Chương 38
Ngọc Trang
16/10/2017
* Bộp.*
- Con xem đi, xem rằng con đã làm ra chuyện gì hả?
- Con không có, con chỉ...
- Không có? Con nói không có liền là không có được sao?
- Nhưng rõ ràng...
- Con tự xem lại mà kiểm điểm bản thân đi, đừng làm cho loại chuyện này phát sinh thêm lần nữa.
- ...
'' Tiểu thư Lãnh Thiên Tuyết cùng thiếu gia nhà họ Lâm đang hẹn hò'' dòng chữ nổi bật xuất hiện trên trang nhất của tuần báo Hoa San, kèm theo đó là bức hình cô đỡ Lâm Dương Vũ từ trong xe đi vào khách sạn.
Hờ hờ, cô còn gì để nói nữa sao? Hình ảnh đấy là thật, chuyện cô đưa Lâm Dương Vũ vào khách sạn cũng chẳng phải sai, quan trọng là cái tiêu đề này cũng giật tít quá lên để câu view đi.
Mặt không biến sắc, cô ung dung ngồi xuống salon mềm mại lướt web. Cái này được một thời gian kiểu gì cũng sẽ tự lắng xuống, chỉ cần cô cùng Lâm Dương Vũ hai bên kiên trì im lặng, tránh gặp mặt nhau... vậy là ổn thỏa. Càng lên tiếng thì lại càng bị hiểu lầm, cô đây cũng không có ngu đi.
Im lặng được một chút, cô đột nhiên đứng dậy, đơ người nhìn vào màn hình điện thoại... '' Lâm Dương Vũ thừa nhận có cảm tình với tiểu thư họ Lãnh''...
Đây rốt cuộc là cái sự tình gì? Hắn... hắn... cô... cô... ôi trời ạ, có phải vì lụy tình mà mất não luôn rồi không?
Trực tiếp bỏ lại điện thoại, cô như bay phi ra cửa, nhanh nhẹn đi giày vào, thuần thục vào gara lấy xe hơi rồi lao đi vun vút.
~~~~~
- Lâm Dương Vũ anh mau ra đây cho tôi!
Tay không đập cửa, giờ có đau tay cô cũng chẳng qua tâm.
- Cô kia cô bị điên hả? Ai là Lâm Dương Vũ ở đây hả?
Người đàn ông to béo xuất hiện phía sau cánh cửa mặt hằm hằm nổi giận. Làm gì có chuyện mới sáng ra liền có cái kiểu đập cửa gào thét như vậy?
Ơ, đây không phải nhà Lâm Dương Vũ sao?
- Dạ, bác cho cháu hỏi đây có phải nhà của lâm Dương Vũ - thiếu gia họ Lâm không ạ?
- Thiếu gia nhà họ Lâm nào ở đây? Tôi chẳng biết ở đây có người nào tên là Lâm Dương Vũ cả.
Ông ta có vẻ bực lắm những vẫn kiên nhẫn đứng đó trả lời.
Không thể nào. Rõ ràng đây là nhà của Lâm Dương Vũ mà, cô vừa nãy trên tuần báo Hoa San có thấy ghi địa chỉ nhà hắn mà. Phố Ngọc Tuyền, khu Nhất Mộc, số 34... Nhịn khoảng được, cô liền buột miệng hỏi:
- Vậy đây có phải phố Ngọc Tuyền khu Nhất Mộc không ạ?
- Phố Ngọc Tuyền thì phải chứ khu Nhất Mộc thì không. Đây rõ ràng là khu Nhất Lộc.
Ông ta cáu gắt, ghét ra mặt kiểu như cô mà còn hỏi thêm câu nào nữa ông ta liền không ngại cho cô một đạp.
Cúi đầu ái ngại, chắc do bạn nãy bất cẩn quá liền không để ý. Thấy có chữ " Nhất" thì liền lao vào.
- À, vậy sao? Thành thật xin lỗi lỗi bác, cháu là bị nhầm địa chỉ...
- CÚT!
Ông ta gầm lên, cô liền lúng túng cúi đầu rồi chạy đi.
~~~~~
* Pính poong.*
Nhấn chuông một cái, đợi không lâu liền có người ra mở cửa nhưng không phải Lâm Dương Vũ... là một người phụ nữ trông có vẻ đã quá tứ tuần.
- A, chào cô. Lâm Dương Vũ có đây không ạ?
- À có, cô là Lãnh Thiên Tuyết phải không? Mời cô vào, thiếu gia đang đợi cô.
Nở nụ cười phúc hậu, người phụ nữ niềm nở dẫn cô vào phòng Lâm Dương Vũ. Dẫn đến phòng thì gõ cửa mấy cái rồi cúi đầu chào cô song thì rời đi.
- Lãnh Thiên Tuyết?
Giọng nói trầm ổn của Lam Dương Vũ vọng ra, còn đặc biệt khàn khàn, có lẽ mấy ngày qua hắn thật sự không ổn.
- Ừm, là tôi.
- Vào đi, cửa không khóa.
- Cảm ơn.
Bước vào trong gian phòng, bao trùm lên mọi vật là một mảng tối đen, tĩnh mịch đến lạ thường, nếu để ý kĩ chắc chắn sẽ thấy mấy chai rượu đang nằm lăn lóc trên sàn.
- Anh còn ổn chứ?
- Tôi? Trông giống có chỗ nào không ổn sao?
- Nhưng mà rượu...
- Nam nhân đều có uống rượu không phải sao?
Quay người lại nhìn cô, hắn cười nhạt, ánh mắt đượm buồn lại chất chứa gì đó vô cảm...
Hắn nói hắn ổn? Có trời mới tin. Hắn chính là tên nam chính ít động đến rượu bia nhất... không, phải là không động đến rượu bia mà bây giờ lại uống đến nhiều như vậy. Nói đi, đến bị ngu cũng biết là hắn không ổn.
- Mà, chuyện trên tuần báo Hoa San...
- Xin lỗi cô.
- Xin lỗi? Sao anh lại xin lỗi tôi? Tại tôi đưa anh vào khách sạn nên mới phát sinh ra chuyện này, hắn là dạo này anh cũng không có được bình yên gì đi. Người phải xin lỗi là tôi mới đúng.
- ... Nhưng người chụp ảnh là do tôi thuê.
Sững người, mắt trợn tròn ngạc nhiên. Scandal thì cô đây không thiếu nhưng là trước khi cô xuyên vào nhưng còn bây giờ nếu có phát sinh ra cái loại như '' Lãnh tiểu thư giải bộ ngoan hiền'' thì cô cũng chẳng lấy cái gì làm lạ. Nhưng với Lâm Dương Vũ thì khác, tạo scandal cùng cô có lợi gì cho hắn sao? Có hại gì cho cô sao?
- ... Tại sao?
- Có lẽ là tạo màu sắc cho cuộc sống đầy nhàm chán...
- Anh điên rồi!
- Phải, tôi điên rồi. Điên rồi nên mới làm ra loại chuyện này, điên rồi nên mới giả bộ say, điên rồi nên mới ngày ngày nhớ mong cô, điên rồi nên mới có thể vì Hy bỏ rơi tôi mà có chút phấn khích.
Hắn như thú dữ, phát điên lên, cả người giống như mất bình tĩnh mà gào thét.
~~~~~
END CHAP!
Hí hí, phúc lợi tới rồi, phúc lợi tới rồi... Hị hị, yêu thương nhau cái nào... Mà hôm nay sinh nhật tui đấy, chúc mừng nhau cái đi... ~.~
- Con xem đi, xem rằng con đã làm ra chuyện gì hả?
- Con không có, con chỉ...
- Không có? Con nói không có liền là không có được sao?
- Nhưng rõ ràng...
- Con tự xem lại mà kiểm điểm bản thân đi, đừng làm cho loại chuyện này phát sinh thêm lần nữa.
- ...
'' Tiểu thư Lãnh Thiên Tuyết cùng thiếu gia nhà họ Lâm đang hẹn hò'' dòng chữ nổi bật xuất hiện trên trang nhất của tuần báo Hoa San, kèm theo đó là bức hình cô đỡ Lâm Dương Vũ từ trong xe đi vào khách sạn.
Hờ hờ, cô còn gì để nói nữa sao? Hình ảnh đấy là thật, chuyện cô đưa Lâm Dương Vũ vào khách sạn cũng chẳng phải sai, quan trọng là cái tiêu đề này cũng giật tít quá lên để câu view đi.
Mặt không biến sắc, cô ung dung ngồi xuống salon mềm mại lướt web. Cái này được một thời gian kiểu gì cũng sẽ tự lắng xuống, chỉ cần cô cùng Lâm Dương Vũ hai bên kiên trì im lặng, tránh gặp mặt nhau... vậy là ổn thỏa. Càng lên tiếng thì lại càng bị hiểu lầm, cô đây cũng không có ngu đi.
Im lặng được một chút, cô đột nhiên đứng dậy, đơ người nhìn vào màn hình điện thoại... '' Lâm Dương Vũ thừa nhận có cảm tình với tiểu thư họ Lãnh''...
Đây rốt cuộc là cái sự tình gì? Hắn... hắn... cô... cô... ôi trời ạ, có phải vì lụy tình mà mất não luôn rồi không?
Trực tiếp bỏ lại điện thoại, cô như bay phi ra cửa, nhanh nhẹn đi giày vào, thuần thục vào gara lấy xe hơi rồi lao đi vun vút.
~~~~~
- Lâm Dương Vũ anh mau ra đây cho tôi!
Tay không đập cửa, giờ có đau tay cô cũng chẳng qua tâm.
- Cô kia cô bị điên hả? Ai là Lâm Dương Vũ ở đây hả?
Người đàn ông to béo xuất hiện phía sau cánh cửa mặt hằm hằm nổi giận. Làm gì có chuyện mới sáng ra liền có cái kiểu đập cửa gào thét như vậy?
Ơ, đây không phải nhà Lâm Dương Vũ sao?
- Dạ, bác cho cháu hỏi đây có phải nhà của lâm Dương Vũ - thiếu gia họ Lâm không ạ?
- Thiếu gia nhà họ Lâm nào ở đây? Tôi chẳng biết ở đây có người nào tên là Lâm Dương Vũ cả.
Ông ta có vẻ bực lắm những vẫn kiên nhẫn đứng đó trả lời.
Không thể nào. Rõ ràng đây là nhà của Lâm Dương Vũ mà, cô vừa nãy trên tuần báo Hoa San có thấy ghi địa chỉ nhà hắn mà. Phố Ngọc Tuyền, khu Nhất Mộc, số 34... Nhịn khoảng được, cô liền buột miệng hỏi:
- Vậy đây có phải phố Ngọc Tuyền khu Nhất Mộc không ạ?
- Phố Ngọc Tuyền thì phải chứ khu Nhất Mộc thì không. Đây rõ ràng là khu Nhất Lộc.
Ông ta cáu gắt, ghét ra mặt kiểu như cô mà còn hỏi thêm câu nào nữa ông ta liền không ngại cho cô một đạp.
Cúi đầu ái ngại, chắc do bạn nãy bất cẩn quá liền không để ý. Thấy có chữ " Nhất" thì liền lao vào.
- À, vậy sao? Thành thật xin lỗi lỗi bác, cháu là bị nhầm địa chỉ...
- CÚT!
Ông ta gầm lên, cô liền lúng túng cúi đầu rồi chạy đi.
~~~~~
* Pính poong.*
Nhấn chuông một cái, đợi không lâu liền có người ra mở cửa nhưng không phải Lâm Dương Vũ... là một người phụ nữ trông có vẻ đã quá tứ tuần.
- A, chào cô. Lâm Dương Vũ có đây không ạ?
- À có, cô là Lãnh Thiên Tuyết phải không? Mời cô vào, thiếu gia đang đợi cô.
Nở nụ cười phúc hậu, người phụ nữ niềm nở dẫn cô vào phòng Lâm Dương Vũ. Dẫn đến phòng thì gõ cửa mấy cái rồi cúi đầu chào cô song thì rời đi.
- Lãnh Thiên Tuyết?
Giọng nói trầm ổn của Lam Dương Vũ vọng ra, còn đặc biệt khàn khàn, có lẽ mấy ngày qua hắn thật sự không ổn.
- Ừm, là tôi.
- Vào đi, cửa không khóa.
- Cảm ơn.
Bước vào trong gian phòng, bao trùm lên mọi vật là một mảng tối đen, tĩnh mịch đến lạ thường, nếu để ý kĩ chắc chắn sẽ thấy mấy chai rượu đang nằm lăn lóc trên sàn.
- Anh còn ổn chứ?
- Tôi? Trông giống có chỗ nào không ổn sao?
- Nhưng mà rượu...
- Nam nhân đều có uống rượu không phải sao?
Quay người lại nhìn cô, hắn cười nhạt, ánh mắt đượm buồn lại chất chứa gì đó vô cảm...
Hắn nói hắn ổn? Có trời mới tin. Hắn chính là tên nam chính ít động đến rượu bia nhất... không, phải là không động đến rượu bia mà bây giờ lại uống đến nhiều như vậy. Nói đi, đến bị ngu cũng biết là hắn không ổn.
- Mà, chuyện trên tuần báo Hoa San...
- Xin lỗi cô.
- Xin lỗi? Sao anh lại xin lỗi tôi? Tại tôi đưa anh vào khách sạn nên mới phát sinh ra chuyện này, hắn là dạo này anh cũng không có được bình yên gì đi. Người phải xin lỗi là tôi mới đúng.
- ... Nhưng người chụp ảnh là do tôi thuê.
Sững người, mắt trợn tròn ngạc nhiên. Scandal thì cô đây không thiếu nhưng là trước khi cô xuyên vào nhưng còn bây giờ nếu có phát sinh ra cái loại như '' Lãnh tiểu thư giải bộ ngoan hiền'' thì cô cũng chẳng lấy cái gì làm lạ. Nhưng với Lâm Dương Vũ thì khác, tạo scandal cùng cô có lợi gì cho hắn sao? Có hại gì cho cô sao?
- ... Tại sao?
- Có lẽ là tạo màu sắc cho cuộc sống đầy nhàm chán...
- Anh điên rồi!
- Phải, tôi điên rồi. Điên rồi nên mới làm ra loại chuyện này, điên rồi nên mới giả bộ say, điên rồi nên mới ngày ngày nhớ mong cô, điên rồi nên mới có thể vì Hy bỏ rơi tôi mà có chút phấn khích.
Hắn như thú dữ, phát điên lên, cả người giống như mất bình tĩnh mà gào thét.
~~~~~
END CHAP!
Hí hí, phúc lợi tới rồi, phúc lợi tới rồi... Hị hị, yêu thương nhau cái nào... Mà hôm nay sinh nhật tui đấy, chúc mừng nhau cái đi... ~.~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.