Chương 10: Khốn nạn
Hoặc Trạc Trạc
02/02/2018
Tịch Du lấy điện thoại chụp cái áo sơ mi vẽ ngày hôm nay đăng lên weibo, bởi vì trước đó có hiệu ứng đại thần, weibo của cậu có thêm rất nhiều fan follow. Weibo của được đăng lên vài giây, lập tức có người phát bình luận.
YY: DIY áo sơ mi, thật muốn có một cái QAQ
YY: Áo này trông thật quen mắt, chủ PO có phải tham gia triển lãm ở thành phố A không, hình như tôi cũng thấy cái áo này.
YY: 乛乛 Ai gu~ Lúc đó thật là cơ tình tràn ngập, tuy rằng người đàn ông này trông cũng không tệ, nhưng mà đại thần nhà chúng ta phải làm sao bây giờ @Cổ Ý
YY: Trang trí đại nhân, cầu làm quen QAQ
Quả nhiên bọn họ hiểu lầm quan hệ của cậu cùng Cố Lẫm với Cổ Ý, giải thích cũng chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi, thanh minh là thú tội mà. Cứ để các cô ấy phát huy sức tưởng tượng vô hạn đi.
Tịch Du nhấn mở tag, mở bình luận, chọn mấy người để trả lời.
Cố Ý: Lúc nào có thể tặng tôi một bức chứ? // Du lai du khứ: Chiến lợi phẩm, nhưng mà tặng người ta mất rồi [Hình ảnh] [Phát]
Gần đây Cố Ý lên weibo rất nhiều lần, hơn nữa mở trang chủ ra, có thể phát hiện kéo xuống dưới đều là weibo của anh ta. Rõ ràng trước đây là vườn hoang mà, sao anh ta không để cỏ dại mọc dài đi, có phải tốt hơn không, trong lòng Tịch Du nghĩ vậy.
Du lai du khứ: ㄟ ( ▔, ▔) ㄏ Chụp hình đưa đây // Cổ Ý: Lúc nào có thể tặng tôi một bức chứ? [Phát]
Trên weibo vang lên âm thanh có tin nhắn riêng, là Cổ Ý nhắn tới.
Cổ Ý: Để cho công bằng, tôi cũng muốn xem ảnh của em.
Tịch Du không ngờ mình chỉ tùy tiện nói, Cổ Ý đã đáp ứng gửi ảnh cho cậu. Cậu ngây thơ nói Cổ Ý đợi chút, rồi đi tìm ảnh.
Trước đây Tịch Du rất thích chụp ảnh, bởi vậy trong máy tính lưu rất nhiều. Lấy mấy cái ra xem, cậu thấy không hài lòng, dù sao gửi cho người khác xem thì phải chọn kỹ một chút.
Có những cái ảnh chụp chung cậu và Liễu Tây Dương, lúc thì đùa giỡn trong ký túc xá, lúc thì đi ra ngoài chơi, còn có ảnh hôn má hơi thân thiết xíu. Tịch Du đã quên không xử lý mấy cái này, giờ nhìn thấy thật chói mắt, trong lòng mơ hồ có chút ác tâm. Trông khuôn mặt tươi cười của Liễu Tây Dương, chỉ thấy quá giả tạo. Cho dù khi đó hai người ở bên nhau là thật lòng.
Cậu xóa bỏ không chút do dự, xóa rồi lại xóa, chỉ cần là ảnh hai người liền nhắm mắt làm ngơ mà vứt đi. Tịch Du còn thấy chưa đủ, xóa mọi thứ thành trống rỗng.
Nói chung, cậu tuyệt không lưu lại bất cứ vết tích nào của hắn.
Tịch Du lấy một tấm ảnh mình ôm đầu gối ngồi trên thảm cỏ, cười tươi xán lạn, là ảnh chụp khi mới vào năm nhất đại học, có vẻ trẻ trung, phấn chấn, bồng bột.
Gửi ảnh đi, đối phương rất nhanh nhận lấy.
Du lai du khứ: Của anh đâu?
Cổ Ý: Tôi không thích chụp ảnh, trên máy tính không có.
Du lai du khứ: Anh gạt tôi!
Cổ Ý: ^_^ Thật là không có ảnh.
Tịch Du thấy mình đúng là bị đùa giỡn rồi.
Du lai du khứ: Bây giờ lập tức chụp đi, có điện thoại di động mà.
Cổ Ý: Mất điện.
Du lai du khứ: ( ̄_ ̄|||) Vậy anh xạc pin kiểu gì?
Cổ Ý: Máy xạc dự phòng.
Du lai du khứ: Vậy đăng nhập QQ trên điện thoại gửi ảnh cho tôi.
Cổ Ý: Ngại quá, tôi không đủ bộ nhớ.
Tịch Du thấy Cổ Ý càng ngày càng khốn kiếp, hình tượng đại thần bị lung lay rồi. Hóa ra đại thần không phải xa không với nổi, cũng không phải hình tượng đồ sộ hoành tráng gì.
Du lai du khứ: Không công bằng QAQ
Cổ Ý: Ngoan~ Tự vẽ theo những gì em tưởng tượng ra đi.
Tịch Du tàn bạo nhìn khung chat, vậy thì tự mình tưởng tượng ra mà vẽ.
Du lai du khứ: Được, anh đừng hối hận!
Bỏ lại những lời này, Tịch Du đổi trạng thái thành “away”, cầm con chuột biến đau thương thành sức mạnh.
Muốn nói tới hình tượng Cổ Ý trong cảm nhận của cậu, ngay từ đầu đã là một đại thần quá xa xôi, không thể khinh nhờn, sau khi tiếp xúc gần gũi, rốt cuộc trở thành hình tượng anh trai nhà hàng xóm, càng hiểu sâu hơn thì trở thành tên lưu manh khốn kiếp.
Vì vậy, Cổ Ý bị Tịch Du miêu tả thành hình ảnh đại thúc hèn mọn cặn bã. Để càng thể hiện rõ nét tính cách nhân vật, cậu còn vẽ thêm một bé shota khóc lóc túm quần hô to “Chú, chú, cháu không muốn, không muốn”.
Cậu muốn tặng cho Cổ Ý một sự bất ngờ, liền đăng ảnh lên weibo.
Du lai du khứ: @Cổ Ý Tới tới tới, mau nhận tranh. [Hình ảnh]
YY: Σ ( °△° |||) Đây là đại thần?
YY: Bức tranh quá cảm động!
YY: Bé shota mau mau tới chỗ chị nè~
…
Một lát sau, Cổ Ý cũng phát lại.
Cổ Ý: Du Du đừng sợ, chú sẽ dịu dàng ^_^ // Du lai du khứ: … [ Phát]
Du lai du khứ trả lời Cổ Ý: Đó không phải là tôi!
Cổ Ý trả lời Du lai du khứ: ^_^
Một nụ cười bí hiểm.
Cổ Ý đăng lên hai tấm ảnh, một tấm là chữ ký của Tịch Du, một tấm là bé shota cùng chữ ký. Cứ thế so sánh, Tịch Du mới có thể hiểu được vì sao trên weibo Cổ Ý lại nói như vậy. Mỗi một bức tranh, Tịch Du đều ký tên ở góc trái, lần này có thể là do gấp gáp ký, tên của cậu cách bé shota không xa, chẳng khác nào nói bé shota chính là cậu. Hơn nữa, ông chú kia còn là Cổ Ý. Quả thực là bức tranh giống như vẽ cậu đang bị trêu ghẹo.
Đều tại ký tên sai chỗ, Tịch Du vốn muốn sửa lại, nhưng mà bức tranh đã bị phát lại hơn mười lần rồi, còn đăng thêm lần nữa sẽ càng phiền phức. Đành phải quên đi. QAQ
Du lai du khứ: Xem như anh lợi hại, tôi đấu không lại anh!
Càng trò chuyện thân thiết cùng Cổ Ý, Tịch Du có thể nhận ra mấy vui đùa kia không ảnh hưởng đến toàn cục. Kỳ thực hình thức giao lưu giữa hai người giống như bạn bè quen biết, có thể đùa giỡn, có thể làm nũng các kiểu.
Cổ Ý: ^_^
Du lai du khứ: TAT
Thanh âm ho khan vang lên, có người muốn kết bạn, trong lý do còn viết: Trang trí đại nhân, cầu làm quen TAT
Cái biểu tượng khóc giống như nói lên tâm tình nghi hoặc của cậu lúc này.
Xác nhận xong, bên kia rất nhanh đã nhắn tin tới, cấp tốc.
Nha tử: Hỏi thật nhiều người, rốt cục cũng tìm được số QQ của đại nhân TT
Du lai du khứ: Bình tĩnh~
Nha tử: Em muốn hỏi đại nhân lúc rảnh rỗi có thể nhận vẽ poster toàn bộ một kỳ kịch đam mỹ hiện đại không? Bởi vì hậu kỳ sắp xong rồi, trang trí ban đầu bỏ trốn, vậy nên em đang cần gấp.
Tịch Du do dự, mấy ngày nay cậu muốn nghỉ ngơi, tạm thời không nhận poster mới. Cô gái kia không chịu thua, lần thứ hai đáng thương nhắn tới.
Nha tử: Đại nhân hỗ trợ đi mà, nha nha nha nha~
Du lai du khứ: Bản Q?
Tốc độ vẽ tranh Q của cậu rất nhanh.
Nha tử: Không phải *chỉ tay*
Du lai du khứ: …
Nha tử: Thời gian dù không kịp thì tổ kịch vẫn phải chờ, bình thường em vẫn rất thích phong cách vẽ của đại nhân. Đại nhân, thừa dịp lần này chuyển phong cách đi, anh có thể không vẽ tranh Q mà *giơ ngón cái*
Tịch Du đương nhiên biết mình có thể làm, vốn vẽ tranh Q chỉ vì nó dễ thôi. Tuy rằng tổ kịch nói sẽ chờ, nhưng mà mọi thứ đều xong xuôi hết, chỉ còn thiếu poster, Tịch Du thấy khá băn khoăn.
Cậu không nắm chắc mười phần bức tranh sẽ nhanh chóng được hoàn thành đúng hẹn, nên không dám dễ dãi tiếp nhận.
Du lai du khứ: Hay là thôi đi, gần đây tôi cũng không có nhiều thời gian, sợ làm lỡ tiến độ của tổ kịch. Cô đi hỏi trang trí khác xem.
Nha tử: Đại nhân, chỉ vì chúng em là hạng quèn thôi sao TT
Du lai du khứ: Không phải, tôi cũng đâu có tiếng tăm gì.
Nha tử: Vậy sao anh không tiếp?
Lý do không phải đã nói rồi sao? Khi Tịch Du định gửi lại câu trả lời, bên kia lại nhắn tới.
Nha tử: Quên đi, chúng tôi không nổi tiếng, không trèo cao nổi.
Sau đó lập tức log out.
Tịch Du không nói gì, sờ sờ mũi, hình như bị hiểu lầm rồi, còn bị ghét nữa.
YY: DIY áo sơ mi, thật muốn có một cái QAQ
YY: Áo này trông thật quen mắt, chủ PO có phải tham gia triển lãm ở thành phố A không, hình như tôi cũng thấy cái áo này.
YY: 乛乛 Ai gu~ Lúc đó thật là cơ tình tràn ngập, tuy rằng người đàn ông này trông cũng không tệ, nhưng mà đại thần nhà chúng ta phải làm sao bây giờ @Cổ Ý
YY: Trang trí đại nhân, cầu làm quen QAQ
Quả nhiên bọn họ hiểu lầm quan hệ của cậu cùng Cố Lẫm với Cổ Ý, giải thích cũng chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi, thanh minh là thú tội mà. Cứ để các cô ấy phát huy sức tưởng tượng vô hạn đi.
Tịch Du nhấn mở tag, mở bình luận, chọn mấy người để trả lời.
Cố Ý: Lúc nào có thể tặng tôi một bức chứ? // Du lai du khứ: Chiến lợi phẩm, nhưng mà tặng người ta mất rồi [Hình ảnh] [Phát]
Gần đây Cố Ý lên weibo rất nhiều lần, hơn nữa mở trang chủ ra, có thể phát hiện kéo xuống dưới đều là weibo của anh ta. Rõ ràng trước đây là vườn hoang mà, sao anh ta không để cỏ dại mọc dài đi, có phải tốt hơn không, trong lòng Tịch Du nghĩ vậy.
Du lai du khứ: ㄟ ( ▔, ▔) ㄏ Chụp hình đưa đây // Cổ Ý: Lúc nào có thể tặng tôi một bức chứ? [Phát]
Trên weibo vang lên âm thanh có tin nhắn riêng, là Cổ Ý nhắn tới.
Cổ Ý: Để cho công bằng, tôi cũng muốn xem ảnh của em.
Tịch Du không ngờ mình chỉ tùy tiện nói, Cổ Ý đã đáp ứng gửi ảnh cho cậu. Cậu ngây thơ nói Cổ Ý đợi chút, rồi đi tìm ảnh.
Trước đây Tịch Du rất thích chụp ảnh, bởi vậy trong máy tính lưu rất nhiều. Lấy mấy cái ra xem, cậu thấy không hài lòng, dù sao gửi cho người khác xem thì phải chọn kỹ một chút.
Có những cái ảnh chụp chung cậu và Liễu Tây Dương, lúc thì đùa giỡn trong ký túc xá, lúc thì đi ra ngoài chơi, còn có ảnh hôn má hơi thân thiết xíu. Tịch Du đã quên không xử lý mấy cái này, giờ nhìn thấy thật chói mắt, trong lòng mơ hồ có chút ác tâm. Trông khuôn mặt tươi cười của Liễu Tây Dương, chỉ thấy quá giả tạo. Cho dù khi đó hai người ở bên nhau là thật lòng.
Cậu xóa bỏ không chút do dự, xóa rồi lại xóa, chỉ cần là ảnh hai người liền nhắm mắt làm ngơ mà vứt đi. Tịch Du còn thấy chưa đủ, xóa mọi thứ thành trống rỗng.
Nói chung, cậu tuyệt không lưu lại bất cứ vết tích nào của hắn.
Tịch Du lấy một tấm ảnh mình ôm đầu gối ngồi trên thảm cỏ, cười tươi xán lạn, là ảnh chụp khi mới vào năm nhất đại học, có vẻ trẻ trung, phấn chấn, bồng bột.
Gửi ảnh đi, đối phương rất nhanh nhận lấy.
Du lai du khứ: Của anh đâu?
Cổ Ý: Tôi không thích chụp ảnh, trên máy tính không có.
Du lai du khứ: Anh gạt tôi!
Cổ Ý: ^_^ Thật là không có ảnh.
Tịch Du thấy mình đúng là bị đùa giỡn rồi.
Du lai du khứ: Bây giờ lập tức chụp đi, có điện thoại di động mà.
Cổ Ý: Mất điện.
Du lai du khứ: ( ̄_ ̄|||) Vậy anh xạc pin kiểu gì?
Cổ Ý: Máy xạc dự phòng.
Du lai du khứ: Vậy đăng nhập QQ trên điện thoại gửi ảnh cho tôi.
Cổ Ý: Ngại quá, tôi không đủ bộ nhớ.
Tịch Du thấy Cổ Ý càng ngày càng khốn kiếp, hình tượng đại thần bị lung lay rồi. Hóa ra đại thần không phải xa không với nổi, cũng không phải hình tượng đồ sộ hoành tráng gì.
Du lai du khứ: Không công bằng QAQ
Cổ Ý: Ngoan~ Tự vẽ theo những gì em tưởng tượng ra đi.
Tịch Du tàn bạo nhìn khung chat, vậy thì tự mình tưởng tượng ra mà vẽ.
Du lai du khứ: Được, anh đừng hối hận!
Bỏ lại những lời này, Tịch Du đổi trạng thái thành “away”, cầm con chuột biến đau thương thành sức mạnh.
Muốn nói tới hình tượng Cổ Ý trong cảm nhận của cậu, ngay từ đầu đã là một đại thần quá xa xôi, không thể khinh nhờn, sau khi tiếp xúc gần gũi, rốt cuộc trở thành hình tượng anh trai nhà hàng xóm, càng hiểu sâu hơn thì trở thành tên lưu manh khốn kiếp.
Vì vậy, Cổ Ý bị Tịch Du miêu tả thành hình ảnh đại thúc hèn mọn cặn bã. Để càng thể hiện rõ nét tính cách nhân vật, cậu còn vẽ thêm một bé shota khóc lóc túm quần hô to “Chú, chú, cháu không muốn, không muốn”.
Cậu muốn tặng cho Cổ Ý một sự bất ngờ, liền đăng ảnh lên weibo.
Du lai du khứ: @Cổ Ý Tới tới tới, mau nhận tranh. [Hình ảnh]
YY: Σ ( °△° |||) Đây là đại thần?
YY: Bức tranh quá cảm động!
YY: Bé shota mau mau tới chỗ chị nè~
…
Một lát sau, Cổ Ý cũng phát lại.
Cổ Ý: Du Du đừng sợ, chú sẽ dịu dàng ^_^ // Du lai du khứ: … [ Phát]
Du lai du khứ trả lời Cổ Ý: Đó không phải là tôi!
Cổ Ý trả lời Du lai du khứ: ^_^
Một nụ cười bí hiểm.
Cổ Ý đăng lên hai tấm ảnh, một tấm là chữ ký của Tịch Du, một tấm là bé shota cùng chữ ký. Cứ thế so sánh, Tịch Du mới có thể hiểu được vì sao trên weibo Cổ Ý lại nói như vậy. Mỗi một bức tranh, Tịch Du đều ký tên ở góc trái, lần này có thể là do gấp gáp ký, tên của cậu cách bé shota không xa, chẳng khác nào nói bé shota chính là cậu. Hơn nữa, ông chú kia còn là Cổ Ý. Quả thực là bức tranh giống như vẽ cậu đang bị trêu ghẹo.
Đều tại ký tên sai chỗ, Tịch Du vốn muốn sửa lại, nhưng mà bức tranh đã bị phát lại hơn mười lần rồi, còn đăng thêm lần nữa sẽ càng phiền phức. Đành phải quên đi. QAQ
Du lai du khứ: Xem như anh lợi hại, tôi đấu không lại anh!
Càng trò chuyện thân thiết cùng Cổ Ý, Tịch Du có thể nhận ra mấy vui đùa kia không ảnh hưởng đến toàn cục. Kỳ thực hình thức giao lưu giữa hai người giống như bạn bè quen biết, có thể đùa giỡn, có thể làm nũng các kiểu.
Cổ Ý: ^_^
Du lai du khứ: TAT
Thanh âm ho khan vang lên, có người muốn kết bạn, trong lý do còn viết: Trang trí đại nhân, cầu làm quen TAT
Cái biểu tượng khóc giống như nói lên tâm tình nghi hoặc của cậu lúc này.
Xác nhận xong, bên kia rất nhanh đã nhắn tin tới, cấp tốc.
Nha tử: Hỏi thật nhiều người, rốt cục cũng tìm được số QQ của đại nhân TT
Du lai du khứ: Bình tĩnh~
Nha tử: Em muốn hỏi đại nhân lúc rảnh rỗi có thể nhận vẽ poster toàn bộ một kỳ kịch đam mỹ hiện đại không? Bởi vì hậu kỳ sắp xong rồi, trang trí ban đầu bỏ trốn, vậy nên em đang cần gấp.
Tịch Du do dự, mấy ngày nay cậu muốn nghỉ ngơi, tạm thời không nhận poster mới. Cô gái kia không chịu thua, lần thứ hai đáng thương nhắn tới.
Nha tử: Đại nhân hỗ trợ đi mà, nha nha nha nha~
Du lai du khứ: Bản Q?
Tốc độ vẽ tranh Q của cậu rất nhanh.
Nha tử: Không phải *chỉ tay*
Du lai du khứ: …
Nha tử: Thời gian dù không kịp thì tổ kịch vẫn phải chờ, bình thường em vẫn rất thích phong cách vẽ của đại nhân. Đại nhân, thừa dịp lần này chuyển phong cách đi, anh có thể không vẽ tranh Q mà *giơ ngón cái*
Tịch Du đương nhiên biết mình có thể làm, vốn vẽ tranh Q chỉ vì nó dễ thôi. Tuy rằng tổ kịch nói sẽ chờ, nhưng mà mọi thứ đều xong xuôi hết, chỉ còn thiếu poster, Tịch Du thấy khá băn khoăn.
Cậu không nắm chắc mười phần bức tranh sẽ nhanh chóng được hoàn thành đúng hẹn, nên không dám dễ dãi tiếp nhận.
Du lai du khứ: Hay là thôi đi, gần đây tôi cũng không có nhiều thời gian, sợ làm lỡ tiến độ của tổ kịch. Cô đi hỏi trang trí khác xem.
Nha tử: Đại nhân, chỉ vì chúng em là hạng quèn thôi sao TT
Du lai du khứ: Không phải, tôi cũng đâu có tiếng tăm gì.
Nha tử: Vậy sao anh không tiếp?
Lý do không phải đã nói rồi sao? Khi Tịch Du định gửi lại câu trả lời, bên kia lại nhắn tới.
Nha tử: Quên đi, chúng tôi không nổi tiếng, không trèo cao nổi.
Sau đó lập tức log out.
Tịch Du không nói gì, sờ sờ mũi, hình như bị hiểu lầm rồi, còn bị ghét nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.