Chương 6: Song hướng
Hoặc Trạc Trạc
02/02/2018
Weibo thông báo bài post mới đăng có tag(1) và bình luận, cái weibo cậu vừa mới post kia đã bắt đầu bị luân rồi. Bởi vì trên tranh có mấy CV khá nổi tiếng, vậy nên người tới vây xem rất nhiều.
Mà Tịch Du tuy chỉ là một trang trí không mấy tiếng tăm, số fan thích tranh của cậu mà follow luôn luôn chỉ có chút ít này.
Bình luận đơn giản chỉ là các loại ước ao được gặp mặt, cùng với tò mò đủ thứ chuyện. Tịch Du chỉ trả lời mấy người, bởi vì trong tranh cậu đã viết ID của từng người, ai là ai người xem có thể hiểu được ngay. Cậu thấy có người cẩn thận hỏi cậu thật sự khuyết tật à, Tịch Du thành thật trả lời đúng tình trạng thực tế của mình, dù sao cậu cũng không có ý định giấu diếm mình không thể bước đi.
Nhưng thật ra Duy Nhất hỏi trong weibo của cậu, tại sao trong tranh không có người yêu cậu ta, Tịch Du dối lòng trả lời: Đây là gặp mặt võng phối, người thân người yêu không tính. Duy Nhất chỉ trả lời ha ha.
Các fan cảm giác được cuộc đối thoại của hai người có chút quái dị, nhưng mà không cố gắng gặng hỏi, chỉ càu nhàu nói lần nào Duy Nhất phát weibo cũng tú ân tú ái khiến người ta đỏ mắt.
Tịch Du vốn không ghét Duy Nhất, tuy rằng cậu ta bây giờ là bạn trai của Liễu Tây Dương. Tịch Du tiện ghé nhìn mấy weibo của Duy Nhất, thấy thái độ làm người tự đại, nhưng lại đăng một số ảnh chụp khỏa thân, che đi bộ phận quan trọng, làm cho người ta thấy ngượng ngùng. Vì vậy, Tịch Du chẳng còn tí hảo cảm nào với người này.
Khi buồn chán, cậu sẽ lên YS tải kịch nghe một chút, tuy rằng không nghe nhiều, hoàn toàn chỉ là giết thời gian. Lúc mở trang đầu tiên của diễn đàn, Tịch Du thấy một bài post được rất nhiều người xem, treo ngay trên trang đầu, kéo dài hơn ba trang, hơn nữa thời gian đăng mới hơn một tiếng trước.
Tiêu đề là 《 Vì sao Cổ Ý đại thần lui giới QAQ》. Tịch Du chưa từng nghe thấy cái tên này, dù sao cậu gia nhập võng phối cũng chưa lâu, liền hiếu kì mở ra xem.
0L: Gần đây mới nghe được kịch của đại thần, thật là một thanh âm hay đầy cảm xúc, sao lại lui giới rồi QAQ Tiện cầu các loại tài liệu về đại thần.
1L: Lâu chủ, người ta đã lui được ba năm rồi, cầu đừng bới móc nữa, cầu buông tha.
2L: Đại khái là do ngoài đời bận rộn đi.
3L: LZ cô độc ác lôi lại chuyện cũ thương tâm của tôi, năm đó đại thần tuyên bố lui giới, cả đời tôi sẽ không quên! Đau đớn biết bao…
…
134L: Cổ Ý thật sự lui rồi, weibo cũng không hề cập nhật. Tốt xấu gì cũng quay về thăm fan của anh đi mà, yêu một thần tượng lui giới thật quá chua xót TT
135L: Trước đây có cô gái tổng hợp một topic tài liệu về đại thần, tôi cho cô địa chỉ [Link]
…
Xem lướt qua bài post, tất cả mọi người đều đăng các loại hồi ức về Cố Ý, trận thế rất khoa trương. Từ bài post mở weibo của Cổ Ý, số fan cư nhiên lên tới tám vạn, một cái weibo phát lại cuối cùng dừng tại ba năm trước, số lượng này với Tịch Du xác thực rất khổng lồ.
Đại thần rốt cuộc là một tồn tại như thế nào? Tịch Du hiếu kì mở topic tài liệu về Cổ Ý.
Trang tuyên truyền có nền mộc mạc, cánh hoa hồng nhạt chậm rãi tung bay, đại khái muốn dựa trên ID tương đối văn nhã của Cố Ý. Kéo xuống dưới đều là tác phẩm của Cổ Ý, chủ dịch chiếm tỷ lệ rất lớn, số lượng các vai quần chúng chỉ tính tới hàng đơn vị.
Nghe kịch tốn rất nhiều thời gian, trước tiên Tịch Du mở trang phiên xướng(2), khoảng chừng có hơn mười ca khúc, bài được phát gần nhất cũng là rất lâu về trước rồi, nhưng vẫn có nhiều người tới nghe lại, có thể thấy người này nổi tiếng thế nào.
Tịch Du mở một ca khúc có cái tên không tệ lắm lên: 《 Ý thơ 》, giai điệu đầu tiên vang lên, Tịch Du chợt nghe ra là một bài hát cổ phong(3) hàm súc.
Thông tin về ca khúc, điền từ, sáng tác, hậu kỳ, cư nhiên đều là Cổ Ý.
Dương liễu xanh rủ bóng ven khúc cầu nhỏ
Cảnh sắc khôn cùng nhất thời ngấm men say
…
Thanh âm rất ôn nhu, nghe một ca khúc, lại giống như bước vào một nơi núi sông đằm thắm. Càng tinh tế hơn, có thể nghe được tiếng gió thật nhẹ, tiếng dòng nước rì rào, tiếng sao thanh thanh. Tịch Du không hiểu thưởng thức âm nhạc lắm, chỉ là biết nghe rất êm tai, nghe xong còn có chút ý do vị tẫn(4), không khỏi nhấn tự động lặp lại.
Cổ Ý được nhiều người yêu thích như vậy, tất nhiên là có điểm đắc sắc. Chỉ mới nghe qua thanh âm, Tịch Du cũng hiểu được đây là âm sắc không tệ.
Liên tiếp nhấn tải ca khúc, không ngờ link die, Tịch Du ảo não bĩu môi, không biết tải bài hát về máy tính kiểu gì.
Quên đi, trước cứ lưu trang lại, hôm nào tới hỏi Trái ớt.
Tịch Du quyết định tải kịch xuông, có đôi khi thanh âm lúc hát cùng phối kịch không hẳn đã giống nhau. Cổ Ý toàn chủ dịch kịch dài. Tịch Du nhấn mở, tải từng cái xuống. Cả thanh taskbar đều hiện trong tiến trình download, rất là đồ sộ.
Cửa phòng phát ra tiếng gõ, sau đó chậm rãi mở ra.
Tịch Dương gọi cậu ra ăn cơm.
Trên bàn cơm, ba người. Tịch Du ngồi đối diện Vương Tử Duệ và Tịch Dương, nhìn thấy hai người này không được tự nhiên. Cả căn phòng chỉ có thanh âm cắm cúi ăn cơm, bầu không khí quá quái dị.
Tịch Du nghĩ cậu hẳn là nên nói cái gì, vì vậy hỏi Vương Tử Duệ: “Anh Tử Duệ, anh tặng gì cho anh trai?” Tịch Du tuyệt đối là có lòng tốt hỏi, cũng rất muốn biết.
Tịch Dương ho khan một tiếng, thái độ mất tự nhiên, gắp một miếng thịt gà cho cậu, nỗ lực đổi sang chuyện khác.
“Tới, Du Du, ăn nhiều một chút.”
Vương Tử Duệ bất đắc di nhún vai, “Em xem, Tiểu Dương không cho anh nói, hơn nữa, em ấy cũng không có ý muốn nhận quà của anh.”
Tịch Du dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Tịch Dương.
Tịch Dương lườm đầu sỏ gây chuyện, cắm đầu ăn không thèm để ý tới người ta. Tịch Du thấy ánh mắt giảo hoạt của Vương Tử Duệ, giơ tay lên, trên ngón tay có một cái nhẫn, chỉ chỉ sang Tịch Dương mà lắc đầu.
Tịch Du hiểu rồi. Vương Tử Duệ tặng anh trai một cái nhẫn, nhưng anh không muốn. Vậy nên khi Tịch Du hỏi quà gì, Tịch Dương mới thẹn thùng.
Đây là cầu hôn sao?
Tich Dương thấy được một loạt động tác tay của Vương Tử Duệ và Tịch Du, cậu còn giơ ngón cái khen thật giỏi.
Tịch Du cùng Tịch Dương ăn xong rồi, chỉ có Vương Tử Duệ còn tinh tế nhai nuốt, Tịch Dương nhịn không được trừng mắt nhìn anh, không tiếng động thúc giục anh ta ăn nhanh một chút.
“Anh, em về phòng trước.”
Đối mặt với Tịch Du, biểu tình của Tịch Dương lập tức trở nên ôn hòa, bộ dạng anh trai tốt, “Ừ, đi đi, đừng chơi quá khuya.”
Trở về phòng, Tịch Du thở dài một hơi, trong lòng nghĩ anh trai đúng là biệt nữu thụ.
Xa xa, cậu thấy được biểu tượng QQ nháy chớp liên tục dưới góc màn hình, là Trái ớt gửi tin tới.
Trái ớt: Tôi giết!!!!!
Trái ớt: Cậu biết Cổ Ý?!!!!!
Trái ớt: Ông tời của tôi ơi, Cổ Ý cư nhiên đăng weibo QAQ
Trái ớt: Du Du mau xuất hiện đi mà, cậu không biết tôi là fan cuồng của Cổ Ý sao?!!!
Trái ớt: Gọi gọi~~
Trái ớt: ~~~~~~
…
Phía dưới gửi tin đầy màn hình.
Tịch Du không hiểu nổi rốt cuộc Trái ớt đang nói cái gì, cửa sổ vừa được mở lên đã thấy Trái ớt cấp tốc nhắn tới.
Du lai du khứ: Tôi đây, làm sao vậy?
Trái ớt: Cậu có phải quen biết với Cổ Ý hay không?
Du lai du khứ: Tôi không quen.
Trái ớt: Đừng gạt tôi, Cổ Ý follow weibo của cậu!
Du lai du khứ: Hả?
Trái ớt: Các người follow lẫn nhau.
Tịch Du tất nhiên là đã follow đại thần, đó là khi cậu xem weibo của anh ta thì tiện tay nhấn. Về phần Cổ Ý follow cậu, Tịch Du đúng là ngạc nhiên vô cùng. Weibo đó không phải đã bị Cổ Ý bỏ quên từ lâu sao, Tịch Du chỉ có thể hiểu thành chắc là thỉnh thoảng anh ta mới ghé qua.
Trái ớt: Du Du, cậu nổi tiếng rồi~~ he he *cười gian*
Trái ớt cười xấu xa, Tịch Du thấp thỏm mở weibo ra xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Thế nhưng ai tới nói cho cậu biết hơn 200 tag và hơn 100 bình luận cùng với lượng fan tăng gần 200 người kia là sao không?
Cuối cùng cậu tìm ra đầu sỏ gây chuyện, hóa ra Cổ Ý phát lại cái weibo có tranh của cậu, còn kèm theo câu “Bức tranh thật đáng yêu”. Một loạt bình luận sau đó không phải khoa trương khen tranh cậu đẹp mắt mà chỉ quan tâm có phải đại thần cũng đi gặp mặt hay không, người nào là đại thần.
Bị Cổ Ý follow, còn bị anh ta phát lại weibo, các fan đương nhiên cho rằng Tịch Du chính là người quen của Cổ Ý. Đó là một cơ hội tốt, Tịch Du được nhận định trở thành con đường nghe ngóng tin tức mới nhất của đại thần.
Bất đắc dĩ, Tịch Du thật sự không quen Cổ Ý, đối mặt tới đám người hùng hổ lấn tới, Tịch Du chỉ có thể mở trang chủ weibo của Cổ Ý, quyết định gửi tin nhắn riêng cho anh.
*Chú thích:
(1) Tag: Trên weibo cũng như twitter, tag bằng @ID người ta. Tiện nói luôn, phát lại trên weibo (forward) = chia sẻ về wall của mình trên FB.
(2) Phiên xướng: Hát lại, trình bày ca khúc = cover.
(3) Cổ phong: phong cách cổ (kịch cổ phong = kịch cổ trang, cổ đại; nhạc cổ phong = nhạc mang âm hưởng dân gian, dùng các nhạc cụ như sáo, đàn tranh,…)
(4) Ý do vị tẫn: ý chưa thỏa mãn.
Mà Tịch Du tuy chỉ là một trang trí không mấy tiếng tăm, số fan thích tranh của cậu mà follow luôn luôn chỉ có chút ít này.
Bình luận đơn giản chỉ là các loại ước ao được gặp mặt, cùng với tò mò đủ thứ chuyện. Tịch Du chỉ trả lời mấy người, bởi vì trong tranh cậu đã viết ID của từng người, ai là ai người xem có thể hiểu được ngay. Cậu thấy có người cẩn thận hỏi cậu thật sự khuyết tật à, Tịch Du thành thật trả lời đúng tình trạng thực tế của mình, dù sao cậu cũng không có ý định giấu diếm mình không thể bước đi.
Nhưng thật ra Duy Nhất hỏi trong weibo của cậu, tại sao trong tranh không có người yêu cậu ta, Tịch Du dối lòng trả lời: Đây là gặp mặt võng phối, người thân người yêu không tính. Duy Nhất chỉ trả lời ha ha.
Các fan cảm giác được cuộc đối thoại của hai người có chút quái dị, nhưng mà không cố gắng gặng hỏi, chỉ càu nhàu nói lần nào Duy Nhất phát weibo cũng tú ân tú ái khiến người ta đỏ mắt.
Tịch Du vốn không ghét Duy Nhất, tuy rằng cậu ta bây giờ là bạn trai của Liễu Tây Dương. Tịch Du tiện ghé nhìn mấy weibo của Duy Nhất, thấy thái độ làm người tự đại, nhưng lại đăng một số ảnh chụp khỏa thân, che đi bộ phận quan trọng, làm cho người ta thấy ngượng ngùng. Vì vậy, Tịch Du chẳng còn tí hảo cảm nào với người này.
Khi buồn chán, cậu sẽ lên YS tải kịch nghe một chút, tuy rằng không nghe nhiều, hoàn toàn chỉ là giết thời gian. Lúc mở trang đầu tiên của diễn đàn, Tịch Du thấy một bài post được rất nhiều người xem, treo ngay trên trang đầu, kéo dài hơn ba trang, hơn nữa thời gian đăng mới hơn một tiếng trước.
Tiêu đề là 《 Vì sao Cổ Ý đại thần lui giới QAQ》. Tịch Du chưa từng nghe thấy cái tên này, dù sao cậu gia nhập võng phối cũng chưa lâu, liền hiếu kì mở ra xem.
0L: Gần đây mới nghe được kịch của đại thần, thật là một thanh âm hay đầy cảm xúc, sao lại lui giới rồi QAQ Tiện cầu các loại tài liệu về đại thần.
1L: Lâu chủ, người ta đã lui được ba năm rồi, cầu đừng bới móc nữa, cầu buông tha.
2L: Đại khái là do ngoài đời bận rộn đi.
3L: LZ cô độc ác lôi lại chuyện cũ thương tâm của tôi, năm đó đại thần tuyên bố lui giới, cả đời tôi sẽ không quên! Đau đớn biết bao…
…
134L: Cổ Ý thật sự lui rồi, weibo cũng không hề cập nhật. Tốt xấu gì cũng quay về thăm fan của anh đi mà, yêu một thần tượng lui giới thật quá chua xót TT
135L: Trước đây có cô gái tổng hợp một topic tài liệu về đại thần, tôi cho cô địa chỉ [Link]
…
Xem lướt qua bài post, tất cả mọi người đều đăng các loại hồi ức về Cố Ý, trận thế rất khoa trương. Từ bài post mở weibo của Cổ Ý, số fan cư nhiên lên tới tám vạn, một cái weibo phát lại cuối cùng dừng tại ba năm trước, số lượng này với Tịch Du xác thực rất khổng lồ.
Đại thần rốt cuộc là một tồn tại như thế nào? Tịch Du hiếu kì mở topic tài liệu về Cổ Ý.
Trang tuyên truyền có nền mộc mạc, cánh hoa hồng nhạt chậm rãi tung bay, đại khái muốn dựa trên ID tương đối văn nhã của Cố Ý. Kéo xuống dưới đều là tác phẩm của Cổ Ý, chủ dịch chiếm tỷ lệ rất lớn, số lượng các vai quần chúng chỉ tính tới hàng đơn vị.
Nghe kịch tốn rất nhiều thời gian, trước tiên Tịch Du mở trang phiên xướng(2), khoảng chừng có hơn mười ca khúc, bài được phát gần nhất cũng là rất lâu về trước rồi, nhưng vẫn có nhiều người tới nghe lại, có thể thấy người này nổi tiếng thế nào.
Tịch Du mở một ca khúc có cái tên không tệ lắm lên: 《 Ý thơ 》, giai điệu đầu tiên vang lên, Tịch Du chợt nghe ra là một bài hát cổ phong(3) hàm súc.
Thông tin về ca khúc, điền từ, sáng tác, hậu kỳ, cư nhiên đều là Cổ Ý.
Dương liễu xanh rủ bóng ven khúc cầu nhỏ
Cảnh sắc khôn cùng nhất thời ngấm men say
…
Thanh âm rất ôn nhu, nghe một ca khúc, lại giống như bước vào một nơi núi sông đằm thắm. Càng tinh tế hơn, có thể nghe được tiếng gió thật nhẹ, tiếng dòng nước rì rào, tiếng sao thanh thanh. Tịch Du không hiểu thưởng thức âm nhạc lắm, chỉ là biết nghe rất êm tai, nghe xong còn có chút ý do vị tẫn(4), không khỏi nhấn tự động lặp lại.
Cổ Ý được nhiều người yêu thích như vậy, tất nhiên là có điểm đắc sắc. Chỉ mới nghe qua thanh âm, Tịch Du cũng hiểu được đây là âm sắc không tệ.
Liên tiếp nhấn tải ca khúc, không ngờ link die, Tịch Du ảo não bĩu môi, không biết tải bài hát về máy tính kiểu gì.
Quên đi, trước cứ lưu trang lại, hôm nào tới hỏi Trái ớt.
Tịch Du quyết định tải kịch xuông, có đôi khi thanh âm lúc hát cùng phối kịch không hẳn đã giống nhau. Cổ Ý toàn chủ dịch kịch dài. Tịch Du nhấn mở, tải từng cái xuống. Cả thanh taskbar đều hiện trong tiến trình download, rất là đồ sộ.
Cửa phòng phát ra tiếng gõ, sau đó chậm rãi mở ra.
Tịch Dương gọi cậu ra ăn cơm.
Trên bàn cơm, ba người. Tịch Du ngồi đối diện Vương Tử Duệ và Tịch Dương, nhìn thấy hai người này không được tự nhiên. Cả căn phòng chỉ có thanh âm cắm cúi ăn cơm, bầu không khí quá quái dị.
Tịch Du nghĩ cậu hẳn là nên nói cái gì, vì vậy hỏi Vương Tử Duệ: “Anh Tử Duệ, anh tặng gì cho anh trai?” Tịch Du tuyệt đối là có lòng tốt hỏi, cũng rất muốn biết.
Tịch Dương ho khan một tiếng, thái độ mất tự nhiên, gắp một miếng thịt gà cho cậu, nỗ lực đổi sang chuyện khác.
“Tới, Du Du, ăn nhiều một chút.”
Vương Tử Duệ bất đắc di nhún vai, “Em xem, Tiểu Dương không cho anh nói, hơn nữa, em ấy cũng không có ý muốn nhận quà của anh.”
Tịch Du dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Tịch Dương.
Tịch Dương lườm đầu sỏ gây chuyện, cắm đầu ăn không thèm để ý tới người ta. Tịch Du thấy ánh mắt giảo hoạt của Vương Tử Duệ, giơ tay lên, trên ngón tay có một cái nhẫn, chỉ chỉ sang Tịch Dương mà lắc đầu.
Tịch Du hiểu rồi. Vương Tử Duệ tặng anh trai một cái nhẫn, nhưng anh không muốn. Vậy nên khi Tịch Du hỏi quà gì, Tịch Dương mới thẹn thùng.
Đây là cầu hôn sao?
Tich Dương thấy được một loạt động tác tay của Vương Tử Duệ và Tịch Du, cậu còn giơ ngón cái khen thật giỏi.
Tịch Du cùng Tịch Dương ăn xong rồi, chỉ có Vương Tử Duệ còn tinh tế nhai nuốt, Tịch Dương nhịn không được trừng mắt nhìn anh, không tiếng động thúc giục anh ta ăn nhanh một chút.
“Anh, em về phòng trước.”
Đối mặt với Tịch Du, biểu tình của Tịch Dương lập tức trở nên ôn hòa, bộ dạng anh trai tốt, “Ừ, đi đi, đừng chơi quá khuya.”
Trở về phòng, Tịch Du thở dài một hơi, trong lòng nghĩ anh trai đúng là biệt nữu thụ.
Xa xa, cậu thấy được biểu tượng QQ nháy chớp liên tục dưới góc màn hình, là Trái ớt gửi tin tới.
Trái ớt: Tôi giết!!!!!
Trái ớt: Cậu biết Cổ Ý?!!!!!
Trái ớt: Ông tời của tôi ơi, Cổ Ý cư nhiên đăng weibo QAQ
Trái ớt: Du Du mau xuất hiện đi mà, cậu không biết tôi là fan cuồng của Cổ Ý sao?!!!
Trái ớt: Gọi gọi~~
Trái ớt: ~~~~~~
…
Phía dưới gửi tin đầy màn hình.
Tịch Du không hiểu nổi rốt cuộc Trái ớt đang nói cái gì, cửa sổ vừa được mở lên đã thấy Trái ớt cấp tốc nhắn tới.
Du lai du khứ: Tôi đây, làm sao vậy?
Trái ớt: Cậu có phải quen biết với Cổ Ý hay không?
Du lai du khứ: Tôi không quen.
Trái ớt: Đừng gạt tôi, Cổ Ý follow weibo của cậu!
Du lai du khứ: Hả?
Trái ớt: Các người follow lẫn nhau.
Tịch Du tất nhiên là đã follow đại thần, đó là khi cậu xem weibo của anh ta thì tiện tay nhấn. Về phần Cổ Ý follow cậu, Tịch Du đúng là ngạc nhiên vô cùng. Weibo đó không phải đã bị Cổ Ý bỏ quên từ lâu sao, Tịch Du chỉ có thể hiểu thành chắc là thỉnh thoảng anh ta mới ghé qua.
Trái ớt: Du Du, cậu nổi tiếng rồi~~ he he *cười gian*
Trái ớt cười xấu xa, Tịch Du thấp thỏm mở weibo ra xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Thế nhưng ai tới nói cho cậu biết hơn 200 tag và hơn 100 bình luận cùng với lượng fan tăng gần 200 người kia là sao không?
Cuối cùng cậu tìm ra đầu sỏ gây chuyện, hóa ra Cổ Ý phát lại cái weibo có tranh của cậu, còn kèm theo câu “Bức tranh thật đáng yêu”. Một loạt bình luận sau đó không phải khoa trương khen tranh cậu đẹp mắt mà chỉ quan tâm có phải đại thần cũng đi gặp mặt hay không, người nào là đại thần.
Bị Cổ Ý follow, còn bị anh ta phát lại weibo, các fan đương nhiên cho rằng Tịch Du chính là người quen của Cổ Ý. Đó là một cơ hội tốt, Tịch Du được nhận định trở thành con đường nghe ngóng tin tức mới nhất của đại thần.
Bất đắc dĩ, Tịch Du thật sự không quen Cổ Ý, đối mặt tới đám người hùng hổ lấn tới, Tịch Du chỉ có thể mở trang chủ weibo của Cổ Ý, quyết định gửi tin nhắn riêng cho anh.
*Chú thích:
(1) Tag: Trên weibo cũng như twitter, tag bằng @ID người ta. Tiện nói luôn, phát lại trên weibo (forward) = chia sẻ về wall của mình trên FB.
(2) Phiên xướng: Hát lại, trình bày ca khúc = cover.
(3) Cổ phong: phong cách cổ (kịch cổ phong = kịch cổ trang, cổ đại; nhạc cổ phong = nhạc mang âm hưởng dân gian, dùng các nhạc cụ như sáo, đàn tranh,…)
(4) Ý do vị tẫn: ý chưa thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.