Này Hột Mít, Anh Yêu Em

Chương 21

wonder_girl9x

30/04/2014

Từ sau khi từ nhà kho về, dưới sự chăm sóc tận tình của bố mẹ và Mạnh thì Linh đã hồi phục nhanh chóng. Một tuần sau cô xuất viện, cơ thể đã khôi phục hoàn toàn, vết bị dao rạch cũng đã khỏi tuy chỉ để lại sẹo mờ. Kim Chi cũng đã xuất viện mấy ngày trước. mặc dù muốn vào thăm nhưng Linh đều không gặp, Chi biết Linh muốn tránh mặt mình nên cũng không đến nữa. mới mấy ngày mà Linh thay đổi nhiều lắm, cô đã lạnh lùng hơn rất nhiều, cô cũng kiệm lời hơn trước, chỉ thực sự cần thiết mới cất lời, những việc không liên quan đến mình thì cô không quan tâm, trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là: trả thù. Hôm nay sau khi nhận được điện thoại của tổ chức, Linh và Mạnh đã chuẩn bị rất cẩn thận trước khi đến. dù sao thì bây giờ họ cũng là nhân viên của BLACK DEVIL rồi, không thể ăn mặc như bình thường được. địa điểm gặp mặt là tại sảnh chính trụ sở ANGEL HEART. Khi nghe nơi gặp mặt Linh có hơi bất ngờ nhưng cô không nói gì, Mạnh và cô đến đó rất đúng giờ và chờ đợi. hôm nay Linh mặc một bộ đồ bó sát màu đen, trong bộ đồ này cô thật quyến rũ còn Mạnh thì mặc một bộ vest đen và áo sơ mi trắng trông lịch lãm như một quý ông nhưng không kém phần bí hiểm. từ khi hai người bước vào, hàng chục cặp mắt đã phải ngước nhìn, chẳng mấy chốc mà hai người đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Linh không thích biểu hiện của mấy người này, thấy đẹp là sáng mắt lên, đáng khinh. Nhếch mép khinh bỉ, Linh làm vô số người phải đứng hình, vẻ bất cần có vẻ rất hợp với cô, vẻ quyến rũ lại tăng lên bội phần, cô vốn đã nổi bởi bộ đồ đen nay lại như một thỏi nam châm thu hút mọi ánh nhìn.

15p trôi qua. Vẫn chưa thấy người của tổ chức, Linh nóng ruột, không lẽ họ muốn mang cô ra làm trò đùa? Không vui tẹo nào, Mạnh bên cạnh tuy không tỏ rõ thái độ nhưng dường như cũng đang nóng ruột. sự chịu đựng của con người cũng phải có giới hạn, Linh không thể chờ được nữa,cô quay gót chuẩn bị ra về thì một người từ xa tiến đến nói với Linh rằng:

- Để làm được việc lớn thì phải biết kiên nhẫn, không thể nóng vội. hai người đi theo ta.

Sự xuất hiện của người áo đen kia làm Linh giật mình, cô và Mạnh nhanh chóng bước theo người đó. Lướt qua những dãy hành lang chật kín nhân viên của ANGEL HEART đang tất bật làm việc, họ tiến đến một cánh cửa màu trắng được chạm khắc tỉ mỉ, Linh thấy hoa văn trên đó rất kì lạ, khi nhìn qua thì có vẻ giống kí tự của người Ai Cập cổ nhưng nhìn kĩ thì không phải, nó như một dạng mật mã, một dạng mật mã bí mật mà cô chưa gặp bao giờ. Không để ý tới ánh mắt tò mò của cô, người áo đen đứng trước cánh cửa và bấm bấm một dãy kí tự nào đó. Tức thì cánh cửa kêu lên một tiếng ‘tinh’ nho nhỏ, cánh cửa mở ra một thế giờ đối lập hoàn toàn với nơi cô đang đứng, một thế giới đen tối và vô cùng tàn bạo.

Linh thật sự rất ngạc nhiên, nếu như tông màu chủ đạo ở ANGEL HEART là màu trắng thì sau cánh cửa này, tông màu chủ đạo lại là màu đen, nếu như trần và cột của ANGEL HEART được trang trí bằng hính ảnh của các thiên sứ, những bức tranh thiên đường thì đằng sau cánh cửa này lại được trang trí bằng những bức tranh quỷ sứ, những bức tượng gớm ghiếc. điều đó làm Linh sợ, nếu không có Mạnh bên cạnh, nếu không vì trả thù cho Vũ thì cô đã chạy ra ngoài từ lâu rồi. sau khi mở cửa xong, tên áo đen nói:

- Mời theo tôi.

Thế là người áo đen đi trước, Linh và Mạnh bàm sát theo sau. Đi qua dãy hành lang dài hun hút, Linh thấy rùng mình, xung quanh cô là một không gian đen toàn tập, tường đen, trần nhà cũng đen, thi thoảng mới có một chiếc đèn được thắp sáng, ánh sáng từ chiếc đèn tỏa ra leo lét gây cho ta một cảm giác ghê sợ, để sống ở đây phải có một tinh thần thép mới có thể tồn tại được. sau khi đi hết dãy hành lang hẹp, họ đi đến một căn phòng khác rộng hơn, có vẻ như họ đã đi khá sâu rồi, không khí lạnh lẽo hơn trước, Linh bất chợt so vai lại, MẠNH thấy vậy thì ôm lấy vai cô. Linh nhìn Mạnh bằng ánh mắt cảm kích, từ hôm đó cô đã chấp nhận Mạnh ở bên cạnh mình như một người bạn, một người anh. Họ vẫn tiếp tục đi, vẫn là dãy hành lang dài hun hút không thấy điểm dừng. kết thúc thêm một dãy hành lang nhỏ hẹp khác họ đến một căn phòn rộng gấp đôi căn phòng trước. căn phòng này có vẻ là nơi tra tấn của BLACK DEVIL. Máu vương vãi khắp nơi, có vẻ như họ vừa tra tấn ai đó, mặc dù có dọn dẹp sơ qua nhưng trên sàn vẫn còn sót lại hai ngón tay đứt lìa của con người xấu số nọ. Linh thấy trong bụng nao nao, cô có vẻ dị ứng với mấy cảnh máu me này, Linh tự hỏi có khi nào mình phải chịu cảnh này không? Cô tự thấy mình đã quá lo nghĩ rồi, lắc đầu để xua tan cái ý nghĩ đó đi, đôi chân vẫn bước đều. tên áo đen có vẻ thích thú trước sự ghê sợ hiện lên trên mặt Linh. Hắn nói:

- Đó là căn phòng xử lí những tên bán đứng tổ chức hay làm không tròn nhiệm vụ. phục vụ cho sếp là một niềm vinh quang nhưng cũng là thảm họa nếu không hoàn thành nhiệm vụ.

Linh để ý thấy tên này khi nhắc đến sếp thì mặt mày lộ rõ sự tự hào, trong đầu cô bắt đầu mường tượng về tên sếp lí tưởng trong đầu tên áo đen đi trước. tên áo đen ấy chắc hẳn là rất tàn bạo, ánh mắt hắn sẽ không có một chút gì gọi là tình người, khuôn mặt sẽ đầy sẹo, hắn ắt hẳn rất xấu xí và hắn sẽ là một lão già độc tài lấy giết người và tiền làm niềm vui sống qua ngày. Linh bất chợt mỉm cười nhưng nụ cười nhanh chóng phai tàn khi nghĩ đến tương lai của mình sau này sẽ là một bản sao tương tự của hắn ta. Tàn bạo, không tính người, chỉ vài tuần trước đây có lẽ cô còn rất ghét những con người như vậy, thậm chí cô còn muốn sau này làm cảnh sát để triệt tiêu những phần tử xấu xa ấy cho xã hội. vậy mà… gì đây, cô đang là một thành viên của tổ chức áo đen và đang trở thành một con người mà cô khinh bỉ nhất. một nỗi cay đắng tràn ngập trong lòng nhưng cô không hối hận, vì Vũ cô có thể làm tất cả.

Có vẻ như đã đến nơi, tên áo đen dừng lại trước một cánh cửa cực lớn màu đen, trên cánh cửa to lớn là hình một con sư tử và một con báo, chúng rất nổi bật, phong thái oai nghiêm, dường như chúng đang nhìn cô với ánh mắt của kẻ trên với kẻ dưới, của chúa tể với một con dân bần hàn. Linh nhận ra bây giờ dù cho cô có thay đổi quyết định cũng không được nữa, đôi tay dã nhúng tràm thì khó lòng rửa sạch, con người đã bán tâm hồn cho quỷ dữ thì khó lòng thoát ra. Tên áo đen đứng trước cánh cửa cúi đầu lễ phép nói:

- Thưa ngài, tôi đã dẫn hai bọn họ đến.

- Cho vào. Bên trong vang ra một giọng nói không ngữ điệu, không cảm xúc. Tên áo đen nghe vậy liền dặn dò Linh và Mạnh một vài điều rồi đi khỏi. Linh thấy khá hồi hộp, Linh sắp được gặp chủ của mình, một người sẽ giúp đỡ cô trả thù. Nghĩ đến trả thù là vết sẹo trên mặt Linh nhói đau, đúng rồi, trả thù, phải trả thù. Linh tự nhủ và mở cửa bước vào không chút do dự. Mạnh cũng nối ghót Linh bước vào. Trước mặt họ là một căn phòng rộng thênh thanh được trang trí theo phong cách đế vương. Không lạnh lẽo, không đen tối, xung quanh được trang trí bởi đồ nội thất đắt tiền, đồ dùng được dát bạc, chính giữa phòng là một chiếc ghế bọc da sư tử, bên cạnh là chiếc ghế bọc da báo. Hai chiếc ghế chiếm chệ ngay giữa phòng chiếm một phần diện tích khá lớn và đang ngự trên hai chiếc ghế ấy là hai người con trai, một người mang mặt nạ sư tử một người mang mặt nạ báo. Có lẽ họ chính là sếp, không giống sự tưởng tượng của Linh chút nào, họ còn rất trẻ, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ kia hẳn là rất đẹp nhưng ánh mắt họ nhìn cô và Mạnh thật đáng sợ, trong ánh mắt ấy chỉ chứa sự lạnh lùng và tàn bạo. Linh bị cuốn sâu vào đôi mắt lạnh lùng ấy, cô thấy niềm tin và hi vọng của mình tan biến hết, nhân tính con người trong cô bị rút cạn. cô thấy mình đang hoảng sợ, cô vội cụp mắt xuống, nếu nhìn thêm một lúc nữa có lẽ cô sẽ bị đốt thành than mất.

Thấy Linh vừa nhìn thấy mình đã cụp mắt xuống như một con cún ngoan ngoãn Huy thấy hả hê trong lòng, từ trước đến giờ bất cứ ai nhìn vào ánh mắt của cậu cũng phải khiếp sợ cả, trong ánh mắt ấy chứa cả một bầu trời băng giá và một đại dương đầy lửa nếu ai dại dột thăm dò thì sẽ bị tê liệt thần kinh vì lạnh hay thấy tâm hồn bị thiêu đốt vì nóng. Chính nhờ vũ khí lợi hại này mà cậu có thể chiếm được sự trung thành của cấp dưới.

Bầu không khí yên lặng lạ thường, không ai lên tiếng, không ai cử động, có chăng cũng chỉ là hoạt động hít vào thở ra mà thôi. Bên cạnh cánh cửa Linh cúi đầu lo sợ, Mạnh dửng dưng lơ đãng còn hai sếp nhìn chằm chằm hai kẻ mới đến với ánh mắt tập trung, họ đang âm thầm đánh gia hai kẻ mới đến này, xung quanh hai sếp toả ra một luồng khí khác biệt, luồng khí của các bậc đế vương.

Có vẻ như đã đánh giá xong, Huy bước ra khỏi chỗ ngồi và tiến lại gần Linh. Hắn nói, tất nhiên là bằng giọng đều đều không cảm xúc:

- Chào mừng các ngươi, các tân binh mới. giới thiệu với các ngươi là là sư tử, có thể gọi ta là ngài sư tử. các ngươi đã biết quy định tồn tại và làm việc trong BLACK DEVIL chưa? - Chúng tôi chỉ mới nghe sơ qua, chưa nắm rõ lắm.

- ở đây, khi nói chuyện với ta phải nói thưa ngài, hắn

- tức kẻ đưa ngươi đến đây không nói với ngươi sao? Huy nhìn Linh bằng ánh mắt lạnh lẽo, ánh mắt ấy làm Linh sợ hãi, cô vội nói:

- vâng thưa ngài.

- Tốt. Huy thấy hài lòng với cô gái này mặc dù chưa được tốt lắm nhưng qua đào tạo nhất định sẽ có tiến bộ.

- còn ngươi?

- Huy quay sang nói với Mạnh.

- Tôi biết thưa ngài. Mạnh trả lời lãnh đạm. thái độ này của Mạnh làm Huy hài lòng, có thể nói Mạnh rất có triển vọng. xem ra mẻ cá này mang lại khá nhiều lợi ích cho tổ chức rồi, chút công sức bỏ ra không hề hoang phí.

- Tuy các ngươi đã nghe qua nội quy nhưng ta sẽ nói lại một lần nữa, hãy chăm chú lắng nghe, ta chỉ nói một lần không nhắc lại lần thứ hai.

để tồn tại trong BLACK DEVIL các ngươi tuyệt đối phải từ bỏ cái gọi là tình người. phải trở thành một con người không có trái tim. Hiểu không?

- Dạ hiểu thưa ngài. Mạnh và Linh đồng thanh.

- Ta biết những kẻ tầm thường như các ngươi không thể rời bỏ tính người trong một sớm một chiều được. Huy nhìn Mạnh và Linh khinh bỉ.

- thế nên, để trở thành một nhân viên chính thức của BLACK DEVIL các ngươi phải trải qua một quá trình rèn luyện và sát hạch khắt khe. Nếu không đạt hoặc có thái độ lười nhác thì sẽ bị đào thải. nên nhớ, khi bán linh hồn cho quỷ thì không có đường quay về. hiểu không?

- Dạ hiểu, thưa sếp.

- Tốt. ngay từ ngày mai, các người sẽ được đích thân ngài báo huấn luyện, ta tin các ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

- Vâng thưa ngài.

- Đã làm việc ở BLACK DEVIL này thì phải tuyệt đối giữ kín miệng, phải đưa lòng trung thành lên đầu, nếu ta phát hiện các ngươi có bất cứ hành vi nào khả nghi sẽ lập tức tiêu diệt, không chỉ các ngươi mà họ hàng ba đời của các người cũng bốc hơi trong một đêm hiểu chứ?

- Dạ hiểu. thưa ngài.

- Biết là tốt, BLACK DEVIL gồm có 5 đặc khu tương ứng với 5 cấp độ của nhân viên, vì các ngươi là nhân viên tập sự nên sẽ ở đặc khu 4. nếu lập nhiều công cho tổ chức thì sẽ được cân nhắc kĩ lưỡng và được chuyển lên đặc khu cao hơn. Mỗi thành viên của tổ chức đều được trang bị một máy định vị và vũ khí đầy đủ, các ngươi cũng không ngoại lệ. mỗi tháng trong tài khoản của các ngươi sẽ có 2000 đô la được xem như tiền lương. Làm việc cho BLACK DEVIL sẽ không bao giờ có khái niệm túng thiếu. các ngươi có ý kiến gì không?

- Dạ không, thưa sếp.

- Cho các ngươi lui, ngày mai sau khi học xong thì đến tập luyện, rõ chứ?

- Rõ, thưa ngài.

Linh và Mạnh quay người bước đi. Họ cần chuẩn bị cho ngày mai, cả hai người cần bổ sung kiến thức gấp, nghỉ quá lâu làm hai người bị rỗng một mảng kiến thức lớn, so với việc trả thù, việc học có tầm quan trọng không kém.

Sau khi rời tổ chức, Linh không về nhà ngay, cô quyết định đi vào tiệm cắt tóc thay đổi kiểu tóc và tranh thủ mua một vài bộ quần áo, cô đã là người của BLACK DEVIL rồi, phong cách cũ không còn phù hợp nữa.

Sáng hôm sau, cả học viện Tinh Tú được một phen chấn động với sự xuất hiện của Nhật Linh và Trần Mạnh. Mạnh cùng Linh đi đến trường trên một chiếc mô tô màu đen tuyền vô cùng đắt tiền, ở cả hai toát ra sự bụi bặm, một phong cách khác biệt hoàn toàn với phong cách thanh lịch bấy lâu nay. Hôm nay, Mạnh không mặc áo sơ mi với quần tây như bình thường mà mặc một chiếc áo thun cách điệu màu đen và một chiếc quần jean mài cũng màu đen nốt. mái tóc màu hạt dẻ được vuốt thẳng đứng rất cầu kì. Đứng cạnh Mạnh là Nhật Linh với mái tóc cắt ngắn như tomboy, mái tóc được cắt rất khéo, tuy cá tính nhưng lại ôm trọn khuôn mặt trái xoan của Linh tạo cho Linh một vẻ đẹp xao động lòng người, không quá cá tính nhưng cũng không quá điệu đà, so với trước thì khác một trời một vực. hôm nay Linh cũng chọn cho mình một bộ đồ bó sát màu đen, tiện di chuyển mà rất thoải mái, những đường cong của cơ thể được kín đáo phô ra khiến người khác giới không thể không ngắm nhìn. Một Nhật Linh nữ tính ngày nào đã thay đổi hoàn toàn, Linh và Mạnh sóng bước cùng nhau vào trong lớp để lại sau lưng bao ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị.

Ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc, Linh chợt thấy nhớ Vũ quá, không biết bây giờ Vũ đang thế nào nữa. đúng lúc ấy Chi ở trên quay đầu xuống nắm lấy tay Linh nói:

- Linh này, sao bữa trước tui đến thăm bà mà bà lại không gặp? tui biết bà đau lòng khi Vũ mất nhưng cũng không nên như vậy chứ. Giữ trong lòng mà không chia sẽ với người khác thì khó chịu lắm.

- Xin lỗi, bạn này, mình không quen bạn, bạn có nhầm mình với ai không? Mặc dù rất muốn ôm lấy Chi mà than thở nhưng vì sự an toàn của Chi, Linh không cho phép mình mềm yếu. Linh đã không còn như xưa nữa, Linh đã gia nhập tổ chức áo đen, ngay cả tính mạng của mình, cô còn không bảo vệ được nói gì đến tính mạng của Chi. Chơi với cô Chi sẽ gặp nguy hiểm. vì tình bạn này, vì chút nhân tính còn sót lại trong tâm hồn cô phải bảo vệ Chi khỏi nguy hiểm.

Chi khi nghe Linh nói thì rất đau lòng nhưng lại nghĩ là Linh đùa nên lại càng nắm chặt tay Linh hơn, Chi nói:

- Linh à, bà đừng đùa vậy chứ/? chẳng vui tẹo nào cả. bà mà còn làm vậy là tui giận á. Rút tay mình ra khỏi tay Chi, Linh nói lạnh nhạt.

- Mình đã nói là bạn nhầm rồi mà. Mình không quen bạn. Linh đứng lên đi về chỗ Mạnh nhưng lại bị cánh tay của Chi nắm chặt, Chi mặt mày sợ hãi nói với Linh:

- Bà sao vậy? hôm nay bà thay đổi cách ăn mặc thay đổi cách đối xử với mọi người rồi lại nói không quen tui là sao? Nếu bà đùa thì dừng lại đi, đùa vậy là đủ rồi, dừng lại bây giờ tui sẽ tha thứ cho bà, tình bạn của chúng ta sẽ vẫn như ngày nào.



- Tôi đã nói không quen cô cơ mà, sao cô cố chấp vậy? biến đi trước khi tôi hết sức chịu đựng. Linh hét lớn và xô Chi té xuống đất, trong lúc té, chân Chi vô tình va phải một cái ghế của bàn bên cạnh làm cái ghế ấy đổ nhào đè lên bàn chân của Chi, một ngón chân bật máu. Mặt Chi tái nhợ vì đau nhưng vẫn nhìn Linh chằm chằm, cô giương đôi mắt ngấn nước lên nhìn Linh và nói: - Những lời cô nói là thật chứ?

- Thật. cô mau biến đi, tôi không thể nào chấp nhận được cái bộ dạng xấu xí của cô. Linh buông một câu lạnh lùng. Trong lòng Linh đang đau lắm, nếu Chi không mau ghét cô thì cô sẽ đưa tay ra giúp đỡ cô ấy mất. bàn tay Linh bất giác nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào bàn tay đau buốt, cô phải giữ tỉnh táo không thể để cơ thể hành động theo lời con tim được. BLACK DEVIL không hề đơn giản, chắc chắn họ đang cử người theo dõi cô, bất kì hành động nào dù nhỏ hay to đều có thể trở thành lí do để họ tiêu diệt cô. Như thế thì mục tiêu báo thù cho Vũ sẽ không hoàn thành và Chi sẽ gặp nguy hiểm, nếu đau khổ thì hãy để cô đau khổ thôi, những người thân của cô không có lỗi.

Nghe câu nói tuyệt tình của Linh, Chi thấy bức tường tình bạn trong lòng mình bỗng chốc sụp đổ. Chi không muốn nhìn thấy con người bội bạc ấy nữa, mặc cho chân đau buốt, Chi chạy ra khỏi phòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Khi Chi chạy ra ngoài rồi thì Linh ngồi lại chỗ của mình, mặt cố tỏ ra không có chuyện gì nhưng cõi lòng cô thêm một lần đau buốt. Mạnh không biết đã ngồi cạnh Linh từ lúc nào, cậu lên tiếng:

- Có cần thiết phải làm thế không? Chi sẽ đau lòng lắm.

- Như thế sẽ tốt cho cô ấy.

Hai người không nói thêm một câu nào nữa. thời gian trôi qua trong im lặng, đột nhiên Linh ngước mặt lên chửi lớn:

- Có gì hay lắm hay sao mà thầm thì rồi nhìn tôi như chó nhìn chủ thế hả? khôn hồn thì quay lên. Tiếng thét của Linh làm mấy đứa lắm chuyện lập tức ngừng buôn dưa lê quay lên ngay lập tức.

Không khí trở nên im lặng, Mạnh đã trở về chỗ ngồi, Linh vẫn đang đeo đuổi ý nghĩ riêng mà không hề biết rằng có một người đang nhìn cô mỉm cười. một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt lạnh giá.

Cả buổi học hôm đó Linh chẳng tiếp thu được tí kiến thức nào, không nghĩ về Chi thì cũng nghĩ về buổi tập đầu tiên ngày hôm nay. Đầu óc cô rối bời, cô chẳng thể làm được gì cả, buổi sáng hôm nay coi như trôi qua vô ích.

Nói về Kim Chi sau khi chạy ra khỏi cửa lớp được một đoạn thì đâm vào người Quân. Theo định luật III Niu tơn, hai người lập tức té nhào, chân Chi đã đau nay lại càng đau hơn, chẳng thèm xin lỗi Quân lấy một tiếng, Chi ôm gối khóc ngon lành.

Quân mấy bữa nay đang bực mình chuyện của Hoàng lại thêm chuyện con bé mù màu nào đâm vào mình, Quân đâm cáu dù chuyện chẳng đến đâu, đang định quạt cho con bé to gan kia một trận tả tơi vì dám đâm vào mình thì Quân nhận ra đó là Kim Chi. Đâm người ta xong đã không xin lỗi thì thôi lại còn ngồi khóc ngon lành thế kia nữa, Quân thật sự không hiểu trong đầu con bé trước mặt nghĩ gì. Trong đầu Quân hiện ra mấy dấu hỏi to đùng nhưng phải công nhận là con bé này lúc khóc trông cũng dễ thương gớm, thế mà bấy lâu nay cậu không nhận ra, ý nghĩ thoàng qua làm mặt Quân thoáng ửng hồng. nhưng giây phút ngại ngùng chẳng thể kéo dài được lâu, mọi người ai cũng nhìn cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm, có người còn nói cậu giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ức hiếp nữ sinh đến chảy máu chân thế kia. ‘Cậu làm gì có chứ, ức hiếp hồi nào đâu, là do Kim Chi không chịu nhìn đường nên đâm vào cậu đấy chứ. Khoan, khoan, tua lại câu nói lúc nãy “ ức hiếp đến chảy máu chân”. Láo nào, chảy hồi nào đâu, ngay cả đụng tay còn chưa đụng đến mà, ý ý sao chân cô ta chảy máu thế kia nhỉ, không phải cậu rủa một cái là bị chảy máu luôn ấy chứ? Phỉ phui cái miệng diều tha quạ mổ của cậu. chắc là đau chân quá nên mới khóc thôi chứ không phải do cậu đâu, khi không biết lí do thì tốt nhất là đổ lỗi cho người bị hại, vừa có lợi cho mình vừa không làm người bị hại tổn thương thêm về mặt vật chất, hihi . Đồ con gái hay nhõng nhẽo, thôi được hôm nay bổn thiếu gia đây sẽ giúp đỡ người gặp hoạn nạn là ngươi. Nể tình ngươi dễ thương thôi đấy. hơ hơ” Quân cứ nghĩ ngợi lung tung rồi nở một nụ cười ‘ tươi như dê cụ’ ra làm Kim Chi đang cúi đầu khóc cũng phải nổi da gà. Thấy Chi mãi mà không nín khóc Quân liền lên tiếng:

- Này định khóc đến khi nào hả? định ăn vạ ở đây hả, mau tránh đường cho tôi vào lớp chứ. Xùy xùy. Nói rồi Quân lấy tay xua xua như lùa gà vào chuồng. Chi vốn dĩ định nín khóc nhưng khi nghe Quân nói vậy thì nỗi uất hận càng dâng cao hơn, nước mắt chảy ra như suối, cô gào khóc to hơn làm cho ai ai cũng phải ngoái nhìn, dung nhan đẹp đẽ của Quân lại được thêm một dịp được xoi mói đến tận chân tơ kẽ ‘tế bào’.

Phát ngại trước những ánh mắt tràn đầy ‘tình yêu thương’ của mọi người dành cho mình, Quân ngồi xuống bên Chi khẽ lay cánh tay cô:

- Cho tôi xin lỗi đứng khóc nữa, là tôi sai rồi. chân cô bị đau kìa để tôi dìu cô xuống phòng y tế nhé.

Chi rất cảm động trước lời nói nhẹ nhàng của Quân, cô khẽ gật đầu. như trút được gánh nặng ngàn cân, Quân khẽ thở phào nhẹ nhõm, cõng Chi trên vai Quân hỏi nhẹ nhàng:

- Tại sao lại chạy như có người đuổi giết vậy hả? đâm vào tôi là may cho cô đó, cô mà đâm vào một tên giang hồ là cô không còn biết mặt mũi ba mẹ mình như thế nào nữa đấy biết chưa?

- Chi không trả lời.

- Biết chưa?

- Biết rồi. Chi trả lời nhỏ nhẹ ngoan ngoãn như một đứa trẻ, Quân chợt thấy Chi dễ thương quá, chỉ muốn cõng Chi như thế này mãi thôi nhưng cậu chợt nhớ ra Chi là bạn thân của Linh, thái độ của cậu thay đổi ngay lập tức:

- Thế Linh đâu mà để cho cô chạy lung tung thế hả?

Nhắc đến Linh là lòng Chi lại đau nhói, nước mắt lại tí tách rơi, Quân thật sự bối rối, làm sao đây chứ, sao lại khóc tiếp rồi? cậu không biết xử lí sao cả, con gái sao mà rắc rối thế không biết nữa. sau này thà ế vợ chứ cậu không thém lấy một cô nàng mít ướt thế này. Chẳng còn cách nào khác, Quân đành phải dỗ dành cái cô nàng này thôi.

- Thôi đừng khóc nữa, cô mà khóc nữa thì mọi người tưởng tôi bắt nạt cô bây giờ.

- Thì anh bắt nạt tôi chứ gì nữa. - Hả???? miệng Quân há to như cái bao tải chở lợn, kiểu này thì chết đứng như Từ Hải mất thôi, một nam tử hán rơi vào cái hoàn cảnh dở khóc dở cười thế này thì phải làm sao? May mà đã đến trạm y tế, vứt Chi xuống giường như vứt cục nợ Quân quay đầu đi thẳng, số cậu dạo này đúng là ‘đen như con mèo hen’. Gánh nặng rời khỏi cái lưng chưa bao lâu thì đã có tiếng gọi lảnh lót thánh thót của cô y tế vang lên bên tai:

- Em không chờ bạn gái về hay sao? Vết thương của bạn gái em không nhẹ chút nào đâu, làm bạn trai mà vô tâm quá.

- Bạn trai??? Cái gì vậy trời, hôm nay Quân bước chân nào ra khỏi cửa không biết nữa. trong khi cậu đang tức điên thì con nhỏ kia lại cười cho đỏ lựng cả mặt thế kia(thật ra là xấu hổ). đáng ghét, thật sự rất đáng ghét. Thế là Quân phải ở lại phòng y tế chờ cô y tá sơ cứu cái chân cho ‘ bạn gái hờ’ và được nghe một bài giáo huấn có một không hai về vấn đề ‘một người bạn trai tốt là như thế nào’.

Sau khi được cô y tá băng bó xong, Chi bước ra khỏi phòng y tế với cái chân quấn băng to đùng. Ngước nhìn Quân đầy hối lỗi Chi nói:

- Xin lỗi, là tôi đã làm ảnh hưởng đến cậu.

- Không cần. Quân giận dữ bỏ đi.

- Nhưng… tôi.

- Thế cô muốn gì? Sao không khóc nữa đi, bực mình, cô thật là… đang trút giận lên đầu Chi thì Quân thấy mắt Chi long lanh, chắc lại sắp khóc rồi đây, nỗi giận trong lòng cậu lắng lại. cậu nói:

- Thôi, đằng nào cũng muộn học rồi, bùng không? Nói xong câu này Quân mém xỉu vì mức độ sến của nó nhưng Chi thì không, mắt cô ánh lên một tia vui vẻ, cô nói:

- Cậu không giận tôi nữa à, nhưng… bùng học thì…

- Không đi thì thôi. Quân đút tay vào túi quần đi thẳng.

- Chờ… chờ tôi với. Chi cố lết cái chân to đùng chạy theo Quân còn Quân thì cười đắc thắng. khoảng cách trái tim của hai người gần hơn một chút rồi thì phải. hôm đó hai người chơi rất vui, Quân đã biết chuyện của Linh và Chi. Cậu không còn coi Chi là địch thủ nữa, hai người chính thức là bạn, một đôi bạn đúng nghĩa.

Tùng tùng tùng.

Buổi học kết thúc, Linh mang cặp ra khỏi lớp mà lòng không ngừng lo lắng cho Chi, hồi sáng chân Chi đau như vậy mà chạy một mạch ra ngoài không biết có xảy ra chuyện gì không nữa, nếu không vì sợ tổ chức nghi ngờ thì Linh đã chạy đi tìm Chi từ lâu rồi. hết buổi học rồi mà còn không quay lại, Linh nóng lòng quá đi thôi. Thời gian không còn nhiều, sắp đến giờ luyện tập rồi, Linh đành ngồi lên xe để Mạnh chở đến chỗ hẹn còn mắt thì dõi theo đoàn học sinh đang đi mong mỏi thấy một bóng dáng quen thuộc.

- Lo lắng cho Chi à?

- ừ.

- Đừng lo, cô ấy sẽ không sao đâu.

- ừ. Trả lời Mạnh nhưng mắt Linh vẫn tiếp tục tìm kiếm cho đến khi thấy được bóng dáng quen thuộc. Chi đang đi bên cạnh Quân , hai người nói gì đó trông rất vui vẻ. Linh thấy lòng thanh thản, cuối cùng người bạn tốt của cô cũng được ở bên người cô ấy thương mến với tư cách là một người bạn, điều mà khi Chi ở bên cô không bao giờ có được. cô tin Quân sẽ bảo vệ Chi. Bất giác Linh ngả đầu lên vai Mạnh và thiếp đi, một giấc ngủ ngắn kéo đến, thoải mái và an lành.

Chiếc xe dừng lại ở trụ sở chính của ANGEL HEART, Linh đã tỉnh dậy và khoác lên mình vỏ bọc lạnh lùng và bất cần nhất. cô và Mạnh sóng bước bên nhau, lần này đã có người chờ sẵn. họ nhanh chóng rời đi để tránh gây chú ý. Sau 15p đi trong hành lang tối tăm, họ đi đến một căn phòng lớn và mang hơi hướng hiện đại. xung quanh là một dãy nuôi chó nghiệp vụ và tít đằng xa là một cái gì đó trông giống cánh đồng cỏ, cô không chú ý lắm nhưng phải công nhận phạm vi hoạt động và địa bàn của cái tổ chức này rộng lớn thật.

Lướt mắt khắp một vòng Linh chợt nhận ra mấy con chó đang được nhốt trong chuồng kia có vẻ rất hung dữ, từ khi cô bước vào, chúng nó sủa điên cuồng và nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, không phải kì huấn luyện đầu tiên là làm sao để không bị chó cắn đấy chứ?. Nhìn những cái miệng nhỏ nước dãi và những cái răng thoắt ẩn thoắt hiện là Linh lại thấy nổi da gà. Hi vọng sau hôm nay cô có thể toàn mạng trở về.

Linh và Mạnh vẫn đứng yên ở chỗ cũ và chờ đợi sự xuất hiện của ngài báo vì theo lời của ngài sư tử hôm qua thì ngài báo là người trực tiếp huấn luyện của cô và Mạnh. Theo lệnh thì đúng 1h30 phải có mặt nhưng cô và Mạnh đã cố tình đến sớm, bây giờ đã là 1h28p, ngài báo chắc cũng gần đến rồi.

Cạch.

Cánh cửa được mở ra một lần nữa, ngài bão xuất hiện, bên cạnh ngài là một con báo gấm Nam Mĩ với cặp mắt màu hổ phách trong ánh mắt ấy Linh có thể thấy được sự tàn bạo, hơi thở của nó tanh nồng vị máu, điều này làm Linh thấy rợn người. con báo này có vẻ không thích Linh, ngay khi vào phòng nó đã chồm lên đòi vồ Linh nhưng may mà có chủ ngăn cản kịp thời. tuy thế nhưng nó cũng làm Linh toát mồ hôi hột.



Ngài báo khôn hề quan tâm đến biểu hiện của cô, ngài tiến đến và nói:

- Các ngươi đến khá sớm, tuân thủ thời gian là tốt nhưng nếu làm nhiệm vụ mà đến quá sớm thì có thể làm hỏng đấy hiểu không? - Dạ vâng, thưa ngài. Linh cảm thấy giọng của ngài báo tuy có ngữ điệu và truyền cảm hơn anh của người nhưng vẫn mang một sự đe dọa ngầm nào đó,cô không thể lơ là cảnh giác được. nhưng sao cô lại thấy giọng nói này quen quen nhỉ?, dường như đã nghe ở đâu rồi.

- Nhà ngươi, tập trung. Ngài báo chỉ tay vào mặt Linh.

- Vâng, thư ngài. Linh thấy mình bị chú ý liền gạt ngay mấy ý nghĩ trong đầu và chăm chú nghe ngài báo nói.

- Khi ta nói phải tập trung. Một phần mười giây mất tập trung cũng đủ để cái mạng của ngươi mất bởi tay người khác rồi. theo ta biết cả hai ngươi đều biết võ thuật, trình độ của ngươi

- chỉ vào Mạnh

- có nhỉnh hơn đôi chút nhưng để tồn tại ở tổ chức này thì chưa được, cần tập luyện nhiều hơn hiểu chưa?

- Dạ hiểu, thưa ngài.

- Kể từ ngày hôm nay tên ngoài đời thường của các ngươi sẽ không tồn tại ở đây nữa, các ngươi sẽ có mật danh. Khi giao tiếp với những người trong BLACK DEVIL và những người khác thuộc thế giới ngầm sẽ dùng mật danh này. Mật danh của ngươi kể từ hôm nay là A.L.T (chỉ vào Linh) còn ngươi là H.T.S (chỉ vào Mạnh). Mỗi thành viên của BLACK DEVIL đều sở hữu một con vật được xem như là người đồng hành, con vật đó sẽ thể hiện tính cách và phong thái làm việc của chủ. Hôm nay ta cho người dẫn các ngươi đến đây là để cho các ngươi chọn người đồng hành của mình. Trong căn nhà này nuôi rất nhiều lại chó khác nhau, các con chó này đều được huấn luyện sẵn và rất hung dữ, nó có thể làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào. Bây giờ hãy tiến đến thu phục một con, ta sẽ chờ các ngươi ở đây..

- Rõ, thưa ngài.

Tiến đến gần chuồng chó mà Linh không biết phải làm gì, những con chó hung dữ thế kia đến gần còn khó huống chi thu phục. đôi tay Linh run run, hay là Linh bỏ cuộc? không được, việc báo thù chưa thành hơn nữa nếu cô bỏ cuộc thì Mạnh phải làm sao? Gia đình họ hàng cô sẽ như thế nào? Chi bằng liều một lần, dù cho có mệnh hệ gì thì tổ chức cũng không thể làm gì gia đình cô được, đây có thể gọi là hi sinh vì tổ chức mà. Nghĩ sao làm vậy, Linh với tay mở cánh cửa chuồng chó. Cánh cửa vừa được mở ra thì… những con chó như phát điên sủa liên hồi, ánh mắt chúng dán chặt vào Linh và Mạnh đầy thèm thuồng, linh tính con người trong Linh mách bảo cô đang gặp nguy hiểm, theo bản năng cô quay người và… chạy.

Như một phản ứng di truyền, việc chạy đi của Linh đã kích thích bản tính săn mồi trong đầu bọn chó săn, chúng rống lên một hồi phấn khích rồi đồng loạt đuổi theo. Mạnh thấy mấy con chó định đuổi theo Linh thì cũng chạy theo Linh luôn, ở lại không phải là cách hay, những con chó này rất khó ngăn cản, vừa chạy vừa nghĩ cách cũng được, Mạnh vừa chạy vừa thuyết phục bản thân.

Những con chó săn to như con bê lần lượt nhảy ra khỏi chuồng và đuổi theo hai con mồi béo bở đang chạy đằng trước, một cảnh tượng hiếm có tại BLACK DEVIL này. Chưa đầy hai phút sau, cả căn phòng náo động bởi tiếng chó sủa, hơn 50 con chó đang đuổi theo Linh và Mạnh, khoảng cách ngày càng rút ngắn, một con chó to nhất đang rút ngắn cự li, có vẻ như nó định chồm con mồi từ phía sau. Duy vẫn dựa vào tường mà nhìn cảnh tượng trước mặt, không phản ứng, không có bất cứ biểu hiện nào trên khuôn mặt.

Chạy nhiều đã làm Linh thấy mệt, phổi đau tức, các cơ như muốn đứt lìa, Linh không còn nhiều sức trong khi bọn chó săn có vẻ rất hứng thú với trò rượt đuổi này. Cô muốn dừng lại lấy sức nhưng không thể, dừng lại đồng nghĩa với cái chết, cô không thể chết vì vậy nên phải chạy, chạy thật nhanh, hi vọng bọn chó săn ấy sẽ thấy hết thú vị và dừng trò đuổi bắt.

Đang chạy thì Linh nghĩ tới Mạnh. Đúng rồi, lúc này Mạnh đứng bên cạnh cô thế mà lúc này một mình cô chạy trước, không biết cậu sao rồi nữa. Linh ngoái đầu lại, cô thấy Mạnh đang chạy ở phía sau, phía sau Mạnh là một con chó rất lớn, nó đã chạy rất gần rồi, hai chân trước bắt đầu giơ lên. Nó định vồ Mạnh, Linh chỉ kịp hét to:

- Đằng sau, cẩn thận.

Mạnh nghe Linh nói thì lập tức quay đầu lại, Mạnh nhanh chân tung một cước vào ngực con chó làm nó ngã nhào và tiếp tục chạy. lần này cậu chạy ngang hàng với Linh.

Có một điều…mà… Mạnh không thể ngờ là cậu đã chọc giận con chó lúc nãy. So với ban đầu thì nó hung hãn lên gấp bội, con chó như một con thiêu thân phóng hết tốc lực tiến đến hai con mồi quyết trả thù. Mạnh và Linh đã chạy đến đồng cỏ, đồng cỏ xơ xác héo úa như vận mệnh của hai con người đang chạy trên nó. Con chó vẫn đang đuổi theo, khoảng cách rút ngắn dần. Linh đã thấy sự xuất hiện của con chó, cô quay đầu lại hoảng sợ. bỗng… Linh vấp vào một cái gì đó té xuống. chớp cơ hội ngay lập tức con chó chồm lên một lần nữa, nó tin rằng lần này sẽ không hụt. Mạnh khi thấy Linh ngã liền đưa tay dìu cô dậy nhưng có vẻ không kịp,con chó sẽ chồm tới trong giây lát, không chần chừ, cậu đưa lưng ra chắn cho Linh. Khuôn mặt sợ hãi của Linh được ủ trong áo của Mạnh, hai người nhắm chặt mắt chờ đợi giây phút con chó chồm xuống và cắn xé con mồi.

Tích tắc, tích tắc.

Từng giây nhẹ nhàng trôi qua, không gian nhưng đọng.

Rồi…

đoàng…

Một viên đạn bọc thép lao khỏi nòng súng và tiến đến mục tiêu. Viên đạn lao vút trong không khí và…

Phập…

Viên đạn xuyên qua bả vai trúng ngay tim con chó. Một dòng máu tươi phun ra trúng ngay mặt Linh mang lại cảm giác ấm ấm. con chó ngã xuống khi chưa kịp kết thúc hành động săn mồi. những hơi thở gấp gáp của con chó vang lên, nó nhìn Linh đầy chăm chú, Linh cũng ngước đôi mắt sợ hãi nhìn nó. Một con người, một con vật nhưng trong phút chốc cả hai như thấu hiểu tâm trạng của nhau. Cả một cuộc đời phục vụ cho tổ chức nhưng cuối cùng nó lại bị chính chủ nhân của mình giết, Linh tự hỏi không biết sau này mình có như vậy không. Linh chợt thấy thương con chó vô cùng, nó bây giờ không còn hung dữ nữa, trong ánh mắt màu nâu đen hiện lên một tia xót xa rồi nó tắt thở, một sinh mạng đã rời xa dương thế. Trong giây phút đó Linh cảm thấy một phần nhân tính của mình cũng tan biến mất.

Tiếng súng làm cả đàn chó giật mình, chúng nó ngừng cuộc săn đuổi và nhìn về hướng phát ra tiếng súng. Chúng nhận ra là chủ mình đã nổi giận và cái chết của con chó tội nghiệp kia là một lời cảnh cáo, một vài con sủa lên bất mãn nhưng cũng nhanh chóng trở về chuồng và nhìn báo với ánh mắt của kẻ biết lỗi.

Báo lấy một chiếc loa cầm tay và nói: - Còn không mau lại đây.

Linh và Mạnh nghe báo nói mới hết bàng hoàng, Linh chống tay xuống đất dứng dậy nhưng có cái gì dưới tay cô thì phải, cảm giác không lành, Linh cúi xuống nhìn thì… ôi trời là một cái chân người. hoảng hốt, Linh đứng ngay dậy, cô nãy giờ đang ngồi cạnh một xác người chết. người này có lẽ mới chết vì da thịt vẫn còn nguyên và đang bắt đầu quá trình phân hủy. qua trang phục đang mặc thì đó là người của BLACK DEVIL. Trong người Linh không còn cảm giác nào khác ngoài kinh tởm, cô cúi gập người nôn thốc nôn tháo, mặt xanh như tàu lá chuối.

Mạnh khi nhìn thấy cảnh tượng này thì phải quay đầu đi chỗ khác nhưng khi thấy Linh nôn thì đưa tay ra vuốt lưng cho cô. Báo ở đằng xa thấy vậy thì bực mình quát lớn, tiếng quát của báo trong loa lại được nhân lên nhiều lần, tòa nhà như rung chuyển trong phút chốc:

- Còn không mau lại đây!!! Các ngươi định đùa với tính kiên nhẫn của ta sao?

Ngài báo đã nổi giận, cố kim nén cơn khó chịu trong bụng Linh nói với Mạnh:

- Đi thôi.

Mạnh dìu Linh đến bên cạnh báo. Không thèm nhìn Linh lấy một lần cũng không thèm để ý sắc mặt nhợt nhạt của Linh, báo lên tiếng:

- NGU NGỐC, VÔ DỤNG. TA KÊU CÁC NGƯƠI THU PHỤC NGƯỜI ĐỒNG HÀNH CHỨ ĐÂU CÓ BẢO CÁC NGƯƠI CHƠI TRÒ ĐUỔI BẮT. CÁC NGƯƠI TƯỞNG MÌNH THÔNG MINH GIỎI GIANG NÊN KHINH BẠC LỜI TA NÓI À? Ta nói cho mà biết, khả năng của các ngươi CHỈ XỨNG ĐÁNG Ở TẦNG LỚP THẤP HÈN NHẤT TRONG ĐẶC KHU HẠ ĐẲNG NHẤT MÀ THÔI. Các ngươi làm ta quá thất vọng. vũ khí mà tổ chức phát cho các ngươi là để trưng bày à? Nếu giả sử hôm nay đám rượt đuổi các ngươi không phải là lũ chó vô tích sự mà là lũ cớm thì sao? Các ngươi cũng định chạy như thế để bôi nhọ ta, bôi nhọ tổ chức à?

Linh sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn cố xin lỗi báo:

- xin lỗi ngài. Tôi sẽ cố gắng lần sau.

- Lần sau??? Thử hỏi nhà ngươi có mấy cái gọi là lần sau? Bị giết chết rồi thì bật dậy nói lần sau hãy giết tôi à. Báo đay nghiến.

- Xin lỗi ngài, tôi sẽ cố gắng lập công chuộc tội.

- Lập công? Ta không tin với khả năng của ngươi bây giờ có thể làm được. nhưng… nếu như ngươi muốn chuộc tội thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, hãy cầm súng giết chết con chó kia. Báo ban cho Linh một cái nhìn đầy ẩn ý, đầu hắn hất lên hướng về phía cuối phòng, cơ thể lười nhác tựa vào tường.

Hướng theo ánh mắt của báo, Linh thấy một con chó bị què đang nằm ở cuối phòng, có lẽ trong lúc làm nhiệm vụ nó đã bị thương. Rút súng trong bao súng trên thắt lưng, Linh hướng vào con chó, trông nó thật tội nghiệp. nó vì chủ mà hi sinh bản thân, cô lại vì chủ mà phải giết nó để chuộc lỗi. Cô thấy thương cảm cho nó, ánh mắt nó nhìn cô như van nài, miệng khẽ kêu lên những tiếng ư ử nho nhỏ nghe mà não lòng. Bàn tay cầm súng của cô run run, Linh không dám giết nó. Hoàn cảnh của nó và cô lúc này có nhiêu điểm giống nhau quá, giết nó khác nào cô tự giết mình. Đúng lúc nó tiếng của báo vang lên:

- Trong quy định của BLACK DEVIL có nói rõ, muốn tồn tại ở đây thì phải tàn độc, phải vất bỏ trái tim mềm yếu. ngươi không làm được thì tạo sao lại muốn gia nhập vào đây? Những kẻ có lương tâm sẽ bị đào thải, ngươi biết chứ. Đây là lần đầu cũng là lần cuối ta nhắc nhở ngươi điều này. Linh làm báo thất vọng, hắn rút súng ra và…

Đoàng.

Chỉ một phát súng, ngắn gọn, chuẩn xác, con chó chết ngay tức khắc. bỏ súng vào bao, hắn nói tiếp:

- Hôm nay phạt các ngươi hít đất hai trăm cái và chạy 5000m. thực hiện xong có thể về, ngày mai đến tập luyện tiếp.

Báo cùng con báo gấm đi ra khỏi phòng, trước khi đi con báo còn gầm gừ với Linh, ánh mắt tỏ rõ sự khinh bỉ, đúng là chủ nào tớ nấy, ngài báo lạnh lùng tàn độc như vậy thì thuộc hạ của ngài cũng phải vậy thôi.

Ngài báo vừa đi khỏi thì khẩu súng trên tay Linh rơi xuống đất,cả người Linh cũng ngồi sụp xuống,ánh mắt Linh đờ đẫn, cơ thể chẳng còn tí sức lực nào. Mạnh ngồi cạnh cô vỗ về đôi vai bé nhỏ.

Đợi cho Linh bình tĩnh lại, Mạnh và Linh cùng thực hiện hình phạt. trời đã xẩm tối, Linh sau khi thay bộ đồ mới thì lên xe cùng Mạnh về nhà. Một ngày tập luyện vất vả trôi qua, cả Linh và Mạnh đều thấy mệt mỏi nhưng không ai oán thán một lời. tất cả cũng chỉ vì hai chữ: trả thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Này Hột Mít, Anh Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook