Chương 13
wonder_girl9x
30/04/2014
Ngày hôm sau, học viện Tinh Tú.
Vừa đến lớp đã thấy Nhật Linh cười đùa với đám bạn, Tạ Hoàng thấy tâm trạng không vui. Lười biếng quăng cái cặp lên bàn, Tạ Hoàng nằm ngủ. đang nói chuyện hay thì bị tiếng ném cặp của Tạ Hoàng phá đám, Nhật Linh tức giận nói:
- Để cái cặp xuống bàn nhẹ nhàng làm anh đau tay hay sao mà phải làm vậy hả? cái bàn đắc tội gì với anh sao?
Thật là bực mình, ngủ mà cũng không yên, Tạ Hoàng bật dậy thét lớn:
- ừ, đặt nhẹ nhàng thì tôi đau tay đấy thì sao nào? Cô có ý kiến gì không?
- Tôi chỉ góp ý cho anh thôi mà. Ban đầu định giáo huấn cho tên này một trận vì cái tội ném cặp bừa bãi nhưng khi thấy ánh mắt như quỷ tái thế của hắn thì lời lẽ của Nhật Linh đã biến đi đâu mất.
- Lần sau thì bớt cái thói lý sự đi. Tạ Hoàng nó rồi bỏ ra ngoài. Ra ngoài cổng trường, Tạ Hoàng gọi điện cho tên đàn em hôm qua và nói:
- Hôm nay nhất định phải bắt được con nhỏ đó, phải xử lí triệt để nghe chưa.
- Dạ em biết rồi anh. Đầu dây bên kia trả lời lễ phép. Như đã cảm thấy hài lòng Tạ Hoàng quay người bước đi mà không để ý được rằng đằng sau đã có người nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi.
Nhật Linh tuy tức giận nhưng không thể làm được gì nên đành phải câm nín và lấy bức vẽ tên Tạ Hoàng ra đâm chém cho bõ ghét.
Đâm hoài cũng mỏi tay, Nhật Linh liền quay qua tám cùng hai đứa bạn. Tạ Hoàng bỏ đi một mạch đến khi ra về vẫn chưa quay lại. vừa ra khỏi lớp Nhật Linh đã nhao nhao cả lên:
- Hai ông bà thử nói xem hắn đi đâu từ sáng tới giờ nhỉ? Dám bùng học cơ đấy, tên này thật chẳng coi ai ra gì.
- Thì hôm qua chúng ta cũng bùng học đấy thôi, bà còn nói hắn nữa à? Thấy Nhật Linh cứ một Tạ Hoàng, Hai Tạ Hoàng thì Thái Vũ đâm cáu.
- Ơ cái ông này, hắn khác tui khác chứ.
- Giống nhau cả thôi. Thái Vũ bực mình bỏ đi trước.
- Này cái tên kia, đứng lại xem nào, nói thế mà được à? Thấy Thái Vũ đi trước, Nhật Linh đuổi theo. Đang đi rất nhanh đột nhiên Thái Vũ dừng lại làm Nhật Linh đam cả vào lưng trên trán sưng một quả ổi to tướng.
- Cái tên này, làm cái gì thế hả…. đang định giáo huấn cho Thái Vũ một trận vì cái tội dừng đột ngột thì Nhật Linh thấy trước mặt mình là bốn người đeo kính đen trông rất là “ xã hội đen”. Một người trong số họ lên tiếng:
- Cho hỏi cô chính là Nhật Linh?
- Đúng vậy. các anh tìm tôi có việc gì? Đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện của ba người này nên Nhật Linh trả lời không chút do dự.
- Hẳn hai vị này là bạn của cô? Tên áo đen chỉ vào Thái Vũ và Kim Chi.
- Đúng vậy.
- Đại ca của chúng tôi muốn nói chuyện với ba vị, mời ba vị đi theo chúng tôi.
- Đại ca của các anh là ai, nói tên đi, nếu biết thì tôi sẽ đi gặp.
- Đại ca tôi là ai cô không cần biết, điều quan trọng bây giờ là cô và bạn của cô ngoan ngoãn cùng tôi đến gặp đại ca của tôi. Nói xong người áo đen ra lệnh cho ba tên đi cùng, ba tên đi cùng liền chạy đến giữ chặt lấy ba người lôi đi. Nhật Linh bây giờ mới nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề, cô cố gắng vũng vẫy thoát khỏi tay của tên áo đen và la lên
- Các người làm gì vậy? mau thả tôi ra. Thả tôi ra có nghe không hả.
- Bọn mày to đầu mà không xử lí được con nhỏ đó sao? Cho nó câm miệng lại đi. tên áo đen cầm đầu lên tiếng. tên đàn em chỉ biết dạ dạ vâng vâng làm theo. Đúng lúc tên đàn em định đưa tay ra tát Nhật Linh thì nhanh như chớp, Thái Vũ xông đến đạp cho tên này một cái và nói:
- Heo mọi bà mau chạy đi, mau lên.
- Nhưng… còn ông? Còn Kim Chi thì sao? Nhật Linh tuy được Thái Vũ cứu nhưng mãi không chịu chạy trốn.
- Mau chạy đi tìm người giúp đi, đừng lo cho bọn tui. Thái Vũ và Kim Chi đồng thanh. Bấy giờ Nhật Linh mới chịu nghe lời, cô cố sức chạy thật nhanh, cô phải tìm được người, cô phải cứu Thái Vũ, cô phải cứu Kim Chi. Về phía Thái Vũ, sau khi xả thân mình cứu Nhật Linh đã bị tên cầm đầu đánh cho ngất xỉu, Kim Chi cũng vì kháng cự mà bị tát cho tối tăm mặt mũi. Đạp cho tên áo đen đang nằm lăn lộn dưới đất một phát, tên cầm đầu nói: - Thằng vô dụng, nuôi mày chỉ tốn cơm. Sau đó chạy đuổi theo Nhật Linh. Chẳng khó khăn, hắn đã đuổi kịp Nhật Linh đến nơi. Chạy được một đoạn khá xa, Nhật Linh liền đánh liều quay lại nhìn. Khuôn mặt cô đột nhiên hoảng sợ cực độ, tên áo đen kia đã gần đuổi kịp, gom góp chút sức lực cuối cùng, cô dồn sức vào hai bàn chân mà chạy. mặc cho chân đau nhức, cô vẫn chạy, chạy vì một mục tiêu duy nhất, chạy vì muốn tìm người đến cứu, vì điều đó cô phải cố sức, phải cố sức. cô đã mệt, mỗi bước chạy như ngàn mũi kim châm vào buồng phổi đau nhức. Bỗng nhiên…cánh tay cô bị một cánh tay khác nắm chặt, mất đà, cô nhã ngoài xuống đất, hai đầu gối máu bắt đầu rỉ ra đau buốt. Cô định vùng lên chạy nhưng lại ngã ngoài xuống, cơ thể đã không còn chút sức lực nào, mắt bắt đầu hoa lên đầu ong ong khó chịu. Lúc này , mong muốn duy nhất của cô là nghỉ ngơi nhưng ý chí lại thúc giục hãy bỏ chạy, không thể bị bắt được. dường như một kì tích đã xảy ra, cô đừng bật dậy và chạy. tên áo đen hơi bất ngờ trước hành động của cô nhưng rất nhanh chóng hắn đuổi kịp và đánh mạnh vào sau gáy của cô. Cô thấy đầu mình đau nhói, dần mất đi ý thức, trước lúc ngất đi cô chỉ nói được một chữ “ Vũ”. Người cô mềm oặt như một con rối đứt dây nằm sõng soài trên mặt đất, tên áo đen vác cô trên vai và ra lệnh cho ba tên còn lại:
- Đưa hai đứa kia vào trong xe, lẹ lên trước khi có người báo cảnh sát.
Ba tên đàn em nhanh chóng làm theo mệnh lệnh. Chiếc xe màu đen rời đi nhẹ nhàng y như lúc nó đến, không ai biết rằng chỉ vài phút trước đây có ba người đang nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên biến mất. và cũng không ai biết rằng số phận của họ sẽ ra sao.
Vừa đến lớp đã thấy Nhật Linh cười đùa với đám bạn, Tạ Hoàng thấy tâm trạng không vui. Lười biếng quăng cái cặp lên bàn, Tạ Hoàng nằm ngủ. đang nói chuyện hay thì bị tiếng ném cặp của Tạ Hoàng phá đám, Nhật Linh tức giận nói:
- Để cái cặp xuống bàn nhẹ nhàng làm anh đau tay hay sao mà phải làm vậy hả? cái bàn đắc tội gì với anh sao?
Thật là bực mình, ngủ mà cũng không yên, Tạ Hoàng bật dậy thét lớn:
- ừ, đặt nhẹ nhàng thì tôi đau tay đấy thì sao nào? Cô có ý kiến gì không?
- Tôi chỉ góp ý cho anh thôi mà. Ban đầu định giáo huấn cho tên này một trận vì cái tội ném cặp bừa bãi nhưng khi thấy ánh mắt như quỷ tái thế của hắn thì lời lẽ của Nhật Linh đã biến đi đâu mất.
- Lần sau thì bớt cái thói lý sự đi. Tạ Hoàng nó rồi bỏ ra ngoài. Ra ngoài cổng trường, Tạ Hoàng gọi điện cho tên đàn em hôm qua và nói:
- Hôm nay nhất định phải bắt được con nhỏ đó, phải xử lí triệt để nghe chưa.
- Dạ em biết rồi anh. Đầu dây bên kia trả lời lễ phép. Như đã cảm thấy hài lòng Tạ Hoàng quay người bước đi mà không để ý được rằng đằng sau đã có người nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi.
Nhật Linh tuy tức giận nhưng không thể làm được gì nên đành phải câm nín và lấy bức vẽ tên Tạ Hoàng ra đâm chém cho bõ ghét.
Đâm hoài cũng mỏi tay, Nhật Linh liền quay qua tám cùng hai đứa bạn. Tạ Hoàng bỏ đi một mạch đến khi ra về vẫn chưa quay lại. vừa ra khỏi lớp Nhật Linh đã nhao nhao cả lên:
- Hai ông bà thử nói xem hắn đi đâu từ sáng tới giờ nhỉ? Dám bùng học cơ đấy, tên này thật chẳng coi ai ra gì.
- Thì hôm qua chúng ta cũng bùng học đấy thôi, bà còn nói hắn nữa à? Thấy Nhật Linh cứ một Tạ Hoàng, Hai Tạ Hoàng thì Thái Vũ đâm cáu.
- Ơ cái ông này, hắn khác tui khác chứ.
- Giống nhau cả thôi. Thái Vũ bực mình bỏ đi trước.
- Này cái tên kia, đứng lại xem nào, nói thế mà được à? Thấy Thái Vũ đi trước, Nhật Linh đuổi theo. Đang đi rất nhanh đột nhiên Thái Vũ dừng lại làm Nhật Linh đam cả vào lưng trên trán sưng một quả ổi to tướng.
- Cái tên này, làm cái gì thế hả…. đang định giáo huấn cho Thái Vũ một trận vì cái tội dừng đột ngột thì Nhật Linh thấy trước mặt mình là bốn người đeo kính đen trông rất là “ xã hội đen”. Một người trong số họ lên tiếng:
- Cho hỏi cô chính là Nhật Linh?
- Đúng vậy. các anh tìm tôi có việc gì? Đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện của ba người này nên Nhật Linh trả lời không chút do dự.
- Hẳn hai vị này là bạn của cô? Tên áo đen chỉ vào Thái Vũ và Kim Chi.
- Đúng vậy.
- Đại ca của chúng tôi muốn nói chuyện với ba vị, mời ba vị đi theo chúng tôi.
- Đại ca của các anh là ai, nói tên đi, nếu biết thì tôi sẽ đi gặp.
- Đại ca tôi là ai cô không cần biết, điều quan trọng bây giờ là cô và bạn của cô ngoan ngoãn cùng tôi đến gặp đại ca của tôi. Nói xong người áo đen ra lệnh cho ba tên đi cùng, ba tên đi cùng liền chạy đến giữ chặt lấy ba người lôi đi. Nhật Linh bây giờ mới nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề, cô cố gắng vũng vẫy thoát khỏi tay của tên áo đen và la lên
- Các người làm gì vậy? mau thả tôi ra. Thả tôi ra có nghe không hả.
- Bọn mày to đầu mà không xử lí được con nhỏ đó sao? Cho nó câm miệng lại đi. tên áo đen cầm đầu lên tiếng. tên đàn em chỉ biết dạ dạ vâng vâng làm theo. Đúng lúc tên đàn em định đưa tay ra tát Nhật Linh thì nhanh như chớp, Thái Vũ xông đến đạp cho tên này một cái và nói:
- Heo mọi bà mau chạy đi, mau lên.
- Nhưng… còn ông? Còn Kim Chi thì sao? Nhật Linh tuy được Thái Vũ cứu nhưng mãi không chịu chạy trốn.
- Mau chạy đi tìm người giúp đi, đừng lo cho bọn tui. Thái Vũ và Kim Chi đồng thanh. Bấy giờ Nhật Linh mới chịu nghe lời, cô cố sức chạy thật nhanh, cô phải tìm được người, cô phải cứu Thái Vũ, cô phải cứu Kim Chi. Về phía Thái Vũ, sau khi xả thân mình cứu Nhật Linh đã bị tên cầm đầu đánh cho ngất xỉu, Kim Chi cũng vì kháng cự mà bị tát cho tối tăm mặt mũi. Đạp cho tên áo đen đang nằm lăn lộn dưới đất một phát, tên cầm đầu nói: - Thằng vô dụng, nuôi mày chỉ tốn cơm. Sau đó chạy đuổi theo Nhật Linh. Chẳng khó khăn, hắn đã đuổi kịp Nhật Linh đến nơi. Chạy được một đoạn khá xa, Nhật Linh liền đánh liều quay lại nhìn. Khuôn mặt cô đột nhiên hoảng sợ cực độ, tên áo đen kia đã gần đuổi kịp, gom góp chút sức lực cuối cùng, cô dồn sức vào hai bàn chân mà chạy. mặc cho chân đau nhức, cô vẫn chạy, chạy vì một mục tiêu duy nhất, chạy vì muốn tìm người đến cứu, vì điều đó cô phải cố sức, phải cố sức. cô đã mệt, mỗi bước chạy như ngàn mũi kim châm vào buồng phổi đau nhức. Bỗng nhiên…cánh tay cô bị một cánh tay khác nắm chặt, mất đà, cô nhã ngoài xuống đất, hai đầu gối máu bắt đầu rỉ ra đau buốt. Cô định vùng lên chạy nhưng lại ngã ngoài xuống, cơ thể đã không còn chút sức lực nào, mắt bắt đầu hoa lên đầu ong ong khó chịu. Lúc này , mong muốn duy nhất của cô là nghỉ ngơi nhưng ý chí lại thúc giục hãy bỏ chạy, không thể bị bắt được. dường như một kì tích đã xảy ra, cô đừng bật dậy và chạy. tên áo đen hơi bất ngờ trước hành động của cô nhưng rất nhanh chóng hắn đuổi kịp và đánh mạnh vào sau gáy của cô. Cô thấy đầu mình đau nhói, dần mất đi ý thức, trước lúc ngất đi cô chỉ nói được một chữ “ Vũ”. Người cô mềm oặt như một con rối đứt dây nằm sõng soài trên mặt đất, tên áo đen vác cô trên vai và ra lệnh cho ba tên còn lại:
- Đưa hai đứa kia vào trong xe, lẹ lên trước khi có người báo cảnh sát.
Ba tên đàn em nhanh chóng làm theo mệnh lệnh. Chiếc xe màu đen rời đi nhẹ nhàng y như lúc nó đến, không ai biết rằng chỉ vài phút trước đây có ba người đang nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên biến mất. và cũng không ai biết rằng số phận của họ sẽ ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.