Chương 2: Tìm hiểu
Hoặc Trạc Trạc
02/02/2018
Khi Tịch Dương tới gõ cửa phòng Tịch Du, cậu đã rời giường rồi.
“Du Du, đồ ăn sáng anh đã để trên bàn rồi, lát nữa nhớ phải ăn đó.”
Tịch Du thấy bộ dáng Tịch Dương áo nón chỉnh tề, hàng ngày đi làm cực khổ mệt nhọc, hôm nay là cuối tuần, bình thường Tịch Dương sẽ ở nhà bổ sung giấc ngủ.
“Anh muốn ra ngoài à?”
Tịch Dương bày ra bộ dạng thương tâm, nói: “Ngay cả sinh nhật anh trai mà em cũng không nhớ rõ, thật đau lòng.”
Bất ngờ nhắc tới Tịch Du mới nhớ ra ngày mai là sinh nhật anh. Tịch Dương thích náo nhiệt, bạn bè cũng nhiều, mỗi khi tới sinh nhật, anh sẽ mời bạn về nhà ăn cơm, thuận tiện thể hiện tay nghề đầu bếp. Tịch Du biết, hôm nay Tịch Dương muốn ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
“Em nhớ mà, đã sớm chuẩn bị quà cho anh rồi.” Tịch Du đương nhiên là đã chuẩn bị quà sinh nhật, cậu còn lo sợ điều gì sơ xuất không kịp nên đã lo thật tốt từ lâu. Không ngờ thoáng cái nhanh như vậy đã tới sinh nhật anh trai.
Tịch Dương thỏa mãn cười, sau đó liền đi ra ngoài.
Tịch Du ăn cháo hoa cùng trứng ốp lếp mà Tịch Dương đã làm, rồi sang phòng khách sạch sẽ tinh tươm. Tuy rằng nhà chỉ có hai người, nhưng vẫn rất là ấm áp.
Từ sau khi ba mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, hai anh em cậu đã nương tựa lẫn nhau mà sống, Tịch Du hiểu anh trai vô cùng cực khổ. Lúc trước cậu xảy ra chuyện, tinh thần suy sụp không phấn chấn, anh nhất định đã rất lo lắng cho cậu.
Ăn xong cháo, cậu lăn xe về phía bồn rửa, tự giác rửa sạch bát đũa.
Theo thói quen mở máy vi tính lên, đăng nhập vào weibo, đột nhiên cậu thấy có gần một trăm thông báo. Bình thường weibo của Tịch Du đều không có nhiều người tới hỏi thăm, số fan cũng chỉ mới hơn 100, lúc nào weibo náo nhiệt nhất, lúc đó khẳng định là do kịch mới. Mở weibo ra, hóa ra kịch《Chồng ơi ôm em một cái 》đã phát hành rồi. Vừa nhìn tới thời gian, nào ngờ là nửa đêm 12 giờ. Cậu tiện tay phát lại kèm theo bình luận “Tổ kịch vất vả rồi”, sau đó mở địa chỉ diễn đàn, cũng gửi một câu như vậy ở bên trong.
Giống như tiêu đề, 《 Chồng ơi ôm em một cái 》là một kịch ngắn hài hước đáng yêu, lại có dàn thành viên lấp lánh, lượt view vô cùng cao. Poster là ấn tượng trực quan đầu tiên để người ta mở bài post, không thể nghi ngờ bức tranh của Tịch Du để lại tiếng vang rất tốt, khá nhiều người đều khen nhìn tranh mà muốn phun máu. Mọi người ai cũng giỏi bới móc người mới, đều cổ vũ trang trí, muốn có nhiều poster hơn, rất thích phong cách vẽ của Tịch Du.
25L: Trang trí ơi, cho xin bản không có chữ của poster~
Lướt mắt thấy được cái này, may ma Tịch Du có thói quen khi làm tranh sẽ lưu một file dạng PSD, có thể tùy thời chỉnh sửa. Cậu tự giác đăng hình ảnh không chữ lên trong bài post, thuận tiện nói vài lời cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Chợt nghe được thanh âm mở cửa, hẳn là Tịch Dương đã trở về.
Đoán chừng nửa tiếng nữa anh trai sẽ không tới phòng mình, Tịch Du lấy một bức tranh được giấu ở đầu giường, trong tranh là một người mặc áo sơ mi trắng, để lộ xương quai xanh, có chút phong thái thiếu niên non nớt. Người đó đứng trên thảm cỏ xanh đón gió, để gió kia nhẹ nhàng thổi phất phơ những sợi tóc mái, làm hé lộ đôi mắt sáng sủa. Đây là món quà Tịch Du chuẩn bị tặng cho Tịch Dương, nếu như anh trai biết cậu vẽ một bức tranh xinh đẹp như vậy về anh, không rõ sẽ phản ứng như thế nào.
Tịch Du lấy di động chụp hình tranh lại, sau đó nhấn gửi đi.
Tịch Du: Đây là quà em tặng cho anh trai, đẹp không? [Hình ảnh]
Anh Tử Duệ: Ừ, đẹp.
Tịch Du: Là tranh đẹp hay người đẹp?
Anh Tử Duệ: Đương nhiên là anh trai em đẹp ^_^
Tịch Du biết Vương Tử Duệ khẳng định sẽ trả lời như thế. Quan hệ giữa Vương Tử Duệ và Tịch Dương, nên nói thế nào nhỉ, kỳ thực Tịch Du hoàn toàn không cảm thấy đây là quan hệ giữa bao dưỡng và bị bao dương, tuy rằng ngay từ đầu là như vậy. Tịch Du thấy Vương Tử Duệ nâng niu anh trai mình giống như bảo bối, làm gì có đại gia nào lại lấy lòng người mình bao dưỡng như thế. Chỉ là, có thể Tịch dương không được tự nhiên, khó có thể tha thứ cho lúc đầu Vương Tử Duệ cưỡng ép anh, hai người cứ lung túng ở bên nhau như thế.
Khi ba mẹ vừa qua đời, để cuộc sống của họ không quá khổ cực, anh trai đã phải làm mọi loại việc. Vương Tử Duệ ở trong quán bar để ý tới Tịch Dương, sau đó quấn lấy các kiểu, dùng rất nhiều cách đe dọa, cám dỗ. Ban đầu, Tịch Du cũng rất ghét Vương Tử Duệ, cho rằng mấy kẻ có tiền này lỗ mãng thật chẳng khác gì trong tưởng tượng của cậu, hoàn toàn là nhàn rỗi buồn chán không có việc thì đùa giỡn thế thôi. Tịch Du nghĩ Vương Tử Duệ là đồ khốn kiếp, nhìn hắn ta rất không vừa mắt. Thế nhưng, càng về sau, thái độ của Tịch Du với hắn cũng dần thay đổi. Hắn ta đối xử với anh trai rất tốt, trong mắt Tịch Du, bởi vì có quan hệ với anh cậu, Vương Tử Duệ cũng chăm sóc cậu như một người anh trai.
Tịch Du nghĩ, đã nhiều năm như vậy, Vương Tử Duệ thật ra rất đáng thương, một người ở phía sau ra sức theo đuổi, một người thì hờ hững. Hai người họ chỉ thiếu nhau một cơ hội, anh trai hẳn cũng thích Vương Tử Duệ.
Tịch Du: Anh định sẽ tặng gì cho anh em?
Anh Tử Duệ: Anh em chưa từng mời anh, làm sao anh tặng được?
Tịch Du: Anh tự chủ động tới cửa đi, anh trai sẽ không trở mặt trước mặt bạn bè.
Anh Tử Duệ: Tiểu Dương sẽ tức giận.
Tiểu Dương là tên thân mật mà Vương Tử Duệ gọi Tịch Dương.
Tịch Du: Nếu không hành động, anh trai sẽ chạy theo người khác, nghe nói gần đây có người theo đuổi anh ấy.
Đương nhiên, đây là Tịch Du nói bậy mà thôi. Có tình địch mới cảm thấy khẩn cấp.
Vương Tử Duệ lập tức gấp gáp nhắn tin hỏi tình hình, Tịch Du không nói cho hắn khiến hắn lo lắng lắm.
Khi Tịch Dương ở trong nhà bếp gọt khoai tây, tự nhiên nghe được tiếng bánh xe lăn.
“Du Du, làm sao vậy?” Anh không kịp buông đồ trên tay đã đi về hướng Tịch Du.
“Anh, mai em muốn ra ngoài.”
Trên mặt Tịch Dương lộ ra vẻ kinh hỉ, sau đó liền trở nên vô cùng kinh ngạc. Biết rõ Tịch Dương nhất định sẽ hỏi kỹ càng. Tịch Du tự giác khai báo: “Mai em đi gặp bạn trên mạng.”
Lúc này, Tịch Dương ngay lập tức bày ra thân phận gia trưởng: “Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Có thể nào là lừa đảo hay không?”
“Anh, em đâu phải trẻ con. Em chỉ thông báo cho anh một tiếng thôi. Hơn nữa bạn bè của anh em không biết nhiều người, ngày mai em ra ngoài, trong nhà tùy các anh ầm ĩ.”
“Là bạn trong giới võng phối sao?” Tịch Dương từng nghe Tịch Du nói nên biết cậu chơi võng phối, đoán chừng tâm tình của cậu biến chuyển cũng vì những người bạn bè ở nơi nao ấy.
Tịch Du gật đầu: “Anh, anh đừng lo lắng cho em. Trước đây là em không hiểu chuyện, em sẽ không ngớ ngẩn như vậy nữa.”
Tịch Dương ngồi xổm xuống, vốn muốn xoa xoa đầu Tịch Du, nhưng mà trên tay có chút bẩn, “Nhóc ngốc, có chuyện gì khó nhất định phải nói cho anh, biết chưa?”
Tịch Du nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
“Ngày mai có cần anh đưa em đi không?”
Bởi vì Tịch Du không tiện đi xe bus, hơn nữa trên xe lại chen chúc nhiều người.
“KTV đó không xa, em có thể tự đi được.”
Điểm hẹn là một nơi khá gần, bình thường đi bộ cũng chỉ mất nhiều nhất năm phút đồng hồ, gần nhà như thế, Tịch Dương cũng an tâm hơn.
Tịch Du nói chuyện xong, Tịch Dương định đẩy cậu về phòng.
Tịch Du lắc đầu: “Em tới giúp anh.” Không kịp để cho Tịch Dương từ chối, cậu đã đoạt lấy khoai tây gọt được một nửa trên tay anh. Cậu chỉ là chân không tiện, tay còn rất linh hoạt.
Vì vậy, một người gọt khoai, một người cắt khoai, hai bóng lưng ngồi xuống trong nhà bếp tạo nên hình ảnh thật ấm áp.
Tịch Du rửa sạch khoai tây, len lén ngắm nhìn Tịch Dương vài lần, bầu không khí thật phù hợp, cậu hỏi anh: “Anh, anh thấy anh Tử Duệ thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Có chút khó hiểu cùng nghi ngờ.
Tịch Du nói thẳng: “Anh thích anh ấy không?”
Dao chợt dừng lại trên không trung, sau đó khôi phục ngay tần suất vốn có, “Lo chuyện của chính mình là được rồi, chuyện của anh em khỏi phải quan tâm.”
“A.” Tịch Du ngoan ngoãn đáp, không tiếp tục hỏi nữa.
Chí ít, trong lòng cậu cũng hiểu rõ rồi.
“Du Du, đồ ăn sáng anh đã để trên bàn rồi, lát nữa nhớ phải ăn đó.”
Tịch Du thấy bộ dáng Tịch Dương áo nón chỉnh tề, hàng ngày đi làm cực khổ mệt nhọc, hôm nay là cuối tuần, bình thường Tịch Dương sẽ ở nhà bổ sung giấc ngủ.
“Anh muốn ra ngoài à?”
Tịch Dương bày ra bộ dạng thương tâm, nói: “Ngay cả sinh nhật anh trai mà em cũng không nhớ rõ, thật đau lòng.”
Bất ngờ nhắc tới Tịch Du mới nhớ ra ngày mai là sinh nhật anh. Tịch Dương thích náo nhiệt, bạn bè cũng nhiều, mỗi khi tới sinh nhật, anh sẽ mời bạn về nhà ăn cơm, thuận tiện thể hiện tay nghề đầu bếp. Tịch Du biết, hôm nay Tịch Dương muốn ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
“Em nhớ mà, đã sớm chuẩn bị quà cho anh rồi.” Tịch Du đương nhiên là đã chuẩn bị quà sinh nhật, cậu còn lo sợ điều gì sơ xuất không kịp nên đã lo thật tốt từ lâu. Không ngờ thoáng cái nhanh như vậy đã tới sinh nhật anh trai.
Tịch Dương thỏa mãn cười, sau đó liền đi ra ngoài.
Tịch Du ăn cháo hoa cùng trứng ốp lếp mà Tịch Dương đã làm, rồi sang phòng khách sạch sẽ tinh tươm. Tuy rằng nhà chỉ có hai người, nhưng vẫn rất là ấm áp.
Từ sau khi ba mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, hai anh em cậu đã nương tựa lẫn nhau mà sống, Tịch Du hiểu anh trai vô cùng cực khổ. Lúc trước cậu xảy ra chuyện, tinh thần suy sụp không phấn chấn, anh nhất định đã rất lo lắng cho cậu.
Ăn xong cháo, cậu lăn xe về phía bồn rửa, tự giác rửa sạch bát đũa.
Theo thói quen mở máy vi tính lên, đăng nhập vào weibo, đột nhiên cậu thấy có gần một trăm thông báo. Bình thường weibo của Tịch Du đều không có nhiều người tới hỏi thăm, số fan cũng chỉ mới hơn 100, lúc nào weibo náo nhiệt nhất, lúc đó khẳng định là do kịch mới. Mở weibo ra, hóa ra kịch《Chồng ơi ôm em một cái 》đã phát hành rồi. Vừa nhìn tới thời gian, nào ngờ là nửa đêm 12 giờ. Cậu tiện tay phát lại kèm theo bình luận “Tổ kịch vất vả rồi”, sau đó mở địa chỉ diễn đàn, cũng gửi một câu như vậy ở bên trong.
Giống như tiêu đề, 《 Chồng ơi ôm em một cái 》là một kịch ngắn hài hước đáng yêu, lại có dàn thành viên lấp lánh, lượt view vô cùng cao. Poster là ấn tượng trực quan đầu tiên để người ta mở bài post, không thể nghi ngờ bức tranh của Tịch Du để lại tiếng vang rất tốt, khá nhiều người đều khen nhìn tranh mà muốn phun máu. Mọi người ai cũng giỏi bới móc người mới, đều cổ vũ trang trí, muốn có nhiều poster hơn, rất thích phong cách vẽ của Tịch Du.
25L: Trang trí ơi, cho xin bản không có chữ của poster~
Lướt mắt thấy được cái này, may ma Tịch Du có thói quen khi làm tranh sẽ lưu một file dạng PSD, có thể tùy thời chỉnh sửa. Cậu tự giác đăng hình ảnh không chữ lên trong bài post, thuận tiện nói vài lời cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Chợt nghe được thanh âm mở cửa, hẳn là Tịch Dương đã trở về.
Đoán chừng nửa tiếng nữa anh trai sẽ không tới phòng mình, Tịch Du lấy một bức tranh được giấu ở đầu giường, trong tranh là một người mặc áo sơ mi trắng, để lộ xương quai xanh, có chút phong thái thiếu niên non nớt. Người đó đứng trên thảm cỏ xanh đón gió, để gió kia nhẹ nhàng thổi phất phơ những sợi tóc mái, làm hé lộ đôi mắt sáng sủa. Đây là món quà Tịch Du chuẩn bị tặng cho Tịch Dương, nếu như anh trai biết cậu vẽ một bức tranh xinh đẹp như vậy về anh, không rõ sẽ phản ứng như thế nào.
Tịch Du lấy di động chụp hình tranh lại, sau đó nhấn gửi đi.
Tịch Du: Đây là quà em tặng cho anh trai, đẹp không? [Hình ảnh]
Anh Tử Duệ: Ừ, đẹp.
Tịch Du: Là tranh đẹp hay người đẹp?
Anh Tử Duệ: Đương nhiên là anh trai em đẹp ^_^
Tịch Du biết Vương Tử Duệ khẳng định sẽ trả lời như thế. Quan hệ giữa Vương Tử Duệ và Tịch Dương, nên nói thế nào nhỉ, kỳ thực Tịch Du hoàn toàn không cảm thấy đây là quan hệ giữa bao dưỡng và bị bao dương, tuy rằng ngay từ đầu là như vậy. Tịch Du thấy Vương Tử Duệ nâng niu anh trai mình giống như bảo bối, làm gì có đại gia nào lại lấy lòng người mình bao dưỡng như thế. Chỉ là, có thể Tịch dương không được tự nhiên, khó có thể tha thứ cho lúc đầu Vương Tử Duệ cưỡng ép anh, hai người cứ lung túng ở bên nhau như thế.
Khi ba mẹ vừa qua đời, để cuộc sống của họ không quá khổ cực, anh trai đã phải làm mọi loại việc. Vương Tử Duệ ở trong quán bar để ý tới Tịch Dương, sau đó quấn lấy các kiểu, dùng rất nhiều cách đe dọa, cám dỗ. Ban đầu, Tịch Du cũng rất ghét Vương Tử Duệ, cho rằng mấy kẻ có tiền này lỗ mãng thật chẳng khác gì trong tưởng tượng của cậu, hoàn toàn là nhàn rỗi buồn chán không có việc thì đùa giỡn thế thôi. Tịch Du nghĩ Vương Tử Duệ là đồ khốn kiếp, nhìn hắn ta rất không vừa mắt. Thế nhưng, càng về sau, thái độ của Tịch Du với hắn cũng dần thay đổi. Hắn ta đối xử với anh trai rất tốt, trong mắt Tịch Du, bởi vì có quan hệ với anh cậu, Vương Tử Duệ cũng chăm sóc cậu như một người anh trai.
Tịch Du nghĩ, đã nhiều năm như vậy, Vương Tử Duệ thật ra rất đáng thương, một người ở phía sau ra sức theo đuổi, một người thì hờ hững. Hai người họ chỉ thiếu nhau một cơ hội, anh trai hẳn cũng thích Vương Tử Duệ.
Tịch Du: Anh định sẽ tặng gì cho anh em?
Anh Tử Duệ: Anh em chưa từng mời anh, làm sao anh tặng được?
Tịch Du: Anh tự chủ động tới cửa đi, anh trai sẽ không trở mặt trước mặt bạn bè.
Anh Tử Duệ: Tiểu Dương sẽ tức giận.
Tiểu Dương là tên thân mật mà Vương Tử Duệ gọi Tịch Dương.
Tịch Du: Nếu không hành động, anh trai sẽ chạy theo người khác, nghe nói gần đây có người theo đuổi anh ấy.
Đương nhiên, đây là Tịch Du nói bậy mà thôi. Có tình địch mới cảm thấy khẩn cấp.
Vương Tử Duệ lập tức gấp gáp nhắn tin hỏi tình hình, Tịch Du không nói cho hắn khiến hắn lo lắng lắm.
Khi Tịch Dương ở trong nhà bếp gọt khoai tây, tự nhiên nghe được tiếng bánh xe lăn.
“Du Du, làm sao vậy?” Anh không kịp buông đồ trên tay đã đi về hướng Tịch Du.
“Anh, mai em muốn ra ngoài.”
Trên mặt Tịch Dương lộ ra vẻ kinh hỉ, sau đó liền trở nên vô cùng kinh ngạc. Biết rõ Tịch Dương nhất định sẽ hỏi kỹ càng. Tịch Du tự giác khai báo: “Mai em đi gặp bạn trên mạng.”
Lúc này, Tịch Dương ngay lập tức bày ra thân phận gia trưởng: “Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Có thể nào là lừa đảo hay không?”
“Anh, em đâu phải trẻ con. Em chỉ thông báo cho anh một tiếng thôi. Hơn nữa bạn bè của anh em không biết nhiều người, ngày mai em ra ngoài, trong nhà tùy các anh ầm ĩ.”
“Là bạn trong giới võng phối sao?” Tịch Dương từng nghe Tịch Du nói nên biết cậu chơi võng phối, đoán chừng tâm tình của cậu biến chuyển cũng vì những người bạn bè ở nơi nao ấy.
Tịch Du gật đầu: “Anh, anh đừng lo lắng cho em. Trước đây là em không hiểu chuyện, em sẽ không ngớ ngẩn như vậy nữa.”
Tịch Dương ngồi xổm xuống, vốn muốn xoa xoa đầu Tịch Du, nhưng mà trên tay có chút bẩn, “Nhóc ngốc, có chuyện gì khó nhất định phải nói cho anh, biết chưa?”
Tịch Du nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
“Ngày mai có cần anh đưa em đi không?”
Bởi vì Tịch Du không tiện đi xe bus, hơn nữa trên xe lại chen chúc nhiều người.
“KTV đó không xa, em có thể tự đi được.”
Điểm hẹn là một nơi khá gần, bình thường đi bộ cũng chỉ mất nhiều nhất năm phút đồng hồ, gần nhà như thế, Tịch Dương cũng an tâm hơn.
Tịch Du nói chuyện xong, Tịch Dương định đẩy cậu về phòng.
Tịch Du lắc đầu: “Em tới giúp anh.” Không kịp để cho Tịch Dương từ chối, cậu đã đoạt lấy khoai tây gọt được một nửa trên tay anh. Cậu chỉ là chân không tiện, tay còn rất linh hoạt.
Vì vậy, một người gọt khoai, một người cắt khoai, hai bóng lưng ngồi xuống trong nhà bếp tạo nên hình ảnh thật ấm áp.
Tịch Du rửa sạch khoai tây, len lén ngắm nhìn Tịch Dương vài lần, bầu không khí thật phù hợp, cậu hỏi anh: “Anh, anh thấy anh Tử Duệ thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Có chút khó hiểu cùng nghi ngờ.
Tịch Du nói thẳng: “Anh thích anh ấy không?”
Dao chợt dừng lại trên không trung, sau đó khôi phục ngay tần suất vốn có, “Lo chuyện của chính mình là được rồi, chuyện của anh em khỏi phải quan tâm.”
“A.” Tịch Du ngoan ngoãn đáp, không tiếp tục hỏi nữa.
Chí ít, trong lòng cậu cũng hiểu rõ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.