Chương 10: Biển Xanh, Cát Trắng Và...
Ngọc Trang
05/02/2017
- Bạch tuộc nướng đi...- Mực chiên đi...
- ......
Oa, thật hấp dẫn, bao nhiêu đồ ngon như vậy cô phải ăn cho bằng được a~~~. Hít một hơi lớn... thật sảng khoái, cảm giác này thực quá tuyệt vời đi. Không gian quá đỗi thoáng đãng... :
- Lãnh Thiên Tuyết nhanh cái chân lên, cô muốn bị bỏ lại đúng không? - Lâm Dương Vũ quay đầu hét.
- Rồi rồi, khỏi cần nhắc.
Lè lưỡi, bĩu môi, nhăn mặt, cô là cô muốn đánh chết cái tên nhóc tóc màu xanh khói dị người kia nhá.
* Tóc màu xám thật đẹp * =)))
~~~••~~~ HỒI TƯỞNG ~~~••~~~
- Đi đi mà, hai người định bỏ rơi con sao? - Tay trái vung, tay phải lắc cô mè nheo ba mẹ.
- Ta... ta... ta không cố ý. Hay là con cùng với Tuấn nhi tự đi với nhau ha.- Bà Minh Châu khó xử. Hiện tại bà đang có một cuộc hẹn rất quan trọng cùng chồng mình không thể không đi nhưng còn Tiểu Tuyết, bà đã hứa hôm nay sẽ cùng nó đi biển lại còn đã đặt phòng trước, thật là...
- Há lô, mọi người đang làm gì vậy? - Lâm Dương Vũ chân bước vui vẻ, tay còn đưa đưa lên vẫy chào.
- Vũ nhi, con tới chơi sao?
- Dạ, có gì sao bác trai.
- Thế cả tuần này con có rảnh không?
- Dạ rảnh ạ!
Ê ê, cho cô xen cái mặt vô được không? Gì vậy, hỏi thế là có ý gì vậy? Mó cái quần, định nhờ hắn đi chơi cùng cô sao? OoO
- Hảo, vậy tuần này con cùng Tuấn nhi dẫn Tiểu Tuyết đi biển hộ ta và bà ấy nha. Cứ như vậy đi, ta đi đây. Tạm biệt.
Rồi xong, quả thực nhanh - gọn - lẹ đến không tưởng nha. Hự hự, cô thổ huyết rồi, cô chết đây, tạm biệt.... Ahuhu, cô thực sự chết không nổi mà cứ thử nhìn cái mặt của tên gia sư kia thử đi xem có chết nổi không. Te te tởn tởn, phe phe phởn phởn, nhìn là muốn quất cho một phát vô mặt rồi, cái mặt nhìn kiểu như '' Bị bỏ rơi rồi sao, chó con. ''.
~~~••~~~ ~~~••~~~~~~••~~~
- Này, bạn nhỏ, bạn muốn chơi với cá mập sao?
- Hở, á hả.
Tóc bạc kim, mắt xanh lá...
- Bạch Đình Phong?
- Ờ, quên tôi rồi sao... mới có ba ngày thôi mà. Chậc chậc, kém thật!
- Kém, kém cái... - Lời cô còn chưa dứt thì liền bị cắt ngang:
- Phong, Phong mau tới.
Một, hai, ba mở mắt ra bạn thấy gì, à tôi thấy... nữ chính Trần Vân Hy, óa óa óa đây là định mệnh mà người ta hay nói đó sao? Định cái gì mà mệnh đây phải gọi là đoạt mệnh mới đúng làm cô quắn quéo đến đau lòng thủng dạ dày. =)))
Nhưng cái tên Loius Vương và Hàn Tử Thiên cũng tới là sao? Đây chính là hộ tống '' hoàng thái hậu'' trong truyền thuyết mà ngàn năm mới thấy một sao... thiệt quằn quại mà.@@
- Tiểu Hy tới rồi sao?
- Ừm, tới rồi. Em còn kêu thêm Đình Phong, Vương và Tử Thiên cùng đi cho vui nữa.
Tốt, trai xinh gái đẹp sống với nhau như vậy là tốt mặc dù nó không phải lí tưởng sống của cô. Nhưng đậu mè rang có ai có thể nói cho cô biết tại sao " anh trai đáng yêu " của cô lại hỏi Vân Hy nữ chủ như vậy không?
Kéo chân quần, kéo tay áo, mặt hầm hố cô ra vẻ xã hội đen bước đến trước Thiên Tuấn giật vạt áo hắn:
- AI CHO PHÉP... phép... anh... phép... thôi bỏ đi, hết rồi anh cứ tận hưởng cuộc sống đi ha. Ahihi, tui đi đây ha.
Khí thế hừng hực, lửa cháy rừng rực trong chốc lát của cô liền bị băng sơn ngàn năm không tan của ai đó đóng băng. Cô tò tò lùi người lại về tít phía sau, miệng cười mà như mếu trông quả thật rất ngốc.
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~
- Lãnh Thiên Tuyết, nước.
- Tới đây, tới đây. Nước của Hàn thiếu gia đây.
- Cô cũng biết điều phết nhỉ? - Nhếch miệng cười nhạt hắn phun ra mấy chữ.
Biết điều cái đầu hắn ý. Quần què đây là được nước làm tới sao? Gì chứ, trông cô bây giờ chẳng khác nào ôsin cấp cao của hắn cả. Không cam tâm, cô không chịu đâu cô chỉ... chỉ... ờ thì chỉ... chỉ làm...
- Biểu cảm như vậy là sao hả, Lãnh tiểu thư?
- A tôi đâu có biểu cảm gì đâu. Hihi, tôi vẫn cười rất tươi mà.
- Như vậy thì tốt, tôi nghĩ là cô không muốn hưởng thọ sớm đâu nhỉ?
- Hì hì.
Nở nụ cười nịnh nọt đến lúc bóng Hàn Tử Thiên xa dần, bạn nhỏ nào đó liền lật mặt...
Ờ, đấy thấy chưa. Thấy cái bản mặt xấu xã, thối nát, tả tới của hắn chưa. Thấy rồi thì ai mà có lỡ " yêu Hàn thiếu gia từ cái nhìn đầu tiên " thì bỏ ngay, biết chưa. Nói cho mà biết hắn ta là sát thủ, là sát thủ đó chỉ cần hắn ngứa tay, ngứa chân là người chết cứ phải gọi là " be bét như lá vàng mùa thu ". =)))
- Haizzz... á hự. Ngươi... là.... ai...
Thoáng cái liền có bóng đen vụt qua nhẹ ôm cô vào lòng, hài lòng nhếch môi... là đàn ông.
- Bắt được rồi!
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~ END CHAP.
Hôm nay là lần đầu tiên t/g ở nhà một mình cảm giác thật... cmn toẹt vời... Hú hú ~.~ =)))
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ t/g cùng bộ truyện ha. ^^
- ......
Oa, thật hấp dẫn, bao nhiêu đồ ngon như vậy cô phải ăn cho bằng được a~~~. Hít một hơi lớn... thật sảng khoái, cảm giác này thực quá tuyệt vời đi. Không gian quá đỗi thoáng đãng... :
- Lãnh Thiên Tuyết nhanh cái chân lên, cô muốn bị bỏ lại đúng không? - Lâm Dương Vũ quay đầu hét.
- Rồi rồi, khỏi cần nhắc.
Lè lưỡi, bĩu môi, nhăn mặt, cô là cô muốn đánh chết cái tên nhóc tóc màu xanh khói dị người kia nhá.
* Tóc màu xám thật đẹp * =)))
~~~••~~~ HỒI TƯỞNG ~~~••~~~
- Đi đi mà, hai người định bỏ rơi con sao? - Tay trái vung, tay phải lắc cô mè nheo ba mẹ.
- Ta... ta... ta không cố ý. Hay là con cùng với Tuấn nhi tự đi với nhau ha.- Bà Minh Châu khó xử. Hiện tại bà đang có một cuộc hẹn rất quan trọng cùng chồng mình không thể không đi nhưng còn Tiểu Tuyết, bà đã hứa hôm nay sẽ cùng nó đi biển lại còn đã đặt phòng trước, thật là...
- Há lô, mọi người đang làm gì vậy? - Lâm Dương Vũ chân bước vui vẻ, tay còn đưa đưa lên vẫy chào.
- Vũ nhi, con tới chơi sao?
- Dạ, có gì sao bác trai.
- Thế cả tuần này con có rảnh không?
- Dạ rảnh ạ!
Ê ê, cho cô xen cái mặt vô được không? Gì vậy, hỏi thế là có ý gì vậy? Mó cái quần, định nhờ hắn đi chơi cùng cô sao? OoO
- Hảo, vậy tuần này con cùng Tuấn nhi dẫn Tiểu Tuyết đi biển hộ ta và bà ấy nha. Cứ như vậy đi, ta đi đây. Tạm biệt.
Rồi xong, quả thực nhanh - gọn - lẹ đến không tưởng nha. Hự hự, cô thổ huyết rồi, cô chết đây, tạm biệt.... Ahuhu, cô thực sự chết không nổi mà cứ thử nhìn cái mặt của tên gia sư kia thử đi xem có chết nổi không. Te te tởn tởn, phe phe phởn phởn, nhìn là muốn quất cho một phát vô mặt rồi, cái mặt nhìn kiểu như '' Bị bỏ rơi rồi sao, chó con. ''.
~~~••~~~ ~~~••~~~~~~••~~~
- Này, bạn nhỏ, bạn muốn chơi với cá mập sao?
- Hở, á hả.
Tóc bạc kim, mắt xanh lá...
- Bạch Đình Phong?
- Ờ, quên tôi rồi sao... mới có ba ngày thôi mà. Chậc chậc, kém thật!
- Kém, kém cái... - Lời cô còn chưa dứt thì liền bị cắt ngang:
- Phong, Phong mau tới.
Một, hai, ba mở mắt ra bạn thấy gì, à tôi thấy... nữ chính Trần Vân Hy, óa óa óa đây là định mệnh mà người ta hay nói đó sao? Định cái gì mà mệnh đây phải gọi là đoạt mệnh mới đúng làm cô quắn quéo đến đau lòng thủng dạ dày. =)))
Nhưng cái tên Loius Vương và Hàn Tử Thiên cũng tới là sao? Đây chính là hộ tống '' hoàng thái hậu'' trong truyền thuyết mà ngàn năm mới thấy một sao... thiệt quằn quại mà.@@
- Tiểu Hy tới rồi sao?
- Ừm, tới rồi. Em còn kêu thêm Đình Phong, Vương và Tử Thiên cùng đi cho vui nữa.
Tốt, trai xinh gái đẹp sống với nhau như vậy là tốt mặc dù nó không phải lí tưởng sống của cô. Nhưng đậu mè rang có ai có thể nói cho cô biết tại sao " anh trai đáng yêu " của cô lại hỏi Vân Hy nữ chủ như vậy không?
Kéo chân quần, kéo tay áo, mặt hầm hố cô ra vẻ xã hội đen bước đến trước Thiên Tuấn giật vạt áo hắn:
- AI CHO PHÉP... phép... anh... phép... thôi bỏ đi, hết rồi anh cứ tận hưởng cuộc sống đi ha. Ahihi, tui đi đây ha.
Khí thế hừng hực, lửa cháy rừng rực trong chốc lát của cô liền bị băng sơn ngàn năm không tan của ai đó đóng băng. Cô tò tò lùi người lại về tít phía sau, miệng cười mà như mếu trông quả thật rất ngốc.
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~
- Lãnh Thiên Tuyết, nước.
- Tới đây, tới đây. Nước của Hàn thiếu gia đây.
- Cô cũng biết điều phết nhỉ? - Nhếch miệng cười nhạt hắn phun ra mấy chữ.
Biết điều cái đầu hắn ý. Quần què đây là được nước làm tới sao? Gì chứ, trông cô bây giờ chẳng khác nào ôsin cấp cao của hắn cả. Không cam tâm, cô không chịu đâu cô chỉ... chỉ... ờ thì chỉ... chỉ làm...
- Biểu cảm như vậy là sao hả, Lãnh tiểu thư?
- A tôi đâu có biểu cảm gì đâu. Hihi, tôi vẫn cười rất tươi mà.
- Như vậy thì tốt, tôi nghĩ là cô không muốn hưởng thọ sớm đâu nhỉ?
- Hì hì.
Nở nụ cười nịnh nọt đến lúc bóng Hàn Tử Thiên xa dần, bạn nhỏ nào đó liền lật mặt...
Ờ, đấy thấy chưa. Thấy cái bản mặt xấu xã, thối nát, tả tới của hắn chưa. Thấy rồi thì ai mà có lỡ " yêu Hàn thiếu gia từ cái nhìn đầu tiên " thì bỏ ngay, biết chưa. Nói cho mà biết hắn ta là sát thủ, là sát thủ đó chỉ cần hắn ngứa tay, ngứa chân là người chết cứ phải gọi là " be bét như lá vàng mùa thu ". =)))
- Haizzz... á hự. Ngươi... là.... ai...
Thoáng cái liền có bóng đen vụt qua nhẹ ôm cô vào lòng, hài lòng nhếch môi... là đàn ông.
- Bắt được rồi!
~~~••~~~ ~~~••~~~ ~~~••~~~ END CHAP.
Hôm nay là lần đầu tiên t/g ở nhà một mình cảm giác thật... cmn toẹt vời... Hú hú ~.~ =)))
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ t/g cùng bộ truyện ha. ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.