Chương 1: CUỘC SỐNG TƯỞNG NHƯ LÀ YÊN BÌNH
NGỌC JENNY
06/09/2014
"31/5 - 9h:30
Thời tiết: Trời âm u, không nắng, không mưa
Tâm trạng: rất phấn chấn
Hôm nay trời thật đẹp. Nhưng thật đáng buồn khi mà hôm nay bọn bạn đều đi chơi với người yêu còn tôi thì cắm đầu ở nhà soạn giáo án. Trời ơi, thứ 7 gì mà khổ thế này. À không, phải nói là số tôi nó khổ mới đúng. Biết thế ngày xưa đi làm nghề khác, giảng viên cứ cái đà này chắc teo quá. Chẹp...chẹp....nhìn ra bầu trời, tôi lại nhớ về anh. Nhớ về những ngày mà còn ở thời sinh viên, với cuộc sống toàn màu hồng của tình yêu. Híc, nhắc đến trái tim lại đau, nhưng biết làm sao được, người chia tay là tôi mà. Thôi kệ, đời còn nhiều anh khác nhau. Nguyễn Vương Quân, anh cứ đợi đấy, tôi sẽ không còn cô đơn nữa.
Hoàng Hàn Băng - cố lên. Mày sẽ làm được"
Đóng quyển nhật kí vào, tôi với tay lấy cốc cà phê bên cạnh để uống, vị đăng đắng của cà phê đen không đường lan tỏa trên đầu lưỡi. Tôi nhìn ra ngoài trời. Nhanh thật, mới đó đã 2 năm kể từ khi tôi chia tay người đó. Một cuộc tình dang dở. Hồi đại học, ai cũng ghen tị với tôi và anh, một cặp đôi hoàn hảo. Anh và tôi hợp nhau về mọi mặt, nhan sắc thì khỏi phải bàn, bởi chứ không phải tự sướng đâu, là sự thật đấy. Thật hạnh phúc khi ba mẹ sinh tôi ra thì đã có khuôn mặt trời phú này, mắt to, mũi cao, miệng trái tim, mặt trái xoan, da trắng, cao 1m65, 3 vòng chuẩn. Hì hí, thiệt là cám ơn ba mẹ quá. Tôi tên là Hoàng Hàn Băng, thật đúng với cái tên, tôi cũng hay lạnh lùng y như vậy, đã tốt nghiệp đại học Ngoại thương khoa Luật, thêm 1 cái bằng thạc sĩ của trường NUS ở Singapore. Tình trường: đã thất bại 1 lần. Hiện nay đang FA....
Lê cái thân xác ra ngoài phòng khách để xem ti vi. Ngồi trước cái màn hình ti vi to 42inch, tôi cảm thấy cô đơn biết bao. Bạn bè thì đi chơi hết, bố mẹ cũng đi chơi luôn. Sống một mình thui thủi trong một căn hộ ở khu chung cư sang trọng nằm ở ngay thành phố. Dù cho luôn nghe tiếng xe cộ tấp nập, dù cho dòng người đi qua lại rất đông nhưng vẫn thấy thiêu thiếu thứ gì đó. Nhiều lúc rất muốn khóc nhưng biết làm thế nào bây giờ, đành phải chấp nhận thôi. Có mấy đứa đồng nghiệp hỏi một thân một mình con gái sống thế không sợ sao? thì tôi chỉ biết cười bảo quen rồi mà thôi. Đâu ai biết rằng tôi đã thông thạo mấy loại võ, giả dụ như Karate và Teakwondo nè. Nên là có thằng nào định làm gì là tôi cho nó về nhà bố mẹ không nhận ra luôn.
Lại uống thêm một ngụm cà phê, cái máu chán của tôi nó làm tôi khó chịu.
Cạch - Để cốc cà phê xuống mặt bàn
Tôi quyết định sẽ đi chơi
Nhưng rồi, tôi đã nói với các bạn là số tôi là số con rệp chưa? Trời ơi, vừa mới bước vào phòng ngủ định thay quần áo thì...
ÀO ÀO, RẦM RẦM....ĐOÀNG
Mưa bắt đầu tuôn, xối. Có cả sấm, cả sét nữa chứ. Tôi nhăn mặt
_TRỜI ƠI LÀ TRỜI - Tôi hét lên, hét cho thỏa nỗi lòng. Có ai khổ như tôi không trời, khóc mà chẳng ra nước mắt luôn ý.
Chán...
Cốc cốc - Tiếng gõ cửa vang lên.
Một tia hy vọng nhen nhúm trong lòng tôi. Tôi bừng tỉnh, đang từ tư thế bất động, tôi nhanh chóng chạy ra phía cửa. Chỉnh chu lại đầu tóc, quần áo, với nụ cười thật tươi tôi mở cửa
_Quý khách đóng tiền nước ạ - Một chị thu tiền nước mặc bộ quần áo màu xanh chìa cái biên lai tiền nước ra trước mặt tôi. Tôi không tự chủ, đập một phát vào mặt rồi lại vò đầu bứt tóc
Trời ơi.............................Số tôi nó hẩm vậy sao. Hành động của tôi khiến chị thu tiền nước ngạc nhiên. Chị ta mở to mắt nhìn tôi.
Chán nản giựt tờ biên lai, tôi lại tròn mắt, miệng há hốc, cơ mặt căng hết cỡ
Lắp bắp không nói thành lời
_CÁI GÌ?????????????????????????????? - Tôi hét lên.
Tờ biên lai ghi rõ : Tổng cộng: 763000. Không thể, không thể nào. Có một mình tôi không thể tiền nước lại lên thế này được. Mặt tôi nhăn nhó
_Chị ơi có nhầm không ạ? - Tôi hỏi lại cho chắc. Có khi nào công ty nước lại nhầm nhỉ
_Không nhầm đâu em. - Một câu khẳng định chắc chắn làm tôi rớt xuống tầng 18 của địa ngục.
Nhà tôi không phải là nghèo. Thế nhưng từ lúc tôi đi làm, tôi từ chối mọi khoản chu cấp từ bố mẹ. Chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của giảng viên. Tôi móc trong ví ra đúng 763000 mà lòng đau xót, nước mắt lăn dài trong tim, lòng quặn thắt.
_Cám ơn, chào em - Bà chị ấy vừa đi.
Rầm - Tiếng cửa được đóng mạnh vào. Máu tôi bắt đầu sôi lên, thế là thế nào. Đầu óc tôi bắt đầu hoạt động hết cỡ. Trong tháng này, mình đã tiêu xài nước thế nào. Đang nát óc cả ra thì
Cốc cốc - Tiếng gõ cửa lại vang lên. Tôi lần này không mong như lần trước. Lê từng bước ra cửa
_Em ơi, đóng tiền điện - Một bà chị khác mặc đồ của nghành điện đến thu tiền. Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai.
Vẫn là cảnh lúc nãy, bà chị ấy chìa cái biên lai ra. Trời ơi, cái gì đây, đùa nhau à? Tôi giựt tờ biên lai
....
Và...
Mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Tôi nhìn vào hóa đơn mà không thể tin vào mắt mình. Cơ miệng giật giật, mắt chữ O mồm chữ A. Ặc là 1525700. Trời ơi....................
Trong cùng một ngày, 2 người đến thu tiền, với một số tiền khổng lồ. Đầu óc tôi lảo đảo, không đứng vững. Đau xót một lần nữa móc ví ra, vì 2 số tiền đó, ví tôi mỏng hẳn. Bà chị ấy đi, tôi đóng cửa vào cũng là lúc tôi chẳng giữ được thăng bằng. Một ngày đen đủi. Và...
Trong cái tích tắc đau khổ ấy. Thì tôi nhớ ra một chuyện...Tháng vừa rồi là Linh - một đồng nghiệp - đã đến ở nhờ nhà tôi vì ba mẹ không ở nhà. Đúng rồi...đúng rồi...là nó...chính là nó....là nguyên nhân gây ra cái số tiền khổng lồ này. Nó tắm 40 phút, lại thêm cái tật sợ bóng tối...thế là bật đèn cả đêm. Đúng rồi, chính nó. Máu tôi bắt đầu sôi lên, mắt long lên sòng sọc.
_LINHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH BÀ CHẾT VỚI TÔI - Tôi hét lên rung chuyển cả tòa chung cư, những người ở xung quanh cứ tưởng động đất. Làm chim chóc xung quanh bay tán loạn, đâm sầm vào nhau mà chết. Nói chung là hỗn chiến...hỗn chiến...
Một ngày không yên bình.....
Thời tiết: Trời âm u, không nắng, không mưa
Tâm trạng: rất phấn chấn
Hôm nay trời thật đẹp. Nhưng thật đáng buồn khi mà hôm nay bọn bạn đều đi chơi với người yêu còn tôi thì cắm đầu ở nhà soạn giáo án. Trời ơi, thứ 7 gì mà khổ thế này. À không, phải nói là số tôi nó khổ mới đúng. Biết thế ngày xưa đi làm nghề khác, giảng viên cứ cái đà này chắc teo quá. Chẹp...chẹp....nhìn ra bầu trời, tôi lại nhớ về anh. Nhớ về những ngày mà còn ở thời sinh viên, với cuộc sống toàn màu hồng của tình yêu. Híc, nhắc đến trái tim lại đau, nhưng biết làm sao được, người chia tay là tôi mà. Thôi kệ, đời còn nhiều anh khác nhau. Nguyễn Vương Quân, anh cứ đợi đấy, tôi sẽ không còn cô đơn nữa.
Hoàng Hàn Băng - cố lên. Mày sẽ làm được"
Đóng quyển nhật kí vào, tôi với tay lấy cốc cà phê bên cạnh để uống, vị đăng đắng của cà phê đen không đường lan tỏa trên đầu lưỡi. Tôi nhìn ra ngoài trời. Nhanh thật, mới đó đã 2 năm kể từ khi tôi chia tay người đó. Một cuộc tình dang dở. Hồi đại học, ai cũng ghen tị với tôi và anh, một cặp đôi hoàn hảo. Anh và tôi hợp nhau về mọi mặt, nhan sắc thì khỏi phải bàn, bởi chứ không phải tự sướng đâu, là sự thật đấy. Thật hạnh phúc khi ba mẹ sinh tôi ra thì đã có khuôn mặt trời phú này, mắt to, mũi cao, miệng trái tim, mặt trái xoan, da trắng, cao 1m65, 3 vòng chuẩn. Hì hí, thiệt là cám ơn ba mẹ quá. Tôi tên là Hoàng Hàn Băng, thật đúng với cái tên, tôi cũng hay lạnh lùng y như vậy, đã tốt nghiệp đại học Ngoại thương khoa Luật, thêm 1 cái bằng thạc sĩ của trường NUS ở Singapore. Tình trường: đã thất bại 1 lần. Hiện nay đang FA....
Lê cái thân xác ra ngoài phòng khách để xem ti vi. Ngồi trước cái màn hình ti vi to 42inch, tôi cảm thấy cô đơn biết bao. Bạn bè thì đi chơi hết, bố mẹ cũng đi chơi luôn. Sống một mình thui thủi trong một căn hộ ở khu chung cư sang trọng nằm ở ngay thành phố. Dù cho luôn nghe tiếng xe cộ tấp nập, dù cho dòng người đi qua lại rất đông nhưng vẫn thấy thiêu thiếu thứ gì đó. Nhiều lúc rất muốn khóc nhưng biết làm thế nào bây giờ, đành phải chấp nhận thôi. Có mấy đứa đồng nghiệp hỏi một thân một mình con gái sống thế không sợ sao? thì tôi chỉ biết cười bảo quen rồi mà thôi. Đâu ai biết rằng tôi đã thông thạo mấy loại võ, giả dụ như Karate và Teakwondo nè. Nên là có thằng nào định làm gì là tôi cho nó về nhà bố mẹ không nhận ra luôn.
Lại uống thêm một ngụm cà phê, cái máu chán của tôi nó làm tôi khó chịu.
Cạch - Để cốc cà phê xuống mặt bàn
Tôi quyết định sẽ đi chơi
Nhưng rồi, tôi đã nói với các bạn là số tôi là số con rệp chưa? Trời ơi, vừa mới bước vào phòng ngủ định thay quần áo thì...
ÀO ÀO, RẦM RẦM....ĐOÀNG
Mưa bắt đầu tuôn, xối. Có cả sấm, cả sét nữa chứ. Tôi nhăn mặt
_TRỜI ƠI LÀ TRỜI - Tôi hét lên, hét cho thỏa nỗi lòng. Có ai khổ như tôi không trời, khóc mà chẳng ra nước mắt luôn ý.
Chán...
Cốc cốc - Tiếng gõ cửa vang lên.
Một tia hy vọng nhen nhúm trong lòng tôi. Tôi bừng tỉnh, đang từ tư thế bất động, tôi nhanh chóng chạy ra phía cửa. Chỉnh chu lại đầu tóc, quần áo, với nụ cười thật tươi tôi mở cửa
_Quý khách đóng tiền nước ạ - Một chị thu tiền nước mặc bộ quần áo màu xanh chìa cái biên lai tiền nước ra trước mặt tôi. Tôi không tự chủ, đập một phát vào mặt rồi lại vò đầu bứt tóc
Trời ơi.............................Số tôi nó hẩm vậy sao. Hành động của tôi khiến chị thu tiền nước ngạc nhiên. Chị ta mở to mắt nhìn tôi.
Chán nản giựt tờ biên lai, tôi lại tròn mắt, miệng há hốc, cơ mặt căng hết cỡ
Lắp bắp không nói thành lời
_CÁI GÌ?????????????????????????????? - Tôi hét lên.
Tờ biên lai ghi rõ : Tổng cộng: 763000. Không thể, không thể nào. Có một mình tôi không thể tiền nước lại lên thế này được. Mặt tôi nhăn nhó
_Chị ơi có nhầm không ạ? - Tôi hỏi lại cho chắc. Có khi nào công ty nước lại nhầm nhỉ
_Không nhầm đâu em. - Một câu khẳng định chắc chắn làm tôi rớt xuống tầng 18 của địa ngục.
Nhà tôi không phải là nghèo. Thế nhưng từ lúc tôi đi làm, tôi từ chối mọi khoản chu cấp từ bố mẹ. Chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của giảng viên. Tôi móc trong ví ra đúng 763000 mà lòng đau xót, nước mắt lăn dài trong tim, lòng quặn thắt.
_Cám ơn, chào em - Bà chị ấy vừa đi.
Rầm - Tiếng cửa được đóng mạnh vào. Máu tôi bắt đầu sôi lên, thế là thế nào. Đầu óc tôi bắt đầu hoạt động hết cỡ. Trong tháng này, mình đã tiêu xài nước thế nào. Đang nát óc cả ra thì
Cốc cốc - Tiếng gõ cửa lại vang lên. Tôi lần này không mong như lần trước. Lê từng bước ra cửa
_Em ơi, đóng tiền điện - Một bà chị khác mặc đồ của nghành điện đến thu tiền. Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai.
Vẫn là cảnh lúc nãy, bà chị ấy chìa cái biên lai ra. Trời ơi, cái gì đây, đùa nhau à? Tôi giựt tờ biên lai
....
Và...
Mọi chuyện còn tồi tệ hơn. Tôi nhìn vào hóa đơn mà không thể tin vào mắt mình. Cơ miệng giật giật, mắt chữ O mồm chữ A. Ặc là 1525700. Trời ơi....................
Trong cùng một ngày, 2 người đến thu tiền, với một số tiền khổng lồ. Đầu óc tôi lảo đảo, không đứng vững. Đau xót một lần nữa móc ví ra, vì 2 số tiền đó, ví tôi mỏng hẳn. Bà chị ấy đi, tôi đóng cửa vào cũng là lúc tôi chẳng giữ được thăng bằng. Một ngày đen đủi. Và...
Trong cái tích tắc đau khổ ấy. Thì tôi nhớ ra một chuyện...Tháng vừa rồi là Linh - một đồng nghiệp - đã đến ở nhờ nhà tôi vì ba mẹ không ở nhà. Đúng rồi...đúng rồi...là nó...chính là nó....là nguyên nhân gây ra cái số tiền khổng lồ này. Nó tắm 40 phút, lại thêm cái tật sợ bóng tối...thế là bật đèn cả đêm. Đúng rồi, chính nó. Máu tôi bắt đầu sôi lên, mắt long lên sòng sọc.
_LINHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH BÀ CHẾT VỚI TÔI - Tôi hét lên rung chuyển cả tòa chung cư, những người ở xung quanh cứ tưởng động đất. Làm chim chóc xung quanh bay tán loạn, đâm sầm vào nhau mà chết. Nói chung là hỗn chiến...hỗn chiến...
Một ngày không yên bình.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.