Chương 29
Ngọc Trang
24/06/2017
- Tiểu Tuyết à, sáng rồi, dậy thôi.
-...
- Tiểu Tuyết à, em ăn sáng đi.
-...
- Tiểu Tuyết à, hôm nay em có muốn đi đâu không?
-...
- Tiểu Tuyết à...
- Dừng, dừng lại ngay. Sao anh lại nói nhiều như vậy? Bình thường không phải an tĩnh lắm sao?
- Anh không biết.
Nhún Nhún vai, mặt biểu cảm " anh cũng không biết" Thiên Tuấn lại tiếp tục bài ca " Tiểu Tuyết" của mình.
Thiên a, ai hiểu lòng cô lúc này. Sáng Tiểu Tuyết, trưa Tiểu Tuyết, chiều Tiểu Tuyết đến tối cũng Tiểu Tuyết là sao hả? Cô sắp bị " Tiểu Tuyết" đè bẹp nát bét rồi đây này.
Hắn ta, Lãnh Thiên Tuấn ấy từ lúc cùng cô hóa giải hiểu lầm xong liền như cái bóng theo cô suốt ngày. Mấy hôm đầu còn có thể chịu đựng được nhưng đến hôm nay cô thật sự đã bùng nổ rồi. Làm thế quái nào mà có ai chịu được cái việc lúc nào cũng có cái đuôi đằng sau đâu.
Nói cũng đã nói rồi nhưng lại không được, có trách thì hãy trách mặt của hắn quá dày đi.
- Sao vậy cô nương, cô lại bất mãn chuyện gì?
Mẹ cô trên tay bưng đĩa hoa quả đi từ trong bếp ra nhìn cô yêu chiều hỏi.
- Mẹ!
Kéo dài giọng, cô chạy đến salon trong phòng khách ôm lấy bà.
- Nói ra xem nào cô nương, cô bất mãn cái gì?
Đưa cho cô miếng táo, bà hỏi.
- Là anh hai, do anh hai đấy mẹ. Tại anh ấy cứ theo con suốt ngày, con chịu không có nổi.
Cắn một miếng cô lại nói:
- Thật sự rất phiền.
- Em nói anh phiền sao?
Thiên Tuấn từ đâu đi đến, cướp lấy miếng táo trên tay cô cho vào miệng, trừng trừng mắt.
- Còn không phải sao? Anh không phải phiền mà là rất rất phiền.
- Không thể nào. Anh đối xử với em tốt như vậy nà em nói anh phiền sao? Mẹ, mẹ xem em... ơ mẹ, mẹ đâu rồi?
Ngơ ngác nhìn xung quanh, sao hắn mới mở miệng nói mà bà ấy đi luôn rồi. Đây là trọng nữ khinh nam sao?
Mặt mày ủy khuất, ỉu xìu hắn quay lại nhìn cô.
- Cất ngày cái bộ mặt ý đi. Anh biết là bản thân mình không thể dễ thương được mà. Làm ơn trở về lúc đầu giùm em, em cần một ông anh ngầu lòi, lạnh lùng chứ không phải bánh đa, bánh đúc như vậy đâu.- Anh cũng tự thấy như vậy không phải lắm, ép mình lắm mới như vậy được. Như cũ vẫn tốt hơn, nhỉ?
Nói xong, hắn khôi phục lại bộ dạng lúc đầu của bản thân. Cái kiểu nửa nạc nửa mỡ trong phút chốc liền biến mất, để lại một Lãnh Thiên Tuấn siêu ngầu, lãnh đạm lại lạnh lùng. Nở nụ cười nửa miệng quen thuộc hắn hướng cô... nhưng cô lại đâu mất rồi?
Chạy vội ra cửa thì thấy cô đang chật vật chân lên chân xuống vào xe hơi. Bất giác cô quay đầu lại cười khổ một cái, hét lớn:
- Em đi học đây, anh xíu nữa đi làm vui vẻ.
- Đợi đó, để anh đưa em đi.
Nhanh chóng mang giày vào, hắn bước ra ngoài tiến đến chỗ cô.
- Không cần, không cần. Em tự đi. Vậy nhá, em đi đây. Tạm biệt!
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã giờ này rồi sao? Không được nếu cứ ở đây kì kèo với hắn chắc cô muộn học mất, cô cũng không muốn bị phạt đâu. Chui tọt vào trong xe, đóng cửa lại, nhấn ga một cái cô quay xe ra cổng rồi phóng vụt đi, tay còn không quên đưa ra cửa kính vẫy vẫy mấy cái với Thiên Tuấn.
Nhìn thấy cảnh tượng này Thiên Tuấn nhất thời không thể nói được câu gì. Cô em gái dịu dàng, đoan trang của hắn sao lại thành ra 4D như vậy?
~~~~~
- Thưa giáo sư, em xin phép được vào lớp.
- Vào đi nhưng...
- Thưa thầy em không có đi học muộn, còn một phút nữa chuông mới reo mà.
- Thì tôi đâu có nói em đi học muộn. Đừng có chen vào khi tôi đang nói chứ. Thôi vào đi.
- Dạ!
Lật đật đi vào lớp, lại mò xuống bàn cuối cùng để ngồi. Dù gì thì người ta cũng không có thích. Coi như của trời để riêng cho mình vậy nhưng thế này cũng thật quá khoa trương đi. Nguyên cả dãy bàn cuối không hề có một ai, lại còn cách hai dãy bàn trên thì mới có người ngồi. Cô lập cô hả?
Cô cũng xác định là ở đây chắc chắn sẽ không có bạn bè gì cả nhưng mấy người thật sự không thể để cô giống người bình thường chút được sao? Cô cũng đâu bị mắc dịch bệnh gì mà lại " cách li" cô như vậy?
- Các em chú ý, khóa thực tập vừa qua của các em tôi đã có kết quả. Các em đều hoàn thành tốt khóa thực tập của mình. Chúc mừng các em.
Tâm hồn cô đang treo ngược cành cây lại lập tức trở lại thân xác khi tiếng của Trần Vân An vang lên.
Thẳng lưng, chỉnh lại tư thế ngồi của bản thân một chút cô chú ý lời hắn nói, cô cũng không phải dạng học sinh cá biệt cứ đến lớp là lại ngủ hay quậy phá gì nên cái gì nên làm thì làm thôi.
Nhìn quanh lớp một chút, hắn hài lòng gật đầu một cái rồi lại tiếp tục:
- Vì để cổ vũ tinh thần của các em, sắp tới nhà trường tổ chức chức một chuyến thăm quan dã ngoại, hoạt động ngoài trời trong vòng một tuần cho những học sinh hoàn thành tốt khóa thực tập của mình. Thật khéo lớp ta tất cả đều làm được như vậy, hy vọng các em có thể tham gia chuyến đi này, gia đình cũng có thể đi chung. Các em suy nghĩ kĩ rồi đưa ra lựa chọn cho mình, ai đi thì sáng thứ hai tuần sau có mặt tại trường vào lúc bảy giờ. Các em rõ cả chưa?
- Rõ ạ!
Cả lớp đồng thanh.
- Vậy thì tốt, còn giờ chúng ta bắt đầu vào tiết học.
Xì, thăm quan gì chứ cô đây không tham gia, tham gia để bị soi mới đến chết à. Khỏi nói cũng biết cái bọn vịt cái kia đi rồi, mắt nhìn thấy Trần Vân An là sáng như đèn ô tô. Họ không đi có trời mới tin.
~~~~~
END CHAP!
-...
- Tiểu Tuyết à, em ăn sáng đi.
-...
- Tiểu Tuyết à, hôm nay em có muốn đi đâu không?
-...
- Tiểu Tuyết à...
- Dừng, dừng lại ngay. Sao anh lại nói nhiều như vậy? Bình thường không phải an tĩnh lắm sao?
- Anh không biết.
Nhún Nhún vai, mặt biểu cảm " anh cũng không biết" Thiên Tuấn lại tiếp tục bài ca " Tiểu Tuyết" của mình.
Thiên a, ai hiểu lòng cô lúc này. Sáng Tiểu Tuyết, trưa Tiểu Tuyết, chiều Tiểu Tuyết đến tối cũng Tiểu Tuyết là sao hả? Cô sắp bị " Tiểu Tuyết" đè bẹp nát bét rồi đây này.
Hắn ta, Lãnh Thiên Tuấn ấy từ lúc cùng cô hóa giải hiểu lầm xong liền như cái bóng theo cô suốt ngày. Mấy hôm đầu còn có thể chịu đựng được nhưng đến hôm nay cô thật sự đã bùng nổ rồi. Làm thế quái nào mà có ai chịu được cái việc lúc nào cũng có cái đuôi đằng sau đâu.
Nói cũng đã nói rồi nhưng lại không được, có trách thì hãy trách mặt của hắn quá dày đi.
- Sao vậy cô nương, cô lại bất mãn chuyện gì?
Mẹ cô trên tay bưng đĩa hoa quả đi từ trong bếp ra nhìn cô yêu chiều hỏi.
- Mẹ!
Kéo dài giọng, cô chạy đến salon trong phòng khách ôm lấy bà.
- Nói ra xem nào cô nương, cô bất mãn cái gì?
Đưa cho cô miếng táo, bà hỏi.
- Là anh hai, do anh hai đấy mẹ. Tại anh ấy cứ theo con suốt ngày, con chịu không có nổi.
Cắn một miếng cô lại nói:
- Thật sự rất phiền.
- Em nói anh phiền sao?
Thiên Tuấn từ đâu đi đến, cướp lấy miếng táo trên tay cô cho vào miệng, trừng trừng mắt.
- Còn không phải sao? Anh không phải phiền mà là rất rất phiền.
- Không thể nào. Anh đối xử với em tốt như vậy nà em nói anh phiền sao? Mẹ, mẹ xem em... ơ mẹ, mẹ đâu rồi?
Ngơ ngác nhìn xung quanh, sao hắn mới mở miệng nói mà bà ấy đi luôn rồi. Đây là trọng nữ khinh nam sao?
Mặt mày ủy khuất, ỉu xìu hắn quay lại nhìn cô.
- Cất ngày cái bộ mặt ý đi. Anh biết là bản thân mình không thể dễ thương được mà. Làm ơn trở về lúc đầu giùm em, em cần một ông anh ngầu lòi, lạnh lùng chứ không phải bánh đa, bánh đúc như vậy đâu.- Anh cũng tự thấy như vậy không phải lắm, ép mình lắm mới như vậy được. Như cũ vẫn tốt hơn, nhỉ?
Nói xong, hắn khôi phục lại bộ dạng lúc đầu của bản thân. Cái kiểu nửa nạc nửa mỡ trong phút chốc liền biến mất, để lại một Lãnh Thiên Tuấn siêu ngầu, lãnh đạm lại lạnh lùng. Nở nụ cười nửa miệng quen thuộc hắn hướng cô... nhưng cô lại đâu mất rồi?
Chạy vội ra cửa thì thấy cô đang chật vật chân lên chân xuống vào xe hơi. Bất giác cô quay đầu lại cười khổ một cái, hét lớn:
- Em đi học đây, anh xíu nữa đi làm vui vẻ.
- Đợi đó, để anh đưa em đi.
Nhanh chóng mang giày vào, hắn bước ra ngoài tiến đến chỗ cô.
- Không cần, không cần. Em tự đi. Vậy nhá, em đi đây. Tạm biệt!
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã giờ này rồi sao? Không được nếu cứ ở đây kì kèo với hắn chắc cô muộn học mất, cô cũng không muốn bị phạt đâu. Chui tọt vào trong xe, đóng cửa lại, nhấn ga một cái cô quay xe ra cổng rồi phóng vụt đi, tay còn không quên đưa ra cửa kính vẫy vẫy mấy cái với Thiên Tuấn.
Nhìn thấy cảnh tượng này Thiên Tuấn nhất thời không thể nói được câu gì. Cô em gái dịu dàng, đoan trang của hắn sao lại thành ra 4D như vậy?
~~~~~
- Thưa giáo sư, em xin phép được vào lớp.
- Vào đi nhưng...
- Thưa thầy em không có đi học muộn, còn một phút nữa chuông mới reo mà.
- Thì tôi đâu có nói em đi học muộn. Đừng có chen vào khi tôi đang nói chứ. Thôi vào đi.
- Dạ!
Lật đật đi vào lớp, lại mò xuống bàn cuối cùng để ngồi. Dù gì thì người ta cũng không có thích. Coi như của trời để riêng cho mình vậy nhưng thế này cũng thật quá khoa trương đi. Nguyên cả dãy bàn cuối không hề có một ai, lại còn cách hai dãy bàn trên thì mới có người ngồi. Cô lập cô hả?
Cô cũng xác định là ở đây chắc chắn sẽ không có bạn bè gì cả nhưng mấy người thật sự không thể để cô giống người bình thường chút được sao? Cô cũng đâu bị mắc dịch bệnh gì mà lại " cách li" cô như vậy?
- Các em chú ý, khóa thực tập vừa qua của các em tôi đã có kết quả. Các em đều hoàn thành tốt khóa thực tập của mình. Chúc mừng các em.
Tâm hồn cô đang treo ngược cành cây lại lập tức trở lại thân xác khi tiếng của Trần Vân An vang lên.
Thẳng lưng, chỉnh lại tư thế ngồi của bản thân một chút cô chú ý lời hắn nói, cô cũng không phải dạng học sinh cá biệt cứ đến lớp là lại ngủ hay quậy phá gì nên cái gì nên làm thì làm thôi.
Nhìn quanh lớp một chút, hắn hài lòng gật đầu một cái rồi lại tiếp tục:
- Vì để cổ vũ tinh thần của các em, sắp tới nhà trường tổ chức chức một chuyến thăm quan dã ngoại, hoạt động ngoài trời trong vòng một tuần cho những học sinh hoàn thành tốt khóa thực tập của mình. Thật khéo lớp ta tất cả đều làm được như vậy, hy vọng các em có thể tham gia chuyến đi này, gia đình cũng có thể đi chung. Các em suy nghĩ kĩ rồi đưa ra lựa chọn cho mình, ai đi thì sáng thứ hai tuần sau có mặt tại trường vào lúc bảy giờ. Các em rõ cả chưa?
- Rõ ạ!
Cả lớp đồng thanh.
- Vậy thì tốt, còn giờ chúng ta bắt đầu vào tiết học.
Xì, thăm quan gì chứ cô đây không tham gia, tham gia để bị soi mới đến chết à. Khỏi nói cũng biết cái bọn vịt cái kia đi rồi, mắt nhìn thấy Trần Vân An là sáng như đèn ô tô. Họ không đi có trời mới tin.
~~~~~
END CHAP!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.