Chương 17
wonder_girl9x
30/04/2014
Sau khi trở về từ biệt thự nhà họ Bùi, Mạnh tự băng bó lại vết thương
tranh thủ tắm rửa và nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị quần áo và đến bệnh
viện thăm nhóm của Nhật Linh.
Bệnh viện trung ương 1, phòng 308.
Khẽ mở cửa, Mạnh bước vào phòng. Căn phòng vang lên tiếng tít tít đều đựn của máy móc, Thái Vũ đang nằm trên chiếc giường trắng toát gương mặt thánh thiện như thiên thần. bên cạnh, Linh nắm lấy tay Vũ ngủ ngon lành, tren môi còn phảng phất nét cười. dường như với cô Vũ là tất cả, chỉ khi có Vũ bên cạnh cô mới an tâm ngủ ngon, chỉ khi có Vũ bên cạnh cô mới có thể nở nụ cười. nhìn Linh như vậy, Mạnh thấy lòng mình khó chịu, một nỗi khó chịu không có nguyên do và không thể diễn tả thành lời. khẽ lay Linh, Mạnh lên tiếng:
- Dậy, sáng rồi.
Trong cơn mơ, Linh thấy mình cùng với Vũ và Chi đang chơi trong công viên rất vui vẻ, họ cùng nói chuyện cùng chơi đùa. Khi đang nắm tay Linh, Vũ nói: “ Linh này, tui yêu bà lắm đó nha thế nên tui cấm bà lăng nhăng đấy, lăng nhăng là tui sẽ tức giận, khi tui tức giận sẽ rất ghê gớm đó” Vũ nhìn Linh bằng một ánh mắt tràn đầy tình cảm, ánh mắt đấy làm Linh ngại, hai má Linh đỏ bừng, Linh không biết phải làm sao cả. bỗng nhiên Chi ở đâu chạy lại đập vai hai người nói: “ hai cái người này định đánh lẻ hả? xấu lắm đó nha”. Sự xuất hiện của Chi làm bầu không khí bối rối quanh Linh chợt tan biến, nở một nụ cười tươi tắn, Linh nói với Chi: “ đâu có, hai tụi tui đang nghĩ kế hoạch đi chơi tiếp mà”, “ thật hả, đã nghĩ được gì chưa” Chi cười híp mí đến là yêu. “ bọn tui đang định rủ bà đi chơi ở công viên giải trí đúng không cún? Ơ, cún đâu rồi” Linh cười tươi đáp lại Chi rồi quay sang hỏi Vũ nhưng Vũ đã biến mất. trên thảm cỏ chỉ còn lại chiếc khăn len Linh tặng Vũ vào sinh nhật năm ngoái. Không tin vào mắt mình, Linh dụi đấy dụi để với mong muốn sau khi mở mắt ra thì sẽ thấy Vũ đứng trước mặt và nói “ tui đùa thôi, hì hì” nhưng không có. Vũ đã biến mất, Linh thấy lòng mình bất an lạ thường, quay sang phía Chi, Linh định nói “ bà có thấy Vũ đâu không?” thì Linh ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào, những lời nói như mắc nghẹn trong cổ họng. trước mặt Linh chưa đầy hai phút trước là Chi nhưng Chi đã không còn ở đây nữa, hai người bạn tự nhiên biến mất. không gian rộng lớn chỉ còn lại một mình Linh bơ vơ, trơ trọi. tại sao lại có chuyện này có thể xảy ra chứ? Một việc thật là vô lý, nước mắt lăn dài trên má, Linh hét to tên hai người bạn: “ cún ơi, Chi ơi”. Không có ai trả lời, không có một tiếng động phát ra, Linh khụy xuống khóc nức nở.
Tiếng khóc của Linh làm Mạnh bối rối. “ sao vậy chứ? Gặp ác mộng sao?” Mạnh lay mạnh người Linh nói:
- Này! Này sao vậy? nhờ Mạnh lay người mà Linh thoát khỏi cơn ác mộng, một giọt nước mắt lăn dài, Linh vẫn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của cơn ác mộng, miệng Linh lẩm bẩm:
- Cún ơi, Chi ơi.
- Không phải Vũ đang nằm đây sao? Cô sao vậy? tiếng của Mạnh làm Linh hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của cơn ác mộng. khẽ đưa tay lên quẹt nước mắt trên mặt, Linh nắm thật chặt tay của Vũ và tặng cho Vũ một ánh nhìn trìu mến. cô tranh thủ sắp xếp lại cảm xúc của mình. Thật sự mà nói thì cô đã để lộ quá nhiều cảm xúc trước người lạ rồi, mà người này còn là bạn thân của tên Hoàng nữa chứ. Ngước mắt lên nhìn Mạnh cô nói:
- Sao anh lại ở đây? Chẳng phải hôm qua anh đã về rồi sao? Anh không cần quan tâm đến tôi và bạn tôi đâu. Dù sao thì chuyện này cũng không phải anh gây ra, hôm qua tôi đã nói rõ rồi, anh không hiểu sao? Mà mặt anh sao vậy, có vẻ như mới đánh nhau. Vốn dĩ Linh chỉ hỏi qua tại sao Mạnh lại ở đây vào giờ này nhưng khi thấy mặt Mạnh đầy vết trầy xước và thâm tím nên cô tò mò hỏi thăm. Dù sao thì Mạnh cũng vì cứu cô và bạn cô nên mới bị thương. Xem ra Mạnh không xấu xa như cô tưởng.
- Không sao cả. thấy Linh khuôn mặt xanh xao, ánh mắt mệt mỏi mà lòng Mạnh thấy chút chua xót. Mạnh thấy mình bữa nay thật kì lạ có lẽ cậu mắc bệnh gì rồi, căn bệnh này thật khó chịu. còn nữa, tại sao cậu lại muốn chăm sóc, lại muốn ở bên cạnh người con gái này. Thật không thể hiểu nổi, có lẽ cậu đã thay đổi rồi.
Có vẻ như ngủ cả đêm không đúng tư thế nên Linh thấy hơi đau lưng. Định đứng lên cho người đỡ mỏi thì đầu gối cô đau nhói, xem ra vết thương ở chân làm khó cô trong việc đi lại rồi. không chịu khuất phục cái chân đau, cô quyết đứng lên một lần nữa, lần này dùng nhiều sức hơn một chút, hi vọng là đứng lên và đi được. vì đứng lê đột ngột nên các cơ ở đầu gối căng ra làm vết thương tê buốt. cô khẽ kêu “á|” rồi thả người tự do xuống ghế. Nhưng trước khi cô rơi lại xuống ghế thì đã có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy người cô. Bàn tay ấy to lớn, ấm áp, hơi vụng về nhưng thật vững chãi. Rồi một giọng nói vang bên tai cô:
- Để tôi đưa cô về phòng. Không để Linh nói thêm câu nào, Mạnh nhẹ nhàng dìu cô ra phía cửa. Hành động này của Mạnh thật sự làm Linh rất bối rối, dù sao thì cô và Mạnh cũng chẳng thân thiết gì, chỉ là quen biết thoáng qua nếu không muốn nói là đối thủ của nhau. Mạnh tự nhiên đối tốt với cô như vậy làm cô thấy rối trí quá, chẳng biết phải cư xử làm sao cho hợp lí cả. dù sao thì Mạnh cũng giúp cô rồi, từ chối thì bất lịch quá vậy nên cô khẽ nói: - Cảm ơn. Mạnh khẽ gật đầu cho thấy cậu đã nghe thấy. hai người đi tiếp trong im lặng, mỗi người theo đuôit một suy nghĩ riêng. Trong khi đó phòng 311.
- Cậu là con sâu rượu hả? uống gì mà nhiều vậy chứ? Rốt cuộc hôm qua hai cậu đã làm gì, đã nói gì với nhau mà hôm nay khi tớ xuống nhà thì Mạnh không thấy đâu còn cậu thì nằm ngất xỉu trên đống thủy tinh vỡ thế hả? Quân cứ đi qua đi lại, nhai qua nhai lại cái điệp khúc này từ lúc Hoàng tỉnh cho đến bây giờ. Trông Quân lúc này chẳng khác gì một bà mẹ khó tính đang tra hỏi tại sao hôm qua con mình về khuya vậy.
- Im miệng cho tớ ngủ xem nào. Cậu nhiều lời như đàn bà ấy chẳng để cho bệnh nhân nghỉ ngơi gì cả. “ cái tên Quân này thật là, từ khi mình tỉnh dậy thì cứ lải nhải mãi thật phiền chết đi được”. nghĩ đoạn Hoàng lấy chăn trùm kín đầu với mong muốn Quân thấy vậy mà tắt cái loa rè đi để cho cậu nghỉ ngơi một chút nhưng trái với dự kiến, Quân thấy Hoàng làm vậy thì lại điên tiết hơn. Chỉnh cái loa rè đến volume cao nhất Quân nói:
- Này cái tên vô ơn bội nghĩa kia, cậu nói ai nhiều lời hả? không có cái tên nhiều chuyện này thì cậu chết lâu rồi nhá. Hôm qua cậu bị ngộ độc rượu nếu khoog có tớ đưa đi bệnh viện kịp thời thì bây giờ cậu đã nằm gọn trong sổ Diêm Vương chứ không còn ở đây mà nói tớ nhiều chuyện đâu. Đã không cám ơn người ta thì thôi lại còn nói người ta thế này thế nọ.
- Ashiiiiiiii… tớ mà nghe cậu nói nữa thì đứt mach máu não mà chết mất. ờ thì cảm ơn cậu vì đã đưa tớ đến cái nhà tù màu trắng này được chưa? Đến là bực mình, Hoàng tung cái chăn khỏi đầu và ngồi bật dậy. trán khẽ nhăn lại vì đau, chắc là mấy vết bị mảnh chai đâm hôm qua lại chảy máu rồi. Hoàng mặc kệ, đau một tí cũng chẳng giết được cậu vậy nên cậu thẳng tay rút cái kim chuyền dịch khỏi tay mình và bước xuống giường. máu bắt đầu chảy từ chỗ cái kim được rút ra rồi đọng lại thành giọt trên cánh tay. Quân thấy Hoàng bước đi thì chạy lại ngăn, nói là ngăn vậy chứ việc gì Hoàng đã quyết định thì chẳng ai có thể bắt Hoàng thay đổi
- Đi đâu vậy?
- Về nhà.
- Bác sĩ nói cậu phải ở đây theo dõi thêm 1 đến hai tuần nữa thì mới an tâm xuất viện được.
- Không cần. trong lúc Quân cố ngăn Hoàng thì Hoàng đã tranh thủ mặc quần áo xong đang mở cửa phòng và nói với lại với Quân:
- Nếu thích cậu có thể ở lại. thế rồi Hoàng bước đi. Quân thấy vậy liền chạy đến níu tay Hoàng lại;
- Cậu không được bỏ mặc sức khỏe của mình như vậy, nếu không thương cho cậu thì cũng phải thương ba mẹ cậu hay chí ít cũng là công tớ đưa cậu vào viện chứ.
- Ba mẹ tớ? trong từ điển của tớ không có hai từ ba mẹ, cậu… đang nói thì Hoàng dừng lại, ánh mắt hướng về phía trước, Hoàng thấy Mạnh đang dìu Linh. Ánh mắt Mạnh dịu dàng quan tâm còn Linh thì cúi mặt xấu hổ( thực ra là Linh thấy đau ở chân vì đi lại nhưng không muốn Mạnh hay bất kì ai nhìn thấy). cái cảnh tượng này đối với Hoàng thật chướng mắt. trong lòng Hoàng chợt thấy tức tối, trong sự tức tối có cả đau khổ và ghen tị. vì con nhỏ đó mà Mạnh không tiếc lời miệt thì, chửi rủa Hoàng và nhẫn tâm hơn là chấm dứt tình bạn hơn tám năm trời giữa họ. tất cả cũng tại con nhỏ đó thôi. Ánh mắt Hoàng trở nên lạnh lẽo, cơ thể trở nên cứng đờ. Hoàng nói:
- Tình tứ quá nhỉ? Tưởng cậu đưa cô ta đi đâu xa cơ chứ thì ra là cái bệnh viện này. Tình cảm của hai người tiến triển nhanh chóng quá đấy, nhanh đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên đây này. Có cần tôi chụp ảnh kỉ niệm cho không?
Hoàng nói bằng cái giọng đều đều không chút biểu cảm làm Linh và Mạnh giật mình nhìn lên. Ngay khi thấy Hoàng, mặt Linh bắt đầu biến sắc còn Mạnh thì phóng về phía Hoàng một tia nhìn mang hàm ý “ cậu muốn gì?”. Nãy giờ chỉ riêng một mình Quân là không hiểu. cậu chẳng biết tại sao bầu không khí lại trở nên ngột ngạt thế này. Dù sao thì Mạnh và Hoàng cũng là bạn thân của nhau nhưng tại sao Hoàng lại nói khích Mạnh còn Mạnh lại nhìn Hoàng với ánh mắt thù địch thế kia? Quân thật sự không hiểu, không lẽ là vì cô gái mang tên Nhật Linh kia ư? Quân nghĩ là không phải thế một cô gái mới gặp không thể làm tình bạn của họ rạn nứt như thế được. vậy nguyên nhân chính là do đâu? Chẳng có ai cho cậu cậu trả lời. vì không có câu trả lời nên cậu đành phải phá tan bầu không khí này. Khi phá tan bầu không khí này rồi thì có lẽ mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn. Nghĩ vậy nên Quân bước đi về phía Mạnh và lên tiếng:
- Mạnh à? Sao cậu đến bệnh viện sớm vậy? sao lại đi cùng con nhỏ này? Chuyện hôm qua là…
- Nếu cậu đi thêm một bước nữa thì đừng bao giờ nhìn mặt tôi và đừng coi tôi là bạn nữa. Hoàng nói làm bước chân của Quân dừng lại trong không trung. Bầu không khí đã căng thẳng nay lại căng thẳng hơn. Quân thật sự chẳng biết làm sao cho tốt cả, bước tới không được mà đứng yên cũng không xong. Rốt cuộc thì phải làm như thế nào mới vẹn cả đôi đường chứ? Mặt Quân vô cùng căng thẳng, mồ hôi vã ra như tắm. như hiểu được sự khó xử của Quân, Mạnh lên tiếng:
- Cậu đừng tiến lại đây, cậu ta nói là làm đấy. tôi và cậu ta đã không còn là bạn của nhau nữa. bây giờ bọn tôi không có quan hệ gì hết.
Sau khi nghe Mạnh nói, cả Linh và Quân đều thấy lỗ tai lùng bùng, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cùng hướng về mặt Mạnh cất tiếng:
- tại sao?
- Là do cô ta. Hoàng đưa tay chỉ thẳng vào mặt Linh. Lần này cả Linh và Quân đều hướng ánh mắt về phía Hoàng. Chưa hết ngạc nhiên này Linh đã phải đối mặt với ngạc nhiên khác, cô nói:
- Do tôi? Thật không? Mắt cô chuyển từ gương mặt Hoàng sang gương mặt Mạnh chờ đợi Mạnh trả lời.
- Không phải do cô.
- Không phải do cô ta thì do ai chứ? Thật sự cho đến bây giờ Hoàng vẫn chưa chấp nhận được cái lía do mà Mạnh đưa ra.
- Do cậu. Mạnh đáp lại lạnh lùng.
- Do tôi??? Cậu lại định nói là do tôi hại Bảo Trân nên cậu mới chấm dứt tình bạn này hả? tôi không tin, tôi không bao giờ tin. Hoàng đã mất bình tĩnh, làm sao Hoàng có thể tin được cái lí do đó chứ, làm sao Hoàng có thể tin là cậu hại chết người con gái cậu yêu chứ. Không thể, không thể nào.
Linh nãy giờ nghe cuộc nói chuyện của Mạnh và Hoàng thì cũng hiểu được chút ít. Xem ra người con gái mang tên Bảo Trân rất quan trọng với Mạnh, quan trọng như Vũ đối với cô vậy. thế nhưng Hoàng đã hãm hại cô gái có tên Bảo Trân ấy nên Mạnh mới quyết định chấm dứt tình bạn. “ đến bạn bè mà tên Hoàng còn đối xử như vậy huống chi mình chỉ là một người không quen biết, hắn là một kẻ đáng khinh, một thứ cặn bã của xã hội” nghĩ vậy nên Linh lên tiếng:
- Anh đúng là kẻ không ra gì mà. Đến bạn bè mà anh còn đối xử tệ bạc như vậy thử hỏi trên đời này còn ai dám tin tưởng và làm bạn với anh được chứ?
- Câm mồm!!! cô là cái thá gì mà xen vào chuyện của tôi? Hoàng gầm lên làm một vài bệnh nhân đi ngang qua giật mình sợ hãi. - Tôi chỉ nói sự thật thôi. Không biết tại sao khi Hoàng tức giận cô luôn thấy mình có chút sợ hãi.
- Nếu cô còn không câm miệng lại thì tôi sẽ cho cô và những đứa bạn thối tha của cô chết ngay trong chiều hôm nay đấy. hãy nhớ, tôi nói là làm. Hoàng đe dọa.
- Anh…anh dám. Mặc dù rất tức giận trước thái độ của Hoàng nhưng nghĩ đến những việc xảy ra trong ngày hôm qua Linh không khỏi rùng mình, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên ấp úng.
- Cậu thôi cái trò đe dọa người khác đi. Những gì cậu gây ra cho họ ngày hôm qua cò chưa đủ hay sao mà còn muốn làm như thế nữa? đi thôi. Mạnh nói và dìu Linh đi qua Hoàng. Lời nói của Mạnh làm Hoàng rất tức giận. khép bàn tay lại thành hình nắm đấm, Hoàng định đuổi theo nhưng bị Quân ngăn lại. chẳng làm được gì, Hoàng hét lên:
- Hãy coi chừng tôi đó. Rồi các người sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngày hôm nay.
Mặc kệ Hoàng đang gào thét phía sau, Mạnh vẫn dìu Linh đi như chưa có gì xảy ra. Đã nguôi giận phần nào, Linh hỏi Mạnh:
- chuyện có liên quan đến Bảo Trân là như thế nào vậy? có thể kể cho tôi nghe được không?
- Không có gì. Đó là chuyện riêng của tôi.
Nghe Mạnh nói vậy nên Linh cũng không tò mò thêm nữa. nghe lời Mạnh, cô nằm lên giường nghỉ ngơi. Có lẽ khá mệt nên mới nằm xuống là cô đã ngủ ngay, bao nét lo âu phiền muộn như tan biến hết. khuôn mặt cô ngây thơ như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cô không hề biết rằng cuộc đời mình sắp thay đổi, những giấc ngủ ngon sẽ trở nên thật xa vời.
Bệnh viện trung ương 1, phòng 308.
Khẽ mở cửa, Mạnh bước vào phòng. Căn phòng vang lên tiếng tít tít đều đựn của máy móc, Thái Vũ đang nằm trên chiếc giường trắng toát gương mặt thánh thiện như thiên thần. bên cạnh, Linh nắm lấy tay Vũ ngủ ngon lành, tren môi còn phảng phất nét cười. dường như với cô Vũ là tất cả, chỉ khi có Vũ bên cạnh cô mới an tâm ngủ ngon, chỉ khi có Vũ bên cạnh cô mới có thể nở nụ cười. nhìn Linh như vậy, Mạnh thấy lòng mình khó chịu, một nỗi khó chịu không có nguyên do và không thể diễn tả thành lời. khẽ lay Linh, Mạnh lên tiếng:
- Dậy, sáng rồi.
Trong cơn mơ, Linh thấy mình cùng với Vũ và Chi đang chơi trong công viên rất vui vẻ, họ cùng nói chuyện cùng chơi đùa. Khi đang nắm tay Linh, Vũ nói: “ Linh này, tui yêu bà lắm đó nha thế nên tui cấm bà lăng nhăng đấy, lăng nhăng là tui sẽ tức giận, khi tui tức giận sẽ rất ghê gớm đó” Vũ nhìn Linh bằng một ánh mắt tràn đầy tình cảm, ánh mắt đấy làm Linh ngại, hai má Linh đỏ bừng, Linh không biết phải làm sao cả. bỗng nhiên Chi ở đâu chạy lại đập vai hai người nói: “ hai cái người này định đánh lẻ hả? xấu lắm đó nha”. Sự xuất hiện của Chi làm bầu không khí bối rối quanh Linh chợt tan biến, nở một nụ cười tươi tắn, Linh nói với Chi: “ đâu có, hai tụi tui đang nghĩ kế hoạch đi chơi tiếp mà”, “ thật hả, đã nghĩ được gì chưa” Chi cười híp mí đến là yêu. “ bọn tui đang định rủ bà đi chơi ở công viên giải trí đúng không cún? Ơ, cún đâu rồi” Linh cười tươi đáp lại Chi rồi quay sang hỏi Vũ nhưng Vũ đã biến mất. trên thảm cỏ chỉ còn lại chiếc khăn len Linh tặng Vũ vào sinh nhật năm ngoái. Không tin vào mắt mình, Linh dụi đấy dụi để với mong muốn sau khi mở mắt ra thì sẽ thấy Vũ đứng trước mặt và nói “ tui đùa thôi, hì hì” nhưng không có. Vũ đã biến mất, Linh thấy lòng mình bất an lạ thường, quay sang phía Chi, Linh định nói “ bà có thấy Vũ đâu không?” thì Linh ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào, những lời nói như mắc nghẹn trong cổ họng. trước mặt Linh chưa đầy hai phút trước là Chi nhưng Chi đã không còn ở đây nữa, hai người bạn tự nhiên biến mất. không gian rộng lớn chỉ còn lại một mình Linh bơ vơ, trơ trọi. tại sao lại có chuyện này có thể xảy ra chứ? Một việc thật là vô lý, nước mắt lăn dài trên má, Linh hét to tên hai người bạn: “ cún ơi, Chi ơi”. Không có ai trả lời, không có một tiếng động phát ra, Linh khụy xuống khóc nức nở.
Tiếng khóc của Linh làm Mạnh bối rối. “ sao vậy chứ? Gặp ác mộng sao?” Mạnh lay mạnh người Linh nói:
- Này! Này sao vậy? nhờ Mạnh lay người mà Linh thoát khỏi cơn ác mộng, một giọt nước mắt lăn dài, Linh vẫn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của cơn ác mộng, miệng Linh lẩm bẩm:
- Cún ơi, Chi ơi.
- Không phải Vũ đang nằm đây sao? Cô sao vậy? tiếng của Mạnh làm Linh hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của cơn ác mộng. khẽ đưa tay lên quẹt nước mắt trên mặt, Linh nắm thật chặt tay của Vũ và tặng cho Vũ một ánh nhìn trìu mến. cô tranh thủ sắp xếp lại cảm xúc của mình. Thật sự mà nói thì cô đã để lộ quá nhiều cảm xúc trước người lạ rồi, mà người này còn là bạn thân của tên Hoàng nữa chứ. Ngước mắt lên nhìn Mạnh cô nói:
- Sao anh lại ở đây? Chẳng phải hôm qua anh đã về rồi sao? Anh không cần quan tâm đến tôi và bạn tôi đâu. Dù sao thì chuyện này cũng không phải anh gây ra, hôm qua tôi đã nói rõ rồi, anh không hiểu sao? Mà mặt anh sao vậy, có vẻ như mới đánh nhau. Vốn dĩ Linh chỉ hỏi qua tại sao Mạnh lại ở đây vào giờ này nhưng khi thấy mặt Mạnh đầy vết trầy xước và thâm tím nên cô tò mò hỏi thăm. Dù sao thì Mạnh cũng vì cứu cô và bạn cô nên mới bị thương. Xem ra Mạnh không xấu xa như cô tưởng.
- Không sao cả. thấy Linh khuôn mặt xanh xao, ánh mắt mệt mỏi mà lòng Mạnh thấy chút chua xót. Mạnh thấy mình bữa nay thật kì lạ có lẽ cậu mắc bệnh gì rồi, căn bệnh này thật khó chịu. còn nữa, tại sao cậu lại muốn chăm sóc, lại muốn ở bên cạnh người con gái này. Thật không thể hiểu nổi, có lẽ cậu đã thay đổi rồi.
Có vẻ như ngủ cả đêm không đúng tư thế nên Linh thấy hơi đau lưng. Định đứng lên cho người đỡ mỏi thì đầu gối cô đau nhói, xem ra vết thương ở chân làm khó cô trong việc đi lại rồi. không chịu khuất phục cái chân đau, cô quyết đứng lên một lần nữa, lần này dùng nhiều sức hơn một chút, hi vọng là đứng lên và đi được. vì đứng lê đột ngột nên các cơ ở đầu gối căng ra làm vết thương tê buốt. cô khẽ kêu “á|” rồi thả người tự do xuống ghế. Nhưng trước khi cô rơi lại xuống ghế thì đã có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy người cô. Bàn tay ấy to lớn, ấm áp, hơi vụng về nhưng thật vững chãi. Rồi một giọng nói vang bên tai cô:
- Để tôi đưa cô về phòng. Không để Linh nói thêm câu nào, Mạnh nhẹ nhàng dìu cô ra phía cửa. Hành động này của Mạnh thật sự làm Linh rất bối rối, dù sao thì cô và Mạnh cũng chẳng thân thiết gì, chỉ là quen biết thoáng qua nếu không muốn nói là đối thủ của nhau. Mạnh tự nhiên đối tốt với cô như vậy làm cô thấy rối trí quá, chẳng biết phải cư xử làm sao cho hợp lí cả. dù sao thì Mạnh cũng giúp cô rồi, từ chối thì bất lịch quá vậy nên cô khẽ nói: - Cảm ơn. Mạnh khẽ gật đầu cho thấy cậu đã nghe thấy. hai người đi tiếp trong im lặng, mỗi người theo đuôit một suy nghĩ riêng. Trong khi đó phòng 311.
- Cậu là con sâu rượu hả? uống gì mà nhiều vậy chứ? Rốt cuộc hôm qua hai cậu đã làm gì, đã nói gì với nhau mà hôm nay khi tớ xuống nhà thì Mạnh không thấy đâu còn cậu thì nằm ngất xỉu trên đống thủy tinh vỡ thế hả? Quân cứ đi qua đi lại, nhai qua nhai lại cái điệp khúc này từ lúc Hoàng tỉnh cho đến bây giờ. Trông Quân lúc này chẳng khác gì một bà mẹ khó tính đang tra hỏi tại sao hôm qua con mình về khuya vậy.
- Im miệng cho tớ ngủ xem nào. Cậu nhiều lời như đàn bà ấy chẳng để cho bệnh nhân nghỉ ngơi gì cả. “ cái tên Quân này thật là, từ khi mình tỉnh dậy thì cứ lải nhải mãi thật phiền chết đi được”. nghĩ đoạn Hoàng lấy chăn trùm kín đầu với mong muốn Quân thấy vậy mà tắt cái loa rè đi để cho cậu nghỉ ngơi một chút nhưng trái với dự kiến, Quân thấy Hoàng làm vậy thì lại điên tiết hơn. Chỉnh cái loa rè đến volume cao nhất Quân nói:
- Này cái tên vô ơn bội nghĩa kia, cậu nói ai nhiều lời hả? không có cái tên nhiều chuyện này thì cậu chết lâu rồi nhá. Hôm qua cậu bị ngộ độc rượu nếu khoog có tớ đưa đi bệnh viện kịp thời thì bây giờ cậu đã nằm gọn trong sổ Diêm Vương chứ không còn ở đây mà nói tớ nhiều chuyện đâu. Đã không cám ơn người ta thì thôi lại còn nói người ta thế này thế nọ.
- Ashiiiiiiii… tớ mà nghe cậu nói nữa thì đứt mach máu não mà chết mất. ờ thì cảm ơn cậu vì đã đưa tớ đến cái nhà tù màu trắng này được chưa? Đến là bực mình, Hoàng tung cái chăn khỏi đầu và ngồi bật dậy. trán khẽ nhăn lại vì đau, chắc là mấy vết bị mảnh chai đâm hôm qua lại chảy máu rồi. Hoàng mặc kệ, đau một tí cũng chẳng giết được cậu vậy nên cậu thẳng tay rút cái kim chuyền dịch khỏi tay mình và bước xuống giường. máu bắt đầu chảy từ chỗ cái kim được rút ra rồi đọng lại thành giọt trên cánh tay. Quân thấy Hoàng bước đi thì chạy lại ngăn, nói là ngăn vậy chứ việc gì Hoàng đã quyết định thì chẳng ai có thể bắt Hoàng thay đổi
- Đi đâu vậy?
- Về nhà.
- Bác sĩ nói cậu phải ở đây theo dõi thêm 1 đến hai tuần nữa thì mới an tâm xuất viện được.
- Không cần. trong lúc Quân cố ngăn Hoàng thì Hoàng đã tranh thủ mặc quần áo xong đang mở cửa phòng và nói với lại với Quân:
- Nếu thích cậu có thể ở lại. thế rồi Hoàng bước đi. Quân thấy vậy liền chạy đến níu tay Hoàng lại;
- Cậu không được bỏ mặc sức khỏe của mình như vậy, nếu không thương cho cậu thì cũng phải thương ba mẹ cậu hay chí ít cũng là công tớ đưa cậu vào viện chứ.
- Ba mẹ tớ? trong từ điển của tớ không có hai từ ba mẹ, cậu… đang nói thì Hoàng dừng lại, ánh mắt hướng về phía trước, Hoàng thấy Mạnh đang dìu Linh. Ánh mắt Mạnh dịu dàng quan tâm còn Linh thì cúi mặt xấu hổ( thực ra là Linh thấy đau ở chân vì đi lại nhưng không muốn Mạnh hay bất kì ai nhìn thấy). cái cảnh tượng này đối với Hoàng thật chướng mắt. trong lòng Hoàng chợt thấy tức tối, trong sự tức tối có cả đau khổ và ghen tị. vì con nhỏ đó mà Mạnh không tiếc lời miệt thì, chửi rủa Hoàng và nhẫn tâm hơn là chấm dứt tình bạn hơn tám năm trời giữa họ. tất cả cũng tại con nhỏ đó thôi. Ánh mắt Hoàng trở nên lạnh lẽo, cơ thể trở nên cứng đờ. Hoàng nói:
- Tình tứ quá nhỉ? Tưởng cậu đưa cô ta đi đâu xa cơ chứ thì ra là cái bệnh viện này. Tình cảm của hai người tiến triển nhanh chóng quá đấy, nhanh đến mức tôi cũng phải ngạc nhiên đây này. Có cần tôi chụp ảnh kỉ niệm cho không?
Hoàng nói bằng cái giọng đều đều không chút biểu cảm làm Linh và Mạnh giật mình nhìn lên. Ngay khi thấy Hoàng, mặt Linh bắt đầu biến sắc còn Mạnh thì phóng về phía Hoàng một tia nhìn mang hàm ý “ cậu muốn gì?”. Nãy giờ chỉ riêng một mình Quân là không hiểu. cậu chẳng biết tại sao bầu không khí lại trở nên ngột ngạt thế này. Dù sao thì Mạnh và Hoàng cũng là bạn thân của nhau nhưng tại sao Hoàng lại nói khích Mạnh còn Mạnh lại nhìn Hoàng với ánh mắt thù địch thế kia? Quân thật sự không hiểu, không lẽ là vì cô gái mang tên Nhật Linh kia ư? Quân nghĩ là không phải thế một cô gái mới gặp không thể làm tình bạn của họ rạn nứt như thế được. vậy nguyên nhân chính là do đâu? Chẳng có ai cho cậu cậu trả lời. vì không có câu trả lời nên cậu đành phải phá tan bầu không khí này. Khi phá tan bầu không khí này rồi thì có lẽ mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn. Nghĩ vậy nên Quân bước đi về phía Mạnh và lên tiếng:
- Mạnh à? Sao cậu đến bệnh viện sớm vậy? sao lại đi cùng con nhỏ này? Chuyện hôm qua là…
- Nếu cậu đi thêm một bước nữa thì đừng bao giờ nhìn mặt tôi và đừng coi tôi là bạn nữa. Hoàng nói làm bước chân của Quân dừng lại trong không trung. Bầu không khí đã căng thẳng nay lại căng thẳng hơn. Quân thật sự chẳng biết làm sao cho tốt cả, bước tới không được mà đứng yên cũng không xong. Rốt cuộc thì phải làm như thế nào mới vẹn cả đôi đường chứ? Mặt Quân vô cùng căng thẳng, mồ hôi vã ra như tắm. như hiểu được sự khó xử của Quân, Mạnh lên tiếng:
- Cậu đừng tiến lại đây, cậu ta nói là làm đấy. tôi và cậu ta đã không còn là bạn của nhau nữa. bây giờ bọn tôi không có quan hệ gì hết.
Sau khi nghe Mạnh nói, cả Linh và Quân đều thấy lỗ tai lùng bùng, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cùng hướng về mặt Mạnh cất tiếng:
- tại sao?
- Là do cô ta. Hoàng đưa tay chỉ thẳng vào mặt Linh. Lần này cả Linh và Quân đều hướng ánh mắt về phía Hoàng. Chưa hết ngạc nhiên này Linh đã phải đối mặt với ngạc nhiên khác, cô nói:
- Do tôi? Thật không? Mắt cô chuyển từ gương mặt Hoàng sang gương mặt Mạnh chờ đợi Mạnh trả lời.
- Không phải do cô.
- Không phải do cô ta thì do ai chứ? Thật sự cho đến bây giờ Hoàng vẫn chưa chấp nhận được cái lía do mà Mạnh đưa ra.
- Do cậu. Mạnh đáp lại lạnh lùng.
- Do tôi??? Cậu lại định nói là do tôi hại Bảo Trân nên cậu mới chấm dứt tình bạn này hả? tôi không tin, tôi không bao giờ tin. Hoàng đã mất bình tĩnh, làm sao Hoàng có thể tin được cái lí do đó chứ, làm sao Hoàng có thể tin là cậu hại chết người con gái cậu yêu chứ. Không thể, không thể nào.
Linh nãy giờ nghe cuộc nói chuyện của Mạnh và Hoàng thì cũng hiểu được chút ít. Xem ra người con gái mang tên Bảo Trân rất quan trọng với Mạnh, quan trọng như Vũ đối với cô vậy. thế nhưng Hoàng đã hãm hại cô gái có tên Bảo Trân ấy nên Mạnh mới quyết định chấm dứt tình bạn. “ đến bạn bè mà tên Hoàng còn đối xử như vậy huống chi mình chỉ là một người không quen biết, hắn là một kẻ đáng khinh, một thứ cặn bã của xã hội” nghĩ vậy nên Linh lên tiếng:
- Anh đúng là kẻ không ra gì mà. Đến bạn bè mà anh còn đối xử tệ bạc như vậy thử hỏi trên đời này còn ai dám tin tưởng và làm bạn với anh được chứ?
- Câm mồm!!! cô là cái thá gì mà xen vào chuyện của tôi? Hoàng gầm lên làm một vài bệnh nhân đi ngang qua giật mình sợ hãi. - Tôi chỉ nói sự thật thôi. Không biết tại sao khi Hoàng tức giận cô luôn thấy mình có chút sợ hãi.
- Nếu cô còn không câm miệng lại thì tôi sẽ cho cô và những đứa bạn thối tha của cô chết ngay trong chiều hôm nay đấy. hãy nhớ, tôi nói là làm. Hoàng đe dọa.
- Anh…anh dám. Mặc dù rất tức giận trước thái độ của Hoàng nhưng nghĩ đến những việc xảy ra trong ngày hôm qua Linh không khỏi rùng mình, giọng nói cũng vì vậy mà trở nên ấp úng.
- Cậu thôi cái trò đe dọa người khác đi. Những gì cậu gây ra cho họ ngày hôm qua cò chưa đủ hay sao mà còn muốn làm như thế nữa? đi thôi. Mạnh nói và dìu Linh đi qua Hoàng. Lời nói của Mạnh làm Hoàng rất tức giận. khép bàn tay lại thành hình nắm đấm, Hoàng định đuổi theo nhưng bị Quân ngăn lại. chẳng làm được gì, Hoàng hét lên:
- Hãy coi chừng tôi đó. Rồi các người sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngày hôm nay.
Mặc kệ Hoàng đang gào thét phía sau, Mạnh vẫn dìu Linh đi như chưa có gì xảy ra. Đã nguôi giận phần nào, Linh hỏi Mạnh:
- chuyện có liên quan đến Bảo Trân là như thế nào vậy? có thể kể cho tôi nghe được không?
- Không có gì. Đó là chuyện riêng của tôi.
Nghe Mạnh nói vậy nên Linh cũng không tò mò thêm nữa. nghe lời Mạnh, cô nằm lên giường nghỉ ngơi. Có lẽ khá mệt nên mới nằm xuống là cô đã ngủ ngay, bao nét lo âu phiền muộn như tan biến hết. khuôn mặt cô ngây thơ như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cô không hề biết rằng cuộc đời mình sắp thay đổi, những giấc ngủ ngon sẽ trở nên thật xa vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.