Chương 34
Mặc Tây Kha
12/01/2024
Minh Hi về nhà lấy sách giáo khoa và sổ ghi chép, lại cùng Ấn Thiếu Thần đến thư viện của khu biệt thự.
Thư viện được thiết kế khá độc đáo, toàn bộ tường bao bằng giá sách, muốn lấy sách phải dùng một cái thang.
Mái nhà được làm từ những tấm ván gỗ vuông không theo qui tắc và những thanh xà gỗ, điểm đặc sắc nhất là ở giữa thư viện có trồng một cái cây chung quanh là kính, từ nơi này có thể nhìn thấy thân cây tươi tốt.
Minh Hi hứng thú bừng bừng lôi kéo Ấn Thiếu Thần tới một góc thư viện ngồi xuống, có ý đồ tiếp tục quanh co lòng vòng nói cho Ấn Thiếu Thần một chút thông tin, ngay cả mật mã kí hiệu, gõ chữ trên di động và viết ra đều thử.
Thử đến cuối cùng cô cũng không viết nổi một câu hoàn chỉnh, đau đầu chịu không nổi, trực tiếp dùng trán đạp vào mặt bàn.
Đụng vài cái, liền đập vào tay Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần nhìn bộ dạng của Minh Hi, cảm thấy không thể hiểu được.
Minh Hi cầm di động gõ mấy chữ: “A, đau đầu.”
Đột nhiên chợt lóe sáng, bắt đầu tìm kiếm chữ, viết số trang và số hàng, viết được một nửa lại: “A, đau đầu.”
Sau khi thử, dứt khoát đâm mặt bàn.
Ấn Thiếu Thần dùng tay lót trên mặt bàn, trầm giọng nói: “Đừng cậy mạnh, không nóng nảy, chúng ta từ từ thử, thể nào cũng sẽ đến một ngày có thể giải thích rõ ràng được.”
Minh Hi gối lên bàn tay của Ấn Thiếu Thần, nghiêng đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, đáng thương vô cùng hỏi: “Trước khi tôi có thể giải thích rõ ràng được, cậu có thể đừng bắt nạt tôi không?”
Ấn Thiếu Thần bị hỏi một câu này, tim muốn tan ra, tim đập loạn mấy nhịp cuối cùng đầu hắng giọng, giả vờ bình tĩnh: “Được.”
Minh Hi nhoẻn miệng cười với Ấn Thiếu Thần: “Ừ, vậy chắc chắn rồi nha!”
Giọng của cô rất nhẹ nhàng, bởi vì còn yếu. Cô vừa cười vừa nói, nụ cười lan vào đáy mắt, ngọt như là kẹo bông gòn, nhẹ nhàng, mềm mại, ngọt ngào.
Ấn Thiếu Thần nhìn cô, giật mình, nhưng vẫn tiến lại gần bên người cô bổ sung: “Không bắt nạt cậu, nhưng vẫn sẽ nhìn chằm chằm cậu, lỡ như cậu có làm chuyện gì thì tôi có thể kịp thời phát hiện, để cậu không hại được người khác.”
Ở thư viện, hai người dựa sát vào nói chuyện kỳ thật không có gì là không ổn.
Nhưng thư viện này của khu biệt thự vốn bỏ hoang, ngoại trừ có người định kỳ tới để quét tước vệ sinh, tài sản có người trông coi thì không còn ai khác cả.
Ngược lại quán cà phê bên kia còn có thể ngẫu nhiên có vài người đến làm việc.
Trong một môi trường như vậy, hiển nhiên không cần lại gần như vậy, cũng không cần nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Minh Hi là bởi vì yếu, còn Ấn Thiếu Thần thì sao?
Minh Hi đột nhiên ngồi dậy, cầm sổ ghi chép lên xem, trong lòng nhịn không được cảm thán, nam chính trong truyện ngọt sủng thật là tai họa, không tiếng động mà trêu chọc người khác, rất trí mạng.
Mấu chốt là nếu như cô thích Ấn Thiếu Thần thì bị trêu cũng không sao nhưng cô sợ hãi Ấn Thiếu Thần, bị trêu đến sợ hãi.
Người khác xem đây là phim tình cảm còn trong mắt cô thì đây chính là phim kinh dị.
“Tối qua tôi đã làm một đề cho cậu, muốn xem trình độ của cậu rồi quyết định sẽ dạy cậu thế nào.” Minh Hi nói, đặt đề mà mình làm trước mặt Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần nhìn lướt qua cuốn vở.
“Hai trang đầu là toán học, mặt sau là toán cao cấp, sau đó là sinh học và hóa học.” Minh Hi giới thiệu với anh.
“Nhiều đề như vết, cậu làm trong bao lâu?”
“Hôm qua thức cả đêm, bây giờ còn đau đầu.” Minh Hi nằm trên mặt bàn, gối lên cánh tay nhắm mắt lại, “Tôi nghỉ ngơi một lát.”
Ấn Thiếu Thần cầm bút nghiêm túc viết một hồi, liền nghe được tiếng hít thở đều đều.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Minh Hi.
Minh Hi gối sườn mặt lên cánh tay, mặt bị ép nên phồng lên, môi cũng hơi chu.
Diện mạo rõ ràng là phong cách chị đại nhưng khi ngủ lại ngốc nghếch.
Anh lấy di động ra, mở camera chụp vài tấm ảnh của Minh Hi, sau đó một tay chống cằm nhìn ảnh chụp trên di động, nhịn không được nở nụ cười.
Một người vô cùng lạnh nhạt vậy mà cũng có lúc ở nụ cười ấm áp.
Ấn Thiếu Thần tiếp tục giải đề, khoảng 30 phút sau Minh Hi rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Tuy rằng tỉnh rồi nhưng vẫn ngáp, vẻ mặt ngơ ngác nhìn xung quanh, con mèo này ở trên bàn trước tiên chỉnh lại tóc một chút, nhanh chóng xoa xoa nước miếng ở khóe miệng, cuối cùng nhìn về phía Ấn Thiếu Thần đang giải đề.
Cô nghiêng người lại gần xem Ấn Thiếu Thần làm đề, ước lượng trình độ của Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần cố ý làm sai một vài câu, sợ Minh Hi cảm thấy anh căn bản không cần dạy.
Minh Hi nhìn một hồi, nhịn không được cảm thán: “May là cậu biết số, không thì tôi lại phải dạy lại bắt đầu từ bản cửu chương chín.”
Ấn Thiếu Thần dừng bút, đột nhiên suy nghĩ, có phải anh làm sai nhiều quá, làm cho Minh Hi nghĩ mình là một tên thiểu năng trí tuệ?
Chờ Minh Hi thật sự bắt đầu dạy, Ấn Thiếu Thần liền bắt đầu hối hận, bởi vì Minh Hi hiển nhiên thật sự xem anh thành một tên thiểu năng trí tuệ.
Theo quan điểm của Minh Hi, cô đã ra những câu đơn giản và cơ bản nhất.
Cái này cũng có thể sai sao?
Câu hỏi đơn giản nhất có thể trả lời trực tiếp mà không cần phải viết thêm các bước mà cũng sai, không phải học dốt thì là gì?
Thật giống như là đồng hồ bấm giờ, đủ ba giờ, Minh Hi giảng được một nửa đề liền ngừng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Ấn Thiếu Thần nhìn cô vừa bực vừa buồn cười, cũng đứng dậy, thuận tay xách túi giúp Minh Hi: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu, cũng không xa lắm.” Minh Hi lập tức từ chối.
“Đi thôi.” Ấn Thiếu Thần giống như nghe không hiểu câu từ chối.
Sau khi hai người đi ra khỏi thư viện, Ấn Thiếu Thần đột nhiên lên tiếng: “Tốt nhất là nên ít tiếp xúc với Hà Nhiên một chút.”
“Tôi không thân với cậu ấy lắm.”
“Cậu ta thiếu chút nữa đã giết người, đánh người kia đến nỗi vào ICU, gia đình phải tốn công rất lớn mới đè chuyện này xuống được, phong tỏa tin tức, còn để cậu ta tiếp tục đi học, nhà bọn họ cũng coi như là lợi hại.”
Minh Hi hoảng sợ, dừng bước kinh ngạc mà nhìn về phía Ấn Thiếu Thần: “Thật vậy sao? Tôi hoàn toàn không biết.”
“Sau khi cậu chuyển trường rồi mới xảy ra chuyện này, sau đó cậu ta liền trở nên như vậy, lúc cậu thích cậu ta thì cậu ta còn xem như bình thường.”
“Hoàn toàn không nhìn ra, tôi còn cảm thấy cậu ấy yếu đuối mong manh, sao vậy nhỉ?”
Ấn Thiếu Thần không biết có nên nói không, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Thật sự là người kia đáng đánh, nhưng cậu ta có hơi cực đoan, tuy rằng về tình thì có thể tha thứ, nhưng lựa chọn bạn trai thì nói cho cùng vẫn không nên chọn người như vậy.”
Minh Hi gật gật đầu: “Đúng vậy, loại như cậu và Hà Nhiên tôi đều không nên chọn, quá dọa người.”
Cô nói xong, lấy lại cái túi của mình từ tay Ấn Thiếu, nói một câu tạm biệt rồi ngay lập tức chạy về nhà.
Ấn Thiếu Thần nhìn cô chạy đi có chút buồn bực, anh là muốn Minh Hi cách xa Hà Nhiên ra một chút, sao lại đem anh ra chứ?
*
Trong suốt kì nghỉ quốc khánh, ngoài việc đi chơi, Minh Hi còn bị Ấn Thiếu Thần bắt đi học bổ túc.
Điều làm Minh Hi khiếp sợ chính là trình độ của Ấn Thiếu Thần tiến bộ hơn rất nhiều lần, theo bài kiểm tra ngày hôm trước, mặc dù kết quả bài kiểm tra của Ấn Thiếu Thần không theo kịp lớp tên lửa, nhưng anh cũng xem như là xuất sắc trong lớp thường rồi.
Không hổ là nam chính!
Minh Hi bày tỏ sự cảm thán của mình, nói tiếp: “Tôi thấy hẳn là mình không cầm phải dạy cậu nhiều nữa.”
Ấn Thiếu Thần lại không vui.
Sao vị này khó hầu hạ vậy chứ?
Đi học lại sau kì nghỉ quốc khánh, Minh Hi bước vào lớp gọi một vài người đi, họ cùng nhau rời khỏi lớp học như muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau vậy.
Bình thường nhóm người lớp quốc tế này mà tụm lại một chỗ là không có gì tốt cả, nhóm người này ỷ vào việc gia đình có điều kiện, cực kì kiêu ngạo.
Vì vậy, khi cả trường thấy nhóm người này hùng hổ đi về phía cổng trường, một nhóm nhỏ đã vây xem.
Sau đó liền thấy…… mấy nam sinh bắt đầu giúp Minh Hi bê hàng chuyển phát nhanh.
Mọi người:……
Minh Hi mới vừa dọn đến đây không lâu, trong phòng thiếu rất nhiều đồ đạc.
Lần trước nhìn thấy trong phòng của Minh Nguyệt có dán giấy dán tường, còn có tủ lạnh nhỏ, móc treo quần áo và mắc áo, sô pha nhỏ, thậm chí là giường đều là tự mình mua, đầy đủ các loại đồ dùng.
Phòng của Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết còn tìm nhà thiết kế nội thất của gia đình thiết kế, không gian nhỏ được trang trí vô cùng hợp với tâm hồn thiếu nữ.
Cái này cũng phải học ở Gia Hoa hơn mười năm mới có thể trang trí phòng như vậy.
Minh Hi không định làm to chuyện nhưng cô cảm thấy mình cần mua hết những thứ bị thiếu. Vừa vặn mấy ngày nay lần lượt nhận được hàng. Minh Hi dẫn đầu một nhóm “khuân vác” hùng hổ trở về.
Bởi vì lập tức đến tiết tự học, bọn họ chỉ đem đồ để vào phòng học.
Mấy thứ này được chất đống ở phía trước kệ để hàng của phòng học, một số được đặt trên tủ đựng đồ ở phía sau.
Ấn Thiếu Thần trở lại chỗ ngồi, liền nhìn thấy Minh Hi đang nhìn lên bầu trời.
“Nghĩ gì thế?” Anh hỏi.
“Đói bụng……” Buổi sáng tìm người chuyển phát nhanh, lỡ mất thời gian ăn sáng.
Ấn Thiếu Thần nhìn những thùng hàng chuyển phát nhanh xung quanh mình, rồi nói với Minh Hi: "Đi lấy một chậu nước đến đây."
“Để làm gì vậy?”
“Làm gì đó cho cậu ăn.” Ấn Thiếu Thần trả lời.
Minh Hi lập tức hưng phấn mà đi.
Ấn Thiếu Thần đem hộp hàng chuyển phát nhanh lại, lấy ra một cái chảo điện, vừa vặn phía sau chỗ bọn họ ngồi có ổ cắm điện, anh đặt cái chảo trên ghế.
Khi mua chảo sẽ được tặng kèm cái xẻng, vừa vặn có thể sử dụng.
Anh hướng dẫn Minh Hi: “Bây giờ dùng nước để rửa nồi và cái xẻng.”
“Ồ, được.” Minh Hi vô cùng ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi trở lại với một nồi nước khác, Ấn Thiếu Thần mở hộp mì ăn liền, lấy ra hai gói và nấu mì ăn liền trong lớp.
Học sinh trong lớp quốc tế sẽ không bao giờ biết được những điều kỳ lạ mà người bạn cùng bàn ma thuật sẽ làm trong lớp khi ngồi ở hàng cuối.
Đã nhìn thấy Minh Hi vá áo trong tiết tự học, bây giờ lại thấy Ấn Thiếu Thần nấu mì ăn liền vào tiết tự học sáng sớm.
“Tôi nói này hai vợ chồng các người có thể đừng có lúc nào cũng thành thạo như vậy được chứ, làm tôi cảm thấy việc chơi game trong tiết tự học của mình không theo kịp các cậu đấy.” Thiệu Dư quay đầu lại nhìn về phía hai người đang tác yêu tác quái.
Ấn Thiếu Thần còn rất thích cách gọi hai vợ chồng này, không để ý, chỉ trả lời: “Đói bụng.”
“Cậu ăn xong rồi đến đây mà vẫn đói bụng?” Thiệu Dư tiếp tục hỏi.
“Chơi game của mình đi.”
Ấn Thiếu Thần không chỉ đơn giản là nấu mì ăn liền mà là sau khi nấu xong, anh lại đổ nước vào cốc, rồi bắt đầu xào mì ăn liền.
Trình độ của anh có thể được xem là chuyên nghiệp, với điều kiện đơn sơ như vậy, mà vẫn có thể làm dáng ra hình.
Nếu lại có thêm những đồ ăn khác và một chút rau củ gì đó, phỏng chừng sẽ làm được lợi hại hơn.
Sau khi nấu xong, Minh Hi nhịn không được “Oa” một tiếng.
Các bạn học khác xung quanh cũng theo dõi với cặp mắt mong chờ.
Đây cũng chính là lớp quốc tế, những lớp khác đừng nói đến việc xào đồ ăn trong phòng học, phỏng chừng ăn trong phòng học thôi cũng không dám.
Bởi vì không có đầy đủ đồ, không có chén, Ấn Thiếu Thần chỉ có thể để Minh Hi ăn trong nồi, đặt nồi trên mặt bàn.
Cũng may ngày thường lúc đặt cơm có giữ lại mấy đôi đũa dùng một lần, làm cho cô không đến nỗi phải dùng tay không bốc.
Phùng Mạn Mạn xem đến trực tiếp nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Ấn Thiếu Thần, trưng cầu ý kiến của đầu bếp.
Phỏng chừng là do Phùng Mạn Mạn vào dịp quốc khánh đã có công mật báo, Ấn Thiếu Thần không để ý, Phùng Mạn Mạn cùng với Minh Hi ăn nồi mì ăn liền xào.
“Cho tôi một miếng.” Thiệu Dư quay đầu, cũng thò qua.
Phùng Mạn Mạn trực tiếp dùng đũa của mình gõ Thiệu Dư một cái.
“Không cần nói, tay nghề của Ấn thiếu chúng ta rất tốt.” Thiệu Dư bắt đầu ca ngợi.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy về điểm này cậu ấy đáng khen.” Minh Hi cũng khen.
Thiệu Dư lập tức liếc Ấn Thiếu Thần một cái, thấy Ấn Thiếu Thần không nói gì thì lén cười.
Nhưng nó cũng bình thường.
Minh Hi không thiếu tiền, cũng sẽ không để ý đến gia thế bối cảnh của Ấn Thiếu Thần.
Bản thân Minh Hi cũng xinh đẹp, muốn chiêm ngưỡng giá trị nhan sắc thì chỉ cần soi gương là được, Minh Hi thích nam sinh nam tính một chút, Ấn Thiếu Thần tuy rằng không đến mức ẻo lả, nhưng cũng quá tinh xảo.
Có thể làm cho Minh Hi cảm thấy không tồi, cũng chính là điểm biết nấu ăn của Ấn Thiếu Thần.
Ăn mì ăn liền xong, nồi cũng chỉ có thể chờ đến tan học đi rửa.
Minh Hi lấy vở bài tập ra ôn, không được một lúc liền ngủ, toàn bộ mấy tiết buổi sáng đều ngủ, đến tiết thể dục giữa giờ cũng chưa tỉnh.
Nam sinh trực thay cho Ấn Thiếu Thần, cậu ta cũng không đánh thức Minh Hi, tự mình dọn dẹp phòng học, cũng không rõ sao Minh Hi có thể ngủ như vậy, làm thế nào mà cô đặt được thành tích như vậy nhỉ?
Tới giờ ăn trưa, bọn Phùng Mạn Mạn liền phát sầu.
“Tối qua cậu ấy làm gì thế, sao có thể ngủ say như vậy chứ?” Lưu Tuyết duỗi tay xem thử hô hấp của Minh Hi, xác định thở mới yên lòng.
“Cậu ấy như vậy mà lại có thể học tốt ghê, thật là cầm thú!” Phùng Mạn Mạn nhịn không được mắng.
Người trong lớp đi ra ngoài gần hết, lúc này vắng hoe.
Lúc này có một nam sinh gõ cửa bước thẳng vào, cuối cùng bước đến bàn của Minh Hi.
Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết đều kinh ngạc nhìn về phía nam sinh này.
Vóc dáng của nam sinh rất cao, nước da màu lúa mì, thuộc kiểu thiếu niên thích thể thao.
Quan trọng là rất đẹp trai.
Mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Minh Hi đang ngủ, biểu tình có chút phức tạp.
“Cậu có việc gì sao?” Phùng Mạn Mạn hỏi soái ca này.
Soái ca nhìn về phía Phùng Mạn Mạn, chỉ vào Minh Hi trả lời: “Tìm cô ấy.”
“Cậu……” Nhìn lạ mắt, nếu trong trường học có anh chàng đẹp trai như vậy, các cô không thể nào không biết.
Soái ca chưa nói gì, ngồi chỗ của Ấn Thiếu Thần, tiếp tục nhìn chằm chằm Minh Hi.
“Cậu không phải là Hải Tinh đó chứ?” Phùng Mạn Mạn hỏi anh ta.
“Cậu biết tôi à?” Hải Tinh nghi hoặc hỏi.
“Fuck, đúng là cậu thật sự đuổi tới đây sao?”
“Ừ, có chuyện gì mà lại không từ mà biệt.” Nhắc tới chuyện này Hải Tinh lại bực mình.
Phùng Mạn Mạn rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đánh thức Minh Hi, Minh Hi mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, mê mang nhìn về phía Phùng Mạn Mạn.
Phùng Mạn Mạn chỉ Hải Tinh.
Cô quay đầu nhìn về phía Hải Tinh, lập tức tỉnh táo, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Minh Hi vừa tỉnh, Hải Tinh liền kinh hãi, cũng không dám đối diện với Minh Hi, nhanh chóng trốn tránh ánh mắt nhìn về hướng khác: “Tới tìm cậu.”
“Đồng phục trên người cậu ở đâu ra vậy?”
“Cướp của một học sinh ở trước cửa.”
“Cậu trả lại cho tôi!”
Hải Tinh lập tức nhanh chóng gật đầu, sau đó liếc nhìn Minh Hi, rồi lại nhanh chóng né tránh ánh mắt của cô.
Thích Minh Hi gần một năm, đến bây giờ anh ta cũng không dám chính thức đối mặt với Minh Hi, mỗi lần đều sẽ mặt đỏ tim đập, toàn thân đều ngượng ngùng.
Thật sự là nhìn nhau một giây, trái tim sẽ rung động một giây, nhìn nhau một phút anh ta cũng không thể thở nổi nữa.
Ở bên ngoài là trùm trường oai phong lẫm liệt, nhìn thấy Minh Hi thì đầu gối liền mềm, Minh Hi hơi không vui một chút, anh ta liền hận không thể quỳ xuống trước Minh Hi.
Thư viện được thiết kế khá độc đáo, toàn bộ tường bao bằng giá sách, muốn lấy sách phải dùng một cái thang.
Mái nhà được làm từ những tấm ván gỗ vuông không theo qui tắc và những thanh xà gỗ, điểm đặc sắc nhất là ở giữa thư viện có trồng một cái cây chung quanh là kính, từ nơi này có thể nhìn thấy thân cây tươi tốt.
Minh Hi hứng thú bừng bừng lôi kéo Ấn Thiếu Thần tới một góc thư viện ngồi xuống, có ý đồ tiếp tục quanh co lòng vòng nói cho Ấn Thiếu Thần một chút thông tin, ngay cả mật mã kí hiệu, gõ chữ trên di động và viết ra đều thử.
Thử đến cuối cùng cô cũng không viết nổi một câu hoàn chỉnh, đau đầu chịu không nổi, trực tiếp dùng trán đạp vào mặt bàn.
Đụng vài cái, liền đập vào tay Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần nhìn bộ dạng của Minh Hi, cảm thấy không thể hiểu được.
Minh Hi cầm di động gõ mấy chữ: “A, đau đầu.”
Đột nhiên chợt lóe sáng, bắt đầu tìm kiếm chữ, viết số trang và số hàng, viết được một nửa lại: “A, đau đầu.”
Sau khi thử, dứt khoát đâm mặt bàn.
Ấn Thiếu Thần dùng tay lót trên mặt bàn, trầm giọng nói: “Đừng cậy mạnh, không nóng nảy, chúng ta từ từ thử, thể nào cũng sẽ đến một ngày có thể giải thích rõ ràng được.”
Minh Hi gối lên bàn tay của Ấn Thiếu Thần, nghiêng đầu nhìn về phía Ấn Thiếu Thần, đáng thương vô cùng hỏi: “Trước khi tôi có thể giải thích rõ ràng được, cậu có thể đừng bắt nạt tôi không?”
Ấn Thiếu Thần bị hỏi một câu này, tim muốn tan ra, tim đập loạn mấy nhịp cuối cùng đầu hắng giọng, giả vờ bình tĩnh: “Được.”
Minh Hi nhoẻn miệng cười với Ấn Thiếu Thần: “Ừ, vậy chắc chắn rồi nha!”
Giọng của cô rất nhẹ nhàng, bởi vì còn yếu. Cô vừa cười vừa nói, nụ cười lan vào đáy mắt, ngọt như là kẹo bông gòn, nhẹ nhàng, mềm mại, ngọt ngào.
Ấn Thiếu Thần nhìn cô, giật mình, nhưng vẫn tiến lại gần bên người cô bổ sung: “Không bắt nạt cậu, nhưng vẫn sẽ nhìn chằm chằm cậu, lỡ như cậu có làm chuyện gì thì tôi có thể kịp thời phát hiện, để cậu không hại được người khác.”
Ở thư viện, hai người dựa sát vào nói chuyện kỳ thật không có gì là không ổn.
Nhưng thư viện này của khu biệt thự vốn bỏ hoang, ngoại trừ có người định kỳ tới để quét tước vệ sinh, tài sản có người trông coi thì không còn ai khác cả.
Ngược lại quán cà phê bên kia còn có thể ngẫu nhiên có vài người đến làm việc.
Trong một môi trường như vậy, hiển nhiên không cần lại gần như vậy, cũng không cần nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Minh Hi là bởi vì yếu, còn Ấn Thiếu Thần thì sao?
Minh Hi đột nhiên ngồi dậy, cầm sổ ghi chép lên xem, trong lòng nhịn không được cảm thán, nam chính trong truyện ngọt sủng thật là tai họa, không tiếng động mà trêu chọc người khác, rất trí mạng.
Mấu chốt là nếu như cô thích Ấn Thiếu Thần thì bị trêu cũng không sao nhưng cô sợ hãi Ấn Thiếu Thần, bị trêu đến sợ hãi.
Người khác xem đây là phim tình cảm còn trong mắt cô thì đây chính là phim kinh dị.
“Tối qua tôi đã làm một đề cho cậu, muốn xem trình độ của cậu rồi quyết định sẽ dạy cậu thế nào.” Minh Hi nói, đặt đề mà mình làm trước mặt Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần nhìn lướt qua cuốn vở.
“Hai trang đầu là toán học, mặt sau là toán cao cấp, sau đó là sinh học và hóa học.” Minh Hi giới thiệu với anh.
“Nhiều đề như vết, cậu làm trong bao lâu?”
“Hôm qua thức cả đêm, bây giờ còn đau đầu.” Minh Hi nằm trên mặt bàn, gối lên cánh tay nhắm mắt lại, “Tôi nghỉ ngơi một lát.”
Ấn Thiếu Thần cầm bút nghiêm túc viết một hồi, liền nghe được tiếng hít thở đều đều.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Minh Hi.
Minh Hi gối sườn mặt lên cánh tay, mặt bị ép nên phồng lên, môi cũng hơi chu.
Diện mạo rõ ràng là phong cách chị đại nhưng khi ngủ lại ngốc nghếch.
Anh lấy di động ra, mở camera chụp vài tấm ảnh của Minh Hi, sau đó một tay chống cằm nhìn ảnh chụp trên di động, nhịn không được nở nụ cười.
Một người vô cùng lạnh nhạt vậy mà cũng có lúc ở nụ cười ấm áp.
Ấn Thiếu Thần tiếp tục giải đề, khoảng 30 phút sau Minh Hi rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Tuy rằng tỉnh rồi nhưng vẫn ngáp, vẻ mặt ngơ ngác nhìn xung quanh, con mèo này ở trên bàn trước tiên chỉnh lại tóc một chút, nhanh chóng xoa xoa nước miếng ở khóe miệng, cuối cùng nhìn về phía Ấn Thiếu Thần đang giải đề.
Cô nghiêng người lại gần xem Ấn Thiếu Thần làm đề, ước lượng trình độ của Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần cố ý làm sai một vài câu, sợ Minh Hi cảm thấy anh căn bản không cần dạy.
Minh Hi nhìn một hồi, nhịn không được cảm thán: “May là cậu biết số, không thì tôi lại phải dạy lại bắt đầu từ bản cửu chương chín.”
Ấn Thiếu Thần dừng bút, đột nhiên suy nghĩ, có phải anh làm sai nhiều quá, làm cho Minh Hi nghĩ mình là một tên thiểu năng trí tuệ?
Chờ Minh Hi thật sự bắt đầu dạy, Ấn Thiếu Thần liền bắt đầu hối hận, bởi vì Minh Hi hiển nhiên thật sự xem anh thành một tên thiểu năng trí tuệ.
Theo quan điểm của Minh Hi, cô đã ra những câu đơn giản và cơ bản nhất.
Cái này cũng có thể sai sao?
Câu hỏi đơn giản nhất có thể trả lời trực tiếp mà không cần phải viết thêm các bước mà cũng sai, không phải học dốt thì là gì?
Thật giống như là đồng hồ bấm giờ, đủ ba giờ, Minh Hi giảng được một nửa đề liền ngừng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Ấn Thiếu Thần nhìn cô vừa bực vừa buồn cười, cũng đứng dậy, thuận tay xách túi giúp Minh Hi: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu, cũng không xa lắm.” Minh Hi lập tức từ chối.
“Đi thôi.” Ấn Thiếu Thần giống như nghe không hiểu câu từ chối.
Sau khi hai người đi ra khỏi thư viện, Ấn Thiếu Thần đột nhiên lên tiếng: “Tốt nhất là nên ít tiếp xúc với Hà Nhiên một chút.”
“Tôi không thân với cậu ấy lắm.”
“Cậu ta thiếu chút nữa đã giết người, đánh người kia đến nỗi vào ICU, gia đình phải tốn công rất lớn mới đè chuyện này xuống được, phong tỏa tin tức, còn để cậu ta tiếp tục đi học, nhà bọn họ cũng coi như là lợi hại.”
Minh Hi hoảng sợ, dừng bước kinh ngạc mà nhìn về phía Ấn Thiếu Thần: “Thật vậy sao? Tôi hoàn toàn không biết.”
“Sau khi cậu chuyển trường rồi mới xảy ra chuyện này, sau đó cậu ta liền trở nên như vậy, lúc cậu thích cậu ta thì cậu ta còn xem như bình thường.”
“Hoàn toàn không nhìn ra, tôi còn cảm thấy cậu ấy yếu đuối mong manh, sao vậy nhỉ?”
Ấn Thiếu Thần không biết có nên nói không, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Thật sự là người kia đáng đánh, nhưng cậu ta có hơi cực đoan, tuy rằng về tình thì có thể tha thứ, nhưng lựa chọn bạn trai thì nói cho cùng vẫn không nên chọn người như vậy.”
Minh Hi gật gật đầu: “Đúng vậy, loại như cậu và Hà Nhiên tôi đều không nên chọn, quá dọa người.”
Cô nói xong, lấy lại cái túi của mình từ tay Ấn Thiếu, nói một câu tạm biệt rồi ngay lập tức chạy về nhà.
Ấn Thiếu Thần nhìn cô chạy đi có chút buồn bực, anh là muốn Minh Hi cách xa Hà Nhiên ra một chút, sao lại đem anh ra chứ?
*
Trong suốt kì nghỉ quốc khánh, ngoài việc đi chơi, Minh Hi còn bị Ấn Thiếu Thần bắt đi học bổ túc.
Điều làm Minh Hi khiếp sợ chính là trình độ của Ấn Thiếu Thần tiến bộ hơn rất nhiều lần, theo bài kiểm tra ngày hôm trước, mặc dù kết quả bài kiểm tra của Ấn Thiếu Thần không theo kịp lớp tên lửa, nhưng anh cũng xem như là xuất sắc trong lớp thường rồi.
Không hổ là nam chính!
Minh Hi bày tỏ sự cảm thán của mình, nói tiếp: “Tôi thấy hẳn là mình không cầm phải dạy cậu nhiều nữa.”
Ấn Thiếu Thần lại không vui.
Sao vị này khó hầu hạ vậy chứ?
Đi học lại sau kì nghỉ quốc khánh, Minh Hi bước vào lớp gọi một vài người đi, họ cùng nhau rời khỏi lớp học như muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau vậy.
Bình thường nhóm người lớp quốc tế này mà tụm lại một chỗ là không có gì tốt cả, nhóm người này ỷ vào việc gia đình có điều kiện, cực kì kiêu ngạo.
Vì vậy, khi cả trường thấy nhóm người này hùng hổ đi về phía cổng trường, một nhóm nhỏ đã vây xem.
Sau đó liền thấy…… mấy nam sinh bắt đầu giúp Minh Hi bê hàng chuyển phát nhanh.
Mọi người:……
Minh Hi mới vừa dọn đến đây không lâu, trong phòng thiếu rất nhiều đồ đạc.
Lần trước nhìn thấy trong phòng của Minh Nguyệt có dán giấy dán tường, còn có tủ lạnh nhỏ, móc treo quần áo và mắc áo, sô pha nhỏ, thậm chí là giường đều là tự mình mua, đầy đủ các loại đồ dùng.
Phòng của Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết còn tìm nhà thiết kế nội thất của gia đình thiết kế, không gian nhỏ được trang trí vô cùng hợp với tâm hồn thiếu nữ.
Cái này cũng phải học ở Gia Hoa hơn mười năm mới có thể trang trí phòng như vậy.
Minh Hi không định làm to chuyện nhưng cô cảm thấy mình cần mua hết những thứ bị thiếu. Vừa vặn mấy ngày nay lần lượt nhận được hàng. Minh Hi dẫn đầu một nhóm “khuân vác” hùng hổ trở về.
Bởi vì lập tức đến tiết tự học, bọn họ chỉ đem đồ để vào phòng học.
Mấy thứ này được chất đống ở phía trước kệ để hàng của phòng học, một số được đặt trên tủ đựng đồ ở phía sau.
Ấn Thiếu Thần trở lại chỗ ngồi, liền nhìn thấy Minh Hi đang nhìn lên bầu trời.
“Nghĩ gì thế?” Anh hỏi.
“Đói bụng……” Buổi sáng tìm người chuyển phát nhanh, lỡ mất thời gian ăn sáng.
Ấn Thiếu Thần nhìn những thùng hàng chuyển phát nhanh xung quanh mình, rồi nói với Minh Hi: "Đi lấy một chậu nước đến đây."
“Để làm gì vậy?”
“Làm gì đó cho cậu ăn.” Ấn Thiếu Thần trả lời.
Minh Hi lập tức hưng phấn mà đi.
Ấn Thiếu Thần đem hộp hàng chuyển phát nhanh lại, lấy ra một cái chảo điện, vừa vặn phía sau chỗ bọn họ ngồi có ổ cắm điện, anh đặt cái chảo trên ghế.
Khi mua chảo sẽ được tặng kèm cái xẻng, vừa vặn có thể sử dụng.
Anh hướng dẫn Minh Hi: “Bây giờ dùng nước để rửa nồi và cái xẻng.”
“Ồ, được.” Minh Hi vô cùng ngoan ngoãn làm theo.
Sau khi trở lại với một nồi nước khác, Ấn Thiếu Thần mở hộp mì ăn liền, lấy ra hai gói và nấu mì ăn liền trong lớp.
Học sinh trong lớp quốc tế sẽ không bao giờ biết được những điều kỳ lạ mà người bạn cùng bàn ma thuật sẽ làm trong lớp khi ngồi ở hàng cuối.
Đã nhìn thấy Minh Hi vá áo trong tiết tự học, bây giờ lại thấy Ấn Thiếu Thần nấu mì ăn liền vào tiết tự học sáng sớm.
“Tôi nói này hai vợ chồng các người có thể đừng có lúc nào cũng thành thạo như vậy được chứ, làm tôi cảm thấy việc chơi game trong tiết tự học của mình không theo kịp các cậu đấy.” Thiệu Dư quay đầu lại nhìn về phía hai người đang tác yêu tác quái.
Ấn Thiếu Thần còn rất thích cách gọi hai vợ chồng này, không để ý, chỉ trả lời: “Đói bụng.”
“Cậu ăn xong rồi đến đây mà vẫn đói bụng?” Thiệu Dư tiếp tục hỏi.
“Chơi game của mình đi.”
Ấn Thiếu Thần không chỉ đơn giản là nấu mì ăn liền mà là sau khi nấu xong, anh lại đổ nước vào cốc, rồi bắt đầu xào mì ăn liền.
Trình độ của anh có thể được xem là chuyên nghiệp, với điều kiện đơn sơ như vậy, mà vẫn có thể làm dáng ra hình.
Nếu lại có thêm những đồ ăn khác và một chút rau củ gì đó, phỏng chừng sẽ làm được lợi hại hơn.
Sau khi nấu xong, Minh Hi nhịn không được “Oa” một tiếng.
Các bạn học khác xung quanh cũng theo dõi với cặp mắt mong chờ.
Đây cũng chính là lớp quốc tế, những lớp khác đừng nói đến việc xào đồ ăn trong phòng học, phỏng chừng ăn trong phòng học thôi cũng không dám.
Bởi vì không có đầy đủ đồ, không có chén, Ấn Thiếu Thần chỉ có thể để Minh Hi ăn trong nồi, đặt nồi trên mặt bàn.
Cũng may ngày thường lúc đặt cơm có giữ lại mấy đôi đũa dùng một lần, làm cho cô không đến nỗi phải dùng tay không bốc.
Phùng Mạn Mạn xem đến trực tiếp nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Ấn Thiếu Thần, trưng cầu ý kiến của đầu bếp.
Phỏng chừng là do Phùng Mạn Mạn vào dịp quốc khánh đã có công mật báo, Ấn Thiếu Thần không để ý, Phùng Mạn Mạn cùng với Minh Hi ăn nồi mì ăn liền xào.
“Cho tôi một miếng.” Thiệu Dư quay đầu, cũng thò qua.
Phùng Mạn Mạn trực tiếp dùng đũa của mình gõ Thiệu Dư một cái.
“Không cần nói, tay nghề của Ấn thiếu chúng ta rất tốt.” Thiệu Dư bắt đầu ca ngợi.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy về điểm này cậu ấy đáng khen.” Minh Hi cũng khen.
Thiệu Dư lập tức liếc Ấn Thiếu Thần một cái, thấy Ấn Thiếu Thần không nói gì thì lén cười.
Nhưng nó cũng bình thường.
Minh Hi không thiếu tiền, cũng sẽ không để ý đến gia thế bối cảnh của Ấn Thiếu Thần.
Bản thân Minh Hi cũng xinh đẹp, muốn chiêm ngưỡng giá trị nhan sắc thì chỉ cần soi gương là được, Minh Hi thích nam sinh nam tính một chút, Ấn Thiếu Thần tuy rằng không đến mức ẻo lả, nhưng cũng quá tinh xảo.
Có thể làm cho Minh Hi cảm thấy không tồi, cũng chính là điểm biết nấu ăn của Ấn Thiếu Thần.
Ăn mì ăn liền xong, nồi cũng chỉ có thể chờ đến tan học đi rửa.
Minh Hi lấy vở bài tập ra ôn, không được một lúc liền ngủ, toàn bộ mấy tiết buổi sáng đều ngủ, đến tiết thể dục giữa giờ cũng chưa tỉnh.
Nam sinh trực thay cho Ấn Thiếu Thần, cậu ta cũng không đánh thức Minh Hi, tự mình dọn dẹp phòng học, cũng không rõ sao Minh Hi có thể ngủ như vậy, làm thế nào mà cô đặt được thành tích như vậy nhỉ?
Tới giờ ăn trưa, bọn Phùng Mạn Mạn liền phát sầu.
“Tối qua cậu ấy làm gì thế, sao có thể ngủ say như vậy chứ?” Lưu Tuyết duỗi tay xem thử hô hấp của Minh Hi, xác định thở mới yên lòng.
“Cậu ấy như vậy mà lại có thể học tốt ghê, thật là cầm thú!” Phùng Mạn Mạn nhịn không được mắng.
Người trong lớp đi ra ngoài gần hết, lúc này vắng hoe.
Lúc này có một nam sinh gõ cửa bước thẳng vào, cuối cùng bước đến bàn của Minh Hi.
Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết đều kinh ngạc nhìn về phía nam sinh này.
Vóc dáng của nam sinh rất cao, nước da màu lúa mì, thuộc kiểu thiếu niên thích thể thao.
Quan trọng là rất đẹp trai.
Mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Minh Hi đang ngủ, biểu tình có chút phức tạp.
“Cậu có việc gì sao?” Phùng Mạn Mạn hỏi soái ca này.
Soái ca nhìn về phía Phùng Mạn Mạn, chỉ vào Minh Hi trả lời: “Tìm cô ấy.”
“Cậu……” Nhìn lạ mắt, nếu trong trường học có anh chàng đẹp trai như vậy, các cô không thể nào không biết.
Soái ca chưa nói gì, ngồi chỗ của Ấn Thiếu Thần, tiếp tục nhìn chằm chằm Minh Hi.
“Cậu không phải là Hải Tinh đó chứ?” Phùng Mạn Mạn hỏi anh ta.
“Cậu biết tôi à?” Hải Tinh nghi hoặc hỏi.
“Fuck, đúng là cậu thật sự đuổi tới đây sao?”
“Ừ, có chuyện gì mà lại không từ mà biệt.” Nhắc tới chuyện này Hải Tinh lại bực mình.
Phùng Mạn Mạn rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đánh thức Minh Hi, Minh Hi mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, mê mang nhìn về phía Phùng Mạn Mạn.
Phùng Mạn Mạn chỉ Hải Tinh.
Cô quay đầu nhìn về phía Hải Tinh, lập tức tỉnh táo, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Minh Hi vừa tỉnh, Hải Tinh liền kinh hãi, cũng không dám đối diện với Minh Hi, nhanh chóng trốn tránh ánh mắt nhìn về hướng khác: “Tới tìm cậu.”
“Đồng phục trên người cậu ở đâu ra vậy?”
“Cướp của một học sinh ở trước cửa.”
“Cậu trả lại cho tôi!”
Hải Tinh lập tức nhanh chóng gật đầu, sau đó liếc nhìn Minh Hi, rồi lại nhanh chóng né tránh ánh mắt của cô.
Thích Minh Hi gần một năm, đến bây giờ anh ta cũng không dám chính thức đối mặt với Minh Hi, mỗi lần đều sẽ mặt đỏ tim đập, toàn thân đều ngượng ngùng.
Thật sự là nhìn nhau một giây, trái tim sẽ rung động một giây, nhìn nhau một phút anh ta cũng không thể thở nổi nữa.
Ở bên ngoài là trùm trường oai phong lẫm liệt, nhìn thấy Minh Hi thì đầu gối liền mềm, Minh Hi hơi không vui một chút, anh ta liền hận không thể quỳ xuống trước Minh Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.