Chương 36: Xích mích?
Dương An
29/08/2023
- Chị Trâm này, em thế này có làm phiền chị lắm không, chị đến chơi thôi mà em lại... _ Tớ đăm chiêu, vô thức nói ra điều mình đang nghĩ.
- Nhỏ này, phiền cái gì mà phiền chứ, chị rảnh lắm.
- Hicc em làm phiền chị với Duy quá, cứ áy náy mãi, lại sợ chị nghĩ...
- Hâm vừa thôi cô nương, bọn chị có kiểu ghen tuông không suy nghĩ như vậy đâu. Với cả Duy cũng thoải mái mà, nó không vấn đề gì đâu
- Sau này cũng là người một nhà, "vợ chồng em" giúp đỡ "gia đình chị dâu" cũng đâu có gì sai nhể?! _ Chị bắt đầu giỡn, lại bẻ sang gán ghép rồi.
- Ơ kìa chị, gì mà chị dâu với em dâu ạ!? _ Tớ giật mình thon thót, lại nói trúng tim đen nữa rồi.
- Hahaa chị đùa thôi mà, nhưng thật sự chị thấy Hà Anh với Tùng Dương rất rất rất đẹp đôi đấy!
- Không có mà, chị này!!!
Tớ chu mỏ lên liếc chị, rồi cười. Mình vẫn là nên kết thúc cái chủ đề ngượng ngùng này ở đây thôi!
- Chị ơi, xong chưa ạ, em muốn đi ngủ quá _ Tớ bất lực quay đầu lại xem, thật sự là rất mệt, dù đã chườm người rồi.
- À chị xong rồi đây, em quay mặt ra chị đắp lên trán nữa là tạm ổn rồi á, có mệt lắm không?
Tớ mệt, quên cả trả lời chị luôn. Chị đặt chiếc khăn ấm ngay ngắn trên trán tớ, thu dọn chiến trường rồi cũng đi ra ngoài. Trước lúc ra ngoài, chị còn dặn:
- Hà Anh này, có vấn đề gì, khát nước hay đau đầu gì cũng phải gọi cho chị hoặc Tùng Duy nhé, chị phải đi bận việc chút, chúc baby của chị mau khoẻ!
Chị nói xong thì chắc vào đầu tớ được vài ba từ quá, đầu óc lên mây có nhớ gì dưới hạ giới nữa đâu.
Vì mệt nên tớ ngủ rất nhanh, lúc tỉnh dậy chỉ thấy khát nước. Cái cổ họng tớ gào thét, nó cần nước, cần nước!
Nhưng rất tiếc, chủ nhân của nó không nhìn thấy bình nước ở đâu cả, nên người chủ đang quyết định đi tìm.
Cái khăn trên trán rơi xuống, tớ mới nhận ra: Ồ, mình còn đang ốm...
Ốm cũng cần uống nước, tớ đứng dậy đi tìm cái gì đem lại cho tớ nguồn sống.
Nhưng vừa đứng dậy thì đầu óc choáng váng, tớ suýt nữa thì ngã luôn ra sàn. Rất nhanh tay, Hà Anh đã nắm lấy thành giường bạn Tùng Dương để giữ thăng bằng.
Lục lọi được một chai nước suối chưa bóc vỏ, không biết của ai cả. Nhưng vì nó chưa qua sử dụng lần nào, nên chắc sẽ không sao đâu.
Tớ ngó ra ngoài, cố gắng quan sát tình hình bên ngoài, xem có đờ-ra-ma gì mới. Không có kính thật bất lợi mà!
Thì ra Tùng Duy đang ngồi nói chuyện với mẹ cậu ấy ở ngoài. Tớ không định nghe lén gì cả, nhưng những tiếng bàn luận đó tự lọt vào tai tớ...
"Mẹ định cuối tuần sau cho hai đứa trở về Úc"
"Con không về, có chết cũng không về!" _ Tùng Duy đang ngồi, liền bật dậy phản đối.
"Nhưng... nhìn anh con kìa. Để nó ở đây một mình mẹ thấy không ổn chút nào."
"Ở đây chữa trị thì làm sao, mấy năm nay chúng con vẫn luôn như thế có làm sao, tự nhiên lại phải về cái nơi quỷ quái đó!"
" Ở Úc thì làm sao mà con sợ, giáo dục tốt hơn, môi trường tốt hơn, còn cả chữa trị cho anh con dễ dàng hơn nữa."
"Con không về, mẹ đừng hòng ép con về được. Còn Tùng Dương, anh ấy mười phần thì đến tám phần là không muốn về."
"Chậc! Hai đứa cũng thật là..."
"Bố mẹ cứ về bên đó làm ăn, con với anh ở đây tự lo được. Không lo được thì đã có bác sĩ riêng rồi."
"Mẹ căn bản là muốn tự mình chăm sóc hai đứa..."
"Vậy thì mẹ chuyển về đây ở đi!"
"Không được! Bên đó rất nhiều việc..."
"Ha, cuối cùng vẫn là công việc hơn."
Tớ thấy Tùng Duy cười khẩy một cái, đi lòng vòng ngoài cửa.
Quả nhiên, quan hệ của cậu ấy với bố mẹ không được tốt lắm.
Tớ đứng lùi vào trong, vặn vặn cái nắp chai. "Quái lạ, sao hôm nay nắp chai khó mở thế nhỉ, hay tại mình yếu đuối?!" Tớ tự hỏi.
Đúng lúc này thì Tùng Duy đi vào, có vẻ hơi giật mình vì thấy tớ ở đây.
- Dậy rồi hả, thấy đỡ sốt hơn chưa? _ Nó ân cần hỏi, cầm lấy chai nước.
- Hơi đau người tí, chắc một lúc nữa là ổn thôi!
- Ừ, để tao đi mua chút đồ ăn cho mày, giờ cũng đã ăn được rồi. _ Nó nhìn nhìn đồng hồ rồi nói.
- À... tao bảo này! _ Tớ hơi níu áo nó.
- Làm sao?
- Ờm thì... Tùng Dương bị nặng đến vậy sao, giờ vẫn chưa tỉnh? _ Tớ hỏi, lấy hết can đảm ra để nói điều vẫn luôn làm bản thân khó chịu trong lòng.
- Mày cũng hiểu cái bệnh này như thế nào rồi mà, nó còn đang tiến triển nghiêm trọng hơn nữa.
Giọng Tùng Duy trầm xuống, có lẽ tớ đã lỡ hỏi điều không nên hỏi rồi....
- Nhưng mà không sao, mày xem Tùng Dương của mày mạnh mẽ, nghị lực thế kia, kiểu gì cũng sẽ tỉnh lại sớm thôi! _ Nó động viên tớ, với cái giọng rất gắng gượng.
Nghe giống như nó đang tự động viên chính mình nữa vậy.
- Hehee thôi ngồi chơi gì thì chơi, đừng quậy vào khu của Dương nhá. Trên bàn có túi bánh kẹo gì đấy bọn Linh Chi mua cho mày đấy, còn cả đồ ăn ở ngăn tủ trên của mọi người đến thăm, cứ lấy tự nhiên mà ăn. Tao đi mua đồ ăn tối! _ Duy dặn dò rất kĩ lưỡng như sợ mất sẽ bỏ sót thứ gì.
- Nhớ uống nhiều nước vào, trong bình kia có nước ấm đấy, đừng uống nước lạnh, đau bụng lại khổ tao!
- Rồi rồi, tuân lệnh bác sĩ! _ Tớ dõng dạc nói, thở dài bất lực với cái giọng điệu như chăm con thơ của Tùng Duy.
Tớ cảm thấy, mình thật may mắn, vô cùng vô cùng may mắn khi gặp được Duy và Dương và mọi người. Trong xã hội thập cẩm này mà tớ có thể có được những người bạn tuyệt vời như vậy, cũng coi như là đủ mãn nguyện.
Ngồi yên trên ghế sofa, tớ nghịch nghịch điện thoại, gọi và trả lời tin nhắn từng người một, thông báo rằng mình vẫn ổn.
Sau đó là đến khung giờ đập hộp cùng Hà Anh, phiên bản bệnh viện. Với cái túi đồ to oạch mà mấy đứa cùng phòng đưa cho thì chắc tớ cũng đủ no cả ngày, không, phải mấy ngày ấy chứ!
Những người bạn của tớ cũng thật có tâm đi, gửi toàn bánh kẹo tớ thích. Nào là bánh quy hiệu Danisa huyền thoại, hộp bánh Goute mà tớ thích, còn có một chai sữa hạnh nhân to chị Châu đích thân làm, có cả mấy tình yêu socola nữa kìa, tớ thật yêu quý mấy đứa cùng phòng quá đi!!!
Nhưng khi hướng mắt sang, nhìn người bạn thân thiết của mình vẫn đang nằm bất động trên chiếc giường bệnh ấy, xung quanh vẫn những âm thanh "Tít...tít..." vang lên giữa khoảng không im lặng, lòng tớ lại trùng xuống, não nề.
Phải rồi, người thân thiết với mình lâu như vậy, bên cạnh bảo vệ mình cả một quãng thời gian dài đến thế, lại đột nhiên rơi vào nguy hiểm, có ai mà không lo lắng cho được? Huống hồ còn là người mà Hà Anh đã nhiều ngày ảo tưởng, mộng mơ người ta sẽ là của mình, sẽ đối xử với mình, dịu dàng, ấm áp như vậy mãi mãi.
Ngày trước, còn nhớ có lần, tớ từng nhắn tin trêu cậu khi chúc mừng năm mới: "Chúc bạn sẽ sớm có được mình!". Câu chúc đầy tính trêu đùa như vậy, chưa bao giờ tớ dám nghĩ, Tùng Dương sẽ trả lời lại: "Được thôi, bạn chờ mình".
Khi ấy, cậu có biết, tâm trạng tớ như thế nào không? Chính là giống như một đứa trẻ con, hớn hở và vui mừng đến không kìm lòng nổi khi được cho một túi kẹo lớn. Tớ thậm chí đã từng nghĩ, nên tỏ tình với cậu như nào, để có gây ấn tượng nhất, thật ngốc nghếch mà.
Là một người bạn thân thiết lâu như vậy, tớ đã nghĩ rằng tớ là người hiểu cậu nhất thế gian này. Nhưng tớ sai rồi, bản thân tớ có lẽ chưa bao giờ hiểu cậu cả. Ngay cả bố mẹ cậu dáng vẻ như thế nào, phong thái ra sao, cậu thích ăn gì, thích màu gì, dị ứng với cái gì, bạn bè của cậu có những ai, tớ cũng chẳng thể rõ. Hai từ "bạn thân" đối với tớ, có lẽ là không xứng.
Ngay giờ đây, tớ nhớ cậu quá. Tớ nhớ Tùng Dương của thường ngày, cái dáng vẻ gầy gò trong bộ đồng phục học sinh chỉnh tề, cặp kính xám nhạt và mái tóc hơi rối ấy. Đó mới là Tùng Dương mà tớ quen, người bạn mà tớ thân thiết nhất, chứ nhỉ.
Vốn dĩ, tớ đang đối mặt với cậu đây, đang rất gần với cậu, mà sao tớ thấy mình xa cậu quá. Tớ vẫn đang ngồi đây, đã chải đầu thật gọn gàng và xinh xắn, đã chuẩn bị cặp mắt ngạc nhiên theo đúng kịch bản rồi, cũng đã sẵn sàn vòng tay ấm áp, cậu tỉnh dậy đi được không?
Xem nào, nếu cậu tỉnh dậy, tớ nên nói gì nhỉ? Chào mừng trở về, Tiểu Dương? Ngủ ngon nhỉ?.... Ayyaa tớ thật sự chẳng nghĩ ra được lời nào hay cả, chán thật đấy!
Chậc, suy nghĩ mấy cái xàm xí này thật mệt não đi mà, tớ nghĩ mình nên lên giường đi ngủ cho đỡ ốm còn hơn.
- Ê Hà Anh, mày có làm sao không đấy?! _ Tiếng ai đó lay lay người tớ. Truyện Nữ Phụ
Bàng hoàng mở mắt, tớ mới thoát khỏi cái cơn mê luẩn quẩn mà đáng sợ ấy.
Phù, hoá ra chỉ là mơ thôi!
Tớ đưa tay lên dụi mắt, nhưng chợt nhận ra hai bên mắt đã ướt nhoè từ lúc nào....
- Mày ngủ kiểu gì mà khóc được kinh thế?
Duy cầm cốc nước đưa cho tớ, hỏi.
- Haiz đáng sợ quá mày ạ...
- Sao? Mơ thấy người ta đem mày đi bán hay gì!?
- Nâu nầu, kinh khủng hơn thế nhiều, tra tấn tâm lý con người ta mà! _ Tớ vừa nói vừa rùng mình nghĩ lại cái giấc mơ đó.
- Hửm? Ai bảo xem tiểu thuyết nặng tâm cho lắm vào!
- Hongg phải rồi mà, tí tao kể cho.
Tớ cầm lấy cốc nước uống mà vẫn lơ lửng trên mây, dạo này hay mơ mấy cái thể loại nặng tình kiểu vậy chắc tớ chết sớm quá thôi.
- Nhỏ này, phiền cái gì mà phiền chứ, chị rảnh lắm.
- Hicc em làm phiền chị với Duy quá, cứ áy náy mãi, lại sợ chị nghĩ...
- Hâm vừa thôi cô nương, bọn chị có kiểu ghen tuông không suy nghĩ như vậy đâu. Với cả Duy cũng thoải mái mà, nó không vấn đề gì đâu
- Sau này cũng là người một nhà, "vợ chồng em" giúp đỡ "gia đình chị dâu" cũng đâu có gì sai nhể?! _ Chị bắt đầu giỡn, lại bẻ sang gán ghép rồi.
- Ơ kìa chị, gì mà chị dâu với em dâu ạ!? _ Tớ giật mình thon thót, lại nói trúng tim đen nữa rồi.
- Hahaa chị đùa thôi mà, nhưng thật sự chị thấy Hà Anh với Tùng Dương rất rất rất đẹp đôi đấy!
- Không có mà, chị này!!!
Tớ chu mỏ lên liếc chị, rồi cười. Mình vẫn là nên kết thúc cái chủ đề ngượng ngùng này ở đây thôi!
- Chị ơi, xong chưa ạ, em muốn đi ngủ quá _ Tớ bất lực quay đầu lại xem, thật sự là rất mệt, dù đã chườm người rồi.
- À chị xong rồi đây, em quay mặt ra chị đắp lên trán nữa là tạm ổn rồi á, có mệt lắm không?
Tớ mệt, quên cả trả lời chị luôn. Chị đặt chiếc khăn ấm ngay ngắn trên trán tớ, thu dọn chiến trường rồi cũng đi ra ngoài. Trước lúc ra ngoài, chị còn dặn:
- Hà Anh này, có vấn đề gì, khát nước hay đau đầu gì cũng phải gọi cho chị hoặc Tùng Duy nhé, chị phải đi bận việc chút, chúc baby của chị mau khoẻ!
Chị nói xong thì chắc vào đầu tớ được vài ba từ quá, đầu óc lên mây có nhớ gì dưới hạ giới nữa đâu.
Vì mệt nên tớ ngủ rất nhanh, lúc tỉnh dậy chỉ thấy khát nước. Cái cổ họng tớ gào thét, nó cần nước, cần nước!
Nhưng rất tiếc, chủ nhân của nó không nhìn thấy bình nước ở đâu cả, nên người chủ đang quyết định đi tìm.
Cái khăn trên trán rơi xuống, tớ mới nhận ra: Ồ, mình còn đang ốm...
Ốm cũng cần uống nước, tớ đứng dậy đi tìm cái gì đem lại cho tớ nguồn sống.
Nhưng vừa đứng dậy thì đầu óc choáng váng, tớ suýt nữa thì ngã luôn ra sàn. Rất nhanh tay, Hà Anh đã nắm lấy thành giường bạn Tùng Dương để giữ thăng bằng.
Lục lọi được một chai nước suối chưa bóc vỏ, không biết của ai cả. Nhưng vì nó chưa qua sử dụng lần nào, nên chắc sẽ không sao đâu.
Tớ ngó ra ngoài, cố gắng quan sát tình hình bên ngoài, xem có đờ-ra-ma gì mới. Không có kính thật bất lợi mà!
Thì ra Tùng Duy đang ngồi nói chuyện với mẹ cậu ấy ở ngoài. Tớ không định nghe lén gì cả, nhưng những tiếng bàn luận đó tự lọt vào tai tớ...
"Mẹ định cuối tuần sau cho hai đứa trở về Úc"
"Con không về, có chết cũng không về!" _ Tùng Duy đang ngồi, liền bật dậy phản đối.
"Nhưng... nhìn anh con kìa. Để nó ở đây một mình mẹ thấy không ổn chút nào."
"Ở đây chữa trị thì làm sao, mấy năm nay chúng con vẫn luôn như thế có làm sao, tự nhiên lại phải về cái nơi quỷ quái đó!"
" Ở Úc thì làm sao mà con sợ, giáo dục tốt hơn, môi trường tốt hơn, còn cả chữa trị cho anh con dễ dàng hơn nữa."
"Con không về, mẹ đừng hòng ép con về được. Còn Tùng Dương, anh ấy mười phần thì đến tám phần là không muốn về."
"Chậc! Hai đứa cũng thật là..."
"Bố mẹ cứ về bên đó làm ăn, con với anh ở đây tự lo được. Không lo được thì đã có bác sĩ riêng rồi."
"Mẹ căn bản là muốn tự mình chăm sóc hai đứa..."
"Vậy thì mẹ chuyển về đây ở đi!"
"Không được! Bên đó rất nhiều việc..."
"Ha, cuối cùng vẫn là công việc hơn."
Tớ thấy Tùng Duy cười khẩy một cái, đi lòng vòng ngoài cửa.
Quả nhiên, quan hệ của cậu ấy với bố mẹ không được tốt lắm.
Tớ đứng lùi vào trong, vặn vặn cái nắp chai. "Quái lạ, sao hôm nay nắp chai khó mở thế nhỉ, hay tại mình yếu đuối?!" Tớ tự hỏi.
Đúng lúc này thì Tùng Duy đi vào, có vẻ hơi giật mình vì thấy tớ ở đây.
- Dậy rồi hả, thấy đỡ sốt hơn chưa? _ Nó ân cần hỏi, cầm lấy chai nước.
- Hơi đau người tí, chắc một lúc nữa là ổn thôi!
- Ừ, để tao đi mua chút đồ ăn cho mày, giờ cũng đã ăn được rồi. _ Nó nhìn nhìn đồng hồ rồi nói.
- À... tao bảo này! _ Tớ hơi níu áo nó.
- Làm sao?
- Ờm thì... Tùng Dương bị nặng đến vậy sao, giờ vẫn chưa tỉnh? _ Tớ hỏi, lấy hết can đảm ra để nói điều vẫn luôn làm bản thân khó chịu trong lòng.
- Mày cũng hiểu cái bệnh này như thế nào rồi mà, nó còn đang tiến triển nghiêm trọng hơn nữa.
Giọng Tùng Duy trầm xuống, có lẽ tớ đã lỡ hỏi điều không nên hỏi rồi....
- Nhưng mà không sao, mày xem Tùng Dương của mày mạnh mẽ, nghị lực thế kia, kiểu gì cũng sẽ tỉnh lại sớm thôi! _ Nó động viên tớ, với cái giọng rất gắng gượng.
Nghe giống như nó đang tự động viên chính mình nữa vậy.
- Hehee thôi ngồi chơi gì thì chơi, đừng quậy vào khu của Dương nhá. Trên bàn có túi bánh kẹo gì đấy bọn Linh Chi mua cho mày đấy, còn cả đồ ăn ở ngăn tủ trên của mọi người đến thăm, cứ lấy tự nhiên mà ăn. Tao đi mua đồ ăn tối! _ Duy dặn dò rất kĩ lưỡng như sợ mất sẽ bỏ sót thứ gì.
- Nhớ uống nhiều nước vào, trong bình kia có nước ấm đấy, đừng uống nước lạnh, đau bụng lại khổ tao!
- Rồi rồi, tuân lệnh bác sĩ! _ Tớ dõng dạc nói, thở dài bất lực với cái giọng điệu như chăm con thơ của Tùng Duy.
Tớ cảm thấy, mình thật may mắn, vô cùng vô cùng may mắn khi gặp được Duy và Dương và mọi người. Trong xã hội thập cẩm này mà tớ có thể có được những người bạn tuyệt vời như vậy, cũng coi như là đủ mãn nguyện.
Ngồi yên trên ghế sofa, tớ nghịch nghịch điện thoại, gọi và trả lời tin nhắn từng người một, thông báo rằng mình vẫn ổn.
Sau đó là đến khung giờ đập hộp cùng Hà Anh, phiên bản bệnh viện. Với cái túi đồ to oạch mà mấy đứa cùng phòng đưa cho thì chắc tớ cũng đủ no cả ngày, không, phải mấy ngày ấy chứ!
Những người bạn của tớ cũng thật có tâm đi, gửi toàn bánh kẹo tớ thích. Nào là bánh quy hiệu Danisa huyền thoại, hộp bánh Goute mà tớ thích, còn có một chai sữa hạnh nhân to chị Châu đích thân làm, có cả mấy tình yêu socola nữa kìa, tớ thật yêu quý mấy đứa cùng phòng quá đi!!!
Nhưng khi hướng mắt sang, nhìn người bạn thân thiết của mình vẫn đang nằm bất động trên chiếc giường bệnh ấy, xung quanh vẫn những âm thanh "Tít...tít..." vang lên giữa khoảng không im lặng, lòng tớ lại trùng xuống, não nề.
Phải rồi, người thân thiết với mình lâu như vậy, bên cạnh bảo vệ mình cả một quãng thời gian dài đến thế, lại đột nhiên rơi vào nguy hiểm, có ai mà không lo lắng cho được? Huống hồ còn là người mà Hà Anh đã nhiều ngày ảo tưởng, mộng mơ người ta sẽ là của mình, sẽ đối xử với mình, dịu dàng, ấm áp như vậy mãi mãi.
Ngày trước, còn nhớ có lần, tớ từng nhắn tin trêu cậu khi chúc mừng năm mới: "Chúc bạn sẽ sớm có được mình!". Câu chúc đầy tính trêu đùa như vậy, chưa bao giờ tớ dám nghĩ, Tùng Dương sẽ trả lời lại: "Được thôi, bạn chờ mình".
Khi ấy, cậu có biết, tâm trạng tớ như thế nào không? Chính là giống như một đứa trẻ con, hớn hở và vui mừng đến không kìm lòng nổi khi được cho một túi kẹo lớn. Tớ thậm chí đã từng nghĩ, nên tỏ tình với cậu như nào, để có gây ấn tượng nhất, thật ngốc nghếch mà.
Là một người bạn thân thiết lâu như vậy, tớ đã nghĩ rằng tớ là người hiểu cậu nhất thế gian này. Nhưng tớ sai rồi, bản thân tớ có lẽ chưa bao giờ hiểu cậu cả. Ngay cả bố mẹ cậu dáng vẻ như thế nào, phong thái ra sao, cậu thích ăn gì, thích màu gì, dị ứng với cái gì, bạn bè của cậu có những ai, tớ cũng chẳng thể rõ. Hai từ "bạn thân" đối với tớ, có lẽ là không xứng.
Ngay giờ đây, tớ nhớ cậu quá. Tớ nhớ Tùng Dương của thường ngày, cái dáng vẻ gầy gò trong bộ đồng phục học sinh chỉnh tề, cặp kính xám nhạt và mái tóc hơi rối ấy. Đó mới là Tùng Dương mà tớ quen, người bạn mà tớ thân thiết nhất, chứ nhỉ.
Vốn dĩ, tớ đang đối mặt với cậu đây, đang rất gần với cậu, mà sao tớ thấy mình xa cậu quá. Tớ vẫn đang ngồi đây, đã chải đầu thật gọn gàng và xinh xắn, đã chuẩn bị cặp mắt ngạc nhiên theo đúng kịch bản rồi, cũng đã sẵn sàn vòng tay ấm áp, cậu tỉnh dậy đi được không?
Xem nào, nếu cậu tỉnh dậy, tớ nên nói gì nhỉ? Chào mừng trở về, Tiểu Dương? Ngủ ngon nhỉ?.... Ayyaa tớ thật sự chẳng nghĩ ra được lời nào hay cả, chán thật đấy!
Chậc, suy nghĩ mấy cái xàm xí này thật mệt não đi mà, tớ nghĩ mình nên lên giường đi ngủ cho đỡ ốm còn hơn.
- Ê Hà Anh, mày có làm sao không đấy?! _ Tiếng ai đó lay lay người tớ. Truyện Nữ Phụ
Bàng hoàng mở mắt, tớ mới thoát khỏi cái cơn mê luẩn quẩn mà đáng sợ ấy.
Phù, hoá ra chỉ là mơ thôi!
Tớ đưa tay lên dụi mắt, nhưng chợt nhận ra hai bên mắt đã ướt nhoè từ lúc nào....
- Mày ngủ kiểu gì mà khóc được kinh thế?
Duy cầm cốc nước đưa cho tớ, hỏi.
- Haiz đáng sợ quá mày ạ...
- Sao? Mơ thấy người ta đem mày đi bán hay gì!?
- Nâu nầu, kinh khủng hơn thế nhiều, tra tấn tâm lý con người ta mà! _ Tớ vừa nói vừa rùng mình nghĩ lại cái giấc mơ đó.
- Hửm? Ai bảo xem tiểu thuyết nặng tâm cho lắm vào!
- Hongg phải rồi mà, tí tao kể cho.
Tớ cầm lấy cốc nước uống mà vẫn lơ lửng trên mây, dạo này hay mơ mấy cái thể loại nặng tình kiểu vậy chắc tớ chết sớm quá thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.