ngày đều hút thuốc.”
Cảnh Viễn Phàm phớt lờ tên kia, cười cười, dung mạo lại không còn như thiếu năm năm đó cởi mở đơn thuần, ẩn ẩn một cỗ u sầu man mác.
Cảnh Viễn Phàm bắt đầu học hút thuốc là khi năm hai, lập tức trở thành tâm điểm trong cái trường nổi tiếng nghiêm khắc này. Đường Nghiêu không còn cách nào khác, đành phải buộc lòng nhìn hắn thở dài, Cảnh Viễn Phàm trải qua những chuyện gì hắn cũng không phải là biết trọn vẹn mà chỉ biết sơ sơ mà thôi. Cha mẹ gặp rắc rối trong hôn nhân, gia đình phá sản thoáng cái đã khiến cuộc sống của một thiếu niên chưa đến tuổi hai mươi như hắn trở nên vô cùng bi kịch, không khác gì tất cả đều sụp đổ.
Sau đó, Tiếu Tần bắt đầu đi theo Cảnh Viễn Phàm gây dựng sự nghiệp.
Tiếu Tùy nguyên bản là không đồng ý, em họ mình có cái bản lĩnh gì, anh đương nhiên biết rõ, bởi vì bối cảnh gia đình mà từ nhỏ cậu đã chịu biết bao vất vả khổ cực, hiện giờ anh càng không đành lòng nhìn cậu bước theo người ta chịu khổ.
Thế nhưng Tiếu Tần lại kiên trì đến cùng.
Một lần kiên định đã kéo dài đến hai năm, Tiếu Tùy cũng là không ngờ, hai tên mới tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo ra đường lại có thể dựa vào kỹ thuật của bản thân dựng lên một công ty cũng có chút danh tiếng. Cảnh Viễn Phàm tuy rằng có dứt khoát, có quyền quyết định nhưng về mặt giao tiếp lại không bằng Tiếu Tần ôn hòa điềm đạm. Tiếu Tùy cũng không nghĩ đến đứa em họ từ nhỏ đến lớn đều trầm lặng, khi bước lên thương trường lại có tài khoa môi múa mép. Hai người kia, một chủ nội, một chủ ngoại, đem đám sinh viên mới tốt nghiệp gom lại, trừ bỏ kỹ thuật, kinh nghiệm gì cũng không có, biến họ thành nhận lực mở rộng công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.