Quyển 2 - Chương 8: Thê lương
Mộ Dung Mậu
04/12/2019
Ta vuốt ve cằm, tinh tế tỉ mỉ ngắm nhìn từng góc từng cạnh trong căn phòng này, ta dù đã cẩn thận ngửi nhưng vẫn không cảm thấy chút dấu vết nào
để lại.
“…… Thật là, có kẻ còn nhanh tay hơn cả Hắc Bạch Vô Thường mang hồn phách của Tiêu Thục Phi đi, làm sao có chuyện đó được?” Ta tự mình lẩm bẩm, chuyện này thật khó tin.
Đột nhiên, trên cửa sổ che kín tầng tro bụi lại có in hình một vòng tròn thật rõ ràng khiến ta chú ý.
Ta chậm rãi đi lại nhìn thật kĩ cái vòng tròn ấy, chắc chắn trên cửa sổ đã có đồ vật gì đó đặt lên, rồi bị người khác cầm đi.
Nhưng điểm này càng khiến cho ta càng thêm hoài nghi, lãnh cung quạnh quẽ như thế thì có ai tự dưng lại vô duyên vô cớ lấy đồ bên trong nơi này. Khi nhìn dấu vết này còn rất mới, hẳn là vật đó bị người ta lấy đi không bao lâu.
Ta gắt gao nhìn chằm chằm dấu vết hình tròn này mãi, trong đầu linh quang chợt lóe
Chẳng lẽ là con rối thu hồn?
Con rối thu hồn là thứ mà các đạo sĩ dùng để bắt yêu ma quỷ.
Chỉ cần lấy một thứ gì đó thu hồn ma quỷ vào, rồi yếm các loại phù chú phong bế lại không cho linh hồn bay ra.
Nhưng vì tính cổ quái nên phương pháp này ít ai biết đến. Thậm chí có một số gia đình bị quỷ ám làm cho gia thế không yên không vững. Khi con quỷ đó mà bị đạo sĩ thu phục xong, những người đó liền cung phụng đạo sĩ đó như thần linh sống.
Nên đạo sĩ biết sử dụng con rối thu hồn thường sử dụng rất nhiều thứ cấm kỵ. Ta cũng đã từng gặp và phá hủy quá không ít con rối thu hồn rồi.
Con rối thu hồn không những có thể cung cấp nơi ở cho ác quỷ và cũng có thể hấp thụ hồn phách của người sống, khi người sống đang trong trạng thái oán hận điên cuồng cực điểm thì thường rất dễ bị con rối thu hồn thu mất hồn phách.
Tiêu Thục Phi từng bị Võ Hoàng Hậu áp đặt nhìu khổ hình, phỏng chừng lúc ấy nàng ta đang rơi vào trạng thái cực đau cực hận thì liền bị thu mất hồn phách.
Tự trong đầu ta đem việc này nọ xâu chuỗi lại một lượt.
Nhưng thứ ta lo nhất là kẻ đã thu hồn Tiêu Thục Phi có mục đích gì?
“Phát hiện gì sao?” Ta đang trầm tư suy nghĩ thì một thanh âm thình lình từ phía sau vang lên, làm ta sợ tới mức nhanh quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau là khuôn mặt lạnh lẽo của Võ Hoàng Hậu đang nhìn ta.
“Hoàng Hậu nương nương, sao ngài lại vào đây?”
“A, vì sao bổn cung không thể vào?” Võ Hoàng Hậu nhìn nhìn chung quanh, chậm rãi đi đến cửa sổ: “Bổn cung không tin trên đời này có quỷ thần, cũng không tin nhân quả báo ứng.”
“Vậy nương nương còn tìm ta tiến cung để làm gì?” Ta hỏi.
Võ Hoàng Hậu bỗng dưng quay đầu, ánh mắt như hàn đàm lạnh thấu xương: “Bổn cung không tin quỷ thần, nhưng bổn cung sợ bị người có lòng dạ nhỏ nhen quấy phá, giả thần giả quỷ, nhấc lên sóng gió!”
“Nhưng Tiêu Thục Phi……” Ta định nói Nàng ta có khả năng thật sự sẽ trở về tìm Võ Hoàng Hậu, nhưng ta lại chỉ cắt ngang, dần im lặng.
“Ngươi muốn nói tiện nhân Tiêu phi sẽ tìm ta trả thù phải không? Nhưng nàng ta đã chết, ta lại mang mệnh phượng hoàng, dù nàng ta có biến thành quỷ tới tìm ta, ta cũng không sợ, nhưng bổn cung là băn khoăn sợ đúng là có người sẽ lấy danh Tiêu Thục Phi làm bệ hạ bất an, làm bổn cung bất an, làm bá tánh bất an!” Võ Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng tiếp tục không dứt:
“Cho nên, bổn cung hy vọng ngươi có thể tra ra chân tướng của việc này, bổn cung sẽ cho ngươi lệnh bài tùy ý ra vào Hoàng cung. Nhưng ta muốn nội trong vòng hai tháng sau ngươi phải cho ta một đáp án!”
Ta cười hì hì nhìn về phía nàng: “Vậy nếu ta tra không ra thì sao?”
Võ Hoàng Hậu bỗng chốc nhìn chằm chằm hướng ta, môi đỏ thắm gợi lên mị hoặc độ cung: “Không hoàn thành a, vậy đừng trách bổn cung vì sao lại đưa ngươi xuống địa phủ!”
Haha, nhà ta vốn dĩ ở dưới địa phủ mà, ta ở trong lòng cười gian xảo.
“Không thành vấn đề, ta nhất định không phụ nương nương gửi gắm.” Ta gật đầu, dù cho Võ Hoàng Hậu không dặn dò, ta cũng nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện của Tiêu Thục Phi.
==========
Một đoàn sương mù trắng xoá bao trùm mọi thứ.
Võ Mị Nương cảm giác chính mình đang rơi vào trạng thái không có mục đích mà đi lang thang sương mù dày đặc, thấy không rõ phương hướng, làm nàng cảm thấy bất lực.
Đột nhiên, sương mù chậm rãi tản ra, một cái thùng ngâm rượu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, nàng liền nhìn thấy trong cái thùng ấy là gương mặt không toàn vẹn của Tiêu Thục Phi, đôi mắt không ngừng chảy máu, tóc đen thật dài rũ ở ngoài thành thùng rượu, khuôn mặt nàng ta vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Miệng nàng ta ngâm nga rên rỉ:
“Võ thị, ngươi hãy mau trả mạng cho ta……” Thê lương sắc nhọn thanh âm tràn ngập trong mang tai nàng.
“…… Thật là, có kẻ còn nhanh tay hơn cả Hắc Bạch Vô Thường mang hồn phách của Tiêu Thục Phi đi, làm sao có chuyện đó được?” Ta tự mình lẩm bẩm, chuyện này thật khó tin.
Đột nhiên, trên cửa sổ che kín tầng tro bụi lại có in hình một vòng tròn thật rõ ràng khiến ta chú ý.
Ta chậm rãi đi lại nhìn thật kĩ cái vòng tròn ấy, chắc chắn trên cửa sổ đã có đồ vật gì đó đặt lên, rồi bị người khác cầm đi.
Nhưng điểm này càng khiến cho ta càng thêm hoài nghi, lãnh cung quạnh quẽ như thế thì có ai tự dưng lại vô duyên vô cớ lấy đồ bên trong nơi này. Khi nhìn dấu vết này còn rất mới, hẳn là vật đó bị người ta lấy đi không bao lâu.
Ta gắt gao nhìn chằm chằm dấu vết hình tròn này mãi, trong đầu linh quang chợt lóe
Chẳng lẽ là con rối thu hồn?
Con rối thu hồn là thứ mà các đạo sĩ dùng để bắt yêu ma quỷ.
Chỉ cần lấy một thứ gì đó thu hồn ma quỷ vào, rồi yếm các loại phù chú phong bế lại không cho linh hồn bay ra.
Nhưng vì tính cổ quái nên phương pháp này ít ai biết đến. Thậm chí có một số gia đình bị quỷ ám làm cho gia thế không yên không vững. Khi con quỷ đó mà bị đạo sĩ thu phục xong, những người đó liền cung phụng đạo sĩ đó như thần linh sống.
Nên đạo sĩ biết sử dụng con rối thu hồn thường sử dụng rất nhiều thứ cấm kỵ. Ta cũng đã từng gặp và phá hủy quá không ít con rối thu hồn rồi.
Con rối thu hồn không những có thể cung cấp nơi ở cho ác quỷ và cũng có thể hấp thụ hồn phách của người sống, khi người sống đang trong trạng thái oán hận điên cuồng cực điểm thì thường rất dễ bị con rối thu hồn thu mất hồn phách.
Tiêu Thục Phi từng bị Võ Hoàng Hậu áp đặt nhìu khổ hình, phỏng chừng lúc ấy nàng ta đang rơi vào trạng thái cực đau cực hận thì liền bị thu mất hồn phách.
Tự trong đầu ta đem việc này nọ xâu chuỗi lại một lượt.
Nhưng thứ ta lo nhất là kẻ đã thu hồn Tiêu Thục Phi có mục đích gì?
“Phát hiện gì sao?” Ta đang trầm tư suy nghĩ thì một thanh âm thình lình từ phía sau vang lên, làm ta sợ tới mức nhanh quay đầu lại, chỉ thấy đằng sau là khuôn mặt lạnh lẽo của Võ Hoàng Hậu đang nhìn ta.
“Hoàng Hậu nương nương, sao ngài lại vào đây?”
“A, vì sao bổn cung không thể vào?” Võ Hoàng Hậu nhìn nhìn chung quanh, chậm rãi đi đến cửa sổ: “Bổn cung không tin trên đời này có quỷ thần, cũng không tin nhân quả báo ứng.”
“Vậy nương nương còn tìm ta tiến cung để làm gì?” Ta hỏi.
Võ Hoàng Hậu bỗng dưng quay đầu, ánh mắt như hàn đàm lạnh thấu xương: “Bổn cung không tin quỷ thần, nhưng bổn cung sợ bị người có lòng dạ nhỏ nhen quấy phá, giả thần giả quỷ, nhấc lên sóng gió!”
“Nhưng Tiêu Thục Phi……” Ta định nói Nàng ta có khả năng thật sự sẽ trở về tìm Võ Hoàng Hậu, nhưng ta lại chỉ cắt ngang, dần im lặng.
“Ngươi muốn nói tiện nhân Tiêu phi sẽ tìm ta trả thù phải không? Nhưng nàng ta đã chết, ta lại mang mệnh phượng hoàng, dù nàng ta có biến thành quỷ tới tìm ta, ta cũng không sợ, nhưng bổn cung là băn khoăn sợ đúng là có người sẽ lấy danh Tiêu Thục Phi làm bệ hạ bất an, làm bổn cung bất an, làm bá tánh bất an!” Võ Hoàng Hậu ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng tiếp tục không dứt:
“Cho nên, bổn cung hy vọng ngươi có thể tra ra chân tướng của việc này, bổn cung sẽ cho ngươi lệnh bài tùy ý ra vào Hoàng cung. Nhưng ta muốn nội trong vòng hai tháng sau ngươi phải cho ta một đáp án!”
Ta cười hì hì nhìn về phía nàng: “Vậy nếu ta tra không ra thì sao?”
Võ Hoàng Hậu bỗng chốc nhìn chằm chằm hướng ta, môi đỏ thắm gợi lên mị hoặc độ cung: “Không hoàn thành a, vậy đừng trách bổn cung vì sao lại đưa ngươi xuống địa phủ!”
Haha, nhà ta vốn dĩ ở dưới địa phủ mà, ta ở trong lòng cười gian xảo.
“Không thành vấn đề, ta nhất định không phụ nương nương gửi gắm.” Ta gật đầu, dù cho Võ Hoàng Hậu không dặn dò, ta cũng nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện của Tiêu Thục Phi.
==========
Một đoàn sương mù trắng xoá bao trùm mọi thứ.
Võ Mị Nương cảm giác chính mình đang rơi vào trạng thái không có mục đích mà đi lang thang sương mù dày đặc, thấy không rõ phương hướng, làm nàng cảm thấy bất lực.
Đột nhiên, sương mù chậm rãi tản ra, một cái thùng ngâm rượu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, nàng liền nhìn thấy trong cái thùng ấy là gương mặt không toàn vẹn của Tiêu Thục Phi, đôi mắt không ngừng chảy máu, tóc đen thật dài rũ ở ngoài thành thùng rượu, khuôn mặt nàng ta vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Miệng nàng ta ngâm nga rên rỉ:
“Võ thị, ngươi hãy mau trả mạng cho ta……” Thê lương sắc nhọn thanh âm tràn ngập trong mang tai nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.