Chương 7: TÔI KHÔNG BIẾT, NHƯNG CÓ LẼ, TÔI THÍCH EM RỒI
NGỌC JENNY
06/09/2014
*Phòng làm việc*
Một căn phòng thoáng mát với đầy đủ ánh sáng, đằng sau bàn làm việc là những ô cửa kính trong suốt có thể nhìn toàn cảnh thành phố, thật giống với căn hộ của tôi. Nhưng ở đây là cảnh tấp nập của những dòng người đi buôn đi bán, đi làm và cả cảnh những hàng quán xung quanh nữa, nó không giống kiểu tấp nập đi làm như chỗ tôi hay chí ít, chỗ tôi có thể nhìn rõ toàn cảnh hơn vì không có tòa nhà nào che khuất. Thư kí Minh dẫn tôi đến một bàn trống trong phòng, bàn còn lại chắc là của tên kia vì hồ sơ chồng chất cùng với cái laptop vẫn còn mở màn hình.
Tôi sờ bên tấm bảng : GIẢM ĐỐC ĐIỀU HÀNH: HOÀNG HÀN BĂNG
Mỉm cưởi chua chát, cái chức này có phải quá dễ dàng đối với tôi. Từ nay có thể tôi sẽ chẳng lo về tiền nữa vì lương của giám đốc điều hành FMP không phải nhỏ thế nhưng ở đây, tôi sẽ khó có thể tìm được khuôn mặt chân thật, sống thật với cảm xúc của mình như ở trường. Tôi nhớ Linh, nhớ Hạnh, nhớ anh Thành, chị Bình hay là thầy hiệu trưởng luôn tươi cười và thích cốc đầu tôi. Công ty này tràn ngập mùi tội lỗi với những thủ đoạn chà đạp nhau để có được chức tước
Đang mân mê thì
Cạch - Tiếng cửa mở. Tên hách dịch vào, tôi nhìn gã rồi lại mân mê cái tấm bảng ấy
Gã nhìn thấy tôi như vậy thì cười khinh khỉnh, gã có vẻ khinh tôi lắm.
_Thích lắm à? Đúng là con ông cháu cha, mong cô không phải như lời đồn - Anh ta nói rồi cởi áo khoác treo lên móc, ngồi cái phịch xuống chiếc ghế màu đen. Ánh nắng hắt vào, làm cho anh ta càng đẹp trai hơn. Nhưng tôi không phải cái loại mê trai
_Chẳng thích thú gì, chẳng qua bị ép. Thôi, dù gì cũng là đồng nghiệp. Ở công ty hãy đối xử với nhau bình thường, tôi không thích quá chớn và việc anh ở ngay cạnh nhà tôi thì không được tiết lộ. - Tôi nói nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro của anh
Anh ta lại cười nửa miệng
_Sao? Cô sợ gì?
_Không phải sợ, nhưng ở công ty làm chung phòng, về nhà thì ở cạnh nhà nhau, nhân viên sẽ dị nghị - Tôi tiến về phía anh ta.
Anh ta nghe tôi nói lại cười nửa miệng. Sao tôi ghét cái điệu cười này thế không biết. Nhưng rồi anh ta đột nhiên đứng dậy, mùi bạc hà xộc vào mũi tôi, anh ta luồn tay ra sau gáy tôi và dí sát mặt anh ta vào mặt tôi. Tôi giật mình, mở to mắt
_Em sợ thế này sao? - Chóp mũi chúng tôi chạm nhau, trán chúng tôi chạm nhau. Nếu như anh với tôi và người yêu thì thật là lãng mạn. Thế nhưng, chúng tôi chả là gì cả. Nhưng trái tim tôi cũng đập liên hồi.
Rồi tôi nhắm mắt, trấn an mình
_Tôi nghĩ, anh đang cư xử không đúng đâu- Tôi khó chịu
_Em nghĩ sao nếu tôi hôn em? - Anh nói. Quả thật cô gái này khiến anh không thể yên lòng. Từ cái lần đầu tiên anh đã bị vẻ đẹp và cá tính của cô thu hút, cả tháng trời không đêm nào là anh không nghĩ về cô.
Khi biết mình là hàng xóm với cô, anh đã rất vui nhưng rồi anh lại phải chăm sóc cô khi cô ốm. Rồi bị cô đánh không biết bao nhiêu lần, bị cô làm cho bẽ mặt bao nhiêu lần nhưng trái tim anh khi nhìn thấy cô đều rung liên hồi. Đến lúc nãy, cô bảo không muốn bị dị nghị, điều đó làm anh tức điên lên. Anh không thể kiềm chế bản thân mà luồn tay ra sau gáy cô.
_Tôi...tôi...anh bỏ ra - Tôi nghe anh nói vậy không khỏi nóng mặt. Dù đã hôn rất nhiều lần nhưng lần này trong tình thế này, tim tôi lại đập liên hồi. Và cũng không thể thoát khỏi gọng kìm của anh vì nó quá chắc
Anh nhìn thấy mặt cô đỏ lên thì trông càng xinh hơn. Đôi mắt long lanh đang nhìn anh, không làm chủ bản thân, anh đặt một nụ hôn lên môi cô trong sự ngạc nhiên tột độ của cô.
Bờ môi ấm nóng cơ hồ khiến tôi không thể vùng vẫy gì mà chỉ có thể tuân theo. Tôi không hiểu bản thân tại sao lại như vậy thế nhưng mà tôi không thể từ chối anh. Nụ hôn làm tôi say đắm. Nó nhẹ nhàng nhưng lại mãnh liệt. Chẳng lẽ...anh lại có tình cảm với tôi. Tôi vòng tay qua cổ anh, tận hưởng nụ hôn. Nó khác với nụ hôn của Vương Quân là mạnh bạo, còn anh, chất chứa đầy yêu thương khiến tôi chìm đắm trong đó, tâm trí tôi trống rỗng.
Kết thúc nụ hôn, anh mỉm cười
Ghé vào tai tôi, anh bảo
_Tôi không biết, nhưng có lẽ, tôi đã thích em rồi - Anh nói thì thầm
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, tôi đã tỉnh táo. Không thể nào, tôi không thể có tình yêu thêm một lần nào nữa. Công việc của tôi bây giờ là làm cho công ty này phá sản dưới bàn tay của tôi, nó quá dơ bẩn vì người dơ bẩn đã xây dựng nên nó.
*Tối*
Tôi đang ngồi trong căn nhà một mình, nỗi cô đơn lại vây kín lấy tôi. Tôi ngồi trước màn hình vi tính, ngước nhìn ra cửa sổ nơi tấp nập người qua lại. Thành phố đang lung linh dưới ánh đèn, tôi rời ghế, đi lại phía cửa sổ bằng kính trong vắt khoanh tay lại ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm. Bất giác những hình ảnh về một gia đỉnh hạnh phúc mà tôi luôn tôn sùng hiện lên trong tâm trí. Rồi nối tiếp là những câu nói tàn nhẫn xuất phát từ người mẹ hiền dịu, những sự thật phũ phàng xuất phát từ người cha chính trực. Tôi hận những người ấy, những người làm niềm tin của tôi đổ vỡ chỉ trong phút chốc, những thứ tôi cho là mãi mãi đã đổ sụp, những thứ tôi cho là không thể xảy ra, nó đã xảy ra. Sự lạnh lẽo bỗng chốc vây kín tôi, nó khiến con tim tôi buốt giá. Đúng là cảnh vật càng mênh mông, bao la bao nhiêu thì con người lại nhỏ bé bấy nhiêu...Tôi đang chìm trong sự cô đơn, lạnh lẽo, không hơi ấm, không niềm tin vào một thứ gì
Haizzz - Tiếng thở dài vang lên trong không gian vắng lặng.
--------------------
*1 tháng sau*
Thấm thoát đã 1 tháng kể từ khi tôi vào công ty. Hằng ngày, tôi luôn lặp đi lặp lại công việc của mình như một con robot. Dậy là đi làm, ăn trưa, đi làm, đi về, nấu cơm, đi siêu thị, làm việc, ngủ. Một ngày của tôi trôi qua thật tẻ nhạt, không cảm xúc, không quan tâm đến một thứ gì. Kể cả việc tôi mưu tính để mọi thứ có thể đổ vỡ, để tôi có thể hàn gắn lại cái gia đình đấy. Nhưng không, tôi đã bỏ mặc tất cả, kể cả anh, người bên cạnh tôi nhiều nhất.
Chỉ vỏn vẹn 1 tháng mà tôi đã tạo dựng được danh tiếng bởi tôi đã giựt được một hợp đồng béo bở với tập đoàn MIL & KEY nổi tiếng. Với 2 vị chủ tịch lừng danh ấy, tôi chỉ mong được gặp một lần, đều đã có vợ thế nhưng đều còn rất đẹp trai. Tôi chỉ mong người yêu của tôi chỉ cần được một phần của anh Hoàng và anh Tuấn - chủ tịch của MIL & KEY đó mà thôi.
Đang mơ mộng thì giọng nói đáng ghét mà ngày nào tôi cũng phải nghe vang lên
_Thưa giám đốc, bên phía công ty MIL & KEY gửi người qua kí hợp đồng ạ - Thư kí Minh cúi đầu nói
Nghe đến MIL & KEY mắt tôi sáng như đèn pha. Nhưng mà có một người trong phòng luôn quan sát những cử động của người con gái ấy. Anh bĩu môi
_Gớm, đúng là mê trai - Đã thế cái từ trai lại được cái anh chàng điển trai ấy kéo dài
_Im đi, mỏ nhọn vừa thôi - Tôi thấy thế cũng đốp chát lại vì đâu phải dạng vừa đâu nè.
Thư kí Minh thấy vị giám đốc siêu lạnh lùng của công ty đang chuẩn bị choảng nhau thì rút lui. Vì cô hiểu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, vì thế rút là hay nhất. Cô ấy mỉm cười rồi lặng lẽ đi ra
_Cho tôi đi với - Nhật Hy lên tiếng
Tôi nhăn mặt nhìn gã. Cái thằng mắc gió này lại muốn làm gì nữa đây
_Đi đâu? - Tôi nhìn gã khó chịu, miệng cong lên hỏi
_Đi gặp đối tác...- Nhật Hy nói lắp
Đến lúc này thì tôi ngạc nhiên à nha. Hóa ra là ghen tị với tôi đây mà, nhưng đây là công việc của tôi, không được tranh giành
_Thích thì tự đi một mình đi - Tôi cắm đầu xuống lại cái máy tính.
Mỉm cười trong lòng, chắc giờ bộ mặt gã khó coi lắm
_Này, tôi nói thật đấy. Cho tôi đi cùng đi - Đúng lá cảnh này ta chỉ thấy nữ năn nỉ nam, thế nhưng lần này Nhật Hy đã năn nỉ cái người nữ đang lạnh lùng cặm cụi làm việc kia. Thật là ngược đời và anh cũng đang ngượng chết đây
_Đi nhưng có điều kiện nhé ! - Tôi nháy mắt, mặt nham hiểm. Tôi nghĩ thầm: hớ hớ số phận mi sắp rơi vào tay ta rồi.
Hy nhìn tôi rồi xoa cằm, trông có vẻ rất đắn đo. Chắc gã sợ khi nhìn thấy cái mặt tôi càng ngày càng nham hiểm thế này. Những rồi cuối cùng gã cũng nghiến răng, thở dài rồi
_Tôi đồng ý - Gã nói có vẻ rất khó nhọc lắm.
Tôi nghe vậy thì bật cười thành tiếng. Nhìn vẻ mặt của anh ta trông rất khó để chấp nhận, vậy mà
_Hahahaha, anh bỏ cái bộ mặt ấy đi. TÔi thấy mắc cười lắm zồi đó - Tôi ôm bụng cười lên cười xuống
--------------------------
*Destiny Coffee*
*Phịch*
2 cái xe ô tô đỗ cái phịch trong bãi giữ xe. Tôi hài lòng với quán này. Không hổ danh là MIL & KEY, nghe đâu quán này chính là chuỗi quán coffee phủ cả nước và người sáng lập ra nó chính là vợ quá cố của chủ tịch MIL&KEY. Tôi bước khỏi xe, tay lách cách cầm theo một đống tài liệu, đang rất khổ sở thì
_Để tôi cầm cho - Kết thúc câu nói thì đống tài liệu trên tay tôi được một người con trai mắc vest màu đen cầm đi mất. Gã đi nhanh như sợ ngượng. Tôi nhìn theo mỉm cười vì hành động đáng yêu ấy.
Tôi mau chóng lấy luôn cái túi xách của mình và đóng cửa xe vào. Chạy theo cái tên đi đằng trước kia
_Đợi tôi với nào
----------------
Nãy mới trong bãi gửi xe đã thấy một màu cổ điển rồi. Bước vào trong quán tôi lại càng thấy được sự cổ điển ấy được thể hiện rõ nét hơn bao giờ hết. Tất cả đồ dùng của quán đều sử dụng màu đỏ bóc-đô còn tường thì sơn màu gỗ, ánh sáng màu vàng. Những điều ấy làm tôi choáng ngợp, quả là MIL&KEY - tập đoàn lớn nhất cả nước.
Bỗng...Một bàn tay kéo tôi lại
_Ngọc...- Người ấy có vẻ gấp gáp.
Tôi giật mình, quay lại theo phản xạ. Là một người đàn ông đã khoảng 40 tuổi, mặt mũi rất điển trai, người đó cũng giật mình khi nhìn thấy tôi. Ánh mắt người ấy dao động, đầy yêu thương và tràn đầy sự nhớ nhung vô hạn.
Tôi nhăn mặt khi người ấy nắm lấy khuỷu tay tôi
_Ngọc, phải em không? - Người ấy nhăn mặt hỏi. Tôi nhíu mày
_Xin lỗi nhưng anh đã lầm người rồi ạ. Tôi không phải là người anh đang tìm kiếm. - Tôi nói rồi gỡ tay anh ta xuống, đi thẳng lên chỗ hẹn.
Hy cũng đứng lại nhìn nhưng tôi đi đến chỗ gã
_Đi thôi, chỉ là nhận lầm người
Lên đến chỗ hẹn, là ở trên tầng 2 đó là một bàn cạnh cửa sổ với những bông hoa Lavender đặt trên bậu cửa sổ. Đúng là loại hoa tôi thích mà. Nhìn từ xa thì chỗ đó đã có người ngồi sẵn đó. Là con trai. Một người có mái tóc màu đen đang ngồi nhâm nhi coffee. TÔi đi lại, mặt tươi cười đang chuẩn bị giơ tay ra để bắt.
_Xin chào, tôi là Hàn Băng, giám đốc điều hành FMP - Nghe thấy tiếng nói, người đó cũng nhìn lên. Đôi mắt màu tím đột nhiên xoáy vào tâm can tôi. Ánh mắt cậu ta cũng ngạc nhiên không kém, giống với người lúc nãy.
_Ngọc...- Lại là cái Ngọc vang lên khi người đó nhìn thấy tôi. Chẳng lẽ tôi giống người đó đến thế sao? Tôi nhăn mặt, rụt tay lại
Nhưng người này đột nhiên bừng tỉnh, hắn lại đưa tay ra tó ý muốn bắt tay với tôi. Tôi cũng không thích gì, một ngày bị nhận nhầm 2 lần. Cũng bắt tay anh ta tỏ ra thiện chí. CÒn cái người con trai đi cạnh tôi chả làm tích sự gì chỉ có cầm tài liệu và anh ta đã ngồi xuống ghế từ bao giờ.
_Cô ngồi đi, xin lỗi vì sự bất lịch sự lúc nãy - Người con trai đó mỉm cười. TÔi cũng phải loại hẹp hòi gì nên cũng chập nhận cho qua
Tôi chưa kịp nói gì thì cô phục vụ đã đi ra
_2 người dùng gì ạ? - Chị ta đưa cho tôi một cuốn menu. Không cần nhìn, tôi trả lời
_Cà phê đen đặc nóng - Tôi nói mà làm cho cả 2 người con trai kia trố mắt nhìn. Hy nhăn mặt quay sang nhìn tôi
_Uống thế sẽ bị say đấy. Đổi cái khác đi. Chị ơi cho tôi 2 ly capuchinno, bỏ ly kia đi nha chị - Gã nói rồi nháy mắt với chị nhân viên trong sự ngạc nhiên xen lẫn tức giận của tôi.
Cái gì thế? THằng cha này dám giỡn mặt với tôi à? TÔi đưa ánh mắt tức giận tột độ nhìn thằng cha đang ngồi rung đùi kia.
Tức quá nhưng không thể làm gì vì còn đối tác đang ngồi đối diện. TÔi bèn quay sang cười cười, để cho thằng cha MIL&KEY yên tâm.
_Chúng ta...
_Chào mọi người -TÔi chưa kịp nói xong thì một giọng nói quen quen vang lên cắt đứt câu nói của tôi. TÔi nhìn lên người ấy. Trời ạ, số hôm nay thật xui mà. Là cái ông lúc nãy, ông ấy nhìn tôi cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng rồi ông ấy nở nụ cười tỏa nắng. Đưa tay ra
_Lại gặp cô ở đây. Không ngờ cô chính là đối tác của tôi. Xin tự giới thiệu, tôi là Nguyễn Vương Hoàng - chủ tịch MIL&KEY, xin hân hạnh được gặp cô
Lời ông già ấy nói như sét đánh ngang tai tôi. Hóa ra đây là chủ tịch MIL&KEY sao? Mắt tôi sáng rỡ.
_Không có gì, thật hân hạnh khi được gặp tiền bối ở đây. Xin chỉ bảo - Dù cho trong lòng có sướng thì cũng kìm nén. Người ngồi bên cạnh tôi không nói lời nào, nhưng sát khí tỏa ra đùng đùng.
------------------------------
_OAAAAAAAAA quá đã đi mà. Thật may mắn quá đi. Tôi phục tôi quá, anh có thấy vậy không? - Tôi vui sướng khi cuộc làm ăn thành công mĩ mãn. Tôi đã kí hợp đồng với MIL&KEY. Hợp đồng béo bở mà ai ai cũng mong ước.
Hy nhìn cô gái trước mặt mà không khỏi ngán ngẩm. Anh vẫn lủi thủi cầm tài liệu cho cô. Ai đời mặc váy công sở, chân thì đi giày cao gót mà nhảy chân sáo như con điên thế kia không trời. Ai nhìn vào lại tưởng FMP lại tuyển con điên vào làm giám đốc. Nhưng biết làm sao được khi chính anh cũng vui cơ mà.
*Công ty FMP-Phòng giám đốc*
_Ôi hôm nay thật vui quá! Anh có thấy vậy không? - Tôi vui đến nỗi mà nụ cười không tắt được trên môi. CÓ lẽ cùng vì thế mà cái con người bình thường chẳng thèm cười miếng nào kia cũng phải cười theo tôi
Tôi thật phục mình quá đi mất thôi.
*CỐc cốc* Tiếng gõ cửa vang lên sau đó là thư kí Minh bước vào
_THưa giám đốc, anh Vương Quân có gửi cho giám đốc cái này ạ - Thư kí Minh chìa ra cho tôi một tấm thiệp màu đỏ như thiệp cưới. TÔi đón lấy rồi thư kí ra ngoài
Mùi hương của tấm thiệp thật dễ chịu nhưng nó làm lòng tôi đau đớn, khó chịu biết bao. Nụ cười tôi tắt ngấm, thay vào đó là bộ mặt đang tái đi, bàn tay tôi lạnh ngắt run run mở tâm thiệp.
Và như tôi suy đoán, đó chính là thiệp cưới của Vương Quân
Từng chữ, từng chữ trên đó như muốn cào xé lòng tôi
Chú rể: Nguyễn Vương Quân - trưởng nam
Cô dâu: Đoàn Thúy Hạnh - Thứ nữ
Hôn lễ được cử hành vào X/Y/ZZZZ, mong bạn đến dự
TÔi nắm chặt tay ngăn dòng nước mắt trào ra. Ép nó phải chảy ngược vào tim làm tim tôi đau nhói. Ai bảo là tôi hết yêu Vương Quân chứ, ai bảo là tôi đã hoàn toàn chấp nhận hôn lễ này chứ? Bổng tấm thiệp bị giật khỏi tay tôi. Một vòng tay to lớn ôm tôi vào lòng
_Em đừng khóc - Giọng nói trầm ấm vang lên. Tuyến lệ của tôi đã chịu hết nổi. TÔi khóc òa lên trong vòng tay người đó
Một căn phòng thoáng mát với đầy đủ ánh sáng, đằng sau bàn làm việc là những ô cửa kính trong suốt có thể nhìn toàn cảnh thành phố, thật giống với căn hộ của tôi. Nhưng ở đây là cảnh tấp nập của những dòng người đi buôn đi bán, đi làm và cả cảnh những hàng quán xung quanh nữa, nó không giống kiểu tấp nập đi làm như chỗ tôi hay chí ít, chỗ tôi có thể nhìn rõ toàn cảnh hơn vì không có tòa nhà nào che khuất. Thư kí Minh dẫn tôi đến một bàn trống trong phòng, bàn còn lại chắc là của tên kia vì hồ sơ chồng chất cùng với cái laptop vẫn còn mở màn hình.
Tôi sờ bên tấm bảng : GIẢM ĐỐC ĐIỀU HÀNH: HOÀNG HÀN BĂNG
Mỉm cưởi chua chát, cái chức này có phải quá dễ dàng đối với tôi. Từ nay có thể tôi sẽ chẳng lo về tiền nữa vì lương của giám đốc điều hành FMP không phải nhỏ thế nhưng ở đây, tôi sẽ khó có thể tìm được khuôn mặt chân thật, sống thật với cảm xúc của mình như ở trường. Tôi nhớ Linh, nhớ Hạnh, nhớ anh Thành, chị Bình hay là thầy hiệu trưởng luôn tươi cười và thích cốc đầu tôi. Công ty này tràn ngập mùi tội lỗi với những thủ đoạn chà đạp nhau để có được chức tước
Đang mân mê thì
Cạch - Tiếng cửa mở. Tên hách dịch vào, tôi nhìn gã rồi lại mân mê cái tấm bảng ấy
Gã nhìn thấy tôi như vậy thì cười khinh khỉnh, gã có vẻ khinh tôi lắm.
_Thích lắm à? Đúng là con ông cháu cha, mong cô không phải như lời đồn - Anh ta nói rồi cởi áo khoác treo lên móc, ngồi cái phịch xuống chiếc ghế màu đen. Ánh nắng hắt vào, làm cho anh ta càng đẹp trai hơn. Nhưng tôi không phải cái loại mê trai
_Chẳng thích thú gì, chẳng qua bị ép. Thôi, dù gì cũng là đồng nghiệp. Ở công ty hãy đối xử với nhau bình thường, tôi không thích quá chớn và việc anh ở ngay cạnh nhà tôi thì không được tiết lộ. - Tôi nói nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro của anh
Anh ta lại cười nửa miệng
_Sao? Cô sợ gì?
_Không phải sợ, nhưng ở công ty làm chung phòng, về nhà thì ở cạnh nhà nhau, nhân viên sẽ dị nghị - Tôi tiến về phía anh ta.
Anh ta nghe tôi nói lại cười nửa miệng. Sao tôi ghét cái điệu cười này thế không biết. Nhưng rồi anh ta đột nhiên đứng dậy, mùi bạc hà xộc vào mũi tôi, anh ta luồn tay ra sau gáy tôi và dí sát mặt anh ta vào mặt tôi. Tôi giật mình, mở to mắt
_Em sợ thế này sao? - Chóp mũi chúng tôi chạm nhau, trán chúng tôi chạm nhau. Nếu như anh với tôi và người yêu thì thật là lãng mạn. Thế nhưng, chúng tôi chả là gì cả. Nhưng trái tim tôi cũng đập liên hồi.
Rồi tôi nhắm mắt, trấn an mình
_Tôi nghĩ, anh đang cư xử không đúng đâu- Tôi khó chịu
_Em nghĩ sao nếu tôi hôn em? - Anh nói. Quả thật cô gái này khiến anh không thể yên lòng. Từ cái lần đầu tiên anh đã bị vẻ đẹp và cá tính của cô thu hút, cả tháng trời không đêm nào là anh không nghĩ về cô.
Khi biết mình là hàng xóm với cô, anh đã rất vui nhưng rồi anh lại phải chăm sóc cô khi cô ốm. Rồi bị cô đánh không biết bao nhiêu lần, bị cô làm cho bẽ mặt bao nhiêu lần nhưng trái tim anh khi nhìn thấy cô đều rung liên hồi. Đến lúc nãy, cô bảo không muốn bị dị nghị, điều đó làm anh tức điên lên. Anh không thể kiềm chế bản thân mà luồn tay ra sau gáy cô.
_Tôi...tôi...anh bỏ ra - Tôi nghe anh nói vậy không khỏi nóng mặt. Dù đã hôn rất nhiều lần nhưng lần này trong tình thế này, tim tôi lại đập liên hồi. Và cũng không thể thoát khỏi gọng kìm của anh vì nó quá chắc
Anh nhìn thấy mặt cô đỏ lên thì trông càng xinh hơn. Đôi mắt long lanh đang nhìn anh, không làm chủ bản thân, anh đặt một nụ hôn lên môi cô trong sự ngạc nhiên tột độ của cô.
Bờ môi ấm nóng cơ hồ khiến tôi không thể vùng vẫy gì mà chỉ có thể tuân theo. Tôi không hiểu bản thân tại sao lại như vậy thế nhưng mà tôi không thể từ chối anh. Nụ hôn làm tôi say đắm. Nó nhẹ nhàng nhưng lại mãnh liệt. Chẳng lẽ...anh lại có tình cảm với tôi. Tôi vòng tay qua cổ anh, tận hưởng nụ hôn. Nó khác với nụ hôn của Vương Quân là mạnh bạo, còn anh, chất chứa đầy yêu thương khiến tôi chìm đắm trong đó, tâm trí tôi trống rỗng.
Kết thúc nụ hôn, anh mỉm cười
Ghé vào tai tôi, anh bảo
_Tôi không biết, nhưng có lẽ, tôi đã thích em rồi - Anh nói thì thầm
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, tôi đã tỉnh táo. Không thể nào, tôi không thể có tình yêu thêm một lần nào nữa. Công việc của tôi bây giờ là làm cho công ty này phá sản dưới bàn tay của tôi, nó quá dơ bẩn vì người dơ bẩn đã xây dựng nên nó.
*Tối*
Tôi đang ngồi trong căn nhà một mình, nỗi cô đơn lại vây kín lấy tôi. Tôi ngồi trước màn hình vi tính, ngước nhìn ra cửa sổ nơi tấp nập người qua lại. Thành phố đang lung linh dưới ánh đèn, tôi rời ghế, đi lại phía cửa sổ bằng kính trong vắt khoanh tay lại ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm. Bất giác những hình ảnh về một gia đỉnh hạnh phúc mà tôi luôn tôn sùng hiện lên trong tâm trí. Rồi nối tiếp là những câu nói tàn nhẫn xuất phát từ người mẹ hiền dịu, những sự thật phũ phàng xuất phát từ người cha chính trực. Tôi hận những người ấy, những người làm niềm tin của tôi đổ vỡ chỉ trong phút chốc, những thứ tôi cho là mãi mãi đã đổ sụp, những thứ tôi cho là không thể xảy ra, nó đã xảy ra. Sự lạnh lẽo bỗng chốc vây kín tôi, nó khiến con tim tôi buốt giá. Đúng là cảnh vật càng mênh mông, bao la bao nhiêu thì con người lại nhỏ bé bấy nhiêu...Tôi đang chìm trong sự cô đơn, lạnh lẽo, không hơi ấm, không niềm tin vào một thứ gì
Haizzz - Tiếng thở dài vang lên trong không gian vắng lặng.
--------------------
*1 tháng sau*
Thấm thoát đã 1 tháng kể từ khi tôi vào công ty. Hằng ngày, tôi luôn lặp đi lặp lại công việc của mình như một con robot. Dậy là đi làm, ăn trưa, đi làm, đi về, nấu cơm, đi siêu thị, làm việc, ngủ. Một ngày của tôi trôi qua thật tẻ nhạt, không cảm xúc, không quan tâm đến một thứ gì. Kể cả việc tôi mưu tính để mọi thứ có thể đổ vỡ, để tôi có thể hàn gắn lại cái gia đình đấy. Nhưng không, tôi đã bỏ mặc tất cả, kể cả anh, người bên cạnh tôi nhiều nhất.
Chỉ vỏn vẹn 1 tháng mà tôi đã tạo dựng được danh tiếng bởi tôi đã giựt được một hợp đồng béo bở với tập đoàn MIL & KEY nổi tiếng. Với 2 vị chủ tịch lừng danh ấy, tôi chỉ mong được gặp một lần, đều đã có vợ thế nhưng đều còn rất đẹp trai. Tôi chỉ mong người yêu của tôi chỉ cần được một phần của anh Hoàng và anh Tuấn - chủ tịch của MIL & KEY đó mà thôi.
Đang mơ mộng thì giọng nói đáng ghét mà ngày nào tôi cũng phải nghe vang lên
_Thưa giám đốc, bên phía công ty MIL & KEY gửi người qua kí hợp đồng ạ - Thư kí Minh cúi đầu nói
Nghe đến MIL & KEY mắt tôi sáng như đèn pha. Nhưng mà có một người trong phòng luôn quan sát những cử động của người con gái ấy. Anh bĩu môi
_Gớm, đúng là mê trai - Đã thế cái từ trai lại được cái anh chàng điển trai ấy kéo dài
_Im đi, mỏ nhọn vừa thôi - Tôi thấy thế cũng đốp chát lại vì đâu phải dạng vừa đâu nè.
Thư kí Minh thấy vị giám đốc siêu lạnh lùng của công ty đang chuẩn bị choảng nhau thì rút lui. Vì cô hiểu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, vì thế rút là hay nhất. Cô ấy mỉm cười rồi lặng lẽ đi ra
_Cho tôi đi với - Nhật Hy lên tiếng
Tôi nhăn mặt nhìn gã. Cái thằng mắc gió này lại muốn làm gì nữa đây
_Đi đâu? - Tôi nhìn gã khó chịu, miệng cong lên hỏi
_Đi gặp đối tác...- Nhật Hy nói lắp
Đến lúc này thì tôi ngạc nhiên à nha. Hóa ra là ghen tị với tôi đây mà, nhưng đây là công việc của tôi, không được tranh giành
_Thích thì tự đi một mình đi - Tôi cắm đầu xuống lại cái máy tính.
Mỉm cười trong lòng, chắc giờ bộ mặt gã khó coi lắm
_Này, tôi nói thật đấy. Cho tôi đi cùng đi - Đúng lá cảnh này ta chỉ thấy nữ năn nỉ nam, thế nhưng lần này Nhật Hy đã năn nỉ cái người nữ đang lạnh lùng cặm cụi làm việc kia. Thật là ngược đời và anh cũng đang ngượng chết đây
_Đi nhưng có điều kiện nhé ! - Tôi nháy mắt, mặt nham hiểm. Tôi nghĩ thầm: hớ hớ số phận mi sắp rơi vào tay ta rồi.
Hy nhìn tôi rồi xoa cằm, trông có vẻ rất đắn đo. Chắc gã sợ khi nhìn thấy cái mặt tôi càng ngày càng nham hiểm thế này. Những rồi cuối cùng gã cũng nghiến răng, thở dài rồi
_Tôi đồng ý - Gã nói có vẻ rất khó nhọc lắm.
Tôi nghe vậy thì bật cười thành tiếng. Nhìn vẻ mặt của anh ta trông rất khó để chấp nhận, vậy mà
_Hahahaha, anh bỏ cái bộ mặt ấy đi. TÔi thấy mắc cười lắm zồi đó - Tôi ôm bụng cười lên cười xuống
--------------------------
*Destiny Coffee*
*Phịch*
2 cái xe ô tô đỗ cái phịch trong bãi giữ xe. Tôi hài lòng với quán này. Không hổ danh là MIL & KEY, nghe đâu quán này chính là chuỗi quán coffee phủ cả nước và người sáng lập ra nó chính là vợ quá cố của chủ tịch MIL&KEY. Tôi bước khỏi xe, tay lách cách cầm theo một đống tài liệu, đang rất khổ sở thì
_Để tôi cầm cho - Kết thúc câu nói thì đống tài liệu trên tay tôi được một người con trai mắc vest màu đen cầm đi mất. Gã đi nhanh như sợ ngượng. Tôi nhìn theo mỉm cười vì hành động đáng yêu ấy.
Tôi mau chóng lấy luôn cái túi xách của mình và đóng cửa xe vào. Chạy theo cái tên đi đằng trước kia
_Đợi tôi với nào
----------------
Nãy mới trong bãi gửi xe đã thấy một màu cổ điển rồi. Bước vào trong quán tôi lại càng thấy được sự cổ điển ấy được thể hiện rõ nét hơn bao giờ hết. Tất cả đồ dùng của quán đều sử dụng màu đỏ bóc-đô còn tường thì sơn màu gỗ, ánh sáng màu vàng. Những điều ấy làm tôi choáng ngợp, quả là MIL&KEY - tập đoàn lớn nhất cả nước.
Bỗng...Một bàn tay kéo tôi lại
_Ngọc...- Người ấy có vẻ gấp gáp.
Tôi giật mình, quay lại theo phản xạ. Là một người đàn ông đã khoảng 40 tuổi, mặt mũi rất điển trai, người đó cũng giật mình khi nhìn thấy tôi. Ánh mắt người ấy dao động, đầy yêu thương và tràn đầy sự nhớ nhung vô hạn.
Tôi nhăn mặt khi người ấy nắm lấy khuỷu tay tôi
_Ngọc, phải em không? - Người ấy nhăn mặt hỏi. Tôi nhíu mày
_Xin lỗi nhưng anh đã lầm người rồi ạ. Tôi không phải là người anh đang tìm kiếm. - Tôi nói rồi gỡ tay anh ta xuống, đi thẳng lên chỗ hẹn.
Hy cũng đứng lại nhìn nhưng tôi đi đến chỗ gã
_Đi thôi, chỉ là nhận lầm người
Lên đến chỗ hẹn, là ở trên tầng 2 đó là một bàn cạnh cửa sổ với những bông hoa Lavender đặt trên bậu cửa sổ. Đúng là loại hoa tôi thích mà. Nhìn từ xa thì chỗ đó đã có người ngồi sẵn đó. Là con trai. Một người có mái tóc màu đen đang ngồi nhâm nhi coffee. TÔi đi lại, mặt tươi cười đang chuẩn bị giơ tay ra để bắt.
_Xin chào, tôi là Hàn Băng, giám đốc điều hành FMP - Nghe thấy tiếng nói, người đó cũng nhìn lên. Đôi mắt màu tím đột nhiên xoáy vào tâm can tôi. Ánh mắt cậu ta cũng ngạc nhiên không kém, giống với người lúc nãy.
_Ngọc...- Lại là cái Ngọc vang lên khi người đó nhìn thấy tôi. Chẳng lẽ tôi giống người đó đến thế sao? Tôi nhăn mặt, rụt tay lại
Nhưng người này đột nhiên bừng tỉnh, hắn lại đưa tay ra tó ý muốn bắt tay với tôi. Tôi cũng không thích gì, một ngày bị nhận nhầm 2 lần. Cũng bắt tay anh ta tỏ ra thiện chí. CÒn cái người con trai đi cạnh tôi chả làm tích sự gì chỉ có cầm tài liệu và anh ta đã ngồi xuống ghế từ bao giờ.
_Cô ngồi đi, xin lỗi vì sự bất lịch sự lúc nãy - Người con trai đó mỉm cười. TÔi cũng phải loại hẹp hòi gì nên cũng chập nhận cho qua
Tôi chưa kịp nói gì thì cô phục vụ đã đi ra
_2 người dùng gì ạ? - Chị ta đưa cho tôi một cuốn menu. Không cần nhìn, tôi trả lời
_Cà phê đen đặc nóng - Tôi nói mà làm cho cả 2 người con trai kia trố mắt nhìn. Hy nhăn mặt quay sang nhìn tôi
_Uống thế sẽ bị say đấy. Đổi cái khác đi. Chị ơi cho tôi 2 ly capuchinno, bỏ ly kia đi nha chị - Gã nói rồi nháy mắt với chị nhân viên trong sự ngạc nhiên xen lẫn tức giận của tôi.
Cái gì thế? THằng cha này dám giỡn mặt với tôi à? TÔi đưa ánh mắt tức giận tột độ nhìn thằng cha đang ngồi rung đùi kia.
Tức quá nhưng không thể làm gì vì còn đối tác đang ngồi đối diện. TÔi bèn quay sang cười cười, để cho thằng cha MIL&KEY yên tâm.
_Chúng ta...
_Chào mọi người -TÔi chưa kịp nói xong thì một giọng nói quen quen vang lên cắt đứt câu nói của tôi. TÔi nhìn lên người ấy. Trời ạ, số hôm nay thật xui mà. Là cái ông lúc nãy, ông ấy nhìn tôi cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng rồi ông ấy nở nụ cười tỏa nắng. Đưa tay ra
_Lại gặp cô ở đây. Không ngờ cô chính là đối tác của tôi. Xin tự giới thiệu, tôi là Nguyễn Vương Hoàng - chủ tịch MIL&KEY, xin hân hạnh được gặp cô
Lời ông già ấy nói như sét đánh ngang tai tôi. Hóa ra đây là chủ tịch MIL&KEY sao? Mắt tôi sáng rỡ.
_Không có gì, thật hân hạnh khi được gặp tiền bối ở đây. Xin chỉ bảo - Dù cho trong lòng có sướng thì cũng kìm nén. Người ngồi bên cạnh tôi không nói lời nào, nhưng sát khí tỏa ra đùng đùng.
------------------------------
_OAAAAAAAAA quá đã đi mà. Thật may mắn quá đi. Tôi phục tôi quá, anh có thấy vậy không? - Tôi vui sướng khi cuộc làm ăn thành công mĩ mãn. Tôi đã kí hợp đồng với MIL&KEY. Hợp đồng béo bở mà ai ai cũng mong ước.
Hy nhìn cô gái trước mặt mà không khỏi ngán ngẩm. Anh vẫn lủi thủi cầm tài liệu cho cô. Ai đời mặc váy công sở, chân thì đi giày cao gót mà nhảy chân sáo như con điên thế kia không trời. Ai nhìn vào lại tưởng FMP lại tuyển con điên vào làm giám đốc. Nhưng biết làm sao được khi chính anh cũng vui cơ mà.
*Công ty FMP-Phòng giám đốc*
_Ôi hôm nay thật vui quá! Anh có thấy vậy không? - Tôi vui đến nỗi mà nụ cười không tắt được trên môi. CÓ lẽ cùng vì thế mà cái con người bình thường chẳng thèm cười miếng nào kia cũng phải cười theo tôi
Tôi thật phục mình quá đi mất thôi.
*CỐc cốc* Tiếng gõ cửa vang lên sau đó là thư kí Minh bước vào
_THưa giám đốc, anh Vương Quân có gửi cho giám đốc cái này ạ - Thư kí Minh chìa ra cho tôi một tấm thiệp màu đỏ như thiệp cưới. TÔi đón lấy rồi thư kí ra ngoài
Mùi hương của tấm thiệp thật dễ chịu nhưng nó làm lòng tôi đau đớn, khó chịu biết bao. Nụ cười tôi tắt ngấm, thay vào đó là bộ mặt đang tái đi, bàn tay tôi lạnh ngắt run run mở tâm thiệp.
Và như tôi suy đoán, đó chính là thiệp cưới của Vương Quân
Từng chữ, từng chữ trên đó như muốn cào xé lòng tôi
Chú rể: Nguyễn Vương Quân - trưởng nam
Cô dâu: Đoàn Thúy Hạnh - Thứ nữ
Hôn lễ được cử hành vào X/Y/ZZZZ, mong bạn đến dự
TÔi nắm chặt tay ngăn dòng nước mắt trào ra. Ép nó phải chảy ngược vào tim làm tim tôi đau nhói. Ai bảo là tôi hết yêu Vương Quân chứ, ai bảo là tôi đã hoàn toàn chấp nhận hôn lễ này chứ? Bổng tấm thiệp bị giật khỏi tay tôi. Một vòng tay to lớn ôm tôi vào lòng
_Em đừng khóc - Giọng nói trầm ấm vang lên. Tuyến lệ của tôi đã chịu hết nổi. TÔi khóc òa lên trong vòng tay người đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.