Chương 37
Nguyễn Linh 's
26/04/2018
Cô cứ thế bước ra ngoài bỏ mặc Tô Thành Cương ông đã ngã gục. Rất nhiều
người chạy ra đỡ ông nhưng bị ông đuổi hết đi. Mọi người không ai dám
lại gần nên đã lặng lặng đi về phòng, trong lòng có chút lo lắng cho Tô
Thành Cương, chưa bao giờ họ thấy ông chủ của mình trong hoàn cảnh này.
Chỉ vì câu nói của một đứa đáng tuổi con ông đã khiến ông ngã quỵ.
Tô Thành Cương lấy điện thoại ra gọi điện cho một người.
- Chuyện tôi kêu cậu làm đến đâu rồi?
- Đừng có nói với tôi bằng cái giọng sai khiến như thế. Ông nên nhớ tôi thích thì tôi làm ông không thể nào quản lí được. Ông phải phụ thuộc vào tôi rất nhiều đấy.
- Nhiều chuyện - Ông gầm lên - Rốt cuộc cậu làm đến đâu rồi.
- Vừa mới xong. - Bên đầu dây kia khẽ đáp lại. - Công nhận loại bỏ được con này khó thật đấy. Ông lại muốn tôi làm thêm gì à.
Tô Thành Cương bị tên kia đoán trúng cũng không giật mình vì chỉ khi có việc ông mới gọi điện thoại nó hắn. Ông ngồi xuống ghế thở dài.
- Tôi muốn cậu loại bỏ Thập Vĩ Ca.
Im lặng 1 giây, 2 giây, 3 giây... tên kia hét lớn.
- Ông điên à Tô Thành Cương. Dù tôi gan to đến mức nào cũng đâu dám động vào con điên đó. Chỉ cần sơ sảy thất bại là chỉ có nước chết. Lần vừa rồi ông kêu tôi loại Hồng Ly là tôi đã đủ mệt rồi. Người của con gái ông không có dễ chơi đâu.
Nói xong hắn vội vã cúp máy.
***********************************
Bên Bang Thiết Lam.
Nhan Tiếu lật cả bàn rượi làm nó đổ vỡ hết. Cô trừng mắt len nhìn đám đàn em đang cúi đầu sợ sệt trước mắt.
- CHÚNG MÀY DÁM LÀM THẾ VỚI THIẾT LAM À! Tao nuôi chúng mày ăn giúp chúng mày thoát bao nhiêu vụ trên giang hồ rồi. Sao chúng mày dám phản bội tao!!!
Một khi Nhan Tiếu đã tức giận thì không ai có thể ngăn cản được cô ấy, kể cả người cô ấy yêu.
- Chị... tụi em không cố ý - Một con nhỏ quỳ ở dưới nước mắt dàn dụa cầu xin Nhan Tiếu - Chị.. tụi em bị ép buộc, nếu không làm như thế gia đình tụi em sẽ chết.
Nhan Tiếu nghe tới đây giật mình quay đầu nhìn Alen. Alen nghiêm mặt nhìn đám đàn em. Chỉ khi nào xử lý công việc nghiêm túc anh mới để gương mặt như vậy. Nhan Tiếu ngồi xuống, giờ cô không còn túc giận nữa mà bình tĩnh hơn hỏi.
- Gia đình sẽ chết???
- Chị. - Cô gái vừa rồi lên tiếng. - Chị biết em phải nghỉ học đi làm để nuôi đứa em gái mới 10 tuổi đi học. Cuộc sống khó khăn đụng độ bao nhiêu người trong giang hồ. Được bọn chị cứu vớt bảo vệ em làm sao có thể phản bội lại được. Nhưng chúng nó bắt em gái em rồi... Nếu... nếu không làm theo em gái em sẽ chết... chúng sẽ giết nó mất. Cả đời em chỉ còn mỗi em gái em là người thân, nó mà làm sao thì em đâu còn muốn sống nữa...
Cô gái vừa khóc vừa nói nức nở. Nhan Tiếu mặt đỏ ngầu tức giận.
- MẸ KHIẾP! ĐỨA NÀO CHƠI HÈN THẾ! Mau nói với chị, chị sẽ giúp em cứu con bé về.
- Chị. Chị... - Cả đám quỳ dưới nhao nhao. - Hãy cứu cả mẹ em, gia đình tụi em nữa.
Lúc này ALen mới tiến lên trầm lặng nói nhỏ.
- Yên tâm sẽ không để ai chịu uẩn khúc nữa. - Quay đầu sang Tố Tố
- Tố Tố, chị cô Hồng Ly chết rồi. Cũng đừng đau buồn quá. Mau cho người đi cứu người của gia đình họ.
Tố Tố tiến lên, cô rơi nước mắt gật đầu. Cô quỳ xuống trước mặt bọn họ. Tất cả dập đầu xin lỗi cô, mong cô tha thứ. Tố Tố lau nước mắt dài trên má, cười nhẹ một tiếng nói.
- Tôi không trách mọi người. Công việc của chúng ta sống chết ngay mai không ai biết được. Huống gì mọi người là vì gia đình mình. Chị tôi chết cũng không giận mọi người. Có giận, có hận thì phải hận lũ hèn hạ chơi trò thu đoạn này.
Tô Thành Cương lấy điện thoại ra gọi điện cho một người.
- Chuyện tôi kêu cậu làm đến đâu rồi?
- Đừng có nói với tôi bằng cái giọng sai khiến như thế. Ông nên nhớ tôi thích thì tôi làm ông không thể nào quản lí được. Ông phải phụ thuộc vào tôi rất nhiều đấy.
- Nhiều chuyện - Ông gầm lên - Rốt cuộc cậu làm đến đâu rồi.
- Vừa mới xong. - Bên đầu dây kia khẽ đáp lại. - Công nhận loại bỏ được con này khó thật đấy. Ông lại muốn tôi làm thêm gì à.
Tô Thành Cương bị tên kia đoán trúng cũng không giật mình vì chỉ khi có việc ông mới gọi điện thoại nó hắn. Ông ngồi xuống ghế thở dài.
- Tôi muốn cậu loại bỏ Thập Vĩ Ca.
Im lặng 1 giây, 2 giây, 3 giây... tên kia hét lớn.
- Ông điên à Tô Thành Cương. Dù tôi gan to đến mức nào cũng đâu dám động vào con điên đó. Chỉ cần sơ sảy thất bại là chỉ có nước chết. Lần vừa rồi ông kêu tôi loại Hồng Ly là tôi đã đủ mệt rồi. Người của con gái ông không có dễ chơi đâu.
Nói xong hắn vội vã cúp máy.
***********************************
Bên Bang Thiết Lam.
Nhan Tiếu lật cả bàn rượi làm nó đổ vỡ hết. Cô trừng mắt len nhìn đám đàn em đang cúi đầu sợ sệt trước mắt.
- CHÚNG MÀY DÁM LÀM THẾ VỚI THIẾT LAM À! Tao nuôi chúng mày ăn giúp chúng mày thoát bao nhiêu vụ trên giang hồ rồi. Sao chúng mày dám phản bội tao!!!
Một khi Nhan Tiếu đã tức giận thì không ai có thể ngăn cản được cô ấy, kể cả người cô ấy yêu.
- Chị... tụi em không cố ý - Một con nhỏ quỳ ở dưới nước mắt dàn dụa cầu xin Nhan Tiếu - Chị.. tụi em bị ép buộc, nếu không làm như thế gia đình tụi em sẽ chết.
Nhan Tiếu nghe tới đây giật mình quay đầu nhìn Alen. Alen nghiêm mặt nhìn đám đàn em. Chỉ khi nào xử lý công việc nghiêm túc anh mới để gương mặt như vậy. Nhan Tiếu ngồi xuống, giờ cô không còn túc giận nữa mà bình tĩnh hơn hỏi.
- Gia đình sẽ chết???
- Chị. - Cô gái vừa rồi lên tiếng. - Chị biết em phải nghỉ học đi làm để nuôi đứa em gái mới 10 tuổi đi học. Cuộc sống khó khăn đụng độ bao nhiêu người trong giang hồ. Được bọn chị cứu vớt bảo vệ em làm sao có thể phản bội lại được. Nhưng chúng nó bắt em gái em rồi... Nếu... nếu không làm theo em gái em sẽ chết... chúng sẽ giết nó mất. Cả đời em chỉ còn mỗi em gái em là người thân, nó mà làm sao thì em đâu còn muốn sống nữa...
Cô gái vừa khóc vừa nói nức nở. Nhan Tiếu mặt đỏ ngầu tức giận.
- MẸ KHIẾP! ĐỨA NÀO CHƠI HÈN THẾ! Mau nói với chị, chị sẽ giúp em cứu con bé về.
- Chị. Chị... - Cả đám quỳ dưới nhao nhao. - Hãy cứu cả mẹ em, gia đình tụi em nữa.
Lúc này ALen mới tiến lên trầm lặng nói nhỏ.
- Yên tâm sẽ không để ai chịu uẩn khúc nữa. - Quay đầu sang Tố Tố
- Tố Tố, chị cô Hồng Ly chết rồi. Cũng đừng đau buồn quá. Mau cho người đi cứu người của gia đình họ.
Tố Tố tiến lên, cô rơi nước mắt gật đầu. Cô quỳ xuống trước mặt bọn họ. Tất cả dập đầu xin lỗi cô, mong cô tha thứ. Tố Tố lau nước mắt dài trên má, cười nhẹ một tiếng nói.
- Tôi không trách mọi người. Công việc của chúng ta sống chết ngay mai không ai biết được. Huống gì mọi người là vì gia đình mình. Chị tôi chết cũng không giận mọi người. Có giận, có hận thì phải hận lũ hèn hạ chơi trò thu đoạn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.