Chương 46
Ngọc Trang
19/07/2019
- Nil, em đi đâu vậy?
- Em ra siêu thị mua chút đồ, tủ lạnh nhà mình sắp chẳng còn gì nữa rồi.
- Vậy đợi anh thay đồ một chút, anh đi cùng em.
- Thôi, không cần đâu. Anh còn nhiều việc cần làm mà. Em đi trước đây, bye anh!
- Đi cẩn thận đấy, biết chưa?
- Em biết rồi mà, em cũng 23 tuổi rồi chứ có nhỏ bé gì đâu...
Làu bàu bĩu môi bất mãn một chút, Nil mở cửa rồi bước ra khỏi nhà. Nhà cô cách siêu thị cũng chẳng xa lắm, đi bộ tầm 15, 20 phút là đến nơi rồi. Nhìn nhìn chiếc xe đạp trong sân, cô nghĩ nghĩ... ừm, vẫn là đi bộ đi, dạo này cô cũng không có cơ hội được vận động nhiều lắm.
Nil có mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm màu nâu nhạt, trên gương mặt tròn nhỏ là đôi môi hồng xinh xinh cùng chiếc kính cận che đi đôi mắt.
~~~~~
- Hmm, dâu tây hay là táo?
A thật là, cô ghét nhất việc trong hai phải chọn một như bây giờ. Bỏ đi, mua cả hai luôn. Cô mà không ăn nổi thì không phải còn anh ấy sao? Anh ấy sẽ ăn hết. Gật gù nghĩ bụng, Nil thoải mái lấy hai bọc táo cùng dâu tây bỏ vào xe đẩy, lại đi thêm mấy vòng quanh siêu thị mua những đồ cần thiết rồi thẳng quầy thu ngân mà tính tiền ra về.
~~~~~
- Này anh gì ơi, anh có làm sao không?
- ...
- Anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Anh gì ơi.
- ...
- ...
Chẳng có lẽ... tay run run đưa lên trước mũi người đàn ông nọ, aizz hết hồn, vẫn còn sống. Dọa cô chết khiếp luôn rồi. Đưa tay mò quần áo của hắn để tìm điện thoại tìm phương thức liên lạc với người thân nhưng... oạch, cái gì vậy nè? Hết pin? Ôi má ơi, anh trai đi đâu mà người thì uống rượu đến không còn ý thức, điện thoại lại hết pin.
May nhà mình cũng gần, cô quyết định mang hắn về nhà, chứ giờ cũng không thể bỏ hắn một mình ở đây được. Nhỡ đâu có kẻ xấu thì làm sao? Mỗi người vô tình gặp được nhau đều là duyên phận thôi thì đã giúp thì cứ giúp cho trót đi.
~~~~~
- Mau giúp em với.
- Đến đây, đến đây. Sao em về muộn vậy?
Chàng trai trong nhà vội buông bỏ laptop cùng tập tài liệu xuống ra mở cửa.
- Anh, mau giúp em đưa anh ta vào nhà với.
- Sao lại...?
- Em cũng không biết đâu, đi sắp về đến nhà rồi thì thấy anh ta bất tỉnh ngay gần nhà mình, hình như là uống rượu hay sao ấy, em cũng chẳng rõ nữa nên đưa về nhà mình luôn. Vả lại để anh ta ở ngoài như vậy cũng không ổn, gần đây lại chẳng có nhà nghĩ hay khách sạn nào nên em...
- Rồi, không sao. Giúp người là việc tốt mà. Em mang đồ vào bếp đi, để anh lo cho cậu ta.
- Anh được không đó?
- Em lại dám nghi ngờ khả năng của anh?
- Anh cũng chẳng có khả năng để em nghi ngờ. Thôi, em mang đồ vào bếp, anh lo cho anh ấy nha, có gì thì gọi em đến giúp.
Làm dấu hiệu "ok" chàng trai nọ đưa cậu thanh niên vừa được Nil mang về vào phòng riêng cho khách. Lau mặt, thay đồ,... làm chẳng thiếu việc gì rồi chàng trai nọ nhẹ nhàng đóng cửa chỉ là trong đáy mắt hiện lên khác thường.
~~~~~
- Oa, mùi gì mà thơm vậy?
- Chỉ là trà gừng thôi mà, anh lúc nào cũng tung hô quá lên.
- Ơ, anh nói sự thật mà.
- Thôi đi, em chẳng lạ gì cái tính của anh đâu. Cơm tối em làm xong rồi đấy, anh mau ăn đi rồi còn làm việc.
Liếc liếc Nil mấy cái, cái môi vì bất mãn mà trề ra, chàng trai nọ lắc lư đi đến bàn ăn, chọc chọc từng thứ trên bàn rồi mới bắt đầu chịu nghiêm chỉnh ăn cơm.- Này em đi đâu đấy.
Nhận thấy Nil định đâu đấy, chàng trai miệng ngậm đũa vội nói.
- Em mang trà gừng cho anh ấy, nhà mình hết trà giải rượu rồi nên đành để anh ấy uống tạm trà gừng vậy.
- Há? Cái gì mà uống tạm? Cậu ta được uống đồ em làm là phúc phận mấy đời của cậu ta gì mà tạm với không tạm.
- Anh lại bắt đầu làm quá rồi đấy, mau ăn cơm đi.
Vội chạy lại níu tay cô lắc lắc:
- Ư, đừng mà. Em phải ăn cơm xong với anh thì anh mới cho em đi cơ. Em mà không ăn với anh cho xong là anh quăng cậu ta ra ngoài luôn.
Lại lắc lắc thêm mấy cái, lại nhìn cô bằng ánh mắt cún con...
- Anh bớt lại được rồi đấy.
- Không muốn đâu. Người ta không muốn ăn một mình đâu.
Nil nhíu mày nhìn người trước mặt... anh ấy lại không ổn rồi.
- Ai ai, được rồi. Anh bỏ tay em ra đã. Em ăn xong rồi mới mang lên cho anh ấy được chưa?
- Vốn là phải như vậy.
Anh giai này, anh có đa cấp mặt nạ rồi sỉ lẻ mặt nạ sao? Sao anh giai có thể một giây liền lật mặt như vậy? Aizz, bỏ đi, đằng nào cô cũng đã quen rồi.
- Anh cũng thật là. Bao nhiêu tuổi rồi chứ? Anh đã...
- Này này, đừng có nhắc đến tuổi tác của anh.
- Xì!
~~~~~
- Cậu ta sao rồi?
- Như anh thấy đó, vẫn bất tỉnh thôi.
- Vậy em làm sao mà đem trà cho cậu ấy uống được.
Lẽo đẽo theo cô từ cửa phòng cậu thanh niên kia ra đến tận phòng khách rồi nhảy cái bộp lên salon, mắt chăm chăm nhìn cô.
- Em cũng có biết làm sao đâu. Bát trà đến phân nửa đã chảy ra khỏi miệng anh ấy rồi. Uống được từng nào hay từng ấy vậy.
Ôm gối tựa lầm bầm, cô nghiêng đầu xem TV. Được một lát vẫn cảm nhận được ánh mắt ai kia nhìn mình chòng chọc cô mới quay lại lườm:
- Này, anh nhìn cái gì chứ. Mau đi làm việc đi.
- Ò ò, anh biết rồi. Đến công ti anh sẽ trừ lương em vì cái tội lên mặt với chủ tịch.
- Anh cứ việc, em cũng chẳng sợ.
- Em... hứ, không thèm nói với em nữa!
Thở dài lắc đầu "đồ ấu trĩ", lỡn tướng rồi mà...
~~~~~
- Này, Hàn Tử Thiên cậu tình rồi phải không?
- Cũng mới được một lúc thôi...
~~~~~
END CHAP!
Aizz, thật ra thì cái tiến độ ra chap mới của tuii nó không nói trước được đâu -.- nó khó nói lắm luôn á. Cơ mà mọi người đọc truyện vui vẻ nha! Ra tầm đêm đêm cho nhà nhà người người đều bất ngờ.:vv Cơ mà thật sự luôn ấy, truyện tuii up bên santruyen nó ít view hơn hắn so với các bên khác luonnnn:vvv
Mọi người ngủ ngon nha! <3:vvv
- Em ra siêu thị mua chút đồ, tủ lạnh nhà mình sắp chẳng còn gì nữa rồi.
- Vậy đợi anh thay đồ một chút, anh đi cùng em.
- Thôi, không cần đâu. Anh còn nhiều việc cần làm mà. Em đi trước đây, bye anh!
- Đi cẩn thận đấy, biết chưa?
- Em biết rồi mà, em cũng 23 tuổi rồi chứ có nhỏ bé gì đâu...
Làu bàu bĩu môi bất mãn một chút, Nil mở cửa rồi bước ra khỏi nhà. Nhà cô cách siêu thị cũng chẳng xa lắm, đi bộ tầm 15, 20 phút là đến nơi rồi. Nhìn nhìn chiếc xe đạp trong sân, cô nghĩ nghĩ... ừm, vẫn là đi bộ đi, dạo này cô cũng không có cơ hội được vận động nhiều lắm.
Nil có mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm màu nâu nhạt, trên gương mặt tròn nhỏ là đôi môi hồng xinh xinh cùng chiếc kính cận che đi đôi mắt.
~~~~~
- Hmm, dâu tây hay là táo?
A thật là, cô ghét nhất việc trong hai phải chọn một như bây giờ. Bỏ đi, mua cả hai luôn. Cô mà không ăn nổi thì không phải còn anh ấy sao? Anh ấy sẽ ăn hết. Gật gù nghĩ bụng, Nil thoải mái lấy hai bọc táo cùng dâu tây bỏ vào xe đẩy, lại đi thêm mấy vòng quanh siêu thị mua những đồ cần thiết rồi thẳng quầy thu ngân mà tính tiền ra về.
~~~~~
- Này anh gì ơi, anh có làm sao không?
- ...
- Anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Anh gì ơi.
- ...
- ...
Chẳng có lẽ... tay run run đưa lên trước mũi người đàn ông nọ, aizz hết hồn, vẫn còn sống. Dọa cô chết khiếp luôn rồi. Đưa tay mò quần áo của hắn để tìm điện thoại tìm phương thức liên lạc với người thân nhưng... oạch, cái gì vậy nè? Hết pin? Ôi má ơi, anh trai đi đâu mà người thì uống rượu đến không còn ý thức, điện thoại lại hết pin.
May nhà mình cũng gần, cô quyết định mang hắn về nhà, chứ giờ cũng không thể bỏ hắn một mình ở đây được. Nhỡ đâu có kẻ xấu thì làm sao? Mỗi người vô tình gặp được nhau đều là duyên phận thôi thì đã giúp thì cứ giúp cho trót đi.
~~~~~
- Mau giúp em với.
- Đến đây, đến đây. Sao em về muộn vậy?
Chàng trai trong nhà vội buông bỏ laptop cùng tập tài liệu xuống ra mở cửa.
- Anh, mau giúp em đưa anh ta vào nhà với.
- Sao lại...?
- Em cũng không biết đâu, đi sắp về đến nhà rồi thì thấy anh ta bất tỉnh ngay gần nhà mình, hình như là uống rượu hay sao ấy, em cũng chẳng rõ nữa nên đưa về nhà mình luôn. Vả lại để anh ta ở ngoài như vậy cũng không ổn, gần đây lại chẳng có nhà nghĩ hay khách sạn nào nên em...
- Rồi, không sao. Giúp người là việc tốt mà. Em mang đồ vào bếp đi, để anh lo cho cậu ta.
- Anh được không đó?
- Em lại dám nghi ngờ khả năng của anh?
- Anh cũng chẳng có khả năng để em nghi ngờ. Thôi, em mang đồ vào bếp, anh lo cho anh ấy nha, có gì thì gọi em đến giúp.
Làm dấu hiệu "ok" chàng trai nọ đưa cậu thanh niên vừa được Nil mang về vào phòng riêng cho khách. Lau mặt, thay đồ,... làm chẳng thiếu việc gì rồi chàng trai nọ nhẹ nhàng đóng cửa chỉ là trong đáy mắt hiện lên khác thường.
~~~~~
- Oa, mùi gì mà thơm vậy?
- Chỉ là trà gừng thôi mà, anh lúc nào cũng tung hô quá lên.
- Ơ, anh nói sự thật mà.
- Thôi đi, em chẳng lạ gì cái tính của anh đâu. Cơm tối em làm xong rồi đấy, anh mau ăn đi rồi còn làm việc.
Liếc liếc Nil mấy cái, cái môi vì bất mãn mà trề ra, chàng trai nọ lắc lư đi đến bàn ăn, chọc chọc từng thứ trên bàn rồi mới bắt đầu chịu nghiêm chỉnh ăn cơm.- Này em đi đâu đấy.
Nhận thấy Nil định đâu đấy, chàng trai miệng ngậm đũa vội nói.
- Em mang trà gừng cho anh ấy, nhà mình hết trà giải rượu rồi nên đành để anh ấy uống tạm trà gừng vậy.
- Há? Cái gì mà uống tạm? Cậu ta được uống đồ em làm là phúc phận mấy đời của cậu ta gì mà tạm với không tạm.
- Anh lại bắt đầu làm quá rồi đấy, mau ăn cơm đi.
Vội chạy lại níu tay cô lắc lắc:
- Ư, đừng mà. Em phải ăn cơm xong với anh thì anh mới cho em đi cơ. Em mà không ăn với anh cho xong là anh quăng cậu ta ra ngoài luôn.
Lại lắc lắc thêm mấy cái, lại nhìn cô bằng ánh mắt cún con...
- Anh bớt lại được rồi đấy.
- Không muốn đâu. Người ta không muốn ăn một mình đâu.
Nil nhíu mày nhìn người trước mặt... anh ấy lại không ổn rồi.
- Ai ai, được rồi. Anh bỏ tay em ra đã. Em ăn xong rồi mới mang lên cho anh ấy được chưa?
- Vốn là phải như vậy.
Anh giai này, anh có đa cấp mặt nạ rồi sỉ lẻ mặt nạ sao? Sao anh giai có thể một giây liền lật mặt như vậy? Aizz, bỏ đi, đằng nào cô cũng đã quen rồi.
- Anh cũng thật là. Bao nhiêu tuổi rồi chứ? Anh đã...
- Này này, đừng có nhắc đến tuổi tác của anh.
- Xì!
~~~~~
- Cậu ta sao rồi?
- Như anh thấy đó, vẫn bất tỉnh thôi.
- Vậy em làm sao mà đem trà cho cậu ấy uống được.
Lẽo đẽo theo cô từ cửa phòng cậu thanh niên kia ra đến tận phòng khách rồi nhảy cái bộp lên salon, mắt chăm chăm nhìn cô.
- Em cũng có biết làm sao đâu. Bát trà đến phân nửa đã chảy ra khỏi miệng anh ấy rồi. Uống được từng nào hay từng ấy vậy.
Ôm gối tựa lầm bầm, cô nghiêng đầu xem TV. Được một lát vẫn cảm nhận được ánh mắt ai kia nhìn mình chòng chọc cô mới quay lại lườm:
- Này, anh nhìn cái gì chứ. Mau đi làm việc đi.
- Ò ò, anh biết rồi. Đến công ti anh sẽ trừ lương em vì cái tội lên mặt với chủ tịch.
- Anh cứ việc, em cũng chẳng sợ.
- Em... hứ, không thèm nói với em nữa!
Thở dài lắc đầu "đồ ấu trĩ", lỡn tướng rồi mà...
~~~~~
- Này, Hàn Tử Thiên cậu tình rồi phải không?
- Cũng mới được một lúc thôi...
~~~~~
END CHAP!
Aizz, thật ra thì cái tiến độ ra chap mới của tuii nó không nói trước được đâu -.- nó khó nói lắm luôn á. Cơ mà mọi người đọc truyện vui vẻ nha! Ra tầm đêm đêm cho nhà nhà người người đều bất ngờ.:vv Cơ mà thật sự luôn ấy, truyện tuii up bên santruyen nó ít view hơn hắn so với các bên khác luonnnn:vvv
Mọi người ngủ ngon nha! <3:vvv
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.