Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái
Chương 3: Em là Âu Dương Kiều Vỹ
SUNQINGtheWriter
07/01/2020
Vưu Kiện nhìn nam sinh trước mặt vẫn ngốc lăng không nói gì, bèn trỏ ngón tay búng vào cái trán đang sưng đỏ của cậu.
Nghe thấy tiếng kêu khẽ, anh cười cười, "Sao nào? Tỉnh chưa? Có đau lắm không?"
Âu Dương Kiều Vỹ ra sức che chắn trán sưng của mình, đôi mắt tràn ngập ấm ức muốn khóc nhưng cuối cùng đã mạnh mẽ không để rơi một giọt nước mắt nào. Cậu đứng dậy, nhìn Vưu Kiện thêm một chút rồi nói:
"Dạ, có một chút." Thật ra là đau chết đi sống lại.
Vưu Kiện nheo mắt đánh giá mức độ nặng nhẹ của vết thương, sau đó không an tâm nói, "Để thầy đưa em lên phòng y tế."
Đoạn, anh quay người gọi đám học sinh khi nãy vừa chơi bóng rổ, "Mấy đứa còn đứng đó ngắm cái gì? Mau lại đây."
Một đám nam sinh lập tức chạy tới, nhìn nhìn bé con với cái trán sưng, trong lòng cũng thấy tội lỗi đôi chút. Một người trong đám bước lên trước, chủ động nói xin lỗi.
"Xin lỗi em nhé. Không đau lắm chứ?"
Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn nam sinh vừa mới lên tiếng, ánh mắt lưỡng lự không biết nên bày tỏ thái độ gì. Sau vài giây suy nghĩ, bé con hơi mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
"Dạ, không sao đâu ạ. Em cũng không cẩn thận mà."
Nghe câu này làm cho Vưu Kiện cảm thấy đứa trẻ kia tính tình cũng không quá tệ, nói cách khác thì khá đáng yêu và vị tha đấy chứ. Anh nghĩ nghĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn mỉm cười như cũ, nói với học sinh của mình:
"Lần sau tập bóng cẩn thận một chút. Đừng để chuyện thế này xảy ra lần nữa, có biết chưa?"
Đám nam sinh gật đầu, chắc nịch đáp, "Bọn em biết rồi mà."
Sau đó, Vưu Kiện đưa Âu Dương Kiều Vỹ lên phòng y tế. Trên đường đi đến đó, hai người sóng vai nhau nhưng không ai nói với ai câu nào.
Vưu Kiện tính tình trước đó không thích nhiều lời với học sinh, cho nên tự nhiên cũng không có chuyện gì để nói.
Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại có rất nhiều điều muốn thốt ra, nhưng câu từ như mắc nghẹt trong cổ họng, cố gắng thế nào cũng không thể thành lời được.
Nửa đoạn đường phân vân cùng lưỡng lự, cuối cùng lời chưa thốt mà cửa phòng y tế đã hiện ra trước mặt.
Vưu Kiện như cũ bình thản đẩy cửa đi vào.
Âu Dương Kiều Vỹ ở sau lưng tiếc nguồi nguội, bèn thở dài một tiếng rồi lững thững đi theo vào bên trong.
Phòng y tế của trường tương đối rộng rãi và tiện nghi. Cảm giác khi bước vào đây có thể nói là sạch sẽ thoáng mát vô cùng. Dường như một hạt bụi cũng không hề có.
Âu Dương Kiều Vỹ đưa mắt quan sát một chút, sau đó nghe thấy giọng nói của Vưu Kiện truyền đến, "Này, lại đây."
Bé con quay mặt nhìn nhìn, thấy anh vỗ tay lên giường nệm lót drap trắng tinh, đôi chân mau chóng ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống.
Ngay sau đó, một cô y tá bước đến gần, cẩn thận xem qua vết thương trên trán cậu.
"Va chạm mạnh lắm phải không?" Cô nhìn bé con, hỏi.
Âu Dương Kiều Vỹ tựa hồ cảm nhận được thuốc được bôi trên da thịt, mát mát mà không rát. Cậu nhíu chân mày một cái rồi trả lời:
"Dạ, khá mạnh ạ."
Nghe vậy, cô quay sang lườm nguýt Vưu Kiện, "Anh đấy, tập bóng kiểu gì lại để học sinh bị thương kiểu này?"
Vưu Kiện đứng cạnh cảm thấy bản thân vô tội quá mức, hai tay cắm sâu trong túi quần, thấp giọng nói, "Là do đám kia nó chơi hăng máu quá thôi. Mà, vết thương không nặng đúng không?"
"Trán thằng nhỏ sưng luôn rồi này, còn không nặng à?"
Vưu Kiện cười xấu hổ, liếc mắt nhìn bé con một cái rồi nói với đồng nghiệp, "Được rồi. Hôm nay xem như anh nhờ em chữa trị cẩn thận cho nhóc con này đi. Tối nay anh sẽ đền bù."
Cô gái nghe những lời này, gương mặt thoáng chốc đỏ lên, ngượng ngùng. Ngón tay đang bôi thuốc cho Âu Dương Kiều Vỹ cũng hơi ngừng lại, cô ho một tiếng, chấn chỉnh:
"Anh nói chuyện đừng mập mờ như vậy có được không?"
Vưu Kiện lại mỉm cười lưu manh, không đáp.
Hai người lớn cứ mải trò chuyện mà dường như quên mất còn một bóng dáng đang tồn tại ngay trước mặt bọn họ. Âu Dương Kiều Vỹ tuy đau trán nhưng vẫn không quên để ý thái độ của Vưu Kiện dành cho cô y tá.
Sau khi nghe thấy cách nói chuyện của hai người có vẻ thân thiết quá mức, bé con bỗng dưng kêu lên một tiếng khiến cho cả hai đành phải dừng lại, quay sang nhìn.
Bé con giả vờ ôm trán, kêu, "Tự dưng nó nhói lên..."
Cô y tá tưởng thật, vội vàng kiểm tra lại giúp cậu.
Chỉ còn Vưu Kiện nheo đôi mắt quan sát thái độ của bé con, song anh không nói gì mà nghiêng người thì thầm vào tai đồng nghiệp.
Hành động này vô tình lọt vào đôi mắt non dại của Âu Dương Kiều Vỹ, trái tim đột nhiên trở nên kì lạ.
Thật sự rất kì lạ.
Cậu không rõ cảm xúc đó gọi là gì, chỉ biết cậu chẳng thích hành động kia của Vưu Kiện một chút nào. Không thích một chút nào luôn!
"Được rồi, về nhà nhớ lăn thêm trứng gà nóng nhé." Cô dặn dò cẩn thận.
Âu Dương Kiều Vỹ gật gù cái đầu, sau đó mau chóng đứng dậy, muốn đuổi theo bóng dáng của Vưu Kiện. Khi ra bên ngoài rồi, cậu bạo dạn níu lấy bàn tay của anh.
Cảm xúc lạnh lẽo truyền đến, không khác biệt với khi nãy là mấy.
Âu Dương Kiều Vỹ nắm được tay người kia rồi bỗng dưng không muốn buông ra, đành giả ngốc lên tiếng hỏi để dời sự chú ý của anh.
"Thầy, cho em hỏi một câu hỏi được không?"
Vưu Kiện tuy nghe cậu hỏi nhưng ánh mắt vẫn hữu ý liếc xuống tay mình. Trong lòng tựa hồ phát giác ra được điều gì đó, nhưng hiện tại vẫn còn mơ hồ cho nên anh không quá lưu tâm để ý.
"Được."
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh, liếm đôi môi khô của mình rồi nhỏ giọng hỏi, "Thầy tên là gì ạ?"
"Vưu Kiện."
Bé con "à" khẽ một tiếng, còn đang muốn tìm ra một loạt câu hỏi để giữ chân người kia thì người kia đã vội bồi thêm:
"Giờ thầy đi trước nhé. Nhớ về lăn thêm trứng gà nóng đấy."
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu nhìn Vưu Kiện, càng nhìn càng cảm thấy người kia để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình.
Qua một hồi ngẩn ngơ, bé con đành phải cúi thấp mặt, mấy đầu ngón tay luyến tiếc buông ra, khẽ đáp, "Dạ."
Vưu Kiện đương nhiên cảm nhận được sự khó hiểu của nhóc con kia rồi, nhưng anh vẫn như cũ, không muốn quá quan tâm đặc biệt đến học sinh này. Sau khi nghe thấy Âu Dương Kiều Vỹ nhỏ giọng đáp, anh liền quay người toan bước đi.
Nhưng ngay lúc đó, bé con đứng phía sau bỗng lớn tiếng nói vọng tới, "Thầy ơi!"
Vưu Kiện buộc dừng bước, nghiêng nửa mặt nhìn lại, đầy vẻ khó hiểu.
Bé con thầm hít vào một hơi, gương mặt mang theo xúc cảm tự tin cùng tràn đầy hy vọng nói, "Tên của em là Âu Dương Kiều Vỹ. Thầy đừng quên nha!"
Vưu Kiện có chút kinh ngạc nhìn nam sinh đối diện, trong lòng không rõ lý do vì sao người kia lại muốn gây chú ý đến anh như vậy. Nhưng cho dù là lý do gì đi nữa thì cũng không đáng để một người như anh phải bận tâm.
Chỉ là một học sinh thôi, lại còn là tân học sinh nữa.
Quá nhỏ, không cần lưu tâm.
Vưu Kiện nghĩ ngợi, sau đó tùy tiện đáp, "Sẽ cố gắng!" rồi dứt khoát rời đi.
Hành lang vắng người chỉ còn mỗi bóng dáng của Âu Dương Kiều Vỹ. Bé con nhìn theo bóng lưng sắp khuất khỏi tầm mắt, bỗng dưng muốn phân tích ba từ "sẽ cố gắng" của anh có nghĩa là gì.
Vì sao phải cố gắng để nhớ tên của cậu chứ?
Không phải nó rất đặc biệt sao?
Bé con mím nhẹ môi, trong lòng là tầng tầng câu hỏi khác nhau, nhưng cùng một chủ đề liên quan đến Vưu Kiện.
Giờ ra chơi lúc này cũng vừa vặn kết thúc.
Âu Dương Kiều Vỹ sau một quãng thời gian nghĩ ngợi suy tư, rốt cuộc cũng có thể xốc lại tinh thần, toan quay người trở về lớp. Đúng lúc này, cậu nhìn thấy đám nam sinh ban nãy đang từ xa đi lại gần.
Có vẻ như họ cũng nhìn ra cậu, cho nên muốn bước tới bắt chuyện.
Chỉ có điều, nét mặt Âu Dương Kiều Vỹ lúc này đã thay đổi mất rồi.
"Hi, trán em đỡ đau hơn chưa?"
Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt hiện tại giống hệt như lúc ở nhà vậy, rất khó chiều, cũng rất đanh đá.
"Mấy anh thử bị giống vậy xem, có hết đau ngay không?"
Đám nam sinh bỗng dưng bị hỏi một câu móc họng, ai cũng im lặng nhìn nhau khó hiểu.
Qua vài giây, một người miễn cưỡng cười cười, "Được rồi, em đang bực bọn anh đó hả?"
"Không đáng để bực." Bé con thờ ơ nói, "Có điều, khi nãy mấy anh xin lỗi chẳng chân thành nghiêm túc chút nào cả. Tôi thấy hơi khó chịu."
"..."
Đám nam sinh lại liếc nhìn nhau, sau đó thấp giọng nói, "Vậy...bọn anh xin lỗi lần nữa nhé. Hy vọng em không để bụng."
Âu Dương Kiều Vỹ lần này đã cảm thấy thoải mái hơn, bèn gật đầu đáp, "Đừng lo, tôi sẽ không để bụng chuyện này đâu. Còn mấy anh lần sau cẩn thận một chút. Trong sân trường cũng không phải chỉ có mấy anh đâu."
Dứt lời, bé con lách sang một bên, bình thản đi về lớp học.
Sau khi bóng dáng Âu Dương Kiều Vỹ khuất rồi, đám nam sinh kia mới bất mãn gào lên:
"Tậu má, cái gì vừa xảy ra vậy? Tụi mình bị một đứa nhóc lớp mười chỉnh à?"
"Ôi vãi, nó có bị đa nhân cách không mạy? Khi nãy rõ ràng nó ngoan lắm mà, nó còn dạ với bảo không sao cơ mà? Nó còn nói lỗi nó không cẩn thận mà..."
"Tại sao vậy? Tại sao có thể khác nhau như vậy?"
"Tao biết rồi, là do bọn mình khẩu nghiệp quá đó. Sau này bớt lại, bớt lại thôi! Thế giới này lắm người đáng sợ thật!"
Những lời này vang vọng khắp hành lang vắng vẻ, không ngờ rằng vẫn có khả năng lọt thỏm vào tai của Âu Dương Kiều Vỹ đi chưa bao xa.
Bé con mặt mũi hơi nóng lên, ngay sau đó bất ngờ quay gót chân, trở lại chỗ hành lang. Nhưng lần này bé con không xuất đầu lộ diện, chỉ âm thầm đưa mắt nhìn đám nam sinh sắp sửa đi khỏi, lại âm thầm dùng đôi mắt điều khiển gì đó.
Chẳng bao lâu, lần lượt nam sinh bọn họ ngã chỏng vó mà không rõ lý do vì sao.
Chứng kiến xong viễn cảnh buồn cười đó, Âu Dương Kiều Vỹ hếch mũi, trong lòng hừ nhẹ, đáng đời!
...
Buổi tối, Liêu Mịch đem sữa bò vào phòng cho con trai.
"Mới ngày đầu đã có bài học rồi sao con?" Bà đặt ly sữa lên bàn, hỏi han tình hình của cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ nghe hỏi, ngước mắt lên nói, "Dạ không có. Cái này con chuẩn bị trước cho ngày mai thôi ạ."
Nói rồi cậu cầm ly sữa uống mấy ngụm liên tục.
Liêu Mịch nghe vậy không khỏi khen ngợi, "Con trai mẹ siêng năng quá rồi."
"Con trai bố mẹ mà, không giỏi không được."
Liêu Mịch bật cười, xoa xoa đầu bé con, "Hôm nay thế nào? Mọi thứ ổn cả chứ?"
Âu Dương Kiều Vỹ im lặng nhớ lại cả ngày hôm nay ở trường, rốt cuộc nhận ra mọi thứ trong hôm nay chỉ xoay vòng mỗi một người tên Vưu Kiện. Ngẫm đến cùng thì cậu chưa hiểu lý do vì sao Vưu Kiện lại ảnh hưởng đến mình như vậy nữa.
Uống ngụm sữa cuối cùng, cậu trả lời, "Dạ ổn lắm ạ! Con có quen được một bạn mới, tên là Chúc Văn, là nữ sinh."
"Quen với nữ sinh rồi đấy à? Chắc cô bé dễ thương lắm nhỉ?"
Âu Dương Kiều Vỹ công nhận, "Dạ, rất đáng yêu."
"Con thích cô bé không?"
Nghe hỏi đến đây, bé con dừng lại, ngẫm ngẫm rồi nói, "Dạ thích theo kiểu bạn bè thôi ạ. Chứ cậu ấy không phải hình mẫu của con."
Liêu Mịch buồn cười, véo cái má trắng phỏng của con trai, nói, "Hình với mẫu, con còn trẻ con lắm, đừng có mà bày đặt!"
Âu Dương Kiều Vỹ lùi lại, ôm chặt gò má, "No, mẹ đừng có véo má con nữa!! Với lại, con không có trẻ con nhé! Con lớn rồi!"
"Rồi rồi, lớn lắm rồi ông cụ ạ." Liêu Mịch vẫn mỉm cười muốn trêu con trai, "Lớn đến nỗi tối nào cũng phải uống sữa mới ngủ được."
"Uống sữa để con cao lên mà! Con phải cao thêm nữa mới chịu."
"Ừ, để mẹ xem con sẽ cao lên được bao nhiêu mi - li - mét."
"Mẹ kì cục!" Âu Dương Kiều Vỹ phồng má, quay mặt vào sách nói, "Con còn chưa đọc xong bài này nữa, mẹ về phòng ngủ đi mà."
Liêu Mịch cúi xuống hôn lên tóc cậu, "Ừm, ngủ ngoan bảo bối."
Sau khi Liêu Mịch đi rồi, Âu Dương Kiều Vỹ tiếp tục đọc sách. Đúng lúc này, điện thoại của cậu bỗng dưng rung lên không ngừng.
Bé con ngừng lại, cầm điện thoại di động lên kiểm tra, chợt phát hiện màn hình nhảy ra một loạt tin nhắn. Những dòng tin nhắn liên tục nhảy nhảy nhảy, cậu không kịp đọc cái nào hết.
Cái gì vậy? Đây là cái gì? Sao mình lại bị kéo vào một nhóm chat hỗn loạn như thế này? Mấy người đang nói linh tinh cái gì vậy?
Cứu với!!!
Âu Dương Kiều Vỹ cực kì ghét chat nhóm, vì nó vừa ồn ào vừa loạn, rất phiền phức!
Đang ôm ý định sẽ thoát khỏi nhóm chat này thì bỗng có một tin nhắn khác nhảy ra. Là tin nhắn riêng tư.
Chúc Chúc: Tiểu Vỹ, tớ vừa thêm cậu vào nhóm của lớp đó.
Âu Dương Kiều Vỹ mím nhẹ môi, sau đó thở dài, gõ tin nhắn trả lời.
Vỹ Vỹ: Sao cậu không nói với mình trước? Nhóm chat rất ồn ào, mình không thích lắm.
Chúc Chúc: Ôi, tớ không biết là cậu không thích. Chỉ là có những thông báo thường nhắn chung trong nhóm cho mọi người cùng biết. Cậu đừng thoát ra.
Vỹ Vỹ: Thật phiền... Họ vẫn còn đang nhắn, nhắn gì mà nhiều vậy?
Chúc Chúc: Họ đang bàn ngày mai đi đá bóng đó. Nghe đâu còn có thầy Vưu nữa, là thầy hồi sáng đã đưa cậu lên phòng y tế đó.
Âu Dương Kiều Vỹ đang bay sang nhóm kia, định chỉnh chế độ không nhận thông báo thì nhận được tin nhắn của Chúc Văn.
Mọi sự đều chẳng còn quan trọng nữa khi hai chữ "Vưu Kiện" đập vào trong tầm mắt.
Ngón tay bé con hơi dừng lại, giống như muốn dùng não suy nghĩ thật tỉ mỉ, không muốn trường hợp tay nhanh hơn não xảy ra chút nào.
Hồi sau, cậu gõ xuống vài chữ.
Vỹ Vỹ: Thật hả?
Chúc Chúc: Thật cái nào?
Vỹ Vỹ: Thầy Vưu ngày mai cũng có mặt sao?
Chúc Chúc: Đúng vậy! Đã xác nhận rồi. Ngày mai nam sinh trong lớp đều đi cả đấy.
Âu Dương Kiều Vỹ lại im lặng để suy nghĩ.
Qua vài phút, trong nhóm chat của lớp bỗng nhảy ra cái tên lạ hoắc và im lặng nhất từ nãy đến giờ.
Vỹ Vỹ: Ngày mai mình cùng đi đá bóng với các cậu nhé.
Nhóm chat một lần nữa ồn ào hỗn loạn.
A: Vỹ Vỹ, cậu cũng đi hả? Trời ơi, tớ tưởng cậu là loại người không thích thể thao.
Bé con nhìn tin nhắn, thầm nói, ừ nắng muốn chết, đen da của người ta, ai mà thích!
B: Cậu biết đá bóng không?
Bé con lại thở dài, không biết, nhưng vẫn đi đó!
C: Vỹ Vỹ, cậu chắc là mình đá bóng được không vậy?
Bé con nhíu mày, tôi đá cậu còn được, bóng là cái gì?
Sau một loạt những tin nhắn đầy nghi ngờ về sở thích cùng khả năng đá bóng của Âu Dương Kiều Vỹ, bé con cuối cùng cũng chốt hạ.
Vỹ Vỹ: Đủ rồi! Ngày mai mấy giờ có mặt?
Cả đám im re.
Thêm vài phút nữa, bạn A khi nãy trả lời.
A: Tám giờ sáng mai, tại trường.
Âu Dương Kiều Vỹ đọc tin nhắn, quyết định ngó lơ không thèm trả lời. Vì bọn người này phiền phức muốn chết!
Được rồi, tám giờ sáng mai, mình sẽ đi đá bóng cùng với thầy Vưu!
Nghe thấy tiếng kêu khẽ, anh cười cười, "Sao nào? Tỉnh chưa? Có đau lắm không?"
Âu Dương Kiều Vỹ ra sức che chắn trán sưng của mình, đôi mắt tràn ngập ấm ức muốn khóc nhưng cuối cùng đã mạnh mẽ không để rơi một giọt nước mắt nào. Cậu đứng dậy, nhìn Vưu Kiện thêm một chút rồi nói:
"Dạ, có một chút." Thật ra là đau chết đi sống lại.
Vưu Kiện nheo mắt đánh giá mức độ nặng nhẹ của vết thương, sau đó không an tâm nói, "Để thầy đưa em lên phòng y tế."
Đoạn, anh quay người gọi đám học sinh khi nãy vừa chơi bóng rổ, "Mấy đứa còn đứng đó ngắm cái gì? Mau lại đây."
Một đám nam sinh lập tức chạy tới, nhìn nhìn bé con với cái trán sưng, trong lòng cũng thấy tội lỗi đôi chút. Một người trong đám bước lên trước, chủ động nói xin lỗi.
"Xin lỗi em nhé. Không đau lắm chứ?"
Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn nam sinh vừa mới lên tiếng, ánh mắt lưỡng lự không biết nên bày tỏ thái độ gì. Sau vài giây suy nghĩ, bé con hơi mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
"Dạ, không sao đâu ạ. Em cũng không cẩn thận mà."
Nghe câu này làm cho Vưu Kiện cảm thấy đứa trẻ kia tính tình cũng không quá tệ, nói cách khác thì khá đáng yêu và vị tha đấy chứ. Anh nghĩ nghĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn mỉm cười như cũ, nói với học sinh của mình:
"Lần sau tập bóng cẩn thận một chút. Đừng để chuyện thế này xảy ra lần nữa, có biết chưa?"
Đám nam sinh gật đầu, chắc nịch đáp, "Bọn em biết rồi mà."
Sau đó, Vưu Kiện đưa Âu Dương Kiều Vỹ lên phòng y tế. Trên đường đi đến đó, hai người sóng vai nhau nhưng không ai nói với ai câu nào.
Vưu Kiện tính tình trước đó không thích nhiều lời với học sinh, cho nên tự nhiên cũng không có chuyện gì để nói.
Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại có rất nhiều điều muốn thốt ra, nhưng câu từ như mắc nghẹt trong cổ họng, cố gắng thế nào cũng không thể thành lời được.
Nửa đoạn đường phân vân cùng lưỡng lự, cuối cùng lời chưa thốt mà cửa phòng y tế đã hiện ra trước mặt.
Vưu Kiện như cũ bình thản đẩy cửa đi vào.
Âu Dương Kiều Vỹ ở sau lưng tiếc nguồi nguội, bèn thở dài một tiếng rồi lững thững đi theo vào bên trong.
Phòng y tế của trường tương đối rộng rãi và tiện nghi. Cảm giác khi bước vào đây có thể nói là sạch sẽ thoáng mát vô cùng. Dường như một hạt bụi cũng không hề có.
Âu Dương Kiều Vỹ đưa mắt quan sát một chút, sau đó nghe thấy giọng nói của Vưu Kiện truyền đến, "Này, lại đây."
Bé con quay mặt nhìn nhìn, thấy anh vỗ tay lên giường nệm lót drap trắng tinh, đôi chân mau chóng ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống.
Ngay sau đó, một cô y tá bước đến gần, cẩn thận xem qua vết thương trên trán cậu.
"Va chạm mạnh lắm phải không?" Cô nhìn bé con, hỏi.
Âu Dương Kiều Vỹ tựa hồ cảm nhận được thuốc được bôi trên da thịt, mát mát mà không rát. Cậu nhíu chân mày một cái rồi trả lời:
"Dạ, khá mạnh ạ."
Nghe vậy, cô quay sang lườm nguýt Vưu Kiện, "Anh đấy, tập bóng kiểu gì lại để học sinh bị thương kiểu này?"
Vưu Kiện đứng cạnh cảm thấy bản thân vô tội quá mức, hai tay cắm sâu trong túi quần, thấp giọng nói, "Là do đám kia nó chơi hăng máu quá thôi. Mà, vết thương không nặng đúng không?"
"Trán thằng nhỏ sưng luôn rồi này, còn không nặng à?"
Vưu Kiện cười xấu hổ, liếc mắt nhìn bé con một cái rồi nói với đồng nghiệp, "Được rồi. Hôm nay xem như anh nhờ em chữa trị cẩn thận cho nhóc con này đi. Tối nay anh sẽ đền bù."
Cô gái nghe những lời này, gương mặt thoáng chốc đỏ lên, ngượng ngùng. Ngón tay đang bôi thuốc cho Âu Dương Kiều Vỹ cũng hơi ngừng lại, cô ho một tiếng, chấn chỉnh:
"Anh nói chuyện đừng mập mờ như vậy có được không?"
Vưu Kiện lại mỉm cười lưu manh, không đáp.
Hai người lớn cứ mải trò chuyện mà dường như quên mất còn một bóng dáng đang tồn tại ngay trước mặt bọn họ. Âu Dương Kiều Vỹ tuy đau trán nhưng vẫn không quên để ý thái độ của Vưu Kiện dành cho cô y tá.
Sau khi nghe thấy cách nói chuyện của hai người có vẻ thân thiết quá mức, bé con bỗng dưng kêu lên một tiếng khiến cho cả hai đành phải dừng lại, quay sang nhìn.
Bé con giả vờ ôm trán, kêu, "Tự dưng nó nhói lên..."
Cô y tá tưởng thật, vội vàng kiểm tra lại giúp cậu.
Chỉ còn Vưu Kiện nheo đôi mắt quan sát thái độ của bé con, song anh không nói gì mà nghiêng người thì thầm vào tai đồng nghiệp.
Hành động này vô tình lọt vào đôi mắt non dại của Âu Dương Kiều Vỹ, trái tim đột nhiên trở nên kì lạ.
Thật sự rất kì lạ.
Cậu không rõ cảm xúc đó gọi là gì, chỉ biết cậu chẳng thích hành động kia của Vưu Kiện một chút nào. Không thích một chút nào luôn!
"Được rồi, về nhà nhớ lăn thêm trứng gà nóng nhé." Cô dặn dò cẩn thận.
Âu Dương Kiều Vỹ gật gù cái đầu, sau đó mau chóng đứng dậy, muốn đuổi theo bóng dáng của Vưu Kiện. Khi ra bên ngoài rồi, cậu bạo dạn níu lấy bàn tay của anh.
Cảm xúc lạnh lẽo truyền đến, không khác biệt với khi nãy là mấy.
Âu Dương Kiều Vỹ nắm được tay người kia rồi bỗng dưng không muốn buông ra, đành giả ngốc lên tiếng hỏi để dời sự chú ý của anh.
"Thầy, cho em hỏi một câu hỏi được không?"
Vưu Kiện tuy nghe cậu hỏi nhưng ánh mắt vẫn hữu ý liếc xuống tay mình. Trong lòng tựa hồ phát giác ra được điều gì đó, nhưng hiện tại vẫn còn mơ hồ cho nên anh không quá lưu tâm để ý.
"Được."
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh, liếm đôi môi khô của mình rồi nhỏ giọng hỏi, "Thầy tên là gì ạ?"
"Vưu Kiện."
Bé con "à" khẽ một tiếng, còn đang muốn tìm ra một loạt câu hỏi để giữ chân người kia thì người kia đã vội bồi thêm:
"Giờ thầy đi trước nhé. Nhớ về lăn thêm trứng gà nóng đấy."
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu nhìn Vưu Kiện, càng nhìn càng cảm thấy người kia để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình.
Qua một hồi ngẩn ngơ, bé con đành phải cúi thấp mặt, mấy đầu ngón tay luyến tiếc buông ra, khẽ đáp, "Dạ."
Vưu Kiện đương nhiên cảm nhận được sự khó hiểu của nhóc con kia rồi, nhưng anh vẫn như cũ, không muốn quá quan tâm đặc biệt đến học sinh này. Sau khi nghe thấy Âu Dương Kiều Vỹ nhỏ giọng đáp, anh liền quay người toan bước đi.
Nhưng ngay lúc đó, bé con đứng phía sau bỗng lớn tiếng nói vọng tới, "Thầy ơi!"
Vưu Kiện buộc dừng bước, nghiêng nửa mặt nhìn lại, đầy vẻ khó hiểu.
Bé con thầm hít vào một hơi, gương mặt mang theo xúc cảm tự tin cùng tràn đầy hy vọng nói, "Tên của em là Âu Dương Kiều Vỹ. Thầy đừng quên nha!"
Vưu Kiện có chút kinh ngạc nhìn nam sinh đối diện, trong lòng không rõ lý do vì sao người kia lại muốn gây chú ý đến anh như vậy. Nhưng cho dù là lý do gì đi nữa thì cũng không đáng để một người như anh phải bận tâm.
Chỉ là một học sinh thôi, lại còn là tân học sinh nữa.
Quá nhỏ, không cần lưu tâm.
Vưu Kiện nghĩ ngợi, sau đó tùy tiện đáp, "Sẽ cố gắng!" rồi dứt khoát rời đi.
Hành lang vắng người chỉ còn mỗi bóng dáng của Âu Dương Kiều Vỹ. Bé con nhìn theo bóng lưng sắp khuất khỏi tầm mắt, bỗng dưng muốn phân tích ba từ "sẽ cố gắng" của anh có nghĩa là gì.
Vì sao phải cố gắng để nhớ tên của cậu chứ?
Không phải nó rất đặc biệt sao?
Bé con mím nhẹ môi, trong lòng là tầng tầng câu hỏi khác nhau, nhưng cùng một chủ đề liên quan đến Vưu Kiện.
Giờ ra chơi lúc này cũng vừa vặn kết thúc.
Âu Dương Kiều Vỹ sau một quãng thời gian nghĩ ngợi suy tư, rốt cuộc cũng có thể xốc lại tinh thần, toan quay người trở về lớp. Đúng lúc này, cậu nhìn thấy đám nam sinh ban nãy đang từ xa đi lại gần.
Có vẻ như họ cũng nhìn ra cậu, cho nên muốn bước tới bắt chuyện.
Chỉ có điều, nét mặt Âu Dương Kiều Vỹ lúc này đã thay đổi mất rồi.
"Hi, trán em đỡ đau hơn chưa?"
Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt nhìn bọn họ, ánh mắt hiện tại giống hệt như lúc ở nhà vậy, rất khó chiều, cũng rất đanh đá.
"Mấy anh thử bị giống vậy xem, có hết đau ngay không?"
Đám nam sinh bỗng dưng bị hỏi một câu móc họng, ai cũng im lặng nhìn nhau khó hiểu.
Qua vài giây, một người miễn cưỡng cười cười, "Được rồi, em đang bực bọn anh đó hả?"
"Không đáng để bực." Bé con thờ ơ nói, "Có điều, khi nãy mấy anh xin lỗi chẳng chân thành nghiêm túc chút nào cả. Tôi thấy hơi khó chịu."
"..."
Đám nam sinh lại liếc nhìn nhau, sau đó thấp giọng nói, "Vậy...bọn anh xin lỗi lần nữa nhé. Hy vọng em không để bụng."
Âu Dương Kiều Vỹ lần này đã cảm thấy thoải mái hơn, bèn gật đầu đáp, "Đừng lo, tôi sẽ không để bụng chuyện này đâu. Còn mấy anh lần sau cẩn thận một chút. Trong sân trường cũng không phải chỉ có mấy anh đâu."
Dứt lời, bé con lách sang một bên, bình thản đi về lớp học.
Sau khi bóng dáng Âu Dương Kiều Vỹ khuất rồi, đám nam sinh kia mới bất mãn gào lên:
"Tậu má, cái gì vừa xảy ra vậy? Tụi mình bị một đứa nhóc lớp mười chỉnh à?"
"Ôi vãi, nó có bị đa nhân cách không mạy? Khi nãy rõ ràng nó ngoan lắm mà, nó còn dạ với bảo không sao cơ mà? Nó còn nói lỗi nó không cẩn thận mà..."
"Tại sao vậy? Tại sao có thể khác nhau như vậy?"
"Tao biết rồi, là do bọn mình khẩu nghiệp quá đó. Sau này bớt lại, bớt lại thôi! Thế giới này lắm người đáng sợ thật!"
Những lời này vang vọng khắp hành lang vắng vẻ, không ngờ rằng vẫn có khả năng lọt thỏm vào tai của Âu Dương Kiều Vỹ đi chưa bao xa.
Bé con mặt mũi hơi nóng lên, ngay sau đó bất ngờ quay gót chân, trở lại chỗ hành lang. Nhưng lần này bé con không xuất đầu lộ diện, chỉ âm thầm đưa mắt nhìn đám nam sinh sắp sửa đi khỏi, lại âm thầm dùng đôi mắt điều khiển gì đó.
Chẳng bao lâu, lần lượt nam sinh bọn họ ngã chỏng vó mà không rõ lý do vì sao.
Chứng kiến xong viễn cảnh buồn cười đó, Âu Dương Kiều Vỹ hếch mũi, trong lòng hừ nhẹ, đáng đời!
...
Buổi tối, Liêu Mịch đem sữa bò vào phòng cho con trai.
"Mới ngày đầu đã có bài học rồi sao con?" Bà đặt ly sữa lên bàn, hỏi han tình hình của cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ nghe hỏi, ngước mắt lên nói, "Dạ không có. Cái này con chuẩn bị trước cho ngày mai thôi ạ."
Nói rồi cậu cầm ly sữa uống mấy ngụm liên tục.
Liêu Mịch nghe vậy không khỏi khen ngợi, "Con trai mẹ siêng năng quá rồi."
"Con trai bố mẹ mà, không giỏi không được."
Liêu Mịch bật cười, xoa xoa đầu bé con, "Hôm nay thế nào? Mọi thứ ổn cả chứ?"
Âu Dương Kiều Vỹ im lặng nhớ lại cả ngày hôm nay ở trường, rốt cuộc nhận ra mọi thứ trong hôm nay chỉ xoay vòng mỗi một người tên Vưu Kiện. Ngẫm đến cùng thì cậu chưa hiểu lý do vì sao Vưu Kiện lại ảnh hưởng đến mình như vậy nữa.
Uống ngụm sữa cuối cùng, cậu trả lời, "Dạ ổn lắm ạ! Con có quen được một bạn mới, tên là Chúc Văn, là nữ sinh."
"Quen với nữ sinh rồi đấy à? Chắc cô bé dễ thương lắm nhỉ?"
Âu Dương Kiều Vỹ công nhận, "Dạ, rất đáng yêu."
"Con thích cô bé không?"
Nghe hỏi đến đây, bé con dừng lại, ngẫm ngẫm rồi nói, "Dạ thích theo kiểu bạn bè thôi ạ. Chứ cậu ấy không phải hình mẫu của con."
Liêu Mịch buồn cười, véo cái má trắng phỏng của con trai, nói, "Hình với mẫu, con còn trẻ con lắm, đừng có mà bày đặt!"
Âu Dương Kiều Vỹ lùi lại, ôm chặt gò má, "No, mẹ đừng có véo má con nữa!! Với lại, con không có trẻ con nhé! Con lớn rồi!"
"Rồi rồi, lớn lắm rồi ông cụ ạ." Liêu Mịch vẫn mỉm cười muốn trêu con trai, "Lớn đến nỗi tối nào cũng phải uống sữa mới ngủ được."
"Uống sữa để con cao lên mà! Con phải cao thêm nữa mới chịu."
"Ừ, để mẹ xem con sẽ cao lên được bao nhiêu mi - li - mét."
"Mẹ kì cục!" Âu Dương Kiều Vỹ phồng má, quay mặt vào sách nói, "Con còn chưa đọc xong bài này nữa, mẹ về phòng ngủ đi mà."
Liêu Mịch cúi xuống hôn lên tóc cậu, "Ừm, ngủ ngoan bảo bối."
Sau khi Liêu Mịch đi rồi, Âu Dương Kiều Vỹ tiếp tục đọc sách. Đúng lúc này, điện thoại của cậu bỗng dưng rung lên không ngừng.
Bé con ngừng lại, cầm điện thoại di động lên kiểm tra, chợt phát hiện màn hình nhảy ra một loạt tin nhắn. Những dòng tin nhắn liên tục nhảy nhảy nhảy, cậu không kịp đọc cái nào hết.
Cái gì vậy? Đây là cái gì? Sao mình lại bị kéo vào một nhóm chat hỗn loạn như thế này? Mấy người đang nói linh tinh cái gì vậy?
Cứu với!!!
Âu Dương Kiều Vỹ cực kì ghét chat nhóm, vì nó vừa ồn ào vừa loạn, rất phiền phức!
Đang ôm ý định sẽ thoát khỏi nhóm chat này thì bỗng có một tin nhắn khác nhảy ra. Là tin nhắn riêng tư.
Chúc Chúc: Tiểu Vỹ, tớ vừa thêm cậu vào nhóm của lớp đó.
Âu Dương Kiều Vỹ mím nhẹ môi, sau đó thở dài, gõ tin nhắn trả lời.
Vỹ Vỹ: Sao cậu không nói với mình trước? Nhóm chat rất ồn ào, mình không thích lắm.
Chúc Chúc: Ôi, tớ không biết là cậu không thích. Chỉ là có những thông báo thường nhắn chung trong nhóm cho mọi người cùng biết. Cậu đừng thoát ra.
Vỹ Vỹ: Thật phiền... Họ vẫn còn đang nhắn, nhắn gì mà nhiều vậy?
Chúc Chúc: Họ đang bàn ngày mai đi đá bóng đó. Nghe đâu còn có thầy Vưu nữa, là thầy hồi sáng đã đưa cậu lên phòng y tế đó.
Âu Dương Kiều Vỹ đang bay sang nhóm kia, định chỉnh chế độ không nhận thông báo thì nhận được tin nhắn của Chúc Văn.
Mọi sự đều chẳng còn quan trọng nữa khi hai chữ "Vưu Kiện" đập vào trong tầm mắt.
Ngón tay bé con hơi dừng lại, giống như muốn dùng não suy nghĩ thật tỉ mỉ, không muốn trường hợp tay nhanh hơn não xảy ra chút nào.
Hồi sau, cậu gõ xuống vài chữ.
Vỹ Vỹ: Thật hả?
Chúc Chúc: Thật cái nào?
Vỹ Vỹ: Thầy Vưu ngày mai cũng có mặt sao?
Chúc Chúc: Đúng vậy! Đã xác nhận rồi. Ngày mai nam sinh trong lớp đều đi cả đấy.
Âu Dương Kiều Vỹ lại im lặng để suy nghĩ.
Qua vài phút, trong nhóm chat của lớp bỗng nhảy ra cái tên lạ hoắc và im lặng nhất từ nãy đến giờ.
Vỹ Vỹ: Ngày mai mình cùng đi đá bóng với các cậu nhé.
Nhóm chat một lần nữa ồn ào hỗn loạn.
A: Vỹ Vỹ, cậu cũng đi hả? Trời ơi, tớ tưởng cậu là loại người không thích thể thao.
Bé con nhìn tin nhắn, thầm nói, ừ nắng muốn chết, đen da của người ta, ai mà thích!
B: Cậu biết đá bóng không?
Bé con lại thở dài, không biết, nhưng vẫn đi đó!
C: Vỹ Vỹ, cậu chắc là mình đá bóng được không vậy?
Bé con nhíu mày, tôi đá cậu còn được, bóng là cái gì?
Sau một loạt những tin nhắn đầy nghi ngờ về sở thích cùng khả năng đá bóng của Âu Dương Kiều Vỹ, bé con cuối cùng cũng chốt hạ.
Vỹ Vỹ: Đủ rồi! Ngày mai mấy giờ có mặt?
Cả đám im re.
Thêm vài phút nữa, bạn A khi nãy trả lời.
A: Tám giờ sáng mai, tại trường.
Âu Dương Kiều Vỹ đọc tin nhắn, quyết định ngó lơ không thèm trả lời. Vì bọn người này phiền phức muốn chết!
Được rồi, tám giờ sáng mai, mình sẽ đi đá bóng cùng với thầy Vưu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.