Chương 11: Kẻ xấu sẽ chết sao ?
Mộc Nhi
04/08/2022
Đáng lí ra Tạ Tĩnh Khang ngất xỉu như thế thì nên đi bệnh viện, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào mà Tiểu Bao Bao lại đứng lên, chậm chạp kéo tay con trai đến xem kẻ đang nằm dưới đất.
Tạ Tĩnh Khang bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, bộ áo vest đắt tiền cứ thế lần đầu được tiếp xúc với những vết bẩn bình dị nhất. Đường đường là tổng tài vạn người sợ, vậy mà hai lần lại bại dưới tay của một người.
Tiểu Bao Bao nắm tay con trai, cảnh giác quan sát một lượt. Trông thấy " kẻ xấu" đã ngủ ngon. Cậu mới thở phào nhẹ nhõm nói với con.
" Mầm Cây, còn đừng sợ nữa. Ba ba bảo vệ được con rồi ? Con thấy ba ba có giỏi không ?"
Nhóc con vỗ tay hoan hô ba bé, nhưng chẳng mấy chốc bé lại nghĩ.
" Ba ơi...chú này chết rồi sao ?"
Tiểu Bao Bao nghi hoặc nhìn lấy Tĩnh tu la, lắc đầu chắc chắn đáp.
" Không đâu...người này chắc chưa chết được đâu...."
" Nhưng mà vừa nãy con thấy ba đánh chú ấy mạnh lắm mà..."
Mầm Cây khẳng định được ba mình đánh kẻ xấu rất đau, lúc nãy cậu hoảng sợ nhìn lên đã thấy ba cầm ấm nước...cứ thế mà phóng thẳng vào mặt chú kia, cứ thế...chú kia nằm ở dưới đất từ nãy đến giờ vẫn chưa tỉnh...
Tiểu Bao Bao run sợ, bỗng nhiên không trả lời nữa... Cả người cậu bắt đầu đổ mồ hôi như vừa làm chuyện xấu.
Mầm Cây lại hỏi tiếp.
" Ba ơi...có phải chú ấy chết rồi không ?"
" Làm...làm sao mà chết được ? Chắc...chắc không đến nổi đó đâu như nhỉ ?"
" Nhưng tại sao chú ấy nằm lâu vậy ạ ? Phải...phải chết rồi mới nằm lâu như vậy chứ ?"
Tiểu Bao Bao mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ tột độ nhìn con trai bé nhỏ hỏi.
" Mầm...Mầm Cây...còn đừng làm ba sợ mà"
" Ba ba...ba giết người rồi sao? Nếu thế ta sẽ thành kẻ xấu mất, chúng ta sẽ bị công an bắt mất thôi"
" Oa.... Mầm Cây! Ba không phải là người xấu mà, ba không phải mà ? Giờ chúng ta phải làm sao đây ?"
Tiểu Bao Bao khóc lóc nức nở ôm con trai, trong lòng giờ đây thật sự hoảng hốt rồi.
Lời nói của trẻ con thơ dại làm sao mà có chứng cứ để đủ kết tội một người đã chết hay không ? Người bình thường chỉ cần nhìn sơ qua là biết được ai còn sống, ai cần phải đặt vào hòm mà.
Nhưng Tiểu Bao Bao lại khác, cậu là một người ngốc. Ngơ ngơ ngác ngác như thể lần đầu trải sự đời vậy, lần này bị chính con trai dọa sợ còn ôm lấy Mầm Cây khóc nức nở.
" Bao Bao! Ba không muốn đi tù đâu ? Phải làm sao đây?"
Mầm Cây nghĩ đến cảnh phải xa ba ba của mình, trong lòng bé cũng buồn gần chết. Bé con ôm lấy Bao Bao, liên tục gào khóc.
" Ba ơi! Đừng bỏ Bao Bao mà, Bao Bao không muốn vậy đâu..."
Hai ba con ôm nhau khóc lóc đến đáng thương, mà kẻ được cho là đã " chết" bỗng nhiên từ từ tỉnh lại.
Cả mặt hắn đau ê ẩm không thôi, mà cũng chẳng trách được... Ăn nguyên một cái ấm nấu nước vào mặt, hắn là người thường...làm sao mà chịu nổi chứ ?
Xoa xoa cánh mũi đang đau ê ẩm của mình, hắn chậm chạp ngồi dậy. Còn chưa kịp định hình tinh thần đã bị tiếng khóc của hai cha con kia làm cho tỉnh táo.
Tiếng khóc vang trời của hai người hợp lại làm cho hắn nhíu mày, bản tính cộc cằn lại nổi lên. Tạ Tĩnh Khang quát.
" Khóc cái gì mà khóc ? Ồn ào chết đi được"
Tiếng nói của hắn trực tiếp thu hút được sự chú ý của hai người kia.
Một lớn một nhỏ ôm nhau nhìn hắn chằm chằm, trong đầu hai người này đơn giản nghỉ.
" Người chết sống lại rồi ? Là ma sao ?"
Sự việc trước mắt quá kinh hoàng làm cho Bao Bao sợ muốn ngất xỉu đến nơi. Nhưng Mầm Cây lại không thế, bé con chậm chạp đi đến bên Tạ Tĩnh Khang, dùng tay vuốt má hắn. Ngây ngô hỏi.
" Chú người xấu ơi, chú chưa chết sao?"
Tạ Tĩnh Khang mới tỉnh dậy đã bị gán mác kẻ mới chết, trong lòng hắn hậm hực vỗ cái mông bé bé của Mầm Cây, khí chịu đáp lại.
" Hừ! Chết gì mà chết ? Chừng nào chú chưa trả thù được hai cha con nhà con thì chú chưa chết đâu!"
Mầm Cây nghe vậy bỗng nhiên cười lớn, bé con nhào đến ôm lấy cổ của Tạ Tính Khang, vui vẻ nói.
" Vậy thì tốt quá, ba con không phải bị chú cảnh sát bắt rồi..."
Tạ Tĩnh Khang bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, bộ áo vest đắt tiền cứ thế lần đầu được tiếp xúc với những vết bẩn bình dị nhất. Đường đường là tổng tài vạn người sợ, vậy mà hai lần lại bại dưới tay của một người.
Tiểu Bao Bao nắm tay con trai, cảnh giác quan sát một lượt. Trông thấy " kẻ xấu" đã ngủ ngon. Cậu mới thở phào nhẹ nhõm nói với con.
" Mầm Cây, còn đừng sợ nữa. Ba ba bảo vệ được con rồi ? Con thấy ba ba có giỏi không ?"
Nhóc con vỗ tay hoan hô ba bé, nhưng chẳng mấy chốc bé lại nghĩ.
" Ba ơi...chú này chết rồi sao ?"
Tiểu Bao Bao nghi hoặc nhìn lấy Tĩnh tu la, lắc đầu chắc chắn đáp.
" Không đâu...người này chắc chưa chết được đâu...."
" Nhưng mà vừa nãy con thấy ba đánh chú ấy mạnh lắm mà..."
Mầm Cây khẳng định được ba mình đánh kẻ xấu rất đau, lúc nãy cậu hoảng sợ nhìn lên đã thấy ba cầm ấm nước...cứ thế mà phóng thẳng vào mặt chú kia, cứ thế...chú kia nằm ở dưới đất từ nãy đến giờ vẫn chưa tỉnh...
Tiểu Bao Bao run sợ, bỗng nhiên không trả lời nữa... Cả người cậu bắt đầu đổ mồ hôi như vừa làm chuyện xấu.
Mầm Cây lại hỏi tiếp.
" Ba ơi...có phải chú ấy chết rồi không ?"
" Làm...làm sao mà chết được ? Chắc...chắc không đến nổi đó đâu như nhỉ ?"
" Nhưng tại sao chú ấy nằm lâu vậy ạ ? Phải...phải chết rồi mới nằm lâu như vậy chứ ?"
Tiểu Bao Bao mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ tột độ nhìn con trai bé nhỏ hỏi.
" Mầm...Mầm Cây...còn đừng làm ba sợ mà"
" Ba ba...ba giết người rồi sao? Nếu thế ta sẽ thành kẻ xấu mất, chúng ta sẽ bị công an bắt mất thôi"
" Oa.... Mầm Cây! Ba không phải là người xấu mà, ba không phải mà ? Giờ chúng ta phải làm sao đây ?"
Tiểu Bao Bao khóc lóc nức nở ôm con trai, trong lòng giờ đây thật sự hoảng hốt rồi.
Lời nói của trẻ con thơ dại làm sao mà có chứng cứ để đủ kết tội một người đã chết hay không ? Người bình thường chỉ cần nhìn sơ qua là biết được ai còn sống, ai cần phải đặt vào hòm mà.
Nhưng Tiểu Bao Bao lại khác, cậu là một người ngốc. Ngơ ngơ ngác ngác như thể lần đầu trải sự đời vậy, lần này bị chính con trai dọa sợ còn ôm lấy Mầm Cây khóc nức nở.
" Bao Bao! Ba không muốn đi tù đâu ? Phải làm sao đây?"
Mầm Cây nghĩ đến cảnh phải xa ba ba của mình, trong lòng bé cũng buồn gần chết. Bé con ôm lấy Bao Bao, liên tục gào khóc.
" Ba ơi! Đừng bỏ Bao Bao mà, Bao Bao không muốn vậy đâu..."
Hai ba con ôm nhau khóc lóc đến đáng thương, mà kẻ được cho là đã " chết" bỗng nhiên từ từ tỉnh lại.
Cả mặt hắn đau ê ẩm không thôi, mà cũng chẳng trách được... Ăn nguyên một cái ấm nấu nước vào mặt, hắn là người thường...làm sao mà chịu nổi chứ ?
Xoa xoa cánh mũi đang đau ê ẩm của mình, hắn chậm chạp ngồi dậy. Còn chưa kịp định hình tinh thần đã bị tiếng khóc của hai cha con kia làm cho tỉnh táo.
Tiếng khóc vang trời của hai người hợp lại làm cho hắn nhíu mày, bản tính cộc cằn lại nổi lên. Tạ Tĩnh Khang quát.
" Khóc cái gì mà khóc ? Ồn ào chết đi được"
Tiếng nói của hắn trực tiếp thu hút được sự chú ý của hai người kia.
Một lớn một nhỏ ôm nhau nhìn hắn chằm chằm, trong đầu hai người này đơn giản nghỉ.
" Người chết sống lại rồi ? Là ma sao ?"
Sự việc trước mắt quá kinh hoàng làm cho Bao Bao sợ muốn ngất xỉu đến nơi. Nhưng Mầm Cây lại không thế, bé con chậm chạp đi đến bên Tạ Tĩnh Khang, dùng tay vuốt má hắn. Ngây ngô hỏi.
" Chú người xấu ơi, chú chưa chết sao?"
Tạ Tĩnh Khang mới tỉnh dậy đã bị gán mác kẻ mới chết, trong lòng hắn hậm hực vỗ cái mông bé bé của Mầm Cây, khí chịu đáp lại.
" Hừ! Chết gì mà chết ? Chừng nào chú chưa trả thù được hai cha con nhà con thì chú chưa chết đâu!"
Mầm Cây nghe vậy bỗng nhiên cười lớn, bé con nhào đến ôm lấy cổ của Tạ Tính Khang, vui vẻ nói.
" Vậy thì tốt quá, ba con không phải bị chú cảnh sát bắt rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.