Nảy Mầm

Chương 1

Hạch Đào Hữu Xác

03/12/2018

Tất cả mọi chuyện, đều vô tình xảy ra vào những ngày vô cùng bình thường. Đó, chính là cuộc sống của chúng ta.

Tối nay, ăn cơm hơi muộn, lúc đi ra ngoài thì trời đã tối đen. Địch Mặc lái xe đưa Miêu Lê về nhà.

Đến cổng tiểu khu, anh xuống xe, sau đó anh nói với cô bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Đêm nay trăng đẹp, chúng ta đi dạo đi.”

Vì thế, Miêu Lê không có cách nào để từ chối nên đành phải đi cùng đồng chí Địch Mặc tới hoa viên gần tiểu khu.

Lúc cột đèn đường kỳ lạ ở góc phía bắc hoa viên xuất hiện trước mắt đến lần thứ tư thì rốt cuộc Miêu Lê không nhịn được nữa, cô nhìn chăm chú vào vầng sáng trắng phía trước, cô nói: Địch Mặc, anh có điều kiện gì thì mau nói ra đi, chỉ cần là điều mà Miêu Lê tôi có thể làm được, tôi tuyệt đối không từ chối.

Đợi hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, cô quay sang nhìn thì thấy Địch Mặc đang ngửa đầu nhìn mặt trăng tròn vành vạch trên đỉnh đầu.

Miêu Lê không nói gì. Vậy mà cô lại có thể vướng vào cái cảnh ngớ ngẩn cùng người ta nghiên cứu trăng sao! - - Đánh chết cô cũng không tin Địch Mặc đang vọng tưởng tới chị Hằng trên mặt trăng.

Chuyện này, phải nói từ hai tháng trước. Vào ngày đó, chuyện bất ngờ xảy ra liên tiếp.

***

Juli sắp về nước!

Tin tức truyền ra, bùng nổ đến mức khiến người ngã ngựa đổ, lúc ấy Miêu Lê đang nghe điện thoại.

"Cảm ơn sự hợp tác của ngài, tạm biệt." Giọng nói ngọt ngào du dương như nước ấm rót thêm mật, mềm mại lướt qua cổ họng thấm vào lòng.

Nói xong câu chào sau cùng rồi ngắt điện thoại, Miêu Lê nhìn thời gian, rất tốt, công việc của hôm nay đã hoàn thành sớm.

Miêu Lê làm nhân viên công ty nghiên cứu thuộc văn phòng quốc gia, nhiệm vụ chủ yếu là gọi điện và thẩm tra.

Cô rất hài lòng với công việc này.

Có rất nhiều người - - Đặc biệt là mấy anh bạn coi trời bằng vung, không giàu thì cũng sang trong đại viện kia - - Luôn xem thường chức vụ ba không, không kỹ thuật, không quyền thế, không tiền tài này của cô, nhưng cô cảm thấy làm công việc này rất vui vẻ. Ai bảo cô là một cô nhân viên ba không, không có lý tưởng, không có chí khí, không có mắt cơ chứ.

Ha ha, giọng của bổn cô nương hay nên thích gọi điện thoại khoe giọng thì có làm sao? Ngươi làm gì thì làm đi, đừng làm phiền cuộc sống nhàn nhã đại ẩn tại thị* của bổn cô nương.

*Đại ẩn tại thị: Nơi ẩn náu tốt nhất là ở thành thị. Dựa theo thành ngữ Trung Quốc “Đại ẩn tại triều, trung ẩn tại thị, tiểu ẩn tại lâm”, ý nói nơi lẩn trốn tốt nhất là trong triều, sau đó là ở thành thị và cuối cùng là ở trong rừng.

Miêu Lê cố gắng tham chính, nhưng mà cô thích cuộc sống của một nhân viên nhỏ bé hơn. Giống như hiện tại, đi làm rồi ngồi gọi điện, lĩnh tiền lương, không quan tâm đến bất kỳ điều gì khác. Nếu như quá rảnh rỗi, thì cô về đại viện tìm mấy anh bạn để trút giận, cực kỳ có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh. Giống như ngày hôm nay, nhân giờ nghỉ trưa gọi mấy cuộc điện thoại, buổi chiều cô sẽ có thể chuồn đi. Ngày hôm nay trôi qua, thực sự dễ chịu hơn heo......

Lúc tiếng MSN hiện thông báo, cô đang thầm vui sướng với kế hoạch chuồn đi dạo buổi chiều hoặc là tìm người chơi mạt chược, chọn đi chọn lại, cô chọn Juli.

Juli là con gái của chú Chu trong đại viện, bạn của Miêu Lê, còn được xem là khuê mật* của cô. Kỳ thật từ tận đáy lòng hai người ai cũng không muốn gặp ai, nhưng tốt xấu thì cũng là hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau còn lại ở đại viện. Dù sao hai người cũng chỉ có thể làm bộ như keo như sơn hành hạ lẫn nhau và cùng nhận được sự bảo vệ của mấy anh bạn xấu xa.

*Khuê mật: bạn cực kỳ thân, chia sẻ với nhau về mọi thứ.

Tin nhắn của Juli gửi tới với giọng ngọt như mía lùi: Bảo bối, nhớ tớ không?

Lại làm bộ thân thiết, Miêu Lê chịu đựng cơn buồn nôn đến nổi da gà mà trả lời: Đương nhiên. Chị em tốt, nước hoa của Champs Elysees còn không mùi mẫn bằng cậu đâu?

Juli: Ồ, NO, bạn tốt à, cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu được ý nghĩa của sự thời thượng đối với người hiện đại đâu, nhưng mà tớ cho cậu biết một tin bất ngờ, tớ đã đặt vé máy bay ngày mai, nhớ tới đón tớ nhé.... Hôn cậu.

Cái gì! Cánh tay cô gạt đổ ly trà bên cạnh, thay vì lấy khăn lau sạch, cô luống cuống tay chân lấy di động ra bấm số điện thoại. Có lẽ Juli cũng biết người ở đầu dây bên này không có tâm tình mà trả lời, không lâu sau, ảnh đại diện trên MSN tối om.

Điện thoại được kết nối, một chuỗi tiếng Anh đầy nhiệt tình ập vào tai.



"Xin chào, tôi tìm Triều Hy Tôn." May mà lúc trước cô học tiếng Anh cũng được coi là lưu loát.

"Xin chờ một chút."

Lập tức, đầu dây bên kia truyền tới tiếng gọi to: "Tôn, là một cô bé ngọt ngào này, giọng nói hay không chịu được."

Miêu Lê đắc ý cười, cô luôn luôn tự hào về giọng nói có lực sát thương của mình. Không bao lâu sau, trong điện thoại có tiếng đồ vật nặng va chạm vào nhau, thậm chí cô có thể tưởng tượng được hình ảnh Triều Tử vui vẻ nhảy nhót va phải đồ đạc ở trong phòng thí nghiệm tới nghe điện thoại.

"Hello, this is Zhao..."

Miêu Lê ngắt lời: "Nếu sau khi anh nghe thấy ‘tin vui bất ngờ’ này mà còn có thể nói hello thì chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ nhé."

"Cái gì?" Giọng nói vui vẻ bị cắt ngang, Tôn Triều Hy ngỡ ngàng, "Miêu Miêu? Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Anh dừng một chút, giọng nói đột nhiên cất cao: "Bị ức hiếp hả? Đám người Đông Tử chết ở đâu rồi!"

Không, không, không. Miêu Lê đã bình tĩnh lại trong cơn hoảng sợ từ lúc nghe được tin, cô bắt đầu thong thả đùa giỡn, "Em không sao, chẳng qua là vừa rồi Juli nói cho em một tin vui, em cảm thấy nhất định phải nói cho anh để chung vui cùng em."

...

Có lẽ Triều Tử đã đứng đực ra ở đầu bên kia, anh còn chưa nói được cái gì thì đã bị cái tên Juli làm đầu óc nổ đùng đoàng rồi.

Juli, ngoại giao thế gia —— Hòn ngọc quý trên tay nhà họ Chu, cũng là tử huyệt duy nhất cho đến tận bây giờ của Triều Tử. Đơn giản là vì Triều Tử, Tôn Triều Hy, cháu trai của Ủy viên quân ủy, công tử có địa vị tối cao của đại viện, sống hai mươi lăm năm đã được cô gái xinh đẹp tên Juli theo đuổi hai mươi năm.

Đúng vậy, ròng rã hai mươi năm. Từ khi bọn họ còn mặc quần thủng đũng, thò lò mũi xanh, thì nghiệt duyên này đã bắt đầu.

Một người đàn ông như Triều Tử, có tài lại có diện mạo, ngoài ra còn có ông nội là chính khách, ông ngoại là nhà khoa học còn có mẹ là nhà văn học và cha làm quan lớn, thậm chí càng hiếm thấy hơn nữa là tính cách của anh không kiêu ngạo. Người đàn ông tốt như vậy, con gái theo đuổi không xếp thành hàng thì mới thật phi lý, nhưng vấn đề là, cô gái này không nên là Juli.

Juli là ai? Xuất thân, địa vị đều không cần phải bàn, gia đình nào trong đại viện cô ấy cũng đều thân thiện? Nếu Triều Tử thực sự thích cô ấy, vậy thì cũng coi như là một giai thoại trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối ông trời tác hợp, nhưng Triều Tử vẫn luôn không có cảm tình với Juli.

Lần này thì tốt rồi, trong đại viện này, anh không mắng được, cũng không thể đánh, huống chi tốt xấu gì Triều Tử cũng là một người đàn ông có phong độ, nếu phải đánh thật, cũng không thể ra tay phải không?

Tiểu thư Juli và tiên sinh Tôn Triều Hy, chính là một con ốc sên bám trên mũi không thể dứt ra, là kẹo cao su dính ở trên quần áo không cạo ra được.

Phải nói rằng, miếng kẹo này không cạo ra được thì thôi, tốt xấu gì thì miếng kẹo cao su này cũng thơm ngào ngạt, cùng lắm là làm nước hoa để dùng thôi. Nhưng khuê nữ của nhà họ Chu làm sao có thể đồng ý, cũng không phải chỉ có một chút xíu bản lĩnh, cuối cùng ép Triều Tử phải ôm quần áo vội vàng chạy tới nước Mĩ.

Vốn tưởng rằng trời cao mặc cá nhảy, cuối cùng lần này sẽ có thể yên bình hai năm, nào ngờ cô gái cương quyết mạnh mẽ Juli này quá nguyên tắc về vấn đề tình yêu đối với Triều Tử, không đến nửa năm, điện thoại giục kết hôn của má Tôn đã vượt đại dương mà đến.

Triều Tử ở bán cầu bên kia than thở khóc lóc, dì Tống - má Tôn mới thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Tiếp tục cảnh này cũng không hay. Tôn Triều Hy trở nên kiên quyết, suốt đêm gọi điện triệu tập đám bạn xấu xa, vài ngày sau một tờ giấy thuyên chuyển điều Juli ra nước ngoài —— Nước Pháp.

Phải nói rằng, Juli - một người từ trước đến nay luôn chú trọng tới thời trang đi tới Paris, kinh đô của thời trang để làm nhân viên ngoại giao cũng coi như là được tới nơi muốn tới, con người Triều Tử vẫn không đủ tàn nhẫn, chủ yếu là sợ người ta bất mãn mà chạy về. Nhưng bây giờ, người ta muốn trở về, còn Triều Tử vẫn đang ở nước Mĩ, không chừng mấy ngày sau, anh sẽ nhận được thiệp mời tham dự hôn lễ của chính mình.

Nghĩ vậy, Miêu Lê bắt đầu cười khà khà: "Triều Tử, nếu anh không thể đến trước khi máy bay hạ cánh vào lúc 3 giờ chiều ngày 17 tháng 6 ở Bắc Kinh, nói không chừng anh sẽ phải ngồi sẵn đó mà chờ làm chú rể đấy."

Nếu không, tại sao lại nói Miêu Lê và đồng chí Tôn Triều Hy là chiến hữu thân thiết đã trải qua mọi thử thách chứ? “Nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó”, chỉ một câu nói, Triều Tử đã bắt được trọng điểm: "Juli gọi em tới đón rồi hả?"

"Đúng vậy. Lúc anh nói em đóng thùng cô ấy đưa lên máy bay, hẳn là phải nghĩ trước rằng sẽ có ngày này chứ."

Đầu bên kia đột nhiên im lặng. Miêu Lê tưởng tượng ra bộ dạng Triều Tử đang cau mày thương lượng với đồng nghiệp, bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân vui sướng biết bao khi có người gặp họa, dường như có một chút không quá chân thực?

"Miêu Miêu." Giọng nói trở nên nghiêm túc của Triều Tử vang lên, "Anh cầu xin em. Công việc bên này của anh rất quan trọng, nhanh nhất cũng phải đến 7 giờ sáng ngày 18 mới có thể đến nơi, bất luận thế nào em cũng phải giúp anh."

"Dạ được. Em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, Miêu Lê em thề sống chết cũng phải bảo vệ trinh tiết của đồng chí Tôn Triều Hy!" Miêu Lê làm ra vẻ quyết tâm.



Cô ngắt điện thoại, dưới ánh mắt chăm chú của các đồng nghiệp, cô phủi mông chạy lấy người. Làm việc gì nữa, không phải là còn có cái "nhiệm vụ gian khổ" đang chờ cô sao?

***

Truyện được linglink edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Nhà họ Chu, nhà họ Tôn, nhà họ Miêu xếp thành một hàng, ba căn nhà sát vách nhau. Cái khoảng cách vách ngăn không nhìn thấy cửa sổ thì làm sao có thể ngăn được Juli và má Tôn gặp nhau trước khi Triều Tử trở về?

Đơn giản, tách họ ra!

Lúc Miêu Lê về đến, trong nhà im ắng.

Từ sau khi Triều Tử đi Mĩ, cô cũng bắt đầu đi làm, cũng rất ít khi về nhà. Dì bảo mẫu nghe thấy tiếng người vào nhà nên đi ra chào một tiếng.

Ông nội đã đi thị sát, mẹ cô cũng có việc nên không ở nhà. Được, tới nhà họ Tôn xin ăn chực.

Phòng khách nhà họ Tôn hôm nay không hiểu sao lại náo nhiệt, ông Tôn đi tham gia tiệc của bộ, chú Tôn còn chưa tan ca, dì Tống đang bước xuống cầu thang khi Miêu cất tiếng gọi nũng nịu.

Dì Tống là người phương nam, người phụ nữ vùng sông nước Giang Nam. Dáng đi thướt tha, bà dựa cửa sổ mà đứng, trong lúc vô tình toát ra vẻ phong tình.

Nhận lấy trái cây dì Tống đưa cho, Miêu Lê ưỡn ngực cười, "Dì Tống, nhà con không có ai cả."

Tôn phu nhân cười ấm áp: "Đến nhà dì còn giả vờ khách sáo? Nhà con khó lắm mới có người ở nhà, về sau cứ nói thẳng một tiếng, người dì này, không thiếu một đôi đũa cho con."

Hai má Miêu Lê nóng lên, cô le lưỡi, vội vàng nhét miếng trái cây vào miệng. Tôn phu nhân nguýt cô, ngón tay ngọc thon dài duỗi ra, bà cười mắng, ôi, con bé này còn biết đỏ mặt?

Trong lúc nói chuyện thì chú Tôn về, ba người cười nói cùng ngồi vào bàn ăn.

Không nhiều người nên họ bày luôn đồ ăn trên bàn ở trong phòng nhỏ.

Miêu Lê nhảy vào ngồi ghế bên cạnh, phụ bày bát đũa, cô rất thích ăn cơm ở đây.

Phòng không lớn, cái bàn cũng là chiếc bàn nhỏ bình thường, vài người ngồi đối diện nhau ăn cơm, hoà thuận mà ấm áp. Không như nhà của cô, luôn ngồi ở trong phòng ăn lớn, ba người vây quanh chiếc bàn lớn có thể ngồi được hai mươi người, vùi đầu vào ăn, không khí lạnh lẽo, miệng ăn được nhiều nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy cô đơn.

Miêu Lê cầm lấy chiếc đũa, đôi mắt to quét một lượt, cô theo thói quen gắp một miếng lươn xào cần tây vào bát của má Tôn, “Dì ăn nhiều một chút, đây là món dì thích ăn nhất.” Sau đó cô gắp một miếng thịt gà kho vào trong bát của mình, đây là món cô thích ăn.

Ba Tôn ăn được vài miếng cơm, ông ngẩng đầu lên nhìn hai người rồi nhìn xuống bát đĩa mà ngẩn người. Ông bất mãn nhấc một chiếc đũa lên, gõ keng keng vài cái vào bát, này này, không chơi thiên vị như vậy!

Đuôi mắt Miêu Lê cong lên cười nịnh nọt, hai tay cô đẩy bát canh, chú Tôn, chú ăn món này đi, canh sườn đậu hũ tốt cho da...

Một cảnh tự biên tự diễn, Tôn phu nhân nhìn mà cảm thấy rất vui vẻ, con trai không ở nhà, may mà có đứa bé này qua chơi nên đỡ buồn.

"Tại sao tự nhiên hôm nay con lại về nhà, cũng không thông báo cho mọi người. Tìm mẹ con có chuyện gì sao?" Đến giữa bữa cơm, Tôn phu nhân hỏi.

"Dạ, có một việc nhỏ." Miêu Lê buông đũa xuống, cô lấy từ trong túi quần ra ba tấm vé du lịch mà buổi chiều cô cố ý đến công ty du lịch lấy, "Dì Tống, bạn con cho con ba tấm vé du lịch, nói là đoàn của giáo sư đại học gì đó, đi du lịch hai ngày ở núi Vũ Di. Con nghĩ mẹ con là người bận rộn, chắc chắn sẽ không có thời gian để đi. Dì xem xem, nếu dì có thời gian rảnh, thì rủ bạn cùng đi. Ăn ở miễn phí, chủ yếu là đi theo đoàn thì thuận tiện, lại đều là giáo sư, nhà văn học lớn như dì cũng không sợ không tìm thấy tiếng nói chung."

Cô quay đầu lại, bổ sung một câu: "Chú Tôn đừng giận, Miêu Miêu không thiên vị, chỉ là con biết chú cũng bận rộn nên không quấy rầy chú một ngày kiếm tỷ bạc."

Câu nói này rất có trình độ, vừa khéo lại vừa tự nhiên: Chú sẽ không hẹp hòi chiếm đoạt tiền tiết kiệm, còn dì thì thích bầu không khí có các nhà tri thức đi cùng làm bạn. Thuận tiện còn chọc cười trưởng bối, khó trách khiến cho người ta yêu thích cô.

Tôn phu nhân nhận lấy vé du lịch rồi nghiên cứu: "Ôi, ngày xuất phát không phải là buổi sáng ngày mai sao. Được, gần đây không có việc gì, đúng lúc dì Đặng nhà con nói muốn rủ dì đi chơi, nha đầu con đến thật khéo, thật đúng là buồn ngủ có người đưa gối!"

Tốt lắm, nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi. Nhìn Tôn phu nhân cười vui vẻ, cười đến mức vẻ mặt trở nên từ ái, tâm tình Miêu Lê cũng vô cùng thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nảy Mầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook